Trao Quyền Duy Nhất
Chương 47
Thẩm Nhạn mờ mịt nhìn Tề Tĩnh, sau đó chớp chớp mắt.
"Uống say?"
Hắn nhẹ nhàng lặp lại hai chữ này, cứ như là lần đầu tiên được nghe thấy từ ngữ xa lạ tới vậy.
Ngón tay hắn day day thái dương, đầu nặng như đeo chì, nặng trịch không ngẩng lên nổi. Vì vậy, hắn chỉ có thể cúi đầu mệt mỏi suy tư, chốc lát sau cũng hiểu ra ý nghĩa của từ này, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không, không uống say."
Tề Tĩnh nhìn hắn, đưa ra một kết luận vô cùng rõ ràng.
"Thẩm Nhạn." Trước đây anh đã từng phải chăm sóc đồng nghiệp say xỉn, có khá nhiều kinh nghiệm về mặt này. Anh biết không thể cãi với người say, chỉ có thể chậm rãi dẫn dắt, "Được rồi, chúng ta đã ăn mừng xong rồi, đêm nay dừng ở đây thôi. Em đỡ anh đi nghỉ ngơi có được không?"
Anh dùng chất giọng thích hợp nhất để đọc trách dỗ trẻ con ngủ, dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ về.
Bởi vì đôi khi, người say giống như trẻ nhỏ, nhất định phải kiên trì.
"Được." Thẩm Nhạn thấp giọng trả lời, xem ra còn hơi tỉnh táo. Tề Tĩnh thấy hắn nhíu chặt đôi mày, vẫn nhắm hờ mắt giống như đang chịu đựng giày vò. Anh không đành lòng, vội vã đứng dậy vòng qua bàn, nhẹ nhàng xoa lưng hắn.
Cảm giác được người ấy gần bên, Thẩm Nhạn mở mắt ra, ánh mắt hoảng hốt, vội buông tay đang nhấn huyệt thái dương ra, vô thức tìm kiếm Tề Tĩnh.
Tề Tĩnh không tránh đi. Ngón tay Thẩm Nhạn chạm vào góc áo sơ mi bên hông anh, chậm rãi dùng cả bàn tay mà túm lấy, sờ soạn một hồi như muốn xác định người trước mắt thực sự tồn tại. Đường nét kia, xúc cảm kia, đúng vậy, đúng là Tề Tĩnh. Thẩm Nhạn nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Hắn không biết tại sao mình lại lo được lo mất như thế. Rõ ràng bình thường hắn có thể suy nghĩ mọi chuyện một cách rạch ròi, nhưng lúc này hắn không thể nào buông tay, cật lực muốn tìm kiếm, muốn chứng minh.
Tề Tĩnh cúi đầu nhìn, thấy hắn dùng vẻ mặt nghiêm túc làm động tác ngu ngốc như vậy, bất giác bật cười.
Không ngờ Thẩm Nhạn bỗng rụt tay lại, đổi sang ôm lấy thắt lưng anh, vùi đầu vào bụng anh như sợ anh sẽ tan biến, hai tay quần sau lưng anh, kiên cố vô cùng.
"Tề Tĩnh." Thanh âm rất trầm, bởi vì phát ra từ cái đầu vùi trong quần áo. "Đừng đi."
Nói cho hiện tại, cũng là nói cho tương lai.
Hắn không biết khái niệm uống say là gì.
Nhưng trái tim cứ như bị khoét mất một góc, trong đầu như có gì đó đi tới đi lui, đụng chỗ nọ đụng chỗ kia, đau đớn choang váng. Đôi tay hắn khát vọng ôm lấy gì đó để tự an ủi.
Loại cảm giác này rất khó chịu, nhưng rất ngắn ngủi.
Nhưng tương lai khi Tề Tĩnh rời đi còn khiến hắn khó chịu hơn tất cả.
Giờ khắc này, hắn muốn mượn men say, ép mình mở miệng, nói ra những lời hắn tuyệt đối không cho phép mình cất lên khi tỉnh táo. Giờ khắc này, bất kể là tùy tiện hay ích kỷ, hắn đều có thể thẳng thắn nói lên tiếng lòng mình.
"Đừng đi..."
Càng về sau càng khàn khàn, chữ cuối cùng như nối thành một, day dứt không nguôi.
