Trì của tôi
Chương 46
Giang Tùy gửi ảnh xong, một lúc lâu mà Chu Trì không trả lời, cô chờ không nổi mà gửi một câu: “Còn online chứ?”
Nửa phút sau, đợi đến lúc Chu Trì trả lời lại: “Còn.”
“Cậu đi đâu vậy?”
“Đuổi Tiểu Hắc đi.”
Giang Tùy ngạc nhiên: “?”
“Cậu ta phiền quá.”
Lúc Chu Trì gõ câu này, Tiểu Hắc bị đuổi đi thật không biết điều, sống chết cũng không rút lui, còn ra vẻ uất ức: “Ai phiền phức? Tôi đây là quan tâm đến hạnh phúc của bạn học thôi!”
Vừa nói xong, trong hộp thư trò chuyện trên màn hình nhảy lên một tin nhắn mới.
(A Tùy: Không được bắt nạt bạn học nha.)
Tiểu Hắc cười ha ha, “Đệch, vợ của cậu dễ thương thật đấy.”
Cười chưa xong, một quả táo bị nhét vào miệng, Tiểu Hắc chụp lấy kịp, mắt thấy hắn còn muốn đánh mình, vội chuồn lên giường: “Lần sau lão tử nhất định sẽ mách với bạn học A Tùy!”
Giang Tùy nói chuyện với Chu Trì trên QQ vài câu thì gửi lời chúc ngủ ngon, bởi vì thời gian cũng không còn sớm nữa.
Trước khi ngủ, vốn nghĩ rằng sẽ không gửi tin nhắn tiếp, không ngờ rằng lúc tắt đèn, điện thoại lại rung lên.
Một tin nhắn gửi đến: “Đã gửi một ít đồ, chắc ngày mai sẽ đến nơi.”
Ngày hôm sau, Giang Tùy liền nhận được đồ chuyển phát nhanh, một cái túi lớn đều là đồ ăn, sô cô la, quả hạch, …, còn có một quả táo gói kĩ lưỡng.
Giang Tùy lấy những thứ khác đưa cho bạn trong phòng cùng ăn, chỉ có quả táo bình an đó vẫn chưa đụng đến, đặt yên định tại đó.
Từ lúc khai giảng đến giờ, Chu Trì đã gửi đồ ăn nhiều lần đến, cả phòng 721 đều được thơm lây, cho nên bọn họ có ấn tượng rất tốt với Chu Trì.
Thôi Văn Kỳ ngưỡng mộ nói: “Bạn trai cậu thương cậu quá.”
Đến Lý Mẫn, người luôn xoi mói con trai cũng nói: “Mắt nhìn của A Tùy thật không tệ nha.”
Giang Tùy nghe thấy liền rất vui, cũng cảm thấy mắt nhìn của bản thân quả thật không tệ.
Con người của Chu Trì rất tốt.
Một tuần sau, cuối cùng cũng đến Nguyên Đán.
Giang Tùy vốn nghĩ Chu Trì mồng 1 mới đến, không ngờ rằng chiều tối 31 thì đến rồi. Hơn nữa, hắn còn không nói trước,sáu giờ Giang Tùy học xong môn cuối, nhận được tin nhắn của hắn.
“Cậu ở tòa nhà nào sao tôi tìm không ra?”
Giang Tùy lập tức sửng sốt, cô biết môn học của Chu Trì rất nhiều, nhiều hơn cô nhiều, hai người đều có lịch học của đối phương, hôm nay là thứ tư, hắn có bốn tiết, còn phải đi đến chỗ gì mà Trung tâm tập huấn thực nghiệm.
Lẽ nào trốn tiết mà đến sao?
Tim Giang Tùy đập rất mạnh, không gửi tin nhắn lại, mà là gọi điện thoại cho hắn, rất nhanh Chu Trì đã bắt máy.
“Tan học rồi sao? Tôi đang ở chỗ thư viện trường các cậu rồi.”
Vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng “A” trong điện thoại, tiếng của con gái, chính là cái kiểu vừa kinh ngạc vừa vui mừng, có chút hoảng hốt, sau đó thì đến nói cũng nói cà lăm rồi: “Cậu, cậu…..”
Chu Trì nghe xong rất vui, trong gió lạnh phương bắc cười lên, “Gì vậy? Căng thẳng cái gì chứ.”
“Tôi, tôi đến tìm cậu!” Nói vừa nhanh vừa gấp, “Cậu đừng nhúc nhích a.”
Còn đừng nhúc nhích nữa.
Chu Trì cười rồi cất điện thoại, nhét tay vào túi quần, ở bên cạnh núi giả trước thư viện đi lòng vòng.
Trời nhanh tối, điện đường trong khuôn viên trường tất cả đều đã sáng lên.
Qua sáu bảy phút sau, nhìn thấy một bóng dáng. Cô chạy đến, trong người đang ôm hai cuốn vở, khăn choàng đều đã bị gió thổi đến mức bay lui phía sau vai.
Đợi cô chạy đến gần, hắn mới mượn ánh đèn nhìn rõ khuôn mặt lạnh đến đỏ hồng của cô.
“Chu Trì!” Cô gọi một tiếng, thở hồng hộc, nhưng lại đang cười.
Chu Trì nghiêng đầu nhìn cô hai giây, cũng cười, cánh tay dang rộng.
Giang Tùy chạy đến trong lòng hắn, ôm thẳng vào eo hắn: “Tại sao…… lại đến giờ này.” Vẫn còn đang thở hồng hộc, áo quần trên người đều mang khí lạnh, lạnh lẽo cực kì.
Phía không xa, một đám rồi lại một đám sinh viên đi từ thư viện ra, nhìn về bên này, một chút cùng không ngạc nhiên đi khỏi.
Đây chính là điểm tốt của đại học, những cảnh tình cảm như thế này trong khuôn viên trường quá quen thuộc, hoàn toàn không thu hút sự vây xem của mọi người.
Cánh tay Chu Trì buộc chặt, ôm chặt cô vào lòng.
“Cậu nói tại sao.” Hắn trầm giọng xuống.
Giang Tùy tim đập vẫn chưa có dấu hiệu trở lại bình thường, khép nép trong người hắn, không nhúc nhích, “Cậu trốn học rồi sao.”
Hắm ừm một tiếng.
“Trốn học không tốt.” Trong lòng Giang Tùy rất cảm động, nhất thời không biết nói gì, trong miệng bộc ra một câu.
“Vô lương tâm.” Miệng hắn kề sát vành tai cô, “Tôi vì ai mới trốn học chứ, hừm?”
Giang Tùy bị cái “hừm” của hắn khiến cho đỏ cả tai, đầu nhúc nhích, nói nhỏ: “Vì tôi, tôi biết mà, cậu chưa ăn tối đúng không?”
“Chưa.”
“Vậy đồ đạc của cậu đâu?”
“Trong khách sạn.”
Hả, đến khách sạn cũng đi rồi.
Giang Tùy nghĩ ngợi, nói: “Vậy dắt cậu đi ăn cơm trước, cậu muốn ăn gì, tôi------“ Mới nói được một nửa, hắn thả lỏng tay, nâng đầu lên, hôn chặt môi cô.
Cách lễ Quốc Khánh đã được ba tháng. Một chút hắn cũng không muốn bàn với cô về chuyện ăn cơm gì đó, chỉ muốn hưởng thụ trước quyền lợi của một người bạn trai.
Giang Tùy vừa hôn với hắn liền biết hắn lại ăn kẹo, thật ngọt ngào.
Tính sơ qua, hai người yêu nhau cũng sắp được hai năm rồi, số lần hôn nhau cũng đếm không nổi nữa, nhưng lần này là cách xa nhất, Giang Tùy bị hắn hôn lấy hôn để, cũng không biết sao mà, khóe mắt có chút nóng lên.
