Trì của tôi

Chương 12

Hai kiểu bao tay kia đều là len đan, kiểu dáng rất đơn giản.   Chu Trì vẫn chưa mở miệng, Giang Tùy nói tiếp: “Mang vào xem thử đi.”   Cô lấy đôi bao tay màu xanh ngọc đưa đến trước mặt hắn, nói: “Tôi thấy cái này rất hợp với cậu, áo quần mùa đông của cậu nhìn quá tối rồi, chọn cái này sáng sủa một chút.”    Tay của Chu Trì vẫn đang nhét trong túi quần, cúi đầu xuống nhìn cô, nhìn được một lúc thì đưa tay ra cầm lấy đôi bao tay rồi mang vào.   “Rất đẹp, đúng không? Kích cỡ vừa hay cũng…… Đúng rồi, phối hợp cái khăn choàng này vào luôn xem thử.”   Khăn choàng mà Giang Tùy chọn có màu xanh đen, có họa tiết là những ô vuông lớn, nhưng đường nét mờ mờ, không rõ cho lắm.   Chu Trì lấy khăn choàng đưa lên cổ tùy ý quấn một vòng, Giang Tùy đứng xa ra hai bước, nở một nụ cười: “Cậu đeo cái này cũng rất đẹp.”   Làn da tuyệt đẹp, ngũ quan cũng quá tuyệt, đôi mắt đen tuyền, sống mũi rất cao.   Giang Tùy nhận ra rằng có thể những điều đó chẳng có liên quan gì đến chiếc khăn choàng cả, suy cho cùng, vẫn là khuôn mặt hắn đã đẹp sẵn, cho dù mà có lấy một cái ra trải giường cũ đi sửa đổi lại cho hắn mang vào thì vẫn ngầu vẫn soái như vậy, đẹp đến mê hồn.   Cô bé mặt tròn theo đuổi hắn đã nói như thế nào nhỉ?   “Từ vóc dáng cho đến khuôn mặt của hắn, có cái nào là không đẹp chứ?”   Kiểu người như thế này thì không cần phải suy nghĩ nhiều, cho dù là chọn kiểu nào đi nữa thì tùy ý chọn một kiểu là được rồi, đằng nào thì nó cũng sẽ không xấu đi được, đem hai đôi bao tay này ra so sánh thì đôi màu xanh nhìn sáng sủa, nổi bật hơn một chút.   Giang Tùy thu lại tầm nhìn, đi đến nói: “Bao tay thì cậu tự chọn đi, có phải cậu thích màu xám hơn phải không?”   Cô còn nhớ là hắn có cái áo khoác và áo len màu xám, còn có cả quần thể thao màu xám.   “Tùy cậu, cái này cũng được.” Chu Trì tháo đôi bao tay ra, xem như không có chuyện gì xảy ra.   “Được,” Giang Tùy nói, “Khăn choàng cũng cởi ra đi để tôi đi tính tiền.”   Khăn choàng vừa tháo xong, Giang Tùy cầm lấy cả bao tay với khăn choàng đi đến quầy tính tiền.   Vào giờ này, người trong tiệm không nhiều, một chị gái thu ngân trực ca tính tiền cho Giang Tùy, quét mã vạch khăn choàng xong, Giang Tùy liền xé cái mác đi, quay trở lại đưa cho Chu Trì.   Chị thu ngân vừa đánh máy vừa cười lên nói: “Thật có mắt nhìn đấy, chiếc khăn choàng này rất hợp với bạn trai của em.”   Giang Tùy dừng lại một lúc rồi giải thích: “Không phải bạn trai đâu chị ơi.”   Chị thu ngân nháy mắt với cô, kiểu như muốn giữ bí mật vậy, cười rồi nói: “Ờ, chị hiểu mà.”   “……”   Giang Tùy muốn nói là “Cậu ta là cậu nhỏ của em”, nhưng không hiểu sao lại không thể nào mở miệng nói ra được. Lòng bàn tay của cô có chút nóng lên, cúi đầu xuống lấy tiền từ trong cặp xách ra để trả mà không dám quay đầu lại nhìn con người đang đứng ở đằng sau kia.   