Trì của tôi

Chương 36

Giang Tùy bước qua bãi cỏ đi về.   Chu Trì vứt điếu thuốc, chạy theo, níu lấy tay cô: “Giang Tùy.”   Không có lời đáp lại.   Giang Tùy quay người lại, rút tay của mình về, trong khoang mắt đã có chút ướt đẫm. Cô lùi về sau hai bước, cách hắn xa một chút.   Ánh mắt Chu Trì nặng trĩu nhìn cô, sắc mặt càng ngày càng kém.   “Chúng ta vẫn chưa nói xong.”   Trương Hoán Minh cùng Lý Thăng Chí từ sân bóng đi đến tìm Chu Trì, đang đi từ chỗ kéo cờ đến, giẫm qua bãi cỏ.   Giang Tùy sợ bọn họ nhìn thấy, lau nước mắt.   “Hôm nay tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa, cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa.” Giọng của cô rất nhỏ, có chút nghẹn ngào, không nói thêm gì nữa, rất nhanh thì đi khỏi đó.   Trương Hoán Minh cùng Lý Thăng Chí đi đến, nhìn bóng lưng của Giang Tùy, hỏi Chu Trì: “Có chuyện gì vậy? Sao Giang Tùy lại chạy đi rồi?”   Chu Trì không trả lời, nâng bước men theo bãi cỏ đi về phía trước, đi theo sau đến cổng trường, nhìn thấy cô rẻ đường, men theo đường lớn mà đi.   Hắn không đuổi theo nữa.   Tối hôm đó, Giang Tùy không gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Chu Trì như trước nữa, lúc sau rạng sáng, nhận được một tin nhắn từ hắn, Giang Tùy vẫn chưa ngủ, nhưng cô không trả lời lại, để điện thoại qua một bên, vùi mặt vào gối, vẫn cứ nhớ đến chuyện của ban ngày.   Có lẽ thất vọng còn nhiều hơn cả uất ức.   Không hiểu tại sao hắn lại dễ dàng nói ra những lời khiến người khác đau lòng đến vậy, nhưng lại ngay cả một tiếng “xin lỗi” cũng không thể nói ra.   Đã rất muộn nhưng Giang Tùy vẫn không thể nào ngủ được, có lẽ đây là lần đầu tiên cô đã thật sự cảm nhận được, thích một người không chỉ có ngọt ngào hạnh phúc không thôi, những thứ nhìn thấy trên người hắn cũng không chỉ là những ánh hào quang cùng với nhưng ưu điểm nổi trội.   Lúc hắn tốt sẽ rất tốt, nhưng lúc ức hiếp người cũng rất là cay đắng.   Rõ ràng là quá đáng đến như vậy, nhưng lại không xin lỗi một tiếng.   Lẽ nào một câu “Chúc ngủ ngon” thì có thể xóa hết những lời khó nghe đó đi sao?   Hắn xem cô là gì chứ.   Sáng hôm sau, Giang Tùy chuẩn bị đồ hơi muộn, vội vã đến lớp trước tiếng chuông reo tiết đọc bài đầu giờ, trong lớp đã ngồi đầy đủ người.   Cô chạy nhanh vào trong, nhìn thấy trên ghế đang để một hộp cơm giữ nhiệt quen thuộc.   Chu Trì vẫn như trước mang đồ ăn sáng đến cho cô.   Sau khi ra tiết, Giang Tùy vẫn chưa đụng đến hộp cơm đó, lấy bánh mì cùng với sữa trong cặp ra.   Lâm Lâm ngồi bên cạnh hỏi nhỏ: “Có phải cậu cãi nhau với Chu Trì rồi không? Sao lại không ăn cơm cậu ấy mang đến?”   Hứa Tiểu Âm cũng quay đầu lại: “A Tùy, mắt của cậu hơi đỏ kìa, có phải khóc rồi không?”   