Trước đây mẹ Lâm Nguyệt Bạch còn chưa gả cho ba Lâm Nguyệt Bạch, từng là một nhân viên phục vụ quán có tiếng trong thôn.
Cho nên, đồ ăn nhà cậu rất nhanh liền nấu xong.
10 người chen trong phòng khách nhỏ hẹp, vây quanh một cái bàn chờ đồ ăn lên bàn. Chỉ là, lúc bọn họ chờ đồ ăn, còn hung hăng nhìn chằm chằm hai người Cố Thần Hạo và Lâm Nguyệt Bạch.
Đặc biệt là bọn họ rất thích nhìn lên trên đầu Lâm Nguyệt Bạch.
Bữa cơm này, Lâm Nguyệt Bạch ăn mà rất quái lạ.
Đương nhiên, Cố Thần Hạo cũng cảm thấy rất quái lạ.
Điều này là bởi vì trước bữa cơm hắn đi vào nhà vệ sinh, khi đi ra, nghe thấy trong phòng bếp, cậu hai Lâm Nguyệt Bạch nói: “Tôi thật sự phải làm như thế à?”
Mợ hai Lâm Nguyệt Bạch không chút nào hàm hồ: “Không thì sao! Không thể để cho Bạch Bạch nhà chúng ta chịu thiệt được! Thằng nhóc đó nhất định phải giáo huấn đàng hoàng một lần!”
Sau đó, Cố Thần Hạo liền nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng gà kêu kỳ quái cùng với tiếng ma sát quỷ dị.
Tuy rằng Cố Thần Hạo kỳ quái rất lâu, nhưng hắn cũng không để ở trong lòng.
Dù sao hắn cũng không quá quen thuộc với thân thích bên nhà Lâm Nguyệt Bạch, cũng không tiện quan tâm quá nhiều vào việc nhà của người khác.
Trái lại là Lâm Nguyệt Bạch sau khi cơm nước xong, bị mẹ cậu kéo vào phòng, vô duyên vô cớ ăn mắng một trận.
Đối thoại như sau:
Mẹ cậu: “Đàn ông có tiền liền đồi bại!”
Lâm Nguyệt Bạch: “Hắn vẫn luôn rất có tiền.”
Mẹ cậu: “Mày cái thằng nhóc ăn cây táo rào cây sung! Bây giờ mày cũng dám phản bác mẹ! Mày chính là cánh cứng rồi đúng không?! Giản lược n chữ.”
Lâm Nguyệt Bạch: “…”
Lâm Nguyệt Bạch: “À, tốt.”
Sau đó, Lâm Nguyệt Bạch tỉ mỉ suy luận, cảm thấy lần này mình ăn mắng thật ra có liên quan tới Cố Thần Hạo.
Lâm Nguyệt Bạch hơi có chút tiếc hận: chậc, đáng tiếc là không có cách nào chi trả. Việc này nếu nói với Cố Thần Hạo, không chừng con cún đó còn tưởng rằng mình lừa hắn nữa.
Ăn xong bữa tối, Cố Thần Hạo liền dẫn Lâm Nguyệt Bạch trở về biệt thự tại vùng ngoại thành.
Kết quả, mới vừa về nhà, Lâm Nguyệt Bạch còn chưa mở truyền hình lên, Cố Thần Hạo đã nhận một cuộc điện thoại vội vội vàng vàng lái xe về nội thành.
Lâm Nguyệt Bạch cũng không thèm để ý Cố Thần Hạo muốn đi đâu, nằm vật lên ghế sofa một phát, quyết định làm một con gián yên tĩnh.
Mà trời xanh cũng không thể thỏa mãn tâm nguyện nhỏ bé này của Lâm Nguyệt Bạch.
Cậu cũng nhận được điện thoại.
“Tiểu Bạch, chúng ta đi ra tụ họp đi, có một số việc nói ra sẽ sảng khoái chút.”
Đây là giọng Lục Nhâm Giai.
Lâm Nguyệt Bạch vẻ mặt ngu đần: “Hểmmmm?”
“Đến Tinh Diệu.”
