Trì của tôi

Chương 21

Sau cùng Giang Tùy buộc phải báo địa chỉ cho hắn.   Tắt điện thoại xong, Hứa Tiểu Âm để ý đến sắc mặt của Giang Tùy không ổn cho lắm, hỏi: “Sao vậy, Chu Trì đến đây sao?”   Giang Tùy gật đầu: “Hình như cậu ấy không vui.” Có chút hung dữ.   Mặc dù không nhìn thấy hắn nhưng Giang Tùy cũng có thể hình dung ra được bộ dạng hắn nói chuyện vào lúc nãy. Lúc hắn không vui sẽ nói chuyện theo kiểu như vậy, cặp lông mày cau có, cau đến căng thẳng, cả khuôn mặt với đôi mắt lạnh ngắt.   “Bọn con trai không phải tối nay đi trượt băng sao? Cậu ấy chắc cũng đi chứ?” Hứa Tiểu Âm cảm thấy có chút kì lạ, “Sao đột nhiên lại đến tìm cậu vậy?”   “Tớ cũng không biết nữa.” Cô không biết Chu Trì đang trượt băng ở chỗ nào, đến đây thì không biết mất bao lâu.   Hai mươi phút sau, sắp đến tám giờ. Đúng lúc Lâm Lâm đi tính tiền thì Giang Tùy vỗ vào vai Giang Tùy, quay đầu lại thì nhìn thấy người đứng ngoài cửa.   Chu Trì đứng bên ngoài cửa, nhét tay vào túi quần, dựa vào cửa kính của tiệm tóc nhìn cô.   Vốn dĩ ba người bọn họ định đi dạo phố nhưng bây giờ Chu Trì lại đến nên Lâm Lâm không thể rủ Giang Tùy đi nữa, đành phải cùng  Hứa Tiêu Âm đi trước.   Bọn họ chạo tạm biệt nhau ở trước của tiệm.   Giang Tùy quay đầu lại, nhìn Chu Trì đang đợi gần đó, hắn cũng đang nhìn cô.   “Có chuyện gì hả sao cậu tìm tôi gấp như vậy?” Giang Tùy hỏi.   Chu Trì đi đến bên cạnh cô, ghìm giọng hỏi: “Cậu vẫn ở cùng với hai người họ nãy giờ?”   “Ừm, Lâm Lâm uốn tóc mất rất nhiều thời gian.” Giang Tùy không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy, “Sao vậy?”   Một chút cô cũng không giống như kiểu người đang nói dối.    Chu Trì im lặng nhìn cô, thật sự rất muốn hỏi một câu “Trần Dịch Dương là ai”, nhưng mà sau cùng thì kìm nén lại mà ra về. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về mặt đường phía bên kia, tâm trạng tự điều chỉnh trở về như thường ngày, không còn nhắc đến vấn đề đó nữa.   Giang Tùy nhìn hắn, hỏi nhỏ: “Cậu không khỏe cho nên mới vội về nhà sao?”   Chu Trì thu lại tầm nhìn, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, hắn lạnh nhạt ừm một tiếng.   “Cậu đau ở đâu sao?” Giang Tùy nhướn mày hỏi.   Chu Trì không trả lời, không để ý đến vẻ mặt lo lắng của cô.   Giang Tùy có vẻ sốt ruột, giật tay áo hắn một phát: “Cậu bị sao vậy?”   Âm lượng nâng cao lên một chút, nhưng vẫn là giọng nói nhẹ nhàng.   Trong lòng Chu Trì bỗng nhiên trở nên thoải mái hơn.   “Không sao, lừa cậu đấy.”   “……”   “Vẫn còn sớm.” Ánh mắt lướt trên khuôn mặt cô, Chu Trì nói, “Đi ăn chút gì đó đi?”   Giang Tùy: “Tôi không đói.”   “Tôi đói rồi.”   Ánh đèn bên ngoài cửa tiệm tóc buông xuống, khuôn mặt của hắn nửa rõ nửa mờ, đường nét có chút thu hút ánh mắt người khác, Giang Tùy nhìn một lúc rồi nhớ đến lời nói của Hứa Tiểu Âm.    Nếu như cậu thích cậu ta thì cho dù cậu ta muốn gì thì cậu cũng không thể nào từ chối được.   Trong lòng Giang Tùy nóng lên.   Cô thay đổi ánh mắt, nhìn xuống mép áo của hắn, hỏi: “Chưa ăn tối hả?”   “Ăn chưa no.”   Giang Tùy: “Cậu thích ăn gì?”   “Gì cũng được.”   “Thịt nướng được không?” Giang Tùy đưa tay ra chỉ, “Tôi biết đằng trước có một tiệm bán thịt nướng, họ còn bán cả mì nữa.”   Chu Trì ừm một tiếng.   Con đường đi đến đó cách vài trăm mét, cả hai người cùng nhau đi đến. Không gian tiệm rất đẹp, gọn gàng sạch sẽ, khách hàng cũng không ít, góc trong cùng còn thừa một bàn trống, Giang Tùy rót hai ly nước nói: “Cậu đến chọn món đi.”   Chu Trì chọn một dĩa gồm có cả thịt cả rau.   Hắn chọn độ cay vừa phải.   Giang Tùy miệng nói không đói nhưng đến cuối thì cô lại là người ăn nhiều nhất.   Chu Trì ăn được một ít thì không ăn nữa.   Giang Tùy ăn xong miếng cánh gà nướng cuối cùng, ngẩng đầu lên, Chu Trì ngồi đối diện đang cầm ly nước bằng giấy. Hắn buông mắt xuống, hai hàng lông mi trên dưới dính lại với nhau, trước mắt hiện ra một nét cong đen tuyền. Vừa ăn cay xong, miệng của hắn trở nên đỏ hơn thường ngày, bị dính một ít nước lên môi nhìn rất mềm mại, ẩm ướt.   Giang Tùy nhìn mãi, vừa nhìn vừa nghĩ ngợi lung tung, một lúc sau mới hoàng hồn, khuôn mặt nóng lên.   Mày đang làm gì vậy? Giang Tùy.   Cô vân vê ngón tay, cúi đầu xuống.   Chu Trì không chú ý đến Giang Tùy đang có gì đó sai sai, uống xong ly nước, hỏi: “No rồi?”   Giang Tùy gật đầu, lấy giấy lau miệng, còn nhìn chằm chằm vào hắn nữa.   *   Tối hôm đó, nhóm chat trong lớp rất nhộn nhịp, tin nhắn không ngừng reo lên.   Dù sao thì kì thi cuối kì xong rồi, kì nghỉ đông đang chào đón, mọi người đều rất phấn khởi, đối với kì nghỉ đông này, mọi người đều có rất nhiều kế hoạch cho mình.   Có người đang nói sẽ đi du lịch ở đâu đó; có người đang thảo luận rốt cuộc sẽ đăng kí học thêm môn nào; còn một số bạn đang thảo luận về chuyện tụ tập đi chơi, đương nhiên là vẫn có những tin nhắn tán gẫu, nói chuyện phiếm.   Giang Tùy đang nói chuyện ở trong nhóm chat khác với Lâm Lâm, Hứa Tiểu Âm, ba người bàn luận quyết định chọn học thêm lớp vật lý.   Thời gian nghỉ đông rất ngắn, kiểu lớp học thêm ấy đều là lớp nâng cao ngắn hạn, chương trình chỉ kéo dài một tuần, một ngày hai tiếng, so với giờ học trên lớp thường ngày nhẹ nhàng hơn nhiều.   Sau khi quyết định xong, Giang Tùy liền đi tắm.   Lâm Lâm gõ vào trong nhóm lớp một câu: “Lớp vật lý! Lớp vật lý! Bọn mình có ba người rồi, có ai muốn học cùng không, Trên mười người được giảm hai mươi phần trăm học phí!”   Lập tức có người ngoi lên ------   “Thêm tớ vào với!”   “Tớ tớ tớ!”   “Còn tớ nữa.”   Lâm Lâm: “Ai mà biết các cậu là ai chứ! Nói tên đi! Trước mắt danh sách đã có: Giang Tùy, Hứa Tiểu Âm, Lâm Lâm. Sau đó các cậu cứ thêm vào!”   Mọi người đang báo danh thì hình đại diện của Trương Hoán Minh đột nhiên hiện lên: “Bên tớ có ba người, đều đăng kí vật lý! Trương Hoán Minh, Lý Thăng Chí, Chu Trì!”   Tất cả thành viên trong nhóm trợn mắt há hốc.   Liên tục hiện lên một dãy tin nhắn ------   “Đệch, bị trộm tài khoản rồi sao?”   “Admin đâu, nhanh đuổi ra ngoài nhóm đi, cẩn thận kẻo bị lừa tiền đấy!”   “Đuổi ra!”   “……”   Trương Hoán Minh: “Chính là lão tử chúng mày đây!”   Lâm Lâm ngạc nhiên: “Cậu chắc chắn chứ, ba người bọn cậu cũng muốn học thêm hả?”   Trương Hoán Minh: “Đây không phải là bị ba tớ ép buộc đấy sao, thấy con trai nhà người ta học giỏi đến vậy, trong lòng ông  thấy có chút không phục, tức giận bắt tớ phải đi học thêm, nếu không thì sẽ cắt tiền tiêu vặt của tớ, tớ đang lo lắng không biết đăng kí môn nào đây, nên đăng kí đại với các cậu cũng được.”   “Vậy hai đứa kia thì sao?”   “Một mình tớ học thêm thì chán lắm, đều là anh em mà, suốt đời phải đi cùng nhau! Có nạn cùng gánh!”   “Phục cậu luôn, người ta lại đồng ý đi học thêm cùng cậu?”   “Cậu cứ đăng kí đi, tớ đăng kí trước rồi nhất định sẽ thuyết phục được hai đứa nó, dù gì thì tiền cũng phải chia ba, không thiếu được đâu.”   Giang Tùy tắm xong đi ra, lại có thêm rất nhiều tin nhắn gửi đến. Ngoài tin nhắn trong nhóm lớp ra, góc bên phải còn có hình đại diện đang hiện lên rất quen thuộc. ZC.   Giang Tùy nhìn được vài giây mới mở ra, trong hộp thư trò chuyện có một tin nhắn đơn độc. ------   “Cậu đã đăng kí lớp vật lý?”   Giang Tùy sững sờ, trả lời: “Ừm.”   Hắn không trả lời lại.   Giang Tùy mở nhóm chat của lớp ra, xem một lượt từ đầu đến cuối liền hiểu hắn làm sao mà biết được rồi.   Mười một giờ, Giang Tùy tắt tin nhắn nhóm, dựa trên ghế nghe nhạc.   Vừa nghe vừa cảm thấy vô vị. Cô ngồi thẳng dậy, lôi bản tranh vẽ trong ngăn bàn ra.   Bản tranh vẽ này vốn dĩ đã vẽ xong, Trên bìa viết chữ “Nhị Trung giai lệ nhất oa đôn”,  tổng cộng thu thập được mười hai người được tuyển chọn trong bảng xếp hạng toàn trường, mỗi người có khoảng ba bức vẽ, Giang Tùy bắt đầu từ trang đầu tiên lật ra xem, dừng lại ở trang cuối cùng.   Là hình vẽ Chu Trì tắm vào hôm đó, nửa trên trần truồng, chỉ mặc một cái quần trong.   Riêng Chu Trì thì cô chỉ vẽ duy nhất tấm đó.   Đấy cũng là hình vẽ vượt mức tiêu chuẩn thông thường trong toàn bộ bản tranh vẽ của cô. Giang Tùy nhìn chăm chú vào người được vẽ một lúc lâu rồi gấp lại. gục xuống bàn một lúc, lấy trán gõ nhẹ vào bàn vài cái.   Gõ gần hai phút thì Giang Tùy đứng dậy, chuẩn bị tắt máy đi ngủ, âm thanh thông báo của QQ reo lên.   Là tin nhắn Chu Trì trả lời lại cô.   “Tôi cũng đăng kí rồi.”   Giang Tùy nhìn một lúc, trả lơi: “Ừm, tôi đi ngủ đây.”   Cô tắt hộp thư trò chuyện, thoát khỏi QQ, tắt luôn máy tính.   Chu Trì vừa gõ xong chữ “Ngủ đi” vẫn chưa gửi kịp thì thấy hình đại diện của cô đã tắt.   *   Sáng hôm sao, Giang Tùy rất muộn mới dậy, nghe điện thoại của Lâm Lâm hẹn cô một giờ chiều đi đến lớp học thêm vật lý đăng kí. Giang Tùy nhớ địa chỉ, rửa mặt xong xuống lầu ăn sáng.   Ghế bên cạnh đã có người ngồi, Tri Tri cùng Chu Trì đều ở đó.   “Chị, hôm nay chị ngủ nướng quá rồi đấy, ngủ mê man đến vậy sao.” Tri Tri vừa ăn bánh bao vừa hỏi.   “Ừm.” Giang Tùy đáp trả, đi vào bếp múc một bát cháo quay lại.   Chu Trì liếc nhìn cô.   Giang Tùy cúi đầu ăn cháo.   