Mặc dù ở trong khuôn viên trường, nhưng cô cũng không kiêng dè nữa, rất ngoan ngoãn, trong lòng nghĩ hắn muốn hôn bao lâu thì cứ hôn.
Cũng may, Chu Trì vẫn còn biết tiết chế, hôn đủ rồi liền tha cho cô.
Bên ngoài trời miền bắc thật sự quá lạnh.
Thủ đô lại vừa rơi một trận tuyết.
Chóp mũi của hai người đều đỏ ửng, lúc thở thì bay ra một đám sương trắng.
Giang Tùy nhìn cô: “Cậu lạnh không, mặc áo quần gì mỏng manh quá, ở đây lạnh lắm.”
Thật sự rất lạnh, không giống với cái lạnh của miền nam.
Chu Trì co rút cổ, nắm tay cô: “Đi, dẫn cậu đi ăn cơm.”
Giang Tùy muốn dẫn hắn đi đến phía sau cửa đông ăn, ở đó tiệm cơm rất nhiều, nhưng Chu Trì lại muốn đi đến nhà ăn của cô.
Giang Tùy bèn dẫn hắn đi nếm thử mùi vị của nhà ăn, ở bên cạnh nhà thể thao, ở trong đó có rất nhiều món ăn, nhưng mà miền Bắc mà, khẩu vị thiên cay. Giang Tùy dựa vào thói quen của Chu Trì, cố gắng chọn một vài món ít cay, nhưng hắn ăn đến nổi vẫn đổ mồ hôi ở chóp mũi, nhưng có lẽ hắn đã quá đói, ăn rất nhiều.
Giang Tùy hỏi: “Cậu đến bằng gì vậy? Máy bay sao?”
“Tàu hỏa.” Chu Trì uống một ngụm canh, “Máy bay thời gian không ổn, đến không kịp.”
Nếu ngồi tàu hỏa, cần phải mất hơn chín tiếng đồng hồ.
Hơn nữa, đồ ăn trên tàu rất khó ăn, thảo nào hắn lại đói đến như vậy.
Giang Tùy có chút đau lòng nhìn hắn.
“Chắc mệt lắm? Lần sau tôi đi tìm cậu.” Cô nói.
Chu Trì thả muỗng xuống, ngước đầu nhìn cô: “Không cần đâu, đi thăm bạn gái mình mà, nên làm.”
Hắn nở nụ cười, nhìn vào bàn bên cạnh, nói với cô, “Muốn uống nước có gas, được không.”
“Được chứ!” Giang Tùy gật đầu, lập tức đứng dậy, “Tôi đi mua.”
Cô bước nhanh đến chỗ gần cửa sổ, mua hai chai Sprite làm bằng thủy tinh, cầm ống hút rồi quay về lại.
Vừa ngồi xuống, nghe thấy những tiếng bàn tán ở phía không xa.
Giang Tùy vừa nhìn, sắc mặc liền thay đổi.
Lại là tên quỷ Lâm Ngạn đáng ghét của lớp 2, hắn ở cùng với vài nam sinh khác, bưng một nồi lẩu ma lạt hương đến.
Nhìn thấy cô, cậu ta rất ngạc nhiên, vẫy tay với cô một lúc.
Giang Tùy không quan tâm đến cậu ta.
Lâm Ngạn luôn luôn không có mắt nhìn, lại chạy đến: “Trùng hợp quá, vừa nãy tan học tôi đi tìm cậu đấy, làm gì mà chạy nhanh đến vậy chứ?” Cậu ta đang cười nhìn Giang Tùy, vài giây sau mới nhìn sang người ngồi đối diện với cô, sửng sốt.
Lâm Ngạn trong lòng đột ngột báo động, đệt, từ lúc nào lại có thêm một tên tình địch rồi?
“Này, A Tùy, bạn học này chưa gặp qua lần nào cả, không phải khoa mình phải không.”
Chu Trì chau mày, lạnh nhạt nói: “Cậu là ai?”
Ôi đệch, giọng điệu còn ngạo đến vậy.
