Edit: Viên Kẹo Nhỏ Lục Mộ Trầm ở võ quán Teakwondo phát tiết hơn nửa ngày, trên đường về nhà, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn một chút. Nhưng thỉnh thoảng, vẫn không nhịn được lấy điện thoại ra nhìn một cái. Màn hình an an tĩnh tĩnh, trước sau vẫn không xuất hiện cái tên quen thuộc. Lục Mộ Trầm trong lòng có chút bực bội. Không phải nói, sẽ không từ bỏ sao? Buổi tối, Lục Mộ Trầm nằm trên ghế dài ở vườn hoa sân thượng, tay gối lên gáy, mắt không chớp nhìn lên bầu trời. Bầu trời đêm đầy sao sáng, lấp lánh lấp lánh, giống như đôi mắt xinh đẹp. Lục Mộ Trầm lại nghĩ tới Tống Nhiễm. Đôi mắt kia cũng trong veo như nước sáng lấp lánh, cũng thật xinh đẹp. Đến cuối cùng anh, có thích Tống Nhiễm hay không? Nhưng nếu không thích, vậy tại sao luôn nhớ đến cô? Đột nhiên không liên lạc với anh nữa, thế nhưng trong lòng cảm thấy có chút mất mát. Haizz, không chỉ một chút. Buổi tối hôm nay, Lục Mộ Trầm lại ngủ không được tốt. Một giờ sáng, còn nằm ở trên giường, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại một cái. Về sau, lại cảm thấy loại hành vi này của mình thật sự quá ngốc không thể tưởng tượng được, phiền lòng nóng nảy, dứt khoát tắt điện thoại, nhắm mắt lại, ép mình ngủ. Sau khi tắt điện thoại, không lâu sau thì ngủ. Nhưng nào biết khi ngủ, nửa đêm thế nhưng lại mơ một giấc mơ hoang đường khó có thể mở miệng. Năm giờ sáng, lúc thức dậy, cả người đầy mồ hôi, từ trước tới nay thân thể vô cùng khô nóng chưa từng có. Anh ngồi ở trên giường, theo bản năng mà sờ quần. Ướt nhẹp. Nơi đó của Lục Mộ Trầm trong nháy mắt cương lên, ấn đường gắt gao cau lại, phá lệ mắng một câu thô tục. —— "F*ck." Tuy nói tuổi thanh xuân xao động, nhưng Lục Mộ Trầm luôn luôn thanh tâm quả dục, loại giấc mơ này lần đầu tiên gặp phải. Thế cho nên, chính mình cũng bị dọa sợ. Nhưng nhớ lại việc phát sinh trong mơ, cỗ khô nóng trong thân thể lại chậm chạp không hạ. Anh từ trên giường bước xuống, đi nhanh vào phòng tắm. Tới tới lui lui, hơn nửa tiếng đòng hồ tắm nước lạnh, rốt cuộc mới tỉnh táo lại. Nhưng khả năng vì thời gian tắm nước lạnh quá dài, đến khi bước ra, thình lình hắt xì một cái. Lục Mộ Trầm nhíu mày, không để trong lòng. Nhanh chóng lấy khăn tắm lau khô nước trên người, thay đồng phục. Xong xuôi, thời điểm đi xuống đã 6 giờ. Dì giúp việc trong nhà đã làm xong bữa sáng, nhưng Lục Mộ Trầm không kịp ăn, chỉ uống ly sữa rồi ra cửa. Tài xế đã ở cửa chờ anh, anh đi đến, kéo cửa sau xe ra, nhanh chóng lên xe. Tiết tự học sáu rưỡi sáng bắt đầu, lúc Lục Mộ Trầm đến trường, vừa vặn sáu giờ hai mươi. Anh không nhanh không chậm đi đến khu dạy học. Lên tầng, đi qua lớp Tống Nhiễm, vô thức nhìn qua trong phòng học. Vị trí phía sau trống rỗng, Tống Nhiễm chưa đến. Anh lại nghĩ tới giấc mơ tối hôm qua, không hiểu sao trong lòng có chút chột dạ, lập tức thu hồi tầm mắt, bước nhanh, đi đến lớp học. Thời điểm đến phòng học, bên trong đã đầy người ngồi. Anh đi đến chỗ ngồi, vừa mới ngồi xuống, Từ Hạo kích động mà chạy tới lấy cặp của