Trêu nhầm

Chương 14 : Trêu nhầm

Edit: Em yêu Thời Yến (Kai’Sa Team)     Trịnh Thư Ý cảm thấy nếu mình có một chút cốt cách thì lúc này hẳn nên từ chối Thời Yến một cách dứt khoát.   Ai cần anh đưa về? Tôi không có chân sao? Mới đây không phải anh còn bắt chuyện với người ta rất vui vẻ ư? Hả?   Nhưng khi cô xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt của Thời Yến và chiếc xe phía sau, cô lập tức thay đổi ý định.   Cuối cùng, Trịnh Thư Ý vẫn mang tâm trạng “nhẫn nhục”, “nằm gai nếm mật” lên xe Thời Yến.   Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu*.   (*) Nguyên văn [小不忍, 则乱大谋] – việc nhỏ mà không nhẫn thì sẽ làm đảo lộn kế hoạch lớn.   Nhưng cô vẫn rất tức giận, ngồi ở một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, để cái ót đối diện với Thời Yến.   Nhắn tin cho anh thì anh không trả lời, khen ngợi anh anh lại không vui, ngược lại anh còn chạy đi bắt chuyện với một cô gái mà vừa thấy anh đã căng thẳng đến đổ mồ hôi.     Là do tôi không đủ xinh đẹp?   Tôi không đủ cố gắng?   Hay là tổng giám đốc đều thích kiểu “cô gái, em rất sợ tôi?” sao?   Vô vị.   Trịnh Thư Ý tức đến nỗi hơi thở phập phồng.   Nhưng suy đi nghĩ lại, mình có tư cách gì để tức giận đây?   Trịnh Thư Ý thở dài một hơi, vẻ hầm hầm trên mặt lặng lẽ biến mất, cô gục đầu xuống.   Cô mới là người đang “tranh thủ” chứ không phải Thời Yến.   Aiz.   Vậy thì phải tạm thời nuốt cơn giận này xuống thôi.   Gương mặt Trịnh Thư Ý phản chiếu qua cửa kính xe, mỗi một biểu cảm đều giống như thước phim đang chiếu, thay đổi theo từng khung hình trên kính xe.   Thời Yến nhìn cô tức giận một lát, chốc chốc lại mặt ủ mày chau, sau đó thì cực kỳ xoắn xuýt.   Ánh mắt anh dời đi, lúc nhìn vào gương chiếu hậu, Thời Yến khẽ nở nụ cười.   Mấy phút trôi qua, Trịnh Thư Ý đã tự thuyết phục bản thân một cách triệt để.   Cô chậm rãi quay đầu, lén nhìn Thời Yến một cái.   Không biết người này đã tháo kính từ lúc nào, đang cụp mắt xuống nhìn điện thoại.   Ánh chiều tà từ cửa xe phía trước rọi vào, bóng tối và ánh sáng đan xen trên khuôn mặt anh, khiến các đường nét của anh càng thêm sâu hơn.   Từ sau khi lên xe, Thời Yến vẫn im lặng, không có ý định giao tiếp với Trịnh Thư Ý.   Có vẻ như thật sự chỉ đơn giản muốn đưa cô về nhà.   Trịnh Thư Ý im lặng xích lại gần anh, sau đó do dự, nghĩ xem nên nói gì.   Sau khi có cảm hứng, ngón trỏ Trịnh Thư Ý sờ sờ cằm, đang dè dặt định lên tiếng thì điện thoại của Thời Yến đột nhiên vang lên.   Cô lập tức ngậm miệng.   Nghe được những gì Thời Yến nói trong điện thoại dường như là về vấn đề công việc, cô lại im lặng bắt đầu nhích vào trong góc.   Thời Yến cảm giác được cử động của cô, đổi tay cầm điện thoại, chống khuỷu tay vào cửa sổ xe, liếc mắt sang.   Trịnh Thư Ý lọt vào tầm nhìn của anh.   Cô rũ mắt xuống không biết đang nghĩ gì.   