Vừa nghe cái tên này, suy nghĩ tới bóng dáng Cố Thần Hạo vội vội vàng vàng đi ra ngoài mới nãy, trái tim nhỏ bé của Lâm Nguyệt Bạch lập tức trở nên nguội lạnh nguội lạnh, nhưng lại lập tức trở nên lửa nóng cực kỳ.
Vừa vặn, cái TV chuẩn bị mở nãy giờ cũng mở lên.
Giọng trẻ con vui vẻ lập tức lấp đầy toàn bộ căn biệt thự.
“Đừng nhìn tui chỉ là một con dê, cỏ xanh cũng vì tui mà trở nên càng thơm.”
Tinh Diệu, là hội sở cao cấp nổi tiếng thành phố X, cũng là chỗ Cố Thần Hạo thích đến nhất. Đương nhiên, song song với nó, chính là hội phí Tinh Diệu vô cùng đắt.
Tuy rằng Lâm Nguyệt Bạch bám đùi được người giàu có, nhưng vẫn có khác biệt rất lớn với nhóm phú nhị đại chân chính như Cố Thần Hạo. Đặc điểm tiêu biểu nhất trong đó chính là: Cố Thần Hạo có thể nhập cổ phần Tinh Diệu bất cứ lúc nào, mà Lâm Nguyệt Bạch ngay cả nộp hội phí Tinh Diệu cũng cảm thấy rất đắt.
Lâm Nguyệt Bạch không có tiền, vậy nên mấy tên tiểu đồng bọn của cậu tự nhiên cũng đều là quỷ nghèo không có tiền.
Bọn họ nào có tiền vào Tinh Diệu.
Cho nên, lúc đó Lục Nhâm Giai gọi điện thoại cho Lâm Nguyệt Bạch bảo cậu đến Tinh Diệu, trên thực tế là bảo Lâm Nguyệt Bạch đến KTV “Vui Vẻ” đối diện Tinh Diệu.
Chờ Lâm Nguyệt Bạch đến phòng riêng mà Lục Nhâm Giai đặt, Lâm Nguyệt Bạch mới phát hiện hóa ra Bao Huệ Nghị cũng ở đây.
Bao Huệ Nghị đang ôm micro gào khóc thảm thiết: “Nhanh chân đi về phía trước! Vĩnh viễn không quay đầu lại!”
Lục Nhâm Giai bên cạnh cũng cầm micro, nhưng hắn không hát, chỉ nhìn Bao Huệ Nghị, xoa xoa huyệt thái dương.
Thấy Lâm Nguyệt Bạch đến, Bao Huệ Nghị cũng không buông micro xuống, vẫn cứ đắm chìm trong đại dương theo gió vượt sóng của mình.
Song song đó chính là biểu tình sắp chết chìm của Lục Nhâm Giai.
Chờ Bao Huệ Nghị hát xong một bài, hắn mới phát hiện Lâm Nguyệt Bạch đứng ở cửa phòng: “Mày tới rồi! Chờ mày thiệt lâu rồi!”
Nói xong một tay Bao Huệ Nghị cầm micro, một tay cầm một chai bia trên bàn lên đưa cho Lâm Nguyệt Bạch: “Đừng khổ sở, nếu Cố Thần Hạo bắt nạt mày, nói cho anh em biết, tao giúp mày đánh…” Bao Huệ Nghị đột nhiên nhớ tới vóc dáng một mét tám sáu của Cố Thần Hạo lại suy nghĩ tới chiều cao một mét bảy ba của mình, lời liền không nói được nữa, chuyển đề tài biến thành: “Mắng hắn!”
Việc này làm cho đầu óc Lâm Nguyệt Bạch mơ hồ.
Cơ mà từ trước đến giờ Bao Huệ Nghị luôn nói chuyện không đầu không đuôi, nghe không hiểu rất bình thường, cho nên Lâm Nguyệt Bạch đem ánh mắt cầu viện nhìn về Lục Nhâm Giai.
Lục Nhâm Giai nhíu nhíu mày, do dự một chút, vẫn nói: “Hôm nay công ty tao với Cố Thần Hạo có chút quan hệ, đến công ty bọn họ một chuyến, lúc đi ra nhìn thấy hắn ôm một cậu con trai rất đẹp, nghe người công ty bọn họ nói, hình như là người mẫu Cố Thần Hạo mới bao…”
Lâm Nguyệt Bạch vừa nghe, vô cùng nóng ruột nói: “Dáng dấp ra sao? Cố Thần Hạo đối xử tốt với cậu ta không?”