anh. Lục Mộ Trầm ngẩng đầu, hỏi: "Làm gì?" Từ Hạo một bên lật cặp anh, một bên nói: "Bài tập toán học! Cho tớ mượn!" Nói, liền lấy vở luyện tập toán từ trong cặp của Lục Mộ Trầm ra lật. Cuối cùng cũng chờ được vở của học bá, Từ Hạo rất cao hứng. Vui sướng trở lại chỗ ngồi, cầm bút, chuẩn bị chép bài. Nào biết, thời điểm cậu lật vở luyện tập trang 103 ra, lại thấy trang sách kia rất sạch sẽ, vậy mà một chữ cũng không viết. Từ Hạo sửng sốt, tưởng mình nhìn lầm rồi, theo bản năng giơ tay xoa mắt. Lúc mở mắt, nhìn chằm chằm số trang bên dưới góc phải. Trang 103, không sai mà. Nhưng bài tập lão sư giao còn trống không, thật sự là một bài cũng không làm. Từ Hạo sợ tới mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài, khiếp sợ mà nhìn về phía Lục Mộ Trầm: "F*ck, sao cậu không làm hả?!" Lục Mộ Trầm bình tĩnh đến lợi hại, mặt không biểu cảm nói: "Không có tâm trạng." Hai ngày này trong lòng anh có chút lộn xộn, cỗ nào có tâm trạng để làm bài tập. Thuận tay lấy vở về, hỏi: "Khi nào giao vở?" Từ Hạo: "Lập tức! Trước giờ tự học một chút thì giao!" Lục Mộ Trầm cúi đầu, nhìn lướt qua đề bài, cầm bút lên, bắt đầu tính toán. Bài tập từ đệ trang 103 đến trang 105. Rất nhiều bạn cũng chưa làm, toàn bộ phòng học, cơ hồ một nửa lớp đều đang làm bài tập. Thứ hai tình huống làm bài tập không hiếm thấy, nhưng Lục Mộ Trầm đúng là lần đầu. Cũng may anh thành tích tốt, bài tập trong vở đều là nền tảng, thành thạo, hơn mười phút thì làm xong toàn bộ. Vừa làm xong, Từ Hạo liền chạy tới lấy vở, bị Hàn Tinh một phen đè lại: "Từ Hạo, lão tử còn chưa làm." "F*ck!" Lục Mộ Trầm đứng dậy, đưa chỗ cho Từ Hạo. Từ Hạo đặt mông ngồi xuống, cùng Hàn Tinh chép bài tập. Lục Mộ Trầm ngồi ở chỗ Từ Hạo,  sách giáo khoa tiếng Anh mở để trên bàn, đôi mắt nhìn chằm chằm, trong đầu lại trống trơn. Thỉnh thoảng, còn lấy điện thoại ra nhìn một cái. Nhưng có thể tới trưa, Tống Nhiễm vẫn như cũ không liên lạc với anh, cũng không có tới lớp tìm anh. Tâm trạng lúc này của Lục Mộ Trầm, quả thực là không thể diễn tả bằng lời. Rõ ràng là chính mình từ chối, nhưng Tống Nhiễm thật sự không liên lạc với anh, trong lòng lại nghẹn muốn chết. Có loại cảm giác người câm ăn phải hoàng liên. Lên lớp xong,buổi trưa thời điểm đi căn tin. Từ Hạo không mắt hỏi một câu: "Sao thế Tống Nhiễm hôm nay chưa đưa cho cậu cơm hộp tình yêu à?" Trước đó mấy ngày Tống Nhiễm tặng cho Lục Mộ Trầm cơm trưa tình yêu, đột nhiên hôm nay không đưa, còn rất kỳ quái. Vốn dĩ tâm trạng Lục Mộ Trầm không tốt, Từ Hạo vừa hỏi, quả thực chính là đứng trước họng súng, sắc mặt anh trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng mà quét qua cậu một cái: "Có liên quan đến cậu?" Nói xong, đi nhanh về phía trước. Từ Hạo sửng sốt, cùng Hàn Tinh hai mặt nhìn nhau, đi theo đôi mắt trừng, vẻ mặt khiếp sợ: " F*ck, người này hôm nay ăn thuốc nổ?!" ________________________________________________ Buổi sáng Tống Nhiễm đưa bố đi bệnh viện kiểm tra thân thể, thời điểm đến trường, tiết học buổi sáng đều học xong