Trêu Chọc
Chương 30
Bạc Hà quay đầu nhìn Kỷ tiên sinh, nhất thời bị cái bộ dạng giả làm người văn thanh nhĩ nhã biết vâng lời của anh làm vui lòng: “Anh cũng không phải là người mù, ai bắt anh phải nghe tivi, anh xem đi.”
Kỷ tiên sinh rì rầm nói: “Ừ, anh không thích xem chương trình về luật pháp, rất buồn tẻ.” Bạc Hà nhịn cười nói: “Đỗ Hiểu Kha muốn anh xem Mạnh Tiểu Giai, ai bắt anh xem nội dung chương trình đâu.”
Kỷ tiên sinh nhanh chóng cất đi bộ mặt nhăn nhó thoáng qua chuyển thảnh một bộ biết vâng lời. Trong lòng âm thầm lo âu, cái tiết mục này sẽ không kéo dài tận một tiếng chứ!
Bạc Hà thấy anh tỏ ra một bộ mặt con dâu ngoan biết nghe lời, càng muốn trêu anh già hơn: “Mạnh Tiểu Giai thực sự không hổ là học khoa luật, anh xem mặt mũi cũng thật xinh đẹp đi, aiz, anh nói sao anh lại có thể chia tay với cô ấy vậy? Nếu là em, em nhất định có chết cũng không chịu chia tay đâu.”
Kỷ Lan: “….” Lời nói của con gái có thể tin được không?
Bạc Hà cố ý nói thêm: “Kỷ Lan, da Mạnh Tiểu Giai thật sự rất trắng nha!”
Đây tuyệt đối là một cái bẫy! Kỷ tiên sinh lấy im lặng là vàng, kiên quyết không cho ý kiến, anh có dự cảm, một chữ nói sai, chính là án chung thân cả đời không trốn được. Điều này anh đã có kinh nghiêm sâu sắc từ Đỗ Hiểu Kha rồi, sai lầm tuyệt đối không thể phạm lần hai.
“Aiz, anh nói cô ấy từ Bắc Kinh trở về, anh có muốn mời cô ấy một bữa cơm đoàn tụ không?”
Kỷ tiên sinh đánh chết cũng nhất định không trả lời.
Bạc Hà một mình lẩm bẩm lầu bầu nửa ngày cũng không có cảm giác gì, có một loại cảm giác cao thủ đứng chỗ cao gió lạnh, Kỷ Lan không tiếp chiêu, cô hoàn toàn không có cảm giác khiêu chiến.
Bạc Hà nắm lấy cằm của Kỷ tiên sinh làm ra bộ muốn bá vương ngạnh thượng cung khiêu khích: “Anh sao lại không xem? Có phải trước mặt em, ngượng ngùng không muốn xem? Nếu không để em về nhà trước, anh cứ từ từ mà xem.”
Kỷ Lan rốt cuộc bị khiêu khích đến phát điên, mạnh mẽ đem Bạc Hà đặt ở trên sô pha, sau đó hung tợn đặt hai tay của cô trên đỉnh đầu.
“Em thích đùa giỡn lắm có phải không?”
Bạc Hà hơi đỏ mặt, nghiêm mặt nói: “Không mà, em chính là chỉ thỏa mãn tâm nguyện của anh cùng tâm ý của Đỗ Hiểu Kha thôi.”
“Tâm nguyện của anh chính là….” Kỷ Lan nói đến một nửa, thừa dịp Bạc Hà đang chờ câu tiếp theo của anh, anh mạnh mẽ cúi đầu áp lên môi cô. Bạc Hà vội vàng trốn, đáng tiếc tay bị giữ lại, thân mình lại bị ôm chặt chẽ, làm thế nào cũng trốn không được.
Kỷ Lan hôn trên môi cô, lúc đầu còn mang vị “trả thù” hung ác, cùng tâm ý vui đùa trọc ghẹo, nhưng rất nhanh, anh liền nhẹ nhàng mút lấy môi của cô, càng xâm nhập sâu vào.
Căn bản Bạc Hà không chịu nổi công kích của anh, cô không nghĩ tới động võ mồm lại thành động thủ.
Gần đây Kỷ Lan luôn luôn chăm chỉ tập thể hình, trên người cơ bắp mạnh mẽ, đặt ở trên cơ thể của cô cơ bắp nóng rực tráng kiện, qua lớp quần áo mỏng manh cô đều có thể cảm nhận được.
Cô có chút ý loạn tình mê, tim trong lồng ngực như muốn nhảy lên yết hầu vọt ra ngoài. Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng tiếp xúc thân mật đến vậy. Trước đây khi yêu Hứa Hoài, khi đó tuổi còn nhỏ, vẫn còn thẹn thùng tuy có hôn qua ôm qua nhưng đều rất thuần khiết. Hôn môi cũng chỉ là khẽ chạm môi vào nhau rồi tách ra ngay, chưa bao giờ giống như Kỷ Lan, xâm nhập vào tận bên trong miệng. Cái loại cảm giác mới mẻ chưa từng trải qua như vậy, làm cô cảm thấy vừa kích thích vừa vô cùng xấu hổ, né tránh không muốn tiếp nhận anh.
