Trì của tôi

Chương 39

Hai bé trai ngồi phía trước khóc oa oa nửa ngày trời, hình như cuối cùng mệt quá, nên nín lại. Hai người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh vẫn đang hăng hái liên tục dùng tiếng địa phương nói chuyện, giọng rất to.   Xe buýt đi thị trấn Mi chỉ có ba chuyến, chuyến này là sớm nhất, người cũng đông nhất, từ lúc lên xe cho đến bây giờ đã ba tiếng đồng hồ trôi qua, trên xe vẫn đông kín người, rất khó chịu rất nóng nực.   Giang Tùy đang ôm cặp xách, chân tay co rút lại ngồi bên của sổ.   Điện thoại trong túi reo lên, Giang Tùy lấy ra xem, là tin nhắn của Lâm Lâm gửi đến, hỏi cô hôm nay có muốn đi ra ngoài chơi không, trước kì thi bọn họ đã hẹn trước đến kì nghỉ sẽ đi chơi vài ngày.   Nhưng bây giờ không được rồi.   Giang Tùy trả lời cho cô ấy, không giải thích nhiều, chỉ nói là có việc, mấy hôm nay không đi được.   Bé trai đằng trước đã bắt đầu vui trở lại ăn thạch trái cây, cái đầu nhỏ quay qua quay về, đôi mắt vẫn còn rất đỏ.   Giang Tùy nhìn sang cậu bé, cậu ta liền cười khanh khách, có chút dễ thương.   Đổi lại thường ngày, Giang Tùy sẽ đùa giỡn với cậu bé, nhưng hôm nay không có tâm trạng, đầu cô dựa vào cửa xe, nhìn ra bên ngoài, có chút thất thần.   Hôm nay không có mặt trời, bầu trời bên ngoài cửa âm u.   Đã hơn mười hai giờ.   Không biết Chu Trì có phải vẫn đang ngủ không.   Lúc đó hắn uống đến rất say, vài câu thôi mà cũng nói không rõ nữa, Giang Tùy nghe thấy hắn khóc, nhưng không rõ ràng, sau đó hình như là ngủ thiếp đi luôn, điện thoại cũng không tắt, hơn mười phút sau mới bị tắt đi. Chắc là pin điện thoại hết rồi.   Từ những câu nói không rõ ràng nói liên tục trong điện thoại của Chu Trì, Giang Tùy đại khái nghe hiểu rồi, mẹ của hắn mất rồi.   Đối với chuyện của Chu Trì, Giang Tùy không biết nhiều lắm, từ lúc đầu vẫn chưa thân thì có nghe Tri Tri càm ràm vài lần, biết hắn với Chu Mạn không phải cùng một mẹ sinh ra, là sau này hắn mới đến nhà họ Chu, những chuyện khác thì không rõ cho lắm, bản thân Chu Trì trước giờ vẫn chưa bao giờ nhắc đến.   Xe buýt dừng lại ở trạm dịch vụ một lần, hành khách đều chạy xuống đi vệ sinh, Giang Tùy có vẻ bị say xe, rất khó chịu, cũng đi theo xuống xe, cặp xách vẫn ôm trong người, cô ngồi chổm xuống đất một lúc, đỡ một chút mới đứng dậy, nhìn xung quanh, sau đó đi theo đám người vào nhà vệ sinh, vừa đi vào cửa nhà vệ sinh liền có chút chịu không nổi.   Quá bẩn, mùi hôi nồng nặc.   Trước đây Giang Tùy chưa từng đi xa một mình, lần nào cũng có người lớn dẫn đi, lúc nhỏ là bà nội, cô, sau này thì là ba, một mình đi ra khỏi thành phố khác như này là lần đầu tiên. Từ lúc biết nhớ mọi chuyện cho đến nay, cô chưa bao giờ ngồi xe buýt đường dài, cũng chưa bao giờ gặp phải khu dịch vụ có nhà vệ sinh bẩn thỉu như thế này.   Đứng ở cửa do dự một lúc, vẫn phải đi vào.   