Gió ở điều hòa trong xe rất nhẹ, nhưng cũng có thể thổi bay mái tóc quanh má cô.   Một vài sợi tóc mềm mại bay phơ phất, lông mi của cô cũng khẽ run lên.   Cô nhíu mày một lúc, sau đó giãn ra, ánh đèn đường lướt qua chiếu lên mặt cô lúc sáng lúc tối.   “Tổng giám đốc Thời?” Người ở đầu dây bên kia đột nhiên hỏi, “Ngài có đang nghe không?”   “Ừ.” Thời Yến thu hồi ánh mắt, “Cậu tiếp tục đi.”   Cuộc gọi này rất dài, đến khi chiếc xe dừng lại ở cổng tiểu khu của Trịnh Thư Ý mới kết thúc.   Sau khi Thời Yến cúp điện thoại, bên cạnh yên lặng không một tiếng động.   Anh quay người, thấy Trịnh Thư Ý dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu, lông mi khẽ run.   Đã ngủ thiếp đi rồi.   Còn ngủ rất say.   Trong lúc mơ mơ màng màng, không biết Trịnh Thư Ý mơ thấy cái gì, lông mày cau lại, cả người từ từ ngã sang một bên.   Lúc cô đang mất thăng bằng, Thời Yến đột nhiên đưa tay ra đỡ mặt cô.   Lớp trang điểm của cô rất mỏng, không có cảm giác bóng dầu của son phấn.   Lòng bàn tay chạm vào da thịt mềm mại nhẵn mịn, còn có chút ấm áp.   Thời Yến động tay, đỡ cô về vị trí ban đầu.   Lúc định rút tay ra, cô lẩm bẩm hai câu.   Đôi môi hồng hào căng mọng, nhìn bằng mắt có thể cảm nhận được hương vị ngọt ngào…   Ngón tay Thời Yến bỗng di chuyển, nhẹ nhàng lướt qua môi cô.   -   Lúc Trịnh Thư Ý chậm rãi mở mắt ra, ý thức vẫn còn hơi mơ hồ.   Cô xoa xoa cổ, từ từ ngồi thẳng dậy.   Khi thoáng nhìn qua Thời Yến bên cạnh, động tác trên tay cô dừng lại, lập tức trở nên tỉnh táo.   Ngay lúc này, hối hận, không nói nên lời và hụt hẫng, đủ loại cảm xúc lập tức trào dâng trong lòng cô.   Tại sao lại ngủ quên.   Trên xe là cơ hội tuyệt vời để ở riêng với nhau!!!   Cứ thế bị bỏ lỡ!!!   Trịnh Thư Ý ảo não, đỡ trán.   “Anh đợi em lâu chưa?”   Tại sao không gọi em dậy…   Cô nói xong, nhìn thấy ánh mắt của Thời Yến, vì thế đành âm thầm nuốt câu nói phía sau lại.   Ánh mắt Thời Yến như muốn nói ,“Cô có biết thời gian của tôi quý giá thế nào không, đừng có tự mình đa tình, ok?”   Quả nhiên Thời Yến lạnh nhạt nói: “Không lâu.”   Trịnh Thư Ý không biết phải nói gì, động tác cũng trở nên lề mề.   Trong xe im lặng vài giây.   Cho đến khi Thời Yến mở miệng: “Không xuống xe là định ở đây luôn sao?”   Trịnh Thư Ý: “Nếu có thể…”   Thời Yến ngắt lời cô: “Trịnh Thư Ý, tôi rất bận.”   “…”   Sau khi chệnh choạng xuống xe. Trịnh Thư Ý kéo cửa xe, cười nói với anh: “Vậy cảm ơn anh đưa em về nhà, em đi trước nha.”   -   Trịnh Thư Ý đứng ở ven đường, nhìn đèn sau xe ô tô nhấp nháy, trong đầu dần sắp xếp lại một sự việc.   Vừa rồi ở trên xe, cô nghe thấy tài xế hỏi Thời Yến muốn đi đâu.   Địa điểm Thời Yến muốn đi ngược đường với nhà cô.   Anh bận rộn nhiều việc thế mà vẫn cố ý đưa cô về nhà.   Cho nên, chẳng lẽ hành động của Thời Yến là đang dỗ cô sao?   Biết cô khó chịu khi nhìn thấy anh nói chuyện với Tần Thời Nguyệt cho nên dỗ dành cô?   