Trao Quyền Duy Nhất
Chương 31
Cửa mở ra, sau đó khép lại.
Tiếng đóng cửa "rầm" một cái rồi để lại không gian yên ắng chỉ còn chút tiếng vang cực nhỏ, biến mất theo tia sáng le lói cuối cùng chiếu từ ngoài cửa vào.
Giờ khắc này, Tề Tĩnh từ từ nhắm mắt, tựa như người mù quờ quạng trong bóng đêm, bất lực mà bàng hoàng, chỉ có thể dựa vào thính giác và xúc giác để tìm kiếm nơi nương tựa.
Mà nơi nương tựa của anh đã tìm được anh trước.
"Tề Tĩnh." Lần đầu tiên, giọng hắn phát ra từ khoảng cách gần như vậy.
Thanh âm của Thẩm Nhạn gọi tên anh tràn đầy tình cảm dạt dào như thủy triều giống lúc hai người hợp tác với nhau. Anh tựa như bờ đê khi thủy triều trào dâng, bị bao phủ từng tấc, từng tấc, cam tâm tình nguyện chìm đắm trong cơn sóng.
Bàn tay nắm lấy anh lúc trước đã buông ra, lúc này đây đang nhẹ nhàng ôm gáy anh, để anh tựa đầu lên vai hắn. Người đó còn chu đáo để tâm tới chỗ bó bột thạch cao của anh, cái ôm dịu dàng như vô lực, chỉ dùng hai bàn tay cực kì cẩn thận vòng quanh anh, bủa vây anh giữa thế giới của hai người thân mật nhất và ấm áp nhất.
—- Thật là ấm áp.
Tề Tĩnh thấp giọng thở dốc một tiếng, mệt mỏi dựa trán trên vai hắn, mặt vùi vào áo sơ mi của người ta. Hai mắt hơi hé mở, hoảng hốt chớp chớp.
Tay phải anh như chết đuối vớ được cọc, nắm thật chặt một góc áo sơ mi bên hông hắn.
Cho tới nay, anh luôn sợ mình sẽ rơi vào tay giặc. Đến lúc này rơi vào rồi, lại sợ đối phương sẽ buông tay. Vì thế anh xé bỏ lớp vỏ cứng rắn của mình, cho phép để lộ trái tim yếu đuối, để người kia tạm thời thay anh che chắn tất cả gió mưa cuộc đời.
Chỉ khi thấu hiểu sự ấm yên lúc đôi lứa bên nhau mới thấm thía nỗi cô đơn khi phiêu bạt một mình.
Con thuyền cô độc cũng cần có đôi lần cập bến, không phải sao?
"Thẩm Nhạn." Thanh âm của anh nghẹn ngào, gần như không thể nghe rõ, hỏi, "Là anh phải không?"
"Anh đây." Một đáp án vô cùng rõ ràng cho một câu hỏi không đầu không đuôi.
Tề Tĩnh nhẹ nhàng thở ra một hơi, dường như vui sướng khôn cùng, cũng tựa như một người kiệt sực cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, một lần nữa nhắm mắt lại.
Bàn tay ban đầu xiết chặt lấy góc áo của Thẩm Nhạn thả lỏng, mang theo chút run rẩy, chậm rãi hướng về phía trước. Anh duỗi tay ra, cố sống cố chết ôm lấy tấm lưng rộng lớn của người kia.
Không sao.
Bất kể kết cục là gì, anh vẫn khao khát được bắt đầu.
Hơn nữa, anh sẽ không dẫm lên vết xe đổ ngày trước, tuyệt đối không. Bởi vì người kia là Thẩm Nhạn. Thẩm Nhạn không giống hắn.
Những gì anh nhận được từ Thẩm Nhạn đều là an tâm, ấm áp và hạnh phúc — hoàn toàn khác nhau.
Trong phòng tĩnh lặng trở lại.
Tiếng kim đồng hồ treo từng trôi qua từng giây từng phút, hạt mưa ngoài cửa sổ còn gõ lộp bộp, còn có tiếng vòi nước thi thoảng rỏ giọt tí tách, tất cả đều trở nên rõ ràng không gì sánh được trong khoảnh khắc này.
Ngôn ngữ đã mất đi tác dụng. Sau cánh cửa, hai người đứng trong góc tối lẳng lặng ôm nhau, trở thành một khối duy nhất.
