Trêu Đùa Khốn Thú
Chương 21 : Tôi Lười Nghĩ Tựa Quá
Nhất thời Đường Tâm Duyệt sợ ngây người! Nàng làm cái gì mà không tốt bụng? Nàng làm cái gì mà Dụ Viên lại không muốn thích nữa!
Lời nuôi lớn đại thần đã nói đâu! Cái này là vừa mới đẻ còn chưa trong tháng đã bị vứt bỏ rồi!
"Cô.
.
. tại sao muốn nghỉ thích?" Đường Tâm Duyệt giả bộ thờ ơ hỏi, nội tâm đã sớm phiên giang đảo hải, thật muốn túm cổ áo rít gào phong cách Mã Cảnh Đào: Tại sao! Tôi làm sai chỗ nào, tôi sửa không được sao!
Nhưng mà Dụ Viên đâu có biết? Nàng tức giận ngồi xuống sofa đáp: "Cô ấy nói hưu nói vượn!"
Đường Tâm Duyệt suy nghĩ, mình nói hưu nói vượn chỗ nào? Rõ ràng là nói có căn cứ!
"Cô nói gì, làm cô ấy nói hưu nói vượn?" Đường Tâm Duyệt không có ý tốt hỏi ngược lại.
"A.
.
.
" Dụ Viên dừng một chút, nàng không thể nói cho Đường Tâm Duyệt biết nàng vẫn luôn đăng weibo về T tiểu thư! "Tôi tôi tôi.
.
. không có nói cái gì hết, nhưng mà cũng không sao, dù gì cách cái màn hình điện tử làm sao Mặt trời lặn biết tôi là một người như thế nào, đúng không?"
Một trong những ưu điểm lớn nhất của Dụ Viên chính là thích tìm lý do cho người khác, dù sao thế giới cũng tốt đẹp như vậy, làm gì có ai muốn hại nàng?
Đường Tâm Duyệt bị nàng bất ngờ xoay chuyển làm cho có chút choáng váng: "Vậy cô còn nghỉ thích chứ?"
Dụ Viên đã thông suốt rồi, cho nên lắc đầu: "Không, vẫn phải coi tác phẩm rồi mới quyết định!"
Đường Tâm Duyệt liền yên tâm, thì ra bình luận là không thể đăng bừa, dễ bị hắc.
.
.
Dụ Viên lại đi nấu cơm, không có chút phiền não cũng không có chút lo lắng, hoàn toàn không biết vừa rồi trong lòng Đường Tâm Duyệt đã diễn hết mấy vở Kinh kịch, Đường tiểu thư lo lắng đến hỏng rồi.
Nói chung hiện tại ở trong lòng Dụ Viên, Đường Tâm Duyệt là một cô nương tốt bụng, là một hảo cô nương, là một cô nương nàng có thể khoe khoang, về phần Mặt trời lặn 114 độ kinh đông.
.
. vừa đi vừa tính vậy.
Đường Tâm Duyệt về nhà vẽ vẽ, có người hối thúc trong bình luận rồi, dù chỉ là số ít.
Hành Cuốn lưỡng lự giữa Đường Tâm Duyệt và Dụ Viên hồi lâu, cuối cùng đầu hàng trước thức ăn, dứt khoát kiên quyết một lần nữa chạy tới nhà Dụ Viên.
Đúng lúc Đường Tâm Duyệt có được yên tĩnh.
Đường tiểu thư vẫn luôn là một người cố chấp lại kiên trì, có đôi khi nàng có chút ám ảnh cưỡng chế, ví dụ như hôm qua đăng điều mạn vào 10 giờ 28 phút, như vậy hôm nay cũng phải vẽ xong trước 10 giờ 28 phút, sau đó tải lên để đó chờ ấn nút đăng.
Thế nên lúc Dụ Viên gọi nàng ăn cơm, nàng còn đang chăm chỉ trước bàn vẽ.
Dụ Viên không biết Đường Tâm Duyệt làm sao, mấy hôm nay rảnh rỗi là trốn trong nhà của mình, không mở cửa không nói chuyện, cũng bỏ rơi cả chó.
Nhưng mà nàng đâu có làm gì, tại sao lại giận nàng?
