Trêu Đùa Lòng Vua
Chương 14
Liễu Ngâm Nguyệt từ trong trạng thái ngây ngốc lấy lại tinh thần, lập tức rời khỏi ngực hắn, nhanh chóng cúi đầu hành lễ .
“Tam đệ, ta đang cùng tiểu mỹ nhân chơi đùa, ngươi cũng đến vô giúp vui?” Lí Văn Lộc say khướt quở trách.
“Chơi đùa?” Hắn nhìn về phía Tô Thiến Nhân.
“Là Đại vương gia nâng đỡ muốn chơi đùa cùng chúng ta, nhưng Liễu cô nương cảm thấy không khỏe, chỉ sợ không chịu được vui đùa cùng Đại vương gia…”Tô Thiến Nhân có ý ám chỉ, ánh mắt nhìn Lí Văn Tĩnh ám chỉ vị này có ý khó dễ Liễu Ngâm Nguyệt.
Lí Văn Tĩnh liền hiểu rõ, tò mò đánh giá Liễu Ngâm Nguyệt, lần đầu tiên nhìn nàng gần như vậy. Bốn mươi hai nữ tử tiến cung tham dự văn yến, mấy chục người hắn đều thấy, chỉ là chưa thấy nàng, bây giờ nhìn kỹ lại cảm thấy quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi?
Liễu Ngâm Nguyệt sợ bị hắn nhận ra, liền cố ý bắt chước bừa, giả bộ ngượng ngùng tục tằn, ánh mắt phóng điện mạnh mẽ với Lí Văn Tĩnh. Dưới lớp phấn son thật dày, sớm làm người ta nhìn không thoải mái, hơn nữa loại ánh mắt phàm tục này, làm gì có nam nhân nào thích, Lí Văn Tĩnh đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Đứng dậy.” Hắn vội vàng quay đầu, chỉ sợ nhìn thêm nữa toàn bộ thức ăn bị ói ra hết.
Liễu Ngâm Nguyệt biết mình bắt chước có hiệu quả, cố gắng làm trầm trọng thêm, lớn mật đến gần Lí Văn Tĩnh làm nũng “Vương gia, ta vừa mới hụt chân, suýt nữa thì ngã, cũng may có ngài đỡ, bằng không chắc chắn té rách ra rách thịt, chẳng phải sao? Nghĩ đến đây, ta thấy rất sợ hãi nha! Ngay cả chân vì bị dọa sợ mà mềm nhũn, ngài nói làm sao bây giờ” Ngữ khí nũng nịu, thỉnh thoảng nàng còn níu níu ống tay áo của Lí Văn Tĩnh, đem vẻ rụt rè của nữ tử quăng hết toàn bộ.
Quả nhiên, Lí Văn Tĩnh không những né tránh nàng, trong ánh mắt cũng bắt đầu xuất hiện sự chán ghét.
“Tô cô nương, các ngươi lui ra đi!” Hắn hạ lệnh.
“Phải” Tô Thiến Nhân nghe lệnh cúi người rồi rời đi .
Liễu Ngâm Nguyệt còn đang muốn tiến lên dây dưa, nhưng vì Lý Văn Tĩnh cố ý xa cách, hơn nữa cũng bảo nghĩa muội mau chóng mang nàng rời đi, nên nàng mới bị Tô Thiến Nhân kéo
Đợi các nàng đi xa, Lí Văn Tĩnh lắc đầu thở dài.
Lí Văn Lộc cũng nuốt đắng, nén giận nói “Tam đệ thật sự làm người ta mê mẩn, mỗi người đàn bà vừa thấy người, liền giống như bướm gặp hoa dây dưa không rời.”
“Hoàng huynh nói đùa, tiểu đệ cũng không phải cô gái nào cũng có ý, đệ thấy nàng kia hành vi kỳ cục, tướng mạo cũng không xuất chúng là bao, chỉ sợ không xứng với hoàng huynh, nữ tử hầu hạ huynh dĩ nhiên phải kiều diễm hơn ngàn lần. “
“Tam đệ có cao kiến gì?” Hắn khẽ nhướng mày.
“Hoàng huynh hẳn là biết, chọn nữ nhân đệ là cao thủ! Nếu hoàng huynh thích, tiểu đệ nguyện mang hoàng huynh đi theo để học hỏi, bất quá….”Hắn hạ giọng “Đừng để cho phụ hoàng biết.”