Lâm Ngạn có chút khó chịu, “Cậu là ai?”
“Tôi là bạn trai của cô ấy.”
“……”
Lâm Ngạn: ????????!
Giang Tùy thấy sắc mặc Chu Trì thay đổi, thấy Lâm Ngạn càng phiền phức: “Cậu nghe thấy rồi chứ, phiền cậu đừng có đứng đây nữa.”
“A Tùy……”
“Ai cho cậu gọi cô ấy như vậy?” Chu Trì thả chai nước xuống, đứng dậy.
Giang Tùy vừa nhìn đã thấy không ổn, nhỏ tiếng gọi hắn: “Chu Trì.”
Cô lắc đầu với hắn, nói với Lâm Ngạn: “Tôi đã nói nhiều lần rồi, sau này cậu đừng gọi tôi như vậy nữa. Cậu đi nhanh đi, tôi còn phải ăn cơm, cậu cứ như vậy thì tôi sẽ nổi giận thật đấy.”
Lâm Ngạn nếu mà không đi nữa thì thật là quá ngốc rồi. Cậu ta chán nản, nhìn Giang Tùy, rầu rĩ nói: “Vậy các cậu ăn tiếp đi.”
Quay đầu lại đi ngay, đi về chỗ cũ, bị mấy đứa con trai bên đó cười cho một trận.
Còn bên này, Giang Tùy đang giải thích với Chu Trì: “Là vì tên trên QQ, trong lớp có vài bạn học đều gọi tôi như vậy…..”
Chu Trì: “Cậu ta học lớp cậu sao?”
Giang Tùy lắc đầu, “Lớp bên cạnh, cùng một chuyên ngành.”
“Cậu ta theo đuổi cậu?”
Giang Tùy thành thật gật đầu, đang chú ý đến sắc mặt của hắn, nói, “Tôi đã từ chối rất nhiều lần rồi, cậu ta cũng không phải là kẻ xấu, lúc tôi vừa đến cậu ta có giúp đỡ, nhưng mà hình như cậu ta không biết nghe lời, biết tôi có bạn trai rồi, mà vẫn cứ như vậy. Cậu đừng giận nha.”
Chu Trì uống ngụm nước, hừ một tiếng nhỏ: “Tôi đánh cậu ta một trận, nói không chừng sẽ tỉnh ngộ đấy.”
Giang Tùy lắc đầu, “Không được đánh nhau. Vừa nãy cậu ta đã nhìn thấy cậu rồi, chắc sẽ không quấn lấy tôi nữa đâu.”
Chu Trì mở chai nước gar a, ngước mắt nhìn cô hai giây, nói: “A Tùy là chỉ để tôi gọi thôi, biết không.”
“Hả?” Giang Tùy trợn tròn mắt, “Nhưng mà bạn trong ký túc xá đều……”
“Con gái thì được.” Hắn nói, “Con trai thì không được.”
“Ba tôi……”
“Ba cậu thì được.”
“Ờ.” Trong Giang Tùy suy nghĩ một lúc, trước đây hình như hắn chưa từng gọi cô như vậy, đều là gọi cả họ cả tên Giang Tùy của cô.
Vậy mà lại lấy cách gọi đó để làm thứ thuộc về bản thân.
Có phải hơi độc tài quá rồi không?
Nhưng mà Giang Tùy rất thích, lấy chai nước còn lại đưa cho hắn luôn.
Qua vài giây sau, hắn lại mở miệng: “Nhiều người theo đuổi cậu lắm hả?”
Giang Tùy sửng sốt, bỗng có chút căng thẳng, không biết trả lời như thế nào.
Chu Trì vừa nhìn vẻ mặt của cô, liền hiểu.
Hắn cũng là con trai, hiểu tâm lí của con trai, khoan hẵng nói “Trong mắt người tình là Tây Thi”, chỉ từ đôi mắt theo lí trí mà nhìn, thật sự cô quá xinh đẹp, tính cách lại tốt, đến thẳng khốn Tiểu Hắc chỉ liếc nhìn một tin nhắn trò chuyện thôi mà cũng cảm thấy cô dễ thương, huống gì mấy thằng con trai trường Z kia.
