Hạ Vãn Tinh nói xong nhấc chân chuẩn bị đi lên. Hàn Tư Thần liền giữ tay cô lại, ngữ khí không khỏi ôn nhu, nhẹ giọng hỏi: “ Còn tức giận sao?” Thái độ vừa nãy của cô rõ ràng là chưa hết giận. Hạ Vãn Tinh cười: “Không có a, tôi tức cái gì?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Vậy cô muốn như thế nào?”. Anh có chút bất đắt dĩ. Ngoài miệng thì nói không muốn nói chuyện, nhưng nói gần nói xa còn thỉnh thoảng trêu chọc anh, rất mệt đó. Hạ Vãn Tinh nhìn qua cánh tay bị anh giữ lại, mặt mày cong cong cười: “ Anh giữ tay tôi không buông, còn hỏi tôi muốn như thế nào?”. Cô nói: “Lời này phải là tôi hỏi anh mới đúng chứ?” Hàn Tư Thần kẽ nhíu mày, không hề chớp mắt liếc nhìn cô. Hạ Vãn Tinh mắt cũng không nháy hơi ngước đầu nhìn anh, bầu không khí giằng co không ngừng. Ngay lúc đó cô cảm thấy cổ hơi xót , bỗng nhiên bị anh dùng sức kéo, cả người cô bị anh dắt đi vào trong sân nhỏ. Hạ Vãn Tinh sửng sốt, một tay ôm sách, nhíu mày hỏi: “Anh muốn làm gì?” Hàn Tư Thần dắt cô sải bước đi cũng không quay đầu lại. “Buông tay!Buông tay!” Bị người ta nhìn thấy trong sạch cũng bị mất. Hạ Vãn Tinh dùng mấy phần khí lực, kết quả tay cô đã phát đau nhưng anh cũng không buông lỏng một chút. Khí lực cũng quá lớn! Ngay lúc Hạ Vãn Tinh còn đang oán thầm, bỗng nhiên cả người cô bị chống đỡ trên trường, sau đó một bàn tay lớn vòng qua eo cô, dùng sức chụp tới, cô va vào lòng ngực rắn chắc khỏe mạnh của anh. Có chút khó tin. Sách cũng theo đó rơi trên mặt đất Hàn Tư Thần rủ mắt liếc nhìn cô, ánh mắt nóng hổi, mắt anh thẳng tắp nhìn cô, chân hướng bên cạnh duỗi ra, phanh một tiếng trên cửa sắt. Cái tay kia ở trên lưng cô vuốt vuốt, Hạ Vãn Tinh bỗng nhiên run rẩy, cô co rụt lại. Hàn Tư Thần giống như cố ý, như có như không ở trên lưng của cô xoa nắn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Anh liếc nhìn phản ứng của cô, mặt mày có ý cười, nhưng thanh âm rất thấp, hỏi: “ Trong sạch của cô lúc ở Thanh Hải không phải cho tôi rồi sao?” Hạ Vãn Tinh bỗng dưng ngẩng đầu, có chút sững sờ: “Lúc nào?” “Ở Thanh Hải, lần đó cô chủ động hôn tôi”. Anh nhẹ ôm lấy khóe miệng nói. Hạ Vãn Tinh yếu ớt hoàng hồn, cô giật giật, lại bị anh càng giữ chặt cô ở trong ngực, cô nhụt chí, dứt khoát không vùng vẫy. Trực giác nói cho cô, anh đây là cố ý, Hạ Vãn Tinh trong lòng cũng hoảng hốt, cô ra vẻ trấn định khuôn mặt hướng anh cười cười, không quan trọng nói: “Chúng ta cũng đã nói, đấy không phải là hôn, không dùng lưỡi sao có thể gọi là hôn chứ”. "Phải không?” Ánh mắt anh thật sâu, u ám rơi vào cánh môi hồng nhuận của cô. Một lát sau, hầu kết gợi cảm nhẹ nhàng hoạt động, giống như bản năng, anh đột nhiên cúi đầu ngậm lấy môi cô. Một cái chớp mắt kia, con ngươi Hạ Vãn Tinh đều phóng đại. Hàn Tư Thần phản phất rất hài lòng với phản ứng của cô, đầu lưỡi anh tận lực lưu luyến