Đúng, chính xác là như vậy.   Nghĩ tới đây, Trịnh Thư Ý không giấu được nụ cười.   Niềm vui của cô đến quá rõ ràng, bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng, ngay cả gặp mặt một người hàng xóm bình thường mình rất ghét cũng chủ động chào hỏi.   Thế nhưng niềm vui này chỉ duy trì cho đến khi cô bước vào cửa.   Ngón tay mở mã khóa, “tích” một tiếng, giống như chốt mở trí thông minh của não bộ vang lên.   Cô cầm tay nắm cửa, ngây người một lúc.   Thời Yến vừa mới nói chuyện với Tần Thời Nguyệt, quay đầu lại đã dỗ dành cô.   Chết tiệt, đồ nam nhân cặn bã muốn đạp hai thuyền??   Má nó!   Trịnh Thư Ý tức muốn bốc khói.   Cô đóng sập cửa, hai ba bước đã đi vào phòng khách, ném túi xách lên ghế sofa, sau đó khoanh tay đi qua đi lại, bước chân dồn dập.   Tức chết rồi tức chết rồi tức chết rồi!   Cô đi tới đi lui, vấp chân vào ghế sofa, lúc ngã xuống cũng không vùng vẫy, trực tiếp nhào vào chiếc ghế sofa mềm mại.   Nằm xuống, mở mắt nhìn lên trần nhà, Trịnh Thư Ý túm lấy cái gối đè lên ngực, cố gắng làm công tác tư tưởng cho mình.   Trong lòng thầm nghĩ: Thật ra mình cũng không phải người tốt lành gì.   Đúng, chính là như vậy.   Nồi nào úp vung nấy thôi.   Trịnh Thư Ý thở phào một hơi, xoay người, nhìn chằm chằm xuống đất.   “Ầm” một tiếng, cô ném cái gối ra ngoài, làm đổ một khung ảnh.   Mặc dù tôi có ý đồ khác với anh, thế nhưng tôi cũng không trêu ghẹo người nào khác cùng lúc.   Tôi toàn tâm toàn ý dành hết tâm tư cho anh đấy được không!   Cực kỳ chung thủy đấy được không!   Tối đó, cây bút thứ hai của ngân hàng Minh Dự tặng bị bẻ gãy.    -   Ngày hôm sau, tất cả mọi người trong văn phòng đều có thể cảm nhận được tâm trạng của Trịnh Thư Ý không tốt lắm.   Biểu hiện cụ thể là lúc gặp nhau trong phòng họp đã cảm thấy lạnh lẽo, chạm mặt trong phòng trà nước vẫn cảm thấy lạnh, thậm chí gặp Trịnh Thư Ý ở nhà vệ sinh cô cũng giống như đang làm một nghiệm vụ nghiên cứu khoa học gì đó.   Trong cuộc họp hàng tuần vào buổi chiều, tất cả các phòng ban đều tham gia, tổng biên tập nêu ra vấn đề.   Bài phỏng vấn Thời Yến do Trịnh Thư Ý thực hiện đã được xuất bản, doanh thu tăng gấp bội, lượng đọc bản điện tử cũng tăng vọt.   Nội dung của bài báo này thẳng thắn bao quát, chuẩn xác và sắc bén, điều này đã gây ra tiếng vang lớn trong giới.   Trong phòng họp vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt, mặc kệ là thật lòng hay giả dối thì cũng đủ khiến Trịnh Thư Ý nở mày nở mặt.   Nhưng nụ cười của cô vẫn không thật sự vui vẻ.   Khác thường thì khác thường, trong một ngày bận rộn như vậy, ngoại trừ những đồng nghiệp thân thiết thì chẳng ai có thời gian quan tâm đến cảm xúc của cô.   Chỉ có Tần Thời Nguyệt ngồi ở bàn làm việc, loáng thoáng nghe được lúc Trịnh Thư Ý pha cà phê cố tình dùng thìa chọc vào đáy cốc.   