Đi vệ sinh xong, đợi mất nửa ngày mới có được chỗ đứng trước bồn nước, rửa tay xong, nhìn thấy người khác đều đang mua đồ ăn trong khu dịch vụ, Giang Tùy cũng đi vào siêu thị nhỏ mua một cái bánh bao với một chai nước suối. Buổi sáng đi quá vội, cô chỉ xếp một bộ áo quần để vào cặp, mang theo túi tiền rồi đi, buổi sáng vẫn phải đứng ở trạm xe mà ăn.   Chiếc ghế nhỏ ở trước cửa đã ngồi chật kín, Giang Tùy đứng bên cạnh cắn một miếng bánh bao, điện thoại reo lên.   Là Giang Phóng gọi đến.   Giang Tùy ngây người ra một lúc, cầm điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, chạy nhanh đến một góc tương đối yên tĩnh, nghe điện thoại.   “A Tùy?”   “Dạ, ba.” Giang Tùy hơi căng thẳng.   Giang Phóng hỏi: “Hôm nay nghỉ hè rồi, đúng không?”   “Dạ.”   “Ăn cơm trưa rồi sao?”   Giang Tùy nhìn bánh bao trong tay, lên tiếng, “Dạ, vừa mới ăn xong.”   “Vậy được, vừa hay buổi chiều ba rảnh, ba đến đón con.”   Hả?   Giang Tùy buột miệng nói ra: “Hôm nay không được.”   Giang Tùy cố gắng bình tĩnh, nói dối: “Con cùng với bạn học đăng kí một lớp học hè, là học thêm toán, ngày mai phải đi học rồi, đợi lớp học hè kết thúc, rồi con đến cũng được.”   Giang Tùy không hoài nghi, cười, “Sao lại đăng kí lớp học thêm rồi, A Tùy không cần phải chăm chỉ đến vậy đâu, nghỉ hè đi chơi mới tốt.”   Giang Tùy ngoan ngoãn đáp lời, có thể là vì nói dối nên có chút áy náy, giọng của cô nhỏ đi rõ ràng: “Dạ, chỉ đăng kí môn này thôi, sau đó thì không đăng kí nữa.”   Tắt điện thoại, Giang Tùy chạy nhanh về lên xe.   Buổi chiều hơn hai giờ, xe buýt đến thị trấn Mi.   Giang Tùy đi ra khỏi trạm xe buýt.   Thị trấn Mi không lớn, xung quanh trạm xe rất hỗn loạn, quán bán hàng rong chi chit hai bên đường, đường đi bị chiếm hết một nửa, những ngôi nhà kia, trên đường đều là những căn nhà có lối kiến trúc xưa, có rất nhiều chỗ đã bị hư hại, dưới bầu trời âm u nhìn không đẹp tí nào.   Giang Tùy nhớ đến hôm đó, lúc ăn cơm nhắc đến thị trấn Mi, Chu Trì nói là “một nơi rất cũ nát”.   Quả thật là như vậy.   Tìm hơn nửa ngày mà không thể tìm ra nơi đợi xe taxi, Giang Tùy mơ màng đi theo đám đông về phía trước, đến bên cạnh đường mới nhìn thấy xe taxi. Nói địa chỉ với tài xế, ngồi nửa tiếng thì đến nơi.   Là một khu nhà cũ rất nhỏ.   Giang Tùy dựa theo số cửa phòng mà Tri Tri đưa cho tìm đến lầu bốn, gõ cửa một lúc lâu, không có người mở cửa. Nhưng điện thoại của Chu Trì vẫn đang tắt máy.   Lẽ nào vẫn chưa tỉnh sao?   Giang Tùy không biết phải làm sao, chỉ biết dựa vào cửa mà đợi.    Qua năm sáu phút sau, nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn, là cửa nhà bên cạnh mở, Giang Tùy nhìn thấy một đứa con trai hơi mập đi ra, nhìn thấy cô, cậu ta hình như có vẻ bất ngờ.   “Cậu…..Cậu tìm ai vậy?” Cậu ta chỉ vào cửa, “Tìm người nhà này sao?”   Giang Tùy đứng thẳng dậy, gật đầu.   Tên mập nói: “Chỗ này không ai ở hết.”   Giang Tùy sửng sốt, nói: “Chu Trì không phải ở đây sao?”   “Cậu tìm Chu Trì?” Tên mập kinh ngạc.   “Ừm.”   “Căn nhà này không có người ở rồi, vẫn đang trống, mấy năm nay Chu Trì dọn đi rồi, đi sống ở khu vực có trường cấp ba thực nghiệm rồi.”   