Dụ Viên đứng trước cửa Đường Tâm Duyệt, dắt chó, giống như cô vợ nhỏ ủy khuất: "Chị đi ăn cơm đi, không ăn nó lạnh mất!"
"Cô ăn trước đi, một lát tôi qua.
" Đường Tâm Duyệt đáp.
"Nhưng mà tôi còn phải dắt Hành Cuốn đi dạo!" Hành Cuốn ở cửa sủa hai tiếng mang tính tượng trưng, đúng vậy đúng vậy, hiện tại tiểu trù nương đang dắt bổn bảo bảo đó!
Đường Tâm Duyệt còn đang tiếp tục chăm chỉ, không chút cảm tình đáp lại: "Cô đi đi, chờ cô về rồi ăn cũng được.
"
Đối với một tiểu trù nương mà nói, mỹ thực mất đi mỹ vị chính là lãng phí tình cảm của bản thân, Dụ Viên không vui đáp lại một tiếng, chỉ có thể dắt Hành Cuốn đi tản bộ.
Vừa tản bộ vừa móc điện thoại ra.
Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Nấu một mâm cơm mỹ vị, nhưng mà T tiểu thư không ăn, giận sôi, dắt chó đi dạo!
Các hảo bằng hữu của Dụ Viên an ủi nàng trong bình luận, nói nếu như T tiểu thư là nữ thần, nữ thần chắc chắn có tính khí.
Nàng vừa dắt chó vừa nghĩ, Đường Tâm Duyệt vừa đi làm, nhất định bề bộn nhiều việc, Đường tiểu thư đâu có hay làm công cho người khác, nhiều ít sẽ chịu ủy khuất, một người bị ủy khuất tâm tình sẽ không tốt, tâm tình không tốt sẽ không muốn ăn cơm, cho nên, Đường tiểu thư không phải giận nàng mặc kệ nàng không ăn cơm đâu!
Nghĩ như thế, nhất thời thông suốt sáng tỏ, vừa rồi còn rầu rĩ, giờ lại vô cùng vui vẻ!
Mà phía bên kia, Đường Tâm Duyệt đang vẽ nhìn thấy Dụ Viên đăng weibo, ngớ người hết một trận.
Kiêu căng quá nha! Nàng chỉ ăn cơm trễ thôi, tại sao lại giận sôi!
Tại sao luôn giận dỗi với nàng, nàng chỉ muốn siêng năng cập nhật truyện, để cho Dụ Viên trở thành fan trung thành của Mặt trời lặn 114 độ kinh đông a!
Nàng sai rồi, tất cả mọi người trên thế giới này đều xấu xa! Dụ Viên cũng vậy!
Muốn khóc, khó chịu!
Lại nhìn bình luận, nhất thời lại khó chịu hơn, tại sao Dụ Viên có nhiều bạn bè như vậy, chỉ đơn giản đăng một trạng thái liền có hơn mười người bình luận!
Những người này có khả năng ai nấy đều muốn cướp tiểu trù nương đi!
Vì cơm tối của bản thân, tiểu trù nương không thể bị bất cứ ai cướp đi!
Vì vậy Đường Tâm Duyệt lại tự mình tìm chết, để lại bình luận: Đừng nóng giận a, không ăn cơm thì đánh cô ấy một trận.
Sau khi nhận được bình luận Dụ Viên đứng hình mấy giây, tức thì bĩu môi! Người kiểu gì vậy a! Đường tiểu thư tốt như vậy tại sao phải đánh nàng! Nàng bận rộn đi làm như vậy, cố gắng làm việc như vậy, lại đẹp như vậy, bạn nói xem một con người như vậy tại sao phải đánh nàng!
Mặt trời lặn 114 độ kinh đông này chắc chắn là nhân cách phản xã hội, thế giới tốt đẹp như thế tại sao phải chém chém giết giết! Không thể dịu dàng đối đãi hả!
Nàng không thích Mặt trời lặn nữa!
Nửa giờ sau, Dụ Viên dắt chó về.
Đường Tâm Duyệt đã chuẩn bị sẵn sàng để Dụ Viên mắng hoặc là đánh một trận, Dụ Viên vừa vào cửa thì tức giận đùng đùng nói rằng: "Lần này tôi thật sự thật sự không thích Mặt trời lặn nữa!"