Tri Tri lại ghé đến nói: “Chị, hôm nay chị có kế hoạch gì chưa, chúng ta ra ngoài ăn một bữa no nê đi?”   “Không ăn.” Giang Tùy nói, “Chị có việc rồi.”   “Việc gì vậy?”   “Em làm gì quan tâm nhiều vậy.” Giang Tùy ăn nhanh hơn, húp được vài ngụm thì hết cháo, lấy cái bao gói hai cái bánh bao lại rồi lên lầu.   Tri Tri nhìn dáng dấp sau lưng của cô, cảm thấy kì lạ nói: “Chị ấy làm gì mà ăn nhanh đến vậy chứ?”   Không ai trả lời lại với cậu ta.   Chu Trì ăn bánh bao xong, thu dọn bát đũa xong cũng đi lên lầu.   Tri Tri cạn lời: “Hai người này, thật thua luôn.”   Buổi chiều, Giang Tùy thu xếp đồ xong, mang cặp đi ra khỏi cửa , vừa hay gặp phải Chu Trì đang đi xuống lầu.   Dường như cô không ngờ đến nên dừng chân lại một lúc.   Chu Trì hỏi: Cậu đi đăng kí hả?”   Giang Tùy gật đầu.   Chu Trì đã đi đến, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, hỏi: “Sao không gọi tôi một tiếng?”   Giang Tùy nói nhỏ: “Là Lâm Lâm đã hẹn tôi rồi, tôi cứ nghĩ bọn Trương Hoán Minh đã hẹn với cậu rồi chứ.”   Chu Trì nhìn cô một lúc, không nói thêm nhiều, “Đi thôi.”   Hắn đi xuống lầu trước, Giang Tùy theo sau hắn, nhìn thấy cặp xách hắn đeo chéo qua lưng, bên trong có vẻ chẳng đựng cái gì hết, nhìn có vẻ móp méo.   Vừa xuống khỏi lầu, Chu Trì muốn đi lấy xe đạp, Giang Tùy nói: “Ngồi xe buýt đi, có chuyến đi thẳng đến đó, rất thuận tiện.”   Chu Trì quay người lại nhìn cô.   Ngón tay Giang Tùy run cầm cập, nói trong do dự: “Hay là, cậu đi xe đạp, tôi đi xe buýt cũng được?”   Chu Trì cau mày, hiển nhiên cảm thấy cái đề nghị này thật ngốc nghếch.   “Đi thôi.”   Lúc đó, xe buýt cũng không phải là quá đông, vừa lên đến xe thì đã tìm được chỗ ngồi, Giang Tùy chọn cái ghế sát cửa, Chu Trì ngôi bên cạnh cô.   Có lúc hai người một câu cũng chẳng nói với nhau.   Chu Trì đeo phone nghe nhạc, Giang Tùy nhìn ra ngoài cửa sổ.   Đi qua được một trạm thì Chu Trì tháo tai phone ra hỏi cô, “Tối qua ngủ không được sao?”   Giang Tùy hoảng hốt nói: “Tạm tạm.”   “Mắt có quần thâm rồi kìa.”   “Vậy sao?” Giang Tùy sờ vào mắt, không nói thêm gì nữa.   Chu Trì cũng không hỏi thêm gì nữa, bộ lông mày bất chợt nhíu lại.   Từ trước đến nay, cô ấy đều là người nói rất nhiều, chủ đề cũng là cô tự lôi ra, hắn không có sở trường làm mấy chuyện đó, cũng không hiểu nổi cô ấy đang bị gì, tại sao hôm nay lại yên lặng khác thường.   Sau khi đến trạm thì xuống xe, Giang Tùy bị người chen chúc lên xe đẩy một phát, Chu Trì nắm chặt tay cô kéo qua một bên.   Chu Trì không phải là đứa đần độn, hắn đã nhận thấy có gì đó khác thường.   Đến lớp học thêm, Giang Tùy nhìn thấy nhiều bạn học thân quen, mọi môn học đều có người đăng kí, mọi người đăng kí xong thì nộp luôn học phí, nhận lại biên lai cùng tờ thời khóa biểu học thêm.   Lịch học được xếp từ ngày 22 tháng 1 đến ngày 28 lúc 9 giờ đến 11 giờ hằng ngày.   Đăng kí xong, mọi người cùng đi xem phòng học để làm quen một chút, sau đó không còn việc gì nữa rồi.    Có người đề nghị cùng nhau đi hát karaoke, vừa hay mọi người ai cũng rảnh đến phát ngán nên đều đi hết.   