Trên Đầu Tôi Là Một Vùng Thảo Nguyên Xanh Mượt
Chương 19 : Phiên ngoại 3
Lúc Lục Nhâm Giai học cấp ba, từng thầm mến một đàn chị lớn hơn hắn một năm.
Lý do yêu thích rất đơn thuần, vẻn vẹn chỉ vì ngày đó cô ấy ôm sách bài tập hóa đi ngang qua phòng học của Lục Nhâm Giai, cười nhìn vào bên trong một cái.
Ánh nắng giữa hè lác đác thưa thớt chiếu trên đồng phục học sinh trắng noãn của cô ấy, làn gió nhè nhẹ sau giờ ngọ thổi qua phất lên một lọn tóc mượt trên trán cô.
Đây là dáng vẻ mối tình đầu trong tưởng tượng của Lục Nhâm Giai.
Cũng chính từ ngày đó trở đi, Lục Nhâm Giai liền thành fan trung thành của đảng phái vừa gặp đã yêu.
Mà muốn Lục Nhâm Giai lấy dũng khí đi xin nữ thần phương thức liên lạc hả?
Đây là tuyệt đối không thể, cứ dùng lá gan không phù hợp với bề ngoài của Lục Nhâm Giai mà nói, nhiều lắm là sau đó hắn lén lút giữ lại sách mà nữ thần từng dùng qua sau khi nữ thần tốt nghiệp mà thôi.
Mà trên thực tế, Lục Nhâm Giai quả thật cũng làm như vậy.
Vì vậy lúc nữ thần thi đại học xong, hắn liền xin chị lao công lấy sách giáo khoa mà nữ thần không cần.
Nhưng không thể ngờ chính là, nữ thần thật ra cũng là một người nhát gan giống Lục Nhâm Giai. Cô lén lút giữ lại sách giáo khoa của đàn anh lớn hơn cô một khóa, hy vọng có thể cách đàn anh thân mến của cô gần hơn một chút.
Mà những quyển sách Lục Nhâm Giai lấy được, kỳ thực cũng không phải cô muốn bỏ, chỉ là ngày đó cô đi trễ, nên bị dì lao công lầm tưởng những sách này không cần nữa.
Ngọn nguồn trong này Lục Nhâm Giai đương nhiên là không biết, mặc dù hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc đối với việc một cô gái đẹp đẽ thanh tao lịch sự như nữ thần lại có cái tên là “Hồ Phi Hổ”.
Thế nhưng, hắn vừa nghĩ tới trong khối bọn họ có một bạn nam tuy rằng một mét tám bảy lại mang tên “Ngô Yến Phi”, cũng không hoài nghi nữa.
Sau đó, hắn không chỉ hết sức đắc ý tiếp nhận “sự thật” nữ thần tên là “Hồ Phi Hổ”, hơn nữa hắn còn coi việc cưới “Hồ Phi Hổ” về là mục tiêu sống.
Tất cả những điều này còn lâu mới đơn giản như một câu chuyện thầm mến bình thường.
Nếu Lục Nhâm Giai thật sự có thể vẻn vẹn khiến thầm mến vĩnh viễn dừng lại ở thầm mến mà thôi, thì chuyện cũng đến đây chấm dứt. Nhưng cuộc đời luôn tràn đầy bất ngờ và kinh ngạc, mà con người cũng tràn đầy ý nghĩ kỳ lạ.
Trước đây, Lục Nhâm Giai thi đại học xong, khổ sở nhất chính là không thể thi đậu cùng trường đại học với nữ thần “Hồ Phi Hổ”. Mà chờ đến năm thứ hai đại học, việc hắn thấy may mắn nhất chính là không thi đậu cùng trường đại học với Hồ Phi Hổ.
Nghĩ tới chuyện này, Lục Nhâm Giai liền không thể không chảy nước mắt hối hận.
Bởi vì, hắn làm một chuyện ngu xuẩn đời này khó quên. Lúc học năm nhất, hắn đến trường đại học mà “nữ thần” hắn ước mơ đã lâu đang học, sau đó lợi dụng kẽ hở quản giáo của trường đại học, thừa dịp buổi trưa lén lút chạy vào phòng phát thanh.
Chuyện kế tiếp là một chuyện mà nửa đời trước hắn chưa từng nghĩ tới, hơn nữa có thể làm hắn dùng toàn bộ nửa đời sau để xưng tội.
Hắn mở đài phát thanh, tỏ tình với Hồ Phi Hổ.
Bốn phương khiếp sợ, Lục Nhâm Giai thành công để lại một vị trí trong lòng “nữ thần”, tất cả dường như đều phát triển theo phương hướng mà nội tâm Lục Nhâm Giai mong đợi.
Mãi đến khi… sinh viên Hồ Phi Hổ trong một rừng ồn ào, xuất hiện trước mặt Lục Nhâm Giai.
Khi Hồ Phi Hổ mặc trang phục đội bóng rổ, người đầy mồ hôi xuất hiện trước mặt Lục Nhâm Giai, nội tâm Lục Nhâm Giai hỏng mất.
Lục Nhâm Giai nhìn người đàn ông cao to tuấn mỹ trước mắt, không biết làm sao.
Mà Hồ Phi Hổ thì lại mang vẻ mặt xem thường cộng thêm lúng túng: “Cậu chính là tên gei thầm mến tôi hai năm hả?!”
Lục Nhâm Giai: “Anh là?”
Nội tâm Lục Nhâm Giai tuôn ra một loại linh cảm không lành.
Hồ Phi Hổ cười xoay mặt đi, nhìn quanh bốn phía một cái, sau đó dùng một loại giọng điệu hết sức ngả ngớn nói rằng: “Sao hả? Không biết tôi à?”
Sinh viên xung quanh không ngừng hưng phấn hô: “Nữ thần nữ thần!” …”Nữ thần Hồ Phi Hổ!!!” … “Oa ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao!”
Hắn ta từng bước một ghé sát vào Lục Nhâm Giai: “Tôi là ‘nữ thần’ cậu tâm tâm niệm niệm hai năm đấy.”
Lục Nhâm Giai: hểmmmmmm???
Lục Nhâm Giai kinh ngạc trợn to hai mắt, một câu cũng không nói ra được.
Hắn chỉ nghe Hồ Phi Hổ trong tiếng người huyên náo tiếp tục âm trầm nói: “Tôi mặc kệ cậu là thật lòng thích tôi, hay là vì cái gì mà đùa giỡn tôi, dù sao thì từ nay về sau…” Hồ Phi Hổ dừng một chút, lộ ra một nụ cười vô cùng xán lạn với Lục Nhâm Giai: “Cậu xong rồi!”
Lục Nhâm Giai thật đúng là tiền mất tật mang, không chỉ không thể làm quen nữ thần trong lòng hắn, mà còn trêu chọc tới một tiểu ác bá không chuyện ác nào không làm!
Hơn nữa, lần dây dưa bắt nguồn từ hiểu lầm này, còn vừa dây dưa chính là cả đời.
Ô hô ai tai!
Hết phiên ngoại 3
Nhiều năm sau
Lục Nhâm Giai tức giận chất vấn bạn học cấp ba của hắn: Hồ Phi Hổ là nam! Sao mày không nói tao biết!!!
Bạn học cấp ba của Lục Nhâm Giai: tao thấy mày có cả sách giáo khoa của Hồ Phi Hổ, tao còn tưởng rằng mày là gei chứ…
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
54 chương
122 chương
66 chương
17 chương