Trong miệng còn lẩm bẩm, giọng điệu không tốt lắm nhưng không có câu nào không bao hàm hai chữ “Thời Yến”.   Phải nói rằng Tần Thời Nguyệt hơi sửng sốt.   Cậu trẻ của cô thế mà lại hết mực bao che khuyết điểm như thế, chẳng biết cậu đã làm chuyện gì khiến Trịnh Thư Ý hận cậu như vậy?   Tần Thời Nguyệt khẽ nhíu mày.   Có phải Thời Yến hơi quá đáng không?   Có người không biết là thần kinh không nhạy bén hay là cố tình muốn đứng đầu họng súng.    Buổi chiều, Khổng Nam đi phỏng vấn, Hứa Vũ Linh đi đến bên cạnh Trịnh Thư Ý, ngồi vào chỗ của Khổng Nam.   “Thư Ý, hôm nay cô thế nào?”   “Tôi cảm thấy cô không vui.”   “Viết được một bài báo nổi tiếng hẳn là phải vui mới đúng chứ.”   “Buổi tối chúng ta cùng nhau đi ăn mừng một bữa nhé.”   Giọng nói của cô ta không lớn không nhỏ, ngay cả Tần Thời Nguyệt cũng có thể nghe rõ nhưng Trịnh Thư Ý vẫn gõ máy tính không phản ứng lại, làm như không nghe thấy.   Sắc mặt Hứa Vũ Linh không tốt lắm, cô ta nói tiếp: “Nghe nói cô và bạn trai chia tay, có phải vì vậy mà tâm trạng không tốt không?”   Thật ra Trịnh Thư Ý không cố ý giấu diếm chuyện chia tay, gần đây đồng nghiệp không thấy Nhạc Tinh Châu đến đón cô, họ đều đã hỏi thăm.   Vì vậy chuyện cô chia tay cũng không được coi là bí mật giữa các đồng nghiệp thân thiết.   Chẳng có gì ngạc nhiên khi tin này bị truyền đi.   Nhưng Trịnh Thư Ý vẫn phớt lờ Hứa Vũ Linh.   Lúc đầu Tần Thời Nguyệt đang tập trung nghịch điện thoại, nghe đến đó cô không khỏi khẽ cười nhạo.   Mặc dù lúc Trịnh Thư Ý phớt lờ cô trông rất đáng ghét, nhưng thấy dáng vẻ đến nhiều chuyện lại bị bơ đẹp của Hứa Vũ Linh, không hiểu sao cô lại cảm thấy buồn cười.   Bên này, Hứa Vũ Linh không kiên nhẫn nổi nữa, gõ mạnh vào bàn Trịnh Thư Ý.   “Trịnh Thư Ý, tôi đang nói chuyện với cô đó.”   Trịnh Thư Ý đột nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Hứa Vũ Linh.   Sau đó, Tần Thời Nguyệt thấy cô vén tóc lên, tháo hai chiếc tai nghe không dây ra.   “Cô đang nói chuyện với tôi à?” Giọng điệu của Trịnh Thư Ý khá lịch sự, “Tôi đeo tai nghe chống ồn, tần suất rất lớn, hơn nữa cũng tương đối nhập tâm, không nghe được, xin lỗi.”   Sắc mặt Hứa Vũ Linh khó coi nhưng vẫn nở nụ cười gượng gạo: “Không có gì, quan tâm cô chút thôi, thấy hôm nay tâm trạng cô không tốt, muốn hỏi xem có phải đã chia tay với bạn trai không.”   Trịnh Thư Ý nghe vậy, trở mặt như thời tiết thay đổi.   Cô liếc cô ta từ trên xuống dưới, sau đó lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến cô?”   Khí thế của câu nói này quá mạnh mẽ, ít nhiều đồng nghiệp xung quanh đều nghe được, bầu không khí đột nhiên trở nên cứng ngắc.   Khuôn mặt Hứa Vũ Linh tối sầm lại, không biết phải nói tiếp như thế nào.   Trịnh Thư Ý cũng chẳng để ý đến cô ta, sau khi đeo tai nghe vào lại bắt đầu viết bản thảo.   Bầu không khí xung quanh Hứa Vũ Linh trở nên lắng lại, sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng.   