Lí Văn Lộc mở to mắt, hứng thú nhìn tam đệ, cười lớn “ Người trong cung sớm đồn đãi tam đệ thường đến dân gian tìm hoa hỏi liễu, xem ra chuyện này có thật ư, Tam vương gia phong lưu phóng khoáng, rốt cuộc đã làm bao nhiêu nữ nhân tan nát cõi lòng? “
“Nữ nhân thôi mà, có nam nhân nào không thích? Người ta nói “nhân bất phong lưu uổng thiếu niên *không phong lưu thì uổng tuổi trẻ*”, ngọc nhuyễn ôn hương là thứ đệ thích nhất, hoàng huynh đừng giễu cợt, để đêm nay tiểu đệ đưa huynh đến một nơi đặc biệt, nếm thử chút mùi vị nữ tử dân gian, mở rộng tầm mắt”
Lí Văn Lộc âm thầm suy nghĩ, tuy rằng tam đệ trầm mê nữ sắc, không màng chính sự, nhưng hắn cũng thật muốn biết đệ đệ mê đến cỡ nào, hắn thật muốn tìm hiểu cuối cùng nếu đúng như lời đồn, vậy thì đối thủ cạnh tranh chức vị thái tử cũng ít đi một người, đến lúc đó hắn chỉ cần toàn lực đối phó với Lí Văn Hú.
“Cứ theo ý đệ.” Hắn sảng khoái trả lời.
“Chúng ta quay về tiếp tục uống rượu đi! Không nên bỏ lỡ những lời ngon tiếng ngọt của các danh môn tiểu thư .”
Hai người nhìn nhau cười to, sau đó trở vào yến tiệc.
******
Các mỹ nữ tranh thủ tình cảm bằng các màn múa hát nhiều vô số, nhưng đâu phải ai cũng được Tam vương gia yêu thương để trở thành vương phi? Những người có cơ hội lớn nhất, cũng là đối tượng bao người chú ý chính là Khương Ngọc Dung và Dương Yến Yến. Hai nữ tử này tranh đấu gay gắt, trở thành đề tài ai nhắc đến cũng phấn khích, cũng là điều các thái giám cung nữ thường hay nhắc tới lúc trà dư cơm hậu*
(*ý nói nhàn rỗi )
Bọn họ thậm chí còn cá cược xem ai trúng tuyển, tiền đặt đa số đều về phía Khương Ngọc Dung, Dương Yến Yến và Tô Thiến Nhân, cũng có một số đặt cược cho các nàng khác. Bất luận ván cược này ai thắng, tóm lại tuyệt không hề có người cho rằng Liễu Ngâm Nguyệt có hy vọng .
Một ngày đẹp trời, Lí Văn Tĩnh chiêu đãi các thiên kim đến ngự hoa viên ngắm hoa du ngoạn. Những người có tâm, thừa cơ giả dạng lo lắng, hy vọng có thể được Tam vương gia liếc mắt một cái, nếu được hắn coi trọng, tương lai không phải vương phi, thì cũng là một tỳ thiếp được sủng ái.
Lí Văn Tĩnh mặc y bào vàng nhạt, quý khí hoàng tộc cùng tiêu sái phong độ , quả thực có thể cướp trái tim của tất cả nữ nhân.
“Ai nha!” Một giọng nói thanh thúy dễ nghe truyền đến, thu hút sự chú ý của Lí Văn Tĩnh .
Thì ra là Dương Yến Yến té xuống đất, Lí Văn Tĩnh thấy vậy liền tiến lên nâng thân thể mảnh mai vô lực của nàng dậy, dĩ nhiên biết nàng cố ý.
“Dương cô nương có sao không?”
“Tạ Vương gia quan tâm, chắc là do tối hôm qua ngủ không ngon giấc, nên mới không cẩn thật té ngã “
“Ngủ không ngon giấc? Chắc là chưa quen trong cung vì lạ chỗ?”
“Thật ra . . . . . Là bởi vì ta nghĩ hôm nay có thể cùng Tam vương gia du ngoạn ngự hoa viên, nên cao hứng đến ngủ không được.”
Nàng xấu hổ cúi đầu, bày ra dáng vẻ e thẹn cười cười, phong tình vạn chủng, vô cùng quyến rũ.
“Thì ra là tại bổn tương hại ngươi chịu khổ.” Ý cười của hắn tràn đầy khiêu khích .
Khương Ngọc Dung lạnh lùng liếc Dương Yến Yến một cái, đối với cử chỉ làm bộ làm tịch của kình địch thật sự khó chịu vô cùng. Đôi mắt đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng thản nhiên quét khắp ngự hoa viên, ở đây muôn hoa khoe sắc, có không ít những kỳ hoa được những nước phụ cận Đại Đường tiến công, diễm lệ vô cùng.
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
71 chương
24 chương
10 chương
9 chương