Giang Tùy cau mày: “Vậy địa chỉ cụ thể, cậu biết không?”   Tên mập dĩ nhiên là biết, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, lại hỏi thêm vài câu, mới dẫn cô đi tìm Chu Trì.   Đi ra khỏi khu nhà đó, đón một chiếc xe, đến gần trường cấp ba, men theo con đường đi thêm vài phút, trên đường có một tiệm mì nhỏ.   Bên cạnh bồn nước bên ngoài cửa, có một cô gái trẻ đang làm việc, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, quần rin, cột đầu tóc đuôi ngựa đơn giản, nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi.   “Cậu đợi một chút nha.” Tên mập nói với Giang Tùy một câu, bước nhanh đến, kêu lên: “Chị Lâm Tư.”   Lâm Tư quay người lại, trong tay đang cầm rau, trên khuôn mặt trắng nõn đang đổ mồ hôi.   Tên mập hỏi: “Chu Trì vẫn ở trong nhà chứ?”   Lâm Tư nói: “Chị chưa đến nhà cậu ấy, chắc là chưa ngủ dậy.” Cô liếc mắt chỉ trích tên mập, “Còn không phải mấy đứa em sao, tối rồi mà còn uống bia gì nữa.”   Tên mập gãi đầu, “Bọn em cũng muốn ở bên cậu ấy, sợ cậu ấy ở một mình thì trong lòng càng buồn thêm.”   Lâm Tư thở dài, không nói thêm gì nữa, ánh mắt thoát khỏi cậu ta, nhìn thấy Giang Tùy đang đứng bên đường.   “Này, cô gái đó đến từ tỉnh thành nào vậy.” Tên mập thuận theo tầm nhìn của cô, nói, “Đến tìm Chu Trì, nói là người thân, chắc là chị của cậu ấy ở bên đấy, hoặc là em gái chẳng hạn.”   “Chỉ mình cô ấy đến thôi sao?”   Tên mập nhếch mày: “Chắc là vậy, không nhìn thấy người khác. Em dắt cô ấy đi trước đây.”   “Đợi đã.” Lâm Tư thả rau trong tay xuống, “Chị đi gói một bát mì, đi cùng với các em sang xem sao, cũng không biết cậu ấy ngủ dậy chưa, chắc vẫn chưa ăn cơm.”   “Vậy cũng được.”   Giang Tùy đợi một lúc, nhìn thấy bọn họ đi đến.   Tên mập giới thiệu: “Đây là chị Lâm Tư, bọn tôi đều rất thân với Chu Trì.”   Lâm Tư cười với cô, hỏi: “Đến một mình sao?”   Giang Tùy gật đầu.   Ba người cùng đi vào một con hẽm nhỏ.   Trên đường, Lâm Tư tùy ý hỏi cô vài câu, nhìn cô hình như chẳng có chút tâm trạng nào, cũng không nói gì nhiều.   Chỗ ở của Chu Trì nằm ở lầu một, đến cửa, tên mập gõ cửa, nửa ngày trời không có động tĩnh, cậu ta ngựa quen đường cũ lấy một chìa khóa từ trong tủ giày cũ trước cửa, mở cửa ra.   Lâm Tư đặt mì trên cái bàn nhỏ ở phòng khách. Tên mập chỉ vào cửa phòng, nói với Giang Tùy: “Có lẽ là chưa ngủ dậy, vẫn đang ngủ đấy. Tôi đi gọi anh ấy.”   “Để tôi đi.”   Không đợi tên mập lên tiếng, Giang Tùy đã đẩy cửa phòng đang hở khép, vừa đi vào, khí lạnh rùng người.   Máy điều hòa mở nhiệt độ quá thấp.   Trong phòng một chút mùi bia, rèm cửa vẫn chưa kéo ra, căn phòng ảm đạm.   Giang Tùy bật đèn, nhìn thấy con người đang ngủ ở bên tường.   Hắn ngồi ở trên sàn nhà, đầu dựa vào gối đầu giường, quần dài với áo sơ mi đều nhăn nhúm. Bên cạnh tường đang đặt cái điều khiển máy điều hòa.   Giang Tùy bước đến, ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai hắn.   “Chu Trì….” Cô nhỏ tiếng gọi hắn.   Chu Trì bất ngờ, từ trong giấc ngủ hỗn độn tỉnh lại, đưa tay lên định sờ vào đầu, thì bị Giang Tùy nắm chặt.   