Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?
Chương 37 : Thích cô?
Hay là...
Hứa Diệc Châu thích cô?
Hay là...
Hứa Diệc Châu thích cô?
Cái suy nghĩ này đột nhiên lóe lên làm Nhiễm Tích nhất thời không biết làm sao, "Vụt" một cái từ trên giường ngồi dậy, sau đó liền duy tri tư thế ngồi ngây người gần nửa ngày.
Hứa Diệc Châu thích cô?
Thầy Hứa thích cô?
Thần tượng thích cô?
Nhớ đến cái lúc Hứa Diệc Châu tham gia 《 Đi Học Đi 》 tổ chức sinh nhật cho cô, còn tặng cô quà, đi thăm tình hình lại chỉ cô cách đóng cảnh hôn, còn thái độ của Hứa An Nam đối với cô nữa...
Thật sự là càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình đúng!
Chỉ là, nhất thời cô không thể tiếp nhận nổi...
Lại ngồi ngây người trong chốc lát, Nhiễm Tích cầm điện thoại đang đặt trên tủ đầu giường, nhắn tin cho Trữ Phàm.
Nhiễm Tích: Phàm Phàm tiểu tỷ tỷ, cậu ngủ chưa?
Hiện tại cũng đã hơn 12 giờ, chắc là ngủ rồi...
Không ngờ vài giây sau thấy Trữ Phàm trả lời lại.
Trữ Phàm: Chưa có ngủ, tự nhiên lại gọi tớ mắc ói như vậy, cậu làm tớ thấy hơi sợ nha...
Nhiễm Tích: Nói cho cậu nghe chuyện này nè.
Trữ Phàm: Chuyện gì?
Nhiễm Tích: Thì là... Tớ... Đột nhiên cảm thấy anh Diệc Châu... anh ấy... Hình như là thích tớ hay sao á...
Trữ Phàm: Sao lại đột nhiên cảm thấy như vậy? Ai cho cậu cảm giác đó?
Nhiễm Tích nói cho Trữ Phàm nghe hết mọi chuyện cũng như cảm giác của mình dạo gần đây, Trữ Phàm bên kia trầm mặc một hồi, sau đó nhắn lại một tin.
Trữ Phàm: Nghe cậu nói như thế, tớ cũng cảm thấy hình như anh ấy thích cậu thật...
Nhiễm Tích: Đúng không! "vẻ mặt vui vẻ, vui vẻ"
Trữ Phàm: Nhưng mà... Vậy cậu định làm thế nào?
Bỗng dưng Trữ Phàm hỏi vấn đề mấu chốt như vậy, Nhiễm Tích dừng lại một chút. Cô chỉ nghĩ đến khả năng Hứa Diệc Châu thích cô, chứ chưa có nghĩ đến việc phải làm như thế nào...
Trữ Phàm: Nếu như anh ấy tỏ tình, cậu có muốn hẹn hò với anh ấy không?
Hẹn hò? Nhiễm Tích tự hỏi chính mình.
Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy cái chuyện hai người bọn họ hẹn hò sẽ không bao giờ xảy ra!
Nhiễm Tích: Để tớ suy nghĩ đã.
Trữ Phàm: Suy nghĩ cái gì chứ? Người ta còn chưa có tỏ tình đâu!
Nhiễm Tích: Hừ hừ, nghĩ trước không được hả!
Trữ Phàm: Cậu cảm thấy như thế nào tốt thì cứ làm theo, còn giờ đi ngủ sớm một chút đi, không phải ngày mai cậu còn đi chụp hình cho tạp chí sao.
Nhiễm Tích: Ừa, cậu cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.
Trữ Phàm: Ngủ ngon, tớ còn phải thức đến 2 giờ sáng mới đi ngủ, giờ còn đang học bài.
Nhiễm Tích: Ngủ ngon, yêu cậu.
Trữ Phàm: Yêu cậu.
Một đêm này, đương nhiên cô ngủ không được ngon giấc. Sáng sớm hôm sau, Nhiễm Tích mang hai con mắt gấu trúc đi chụp hình cho tạp chí, phải dùng rất nhiều kem che khuyết điểm mới che được hai cái quầng thâm mắt ấy.