Giang Tùy lắc đầu, miệng cắn ống hút của hộp sữa.   Hứa Tiểu Âm hiểu ra rồi: “Đừng có lừa tớ, nhất định là đã cãi nhau, không sao, yêu đương chính là vậy đấy, có cãi nhau mới thú vị.   “Nhưng mà tớ không thích cãi nhau.” Giang Tùy ngẩng đầu lên, cổ họng khàn khàn, “Rất khó chịu.”   “Vậy thì làm lành với cậu ấy đi.”   Giang Tùy dừng một lúc, môi hơi mím chặt, lắc đầu.   Đối với chuyện này, cách suy nghĩ của Giang Tùy rất đơn giản ------ Là Chu Trì sai, hắn nên xin lỗi trước.   Đó chính là nguyên tắc giao tiếp mà Giang Tùy đã tuân theo từ nhỏ đến lớn, đối với chuyện này cô có chút kiên định rất đơn giản, nếu bản thân cô sai thì cô sẽ chủ động đi xin lỗi, nhưng mà lần này, cô cho rằng Chu Trì hơi quá đáng.   Giờ giải lao buổi sáng, Chu Trì đi nhà vệ sinh, lúc trở về thì nhìn thấy hộp cơm nằm trên bàn hắn, thức ăn bên trong vẫn chưa đụng đến.   Mấy tiết học sau đó, Trương Hoán Minh rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của Chu Trì rất tệ, bốn phía dường như đều bị chèn ép không khí lại, khiến cho mọi người đều không thể nào dám nói chuyện, cũng may là buổi trưa đi ra sân bóng trút hết một trận, có vẻ như đã ổn hơn một chút.   Lúc đi nhà vệ sinh, Trương Hoán Minh nhịn không nổi nói: “Tính cách của Giang Tùy tốt vậy mà, lần này cậu lại có thể chọc tức được cậu ấy, cũng thật lợi hại đấy. Con gái mà, luôn muốn làm lớn chuyện lên vậy đó, ai chả thích bạn trai mình ân cần, dịu dàng, con người cậu lại thật không dịu dàng tí nào, cả khuôn mặt lạnh lẽo đến vậy mà còn trông mong người ta đến gây chuyện với cậu sao.”   Chu Trì xem như chưa nghe thấy gì vậy, khòm lưng xuống, cúi đầu, vòi nước máy chảy lên đầu hắn mấy lần.   Sắp đến giữa tháng sáu, thời tiết đã nóng lên, hắn mặc một cái áo tay ngắn màu đen, tay không ngừng lấy nước, rửa sạch đầu tóc đầy mồ hôi của hắn, lúc đứng thẳng dậy thì khuôn mặt toàn những giọt nước li ti, bên ngoài áo sơ mi trước ngực ướt một đám lớn.   Đám nam sinh cứ vậy mà đi nhà vệ sinh, vừa kéo dây kéo quần lên, quay người, ngoài của đi vào một vài nam sinh lớp một.   Trần Dịch Dương cũng có trong nhóm đó. Cậu ta là người cao nhất trong nhóm đó, rất dễ nhận ra, mặc bộ đồng phục mừa hè áo tay ngắn màu xanh trắng.   Chu Trì lau những giọt nước trên mặt đi, mắt nhìn hướng qua.   Không biết là vô tình hay cố ý, ánh mắt của Trần Dịch Dương cũng nhìn lại.   Hai người liếc nhìn nhau.   Ánh mắt của Chu Trì rất lạnh nhạt.   Trần Dịch Dương vô tình nâng cằm lên, xem như không có chuyện gì cười một lúc, cất bước đi đến bồn nước, từ từ rửa tay. Đợi cậu ta rửa xong thì quay người lại, vị trí vừa nãy kia đã không còn người nữa.   Đi vệ sinh xong, Trần Dịch Dương đi ra ngoài.   