Cái này xem như nụ hôn đầu của hai người, Kỷ Lan hạnh phúc lâng lâng như sắp say. Trong miệng tràn đầy hương thơm ngọt ngào của riêng cô, dưới thân là ôn hương nhuyễn ngọc, hóa ra trước ngực cô lại đầy đặn như vậy, mềm mại chạm vào anh như sắp hòa tan anh vậy.
Nhưng khoảnh khắc hôn sâu ngọt ngào đang lúc lãng mạn nhất bị một tiếng mở cửa phòng bất ngờ gián đoạn.
Ông nội anh đứng ở trước cửa run run mất một lúc, thấy rõ tình huống xong lập tức tránh khỏi cửa chạy vào nhà vệ sinh. Động tác mau lẹ không hề giống một người già đã tám mươi tuổi.
Bạc Hà và Kỷ Lan bối rối tách ra, đều tự mình ngồi nghiêm chỉnh ở trên sô pha.
Bạc Hà ngượng ngùng cúi đầu, tự cảm thấy việc này toàn là do Kỷ Lan kỳ quái. Vf thế dơ tay, véo đùi anh một cái. Kết quả, thấy nơi đó của anh lại dựng lên một cái lều. Mặt Bạc Hà lập tức đỏ hơn nữa.
Kỷ Lan bị cô phát hiện mình sinh ra phản ứng sinh lý cũng có chút xấu hổ, mất bò mới lo làm chuồng đem một chân bắt chéo hy vọng có thể che giấu một chút. Bạc Hà nhịn không được, muốn cười lại ngượng ngùng cười.
Ông nội anh nghe thấy trong phòng im lặng, phỏng chừng đã thu dọn xong hiện trường thế này mới tự nhiên đi ra. Sau đó tay che trước mắt như che nắng, giả vờ giả vịt hắt hơi một cái: “Mệt mỏi quá, ông đi ngủ trước chúng bay cứ tiếp tục. Ta không xen vào hai đứa cứ coi như ông không có ở nhà.”
Mặt Bạc Hà lại nổi lên một tầng nhiệt.
Kỷ Lan âm thầm ảo não, đáng lẽ vừa rồi anh nên đem Bạc Hà lên trên lầu trước rồi mới “hàng phục” cô sau, làm thế mới có thể tận hứng một chút.
Bạc Hà đứng dậy nói: “Em đi về!”
Kỷ Lan vội nói: “Ở lại thêm chút nữa đi, anh cảm mạo vẫn chưa khỏi hẳn đâu!”
Bạc Hà thấp giọng nói: “Em xem anh khỏe đến mức có thể đi đánh nhau được rồi.”
Kỷ Lan giả vờ không được đành phải cười trừ mặc áo vào lái xe đưa Bạc Hà về.
Trong xe vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, tĩnh lặng đi trên con đường rực rỡ ánh đèn.
Hai người nhất thời không nói chuyện chỉ im lặng ngồi.
Kỷ Lan cảm thấy hôm nay là một ngày thật đặc biệt, cư nhiên trong cùng một ngày Bạc Hà cùng lúc gặp được cả Đỗ Hiểu Kha cùng Mạnh Tiểu Giai. Phản ứng của Bạc Hà cùng không giống như là ghen, lạnh lùng lý trí, lại còn có tâm trạng chọc ghẹo anh, điều này làm cho anh an tâm nhưng lại hơi thất vọng.
Chẳng phải một người con gái càng hẹp hòi thì đại biểu càng thương anh nhiều đâu? Anh nhớ lại trước kia, Đỗ Hiểu Kha thường xuyên lấy Mạnh Tiểu Giai ra làm cớ gây sự, hỏi đông hỏi tây, làm cho anh đau đầu. Nhưng Bạc Hà lại một câu cũng không hỏi, cũng làm cho anh hơi bất an. Cô thật là lý trí, một chút cũng không ăn giấm chua của anh, hay là căn bản không thích anh cho nên không ghen?
Kỷ Lan nghĩ tới nghĩ lui một hồi, chính anh ở trên mạng hỏi cô có thích anh hay không, lúc ấy anh mồm mép giảo hoạt nói không ghét nghĩa là thích nhưng Kỷ thật trong lòng hiểu được không ghét cũng chỉ là không ghét mà thôi, còn thích chính là thích, cái này thế nào cũng có sự khác nhau. Có người có thể đem khoảng cách này thu hẹp lại, nhưng cũng có người cả đời vẫn đứng nguyên tại khoảng cách ấy, một phân cũng không thể đi tới hơn.
Anh đang muốn hỏi lại, Bạc Hà lại nhanh hơn một bước mở lời.