trên môi cô, thừa dịp cô không chú ý, cạy mở răng môi. Hạ Vãn Tinh cảm giác da đầu đều tê dại. Sau đó, bị cảm giác đầu lưỡi run lên thay thế. Tất cả lý trí trong nháy mắt trở lại, nhưng bất lực phản kháng, chỉ có thể thuận theo anh hôn hút, mút. Ngồi xổm ở sân mát nghỉ ngơi, Thiên Ưng nhìn trừng trừng lấy bọn họ, đôi mắt hợp kim của chú chó bên trong chứa đầy hiếu kỳ cùng hoang mang. Thời gian dài như một thế kỷ, Hạ Vãn Tinh cảm giác đầu óc mình trống rỗng, rất không tỉnh táo. Cô dùng chút lý trí còn lại của mình, cắn một cái lên đầu lưỡi đưa ra của anh. Hàn Tư Thần bỗng dưng tê rần, anh đột nhiên rút lại lưỡi mình đang cùng cô dây dưa. Ánh mắt anh tĩnh mịch, nhìn chằm chằm môi cô, dùng đầu lưỡi bị thương đẩy xuống quai hàm, nhíu mày hỏi: “ Cô là cẩu à?” Hạ Vãn Tinh nhìn anh chằm chằm: “Anh mới là cẩu?” Anh không nhìn bộ dáng thở hồng hộc của cô, cười ra tiếng, chạm lên đầu lưỡi đau, thấp giọng hỏi: “Lần này có tính là hôn không?” Hạ Vãn Tinh mấp máy môi nóng bỏng, nhìn anh. Sau đó, chậm rãi hướng anh vương tay, cong môi cười nhẹ nói: “ Một ngàn vạn, đưa tôi”. Hàn Tư Thần rũ mắt nhìn xuống lòng bàn tay trắng noãn trước mặt mình một chút, cười khẽ: “Đủ lòng tham” Trên hiệp ước viết rõ ràng, không thể có hành vi quá mức, trái với điều ước, 1000 vạn. Hạ Vãn Tinh ánh mắt óng ánh, có chút đắc ý nhìn anh, hỏi: “ Là chính anh thêm mà, cũng đừng có quên chứ” Hàn Tư Thần nghiêm túc suy nghĩ một lát, không nhanh không chậm nói: “Tôi hẳn là không có thêm hành vi quá mức’.” Khóe miệng của anh mỉm cười, nhìn cô, nói: “ Một nụ hôn thôi mà, không đến mức quá thân mật”. Hạ Vãn Tinh: ??? Bị hố? Còn bị chiếm tiện nghi?! Hạ Vãn Tinh trong lòng không phục, cô chưa từng bị thua thiệt như vậy, nhất là ở trên người anh,nội tâm chiến đấu của cô bị khơi dậy. Cô nhìn anh, yên tĩnh chớp mắt, hỏi: “ Hôn không tính là hành vi quá mức?” “Không tính”. Hàn Tư Thần uể oải tựa ở trên cột, một tay bỏ vào túi, một giọng điệu vân đạm phong khinh(*): "Lưỡi đụng lưỡi mà thôi, không đủ trình để gọi là thân mật”. (*) thờ ơ, lạnh nhạt, không để ý Hạ Vãn Tinh nhìn anh cười, thở dài một hơi: “ Phải không, vậy tôi an tâm rồi”. Nói xong, cô một tay trực tiếp tóm lấy cổ áo khiến anh cúi đầu, cô nhón mũi chân lên, hôn nhẹ lên hầu kết anh một cái. Sau đó, một tay cách áo sơmi sờ lên cơ bụng anh. Hạ Vãn Tinh cảm giác được thân thể anh hơi cương, nội tâm cô cười khẽ, sau đó rất mau rút người lại. Cô thoái lui về một khoảng cách an toàn, cười trên nỗi đau của người khác: “ Cái này so với hôn đều nhẹ đi, kém xa hành vi thân mật”. Hàn Tư Thần:.... Anh lập tức miệng đắng lưỡi khô, yết hầu hơi ngứa, con ngươi thâm thúy lại u ám nhìn cô chằm chằm, phảng phất muốn đem cô ăn tươi nuốt sống, nhưng hết lần này tới lần khác lại bất lực. Hạ Vãn Tinh cầm sách lên, tự nhiên hào phóng cười cười với anh: “ Cảm ơn anh đã thỏa mãn ý nghĩ chiếm tiện nghi anh của tôi” Phảng phất từ đầu tới cuối người chiếm tiện nghi chính là cô. Cô nhân lúc anh còn ngơ ngác thầm cười, sau đó tiêu soái xoay người. Hạ Vãn Tinh đi đến cửa, bỗng dừng bước, cô quay đầu, một cặp mắt hoa đào cười đến giống như ánh trăng đêm rất câu người, cô nói: “ À với lại....” Ánh mắt cô rơi vào bụng anh, cười yếu ớt tán thưởng: “Cơ bụng không tệ”. Hàn Tư Thần:.... Trong lòng anh lập tức hung bạo nói tục, con ngươi u ám nhìn bóng lưng thướt tha mềm mại của cô, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ xúc động. Muốn đem cô lôi trở lại, đặt trong lòng ngực trừng trị một phen. Hàn Tư Thần nhìn qua, bất đắc dĩ hít sau một hơi , răng anh khẽ chạm xuống đầu lưỡi bị cắn, nhíu mày nói thầm: “ Quả nhiên là cún, cắn còn rất đau”. Trong lòng anh có một ngọn lửa vô danh, trong lòng oán thầm đồng thời chuyển tầm mắt, bỗng dưng thấy cách đó không xa chính là đại cẩu nhà mình đang nghiêng đầu nhìn, mi tâm nhanh chóng nhăn lại. Ánh mắt anh cảnh cáo nhìn chằm chằm Thiên Ưng một lát, trầm giọng: “Nhìn cái gì? Mày thấy cái gì?” Thiên Ưng ô ô hai tiếng sợ sệt trên mặt đất, cúi thấp mắt xuống, một bộ dáng như kiểu: “ Con cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thấy”. Hàn Tư Thần hừ cười hai tiếng, thanh âm trầm thấp: “Về sau mày ít đi tìm cô ấy chơi đi, tránh cho việc mày biến cô ấy thành đồng loại như mày”. Thiên Ưng:... Sau đó, ban công trên lầu truyền đến tiếng cười thanh thúy, Hàn Tư Thần bỗng dưng giương mắt, thoáng nhìn cánh tay người phụ nữ của anh đang khoác lên trên lang can cúi đầu nhìn qua thì ngẩn người. Hạ Vãn Tinh cười đến tựa như hoa, cô một tay nâng cằm cúi người nhìn qua anh. Nghĩ thầm ở trên cao nhìn xuống cảm giác thật sự thoải mái’. Cô hướng xuống người đàn ông dưới lầu cười cười, giọng mỉa mai nói: “ Anh là một đại nam nhân lại đi khó xử một con chó thì tính là anh hùng hảo hán được sao?”. Hàn Tư Thần lặng lẽ nhìn qua cô, không đáp lại. Hạ Vãn Tinh cũng không trông cậy anh đáp lại, chỉ chỉ Thiên Ưng vẫy vẫy tay, dụ dỗ: “Ngoan ngoãn, đi lên, ban đêm tao làm đồ ăn ngon cho mày” Thiên Ưng nghe hiểu, vội vàng từ dưới đất bò dậy.Bởi vì quá gấp, chân sau có chút lảo đảo một chút, chân sau còn chưa đứng vững được thì bỗng nhận lấy ánh mắt bén nhọn từ chủ nhân của nó. Rùng mình. Nó đứng đấy không động, tội nghiệp hướng trên trên lầu nhìn thoáng qua. Hạ Vãn Tinh cười đến không kiềm chế được, nhìn về phía Thiên Ưng nói: “Không có việc gì, mày cứ tới đi, mang theo cả chủ nhân của mày đến”. Hàn Tư Thần:.... Anh hít sâu, nhìn dáng vẻ cô gái đang cười đến mặt mày hớn hở kia, không khỏi nhẹ giọng bật cười. Thật mẹ nó thua với cô. Cô muốn làm gì cứ làm. Anh còn phải phối hợp. Tác giả có lời muốn nói: Hàn Tổng phản kích, Tinh Tinh chịu thua Tinh Tinh: Một ngàn vạn của tôi!!!.