Ngồi ở quán karaoke hết mấy tiếng đồng hồ, một vài nữ sinh bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Hứa Tiểu Âm đề nghị: “Chúng ta đi dạo phố đi.”   Giang Tùy cũng đã đồng ý: “Được đấy.”   “Cậu có cần nói với Chu Trì một tiếng không?”   Giang Tùy quay đầu nhìn, Chu Trì ngồi ở trên ghế sô pha cùng với nhóm con trai, bên cạnh Lý Thăng Chí. Trong karaoke rất tối, thiếu chút nữa là nhìn không rõ hắn nữa.   Giang Tùy nói: “Đợi lát nữa tớ nhắn tin nói với cậu ấy.”   “Vậy cũng được.”   Nói với mấy người ngồi bên cạnh một tiếng, ba người họ nhẹ nhàng rời khỏi phòng.   Vài phút sau Chu Trì nhận được tin nhắn của Giang Tùy: Tôi đi dạo phố với hai người họ rồi, sẽ tự về nhà.”   Lúc đó Lý Thăng Chí cũng phát hiện trong phòng đã thiếu đi ba người họ.   “Nhóm Giang Tùy đi rồi sao? Sao không nói với ai một tiếng vậy.    Chu Trì cũng không nói gì, cất điện thoại cầm lấy chai bia uống.   Đợi đến chiều tối thì tàn cuộc, ba người Chu Trì đi ăn cơm.   Lý Thăng Chí mới cảm thấy nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì đây? Sao hôm nay Giang Tùy không đợi cậu mà đi rồi?”   Trương Hoán Minh nói: “Bọn con gái không phải thích đi dạo phố cùng nhau sao, bình thường thôi.”   Chu Trì uống ngụm bia, qua một lúc sau thì nói: “Hình như cô ấy đang né tránh tôi.”   “Hả?” Trương Hoán Minh ngạc nhiên, “Tại sao vậy? Cậu làm chuyện gì xấu đụng đến cậu ấy sao?”   “Không có.” Chuyện tên tóc vàng hôm qua đã nói rõ cho cô ấy biết rồi, ngoài chuyện đó ra thì chẳng còn chuyện khác.   Lý Thăng Chí bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, lấy khủy tay hất Trương Hoán Minh một phát: “Này, cậu nghĩ đi, không lẽ nào là do cậu ấy xem câu nói của cậu hôm qua là là thật mà bị dọa khiếp rồi chứ?”   Trương Hoán Minh rùng mình, vội nháy mắt với cậu ta nhưng đã muộn.   Chu Trì đã mở miệng hỏi: “Hôm qua cậu đã nói gì?” Trương Hoán Minh gẩy lỗ mũi, vả cả mồ hôi lạnh: “……cũng không có gì? Chỉ, chỉ là buổi trưa ăn cơm thì gặp cậu ấy thôi, nhân tiện nói chuyện tí thôi.”   Chu Trì cau mày: “Cậu nói gì với cô ấy rồi?”   “Chỉ khen một câu thôi, nói cậu ấy đối xử thật tốt với cậu á.” Trương Hoán Minh có ý định qua loa cho qua chuyện.   Lý Thăng Chí nhìn Chu Trì, khuyên nhủ: “Được rồi, cái miệng hại cái thân cậu rồi đấy, nhanh chóng nhận tội đi, khai báo thành thật mới nhanh chóng nhận được khoan hồng.”   “Thật ra tớ chỉ tùy ý dò xét cậu ấy một chút……” Trương Hoán Minh gượng cười hai tiếng, sợ hãi, thành thật thú tội với Chu Trì về những lời hôm qua đã nói với cô.   Cậu ta nói xong, Lý Thăng Chí bổ sung thêm, “Tớ nhìn thấy lúc đó Giang Tùy hình như có chút hoảng loạn, nhìn có vẻ rất ngây thơ, chắc bị dọa khiếp rồi.”   Mặt Chu Trì đã biến sắc, cầm chai rượu lên lặng lẽ uống một lúc, không nói gì liền đứng dậy đi khỏi.   Trương Hoán Minh lau mồ hôi trên trán, cùi Lý Thăng Chí một phát: “Tao nói mày chính là ông trời phái đến hại tao thì phải.”   “Rốt cuộc thì ai hại ai đây.” Lý Thăng Chí  trắng mắt nhìn hắn, “Xem đi, cái miệng bỉ ổi của mày gây ra chuyện gì rồi, chuyện của hai người họ, mày quan tâm tìm hiểu làm gì.”   “Tao đâu biết được, cũng không phải tao cố ý mà.”   Lý Thăng Chí rống lên, “Mày đợi đấy, sớm muộn gì Chu Trì cũng sẽ xử lý mày.”   *   Trên đường đi Chu Trì gọi điện thoại cho Giang Tùy nhưng không bắt máy.   Hắn đi thẳng về nhà, lúc vào cửa, Giang Tùy đang ở dưới lầu. Cô đang ngồi một bên góc phòng khách, đang thay bọc đệm của ghế sô pha làm bằng gỗ lim cùng với dì Đào, quay đầu qua nhìn thấy hắn, liền vội quay đầu lại.   Dì Đào nhìn thấy hắn về nhà liền cười: “Ây, là Tiểu Trì hả, vừa mới nói chuyện với Giang Tùy thì nhắc đến con đấy, lạ thật, còn sớm vậy mà về nhà rồi sao, A Tùy nói con đến tối mới về đấy!”   Giang Tùy cúi đầu, đang kéo lại dây kéo của cái đệm sô pha.   Chu Trì thả cặp lên bàn, trả lời: “Không có chuyện gì nên về sớm.”   Dì Đào vội đi mua rau, đứng dậy: “Đến đây, con giúp A Tùy thay cái bọc đệm này đi!”   Dì ấy tháo tạp dề cất đi liền vội đi ra ngoài.   Giang Tùy đã thay xong hai cái, vẫn còn thêm hai cái nữa.   Chu Trì cầm một trong hai cái bọc đó, Giang Tùy cũng tự làm lấy cái còn lại, không ngẩng đầu lên, nói nhỏ: “Tôi cứ tưởng đến tối cậu mới về.”   Chu Trì không nói gì hết, bận việc đang làm trong tay.   Đợi một lúc mà không nghe thấy hắn nói gì,Giang Tùy quay đầu qua nhìn hắn.   Chu Trì đã bọc xong, đặt cái đệm lên trên sô pha: “Cậu không muốn nhìn thấy tôi?”   Tim Giang Tùy đập liên hồi, nói: “Không phải.”   Cô cũng bọc xong rồi, đứng dậy, đứng cách hắn một khoảng.   Chu Trì đi đến, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô: “Tối qua Trương Hoán Minh đã nói gì với cậu?”   Giang Tùy ngẩn người ra, vô ý thức lùi lui một bước.   Đôi mắt Chu Trì nhăn lại, cúi đầu cười một tiếng, tự chế giễu: “Lời của cậu ta lợi hại đến vậy hả? Cậu xem tôi là tên háu sắc rồi né tránh như vậy hả?”   “…..Không phải.” Giọng của Giang Tùy càng nhỏ, chau mày cúi đầu xuống.   Chu Trì không tiến đến gần cô nữa, lặng lẽ nhìn cô một lúc, nói nhỏ: “Tôi đã từng bắt nạt cậu sao, chiếm giành đồ của cậu rồi sao? Nhưng ngược lại, dường như là cậu đã  lén lút nhìn cơ thể của tôi rồi thì phải……”   Khuôn mặt của Giang Tùy đã đỏ ửng lên: “Tôi không phải cố ý đâu.”   “Tôi cũng không trách cậu, đúng không?”   Giang Tùy gật đầu: “Ừm.”   Chu Trì hạ thấp người nhìn cô, “Vậy tại sao cậu né tránh tôi?”   Giang Tùy không biết nói thế nào: “Người khác sẽ hiểu lầm chúng ta.”   “Cậu quan tâm đến vậy hả?”   Giang Tùy gật đầu, “Tôi không muốn bị người khác nói tôi.”   “Vậy sau này sẽ không quan tâm đến tôi nữa?”   “Không phải.” Giang Tùy nghĩ một lúc, nói, “Chúng ta chú ý một chút.”   “Chú ý như thế nào?”   “……Chính là hạn chế ở cùng nhau.”   Chu Trì thay đổi sắc mặt, im lặng một lúc rồi cúi đầu nói: “Được, tôi lên lầu đây.”   Không đợi cô đáp trả, hắn xách cặp trên bàn lên, quay người đi khỏi.   Đi vào phòng, đôi cặp xuống đất, lấy điện thoại ra gọi: “Trương Hoán Minh, thật muốn giết chết mẹ mày!”