Tiếng chuông giờ nghỉ trưa đã reo lên, cậu ta lại không vội đi về lớp, xuống lầu hướng về phòng làm việc của thầy giáo dạy vật lý, không ngờ rằng lại nhìn thấy Chu Trì ở cửa ra vào tầng 1.   Hắn cùng với một vài nam sinh khác đứng ở khúc rẽ, Trần Dịch Dương thuận mắt liếc nhìn, toàn bộ đều là những học sinh kém có tiếng toàn trường, có một vài người trong tay đang cầm điếu thuốc.   Năm phút sau, cậu ta cầm vở bài tập đi về, mấy nam sinh kia đã rời khỏi, chỉ còn một mình Chu Trì đang dựa vào tường ở đấy.   Trần Dịch Dương dừng chân lại.   Chu Trì đứng thẳng dậy, khoảng cách từ ba đến bốn mét, nói: “Giang Tùy với tôi có quan hệ như thế nào, cậu biết chứ?”   Trần Dịch Dương nhìn hắn, giọng điệu bình tĩnh nói: “Không rõ cho lắm, Giang Tùy không nói với tôi.” Những lời hắn nói là lời nói thật.   Chu Trì bước đến.   Hắn cao hơn Trần Dịch Dương một khoảng, mặc dù chỉ có vài xen ti mét, nhưng ánh mắt cũng phải nhìn xuống.   “Cậu đang nghĩ gì, tôi đều biết.” Giọng nói lạnh nhạt, nhưng lại có sự ác liệt không giấu nổi ở trong đó, thoáng dừng lại, hắn bĩu môi, “Bớt mơ mộng đi.”   Sắc mặc của Trần Dịch Dương vẫn rất điềm đạm, vẫn không có phản bác gì, chỉ cười lên: “Cậu tìm tôi nói chuyện này, Giang Tùy có biết không?”   Chu Trì mím môi.   Trần Dịch Dương cảm thấy kiểu hành vi này rất giống con nít, không muốn so đo với hắn, cầm cuốn vở bài tập đi qua cửa, bước đi ổn định, rất nhanh thì biến mất khỏi ngã rẽ ở cầu thang.   Chu Trì đứng một mình một lúc.   Lức nãy trong chớp mắt, thật sự rất muốn rat ay đánh người.   Dường như chỉ có như vậy, mới có thể nguôi cơn tức được.   Người nói những lời ác liệt là hắn, nhưng lại không nhận được một chút sức mạnh gì từ trong đó hết, vẫn đang đứng ở phương diện yếu thế.   Loại cảm giác này thật quá tồi tệ.   Tiết học thể dục buổi chiều, nư sinh chạy bộ trước, sau đó thì tự do hoạt động, Giang Tùy không đi chơi, hôm nay cô đến kì kinh nguyệt, vẫn ngồi mãi ở dưới bóng cây phía trước thư viện, mới nghe nhạc được một lúc thì không ngờ rằng máy MP3 của cô đã hết pin.   Cô tháo tai nghe ra, có chút nhàm chán ngồi ở đấy.   Thời tiết hơi nóng nực, chóp mũi của cô dần dần đổ mồ hôi, khuôn mặt cũng hơi đỏ lên.   Nửa tiết đầu Chu Trì không đi đến, cũng với nhóm Trương Hoán Minh ngồi ở trong căn tin, đến giữa tiết mới mua chai nước đến, đi qua thư viện, ánh mắt hướng về dưới bóng cây mà nhìn.   Vừa hay Giang Tùy cũng ngẩng đầu lên.   Hai người cùng nhìn thấy đối phương, ánh mặt chạm phải nhau, đều ngẩn người ra một lúc. Trương Hoán Minh vừa nhìn thấy tình thế này, trong lòng đã hiểu, biết điều đi khỏi trước, trước khi đi còn đẩy Chu Trì một cái: “Nhanh đến đó đi, vỗ về người ta vài câu, cứ không nói chuyện như vậy nữa sao, hôm nay phải giải quyết cho xong chuyện này!”   