Trịnh Thư Ý vẫn tiếp tục gõ chữ như không có việc gì, cô ta tức giận không có chỗ trút cũng chỉ có thể vung tay, nhanh chân rời đi.   Người vây xem gần hiện trường nhất, Tần Thời Nguyệt, đã không chú ý đến vẻ mặt của Hứa Vũ Linh khi cô ta rời đi nữa.   Trong đầu cô đều là việc Trịnh Thư Ý đeo tai nghe. Đồng thời cô bắt đầu hồi tưởng lại, ngày đầu tiên đi làm, mấy lần cô gọi Trịnh Thư Ý nhưng người ta đều phớt lờ có phải cũng là vì đeo tai nghe nên không nghe thấy không?   Càng nghĩ càng cảm thấy đúng.   Nhớ lại những chi tiết lúc ở cùng nhau trong khoảng thời gian này, mặc dù Trịnh Thư Ý đối với cô không tính là quá nhiệt tình nhưng cũng coi như hòa hợp, không tìm cô gây chuyện.   Trịnh Thư Ý dường như không phải kiểu người kiêu ngạo.   Cho nên, có vẻ như thật sự là cô hiểu lầm.   Thật ra hiểu lầm còn chưa tính.   Vấn đề là, cô bán thảm với Thời Yến.   Thời Yến dường như đã trị Trịnh Thư Ý rất thảm.   Tần Thời Nguyệt vò đầu bứt tai, một lần nữa rơi vào vấn đề nan giải của nhân sinh.   Bây giờ đã biết hiểu lầm của mình gây ra tổn hại cho Trịnh Thư Ý, trong lòng cô không khỏi cảm thấy áy náy.   Nhưng cả đời này, vì thân phận và xuất thân của mình luôn đứng trên đỉnh cao, cô chưa từng chịu cúi đầu trước bất kỳ ai ngoài người lớn trong nhà.   Bảo cô đột nhiên nói ra chuyện mình đã làm thì càng không thể được.   -   Tối đó, Trịnh Thư Ý tan tầm rồi đến tiệm làm tóc để cắt tỉa một chút, nhân tiện ăn ở bên ngoài.   Tối về nhà tắm rửa xong đã là mười một rưỡi.   Lúc cô đắp mặt nạ, vô thức lấy điện thoại ra, lúc mở hộp tin nhắn, cô lại hơi do dự.   Sáng nay cô không nhắn tin bởi là vì rất tức giận.   Nhưng sau cả ngày điều chỉnh tâm trạng, cô lại bắt đầu dao động.   Nghĩ theo cách khác, cô là bên B, bên A có nhiều lựa chọn là chuyện bình thường.   Nào có chuyện bên B đổ lỗi cho bên A mua hàng ở chỗ khác.   Sau khi nghĩ thông suốt, Trịnh Thư Ý lấy lại sức sống, lập tức gửi liên tiếp cho Thời Yến bốn tin nhắn ngắn:   Hôm nay ngủ không ngon.   Bởi vì em rất bất an.   Bây giờ em không ngủ được.   Nếu như anh thêm WeChat của em, em sẽ ngủ được.   Không đợi Thời Yến trả lời, Trịnh Thư Ý suy nghĩ, có lẽ phải tăng thêm một liều thuốc mạnh:   Thật ra là vì em đánh mất một thứ ở chỗ anh.   Anh có thấy không QAQ   Sau khi gửi đi những tin nhắn này, Trịnh Thư Ý vẫn quyết định ôm hy vọng chờ hồi âm.   Nhưng việc chờ đợi thật sự quá nhàm chán cho nên cô bắt đầu dọn dẹp sơ căn phòng.   Lúc dọn ngăn tủ, cô nhìn thấy hai tấm vé concert của Tống Nhạc Lam.   Thứ này vốn là lúc trước cô canh thời gian giành được, dự định đi với Nhạc Tinh Châu, nhưng bây giờ cảnh còn người mất, thật đáng tiếc.   Nhưng khi nhìn thấy thời gian viết trên cuống vé là bảy giờ tối mai, Trịnh Thư Ý chớp chớp mắt, nảy ra một ý tưởng táo bạo.   Cô nhớ trong nhà Thời Yến cũng có album của Tống Nhạc Lam.   