Chắc là cô bị bệnh nên váng đầu rồi, thiếu gia sao có thể để ý cô chứ, lại còn đang dịu dàng mang cô đi đâu? Nhưng tai cô nghe tiếng nhịp tim anh đập thình thịch rõ ràng, nhịp chân bước đều đặn mà vững chãi, hơi thở ấm áp và mùi hương nam tính quen thuộc, cánh tay to lớn và rắn rỏi đó, là anh không sai. Thiếu gia làm cô bối rối quá, mái đầu càng cuối thấp, cô gật gù như người trong cơn say, miệng nhỏ bật ra những thở khò khè và thỉnh thoãng là những tiếng ho nho nhỏ, môi đỏ mấp máy. " Không... thiếu gia... phải..." Giọng nói yếu ớt đến vô lực. Mi mắt anh điệu thấp nhìn bóng dáng nho nhỏ trong ngực, cô rất nhẹ, ôm trên tay giống như ôm một con thú bông cỡ lớn, mềm mại và mịn màng, còn có một chút hơi ấm truyền sang người anh cách một hai tầng vải, thông qua lớp da thịt cách nhau rất gần, tai nghe thấy nhịp thở đều đặn có phần trúc trắc của cô, nghe tiếng cô lầm bầm nhỏ xíu, thấy mái tóc gật gật, trong lòng anh lại thấy mềm đi một mảng. Đi theo anh hình như cô chưa có điều tốt đẹp gì, anh bị ghẻ lạnh đồng nghĩa với việc cô cũng vậy, ấy thế mà chưa nghe thấy cô oán thán lần nào. Là cô âm hiểm khó lường che dấu cảm xúc bản thân hay là vì cô quá ngốc. Một đường mang cô vào đến bếp, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế ngồi, ánh mắt cô vẫn còn hơi mê man và ngây ngốc trước sự chăm sóc của anh, đúng hơn là sự quan tâm châm lo của người khác, ánh mắt cô nhìn sang, thấy anh đẩy bát cháo hành đến trước mặt mình, vẫn là đôi con ngươi xanh lạnh lùng và đạm nhạt ấy, cô nhìn anh, rồi lại bần thần nhìn bát cháo, nhìn đến ngây ngốc, trong lòng là mớ cảm xúc khó nói nên lời. Thiếu gia đây là đang chăm sóc cô sao? Thấy cô không ăn mà lại ngồi ngốc, anh không nhịn được lạnh giọng nói. " Cô sợ cháo tôi nấu có vấn đề hay sao mà không ăn?" Hiếm lắm anh mới vào bếp một lần, còn cất công nấu cháo cho cô, vậy mà cô lại có thể tràn đầy nghi ngờ anh như vậy, giống như cảm thấy ăn vào sẽ có thể bị đau bụng, mặc dù anh thừa nhận có thể anh nấu không ngon, nhưng cô không cần phải thể hiện rõ ràng như vậy chứ. Bỗng chốc hốc mắt cô đỏ hoe, cô nhìn anh, lóng lánh rưng rưng như muốn khóc đến nơi, bàn tay run rẫy cầm lấy thìa, múc vội một miếng cho vào miệng. Cháo bên trong còn âm ấm, hương hành thơm tho lan tràn trong khoang miệng, còn có vị thịt bằm được anh xào mặn, rất ngon, ngon đến cô không nhịn được bật khóc, từng giọt nước mắt ần ật chảy khỏi mi, nhưng không dám để anh phát hiện, mái đầu cô càng cúi thấp, múc vội vàng vài thìa nữa, trong lòng đều là vui đến nghẹn ngào. Thấy cô chịu ăn cháo, nhưng lại ăn một cách rụt rè, sợ sệt như vậy, anh nhíu mày, cánh tay vươn ra bắt lấy cổ tay đang cằm thìa cháo của cô, thở dài nói. " Không ngon đừng cố ăn." Anh vừa nói vừa nhìn biểu tình của cô. " Thiếu gia, rất ngon." Cô liền ngẩn đầu lên gấp rút trả lời. Nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của cô, lòng anh dâng lên nổi tức giận, lạnh lùng nói. " Vậy sao cô khóc?" Nói xong, lại không nhịn được cảm thấy mình hơi lớn giọng liền chủ động vươn tay lau đi nước mắt trên mặt cô. Còn bảo là ngon, cô như vậy chẳng khác nào anh đang bắt nạt cô vậy, làm cho anh có cảm giác sự giúp đỡ và quan tâm của mình chẳng đem lại cho cô chút lợi ích gì, mà còn khiến cô không vui thêm. ( Tác giả: Đại ca, anh đa sầu đa cảm quá đó... ) " Thiếu gia..." Cô ấp úng, không biết nên nói như thế nào, cuối cùng uất ức phản bác được một câu. " Cháo rất ngon." Nói xong lại cúi đầu mím môi không dám lên tiếng nữa, sợ anh bị mình làm giận. Mặc dù cô không biết vì sao anh lại đột nhiên có vẻ không vui như vậy, nhưng mà hôm nay nhiêu đó quan tâm đã là rất nhiều hạnh phúc với cô rồi. Cô không dám mong cầu gì thêm. Thấy cô như vậy, anh lại buồn bực, nhìn bát cháo mới ăn được vài muỗng, anh nhíu mày, trong lòng phiền muộn, anh cũng không đành lòng ép cô ăn thứ khó ăn như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ kiên quyết của cô, anh chắc là cô không muốn anh buồn lòng, liền mấp máy