Nhất thời Đường Tâm Duyệt sợ ngây người, lúng ta lúng túng hỏi thăm: "Cô ấy.
.
. lại làm sao vậy?"
"Cô ấy.
.
.
" Dụ Viên dừng một chút, nàng không thể nói vì Mặt trời lặn bảo nàng đánh Đường Tâm Duyệt! Dù sao nàng cũng lén lút ghi lại tất cả về Đường Tâm Duyệt trên weibo a! Nếu như bị phát hiện, Đường tiểu thư nhất định sẽ cảm thấy nàng đang yêu thầm mình, có thể bị coi là biến thái không?
Nàng ôm mặt lắc đầu: "A, không có, không làm sao hết, chỉ là.
.
. thấy cô ấy thì khó chịu!"
Câu trả lời này khiến Đường Tâm Duyệt không biết đáp lại làm sao, thấy một người thì khó chịu, hẳn có rất nhiều nguyên nhân đúng không? Bởi vì mình vẽ không hợp thẩm mỹ nàng?
Đường Tâm Duyệt diện vô biểu tình, đầu óc đã sớm lái chín cua mười tám khúc ngoặc tiện thể thắt cái nơ con búm, trong lòng tràn đầy oán niệm thiếu chút nữa trào ra ngoài.
Tuy Dụ Viên nói không thích Mặt trời lặn 114 độ kinh đông, nhưng mà Đường Tâm Duyệt lật xem fan của mình, Dụ Viên vẫn chưa bỏ follow.
Tâm tư của tiểu trù nương thật khó đoán, Đường Tâm Duyệt cảm thấy, vẫn là không nên tùy tiện bình luận.
Đợi đến 10 giờ 28 phút, Đường Tâm Duyệt đúng giờ đăng trang truyện tiểu trù nương tiếp theo.
Dưới tình huống bình thường, chỉ cần Phong Tả Tả vừa chuyển phát, Dụ Viên sẽ lập tức chuyển phát, đêm nay Đường Tâm Duyệt đợi thật lâu cũng không đợi được Dụ Viên.
Nàng lập tức sốt ruột, Dụ Viên thật sự không thích nàng nữa?
Suy nghĩ một chút, nàng cầm mấy cuốn truyện tranh, đi gõ cửa nhà Dụ Viên.
Dụ Viên vẫn chưa ngủ, nàng đang trong bếp làm điểm tâm cho ngày mai, Đường tiểu thư vất vả như vậy, nàng phải làm đồ ăn để ngày mai Đường tiểu thư mang đến công ty.
"Sao vậy?" Dụ Viên mở cửa hỏi.
Trước mặt chợt xuất hiện nụ cười tươi tắn của Dụ Viên, Đường Tâm Duyệt có chút không biết phải làm sao.
Ban đêm ban hôm nụ cười kia cứ như bầu trời diễm dương, nàng còn tưởng Dụ Viên sẽ ủ rũ đi ra mở cửa.
"Chị làm gì nhìn mặt tôi chằm chằm vậy?" Dụ Viên che che mặt, "Nhất định là dáng vẻ tôi xinh đẹp phải không!"
Luận xinh đẹp, Đường Tâm Duyệt không phục.
Nàng hừ lạnh một tiếng: "Tôi đang nhìn tại sao mặt cô lại có thể tròn như thế!"
Dụ Viên đang ôm gương mặt tròn của mình, ngây ngô cười.
Nàng mặc kệ Đường Tâm Duyệt có ghét bỏ nàng thật hay không, nói nàng như vậy, có nghĩa là nhìn tỉ mỉ mặt nàng rồi! Ui.
.
. xấu hổ ghê!
Sau đó nàng nhìn thấy truyện tranh Đường Tâm Duyệt đang cầm.
Đường Tâm Duyệt vẻ mặt ngạo kiều đưa qua: "Nể tình biểu hiện mấy ngày nay của cô không tệ, trả cho cô mấy quyển!"
Dụ Viên liền hiểu rõ, mấy quyển này Đường Tâm Duyệt đã đọc xong rồi.
