Trì của tôi

Chương 44

Ba dấu chấm hỏi, đại khái có thể thể hiện ra được tâm trạng của hắn ngay lúc này.   Nếu như dùng cách nói thô thiển của mấy đứa con trai thì có thể là: Trong lòng cảm thấy có kẻ gây rối.   Giang Tùy không hiểu sao cảm thấy có chút dễ thương.   Cô cúi đầu gõ một tin nhắn trả lời: Tôi không biết sao cậu ta lại đến đây nữa, có thể là không tìm ra được chỗ ngồi, thư viện cũng không phải do tôi mở ra, chúng ta cũng không thể đuổi người ta đi, đúng không?   Tin nhắn gửi đi, cô quay đầu nhìn sang bên trái, Chu Trì cầm điện thoại, mím môi, bỗng nhiên quay đầu đi, ánh mắt cũng nhìn sang.   Giang Tùy nhìn hắn nở nụ cười, nói không ra tiếng: Nhanh đọc sách đi.   Chu Trì thả điện thoại xuống, lật tờ đề môn toán ra, viết được nửa tiếng đồng hồ, lấy ghế đẩy sang gần Giang Tùy một chút, hỏi cô một câu hỏi.   Giang Tùy vừa viết cho hắn xem, vừa nhỏ tiếng giảng cho hắn hiểu.   Trần Dịch Dương ngồi đối diện liếc nhìn bọn họ, ánh mắt khó hiểu.   Buổi trưa, Chu Trì ra ngoài mua đồ ăn trưa, Giang Tùy ở khu vực nghỉ ngơi trong thư viện đợi hắn, trong tay cầm bảng từ vựng tiếng Anh để xem. Trần Dịch Dương ăn cơm xong quay trở lại, đi đến nói: “Chăm chỉ đến vậy sao? Cơm cũng không ăn luôn?”   Giang Tùy ngẩng đầu, có chút ngại ngùng: “Không phải, tôi đang đợi cơm, không có việc gì nên xem một chút.”   “Chưa đến năm tháng nữa là thi đại học rồi, căng thẳng không?”   “Cũng hơi căng thẳng.” Giang Tùy nói, “Thành tích của tôi không ổn định, cho nên không yên tâm cho lắm.”   Trần Dịch Dương hỏi: “Cậu muốn thi vào trường nào, hay là muốn đi thành phố nào không?”   Giang Tùy lắc đầu, “Vẫn chưa nghĩ xong, cậu thì sao, chắc là đi thủ đô nhỉ?”   Không cần nghi ngờ gì, với thành tích của cậu ta, nhất định sẽ chọn hai trường Đại học tốt nhất đó rồi.   Trần Dịch Dương gật đầu, thừa nhận những lời cô nói, “Nếu không có gì bất trắc, chắc là vậy. Thật ra, luồng khí học thuật ở thủ đô là tốt nhất, tôi cảm thấy cũng rất phù hợp với cậu. Ở đấy trường đại học rất nhiều, cậu có thể suy nghĩ một chút.”   Giang Tùy gật đầu, “Ba tôi trước đây cũng đã từng nói như vậy, trước đây tôi có đến đấy rồi, tôi không thích ứng với thời tiết cho lắm, hình như quá hanh khô.”   “Đúng là như vậy.” Trần Dịch Dương nói, “Nhưng mà quen rồi thì ổn cả thôi.” Dừng lại một lúc, cậu ta lại hỏi, “Việc cậu chọn trường, có cần suy nghĩ đến ý kiến của người nhà không?” “Không cần đâu, ba của tôi không quản đến chuyện này, nhưng mà……” Mắt của Giang Tùy liếc nhìn về phía đằng sau cậu ta, nói, “Nhưng mà tôi phải hỏi đến ý kiến của bạn trai tôi nữa, chúng tôi định đi đến cùng một nơi.”   Lúc nói câu này, tim cô đập mạnh hơn nhiều đến không thể tự nhiên nổi.   Chu Trì cầm cái túi đi đến, sắc mặc rất bình thường, nhưng miệng vẫn để lộ ra tâm trạng.   Hiển nhiên, “bạn trai” cái từ này đã lấy lòng hắn rất nhiều.   