môi nói. " Nếu ngon vậy tôi cũng cùng ăn." Nói xong cũng không đợi cô có chút phản ứng nào đã lấy thìa trên tay cô đút cho cô một ngụm, rồi cũng tự mình ăn một ngụm. "..." Mùi vị không tệ lắm. Ánh mắt anh nhìn về phía cô, thấy cô đang tràn đầy bối rối nhìn mình. Cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng một phần cảm giác nặng nề như vừa được rút đi, anh liền không để tâm nhiều nữa. Vậy ra không phải là cháo anh nấu khó ăn, anh liền cảm thấy thoải mái hơn, liền anh một muỗng, cô một muỗng, ăn hết mấy phần cháo mà anh nấu. Ăn xong, anh liền ôm cô lên tầng, mặc cho cô đã cố gắng hết sức bày tỏ tâm nguyện được ngủ ở chính phòng của cô, nhưng anh vẫn kiên quyết một đường cũ trở về phòng mình, đặt cô ngồi trên giường, bản thân đem thuốc mà Tề tiên sinh bồi cô uống đàng hoàng, kiểm tra thân nhiệt cô một lượt thấy đã hơi hạ sốt anh mới yên lòng, thu dọn một số thứ linh tinh đem vứt rồi mới trở lại phòng mình. Vừa vào trở lại phòng, anh lại bắt gặp cô đang len lén bước xuống giường, liền tiến lên đem cô ấn trở lại chỗ cũ, lạnh lùng nói. " Đã nói cô ngủ ở đây!" Điều kiện phòng nữ hầu đơn giản như vậy, thời tiết lại đang trở lạnh, cô thì đương bị cảm còn ngoan cố muốn trở lại đó, không nói là cô ngốc lắm mới làm như vậy sao, ngủ ở đó một đêm không chừng bệnh lại còn trở nặng thêm, cho nên anh ra lệnh cho cô ngủ lại đây. " Còn thiếu gia?" Nhưng trong phòng anh chỉ có một cái giường, nếu cô ngủ trên giường thì anh ngủ ở đâu? Ghế dài lại không phù hợp với chiều cao của anh, sô pha thì lại không thích hợp ngủ qua đêm dễ bị tê chân, cô lại không dám nghĩ vì mình anh lại ngủ ở những chỗ như vậy, tốt nhất vẫn là cô ngủ phòng cô, anh ngủ phòng anh, như vậy sẽ không khiến ai phải khó xử. Thực chất, anh trái lại đã sớm có quyết định, nghe cô hỏi như vậy, anh liền không chút suy nghĩ đáp ngay. " Tôi ngủ cùng cô." Giường của anh lại to như vậy, ba người như anh còn ngủ được huống hồ là anh và cô. "..." Mãi đến khi hai người đã cùng nằm trên giường rồi, anh mới nhận ra vì sao lại không đúng và vẻ mặt tràn đầy lúng túng của cô khi nghe anh nói ban nãy là gì. Mi mắt mở ra, đôi mắt xanh nhìn chầm chầm trần nhà, trong không khí phản phất mùi hương ngòn ngọt của cô, âm thanh nhịp hít thở nhỏ nhẹ và đều đặn, từng nhịp từng nhịp một, thỉnh thoãng có tiếng khụt khịt nho nhỏ đáng yêu đánh động đến anh. Yết hầu dao động, anh lại nhịn không được nhớ đến loại xúc cảm mềm mại đáng yêu ban sáng, còn có dáng vẻ của cô trong chiếc áo sơ mi của anh, bộ dáng ngốc nghếch khác hẳn sự lạnh nhạt thành thục thường ngày. Nghĩ đến liền không nhịn được nhìn sang phía cô, quả nhiên cô đã ngủ rồi, gương mặt lại trở về dáng vẻ an tĩnh, điềm đạm chọc người kia, lần này anh thấy mi tâm cô hơi nhíu, môi nhỏ bị chính mình cắn nhẹ, mi mắt run rẫy, liền nghĩ cô đang mơ thấy điều gì không hay, liền nhẹ nhàng đem ngón tay nhu nhu mi tâm cho đến khi nó giản ra, lại miết nhẹ môi phấn nộn, giúp nó không bị cắn nữa, còn dịu dàng vuốt ve lưng cô trấn an cho đến khi gương mặt cô hoàn toàn hòa hoãn, bất ngờ trong mơ màng, cô gọi anh. " Thiếu... gia..." Động tác của anh cứng lại, anh cúi đầu nhìn cô, thấy đó không phải là dấu hiệu tỉnh lại, vậy ra cô gọi anh trong mơ sao? Ánh mắt anh dừng lại tại cái miệng nhỏ nhắn, phấn hồng đã làm anh giật mình kia, nhìn chầm chầm, trong lòng tự nhiên lại sinh ra một cảm giác thôi thúc, mái đầu vô thức cuối xuống càng lúc càng tiến gần về phía nó hơn, đem gương mặt của cô từ từ nâng lên, chóp mũi cương nghị cọ lấy cánh mũi mềm mại, hơi thở cả hai một mãnh liệt, một mềm yếu phả lên mặt nhau, rồi bạc môi lãnh tình chậm rãi ấn lên môi cô. Ngay lúc này anh mới giật mình nhận ra mình đang làm gì, nhưng bản thân lại không muốn rời đi, cho nên càng lúc càng tiến sát, cho đến khi chúng quấn chặt lấy nhau, mềm mại cứ chậm chạp ma sát với nhau, anh lại không muốn tiến sâu, cứ như vậy chơi đùa cho đến khi môi cô ửng đỏ lên anh mới chịu trời đi, trong lòng lưu lại biết bao tư vị...