****
Ở Paris khoảng bốn năm ngày nữa, sau đó cô về lại nước tiếp tục việc học.
Cuộc sống sinh hoạt trong trường vẫn diễn ra như bình thường, mỗi sáng sớm tập thể dục, sau đó là lớp biểu diễn, rồi lớp hình thể...
Phùng Mộng Kiểu đang quay một bộ phim mạng, diễn vai nữ chính, cả người đều hăng hái.
Lúc trở về trường học còn tặng quà cho các bạn học trong lớp, đối xử với Nhiễm Tích cùng Tô Y Y cũng nhiệt tình như trước kia, giống như là đã sớm đem những chuyện không vui phát sinh trong đoàn phim 《 Thanh Xuân Có Anh 》 quên sạch không còn một mảnh.
Nhiễm Tích cùng Tô Y Y cũng không tỏ vẻ thái độ gì, dù sao cũng là bạn cùng phòng tận bốn năm. Nhưng hai người đối xử với Phùng Mộng Kiểu cũng không còn hòa đồng như trước kia nữa, chỉ coi cô ta là bạn học bình thường mà đối xử.
Tưởng Hàm cũng nhìn ra có gì đó không đúng, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Tháng Tư, khi 《 Thanh Xuân Có Anh 》 vẫn đang trong thời kỳ cắt nối biên tập, thì bộ phim mạng của Phùng Mộng Kiểu quay lúc trước đã chuẩn bị phát sóng trên mạng.
Sau khi tiết cuối cùng của buổi chiều hôm nay kết thúc, Nhiễm Tích và Tô Y Y còn có Tưởng Hàm cùng nhau trở về ký túc xá, còn Phùng Mộng Kiểu đang đi tham gia buổi phát sóng trực tiếp.
Lúc mọi người trở về ký túc xá, Phùng Mộng Kiểu cũng vừa đúng lúc kéo hành lý trở về.
Cô ta lấy từ trong hành lý ra vài hộp mặt nạ đưa cho mọi người trong ký túc, "Nè, đây là quà của nhà tài trợ tặng cho tớ, tớ tặng lại cho mọi người. Để tớ nói cho mọi người biết mấy cái mặt nạ này dùng tốt lắm á."
"Nè nè, Nhiễm Tích Nhiễm Tích, cho cậu xem cái này nè!" Sau khi chia mặt nạ cho mọi người xong, Phùng Mộng Kiểu lại nhảy dựng lên, cầm điện thoại đi đến trước mặt Nhiễm Tích.
Mở điện thoại ra như vật quý hiếm, từ album lấy ra một tấm hình.
"Cậu xem, tớ với Hứa Diệc Châu chụp ảnh chung nè!"
Trong tấm hình là hai người Phùng Mộng Kiểu cùng Hứa Diệc Châu, Phùng Mộng Kiểu đứng ở phía trước, cầm điện thoại, cười rất tươi tắn. Hứa Diệc Châu đứng ở phía sau, hai tay chắp sau lưng, cũng nở nụ cười dịu dàng.
Tô Y Y và Tưởng Hàm cũng đứng lên nhìn, cũng nói vài câu khen ngợi, "Uầy, sướng thế!"
Phùng Mộng Kiểu rất là hưởng thụ, đắc ý hả hê, "Tớ đụng phải anh Diệc Châu ở sân bay, nên có qua chào hỏi anh ấy, thật không ngờ là anh ấy cũng nhận ra tớ!"
Nhiễm Tích cảm thấy trong lòng có chút thắt lại, mình còn chưa bao giờ được chụp hình riêng với thầy Hứa, ách, ảnh được chụp trong phim không tính...
"Tớ phải đi chỉnh lại ảnh một chút, sau đó liền đăng lên Weibo. Ai, Nhiễm Tích, câu nói nếu tớ tag anh Diệc Châu, anh ấy có thấy được không?"
"Hả? Cái này tớ cũng không biết, có thể anh ấy chặn mấy thông báo tag."