Trần Dịch Dương không nói thêm gì, gật đầu với Giang Tùy rồi đi khỏi.   Chu Trì đặt túi xuống, ngồi lên cái ghế cao bên cạnh, ánh mắt nhìn sang Giang Tùy, “Nói cái gì vậy?”   “Cậu nghe rồi còn hỏi sao?”   “Không nghe thấy.” Ý cười trong mắt của Chu Trì dần lộ ra, hai tay mở túi ni lông giúp cô, một phần cơm thịt bò đưa đến trước mặt cô.   Thơm quá.   Mắt của Giang Tùy đã sáng lên, “Thoạt nhìn có vẻ rất ngon.”   “Ăn nhiều vào.”   Chu Trì tự ăn phần còn lại, gắp vài miếng thịt bò bên trên đưa cho cô.   Giang Tùy thích ăn thịt bò, thích ăn trứng chiên, thích ăn khoai lang nướng…… Những thứ vụn vặt này hình như hắn đều nhớ hết.   Ăn cơm được một nửa, Giang Tùy hỏi: “Cậu muốn đến học ở trường Đại học nào?”   “Chỗ nào cũng được.” Hắn không ngẩng đầu, nghĩ cũng không nghĩ, nói, “Cậu chọn đi.”   Vừa bắt đầu học kì mới, thời gian cứ thế mà chạy nhanh hơn gấp mười lần.   Có lúc mọi người sẽ cảm thấy: “Ý, không phải mới khai giảng hôm qua đó sao.”   Nhưng mà cái bảng đen phía sau lớp đã bắt đầu đếm ngược thời gian một trăm ngày.   Từ sau đó, những cuộc khảo sát năng lực càng ngày càng nhiều, một mô hình kiểm tra liên hồi, khảo sát trong khu vực, khảo sát trong thành phố, khảo sát tám trường,…… Cảm nhận lớn nhất của Giang Tùy là, bút mực cứ viết hết cây này đến cây khác, nhưng cô không vì chuyện này mà lo lắng, từ sau khi cô nói mực của loại bút nào dùng rất tốt trở đi, Chu Trì liền mua nguyên hộp mang về.   Trong những ngày tháng cách kì thi đại học càng gần, Giang Tùy càng không bỏ qua những tiến bộ cùng những thay đổi từ từ của Chu Trì.    Lúc chỉ còn hai tháng, hắn thường suốt đêm không ngủ, lấy tiếng Anh, ngữ văn từ tạm ổn trở tiến đến những vị thứ cao dần trong lớp, tổng thành tích từ vị thứ mười, đến vị thứ tám, rồi lại đến thứ năm, thứ tư…… Cuối cùng vào đợt thi cuối cùng, vô cùng kì diệu, hắn với Giang Tùy cùng có chung một điểm số, cùng xếp vị trí thứ hai trong lớp. Ở Nhị Trung, với thành tích này, thi vào những trường thuộc top 10 trên cả nước dường như chẳng có vấn đề gì nữa.   Rất nhanh, thời gian đếm ngược còn lại 6, 5, 3…..   Trước kì thi đại học được nghỉ ngơi hai ngày.   Ngày 7, 8 tháng 6 năm 2009, sau hai ngày đó thì kì thi đại học kết thúc.   Tất cả mọi người đều có chút mông lung, có thể là cảm thấy kết thúc quá đơn giản?   Cho dù thế nào, tóm lại là vẫn trôi qua rồi.   Sau đó chỉ còn lại một chuyện lớn: Đợi kết quả, điền nguyện vọng.   Mà trước thời gian đó, vẫn còn không ít thời gian có thể vui chơi, ví dụ như những cuộc tụ tập này đến cuộc tụ tập khác.   Thật trùng hợp, ngày tri ân thầy cô của lớp, cũng là ngày sinh nhật của Giang Tùy.   Giang Tùy phát hiện ra, rất nhiều cặp trước đây không dám yêu đương đến hôm nay liền lập tức bước ra khỏi bóng tối, trong lớp bỗng nhiên có thêm nhiều cặp tình nhân.   Suốt cả ngày hôm đó cô vẫn cứ kinh ngạc.   “Bọn họ bắt đầu từ khi nào vậy?”   “Hai người họ sao lại đi cùng nhau rồi?”   Chu Trì cười cô “chậm chạp”, Giang Tùy tự thanh minh: “Tình yêu chính là không có manh mối, không có lô gic đấy, tôi không phát hiện thì cũng là bình thường thôi mà.”   “Cậu hiểu lắm sao?”   Giang Tùy khiêm tốn: “Hiểu một ít.” Cô cười đếc mức ánh mắt sáng long lanh, “Không phải tôi cũng đã có chút kinh nghiệm rồi sao.”   Chu Trì ừm một tiếng: “Dù gì cậu cũng có bạn trai rồi.”   “……”   Hắn cười, chai bia lại đưa vào miệng, Giang Tùy đợi hắn uống xong, nhỏ tiếng nhắc nhở: “Chỉ một chai thôi đấy.”   “Muốn uống thêm chút nữa, không được sao?” Hắn nói, “Chỉ hôm nay thôi.”   “Hôm nay thì sao?”   “Sinh nhật của cậu mà.” Chu Trì cúi đầu ghé qua, môi dính ít rượu ẩm ướt, “Mười tám tuổi rồi, chúc mừng sinh nhật.”   Hôm có kết quả thi đại học, Giang Tùy với Chu Trì đều rất bình tĩnh, bởi vì số điểm như dự tính không lệch cho lắm, Chu Trì phát huy rất tốt, còn cao hơn Giang Tùy một ít.   Sau đó là chọn trường học, chọn chuyên ngành.   Nguyện vọng chọn đã bắt đầu tiến hành, nhưng thật sự điều mà mọi người đều đang quan tâm vẫn là nguyện vọng 1.   Nguyện vọng 1 của Giang Tùy với Chu Trì đều là thành phố S, Giang Tùy không muốn học tiếp các môn khoa học tự nhiên, cho nên chọn môn khoa học xã hội của trường đại học A, điền xong hai chuyên ngành, một ngành là thông tin truyền thông, một ngành là thuộc về kinh tế, Chu Trì chọn một trường đại học khoa học kỹ thuật C, chọn học viện điện tử đang hot. Điểm của hai người đều cao, dựa vào tỉ lệ trúng tuyển hằng năm, trường học cùng với chuyên ngành đều rất ổn định.   Nguyện vọng thứ hai lại điền vào trường đại học ở thủ đô, chuyên ngành không thay đổi.   Nguyện vọng cuối cùng thì chỉ điền cho qua loa, căn bản không cần đến.   Đợi đến lúc tuyển sinh kết thúc Giang Tùy cơ bản không có lo lắng gì nhiều. Vào trước ngày có kết quả, Giang Tùy cùng với Giang Phóng về quê nhà, bởi vì cô không có ở đây, Chu Trì cũng không ở nhà, cùng với đám nam sinh đi đến tỉnh bên cạnh chơi.   Hôm kiểm tra kết quả, vẫn là nhờ Lâm Lâm nhắc nhở ở trên QQ, Giang Tùy mới nhớ đến.   Giấy chứng nhận kết quả của Chu Trì đặt cùng chỗ với cô, đều ở trong cặp xách của cô.   Giang Tùy dò kết quả của Chu Trì trước.   Giống như những gì đã nghĩ, Đại học C, chuyên ngành vi tính.   Mặc dù đã nghĩ đến, nhưng tận mắt chứng kiến thì vẫn vui mừng thay cho hắn, Giang Tùy lập tức gửi tin nhắn cho hắn.   Chu Trì đang rong chơi với nhóm Trương Hoán Minh, sau đó mới cầm điện thoại lên,nhìn thấy tin nhắn của Giang Tùy, gửi đến từ mười lăm phút trước.   Hắn ngồi trên hòn đá gọi điện thoại cho Giang Tùy, chuông đổ rất lâu nhưng không ai bắt máy.   Trương Hoán Minh đứng bên kia hét lên: “Anh Trì, ăn cơm.”   Chu Trì vừa định tắt máy, có người nghe máy.   “Giang Tùy?”   Nghe trong đầu dây không có tiếng động, âm thanh xung quanh hắn lại rất ồn ào. Chu Trì đi đến chỗ xa hơn vài bước, đứng dưới bóng cây.   