Nàng hê hê cười nhận lấy truyện tranh của mình: "Được rồi.
Tôi đang làm bánh ngọt đó, ngày mai đi làm chị mang theo ăn! À đúng rồi, có cần tôi cho chị nhiều một chút, để chị chia với đồng nghiệp ăn cùng!"
Đường Tâm Duyệt còn lâu mới muốn chia sẻ với người khác, hất đầu đi: "Không cần, một là đủ rồi.
" Nói xong xoay người đi!
Chờ một chút, tại sao nàng lại đến gõ cửa? Hình như nàng muốn biết tại sao Dụ Viên không chuyển phát tranh của mình!
Đáp án là Dụ Viên đang làm bánh ngọt, Đường Tâm Duyệt liền bình tĩnh, nằm trên giường chờ Dụ Viên chuyển phát.
Đợi đến 12 giờ đêm cũng không có động tĩnh, Đường Tâm Duyệt cho mình một lý do, Dụ Viên còn đang làm bánh ngọt.
1 giờ sáng vẫn không có, lý do khỏi phải nói, giờ này Dụ Viên đã ngủ từ sớm rồi!
Đường tiểu thư trốn trong ổ chăn, cắn góc chăn trong lòng bứt rứt, rốt cuộc cho ra đáp án rất không muốn thừa nhận: Dụ Viên không thích nàng nữa! Dụ Viên còn chưa nhập fanclub thì đã bỏ thần tượng rồi!
Đây là nét bút thất bại lớn nhất cuộc đời nàng!
Sáng sớm ngày hôm sau, Dụ Viên nhìn thấy một Đường Tâm Duyệt như gấu mèo.
.
.
"Chị mất ngủ hả?" Dụ Viên nghiêng đầu khó hiểu hỏi thăm.
Đường Tâm Duyệt ngáp một cái: "Tối hôm qua Hành Cuốn liên tục quấy nhiễu, ngủ không được.
"
Hành Cuốn ngồi xổm bên chân nàng sủa mấy cái: Hãm hại bổn bảo bảo! Bổn bảo bảo ngủ ngon lành, còn lâu mới quấy nhiễu, rõ ràng là chị nghĩ nhiều thứ quá, bảo bảo không phải đại hiệp cõng nồi*!
*Chỉ người nghĩa hiệp gánh vác cái gì đó thay người khác cõng nồi còn có nghĩa là gánh tạ nếu đang chơi game ý _(:3」 ∠)_
Hành Cuốn nay còn có tên là Ủy Khuất, bắt nạt chó nà muốn nàm thao?
Dụ Viên ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu Hành Cuốn: "Em như vậy là không ngoan nha! Tối nay giảm một nửa đồ ăn!"
Hành Cuốn quả thật đau lòng tới cực điểm.
"Đường tiểu thư, tôi đưa chị đi làm nha, tôi nói thật đó.
" Dụ Viên tha thiết thành khẩn nhìn Đường Tâm Duyệt, "Ngồi xe công cộng mệt lắm.
"
Nàng hạ quyết tâm không cho Đường Tâm Duyệt ngồi xe công cộng.
"Tôi đã nói là không cần!" Đường Tâm Duyệt kiên định từ chối.
"Vậy.
.
. tôi chở chị tới nhà ga!" Dụ Viên kiên trì.
"Không cần.
"
"Chị ghét tôi hả?" Dụ Viên mắt ngấn nước ủy khuất hỏi.
Đường Tâm Duyệt ngẩng đầu nhìn trần nhà: "Tiết kiệm tiền xăng cho cô.
"
Trái tim bé nhỏ bị tổn thương của Dụ Viên nhất thời được an ủi: "Tôi biết là chị lo lắng cho tôi mà, chị thật tốt!"
"Hôm qua cô không xem truyện tranh của Mặt trời lặn?" Đường Tâm Duyệt nhân cơ hội hỏi.
Dụ Viên nghiêng đầu hỏi: "Ế, chị cũng bắt đầu xem truyện tranh của Mặt trời lặn hả?"
Đường Tâm Duyệt hất đầu đi: "Ai muốn xem? Còn lâu tôi mới xem!"
.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
104 chương
12 chương
148 chương
104 chương