Trêu Đùa Khốn Thú
Chương 50 : Đường Tán Gái Thức Tỉnh Rồi
Dụ Viên sửng sốt cứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không phản ứng được đây là tình huống gì!
Trời đất ơi Đường tiểu thư hôn nàng? Không đúng, là liếm mặt nàng! Rõ ràng đã nói là mình hôn Đường tiểu thư mà! Đạo diễn! Có phải cầm nhầm kịch bản rồi hay không!.
Truyện Kiếm Hiệp
Liếm kem và này nọ, ức hức hức, đột nhiên phát hiện chuyện khó lường a!
Nếu như không phải dính kem trên mặt, gương mặt đỏ bừng của Dụ Viên sẽ bị nhìn thấy.
"A a a Đường.
.
. tiểu thư chị làm gì vậy?" Dụ Viên đỏ mặt hỏi.
Đường Tâm Duyệt lại nghiêm trang trả lời: "Đương nhiên là ăn kem rồi.
"
"Nhưng mà.
.
. nhưng mà.
.
.
" Dụ Viên run run trả lời, "Kem chị ăn ở trên mặt tôi a!"
Đường Tâm Duyệt không chút sợ hãi, nhún vai: "Ai kêu cô trét kem lên mặt, không ăn được chỉ có thể ăn cô.
"
Khoảnh khắc đó, trong đầu thiếu nữ trí tưởng tượng phong phú Dụ Viên hiện lên vài hình ảnh không thể miêu tả trong mấy bộ phim hoạt hình, Đường tiểu thư đang tán nàng nha!
Hình như nữ thần may mắn đột nhiên giá lâm trên người nàng, trách không được mọi người đều nói, con gái thích cười vận khí sẽ không quá kém!
Dụ Viên chớp chớp mắt: "Vậy, kem trên mặt tôi ăn ngon chứ?"
Đường Tâm Duyệt nhìn Dụ Viên, đột nhiên cười: "Ngon.
"
Thiếu chút nữa Dụ Viên liền thốt ra câu: Ngon thì chị ăn nhiều một chút.
.
.
Đương nhiên là kế hoạch nàng âm mưu lâu như vậy không thể hoàn toàn bị nghiền nát vào lúc này, dựa theo phát triển hiện tại, hôn chết Đường tiểu thư dường như một chút trở ngại cũng không có!
Quả nhiên Tả Tả nói đúng, thiên kim tiểu thư như Đường tiểu thư hoàn toàn không có sức chống cự với tiểu trù nương!
Nhìn Đường tiểu thư ăn kem chăm chú như vậy, Dụ Viên cũng nhịn không được hoài nghi có phải vì bánh kem mình làm dụng tâm quá mức hay không, thế nên trong kem cũng mang theo hương vị của tình yêu.
Không được, nàng cũng muốn ăn một miếng!
Vì vậy Dụ Viên ngẩng đầu, nhân lúc Đường Tâm Duyệt không để ý, hé miệng ra liếm kem trên mặt nàng một cái.
Thế giới đột nhiên yên tĩnh.
.
.
Làn gió vốn thổi vù vù trên bãi biển đột nhiên ngưng đọng, ánh đèn trên tòa cao lầu chợt tắt, ánh trăng và sao sáng trên tầng mây, nhịp tim đúng lúc đập lệch một nhịp.
Bình tĩnh liếm kem trên mặt người khác như Đường Tâm Duyệt, đột nhiên không bình tĩnh nữa.
Vậy mà lại có lúc bị người khác ăn đậu hũ? Cái này không phù hợp với thân phận của Đường Tâm Duyệt!
Một tay nắm lấy cằm của Dụ Viên, cứng rắn chuyển gương mặt nàng đi hướng khác.
"Đau đau đau đau đau!" Dụ Viên xoa gương mặt mập mập, "Đường tiểu thư xuống tay thật nặng!"
"Kem ngon không?" Ánh mắt của Đường Tâm Duyệt khá là hiền lành.