Cứ thế mà yên tĩnh lại, mới nghe ra có gì đó không đúng.   Chu Trì trong lòng căng thẳng: “Giang Tùy, sao vậy?”   “Chu Trì……” Giang Tùy liên tục lau nước mắt, ngồi ở góc tường, khóc đến nỗi sắp nói không ra lời.   “Đừng khóc,” Hắn chau mày, “Sao vậy, có phải xảy ra việc gì liên quan đến trúng tuyển không?”   Một lúc sau, mới nghe rõ được những lời đứt quãng trong điện thoại.   Giang Tùy không đậu vào trường đại học A, cả hai nguyện vọng đều không đạt, trực tiếp đậu nguyện vọng hai ------   Trường đại học Z ở thủ đô, chuyên ngành quảng cáo.   ……   Khoảng thời gian sau kì nghỉ đó, Giang Tùy không vui, Chu Trì cũng vậy.   Giang Tùy nhận ra được, đi đến cùng một nơi với Chu Trì có lẽ còn quan trọng hơn ngành học của cô.   Rõ ràng là ban đầu có thể chọn “ Ngành an toàn hơn”.   Là quá tự tin rồi sao?    Cho dù như thế nào, sự tiếc nuối với xác suất nhỏ nhoi này cũng đã xảy ra rồi.   Giang Tùy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ở khác nơi với Chu Trì, thậm chí cô muốn thi lại thêm một năm nữa, thi lại vào trường S. Những mà cách này bị nhiều người bác bỏ, bao gồm cả Chu Trì. Thật sự những phiền muộn trong lòng Chu Trì có lẽ còn nhiều hơn, nhưng Giang Tùy đã rất buồn, hắn không thể nói thêm gì nữa.   Ôn thi lại gì gì đó, càng không thể nào, dựa vào cái gì mà để cô trở nên như vậy?   Trường đại học Z cũng là một ngôi trường rất tốt, vì một lí do như vậy mà thi lại, nói thế nào cũng không thể được.   Tới gần ngày khai giảng.   Nam sinh trong lớp tụ tập lại một nhóm, nói tổ chức bữa cơm chia tay trước ngày khai giảng, cũng đã mời vài giáo viên đến.   Mọi người đều đang mặc sức tưởng tượng đến cuộc sống đại học sắp tới, không ít người đều tỏ vẻ tiếc nuối với Giang Tùy: Mặc dù trường Z cũng rất là tốt, nhưng sao lại không cẩn thận mà ở xa nhau rồi chứ.   Đến thầy Lão Tôn trước đây ra sức chia rẻ các cặp đôi cũng thấy đáng tiếc cho hai người họ.   Chơi đến sau cùng thì cũng hơi quá đà, Giang Tùy cũng cầm bia lên đi mời vài giáo viên, đợi đến lúc chuyển đi hát karaoke, mặt của cô đã đỏ lên.   Mọi người đều đang tụ tập trong phòng hát, giáo viên về trước.   Một đám nam sinh hét lên bảo tối nay phải chơi xuyên đêm, ai không xuyên đêm là con chó.   Đợi đến mười một giờ, Giang Tùy có vẻ không trụ nổi nữa, choáng váng dựa vào góc sô pha nghỉ ngơi.   Không biết lúc nào Chu Trì đã đến.   Giang Tùy trừng mắt, trong mơ màng thì nhìn thấy hắn. Mắt của cô lờ đờ, không kịp tránh né.   Hắn chồm trên người cô, giữ chặt tay cô, hôn thắm thiết.   Tiếng hát bên kia vẫn chưa ngừng, vui sướng, náo nhiệt.   Giang Tùy nghe thấy giọng thầm thì của hắn: “Không sao, ở đây chỗ nào cũng là bạn trai của cậu.”   Giang Tùy gật đầu, sờ vào mặt hắn.   Ngày hôm đó, là ngày 31 tháng 8 năm 2009.   Giang Tùy của 17 tuổi còn đôi chút canh cánh trong lòng.