Tề Tĩnh nghe hắn khẩn cầu, trong lòng đau nhức như bị kim châm, ôm lại hắn thật chặt, không nhúc nhích, gắn bó thành một thể. Anh lấy tay ôm lấy đầu hắn, vừa vuốt ve tóc hắn vừa trầm giọng an ủi: "Em ở đây. Đừng sợ, em không đi đâu."
Có lẽ nhờ hắn vỗ về, tiếng thở của Thẩm Nhạn dần dần ổn định, canh tay cũng không cố sức như trước, trở nên yên ổn hơn.
Tề Tĩnh thử nhẹ nhàng hỏi: "Về phòng nghỉ ngơi nhé, em đỡ anh được không?"
Thẩm Nhạn cọ đầu trên áo anh một chút, dây dưa mãi không buông ra được, lâu sau mới buồn bã "ừ" một tiếng. Tề Tĩnh đặt tay trên vai hắn, cần thận đẩy ra phía sau, kẽo giãn khoảng cách. Hai tay Thẩm Nhạn cuối cùng cũng buông lỏng, chậm rãi rời khỏi hông anh nhưng vẫn kiên trì túm lấy góc áo anh, không cho anh đi.
"Trán anh rất nóng, đầu có đau không?" Đương nhiên Tề Tĩnh sẽ không đi, anh giơ tay lên gạt tóc mai giúp hắn, đo nhiệt độ trên trán hắn.
"Có." Ánh mắt Thẩm Nhạn rã rời, đôi mắt rươm rướm nước, chớp chớp liên tục.
"Anh tự đứng được không?"
"Được." Câu trả lời của hắn rất đơn giản, rất mơ màng.
Tề Tĩnh không biết rốt cuộc hắn có hiểu lời anh nói hay không, đành phải luồn tay qua nách hắn, quàng tay hắn qua vai mình, nhẹ nhàng làm động tác hướng về phía trước, ý bảo hắn dựa vào vai mình mà đứng lên.
Quả nhiên Thẩm Nhạn nghe lời di chuyển đầu gối, hỗn loạn cúi đầu tìm kiếm điểm đặt chân trên sàn nhà, sau đó chống tay xuống mặt bàn, chậm rãi nâng thân thể lên. Được chừng phân nửa, hắn dừng lại nghỉ ngơi một hồi. Tề Tĩnh nhận ra phần dưới hắn trở nên vô lực, cả người nghiêng sang để hắn có thể tựa vào anh, dồn trọng lượng lên người anh.
"Tề Tĩnh." Dường như Thẩm Nhạn đã tỉnh táo hơn, trong ánh mắt chất chứa hổ thẹn, "... Xin lỗi."
"Có gì đâu, thỉnh thoảng cũng phải để em chăm sóc anh chứ." Tề Tĩnh cười cho qua.
Thẩm Nhạn không cười, chau mày một lúc, dưới sự kiên nhẫn nâng đỡ của Tề Tĩnh mà đứng vững vàng hơn, nhưng đầu vẫn còn nặng nề. Cả người hắn như chìm trong nước sôi, nhiệt độ cơ thể rất cao, mỗi bước đi về phía trước, làn nước sôi trong cơ thể như xao động, muốn gạt hắn ngã xuống đất.
Sau khi đứng dậy, đèn treo trắng trong mắt hắn từ một hóa thành hai, hư hư thực thực, chói lóa tới mức không mở mắt ra được.
Thẩm Nhạn thở dốc, cúi đầu, tạm thời tựa đầu vào vai Tề Tĩnh, cực kỳ giống động vật nhỏ sợ ánh sáng.
Một Thẩm Nhạn như vậy, Tề Tĩnh chưa bao giờ nhìn thấy khiến anh không khỏi cảm thấy mới mẻ, thậm chí bất giác nảy ra suy nghĩ "hắn thật đáng yêu". Chờ tới khi anh kinh ngạc hồi hồn, lại bị suy nghĩ của chính mình chọc cười.
"Hóa ra anh không biết uống rượu."
Anh hừ giọng, nuốt câu nói sắp ra khỏi miệng trở lại, chuyển trọng tâm câu chuyện sang hướng khác.
Thẩm Nhạn nghe anh nói vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, gần gũi nhìn thẳng vào anh. Đôi mắt đen huyền sâu thăm thẳm khó khăn chớp chớp, giọng nói suy yếu, "Anh không biết uống... Nhưng anh sẽ tập."
