Trâu già gặm cỏ non

Chương 22 : Trâu già gặm cỏ non (4)

Tiểu Lương cố gắng mò tới phòng khám bệnh của Chu Công, nằm ở trên bàn, nhỏ giọng kêu rên: "Cho em thuốc giải rượu đi, nếu không dứt khoát đánh thuốc mê em cũng được, đầu của em thật sự là khó chịu." "Này. . . . . . Này. . . . . . Này. . . . . ." Là giọng của phụ nữ? Tiểu Lương giống như gửi được mùi hôi của chó, nhanh chóng ngẩng đầu lên tìm kiếm mục tiêu: Chẳng lẽ là Kim Ốc Tàng Kiều* của Chu Công? • Tương tự như người tình bí mật. Chỉ thấy đó là một người mặc áo trắng . . . . . . Y tá? Cô y tá nhỏ thấy ánh mắt bà chủ như muốn ăn thịt người, tự rùng mình N cái, tranh thủ thời gian giải thích: "Bác sĩ Chu bị choáng váng, đang nghỉ ngơi ở phòng tiếp tân." Ánh mắt Tiểu Lương dịu xuống một chút, thái độ chuyển sang 180°, khẽ mỉm cười hỏi: "Cô là người mới tới àh? Trước giờ chưa từng thấy cô." Cô y tá nhỏ vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì mấy ngày nay thân thể bác sĩ Chu vẫn không thoải mái, cho nên phòng khám bệnh. . . . . . thiếu người, cho nên tuyển thêm tôi vào, cho nên. . . . . ." Liên tiếp cho nên khiến đầu Tiểu Lương càng đau đớn, cô vội thốt lên một câu"Tôi cũng đi nghĩ một chút đây, cô cứ tiếp tục. . . . . ." Sau đó đi ra cửa. Vừa mở cửa phòng tiếp tân ra, Tiểu Lương thất kinh, chỉ thấy hai anh em nhà họ Mạc đang ngủ vùi trên ghế salon, sau cái ngày đánh mạt chược ở nhà chú về, anh em nhà họ Mạc cùng bọn người của Chu công liền thân quen, quan trọng hơn là, bọn họ có cùng chung kẻ địch, càng ngày bọn họ càng xích lại gần nhau. Tiểu Lương thở dài một cái, tên kẻ địch kia. . . . . . Tiểu danh là chú, đại danh gọi là Thẩm Tiếu Ngu! Nói ra thật sự là khóc đến hết nước mắt nước mũi, ngày đó mấy người bọn họ đang đánh mạt chược, chắc là gặp quỷ, cô và Tiểu Bạch thay phiên nhau thua liên tục, quá đáng nhất là, chú còn công khai khiêu khích, trực tiếp hỏi mợ: "Người nào, người nào mợ không thích?" Mợ cũng không phải là một con chim ngoan ngoãn, thế nhưng khi bốc lên con bài mạt chược, tay phải rút được hai vạn, tay trái cũng rút được hai vạn. . . . . . Tiểu Lương thật không tin, bàn mạc chượt đâu phải là nơi để hai vợ chồng bọn họ hát song ca, bọn họ. . . . . . Cũng thật quá đáng ghét rồi! Đáng tiếc, cuộc đời thật không công bằng, người xấu luôn luôn đắc ý. Vì vậy khi Tiểu Lương uống khoảng nửa bình rượu 56 độ, Tiểu Bạch uống cũng gần nửa bình, hai người bọn họ coi như xong. Chu công cùng Mạc Tiểu Lam cũng uống. . . . . . Được rồi, Tiểu Lương cảm giác mình cùng Tiểu Bạch rất xin lỗi hai người đàn ông của mình. Chỉ là, hai người đàn ông này cũng coi như là "Vì nước hi sinh" —— Rất giỏi! ** Lão bà bà mặc dù lớn tuổi, nhưng nghe nói hành động vĩ đại của những người trẻ tuổi buổi tối đó, chống long đầu quải trượng, thất thanh nở nụ cười: "Con bé Tiểu Lương này nhất định là thua thiệt, khả năng đánh mạc chượt của Tiếu Ngu là do một tay lão bà này dạy, phải nói là thiên hạ vô địch thủ, đối phó với mấy đứa kia thật giống như ăn một đĩa đồ ăn." Quả nhiên cũng không lâu lắm, Tiểu Lương gọi điện thoại tới vừa méc vừa