Thẩm Nhạn nghiêng mắt, gương mặt dán vào tóc mai của anh, nửa bên mặt còn chôn trong tóc anh, vùng xung quanh lông mày khẽ chau — Đó là một vẻ mặt nhẫn nhịn đau khổ, không tiến cũng không lùi đươc. Ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve theo đường viền sau gáy Tề Tĩnh, chậm rãi hướng về phía trước, khai thác từng chút một, xuyên vào từng sợi tóc mềm mại, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa như đang nâng niu vật quý giá nhất trong tay.
Trên da đầu truyền tới cảm xúc ngứa ngứa, lại ấm áp thoải mái vô cùng, khiến anh nhịn không được đến gần hơn.
Chóp mũi anh chạm vào vành tay Thẩm Nhạn, không tự chủ được cọ cọ một chút, thỉnh thoảng có hai ba sợi tóc lướt qua mặt, từ cổ họng lại trào lên cảm xúc ngọt ngào không gì sánh được.
Nhịp tim đập kịch liệt ban đầu đã ổn định.
Giờ phút này, trong lòng anh lại cảm thụ được một cú đập mạnh, nhưng không đến mức khó thở, chỉ là nhiệt độ cơ thể không còn giảm xuống nữa.
Bàn cơm đầy đặn no đủ kia thì ngược lại, không thể chờ thêm được nữa.
"Cơm nước... nguội rồi." Thanh âm nghe như người bị sốt cao. Tiếng nói như sốt tới nghẹn, hoàn toàn dùng hơi mà thốt lên, mấy chữ nhẹ nhẹ bay bay, không hề có sức nặng.
"Ừ." Thẩm Nhạn nhẹ giọng đáp ứng, nhưng không thấy có bất cứ động tác gì.
Tề Tĩnh cũng không nhúc nhích, an tĩnh tựa trong ngực hắn, hai mắt khép kín, nghe tiếng tim đập hữu lực giống như mình truyền đến từ hắn.
Thời khắc vô cùng trân quý này, có dài đến cỡ nào vẫn cứ thấy là ngắn. Vì vậy, để anh được lặng lẽ thỏa thích một chút cũng không sao.
Đáng tiếc, điện thoại di động đột nhiên phát ra tiếng "tít tít" liên tục, phá vỡ không gian yên lặng. Tiếng chuông vang đội khiến hai người giật mình tỉnh giấc. Tề Tĩnh hít nhẹ một hơi, bỗng nhiên đỏ mặt, thoáng lùi ra khỏi vòng tay đối phương, tách khỏi người kia. Lúc này, dường như Thẩm Nhạn mới tỉnh khỏi cơn mê, chợt nhớ ra gì đó, bất đắc dĩ lắc đầu, rút điện thoại di động trong túi quần ra tắt chuông báo.
"Anh hẹn giờ à?" Đúng là tính năng báo thức. Tề Tĩnh không đoán ra được dụng ý của hắn, không khỏi sinh lòng hiếu kì.
"Ừ, lúc xuống lầu, anh đã hẹn giờ, đặt nửa tiếng." Thẩm Nhạn cúi đầu thở dài một tiếng, "Anh sai rồi, quên béng mất chuyện này."
"Anh đặt nửa tiếng làm gì?" Tề Tĩnh càng thêm tò mò.
Thẩm Nhạn muốn nói lại thôi, ánh mắt hơi khép hờ: "Lúc đó anh nghĩ... Nếu như em không trả lời tin nhắn, hoặc không gọi điện thoại cho anh, qua nửa tiếng mà không có bất kỳ phản ứng nào, anh sẽ quay về xem sao."
Tề Tĩnh ngẩn người, sau khi nhận ra thì khóe môi anh đã cong trong vô thức, nở nụ cười. Anh nhẹ nhàng cúi đầu dựa vào vai hắn, tay phải lại vô thức tìm đến tay hắn, nắm lấy rất tự nhiên. Duy trì tư thế này, anh thấp giọng cười một phen: "Lẽ nào... Anh lo em sẽ làm việc ngu ngốc?"
Vừa nói anh vừa nghĩ: Giá mà anh ấy không đặt nửa tiếng, mà đã lâu hơn một tiếng thì tốt biết mấy.
Bàn tay Thẩm Nhạn dịu dàng nắm ngược lại tay anh, và thanh âm của hắn cũng ôn hòa như thế: "Không chỉ như vậy, hôm qua em vừa bị ốm, còn làm rơi cốc, thiếu chút nữa đã bị thương. Hơn nữa, anh sợ điều này."