Uây! Xem lần này hắn bồi thường mình thế nào!
Không biết rằng, thái độ như vậy rơi vào trong mắt Lục Nhâm Giai liền biến thành: Lâm Nguyệt Bạch rất yêu Cố Thần Hạo, Cố Thần Hạo thì chỉ vui đùa với cậu một chút mà thôi.
Tên khốn Cố Thần Hạo!
Kế tiếp Lục Nhâm Giai liền không nói nữa, hắn nhìn chằm chằm Lâm Nguyệt Bạch, muốn tìm một góc độ thích hợp khuyên bảo Lâm Nguyệt Bạch: Chỉ bằng bộ dạng đáng yêu của Lâm Nguyệt Bạch, lẽ nào trong giới gei còn khó tìm ông xã tốt sao? Lại nhất định phải treo chết trên cái cây méo cổ như Cố Thần Hạo?!
Dáng vẻ Lâm Nguyệt Bạch nóng nảy: “Thế nào hả? Đến cùng là thế nào!”
Vừa nhìn bộ dạng yêu đến tận xương của Lâm Nguyệt Bạch, trong lòng Lục Nhâm Giai càng sốt ruột thay Lâm Nguyệt Bạch.
Nhưng hắn cũng chỉ có thể nói với Lâm Nguyệt Bạch: “Ngày hôm nay bọn tao mời mày uống rượu! Dốc sạch bóp tiền của Bao Huệ Nghị cũng phải mời!”
Bao Huệ Nghị: “Ừ!”
Bao Huệ Nghị: “Hả?”
Lâm Nguyệt Bạch cũng không nghe Lục Nhâm Giai nói lung tung sang chuyện khác, chỉ tiếp tục hỏi: “Mày chỉ cần nói cho tao biết cậu con trai kia dáng vẻ ra sao là được rồi! Cậu ta là cái đứa lần trước gửi ảnh nude cho tao hả?”
Lục Nhâm Giai kinh hãi: “Mày nói gì?”
Lâm Nguyệt Bạch vừa nghe liền cảm thấy không đúng: “Vậy là tiểu Lệ Tô Châu hả?”
Lục Nhâm Giai mỉm cười.
Lâm Nguyệt Bạch trầm ngâm nói: “Có khả năng đây là đối tượng tình một đêm Cố Thần Hạo ngẫu nhiên gặp ở thành phố Y.”
Lục Nhâm Giai vô cùng tức giận đánh Bao Huệ Nghị một quyền.
Bao Huệ Nghị dưới tình huống đột ngột không kịp chuẩn bị, thiếu chút nữa đau đến trực tiếp kêu “ngao” một tiếng.
Cặn bã! Thật cặn bã! Mình nhất định phải cứu tiểu Bạch ra khỏi biển lửa!
Lục Nhâm Giai vô cùng phẫn nộ tự biên tự diễn sinh ra khí thế, hắn quyết tâm nhất định phải cho tên phụ lòng Cố Thần Hạo một bài học!
Mà Lâm Nguyệt Bạch ở một bên cũng hơi nhận ra hình như mình không cẩn thận tiết lộ cái gì rồi, cũng đang rối rắm có nên đem quan hệ chân thực giữa cậu và Cố Thần Hạo nói cho Lục Nhâm Giai và Bao Huệ Nghị không.
Hai người đều tự suy tư về chuyện của mình, thế mà dưới tình huống không thể khống chế hoàn hoàn chỉnh chỉnh nghe Bao Huệ Nghị hát trọn một ca khúc.
Điều này làm cho Bao Huệ Nghị chẳng biết gì cũng bắt đầu không thể khống chế: Lẽ nào ngón giọng của mình thật sự tiến bộ hả?!
Mà lúc này Cố Thần Hạo đang đợi Hồ Phi Hổ tàn nhẫn hắt hơi một cái.
Vừa vặn, Hồ Phi Hổ bưng cà phê ngồi ở trước mặt Cố Thần Hạo, may là cách khá xa, bằng không cái hắt xì này sẽ hắt lên trên người Hồ Phi Hổ luôn.