khóc, nói mình nơi này cũng đau nơi đó cũng đau, mong bà nội vì mình làm chủ, nhất định phải dạy dỗ chú thật tốt. Lão bà bà trừng mắt, giận dữ mắng mỏ: "Cái con bé này, đánh cuộc thì phải có thắng thua, thua là thua mà thắng là thắng!" Sau đó giáo dục một phen về chuyện thắng thua. . . . . . Kéo dài hơn hai giờ, Tiểu Lương muốn khóc: Bà nội, bà thật sự là hiểu rõ cháu gái của bà sao? Sau khi cúp điện thoại, lão bà bà cười cười, kêu Quản gia cho hai người lanh lẹ theo bà vào bếp. Dấm chua, đường trắng, lá trà mỗi thứ 100gram, sau đó pha thành mưới mấy bình nhỏ, làm xong sai Quản gia cho người mang đến phòng khám bệnh của Chu Công phòng. Quản gia hỏi: "Lão bà bà, đây là cái gì?" Lão bà bà kéo kéo phần eo: "Cách giải rượu đơn giản, uống xong một chai bảo đảm bọn họ sinh khí dồi dào. Đúng rồi, bảo Tiểu Lương uống nhiều một chút, cái này tốt hơn nhiều so với thuốc của Chu Công, đặc biệt không có tác dụng phụ." ** Hai vợ chồng tinh thần sảng khoái lái xe đi đến nhà họ Tô, kể từ sau sự kiện ‘Mất tích’ kia, tài xế tiểu Phương thì bận làm tài xế cho lão bà bà, Lão Thẩm thì tự lái xe của mình. Vì vậy việc đưa đón Tô Hoa đi học, ăn cơm, hay cô đi gặp người nào . . . . . . Không rõ chi tiết, hắn cũng tự mình xử lý. Tô Hoa nhàm chán đùa giỡn với móng ngón tay, chợt xoay đầu lại nhìn Lão Thẩm một cái, thuận miệng nhắc tới một câu: "Lão Thẩm, có phải anh không tự tin vào bản thân?" Lão Thẩm cau mày: "Hả, chuyện gì?" Tô Hoa tiếp tục nói: "Nếu không phải, tại sao mỗi ngày hận không thể dính cùng em suốt 48 giờ?" Lão Thẩm cười: "Nha đầu, đếm lại thời gian đi chứ? Cái người này, khả năng toán học của em làm cho tội phạm thật buồn." Trong lòng Tô Hoa chỉ có một chữ —— nhịn! Trên mặt cũng chỉ có một chữ —— cười! Trong miệng càng thêm chỉ có một chữ, phụt…. Cô cảm giác có cái gì đó không đúng, cô nói: "Mẹ nó! Anh dám xem bảng kết quả học tập của em? Em rõ ràng. . . . . ." Trường học định kỳ sẽ gửi thành tích của sinh viên về nhà, còn có báo cáo phân tích thành tích, còn có nhắc nhở nợ môn, để gia đình có thể nắm bắt tình hình học tập của sinh viên. Chuyện này rất tốt, đáng tiếc đối với những người khác mà nói cũng rất nhức đầu. Dĩ nhiên Tô Hoa không phải thứ người như thế, bởi vì cô rất thông minh viết đại một địa chỉ của gia đình nào đó, kết quả học tập gửi đi nơi nào cô thật đúng là không biết. Nhưng là, gần đây cô thi lại môn số học, đáng tiếc điểm số rất thảm, chỉ có 58 điểm, lần trước dầu gì cũng được 59. . . . . . Thật đau lòng, lần sau có phải hay không là 57, biết chờ đến lúc nào mới có thể lên con số 60 đây? Chỉ là lúc này không phải lúc cô nhớ lại điểm số đạt hay không đạt, cô có một nghi ngờ, Lão Thẩm vì sao dùng từ "Lại"? Chẳng lẽ hắn. . . . . . Con mắt sắc bén nhìn về hắn, chỉ thấy Lão Thẩm nhướng mày: "Rất tiếc phải nói cho em biết, kết quả thành tích của em đang ở trong tay anh. Còn nữa rất tiếc thông báo với em, bắt đầu từ ngày mai, buổi tối mỗi ngày anh sẽ bổ túc số học cho em, nếu em dám lười biếng hoặc là thừa cơ chạy trốn. . . . . ." Tô Hoa vươn tay, tiện tay cầm lên một khối đường nhét vào