Dứt lời, hắn lùi lại một khoảng, nâng tay phải lên đặt trên trán Tề Tĩnh, thử nhiệt độ.
Tề Tĩnh vẫn đang cúi đầu, rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Bác sĩ Thẩm, bây giờ anh sờ trán em chắc chắn không thể đo chính xác được."
Đương nhiên sẽ không chuẩn.
Lúc này, người anh nóng như tờ giấy bắt lửa, lúc nào cũng có thể thiêu cháy. Anh cố ý trêu chọc hắn, khiến hắn thêm bối rối, che giấu nhiệt độ trên mặt mình.
Quả nhiên Thẩm Nhạn bị ba chữ "Bác sĩ Thẩm" làm cho xao nhãng, dường như muốn rụt tay khỏi trán anh. Đây là dự tính của Tề Tĩnh. Nhưng điều anh không thể lường trước được là động tác của Thẩm Nhạn giữa chừng dừng lại, ngón tay đụng vào trán anh lần nữa. Lúc bấy giờ, hắn không dừng tay mà nhẹ nhàng hướng về phía vành tai, vuốt tóc mai anh vén ra sau tai. Lòng bàn tay tình cờ đặt đúng bên lỗ tai anh.
"Đúng là rất nóng."
Thẩm Nhạn nhìn anh mỉm cười.
Lần đầu tiên, ở khoảng cách gần như vậy, anh nhìn thấy nụ cười của hắn. Tề Tĩnh giật mình, một lúc sau mới nhận ra hắn đang nói gì, nhất thời còn bối rối hơn Thẩm Nhạn lúc nãy, vội vã ho khan hai tiếng, nhìn sang hướng khác.
Không ngờ một người ăn nói giảo hoạt, trêu chọc người khác chưa bao giờ thất bại như anh cũng có lúc hoàn toàn không thể đáp trả.
Khi hai người trở lại trước bàn cơm, thức ăn trên bàn đều đã nguội lạnh.
Thẩm Nhạn dùng lò vi sóng đun nóng thức ăn lần nữa, canh thì bỏ lại vào nồi đun sôi, xong xuôi thì bưng trở về bàn, hai người tiếp tục ăn cơm.
Tề Tĩnh chợt phát hiện ra, nếu như Thẩm Nhạn cứ ngồi đối diện anh, bữa trưa này chắc sẽ kéo dài tới một, hai tiếng đồng hồ. Bởi vì tuy rằng tâm trạng đã ổn định, nhưng mắt anh vẫn không kiềm chế được mà nhìn hắn, nhìn tới mất hồn mất vía, động tác trên tay trở nên chậm chạp, nửa ngày vẫn không ăn được miếng nào — Còn chưa nói tới việc, thường thường nhìn sang còn có thể bắt gặp ánh mắt đối phương.
"Chúng ta cứ thế này thì sẽ ăn tới tối mất, coi như ăn tối cùng nhau luôn." Tề Tĩnh nở nụ cười.
Từ khi giải quyết được khúc mắc trong lòng, lúc đối mặt với Thẩm Nhạn, anh thản nhiên hơn rất nhiều.
Chắc hẳn Thẩm Nhạn cũng hiểu được ý của anh, dường như đang ngẫm nghĩ gì đó, rồi nhẹ nhàng đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi ban đầu. Hắn kéo một cái ghế khác sang, ngồi xuống bên phải Tề Tĩnh.
"Giờ đã khá hơn chưa?" Thẩm Nhạn dịu dàng hỏi.
"Ừ." Tề Tĩnh nhìn hắn một lúc lâu, sau đó cười gật đầu. Tuy rằng vị trí này không được mặt đối mặt với hắn, nhưng mà có thể đụng chạm, tiếp xúc, rất tốt, rất tốt.
Không chỉ như vậy, phương pháp ngồi sóng vai nhau còn tiện cho họ gắp thức ăn cho đối phương, chẳng qua đôi khi hai người đồng thời gắp, hai đôi đũa còn đụng vào nhau.
"Cộp" một tiếng, lần thứ ba nghe thấy tiếng đụng nhau trên không trung của hai đôi đũa, Tề Tĩnh thật sự bị chọc cười. Ngoài miệng thì cười, trong lòng ấm áp ngập tràn.
Anh ung dung buông đũa, nghiêm túc xin tha: "Được rồi, được rồi, em đủ rồi, em đoán anh cũng vậy. Từ giờ trở đi chúng ta ai tự ăn phần người nấy đi. Nếu không thì thật sự sẽ ăn tới giờ cơm tối luôn."