Nhiệt độ trong phòng quá thấp, tay hắn rất lạnh.   Giang Tùy đưa tay ra ôm lấy hắn.   Toàn thân hắn cũng rất lạnh.   Chu Trì chau mày, tinh thần có chút hoảng hốt, không nhúc nhích trong vài giây.   Trong người cô ấy rất ấm áp. “Giang Tùy?” Giọng của hắn khàn đặc, dáng vẻ uể oải, ngẩn ngơ, hình như nhất thời chưa phản ứng được.   “Là tôi đây.”   Đôi mắt đen tuyền của Chu Trì nhìn cô, bất chợt đưa tay lên sờ mặt, hình như đã khẳng định rõ rồi.   “Giang Tùy……”   “Ừm.” Trong lòng Giang Tùy vô cùng đau lòng, đôi mắt cay cay, vẫn chưa nói thêm gì, chỉ giữ chặt lấy tay hắn.   Tên mập với Lâm Tư ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, đều ngẩn người ra.   Tên mập vẫn đang chăm chú nhìn, Lâm Tư đưa tay ra kéo cậu ta đi khỏi, nhẹ nhàng kéo cửa phòng lại.   “Đây……Đây không phải là người thân đúng không?” Tên mập vô cùng kinh hoàng.   “Nói nhỏ thôi.” Lâm Tư vẫn đang rất ngạc nhiên, nhưng trong lòng hiểu chuyện hơn cậu ta nhiều, đại khái là đã hiểu chuyện tình, “Đừng có nói bậy.”   Tên mập chỉ có thể gật đầu, hỏi cô: “Bây giờ phải làm sao?”   “Chị đi trước đây, tiệm mì còn nhiều việc phải làm lắm, nếu em không có việc gì thì cứ ngồi ngoài phòng khách. Đợi lát nữa nói cô với gái đó, bảo cô ấy ăn chút đồ.”   “Vậy cũng được.”   Tên mập ngồi ngoài sô pha ngồi một lúc, sau đó chịu không nổi mà chạy đến ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh ở bên trong, kết quả là không nghe được gì, cứ đợi đến sau đó thì mới nghe thấy cô gái nói nhỏ nhẹ vài câu, nghe không rõ ràng, dẫu sao nghe có vẻ rất dịu dàng.   Lúc đó, cửa phòng liền mở ra.   Giang Tùy đi ra.   Tên mập đã quay lại bên ghế sô pha, giả vờ không nghe thấy gì, ngại ngùng gãi đầu, “Anh ấy… Anh Trì vẫn ổn chứ?”   “Ừm, tôi đưa cậu ấy lên giường ngủ rồi, đợi lát nữa tỉnh dậy rồi bảo cậu ấy ăn cơm.” Giang Tùy nói với tên mập, “Cảm ơn cậu.”   “Cảm ơn gì chứ,” Tên mập có chút ngại ngùng, “Tôi với anh Trì đều là anh em cả mà.”   “Chị gái lúc nãy đâu rồi?” Giang Tùy nhìn xung quanh.   “Ồ, chị Lâm Tư sao, chị ấy về trước rồi.”   Giang Tùy gật đầu, nói: “Nếu cậu bận thì có thể về trước, tôi có thể chăm sóc cho cậu ấy.”   Tên mập nhìn đôi mắt đỏ ửng của cô. Cậu ta cảm thấy cô gái này có vẻ thú vị, nhìn tuổi tác chắc nhỏ hơn cậu ta một chút, dáng vẻ nhỏ nhắn, không ngờ rằng lại có vẻ lợi hại, một mình ở tỉnh thành khác chạy đến, còn khiến cho anh Trì ổn định hơn nhiều.   Giấc ngủ của Chu Trì kéo dài đến chập tối.   Sau khi tỉnh dậy, tinh thần của hắn tốt hơn một chút.   Giang Tùy đã mua cháo, ăn cùng với hắn.   Lúc Chu Trì đi tắm, Lâm Tư đến một chuyến, biết được Chu Trì đã tỉnh dậy, cô ấy không vào nhà, đứng ngoài cửa nhẹ nhàng vẫy tay với Giang Tùy, biểu thị bảo cô đi ra ngoài một lát.   Bởi vì Giang Tùy không hiểu, đi theo cô đứng dưới bóng cây bên ngoài.   “Sao lại không vào?” Giang Tùy nói, “Cậu ấy đã ổn hơn nhiều rồi, vừa ăn cháo xong.”   “Cậu ấy không muốn gặp tôi.” Lâm Tư cười với cô, lấy một túi thuốc trong tay đưa cho cô, “Tên mập nói cậu ấy hơi bị cảm, đúng không.”   Giang Tùy cầm lấy cảm ơn với cô, muốn hỏi cô tại sao Chu Trì không muốn gặp cô, nhưng đã kiềm chế lại được.   Lâm Tư cười: “ Tôi chứng kiến cậu ấy lớn lên từ nhỏ, em không cần khách sáo.”   Giang Tùy gật đầu.   Lâm Tư nhìn cô, hỏi: “Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”   Giang Tùy: “Mười sáu.”   “Nhìn có vẻ hơi nhỏ nhỉ.” Lâm Tư nói trực tiếp, “Là bạn gái của cậu ấy sao?”   Giang Tùy ngẩn người, do dự một lúc, rồi gật đầu.   “Thằng nhóc này…..” Lâm Tư lại cười, “Chị không ngờ rằng nó lại yêu đương nữa rồi, tính tình của nó không tốt nhỉ, em chịu được sao? Yêu cậu ấy không buồn bực sao?”   Giang Tùy chau mày, không hiểu tại sao, cảm thấy có chút không thoải mái, nhìn cô ta, nói, “Cậu ấy rất tốt.”   Thái độ bảo vẹ hắn rất rõ ràng.   Sự kinh ngạc trong lòng Lâm Tư lại chồng chất, nói nhỏ: “Đừng hiểu lầm, chị cũng không nói là cậu ấy không tốt, chỉ là quá ngang bướng, khiến những người bên cạnh đều rất mệt mỏi.”   Giang Tùy chần chừ một lúc, nói: “Chỉ là những lúc cậu ấy không vui nên mới như vậy.” Dừng một lúc, lại nói nhỏ, Mẹ cậu ấy mất rồi, cho nên bây giờ cậu ấy mới không vui.”   “Đúng vậy.” Lâm Lâm than thở, “Lúc người chưa đi, chị có bảo nó trở về xem sao, sống chết không chịu về, bây giờ thì, người đi được mấy ngày, sự tình đã vậy rồi, người khác đều đã ổn định tinh thần, trở về cuộc sống thường ngày rồi, cậu ta không vui, gây ra bộ dạng như này, lúc này chẳng phải là dày vò những người đang lo lắng cho cậu ta sao?”   Giang Tùy dừng một lúc, định nói nhưng lại thôi rồi nhìn cô.   Lâm Tư nói: “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”   Giang Tùy hỏi, Lâm Tư trả lời.   Đối với chuyện của Chu Trì, lần đầu tiên Giang Tùy nghe được ngọn ngành.   Có một số chuyện giống như những gì trước đây cô đã nghe được.   Quả thật sau này Chu Trì mới đến Chu gia, chính xác mà nói, là năm lúc chín tuổi, trước đây ở ngay tại nơi này, hắn sống cùng với mẹ.   Mẹ của Chu Trì năm hai lăm tuổi đã sinh ra hắn, lúc đó bà ấy vẫn chưa kết hôn, bởi vì biết được không thể nào gả vào Chu gia, nên lúc có thai thì bỏ đi, bà ấy một mình nuôi Chu Trì đến sáu tuổi, sau đó kết hôn với người hàng xóm bên cạnh nhà, đối tượng là một người đã li hôn, một mình nuôi con trai.   Chu Trì sống trong căn nhà mới được hai năm, lại có thêm một ông bố dượng, thêm một ông anh trai, nhưng lúc hắn chín tuổi, bố dượng bị bệnh nặng, chi phí chữa trị dường như đã làm suy sụp cả gia đình, mẹ của hắn nghĩ rất nhiều cách để kiếm tiền nhưng vẫn không thể nào đủ được.   Còn Chu gia trong năm này lại đến nhà tìm kiếm mấy lần.   Lâm Tư nói đến đây thì thở một hơi dài.   “Dì Lương đã thỏa thuận, đưa Chu Trì đến đó, Chu gia sẽ đưa một khoản tiền, lúc đó thật sự là một khoản tiền cứu mạng. Chu Trì không đồng ý đến Chu gia, nhưng cũng không còn cách nào khác, lúc đi đã khóc rất nhiều, Chu gia đổi họ cho nó, dì Lương hứa với nó, đợi sau này kiếm đủ tiền sẽ đến trả lại cho Chu gia, rồi đón cậu ta về…..”   