Dứt lời, hắn giống như một đứa trẻ biết lỗi, yên lặng cúi đầu.
Tề Tĩnh ngẩn người, giờ mới hiểu ra là Thẩm Nhạn sợ anh ghét bỏ tửu lượng của hắn, khóe miệng giật giật, nhịn không được bật cười. Phải nói là đáng yêu không chịu nổi.
"Không biết uống thì thôi, em không quan tâm. Anh tập làm cái gì?" Tề Tĩnh cong cong mắt, bàn tay ôm lấy lưng hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Nào, em đỡ anh đi."
"Không cần đỡ, không cần, em còn bị thương."
Thẩm Nhạn liên tục lắc đầu, muốn tự mình chống tay lên ghế, nào ngờ mò mẫm mãi vẫn không tìm đúng chỗ.
Tề Tĩnh muốn cười cũng không cười nổi nữa rồi, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn khuyên nhủ: "Được rồi. Em không đỡ anh, em kéo anh có được không? Hả?"
Thẩm Nhạn nửa tỉnh nửa mê nhìn anh, môi mấp máy nhưng vẫn không nói gì, cuối cùng đành gật đầu.
Tề Tĩnh cười, rút cánh tay vòng dưới nách hắn ra, xác định hắn có thể tự đứng được mới cầm lấy tay hắn, dắt từng bước về phía trước. Ánh mắt anh không rời dẫu chỉ một giây, nắm tay Thẩm Nhạn chậm rãi hướng về phía cửa phòng. Thẩm Nhạn ngoan ngoãn bước theo anh, hoàn toàn giao ra quyền làm chủ đạo.
Người này say rồi, như vậy, ít nhất anh phải để hắn có thể ngủ thoải mái.
Tề Tĩnh lo lắng mãi, không dẫn Thẩm Nhạn tới phòng sách mà hướng về phòng ngủ. Dù sao cái giường trong phòng cũng khá lớn, rất dễ chịu.
"Qua bên này, chậm một chút, chậm chút, đừng gấp."
Thực ra Tề Tĩnh rất thích nắm tay hắn như vậy, quan tâm chăm sóc hắn.
Bởi vì anh đã nhận được quá nhiều sự quan tâm từ hắn, hiện tại có thể đáp lại, cảm giác rất thỏa mãn, trong lòng ấm áp hơn.
Lúc này, đêm đã khuya, trước đó bọn họ đã tắt hết đèn bên ngoài, nguồn sáng duu nhất ở trong phòng khách, càng tới gần phòng ngủ, xung quanh càng tối, tối tới mức không nhìn thấy rõ sàn nhà dưới chân.
Tầng ánh sáng bao quanh hai người dần biến mất, mỏng manh như một tờ giấy, lúc nào cũng có thể bị xé rách. Nhưng Tề Tĩnh hoàn toàn không lo lắng, ánh mắt anh vẫn nhìn Thẩm Nhạn, dáng dấp người kia đã khắc vào tận đáy lòng, chỉ cần cho anh một vài đường nét, anh cũng có thể vẽ nên trọn vẹn người đàn ông trước mặt này. Dù có tối tăm cách mấy cũng không sao hết.
Nhưng dường như Thẩm Nhạn rất để tâm, "Anh sắp không nhìn thấy em rồi."
Tề Tĩnh có thể cảm thấy tay hắn gắng sức nắm thật chặt, cứ như đứa trẻ lạc đường sợ mất đi ánh đèn pin trước mắt.
Người uống say dễ sinh ra cảm xúc tiêu cực, huống chi trước đó Thẩm Nhạn vẫn luôn thì thào kêu anh đừng đi.
"Anh chờ chút, em đi mở đèn phòng ngủ." Tề Tĩnh chỉ có tay phải để dùng, vì vậy dặn dò một tiếng mới chậm rãi thả tay Thẩm Nhạn ra, xoay người bật công tác trên tường.
Công tác ở bên kia bức tường.
Từ vị trí của Tề Tĩnh thì cần phải vòng qua khung cửa, với tay vào phía trong mới mở được. Trong bóng tối mịt mù, anh nhất thời không sờ tới, phải từ từ dò dẫm.
"Tề Tĩnh."
"Em đây, anh chờ một chút."