trong miệng hắn, ứng phó nói: "Được rồi, được rồi, đã biết." Cô làm sao còn dám trốn? Không lẽ còn muốn thể nghiệm cảm giác người đầu tiên có thành tích vinh quang sao? Nói giỡn! Chỉ là Lão Thẩm. . . . . . Hắn dạy được số học sao? Tô Hoa liếc hắn một cái, cảm thấy chuyện này thật đúng là khó mà nói. Dọc đường đi hai người rất vui vẻ, vừa xuống xe, hai vợ chồng lập tức thu hồi nụ cười. Hai người rất thống nhất bày ra vẻ mặt vừa nghiêm vừa lạnh, sau đó nhất trí đi vào nhà họ Tô. Hôm nay tới đây là có chuyện nghiêm túc, chuyện là. . . . . . .Hơi tế nhị một chút. Không phải là không muốn nói, chỉ là khó mà nói ra. Vừa mở cửa ra, mẹ Tô ngồi ở phòng khách, vẻ mặt có chút căng thẳng, mà người đàn ông tên Tô Quốc Quân trên mặt giống như thoa "Bột mì" cùng với Tiểu Tam ngồi ở đối diện. Thấy con gái cùng con rễ tới, mẹ Tô không ngẩng đầu, sắc mặt rất lạnh: "Tiểu Hoa, Tiếu Ngu, tới đây ngồi." Tô Quốc Quân thấy con rể, biểu lộ có chút dở khóc dở cười: "Tiếu Ngu này vì sao không đầu tư vào công ty của ba, con muốn ép chết ba phải không?" Nghe được lời nói chẳng biết xấu hổ của ông, Tô Hoa rất thuận miệng nói: "Vậy thì ông chết đi là được rồi." Tô Quốc Quân tức đến muốn sùi bọt mép : "Tô Tô, chuyện như vậy mà con cũng nói được? Ba chết con có ích lợi gì. . . . . ." Tiểu Tam bên cạnh ông cũng lên tiếng, tiếng khóc rất thê lương, giống như là chết cha chết mẹ vậy: "Tô Tô, dì hiểu lúc này dì không có tư cách nói chuyện, nhưng dì phải thay ba con nói một câu, không có ông chủ Thẩm đầu tư, ông ấy thật rất khó khăn. Ngân hàng không cho vay, chủ nợ tới đòi, dì lại bị bệnh, cần rất nhiều tiền, em trai con xuất ngoại, phí không thể không có, còn có chị gái con vài năm nữa phải lập gia đình, đồ cưới. . . . . ." Rầm —— bể, bể….. khay trà rồi, khay trà bị một cái ly thủy tinh làm vỡ nát, mà người cầm ly thủy tinh làm vỡ khay trà là . . . . . Tô Hoa theo cái khe nhìn sang, không khỏi cả kinh: "Mẹ?" Chỉ thấy sắc mặt mẹ Tô có hơi tái nhợt, tay hơi run, có lẽ chính bà cũng không ý thức được mình sẽ làm ra chuyện như vậy. Nhưng bà cũng không né tránh, nhìn Tô Quốc Quân, cười lạnh: "Bây giờ thì tốt rồi, món đồ tốt duy nhất ông mua cũng bể, cho nên ông có thể đi rồi đó." Lúc ban đầu, mọi việc sắp xếp trong nhà đều do một tay mẹ Tô lo, lúc ấy Tô Quốc Quân nói ông bận việc công ty, còn mẹ Tô lại đang có mang Tô Hoa bụng to vượt mặt bôn ba khắp nơi, chọn lựa dụng cụ, liên lạc công ty, thuê nhân công khuân vác. . . . . . Sau mấy lần bị Mẹ Tô trách móc, Tô Quốc Quân cũng mua được một khay trà, ý nghĩa ý nghĩa. Ông thật sự là rất có ý tứ! Tô Hoa cũng không nhịn được nghĩ: Có phải mẹ đang trong thời kỳ mãn kinh? Theo tính tình thường ngày của bà, bà tuyệt đối không thể nào nói ra lời nói kinh người như vậy. Lão Thẩm chỉ nhìn, lúc cần thiết cũng không ngại dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Tô Quốc Quân khó có thể tin nhìn mẹ Tô: "Tiểu Vân, có phải bà điên rồi không? Nơi này là nhà tôi, tôi còn đi đâu?" Nghe được Tô Quốc Quân kêu tên của mình, mẹ Tô hơi choáng váng: Đã bao lâu không nghe thấy rồi. . . . . . Lần