Dụ Viên liền rất chân thành trả lời: "Ngon!"
"Đột nhiên tôi cảm thấy có chút không ngon lắm.
" Đường tiểu thư cười đến càng thêm hiền lành, "Có phải miếng cô ăn mùi vị không giống miếng tôi ăn? Nhìn sơ thấy cô ăn ngon hơn nhiều.
"
Đây là ý gì? Dụ Viên gãi gãi ót: "Không phải như nhau sao? A! Tôi biết rồi, chắc chắn là bởi vì Đường tiểu thư thơm thơm, cho nên sau khi kem dính trên mặt chị liền ngon hơn!"
Nếu như đây là người khác nói, nhất định Đường Tâm Duyệt sẽ cho rằng nàng có phải là đồ ngốc hay không, nhưng từ trong miệng Dụ Viên nói ra, coi như có ngốc hơn cũng thấy êm tai.
Đường Tâm Duyệt gật đầu: "Rất có thể, cho nên tôi muốn nếm thử.
"
May là đêm hôm khuya khoắc không có ai, bằng không người qua đường nhìn hai cô nương trên mặt dính đầy kem làm trò cô liếm tôi một cái, tôi liếm cô một cái, ngày hôm sau tuyệt đối lên báo, biến thành 《Hai cô gái này vậy mà lại làm chuyện như vậy bên đường! Sợ đến rớt toàn bộ cằm của người qua đường》 hoặc tương tự.
Nếm rồi nếm, Đường Tâm Duyệt cúi đầu xuống, trực tiếp hôn lên môi Dụ Viên, còn không thành thật duỗi đầu lưỡi lếm đến miếng kem bên miệng nàng.
Da đầu Dụ Viên tê rần, a a a a a kịch bản a! Rõ ràng phải là mình hôn Đường tiểu thư, tại sao ngược lại rồi!
Làm việc phải nghiêm túc chấp hành theo kế hoạch, cho nên, không được!
Dụ Viên liền ngậm miệng lại, thiếu chút nữa cắn lên đầu lưỡi Đường Tâm Duyệt.
Ai nha, tiểu trù nương tạo phản sao? Đường Tâm Duyệt liền cau mày, nghe được Dụ Viên nói: "Hừ! Đường tiểu thư đâu phải muốn ăn kem!"
"Hả?" Đường Tâm Duyệt phát ra tiếng nghi vấn.
Thoáng cái Dụ Viên quyết tâm, mặc kệ, hôn trước rồi tính!
Vì vậy không nói hai lời, trực tiếp hôn tới!
Mà trong lòng nàng liên tục tự nói, ồ, Đường tiểu thư không có phản kháng, Đường tiểu thư đặc biệt dịu ngoan, miệng của Đường tiểu thư có mùi cỏ, aiz! Đường tiểu thư là thật sự thích mình!
Dụ Viên mừng rỡ như điên, nghiêm túc chăm lo cho nguyên tắc "hôn chết cô ấy" Phong Tả Tả nói.
Tiểu trù nương yếu đuối mềm mại đột nhiên trở nên cứng rắn, điều này làm cho Đường Tâm Duyệt trở tay không kịp.
"Đường tiểu thư vậy mà lại thèm muốn tôi rất lâu rồi!" Dụ Viên cười đến đôi mắt cong cong như vành trăng trên bầu trời, "Càng ngày càng giống truyện tranh tiểu trù nương của Mặt trời lặn!"
Đường Tâm Duyệt lấy ngón tay lau lau khóe miệng: "Chỉ thèm muốn kem trên người cô.
"
Dù sao mặc kệ thèm muốn cái gì, Dụ Viên cảm thấy mình không thiệt thòi, nàng là người vừa hôn nữ thần của mình a!
Hành Cuốn tự mình chơi đùa một bên đưa tay che kín mắt: Hai người đang làm cái gì vậy! Bổn bảo bảo vẫn là con nít! 110 ở đâu! Bổn bảo bảo muốn báo cảnh sát!