“Kỷ Lan, anh vì sao lại chia tay với Mạnh Tiểu Giai? Lúc trước không phải anh rất thích cô ấy sao? ”
Kỷ Lan ngẩn ra, không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vây, lúc trước chia tay nguyên nhân rất đơn giản, Kỷ Lan cảm thấy không có gì phải giấu diếm, thuận tiện nói: “Tốt nghiệp xong cô ấy muốn đi Bắc Kinh phát triển, lúc ấy cha mẹ anh đã xuất ngoại, ông nội anh lại không chịu đi, anh phải ở lại chăm sóc ông cho nên liền chia tay.”
“Nói như vậy, hai người không phải là vì tình cảm có biến hóa hay vì nguyên nhân khác mà chỉ vì khoảng cách.”
“Uhm, đâu đều là chuyện của quá khứ, em sao lại hỏi như vậy?”
Bạc Hà quay đầu nhìn anh sâu kín nói: “Loại nguyên nhân chia tay này cũng thật sự rất vô tư, anh không cảm thấy tiếc nuối sao? Hiện tại Mạnh Tiểu Giai đã trở lại, khoảng cách đã không còn là vần đề, anh không nghĩ tới muốn cùng cô ấy hợp lại sao?”
Kỷ Lan lại ngẩn ra, vấn đề này anh xác thực không có nghĩ tới, hơn nữa vừa rồi khi xem ti vi thấy người kia giống như nhìn thấy một người xa lạ. Hai người đã 5 năm rồi không gặp. Thời gian là thứ vũ khí lợi hại nhất có những thứ có muốn giữ cũng không giữ được, tưởng như vô cùng sâu đậm lại có thể dần dần phai nhạt.
Kỷ Lan trả lời: “Anh chưa từng nghĩ tới.”
Bạc Hà trầm mặc trong chốc lát nói: “Trước kia Nghiêm Vị vẫn nói anh thích loại con gái quyến rũ cho nên cho dù anh giúp em rất nhiều nhưng em vẫn chưa từng nghĩ tới anh sẽ thích em. Bởi vì em biết mình căn bản không phải loại con gái như vậy. Hôm nay trong vòng một ngày em lại gặp được hai người bạn gái cũ của anh. Trong lòng em biết mình cùng các cô ấy không giống nhau, em cảm thấy mình không phải người anh vẫn thích. Em từng này tuổi không còn muốn yêu đương đơn thuần nữa mà muốn đi đến hôn nhân, muốn một người cùng em bạch đầu giai lão. Kỷ Lan, anh cảm thấy đấy đúng là điều anh muốn sao? Anh thật sự xác định anh thích em sao, không phải vì ông nội anh thúc giục anh kết hôn, bởi vì anh không có người hoàn toàn thích hợp nên mới thà có còn hơn không miễn cưỡng lựa chọn em sao?”
Bạc Hà nói xong một hơi những lời này, Kỷ Lan liền dừng xe ở bên đường. Anh cảm thấy đây là vấn đề nghiêm trọng, nếu không thể nói cho rõ ràng, đây hiển nhiên là một khúc mắc giữa hai người.
Bạc Hà nói xong những lời trong lòng, cũng thoải mái hơn nhiều, thẳng thắn nói ra vẫn đề so với giữ ở trong lòng tốt hơn nhiều lắm. Cô gặp Đỗ Hiểu Kha đã thực vô cùng ấn tượng, lại nhìn thấy Mạnh Tiểu Giai lại càng cảm thấy mình với họ càng chênh lệch. Cô cũng không phải là ghen, cũng không không phải tự tin, chính là cảm thấy nghi hoặc, Kỷ Lan sao có thể thay đổi sở thích của mình, anh thực sự thích cô sao?
Kỷ Lan bình tĩnh chau chuốt lại suy nghĩ của mình, chân thành trả lời: “Trước kia anh thật sự thích loại con gái tinh nghịch quyến rũ cảm thấy các cô ấy rất ấn tượng, có điểm rất thú vị, hiện tại đã trưởng thành hơn, thầm nghĩ tìm một người con gái tĩnh lặng cùng nhau đi đến bạc đầu, không để ý đến người khác, không ép buộc, tín nhiệm lẫn nhau, cùng nha chân thành chung sống. Về nhà, có ngọn đèn ấm áp, có hương thơm của đồ ăn, có người vợ dịu dàng nhàn nhã, còn có con cái tinh nghịch. Anh muốn có cuộc sống tựa như thần tiên như vậy, anh cảm thấy em có thể cho anh một gia đình như vậy.”
Bạc Hà lần đầu tiên thấy anh nghiêm túc nói chuyện như thế, hơn nữa trong lời nói còn chứa đựng tâm tư của chính anh, cô không nghĩ tới hai người trong lòng còn có điểm chung, cùng mong muốn một cuộc sống như vậy, không khỏi buông lỏng tâm tư, lộ ra nét cười nhẹ nhàng: “Kỷ Lan, em cũng vậy.”
“Vậy, Bạc Hà em yêu anh không?”
Bạc Hà trầm mặc cúi đầu. Chờ đợi từng khắc này, Kỷ Lan cảm thấy cuộc sống một ngày dài tựa một năm, bởi vì trong lòng anh vốn không chắc chắn.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
71 chương
140 chương
78 chương
69 chương
96 chương
103 chương
9 chương
133 chương