Giang Tùy hỏi: “Sau đó thì sao?”   “Sau đó thì nuốt lời.” Lâm Tư nói, “Nhưng đó là chuyện không còn cách nào khác, làm gì mà dễ dàng như vậy chứ, qua hai năm tiếp theo, dì Lương sinh một đứa con gái, liền không thể nào nghĩ ngợi nhiều đến như vậy được. Chu Trì cũng từ năm đó mà không quan tâm đến dì ấy nữa, đợi ba ruột của cậu ta không còn nữa, Chu gia đã tan rã đi rất nhiều, nhưng cậu ấy vẫn không đồng ý trở về, cứ gay gắt như vậy, cậu ấy nghĩ rằng dì Lương đã vứt bỏ cậu, nên rất căm hận.”   Giang Tùy nghe đến đây, lồng ngực bắt đầu nhói lên, hình như có thể cảm nhận được cách suy nghĩ của Chu Trì.   Lâm Tư nói: “Lúc đó cậu ấy mới học cấp hai, chỉ sống một mình, đôi lúc dì Lương nấu cơm mang đến, cậu ấy đến nhìn cũng không nhìn mà vất ra ngoài, giống như muốn đoạn tuyệt quan hệ luôn vậy, cũng không còn quan tâm đến những người bạn cùng chơi trước đây nữa, nhưng vẫn thường đến tiệm mì nhà chị ăn mì, chủ yếu là đến tìm chị cũng nên. Tụi chị từ nhỏ là hàng xóm với nhau, dì Lương rất bận, lúc cậu ấy được vài tuổi thì chị dẫn nó đi chơi, cũng xem là lớn lên cùng nhau, lúc đó cậu ấy xem chị như chị của cậu ấy vậy……”   Giang Tùy nhìn Lâm Tư, nói, “Vậy tại sao lúc nãy chị lại nói là cậu ấy không muốn gặp chị?”   Lâm Tư im lặng một lúc, nói, “Đó là chuyện của sau này, lúc cậu ấy học lớp 7, có người tìm đến làm phiền chị, cậu ấy đã đánh nhau với người ta, đánh họ tơi bời, cậu ấy nói chị là bạn gái của nó, sau đó lại thật sự bắt đầu đeo đuổi chị, đi học tan học đều đợi chị cùng đi, cậu ấy tự cho là bản thân đã biết yêu rồi.”   Nhìn thấy vẻ mặt của Giang Tùy, Lâm Tư lắc đầu cười, “Lúc đó thì cậu ấy hiểu cái gì chứ, là một thằng nhóc mà thôi, lại là khoảng thời gian không vui nhất nữa, rất ngang bướng, ngoại trừ chăm sóc cậu ấy một chút thì chị có thể phản bác gì được với cậu ấy chứ?  Đành phải nghe theo cậu ấy…… Có thể là do chị xử lí chuyện này không tốt, sau đó thì chị với anh của cậu ấy,” Cô giải thích, “Chính là con trai của bố dượng cậu ấy, chị đã yêu anh ấy, cậu ấy thật không thể nào chấp nhận được, đến chị cũng bắt đầu hận theo luôn, chuyện này cũng đã được nhiều năm rồi, cậu ấy chuyển trường, chính là vì đánh nhau với anh trai…”   Sau khi Lâm Lâm nói xong, trời cũng sắp tối rồi.   “Dì Lương không còn nữa, không biết chuyện này còn muốn giữ lại trong lòng thêm bao lâu, lúc cậu ấy chuyển trường đến thành phố chị cũng rất vui, cảm thấy sẽ tốt hơn cho cậu ấy, cậu ấy ở lại đây cũng sẽ không vui vẻ gì……”   Lâm Tư không biết nói gì thêm lắc đầu. Người khác đều đã đón cuộc sống mới, vẫn chưa buông bỏ được thì chỉ còn mình Chu Trì mà thôi.   Giang Tùy lặng im một lúc lâu, cũng không thể nói nên lời.   Đúng vậy, ai cũng đã rất ổn, bây giờ Lâm Tư nhắc đến chuyện này cũng rất nhẹ nhàng, xem như không có chuyện gì to tát, những chuyện đó trôi qua rồi thì thôi.   Nhưng mà sao lại dễ dàng đến vậy được chứ.   