Có một con chó hoang chạy ngang qua, Hành Cuốn lập tức đứng dậy, làm một con chó bóng đèn nó đặc biệt xấu hổ, vẫn là đi tìm bạn chơi thôi.
Lời nói loại thèm muốn kem này cả Dụ Viên cũng không tin, vì vậy bĩu môi nói: "Đường tiểu thư khẩu thị tâm phi, rõ ràng là.
.
.
"
"Rõ ràng là cái gì?" Đường Tâm Duyệt nhướng mày, Dụ Viên liền ngậm miệng không nói.
Tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ làm hai người giật mình tỉnh giấc.
Ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện thời gian đã trôi qua, không còn là ngày sinh nhật của Đường Tâm Duyệt nữa.
Trong 24 tiếng Đường Tâm Duyệt có ít nhất 30 phút ở bên Dụ Viên, Dụ Viên cảm thấy mỹ mãn, dù sao, Đường tiểu thư là một người bận rộn, hơn nữa 30 phút cuối cùng, sợ rằng đây là thời khắc vui vẻ và khó quên nhất từ khi nàng được sinh ra.
Dụ Viên mở to mắt nhìn Đường Tâm Duyệt, cách chiếc mắt kính, đôi mắt hẹp hẹp dài dài, ngốc ngốc lại đáng yêu, nàng tháo kính xuống dụi dụi mắt, dụi đến kem trên mặt được tán đều ra một chút.
Đường Tâm Duyệt cố nhịn không cười, nhịn không được liền quay đầu cười.
Nàng không mang túi xách, túi xách ở trong xe, đống kem dưới đất dù sao cũng phải dọn dẹp sạch sẽ.
Hành Cuốn dắt theo một con chó hoang nhỏ chạy tới cùng nhau liếm liếm, công tác giúp đỡ dọn dẹp không xuất hiện bất cứ sự lãng phí nào.
"Cũng may là nửa đêm, nếu không bị người ta nhìn thấy ngày mai Đường tiểu thư lại phải lên báo rồi.
" Dụ Viên vừa cúi đầu nhặt rác vừa nói.
Trái lại Đường Tâm Duyệt không sợ: "Vậy thì sao?"
Dụ Viên không nói, bây giờ nàng vẫn chưa khôi phục lại.
"Đường tiểu thư, tôi có thể hỏi chị một vấn đề chứ?" Dụ Viên ngẩng đầu ngây thơ nhìn Đường Tâm Duyệt.
"Hửm?" Đường Tâm Duyệt diện vô biểu tình, "Tôi có thể từ chối chứ?"
"Không thể.
" Dụ Viên kiên định đáp.
Đường Tâm Duyệt nhún vai, đi vứt rác vào trong thùng rác.
Không còn đồ ăn nữa, tiểu chó hoang lưu luyến rời đi, Hành Cuốn đang nhìn theo tiểu đồng bọn.
"Đường tiểu thư thích tôi từ lúc nào!" Dụ Viên xoa gương mặt dính đầy kem, cười đến ngọt ngấy.
Hành Cuốn nhảy dựng lên bỏ chạy: Tiểu đồng bọn ở phía trước đừng đi! Hãy mang tôi theo cùng!
Đường Tâm Duyệt dừng bước, đứng tại chỗ.
Dụ Viên gãi gãi đầu: "Ai nha không phải, tôi không biết thì ra Đường tiểu thư cũng.
.
. giống như tôi a.
.
. tôi tưởng bên cạnh Đường tiểu thư hẳn là có rất nhiều cao phú soái.
"
Đường Tâm Duyệt chỉ kém nổi giận lên, cũng bởi vì mỗi ngày cô đều an lợi bách hợp cho tôi!
"Cao phú soái à.
.
. cô muốn?" Đường Tâm Duyệt mặt không biến sắc.
Dụ Viên lắc đầu nguầy nguậy: "Còn lâu a! Tôi chỉ muốn Đường tiểu thư!"
Nói xong liền đỏ mặt, ai da da da, người ta lỡ tỏ tình rồi!
