Trao Quyền Duy Nhất
Chương 136
Khoảnh khắc đó, toàn bộ âm thanh xung quanh Tề Tĩnh ào lên như thủy triều, vậy mà anh không nghe thấy gì cả.
Bên tai chỉ vang lên tiếng đập "thình thịch" càng ngày càng mãnh liệt – đó là trái tim anh, trái tim anh đang thẳng thắn vang lên tiếng kêu gào, át đi những lời ồn ào của vô số khán giả ngồi phía trước, tựa như có ai đó đã bất cẩn nhấn chốt mở. Anh ngồi trong trống rỗng u mê, chỉ nghe thấy mình dần dần thở dồn dập hơn.
Có cảmg giác như đang sốt nhẹ.
Nhiệt độ cơ thể không tài nào hạ xuống được.
Sau khi Thẩm Nhạn nói ra ID này, hắn không giải thích lí do, cũng không cần phải giải thích, chỉ lẳng lặng gật đầu với người hỏi một cái, tỏ vẻ mình đã trả lời xong.
Với khán giả, hắn không cần phải nói rõ, bởi vì chỉ cần nghe thấy ID đó thôi cũng đủ khiến cho toàn hội trường sôi trào.
Với Tề Tĩnh, hắn càng không cần nói gì thêm... bởi vì Tề Tĩnh hiểu.
Anh hiểu.
Bởi vì hiểu, cho nên khi nghe thấy câu trả lời của hắn, anh gần như bật dậy khỏi chỗ ngồi, may mà kịp kiềm chế lại.
Trong đầu anh bỗng nhiên sinh ra một suy nghĩ xúc động – không phải là xúc động muốn chạy lên sân khấu, không phải suy nghĩ bộp chộp nảy ra khi đầu óc nóng lên, mà là suy nghĩ của lí trí, biết rõ sẽ có hậu quả gì, tinh thần tỉnh táo nhưng vẫn nhất quyết chọn làm việc mà bình thường tuyệt đối sẽ không làm.
Thẩm Nhạn còn một câu hỏi cuối cùng.
Câu hỏi cuối cùng, cũng là cơ hội cuối cùng.
Thấy MC trên sân khấu đã tiến lên phía trước, chuẩn bị chọn người hỏi tiếp theo, anh nuốt nước bọt, lập tức hạ quyết tâm, giơ tay lên thật cao.
"Này, này..."
Cầu Thiên Dương ngồi bên cạnh bị hành động của anh dọa cho hết hồn, ngạc nhiên nhìn sang, vội vã kêu lên hai tiếng nhắc nhở anh.
Trái tim anh đập mạnh, nụ cười trên mặt thản nhiên, trong lòng nhồi đầy nỗi niềm ấm áp nào đó cho anh quyết tâm kiên trì giơ tay lên. Để thu hút sự chú ý, anh còn vẫy vẫy tay về phía sân khẩu, biểu hiện tính tích cực của mình.
Thẩm Nhạn chú ý tới, không khỏi giật mình.
Khi vừa thấy Tề Tĩnh giơ tay, hắn hơi bối rối, nhất thời không phản ứng kịp, giật mình dùng ánh mắt hỏi anh. Tề Tĩnh bắt gặp ánh mắt hắn, nụ cười trở nên xán lạn hơn, tay vẫn giơ cao, hoàn toàn không có ý định hạ xuống, cũng không sợ hãi hay bàng hoàng. Trông có vẻ anh thật sự muốn hỏi gì đó.
Lúc này, Thẩm Nhạn bỗng nhiên cất tiếng, vội vã gọi Khúc nhạc dương xuân: "...MC."
"Vâng?"
Khúc nhạc dương xuân còn đang băn khoăn không biết chọn ai, nghe thấy hắn gọi, quay đầu lại nhìn hắn đầy khó hiểu.
Thẩm Nhạn hơi cúi xuống, trầm giọng hỏi: "Người hỏi cuối cùng... có thể để tôi tự chọn không?"
Hóa ra là chuyện này, đương nhiên Khúc nhạc dương xuân sẽ đồng ý: "Có thể chứ."
Dứt lời, cô chuyển lại quyền lựa chọn cho hắn.