Vậy nếu như bọn họ có thể đi xem concert cùng nhau, đó sẽ là một bước nhảy vọt về chất cho sự tiến triển trong mối quan hệ!   Trịnh Thư Ý ngồi xổm trên mặt đất nhìn hai tấm vé, vô số ý tưởng đã bắt đầu nảy mầm.   Đúng lúc này, điện thoại bên bàn vang lên.   Trịnh Thư Ý cầm máy lên, nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình.   Màn hình khóa nhắc nhở, bạn nhận được một tin nhắn từ “Thất học mới không biết gõ chữ”.   Trái tim Trịnh Thư Ý đột nhiên đập mạnh.   Hai chữ “TD” trong giấc mộng kia đã tạo thành bóng ma tâm lý quá lớn cho cô, lúc này cô thật sự có cảm giác kỳ diệu như “Cận hương tình khiếp*”.   (*) Cận hương tình khiếp [近乡情怯]: chỉ tâm trạng người xa quê lâu ngày, càng đến gần quê lại càng thấy hồi hộp, e sợ.   Cô sợ Thời Yến sẽ thật sự nhắn lại cho cô chữ “TD”, thế nên cô thà nhận được một tin nhắn rác.   Sau khi chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, Trịnh Thư Ý mở màn hình lên.   Thất học mới không biết gõ chữ: Lại mất?   “Hmm…”   Trái tim lơ lửng của Trịnh Thư Ý cuối cùng cũng đáp xuống, không phải “TD” là tốt rồi.   Cô cười cười, gõ chữ: Vâng, còn quan trọng hơn món đồ hồi môn lần trước.   Thất học mới không biết gõ chữ: Cái gì?   Trịnh Thư Ý: Là trái tim em.   Bên kia trực tiếp không trả lời.   Trịnh Thư Ý: “…”   Cô sờ sờ gò má, lại cảm thấy ảo não.   Có phải hơi quá trớn không?   Thật sự không biết phải cứu vãn cục diện này như thế nào, Trịnh Thư Ý định nhờ những người bạn khác tư vấn.   Lúc cô mở WeChat, nhìn chằm chằm vào giao diện sổ địa chỉ, băn khoăn không biết tìm ai, trong cột “bạn bè mới” đột nhiên xuất hiện một số “1” màu đỏ.   Giống như có tâm linh cảm ứng, Trịnh Thư Ý lập tức ấn mở, nhìn thấy một cái tên là “SY? Lucky” mời kết bạn.   SY.   ------ Thời Yến!   (*) SY có thể là viết tắt phiên âm tên của Thời Yến [Shí Yàn]   Cuối cùng! Đã! Thêm! We! Chat! Rồi!!   Thật không ngờ, Thời Yến cũng rất có tâm hồn thiếu nữ, đằng sau lại tình cảm như vậy.   Ảnh đại diện thật ra cũng bình thường, là ảnh chụp một con Corgi* phổ thông.    (*) Hình ảnh chó Corgi     Bởi vậy vừa rồi cô chưa đến mức lẳng lơ với Thời Yến quá, anh dường như vẫn rất dính chiêu này.   Trịnh Thư Ý cầm điện thoại vui mừng gửi tin nhắn cho anh:   Cuối cùng đã đợi được anh thêm WeChat em.   Xoay vòng.jpg   Một lúc sau.   SY? Lucky: ...   Cô nằm lì trên giường, hai chân lắc lư, rung đùi đắc ý.   Trịnh Thư Ý: Anh buồn ngủ chưa?   SY? Lucky: Còn sớm.   Trịnh Thư Ý mỉm cười, lập tức chụp tấm vé concert gửi cho Thời Yến.   Trịnh Thư Ý: Em vừa nhìn thấy cái này, đang suy nghĩ sẽ đi cùng ai.   SY? Lucky: ?   Trịnh Thư Ý: Tối mai anh có rảnh không?   Phải một lúc sau bên kia mới trả lời.   SY? Lucky: Có.   Trịnh Thư Ý lấy tay bóp chặt cái gối.   Trịnh Thư Ý: Vậy tối mai chúng ta đi chung nhé?   Lại đợi thêm một lúc.   SY? Lucky: Được.