Trong lòng hắn có chút khó chịu, nhưng cũng không thể nói gì, vẫn nở một nụ cười: “Được rồi, không cần trả lời.”
Ăn cơm xong, Giang Tùy bảo Chu Trì đợi ở bên ngoài kí túc xá một lát, cô phải mang sách vở về.
Chu Trì bảo cô đem theo ít áo quần.
Giang Tùy nghe xong thì liếc nhìn hắn.
“Tối nay ngủ bên ngoài đi.” Hắn nói.
Giang Tùy đã hiểu, mặt hơi đỏ, không nói gì, gật đầu rồi chạy nhanh vào trong.
Đợi một lúc, cô đã xuống, cặp xách đang đeo sau lưng, trên tay cầm hai cái mũ len màu đen, là mũ cặp.
“Cúi đầu xuống một chút.”
Chu Trì nghe lời.
Cô nhón chân lên đội kiểu dành cho con trai lên đầu hắn, vừa hay trên người hắn mặc một cái áo khoác lông màu nhạt, đội thêm chiếc mũ này vào rất hợp, rất ngầu, hơi lưu manh, lại còn rất hợp thời đại.
“Rất đẹp.”
Cô cũng tự đội vào.
Chu Trì nắm tay cô, đi về hướng cửa đông của trường.
Khách sạn xung quanh trường vào kì nghĩ không dễ đặt, Chu Trì đã đặt trước đó rất lâu trước khi đến đây.
Giấy chứng minh của Giang Tùy vẫn chưa đủ mười tám tuổi, đi đến cổng khách sạn, Chu Trì trực tiếp dẫn cô đi vào.
Vẫn may là khách sạn cũng không làm thủ tục cho khách quá nghiêm ngạch.
Đi vào thang máy lên lầu, Chu Trì quẹt thẻ rồi vào phòng.
Giang Tùy giống đứa con đi theo cha mẹ, mang cặp sách nấp sau lưng hắn.
Vừa vào phòng liền nhìn thấy một cái giường lớn, rất rộng rãi, điều kiện cũng không tệ, nguyên một mặt cửa sát mặt đất, có máy tính, cũng có ti vi, hệ thống sưởi ấm đầy đủ.
Hai người đều cởi áo khoác ra.
Chu Trì trực tiếp mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn, hắn mở ti vi lên: “Cậu xem một lúc, tôi đi tắm đã.”
Hắn ngồi xe cả ngày, đi tắm xong sẽ rất thoải mái.
Giang Tùy gật đầu.
Đợi hắn đi vào nhà vệ sinh, cô liền ngồi lên mép giường xem ti vi, nhưng thật sự tâm tư lại không để ở trên ti vi mà quay đầu lại nhìn chiếc giường lớn dài hai mét kia.
Tháng 6 năm ngoái, ở thị trấn Mi quê nhà của hắn, hai người họ đã từng ngủ chung với nhau.
Lúc đấy hắn quá buồn, cô cũng không có tâm trạng để nghĩ đến chuyện gì.
Nhưng bây giờ thì đã khác.
Xem ti vi được một lúc, Chu Trì đã tắm xong.
Hắn chỉ mặc quần, vừa cầm chiếc khăn lau người, vừa bước đến.
Giang Tùy ngước nhìn hắn, kì lạ nhớ đến tuần trước cùng với Lý Mẫn và Trình Dĩnh vô cùng phóng khoáng ở kí túc xá tập tành xem bộ phim ---- “Sắc Giới” bản full chưa cắt.
Cô với Thôi Văn Kỳ không dám xem lắm, chỉ liếc nhìn vài phút.
Dù sao cũng có chút dọa người.
Lúc đó Lý Mẫn nói vóc dáng của Lương Triều Vĩ như này như kia.
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
26 chương
55 chương
17 chương
63 chương