rồi. Sốt ruột hoảng hốt mà chạy vào lớp. Lưu Linh đang chuẩn bị đi căn tin ăn cơm, quay đầu thấy Tống Nhiễm đi vào, vội hỏi: "Nhiễm nhiễm, ăn không?" "Không." Tống Nhiễm kéo ghế ra ngồi xuống, nhanh chóng mở cặp ra, lấy hai cái hộp cơm từ trong ra. Nặng trĩu. Lưu Linh vừa nhìn thấy hộp cơm, nháy mắt thì hiểu, ánh mắt ái muội cười: "Chậc, lại mang theo cơm hộp tình yêu." Tống Nhiễm gật đầu: "Đúng vậy, nhưng tớ sợ cậu ấy ăn rồi." "Chắc là chưa ăn đâu, vừa mới hết tiết." "Được, tớ đi đưa cho cậu ấy trước đây!" Tống Nhiễm có chút sốt ruột, cặp cũng chưa tới kịp khóa, cầm hộp cơm từ trên ghế đứng lên. Lưu Linh: "Ừm, được." Tống Nhiễm ôm hai hộp cơm, vội vội vàng vàng từ phòng học chạy ra. Chạy đến bên ngoài lớp bốn, đứng trước cửa, ngó đầu vào, nhìn xung quanh bên trong. Trong phòng học rải rác còn lại vài người, nhưng Lục Mộ Trầm đã không thấy nữa. Ăn cơm, hẳn là đi căn tin. Vừa nghĩ, quay đầu chạy xuống tầng. Thời điểm đến, căn tin đã đông người. Tống Nhiễm đứng ở cửa, đôi mắt khắp nơi nhìn xung quanh. Cũng may vóc dáng cao Lục Mộ Trầm, lớn lên lại đẹp trai, ở trong đám đông có thể dễ dàng thấy được. Nhìn một vòng, rất đã thấy Lục Mộ Trầm. Đang đứng trước cửa sổ, xếp hàng. May mắn chưa ăn. Trong lòng Tống Nhiễm vui vẻ, chạy nhanh tới hướng anh. Chạy tới gần, dừng chân, từ phía sau vỗ vai của anh. Lục Mộ Trầm quay đầu lại, thì thấy Tống Nhiễm đứng ở phía sau anh, cười khanh khách nhìn anh. Anh sửng sốt, trong lòng không khống chế mà run lên một chút. Tống Nhiễm mắt cong cong cười, giơ hộp cơm trong tay quơ quơ trước mạt anh: "Lục Mộ Trầm, tớ mang cơm trưa cho cậu đây." Lục Mộ Trầm: "..." Tống Nhiễm kéo Lục Mộ Trầm từ hàng dài ra ngoài. "Cậu tìm chỗ ngồi, tớ đi hâm nóng cơm một chút." Tống Nhiễm nói, liền ôm hộp cơm chuẩn bị đi vào phòng có lò vi sóng. Mới vừa nhấc chân, đã bị Lục Mộ Trầm giữ chặt. Tống Nhiễm quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh. Lục Mộ Trầm lấy hộp cơm từ trong tay Tống Nhiễm, nói: "Cậu tìm chỗ ngồi, tớ đi." Nói xong, liền cầm hai hộp cơm, tìm lò vi sóng hâm nóng lại. Tống Nhiễm nhìn bóng lưng của Lục Mộ Trầm, khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ tươi cười. Cô biết, ngày đó Lục Mộ Trầm từ chối cô, nhưng khẳng định anh đối với cô có cảm tình. Nếu không, từ lúc bắt đầu, sẽ không phản ứng với cô. Lục Mộ Trầm đi đến trước lò vi sóng, mở ra, bỏ hộp cơm vào. Trong lúc chờ đợi, anh đứng ở nơi đó, không khống chế trong mắt có vài phần ý cười, khóe miệng cũng hơi hơi cong lên. Những mất mát lúc trước, tâm trạng không tốt, lúc này một khắc cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, giống như ánh mặt trời tươi đẹp chiếu vào trong tim, không hiểu sao tâm trạng không tốt thì trở lên tốt hơn. Hâm nóng xong, Lục Mộ Trầm cầm hộp cơm trở về. Tống Nhiễm thấy anh đi đến, vội từ chỗ ngồi đứng dậy, vui vẻ vẫy tay với anh: "Lục Mộ Trầm, chỗ này!" Lục Mộ Trầm đã sớm thấy cô, lập tức đi đến chỗ cô. Tống Nhiễm chọn chỗ gần cửa sổ, lau bàn ghế sạch sẽ. Lục Mộ Trầm để hộp cơm xuống, ngồi