"Đây là lý do cô nhét truyện tranh bách hợp và an lợi phim hoạt hình bách hợp cho tôi còn đối xử tốt với tôi như vậy mỗi ngày đều làm đồ ngọt làm đồ ăn sáng ăn trưa ăn tối còn bán moe cho tôi?"
Dụ Viên bị câu hỏi bất chợt này làm kinh ngạc ngây người tại chỗ, thì ra công cuộc an lợi bách hợp vậy mà lại thành công?
Nàng bĩu môi: "Không phải, người ta là thật sự đối tốt với Đường tiểu thư nha! Hơn nữa, tôi moe không thể trách tôi!"
Hành Cuốn đã chạy tới ngẩng đầu chân thành nhìn Đường Tâm Duyệt: Chị xem bổn bảo bảo moe không moe?
Đường Tâm Duyệt ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Hành Cuốn, sau đó ghét bỏ Dụ Viên: "Cô dốc sức làm một người hướng tính không rõ ràng tìm được hướng tính chân chính của mình, tôi cứ thắc mắc tại sao mình không chút nào hứng thú với đám cao phú soái mà cô nói, nếu như khi đó người ba tôi giới thiệu là một cô gái xinh đẹp, thì có lẽ tôi đã đồng ý rồi chăng?"
Nhất thời Dụ Viên gục đầu: "Thì ra Đường tiểu thư chỉ thích con gái, không phải thích Dụ Viên!"
Đường Tâm Duyệt mỉm cười: "Tôi nhớ rõ ngày đầu tiên tôi đến tiểu khu Ninh Hưng đã nói là Dụ Viên ăn ngon không phải sao?"
Dụ Viên ngẩng đầu suy nghĩ thật lâu, nhất thời ngộ ra, khi đó nàng làm dụ viên ba màu cho Đường Tâm Duyệt ăn, thì ra cái flag này đã được lập từ rất lâu trước đây nha!
Vì vậy nàng ôm mặt: "Vậy Đường tiểu thư mau nói chị thích em đi!"
Đường Tâm Duyệt làm bộ không nghe thấy, dắt Hành Cuốn lên xe.
Dụ Viên chạy chậm đuổi theo, làm nũng nói: "Chị không nói hả? Chị thật sự không nói hả?"
Đường Tâm Duyệt liếc mắt lườm nàng, được một tấc lại muốn tiến một thước!
"Lên xe!" Nàng lạnh giọng nói.
Dụ Viên vừa mắng thầm vừa lên xe, Đường Tâm Duyệt đạp chân ga, trên con đường không có ai xe phóng như bay, dẫn đến phó lái la hét thất thanh.
Đường tiểu thư không quan tâm, không cho phép tiểu thư có tính tiểu thư sao? Nàng bại bởi kem của tiểu trù nương, nàng muốn trút giận!
"Đường tiểu thư chị lái xe như thế tôi cảm thấy chị phải thỏa mãn yêu cầu nói một câu thích tôi với tôi trước khi tôi bị tai nạn xe!" Dụ Viên gần như là hét lên không giành một hơi để thở.
Hành Cuốn bình tĩnh ngồi ở ghế sau: Bổn bảo bảo đã quen rồi, bổn bảo bảo một chút cũng không sợ hãi thậm chí còn muốn cười.
.
.
Đột nhiên Đường Tâm Duyệt dừng xe, sợ đến Dụ Viên tí thì khóc.
"Vừa rồi cô nói cái gì?" Đường Tâm Duyệt lạnh băng băng hỏi.
Dụ Viên đã sợ đến quên mất mình nói cái gì, chỉ biết tốc độ xe nhanh quá nàng sợ.
Đường Tâm Duyệt ngoắc ngón tay về phía nàng, sau đó đến gần và nắm lấy cằm nàng, cúi đầu hôn một cái: "Như vậy thì? Lặp lại lần nữa?"
.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
17 chương
84 chương
36 chương
501 chương
81 chương
139 chương