Thẩm Nhạn nghe vậy, yên lặng rụt đũa lại, tiếp theo cũng không động đũa nữa. Lâu sau, hắn nói: "Em ở lại ăn cơm tối đi."
Tề Tĩnh sửng sốt.
Đã sắp tới hai giờ chiều, bữa trưa này ăn rất chậm chạp, nếu mà còn kéo dài tới lúc ăn cơm tối, có lẽ sẽ tới tận bảy, tám giờ. Ý của Thẩm Nhạn là... Trong khoảng thời gian này, anh sẽ ở lại đây sao?
Giống như đang tìm một cái cớ, Thẩm Nhạn thấp giọng bổ sung: "Nếu như trời cứ mưa tiếp, không thể đi ra ngoài được."
Nghe thấy câu này, Tề Tĩnh vô thức nhìn về phía cửa sổ. Làm một trong số khán giả trung thành, anh nhớ rõ ràng hôm nay tiết mục dự báo thời tiết đã nói, hôm nay mưa rơi tới chiều sẽ giảm dần, thậm chí còn có thể chuyển thành trời nhiều mây. Mà cục khí tượng thủy văn dự báo toàn sai lần này lại trúng, âm hưởng nước mưa gõ vào cửa sổ thủy tinh đã biến mất, còn dư lại chút tiếng nước tí tách rỏ xuống từ mái hiên, chẳng qua chỉ là chút nước đọng trên mái nhà mà thôi.
Cho dù trời mưa, thì cũng chỉ có mưa nhỏ, hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới việc đi lại.
Lần đầu tiên Tề Tĩnh thấy, dự báo thời tiết chính xác quá khiến anh rất mất mát.
"Ừ... Trời mưa, quả thật không thể ra ngoài." Anh quyết định quên đi sự thay đổi thời tiết ngoài kia, giả vờ hồ đồ một lần.
"Tề Tĩnh."
Người bên cạnh bỗng nhiên gọi tên anh.
Sau một khoảng thời gian dài trầm mặc, Thẩm Nhạn ngồi thẳng người. Tư thế này khiến Tề Tĩnh nhớ lại các học sinh trong lớp thời còn đi học, khi không biết trả lời một câu hỏi khó, trong lòng rất căng thẳng, sợ mình sẽ trả lời sai.
"Nếu như, anh chỉ nói nếu như..." Thẩm Nhạn cũng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, hiểu ngay tình hình bên ngoài. Khi nhẹ nhàng dời ánh mắt về phía Tề Tĩnh, thanh âm hắn chấp nhất, không hề dao động: "Nếu như buổi chiều trời trong xanh, không mưa nữa, anh sẽ đưa em về nhà một chuyến. Em dọn một số đồ đạc cần thiết, tạm thời chuyển đến đây ở, cho tới khi gỡ bột trên tay mới về."
Bất kể trời mưa hay nắng, mọi quyết định đều có liên quan tới việc ăn cơm.
Điểm khác là, trời mưa thì ăn một bữa cơm, trời nắng thì ăn một tháng cơm, đương nhiên còn có nhiều thứ khác.
Bất luận lời hẹn ước như vậy là mất lí trí hay phi logic, thì khi Tề Tĩnh tỉnh táo lại, anh đã đứng bên cửa sổ, say sưa ngắm nhìn mưa bụi tinh tế như lông tơ.
Lúc này, Thẩm Nhạn đã dọn dẹp xong chén đĩa trên bàn, một mình rửa bát trong phòng bếp. Cách một bức tường truyền tới tiếng nước chảy róc rách trong hệ thống đường ống gia đình vô cùng nhẹ nhàng, tiếng bát đĩa bằng gốm sứ va chạm nhau thật giòn giã, âm thanh hơi thở tràn đầy sức sống của người nào đó truyền tới, đối với một người đã quen cảnh sống một mình nhiều năm như anh mà nói, tất cả hoàn toàn xa lạ.
Căn phòng ngập tràn hơi thở cuộc sống này hoàn toàn khác với nhà trọ lạnh như băng của anh.
Người sống ở đây, tất nhiên cũng khác.
Thành thật mà nói, Tề Tĩnh không biết mình mong trời mưa hay là trời nắng.
Hơi ấm của người kia vẫn còn, không thể nào phủ nhận rằng anh vô cùng quyến luyến nhiệt độ này, độ ấm được mang tới bởi người đàn ông kia. Chính bởi vì lưu luyến sự ấm áp của Thẩm Nhạn, anh mới muốn chậm rãi, chậm rãi hưởng thụ từng chút một.