"Vậy à, " Phùng Mộng Kiểu như có điều suy nghĩ, "Vậy tớ phải nghĩ biện pháp để anh ấy thấy mới được..."
Nhiễm Tích nhìn cô ta, không nói gì, sau đó cùng Tô Y Y và Tưởng Hàm thảo luận bài tập diễn tiểu phẩm trên trường.
Mà Phùng Mộng Kiểu lại đang bắt chéo hai chân, ngồi trên ghế nói chuyện điện thoại.
"Dạ ba, ba về rồi hả, con cũng nhớ ba. 20/4 sẽ được đăng lên mạng, dạ đúng rồi, phát sóng trực tiếp, vâng, ba nhớ kêu gọi mọi người vô xem nhé, giúp con nổi tiếng hơn. À đúng rồi, có chuyện này nè ba, hôm nay lúc trở về con đã gặp Hứa Diệc Châu! Chúng con còn chụp ảnh chung, anh Diệc Châu vẫn nhận ra con đấy ba! Đúng vậy, con cũng tính đăng lên mạng, dạ vâng, ba giúp con cái này đi..."
Phùng Mộng Kiểu nhìn ba người họ, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, còn thuận tiện đóng cửa lại.
Phùng Mộng Kiểu vừa ra khỏi phòng, Tưởng Hàm liền không nhịn được hỏi, "Ai, các cậu nói xem, Phùng Mộng Kiểu nhờ ba cậu ta giúp đỡ gì vậy? Còn tránh không nói với chúng ta."
Tô Y Y nhìn cánh cửa đang đóng chặt, lắc đầu.
Tưởng Hàm nhìn về phía Nhiễm Tích, Nhiễm Tích hỏi: "Cậu ta ra ngoài có mang chìa khóa không?"
Tưởng Hàm nhìn chìa khóa trên bàn Phùng Mộng Kiểu, "Hình như không có."
"Ừ, đợi tí nữa cậu ta về thì ra mở cửa cho cậu ta."
"Cũng được."
Thành công dời đi đề tài.
Phùng Mộng Kiểu gõ cửa, Nhiễm Tích đi tới mở cửa.
Phùng Mộng Kiểu vươn vai bước vào phòng, "Ái chà, ba của tớ đối với tớ thật tốt!"
Đột nhiên lại xoay mặt hỏi Nhiễm Tích, "Nhiễm Tích, ba của cậu là ai vậy? Sắp kết thúc năm hai rồi mà từ trước đến giờ tớ vẫn chưa nghe cậu nhắc đến ba mình, trên mạng cậu cũng để trống thông tin về ba của cậu, làm gì mà bí ẩn vậy?"
Bầu không khí trong phòng nhất thời có chút gượng gạo, tất cả mọi người đều không lên tiếng.
Bản thân vừa thấy bức ảnh chụp chung của Phùng Mộng Kiểu và Hứa Diệc Châu, Nhiễm Tích trong lòng đang có chút không vui, vậy mà Phùng Mộng Kiểu đột nhiên lại hỏi ba của cô là ai... Cái vấn đề này không ai cảm thấy hứng thú, tại sao đột nhiên cô ta lại hỏi như vậy... Không thể trả lời, cũng không muốn trả lời.
Điện thoại trên bàn rung lên hai cái, là tin nhắn của Hàn Phán Nhi hẹn cô ở quán Bốn Mùa.
Tiện tay cầm lấy áo khoác, Nhiễm Tích đi ra cửa phòng, chỉ để lại một câu "Là rất bí ẩn!"
******
Hàn Phán Nhi đã ngồi chờ từ sớm, đang ngồi bấm điện thoại, trên bàn còn đặt hai ly nước cùng một vài cái bánh ngọt.
Nhiễm Tích đi đến phía đối diện ngồi xuống, "Sao tự nhiên tìm tớ vậy?"
Hàn Phán Nhi cầm một ly nước cùng một cái bánh ngọt đẩy tới trước mặt Nhiễm Tích, "Chẳng lẽ tớ không được rủ cậu đi uống nước trò chuyện sao!"