Chu Trì không đề phòng, bị cậu ta đẩy cho chao đảo người.   Giang Tùy nhìn thấy cảnh này, ánh mắt dừng một lúc rồi quay đi, không có biểu cảm gì.   Bước chân Chu Trì dừng hai giây, rồi đi đến phía cô. Trong tay hắn đang cầm một chai cô ca, đi đến bên cạnh cô, đưa tay ra.   Giang Tùy nhìn hắn, không cầm lấy, trong tay vẫn đang cầm máy MP3.   Chu Trì khom lưng, đặt chai cô ca trên thềm đá xi măng bên cạnh cô.   “Tôi không uống.” Giang Tùy nói một câu, “Cậu uống đi.”   Chu Trì nhìn cô một lúc, ngồi xuống bên cạnh cô: “Cho cậu rồi, còn có thể lấy lại được sao?”   Hắn ngồi rất gần, Giang Tùy ngồi xích ra, giữ khoảng cách với hắn, ánh mắt nhìn về hướng sân tập, Hứa Tiểu Âm cùng Lâm Lâm đang chơi trò chơi với các bạn nữ.   Chu Trì thuận theo tầm nhìn của cô nhìn qua: “Sao cậu không đi chơi với họ?”   Giang Tùy không muốn trả lời hắn, nên không nói gì.   Chu Trì quay đầu, mặt mày hơi nghiêm nghị: “Cậu giận tôi sao.”   “Tôi không được giận hay sao?” Giang Tùy nhìn về hắn, bộ lông mày cong chau lại.   Chu Trì mím môi, ánh mắt thắm thiết: “Chuyện hôm qua, tôi không nên nói như vậy.”   Giang Tùy nhìn chằm chằm vào mặt hắn một lúc: “Cậu đang xin lỗi đấy sao?”   Chu Trì gật đầu, kìm giọng lại nói: “Xin lỗi.”   Giang Tùy quay mặt đi, trong lòng hơi hỗn loạn: “Tôi đợi suốt cả đêm, đợi đến bây giờ mới nhận được lời xin lỗi từ cậu.”   Chu Trì dừng lại một lúc.   “Tôi không thể ngủ được, cậu biết không.” Giang Tùy sờ vào đầu gối mình, không nhìn hắn, nhịn không nổi mà tố cáo: “Cậu quá đáng quá rồi đấy, sao lại nói tôi như vậy chứ.”   Ánh mắt Chu Trì càng trầm lặng, giọng nói càng kìm lại: “Là tôi không tốt.” Hắn không nói, hắn cũng không ngủ được.   “Chu Trì……” Giang Tùy cúi đầu, chần chừ một lúc, nói, “Tối qua tôi đã suy nghĩ, tại sao cậu lại không tin tôi? Không thể nào nghĩ ra được đáp án, cậu có thể nói cho tôi biết được không?”   Chu Trì sửng sốt, ngón tay dần nắm chặt, sau một lúc lâu thì chỉ giải thích một câu: “Hôm qua nhìn thấy cậu với nó đi với nhau, trong lòng không thoải mái, không chịu nổi chứ không phải không tin cậu.”   “Cậu nói tôi tùy tiện.” Lồng ngực Giang Tùy lại hồi hộp, hình như là trở về thời điểm hôm qua vậy, cách hắn nói những câu này giống như đã trở thành người khác vậy.   Chu Trì trầm lặng nhìn cô một lúc, trong lòng dần buồn phiền, chau mày lại: “Không phải tôi cố ý đâu.”   Nơi này bỗng dưng yên ắng một lúc lâu.   Trên sân tập cách không xa vẫn đang có những tiếng huyên náo.   Giang Tùy vẫn lặng im, Chu Trì cũng không biết cô đang nghĩ gì, hắn vẫn đang nhìn cô.   Đại khái là qua hơn nửa phút, nghe thấy giọng nói nhỏ của cô: “Chuyện mà tôi đã từng tùy tiện làm nhất chính là yêu cậu đấy.”