"Tề Tĩnh". Hắn như không nghe thấy lời anh, khổ cực hô hoan.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi mà đối với Thẩm Nhạn mà nói tựa như dài dằng dặc. Thanh âm của hắn bắt đầu run lên, không ngừng kêu tên Tề Tĩnh.
Trái tim anh bị hắn gọi cho mềm nhũn, đang định mở miệng an ủi thì thân thể đột nhiên không nhúc nhích được.
Bởi vì Thẩm Nhạn ôm lấy anh từ phía sau.
"A..."
Tề Tĩnh kinh ngạc hít ngược, cả người căng cứng.
Phía sau lưng dán sát vào ngực người kia, nhiệt độ nông rực truyền qua hai lớp quần áo, xâm nhập vào cơ thể anh. Xương cốt có cứng đến mấy cũng sắp bị hòa tan, mềm nhũn, không còn chút sức lực.
Bàn tay đang định bật đèn vẫn còn giơ giữa không trung.
Một tay Thẩm Nhạn lướt qua bên hông anh, mò mẫm lên khuỷu tay anh, dọc theo cánh tay cho tới cổ tay, cuối cùng vững vàng bắt được tay anh.
Lòng bàn tay rất nóng, nóng tới mức đổ mồ hôi, bất kể là tay người cầm hay bị cầm.
Cái tay kia cũng chậm rãi bị kéo lại, ấn vào trong ngực, hoàn thành cái ôm này.
Chiếc đồng hồ cũ kỹ trên tường đang tích tắc từng giây, ghi lại quãng thời gian im lặng giữa hai người. Tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ như lấp đầy mọi khoảng trống vắng lặng.
Bốn phía yên tĩnh, cùng với tiếng thở dốc nặng nề của người phía sau. Đêm mưa lạnh lẽo, cùng với cái ôm nóng như lửa. Hai thứ như trái ngược nhau lại hỗ trợ nhau, đan vào nhau, đến nỗi Tề Tĩnh chẳng thể nhớ nổi công tắc điện ở chỗ nào, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể nhớ được tên mình.
Bởi vì Thẩm Nhạn vẫn luôn lặp đi lặp lại hai chữ kia, thanh âm khàn khàn mà cố chấp: "Tề Tĩnh, Tề Tĩnh..."
Tề Tĩnh biết hắn chưa hoàn toàn say.
Hắn biết phải tránh chỗ bị thương của anh ra, ôm từ vị trí thấp hơn, vậy nên chắc chắn ít nhất hắn vẫn còn chút tỉnh táo, bản thân hắn vẫn cử động theo ý chí.
Nhưng điều quan trọng nhất là, anh cũng chẳng muốn giãy ra.
"Anh phải ôm em chặt một chút..." Tề Tĩnh bỗng nhiên nhỏ giọng nói, giống như trong tiếng mưa rơi rả rích mà đâm một nhát dao, đâm trúng hắn nhưng lại không muốn làm hắn bị thương, "Nếu không em sẽ đi mất đấy."
Người đàn ông phía sau như run rẩy hơn, hai tay siết chặt lấy anh, không để lại bất kỳ kẽ hở nào.
Cho dù đã say thì đó cũng là sức lực của người đàn ông trưởng thành.
Dưới tác dụng của ngôn từ, loại sức lực này càng trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí có cảm giác khẩn cấp cầu cứu ở trong đó, rồi lại chất chứ biết bao dịu dàng, kiềm nén chinh mình, không để anh bị đau.
Tề Tĩnh không cảm thấy sự áp bức từ Thẩm Nhạn. Anh chỉ thấy trong cái ôm này có khát vọng, không có ép buộc. Cảm giác bức bách duy nhất đến từ trong tim. Trái tim anh đang nảy lên kịch liệt, mạnh mẽ đập trong lồng ngực, thanh âm vang lên dữ dội như muốn lao ra bên ngoài. Huyết mạch toàn thân chảy cấp tốc, khiến anh choáng váng muốn ngất xỉu, đầu gối nhũn ra, không kiềm chế được cơn run, không phải vì sợ mà vì tất cả những điều này đều là mong muốn của anh.
Tất cả.
Có thể người say không chỉ có Thẩm Nhạn, mà còn có anh. Bởi vì men say sẽ khiến người ta thành thật hơn, thẳng thắn với trái tim mình.