Nhiễm Tích uống một ngụm, "Cậu mà rảnh vậy hả, mua cho tớ nước uống lại mua cho tớ bánh ngọt, chắc chắn là cậu có chuyện gì đó cần tớ giúp đỡ."
Hàn Phán Nhi cũng không nói dối, vỗ tay một cái, "Thông minh!"
"Nói nghe thử coi, là chuyện gì vậy?"
Hàn Phán Nhi ngồi thẳng người, lại vén vén tóc, "Trước tiên hỏi cậu vài thứ đã."
"Ờ." Nhiễm Tích ăn một miếng bánh ngọt, làm ra vẻ đang rửa tai lắng nghe.
"Tớ có đẹp không?"
"Khụ khụ khụ! Khụ khụ! Đẹp."
"Tính cách của tớ có tốt không?"
"Hả? À, tốt."
"Vậy cậu có thích tớ không?"
"Cái gì? Cậu bình tĩnh một chút."
"Thì có thích không?"
"Ách, thích. Nhưng mà, tớ thích con trai hơn, thật á."
"Nghĩ cái gì vậy? Tớ cũng thích con trai!"
"Vậy thì tốt."
"Cậu nói xem, Ngô Nhất Hằng có thích tớ không?"
Nhiễm Tích hiểu rõ, "Cái này mới là trọng điểm!"
Hàn Phán Nhi cười mà không nói.
"Cậu tính theo đuổi anh ấy sao?"
"Ừa, thanh xuân thật tốt, vì tình yêu mà bất chấp đánh cược một lần cũng không nuối tiếc!"
Thanh xuân thật tốt, vì tình yêu mà bất chấp đánh cược một lần?
"Tớ hỏi câu này chắc cậu cũng không thích nghe đâu, nếu như hai người hẹn hò, cậu có để ý cái nhìn của fan không? Ngô Nhất Hằng có rất nhiều fan couple, ách, chắc chắn cũng sẽ có rất nhiều fan bạn gái..."
Hàn Phán Nhi ra vẻ không sao cả cười cười, "Fan couple hả, mọi người đều biết hai người vốn không có gì hết, chỉ là do công ty trói hai người lại một chỗ thôi. Còn về fan bạn gái thì nếu như người hẹn hò với Ngô Nhất Hằng không phải là tớ, thì cũng không đến lượt của những fan bạn gái ấy, cho nên, tại sao tớ phải vì cái nhìn của người khác mà làm ủy khuất chính mình chứ đúng không?"
Nhiễm Tích yên lặng đem những lời nói của Hàn Phán Nhi ghi tạc đáy lòng, sau đó vỗ vỗ tay Hàn Phán Nhi, vẻ mặt kiên định, "Yên tâm, tớ sẽ giúp cậu, cậu muốn biết gì cứ hỏi tớ, tớ sẽ giúp cậu đi hỏi thăm."
"Cô gái tốt."
Hai người lại nói sang những chuyện tác quái khác.
Hàn Phán Nhi một bên lướt Weibo một bên hỏi Nhiễm Tích: "Phùng Mộng Kiểu cùng anh Hứa chụp ảnh chung hả?"
"Sau cậu biết?"
Hàn Phán Nhi đưa điện thoại cho Nhiễm Tích,
"Trên hotsearch."
Nhiễm Tích hơi hơi nhíu mày, cầm điện thoại trên tay Hàn Phán Nhi, bấm vào họt search thứ tư # Hứa Diệc Châu Phùng Mộng Kiểu #, lập tức hiện ra rất nhiều bài báo cùng những tài khoản đăng tin.
# Tiểu hoa đán Trung Ảnh Phùng Mộng Kiểu thân mật chụp ảnh chung với Hứa Diệc Châu #
- ----------------------
Lời của editor đáng yêu: Tết được nghỉ hơi lâu nên làm gì cũng lười hihi xin lỗi mọi người nhìu.
Hơi trễ nhưng chúc mọi người năm mới vui vẻ
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
17 chương
37 chương
11 chương
67 chương
31 chương