này nghe được là bởi vì bà muốn đuổi hắn ra ngoài, thật sự là trêu cợt người. Mẹ Tô nở nụ cười lạnh: "Phải tôi điên rồi, mới có thể chịu đựng nhiều năm như vậy, còn tạo cơ hội cho ông bán con gái để mưu cầu tiền bạc, ha ha, nếu không xảy ra chuyện Tiểu Hoa mất tích, tôi cũng chẳng hay biết gì." Bà bỗng dưng ngẩng đầu lên, "Tô Quốc Quân, ông là một kẻ khốn nạn! Lập tức biến, lập tức cút ra khỏi nhà tôi, đơn xin ly hôn tôi đã mời luật sư viết rồi, nếu như ông không muốn ký, vậy chúng ta gặp nhau ở trên tòa, đến lúc đó ông nhớ mang theo cô ấy con gái lớn cùng con trai của ông!" Tô Quốc Quân bị dọa rồi, ông chưa bao giờ nghĩ đến người phụ nữ mềm yếu hơn nữa đời người chỉ vì chuyện con gái mất tích mà đột nhiên thay đổi thành thế này, bà không còn là một Tiểu Vân dịu dàng thục nữ nữa sao? Tiểu Tam cũng luống cuống, hôm nay tới nhà chính là muốn nhờ chị lớn cùng khuyên bảo con rể đầu tư vào công ty, để bà có thể an nhàn về sau không lo lắng chuyện tiền bạc, không nghĩ tới. . . . . . Bà lập tức quỳ trên mặt đất khóc: "Chị, thật xin lỗi, đều là lỗi của em, em. . . . . ." Bà còn chưa nói hết, mẹ Tô cất cao thanh âm: “Thế nào không phải lỗi của cô? Năm đó ai từng nói với tôi, sẽ không quấy rầy cuộc sống của ba người chúng tôi? Vậy bây giờ cô ở chỗ này làm gì? Cô có tư cách gì vào nhà tôi!" Tô Hoa ôm lấy mẹ Tô, cô ra hiệu bằng mắt muốn Lão Thẩm đem đôi cẩu nam nữ kia đuổi ra ngoài, xử lý như thế nào tùy hắn, hiện tại tâm tình mẹ Tô quá kích động, bà bị cao huyết áp, sức khỏe không được tốt, cô lo lắng nếu còn phải nói thêm gì nữa mẹ Tô sẽ xỉu mất. Lão Thẩm kéo Tô Quốc Quân cùng Tiểu Tam ra ngoài, Tô Hoa ôm lấy mẹ Tô, rút khăn giấy ra giúp bà lau nước mắt. Nhưng không ngờ mẹ Tô tát một cái vào má phải của cô, Tô Hoa ngây ngẩn cả người. Mẹ Tô giận đến nổi đẩy tay của Tô Hoa ra, trừng mắt: "Tại sao con lại đồng ý điều kiện của Tô Quốc Quân! Ông ấy là một kẻ khốn kiếp, con cũng khốn kiếp theo ông ấy sao? Tính sẽ lừa gạt mẹ cả đời sao? Con đúng là không có tiền đồ . . . . . . Con gái ngốc à!" Mẹ Tô khóc, những năm này bà cố gắng nhẫn nhịn Tô Quốc Quân, nguyên nhân chính là vì cô, bà muốn cô lớn lên trong một gia đình bình thường, bà hiểu rõ con cái lớn lên trong một gia đình đỗ vỡ sẽ chịu rất nhiều tổn thương, đáng tiếc không nghĩ tới, bà đã sai lầm. Bà có khối u ác tính, nếu như không bỏ đi, nó sẽ ngày càng lan rộng hơn, đến lúc đó nếu bà thực sự ra đi, thật lòng bà cũng muốn nhìn thấy Tô Hoa thật hạnh phúc. Bà đang lo lắng: Nếu bây giờ làm phẫu thuật, có còn kịp không? Nghe nói như thế, Tô Hoa đưa tay ôm lấy mẹ: "Mẹ, hôm nay con thật sự rất vui. Thực sự là muốn bay lên trời, có một người mẹ thương yêu con, còn có người đàn ông quý trọng con, mẹ nói xem vì sao con lại may mắn như vậy? Xem ra Tô Quốc Quân cũng làm một chuyện tốt, ít nhất ông ấy sinh ra con là một cô gái tốt làm người ta yêu thích vận may tốt làm người ta ghanh tỵ. . . . . ." Lão Thẩm vừa lúc đi vào, nhìn vào ánh mắt của mẹ vợ, ánh mắt của bà có chút lạnh, bà động đậy môi dưới, hỏi: "Con gái của tôi vẫn chưa hiểu chuyện, cậu thì sao?"