"Tề Tĩnh."
Thẩm Nhạn dúi đầu vào cổ anh, âm thanh nghẹn ngào vang lên lần nữa, gọi tên anh.
Lúc này đây, âm tiết cuối nghe không rõ ràng, bởi vì môi hắn đang nhẹ nhàng dán trên cổ anh, nặng nề hôn một cái. Cho dù muốn kiềm nén tình cảm của mình tới cỡ nào, tiếng thở dốc trầm thấp kia đã làm sáng tỏ tất cả.
Tề Tĩnh run rẩy, vai rung lên, nhưng không giãy dụa.
Hoàn toàn không có.
Thẩm Nhạn hốt hoảng thâm nhập xuống dưới, mũi vùi vào làn tóc còn chưa khô hẳn của anh, hít lấy mùi hương ngọt ngào tươi mát sau khi tắm rửa. Đồng thời, môi hắn chia lìa làn da anh trong vài giây ngắn ngủi, rồi lập tức đặt nụ hôn thứ hai vào một nơi khác gần tai anh, phát ra âm hưởng ướt át nhẹ nhàng.
"Tề Tĩnh."
Giữa nụ hôn thứ hai và thứ ba, hắn lại hô tên anh.
Chủ nhân cái tên bị hắn ôm chặt trong lồng ngực, ánh sáng và men say khiến hắn mờ mắt, cảm nhận hoàn toàn bằng thính giác, khứu giác cùng xúc giác. Không thể phân rõ rốt cuộc nhiệt độ cơ thể ai cao hơn nữa rồi, vì nhiệt độ hai người đã hòa làm một. Nhiệt độ càng cao, mùi hương càng nồng, quyến rũ hơn, khiến hắn say mê hơn cả rượu.
Vì vậy, nụ hôn thứ ba rơi vào tai Tề Tĩnh.
Bắt đầu từ vành tai, đứt quãng hôn lên, trúc trắc mà khao khát. Hắn cảm thấy tai anh đâu đâu cũng nóng ran, chỗ giòn chỗ mềm, chỉ có vành tai hơi lành lạnh.
Vì vậy hắn nhịn không được, há miệng ngậm lấy.
"Ưm..." Đầu gối Tề Tĩnh suýt khụy xuống, không đứng thẳng nổi, cúi đầu thở gấp.
Mặc dù không nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Nhạn, nhưng anh vẫn nhớ rõ đôi mắt đen huyền như biển đêm kia. Giờ khắc này, anh như chìm đắm trong đó, bất kể là hít thở hay xúc cảm, hai chân vùng vẫy vô định ở trong nước đều trở nên chân thật.
Là anh tự lựa chọn nhảy vào biển sâu.
Vậy nên tất cả điều này, anh không hối hận.
"Tề Tĩnh, đừng đi." Thẩm Nhạn không quên câu nói kia, cho dù ở thời khắc này, hắn vẫn nhẹ nhàng nói bên tai anh.
Hắn nhẹ nhàng trở lại hôn lên gáy anh, vành tai và tóc mai chạm nhau, động mạnh chủ nảy lên phập phồng sát bên bờ môi hắn. Những thử này đều là xúc cảm tốt đẹp nhất cuộc đời này hắn từng trải qua.
Nhất thời động tình, ngón tay hắn vô thức mò lấy nút áo anh, khẽ cởi hai cái ra, vươn tay vào trong lớp áo sơ mi.
Tề Tĩnh hít một hơi.
Tiếng thở dốc gấp gáp hơn, áp lực hơn, nhưng vẫn không hề có ý chống cự.
Tay Thẩm Nhạn khô ráo mà ấm áp, điều này anh đã biết từ lâu, bởi vì mỗi lần trước khi tắm, anh đều có ba mươi giây để cảm nhận thật rõ ràng.
Mà giờ đây, bàn tay Thẩm Nhạn lần đầu tiên trực tiếp chạm vào thân thể anh, chân thật hơn bao giờ hết. Dù biết rõ lúc này ý thức của Thẩm Nhạn không tỉnh táo, cũng biết rõ điều này không phải ngoài ý muốn, nhưng trong lòng anh vẫn bị chấn động, nhất thời hơi tê dại, vô thức hô lên: "Thẩm Nhạn..."
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
32 chương
97 chương
44 chương
56 chương