“Làm sao vậy?” Hồ Phi Hổ làm bộ hết sức kinh ngạc hết sức quan tâm thân thể Cố Thần Hạo.
Còn chưa đợi Cố Thần Hạo trả lời, Hồ Phi Hổ đã lập tức mở ra hình thức tự biên tự diễn.
Trên gương mặt cường tráng suất khí của hắn ta tỏ vẻ hiểu rõ: “Ồ ồ ồ, thận hư à.”
“Cút!” Cố Thần Hạo thấy Hồ Phi Hổ sắp sửa tự biên tự diễn ra một vở kịch lớn lấy hắn làm vai chính, dưới cơn nóng giận nắm gối ôm trong tay ném lên mặt Hồ Phi Hổ.
“Chậc chậc chậc.” Toàn bộ khí chất tuấn lãng của Hồ Phi Hổ đều bị tươi cười hèn mọn trên mặt làm cho đê tiện lên: “Nghe nói mày có hoa thơm cỏ lạ, mỹ nhân thế nào hả?”
Vẻ mặt Cố Thần Hạo kỳ quái: “Mỹ nhân gì? Sao tao không biết, mày cũng chớ nói lung tung, tao là vì yêu mà kiềm chế đó.”
Hồ Phi Hổ liếc nhìn Cố Thần Hạo từ trên xuống dưới một cái: “Mày còn muốn giấu hả?! Trong giới đều truyền khắp rằng trên con xe mới của ngài có một tiểu người mẫu con lai xinh đẹp. Tân hoan hả?”
“Cút mẹ mày đi tân hoan.” Cố Thần Hạo có chút tức giận: “Tân hoan đâu ra? Tại sao chính tao cũng không biết?!”
Hồ Phi Hổ không tin, lấy điện thoại di động ra trực tiếp gửi một tấm ảnh cho Cố Thần Hạo.
Cố Thần Hạo mở ra nhìn: “Đây là con trai của bạn trà* của mẹ tao, ngày đó tao tiện đường đưa cậu ta về thôi! Bọn bây coi tao là cái gì vậy!”
*Nam thì có bạn nhậu, nữ thì có bạn trà.
Trên mặt Hồ Phi Hổ mang nụ cười phóng đãng nhất quán: “Hai ta anh em không, mày còn giả bộ với tao chi.”
Cố Thần Hạo đây là có lý cũng không nói được.
Từ nhỏ đến lớn, bề ngoài tuấn mỹ khiến Cố Thần Hạo ít nhiều chiếm được không ít món hời ở các nơi. Nhưng không thể phủ nhận chính là, điều này cũng làm cho Cố Thần Hạo mất đi rất nhiều.
Ví dụ như:
Mỗi khi Cố Thần Hạo yêu một cô gái, lúc theo đuổi, những cô gái đó cơ bản đều sẽ dùng lí do không muốn giao du với một người đàn ông trăng hoa mà từ chối hắn.
Trời xanh chứng giám, bạn gái đầu tiên của Cố Thần Hạo chính là cô hoa khôi chê nghèo yêu giàu ở lớp 4 khoa truyền thông trong trường học, mà người bạn trai thứ hai của Cố Thần Hạo chính là Lâm Nguyệt Bạch hiện tại.
Rốt cuộc đâu ra mấy chuyện trăng hoa chứ!
Ví dụ như:
Lúc Cố Thần Hạo học cấp ba, hoa khôi lớp cách vách với hot boy trường cao đẳng nghề ở bên nhau.
Cố Thần Hạo căn bản không quen cô gái đó, cũng không quen chàng trai kia. Vốn nên nói, chuyện đó chẳng có nửa cọng lông gà quan hệ nào với Cố Thần Hạo.
Cơ mà…
Ngày thứ hai sau khi hai người đó bên nhau, tin tức truyền nhiệt liệt nhất, nóng bỏng nhất lại không phải là chuyện yêu đương của hai người, cũng không phải vết nhơ gì lúc trước của hoa khôi và hot boy. Mà là: các loại tin tức ngầm kỳ quái không hiểu ra sao lại dính líu tới Cố Thần Hạo.