Đợi đến khi ra khỏi cửa, Giang Tùy đưa đôi bao tay cho Chu Trì: “ Cậu mang vào đi, đạp xe rất lạnh.”   Chu Trì vẫn chưa lấy, ánh mắt có vẻ lo lắng nhìn cô.   “Có cần trả lại tiền cho cậu không?” Hắn nói nhỏ.   “Không cần đâu, cũng không đáng là bao.” Giang Tùy tiếp tục đi về phía trước, đi đến bên cạnh chiếc xe đạp của hắn.   Chu Trì vẫn đứng lại một mình ở đó vài giây, cúi đầu sờ vào khăn choàng mới của mình rồi nhấc chân lên đi về phía trước.   Cứ như vậy mà đạp xe đi về.   Giang Tùy đã ngồi trên xe hắn vài lần nên cũng đã quen rồi, trên suốt quãng đường cứ nắm vào áo sau lưng hắn, coi như ngồi cũng rất an toàn.   Ánh đèn ban đêm sáng trưng, có nhiều thanh niên vừa kết thúc lớp học ban đêm, cũng có những học sinh vui chơi thoải mái trở về.   Chiếc xe đạp đi về đến con hẽm nhỏ, Giang Tùy nhìn thấy quầy bán khoai lang ở bên ngoài tiệm bánh bao vẫn còn bán.   “Cậu ăn khoai lang nướng không?” Giọng của cô kết hợp với gió cùng một lúc lọt vào tai của Chu Trì, “Muốn.”   Chu Trì dừng xe lại, chống chân xuống.   Giang Tùy nhảy xuống xe, chạy nhanh đến rồi mua bốn củ khoai lang nướng mang về.   “Cho dì Đào một củ, Tri Tri một củ.” Chu Trì nói: “Dì Đào ngủ rồi, cậu gọi dì ấy dậy ăn sao?”   “Tôi để ở phòng bếp, dì ấy có thể ăn vào ngày mai.”   “Tùy cậu, lên xe.”  Hắn chỉnh lại cổ xe, dựng đứng thẳng lên.   Về đến nhà, dì Đào quả nhiên đã ngủ rồi, đèn trong phòng của Tri Tri vẫn còn sáng.   Giang Tùy đi đến gõ cửa, đưa cho cậu ta một củ khoai lang nướng, Chu Ứng Tri vô cùng mãn nguyện: “Rất tốt, ra ngoài chơi còn biết nhớ tới em, đáng được biểu dương.”   “Em nói chuyện đàng hoàng chút đi.”   “Được, được, được.” Chu Ứng Tri một bên cắn khoai lang một bên nhận xét khuôn mặt trang điểm của cô: “Chị, hôm nay chị trang điểm đẹp lắm đó, đôi mắt đã to lên không ít đâu nà.”   Giang Tùy không muốn nghe cậu em này nói tiếp, Chu Ứng Tri lại ghé người sát cô, hỏi nhỏ: “Chị về cùng với cậu nhỏ của em hả?”   “Ừm.”   Cặp mắt Chu Ứng Tri trợn tròn, “Hai người bọn chị quan hệ có vẻ rất tốt nhỉ.”   Quan hệ rất tốt sao?   Giang Tùy suy nghĩ, có lẽ cũng tạm được.   “Thì sao nào?”   “Chị, giúp em một việc.” Chu Ứng Tri cười hi hi năn nỉ, “Một vài đứa bạn của em chị còn nhớ chứ, lúc trước có đến nướng đồ ăn đấy, bây giờ lại muốn đến nhà chúng ta nướng tiếp, nhưng mà bây giờ cái sân thượng đã thuộc về địa bàn của cậu nhỏ rồi, chị đi nói giúp em một tiếng, em chỉ mượn một ngày thôi có được không?”   “Em tự nói không được sao?”   “Em đây không phải sợ đụng vào cậu ta sao? Em với cậu ấy đã có mối thù từ lâu rồi,” Chu Ứng Tri gãi gãi gãi vào đầu, “Chị không biết đấy thôi,  cậu ấy đánh người mà một chút cũng không nương tay, lúc nhỏ em bị cậu ấy đánh mấy lần, quả thực là bóng ma thời thơ ấu của em.”   “Em đừng có nói quá lên vậy chứ.”   “Thật đấy! Chị không tin thì cứ đợi đi, đợi đến ngày nào đó cậu ta phát điên lên, nói không chừng sẽ dọa chết chị đấy.”   “Được rồi.” Giang Tùy đã quen với cái tính cường điệu hóa sự việc lên của cậu ta, liền hỏi, “Bọn em muốn nướng thịt vào ngày nào?”   “Ngày mồng 2 á, ngày mốt đó, buổi sáng chúng nó đi mua đồ, buổi trưa mới đến, cho nên em cần đến sân thượng vào buổi chiều.”   Giang Tùy nói: “Vậy ngày mai chị hỏi cậu ta, không chắc là cậu ta sẽ đồng ý đâu nha.”   “Được được được.”   Ở trên gác lửng.   Chu Trì tắm rửa xong, đi ra ngoài cầm cái khăn tắm móc trên giá treo áo mũ, tiện thể liếc nhìn cái khăn choàng treo bên cạnh, bộ lông mày nhẹ nhàng nâng lên.   Thật có chút không ngờ đến.   Không ngờ rằng chiếc khăn choàng này đều rất hợp với vài cái áo khoác của hắn.   Giang Tùy nhìn bộ dạng có vẻ ngốc nghếch đến vậy mà lúc nào chọn đồ cũng rất hợp ý của hắn. Lần trước mua sủi cảo đều chọn những loại nhân bánh hợp với khẩu vị của hắn.   Kiểu cảm giác này thật đáng kì lạ.   Chu Trì nhìn một lúc, chợt bật cười rồi quay người lại đi sấy tóc.   Ngày hôm sau, Giang Tùy cùng Lâm Lâm đi hội chợ sách, đi từ sáng đến tối, ăn cơm ở bên ngoài luôn, đến tám giờ mới về nhà và đi lên lầu tìm Chu Trì.   Cửa vừa mở ra, Giang Tùy vừa định nói gì thì Chu Trì không nghe thấy mà nói: “Đi vào”, rồi cứ thế mà hắn đi vào trong phòng.    Không còn cách nào khác Giang Tùy chỉ có thể đi vào trong, thấy hắn vừa ngồi xuống trước máy tính thì một loạt tiếng chuông thông báo tin nhắn của QQ reo liên tục không ngừng.   Hắn cắm dây phone vào máy tính, trong phòng lúc này đã yên lặng hơn nhiều.   “Vừa nãy cậu nói cái gì vậy?” Hắn ngồi trên cái ghế trước máy tính, quay đầu lại nhìn cô.   Giang Tùy kể cho hắn biết lời cầu cứu của Tri Tri, không ngờ rằng lần này Chu Trì lại dễ dàng như  vậy, chưa hỏi gì mà đã gật đầu đồng ý rồi.   “Ngày mai tôi không có ở nhà.” Hắn mò lấy chìa khóa phòng ở trên bàn đưa cho cô, “Đừng để người khác tự tiện chạm vào đồ của tôi.”   Giang Tùy gật đầu: “Ừm.”   Chu Trì lại quay người lại, mở tin nhắn lên để trả lời.   Ngón tay của hắn vừa thon, vừa dài, tốc độ thao tác bàn phím cũng rất nhanh.   Giang Tùy chăm chú xem thì thấy trong hộp thư trò chuyện, người mà hắn đang liên lạc gần nhất là một đứa con trai với nickname: Ma sư tử cuồng ngủ.   Thì ra chính là Trương Hoán Minh.   Trương Hoán Minh luôn luôn là người sôi nổi trong lớp, đối với tên tài khoản QQ của cậu ta Giang Tùy ấn tượng sâu sắc. Cô di chuyển tầm nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy câu trả lời của Chu Trì thì nhìn thấy nickname của hắn, chỉ đơn giản là hai chữ cái in hoa: ZC.   Là hai chữ cái viết tắt tên của hắn. (Chu Trì trong tiếng Trung được viết phiên âm là Zhou Chi).   Chu Trì trả lời tin nhắn xong, xoay ghế lại một góc, nhìn Giang Tùy.   “Cậu đang bận nhắn tin?”   