Anh sợ mình quá tham lam, nhỡ đâu thoáng cái đã hưởng hết, anh sẽ chẳng còn gì nữa.
"Em đang nghĩ cái gì?" Chẳng biết từ lúc nào, người trong phòng bếp đã xong việc, đi tới bên cạnh anh.
"Không có gì." Tề Tĩnh cười nhạt. Anh quyết định để tất cả cho cơn mưa này định đoạt.
Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Thẩm Nhạn lẳng lặng dừng tại nơi anh, vẫn dịu dàng và ôn hòa như trước, không hề có ý định ép buộc. Cho dù Tề Tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn cũng không có cảm giác áp lực phải nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Thẩm Nhạn luôn dành cho anh sự bao dung sâu sắc và không gian riêng tư, đó cũng là một trong số những điểu anh thích ở hắn.
"Dưới bàn trà có một ít sách và tạp chí, nếu như muốn đọc thì em cứ tự nhiên."
"Được."
Tề Tĩnh đồng ý. Thật ra anh không có ý định đọc sách, chỉ là muốn xem xem bình thường Thẩm Nhạn hay đọc cái gì, muốn thấu hiểu đối phương hơn chút nữa.
Vươn tay tùy ý lấy một cuốn sách dưới bàn trà, khi nhìn tiêu đề sách, anh sửng sốt.
Đó là một cuốn sách mượn từ thư viện, bởi vì sách của thư viện đều được dán dấu thư viện, trên bìa cũng có, trang bìa trong còn có danh sách đăng kí mượn sách, nhìn qua cũng không có gì khác biệt với mã số lưu trữ của thư viện. Sẽ chẳng có gì bất ngờ nếu như Tề Tĩnh không nhìn thấy tên của mình trong danh sách mượn sách.
"Kỳ quái..." Anh trợn mắt nhìn, không thể tin nổi mà dùng ngón tay ve vuốt trên đó. Quả thật là tên anh mà. Hơn nữa, ký ức của anh về cuốn sách này hãy còn mới, "Đây là quyển sách em đã từng mượn trong thư viện tỉnh."
Bên cạnh tên anh còn có ngày mượn sách.
Rõ ràng đánh dấu vào tháng bảy.
Đó là chính lúc anh đi tìm tư liệu về các loài chim giúp cho ban khoa giáo, cuốn sách này được mượn riêng từ thư viện, đương nhiên sẽ ấn tượng rất sâu sắc.
"Anh biết." Thẩm Nhạn nhẹ nhàng dời mắt, dường như có chút không được tự nhiên, "Bởi vì anh cố ý mượn về mà."
Tề Tinh kinh ngạc.
Điều anh kinh ngạc nhất không phải Thẩm Nhạn cố ý mượn cuốn sách này, mà là vì sao Thẩm Nhạn biết anh đã từng mượn nó. "Làm sao anh biết được em đã từng mượn cuốn sách này?"
Thẩm Nhạn không trả lời ngay.
Tề Tĩnh mờ mịt nhìn bản danh sách trong bìa, trong lòng vẫn ngạc nhiên không thôi. Lẽ nào Thẩm Nhạn trùng hợp nhìn thấy tên anh? Trong thư viện tỉnh có ít nhất mấy ngàn vạn cuốn sách, số lượng khổng lồ như vậy, loại trùng hợp này có xác suất còn thấp hơn trúng xổ số.
Ngày đó anh đi mượn sách, ở đó đúng là chỉ có anh, nhân viên quản lý thư viện, còn có...
A.
Ký ức bỗng nhiên ùa về, trước mắt dường như hiện ra khung cảnh từng hàng giá sách hôm ấy, cùng với giá sách nhỏ cuối lối đi.
Ánh sáng từ cửa sổ chói mắt vô cùng, người đứng nơi đó lẳng lặng không bước tới, không thấy rõ đường nét. Chỉ nhớ rõ một màu trắng lóa, và dáng vẻ người kia đứng im trong luồng sáng trắng ấy.
Tề Tĩnh hít một hơi sâu, vô thức trợn mắt.
"Là anh...?"
"Là anh." Thẩm Nhạn vẫn hạ thấp mắt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cười khổ nói, "Từ lâu anh đã biết em là Chẳng hỏi ngày về."
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
5 chương
12 chương
10 chương