#Hoa khôi xxx nạo thai vì Cố Thần Hạo, hot boy xx chịu trách nhiệm rưng rưng đổ vỏ#
#Cô gái xx ở đầu đường đánh nhau với tiểu ác bá Cố Thần Hạo coi trời bằng vung#
#xx và xxx kỳ thực đều yêu Cố Thần Hạo, bí ẩn dộng trời: Tình địch biến tình nhân #
Các loại đồ vật kỳ kỳ quái quái, trong một đêm truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Từ sau ngày đó, Cố Thần Hạo không nhận được thư tình tràn đầy tâm ý của con gái nữa. Nhiều lắm là nhận được ánh mắt tràn đầy khinh bỉ của mấy đứa con trai?!
Lại ví dụ như:
Tình hình bây giờ Cố Thần Hạo gặp phải.
“Tao thật sự không có làm loạn ở bên ngoài! Mặt mũi tao đẹp lẽ nào là lỗi của tao à!” Cố Thần Hạo tức đến mờ đầu mà giải thích.
“Ừ ừ ừ, tao tin.” Trên mặt Hồ Phi Hổ vẫn là dáng vẻ bỉ ổi.
Cố Thần Hạo vô cùng sa mạc lời: “Thôi thôi, có tin hay không tùy mày. Đừng làm cho Nguyệt Bạch nhà tao biết là được, em ấy tương đối ngốc, sẽ xem những thứ giả dối này là thật.”
Nghĩ tới, mỗi lần Lâm Nguyệt Bạch nghe được những tin tức giả đó, liền giả bộ không chút để ý đòi hắn tiền bồi thường, dùng hành động đó để che giấu sự khổ sở của mình, Cố Thần Hạo liền vô cùng đau lòng.
Lâm Nguyệt Bạch là tài phú dịu dàng nhất trời cao ban tặng hắn!
Thấy Cố Thần Hạo nghiêm chỉnh, Hồ Phi Hổ cũng không cợt nhả nữa: “Tới thật hả?”
Cố Thần Hạo nở nụ cười: “Tình yêu đích thực còn có thể giả bộ hả?!”
Hồ Phi Hổ: “Nếu cậu ta giống những người bình thường a dua nịnh hót chúng ta, là tiểu nhân chỉ vì tiền mà vây quanh mày thì làm sao hả?”
Cố Thần Hạo rất kiên định: “Em ấy yêu tao, tao biết!”
Sau đó Cố Thần Hạo lại có chút ấp úng, bắt đầu từ tai nổi lên đỏ ửng: “Tao thì không nhất định, nếu em ấy có thể yêu tao hoài như vậy, vậy thì từ bây giờ tao sẽ hơi thích em ấy một chút, lại miễn miễn cưỡng cưỡng… hơi hơi yêu em ấy thêm chút đi.”
Hồ Phi Hổ nghĩ thầm: Ôi chao úi chà, mẹ tui ơi, đến cùng là ai cho tên thiểu năng này dũng khí to lớn mà nói ra lời mặt dày như thế?
Rốt cuộc là cái gì làm cho hắn tin chắc, Lâm Nguyệt Bạch thích hắn như vậy chứ?
Đúng đấy, rốt cuộc là cái gì làm cho mọi người đều tin chắc mình thích tên ngu ngốc Cố Thần Hạo đó hả!
Lâm Nguyệt Bạch ở một bên khác nhìn Lục Nhâm Giai trước mắt sau khi uống say, khóc lóc khuyên cậu đừng yêu tên khốn Cố Thần Hạo kia nữa, cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Lâm Nguyệt Bạch lại nhìn Bao Huệ Nghị khóc thành một cục bị Lục Nhâm Giai ôm vào trong lòng, không khỏi nhớ về năm đó lúc cậu còn học đại học, buổi học bỏ qua nửa tiết kia.
Nhớ tới cái bánh bị Cố Thần Hạo ăn hết một nửa ngày đó.
Cùng với, nhớ lại cái chuông gió gỗ kỳ lạ không cẩn thận bị móc ở trên quần Lâm Nguyệt Bạch ngày đó.
Hẳn là… bởi vì chuyện ngày đó đi?
Quả nhiên, ngày đó mình nên trốn học! Lâm Nguyệt Bạch bi thương nghĩ.
Hết chương 5
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
11 chương
177 chương
57 chương
21 chương
74 chương
95 chương