Giang Tùy hỏi một câu hỏi rất thừa, nhưng mà lần này hắn không trêu chọc cô nữa, chỉ ừm một tiếng rất lạnh nhạt. Trước tình thế người đứng người ngồi như thế này khiến Giang Tùy cao hơn hắn một đoạn. Hắn hơi ngẩng đầu, tư thế ngồi không ra dáng một đứa nghiêm chỉnh, cái cổ áo sơ mi hở đến tận vài cúc áo, đập thẳng ngay vào mắt là bộ xương quai xanh của hắn, lộ ra một phần ngực săn chắc nhẵn bóng.   Giang Tùy lặng lẽ nhìn một lúc rồi lấy hết can đảm hỏi: “Cậu có muốn kết bạn QQ với tôi không?”   Vừa nói xong thì Giang Tùy không còn căng thẳng như trước nữa.   Hỏi thì cũng đã hỏi rồi, nếu như hắn từ chối thì cũng mặc kệ thôi.   Cô cứ nhìn vào Chu Trì, vài giây sau thì thấy khóe môi hắn vểnh lên, hình như hắn đang cười, nhưng lại là kiểu cười kìm nén lại, không rõ ràng, Giang Tùy vẫn chưa nhận ra hắn đang cười thì hắn đã xoay ghế quay lại.   “Tài khoản QQ của cậu là gì?”   “Ờ, cậu gõ 61……” Giang Tùy tiến lại gần, đứng ở bên cạnh ghế đọc hết cho hắn một dãy số.   “Tám con số?”   “Ừ.” Giang Tùy nói, “Ngay từ lúc mới đăng kí đã là mấy con số này rồi.”   “Vậy hả.” Hắn trả lời lại, “Tôi cũng vậy.”   Đang nói thì tay hắn cũng kích vào trang cá nhân xem thử, ở phía dưới phần tự giới thiệu hiện lên hình đại diện của một cô gái, bên cạnh hiển thị nickname:  A Tùy.   Chu Trì cười “haha” một tiếng: “Cậu lười thật đấy, lấy cả tên thường gọi của mình để làm nickname của QQ luôn.?”   Giang Tùy: “……”   Làm ơn xem lại cái nickname của cậu rồi hẳn nói, còn ai lười hơn cậu nữa không?   Chu Trì trên chọc cô xong, lấy ngón tay kích chuột hai phát, kết bạn thành công.   Giang Tùy nói: “Đợi lát nữa về phòng rồi tôi xác nhận.”   Cô chuẩn bị rời khỏi phòng, mới đi có hai bước thì nghe thấy hắn hỏi: “Cả ngày hôm nay đi đâu vậy?”   Giang Tùy dừng chân lại, quay đầu nói với hắn, “Đi xem sách.” Sợ hắn không hiểu, liền giải thích, “là một hội chợ sách ở khu đô thị mới.”   “Cậu nói với tôi mấy thứ đó làm gì, còn lâu tôi mới đi.”   “…… Tôi cũng có bảo cậu đi đâu.” Giang Tùy nói, “Nó xa quá.”   “Vậy mà cậu còn đi? Chăm học đến vậy luôn à?” Cái giọng điệu châm chọc của hắn rất rõ ràng.   Giang Tùy không muốn so đo với hắn nữa, thuận miệng nói: “Đương nhiên.”   Chu Trì nhìn thấy vẻ mặt của cô, giọng điệu lạnh nhạt hỏi: “Cậu muốn thi vào trường Thanh Hoa hay là Đại học Bắc Kinh?”   “Trường nào tôi cũng muốn hết.”   “Lợi hại thật.” Bộ lông mày hắn nhếch lên, “Lý tưởng thật cao xa.”   “Còn cậu thì sao?” Giang Tùy bất ngờ hỏi lại, “Cậu không có lí tưởng sao?”   Cậu không có lí tưởng sao?   Chu Trì không đáp trả lại, vẻ mặt không có gì thay đổi cho lắm, cứ như vậy rồi nhìn cô một lúc, cầm ly nước ở trên bàn uống một ngụm, cúi đầu cười một tiếng.   “Gan của cậu lớn thật đấy.”   Cứ thế mà nói một câu nói không đầu không đuôi như vậy.   Hắn ngồi dậy, đi đến trước mặt Giang Tùy, đưa mắt nhìn cô, “Không phải cậu rất sợ tôi sao?”