dối diện với Tống Nhiễm. Tống Nhiễm cười tủm tỉm mở hộp cơm ra. Hai hộp cơm,  đồ ăn giống nhau. Thứ duy nhất không giống, là hộp cơm của Lục Mộ Trầm, cơm vẫn như cũ giống ngày xưa, xếp thành hình trái tim. Mặt trên hộp cơm còn có một ô vuông, để thức ăn. Cà rốt hầm thịt bò, ớt đỏ xào bắp, còn có rau xanh. Đủ mọi màu sắc, màu sắc rất đẹp, làm người ta nhìn một cái cũng rất muốn ăn. Lục Mộ Trầm cầm lấy dĩa, thuận miệng hỏi một câu: "Cậu ở nhà thường xuyên nấu cơm sao?" Tống Nhiễm gật gật đầu: "Ừ." Nói xong, Tống Nhiễm đột nhiên ngả người ra phía trước vài cm, cười khanh khách nhìn Lục Mộ Trầm, thanh âm nhẹ nhàng, nói: "Lục Mộ Trầm, hai ngày trước tớ, đặc biệt nhớ cậu." Lục Mộ Trầm nghe nói, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, không nói. Trong lòng lại nhịn không được nghĩ, nhớ mình, sao đến một tin nhắn cũng không thèm nhắn cho mình? Ha ha, không tin. Tống Nhiễm ăn cơm cùng Lục Mộ Trầm, trong lòng hoàn toàn không đặt tâm tư ở việc ăn cơm. Ăn một miếng, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh đến nửa ngày. Bởi vì ánh mắt quá nóng rực, làm cho Lục Mộ Trầm hoàn toàn không có biện pháp chuyên tâm ăn cơm. Thật sự không nhịn được, ngẩng đầu lên, hỏi cô: "Đến tột cùng cậu đang nhìn cái gì?" Tống Nhiễm cười hì hì, nói: "Nhìn cậu nha." Lục Mộ Trầm: "..." Tống Nhiễm dứt khoát bỏ cái thìa xuống,hai khuỷu tay chống trên mặt bàn, bàn tay nâng má, ánh mắt si ngốc nhìn Lục Mộ Trầm, cảm thán: "Lục Mộ Trầm, Tại sao cậu lớn lên đẹp trai như vậy?" Lục Mộ Trầm: "..." Nói xong, rồi lại thở dài, nghiêng đầu nói: "Nhưng lại không cười." Lục Mộ Trầm nghe nói vậy, không khỏi sặc một chút. A, đây là ghét bỏ mình? Ăn cơm xong, đi ra căn tin với Lục Mộ Trầm. Tống Nhiễm đi đường lùi lại, cười hì hì hỏi anh: "Cậu về lớp sao?" Lục Mộ Trầm lắc đầu: "Không trở về, có chút việc, muốn đi ra ngoài một chuyến." "Đi làm gì?" Tống Nhiễm tò mò hỏi. Lục Mộ Trầm nhìn cô, không trả lời. Tống Nhiễm cong cong mắt cười: "Ha ha, không nói thì thôi." Cô duỗi tay lấy lại hộp cơm trên tay Lục Mộ Trầm: "Tớ về lớp trước đây, hộp cơm tớ rửa giúp cậu." Nói xong, ôm hai hộp cơm xoay người, tung tăng nhảy nhót, vui vui vẻ vẻ mà chạy về lớp. Lục Mộ Trầm đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy ấm áp. Trong nháy mắt, thậm chí anh còn muốn đuổi theo, nói với cô: Được, chúng ta ở bên nhau. Nhưng chung quy lí trí của anh cao hơn tình cảm, cố gắng đem cỗ xúc động khắc chế lại. Nếu ở bên nhau, thì có thể ở bên nhau bao lâu? Một năm? Hai năm? Ba năm? Sau khi tốt nghiệp cao trung anh sẽ đi du học, đây kế hoạch tốt của trước kia. Anh có thể làm cho cô chờ anh sao? Cô nguyện ý chờ sao? Lục Mộ Trầm vô thức nắm chặt bàn tay, âm thầm hít một hơi thật sâu, khắc chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng. Xoay người, đi đến hướng cổng trường. ____________________________________________ Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc viết xong chương này, mệt chết tôi. Hỉ Hỉ: Lục ca, không cần lại cố gắng, cậu sẽ hối hận.