Đồng cảm với người khác, có được mấy người làm được chứ.   Lúc Giang Tùy quay trở lại, Chu Trì đang lau tóc, đứng ở trước cửa phòng hỏi: “Đi đâu về vậy?”   Mặt của hắn rất trắng, đôi mắt hơi sưng phồng lên.   Giang Tùy thất thần nhìn hắn vài giây, lắc cái túi trong tay, nói: “Thuốc cảm.”   Cô bước đến, nhẹ nhàng ôm hắn, áp mặt vào hõm vai của hắn: “Chu Trì.”   Chu Trì hỏi: “Sao vậy?”   Giang Tùy không nói gì, cũng không buông tay ra. Qua một lúc sau, hỏi nhỏ: “Uống chút thuốc, được không?”   Hắn gật đầu: “Ừm.”   Đợi chăm sóc cho hắn xong, Giang Tùy mới đi lấy áo quần trong cặp ra đi tắm.   Chu Trì ngồi trên sô pha, đôi mắt liếc nhìn cặp xách của Giang Tùy.   Tiếng nước trong phòng tắm chảy ào ào.   Giang Tùy không kì cọ nhiều, tắm rất nhanh, trong phòng tắm chỉ có một chai dầu gội đầu sắp hết hạn, cô lấy dùng, dội nước lên người thêm vài lần thì xong.   Cô mặc áo quần xong, chân mặc đôi dép lê của hắn, đầu tóc đang ướt quay lại phòng.   Trên giường đặt một chiếc khăn mới, không biết Chu Trì lấy từ đâu ra, Giang Tùy đứng bên giường lau tóc, qua một lúc, quay người lại, nhìn thấy Chu Trì dựa bên thành cửa, lặng lẽ nhìn cô.   Giang Tùy có chút không tự nhiên, mím môi, ngón tay tùy ý vuốt vuốt đầu tóc đang còn ướt.   Chu Trì bước đến, lấy khăn lau của mình từ trong ngăn dưới của tủ áo quần ra.   “Không có máy sấy tóc, lau nhiều thêm chút.” Giọng của hắn vẫn hơi khàn, nhẹ nhàng nói một câu, lấy khăn bao quanh đầu cô, nhẹ nhàng lau.   Giang Tùy không nhúc nhích, ngoãn ngoãn đứng im.   Hắn từ từ lau giúp cô.   Tối hôm đó, Giang Tùy ngủ trên giường của Chu Trì, Chu Trì muốn đi ra sô pha ngủ, nhưng cô không chịu, sau cùng, cả hai người đều ngủ trên giường, Giang Tùy điều chỉnh máy MP3, đưa cho hắn, hắn cũng không nghe, cầm mãi trong tay.   Nhiệt độ máy điều hòa bị Giang Tùy điều chỉnh cao lên mấy độ, vừa đủ để đắp một chiếc chăn mỏng.   Đèn lớn trong phòng tắt đi, chỉ mở một cây đèn ngủ đã cũ ở đầu giường, ánh đèn ấm áp.   Trong một khoảng thời gian dài, cả hai người đều rất im lặng.   Qua một lúc, Giang Tùy nói nhỏ: “Lúc cậu đi tắm, tôi đã gặp chị Lâm Tư, thuốc cảm là chị ấy đem đến.”   Chu Trì có vẻ không bất ngờ, trầm mặc một lúc, nói: “Thảo nào.”   Giang Tùy ngước mắt nhìn.   Lúc cậu quay lại thì đã có gì đó khác lạ.   Giang Tùy sửng sờ.   Chu Trì nhìn cô, giọng nói trầm xuống: “Lúc nhìn tôi giống như sắp khóc đến nơi rồi.”   Giang Tùy không nói gì, cúi đầu xuống.   Chu Trì tiến lại gần, nhẹ nhàng sờ mặt cô, “Chị ấy đã nói gì với cậu rồi.”   “Nói hết rồi.” Giang Tùy nói, “Tôi biết hết rồi.”   Chu Trì ừm một tiếng, thản nhiên nhìn cô.   Giang Tùy lau mắt.   Chu Trì: “Sao lại khóc.”   “Tôi quen cậu sớm một chút thì tốt biết mấy.” Câu nói này nói rất nhỏ, giống như độc thoại một mình vậy. Cô cúi đầu nhìn chiếc chăn, nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nằm gọn trong ánh đèn ấm áp.   Chu Trì đưa tay lên, tiến đến gần phần sau cổ của cô,  kéo đầu cô vào, cúi đầu, hôn lên má của cô.   “Tôi cũng nghĩ như vậy.”