Vừa nghe thấy Thẩm Nhạn muốn tự chọn, người hâm mộ ngồi phía dưới giơ tay càng cao hơn, cố gắng tranh nhau chiếm lấy câu hỏi cuối cùng. Có người còn vừa vẫy tay vừa hô lớn "Ba ba mèo, nhìn em này, nhìn em này". Còn có người đứng lên, vẫy cả hai tay, sôi nổi nhảy nhót để khiến mình càng nổi bật hơn.
Nhưng trong tầm mắt Thẩm Nhạn bây giờ tự như một cuộn phim đen trắng, chỉ có bóng dáng đang mỉm cười ngồi ở hàng cuối cùng mang màu sắc sáng sủa, chói lòa tới mức hắn không thể dời mắt.
Vì vậy, Thẩm Nhạn chậm rãi hít một hơi, ngón tay chỉ về hướng đó.
"Hàng cuối cùng." Hắn nhỏ giọng nói. "Người đang giơ tay ở hàng cuối cùng."
Tất cả cùng quay đầu nhìn theo hướng chỉ tay của Thẩm Nhạn, toàn bộ ánh mắt trong hội trường đều dán chặt vào Tề Tĩnh, có tò mò, có thất vọng, có hâm mộ, cũng có ai oán trách cứ anh đã chiếm lấy slot cuối cùng. Tề Tĩnh đối mặt với trăm ngàn ánh mắt mà vẫn bình tĩnh như thường, ung dung cười hạ tay xuống, thản nhiên nhẹ nhàng đứng lên nhận lấy micro mà nhân viên đưa cho.
Anh có thể nghe thấy rõ ràng những lời xì xào bàn tán của khán giả.
"Ồ, người hỏi là nam!"
"Ồ, vẻ ngoài trông khá nhã nhặn!"
"Tôi luôn nghĩ con trai đều là fan nguyên tác hoặc fan game, sẽ không hỏi điều mà chúng ta thấy hứng thú, thật đáng tiếc!"
"Anh trai gì đó ơi, có thể giúp bọn em hỏi về Chẳng hỏi ngày về được không? Anh là người cuối cùng rồi, nếu anh không hỏi thì sẽ không ai được hỏi nữa, em van anh đó~"
Mọi người đều dùng ánh mắt cực kì mãnh liệt nhìn anh, dưới tình hình này, ai cũng mong đợi anh có thể moi từ trong miệng Thẩm Nhạn ra thông tin liên quan tới "Chẳng hỏi ngày về".
Đối mặt với những ánh mắt thẳng thắn đó, còn có người cầu xin anh hỏi tiếp về "Chẳng hỏi ngày về", Tề Tĩnh mỉm cười, từ tốn hắng giọng, thanh họng, sau đó dùng ngón tay gõ gõ vào mic để thử âm, rồi mới chậm rãi nói. "Ừm... Đầu tiên, xin cảm ơn câu trả lời trước đó của anh. Tôi rất vinh hạnh."
Giọng của anh vừa xuyên qua loa điện trở thành âm thanh, hiện trường lập tức im phăng phắc.
Một giây sau, tất cả cùng hét ầm lên.
"Ối mẹ ơi!"
"Chẳng hỏi ngày về? Chẳng hỏi ngày về thật sao? A a a a a..."
"Trời ạ! Giọng này chính là Chẳng hỏi ngày về mà, hơn nữa anh ấy còn nói "rất vinh hạnh", chắc chắn là anh ấy thật rồi! Tôi suýt lên cơn đau tim đó!"
Mọi người líu ra líu ríu như chim non, phản ứng hoảng loạn khiến Tề Tĩnh thấy buồn cười, nhưng anh nhịn được, dùng tư thế cực kỳ nhàn rỗi, lười biếng đứng.
Trái tim anh lúc này vẫn còn đập loạn xạ, nhưng anh không sợ hãi, cũng không hoang mang.
Thẩm Nhạn đáp lại anh một câu: "Đừng khách khí. Tất cả đều là lời thật lòng của anh..."
Cách đối đáp này thì bất cứ ai cũng có thể nhận ra Thẩm Nhạn hoàn toàn không bất ngờ trước thân phận thật sự của Tề Tĩnh, hiển nhiên đã quen biết nhau từ đầu. Không khí trong hội trường càng ngày càng trở nên gay cấn, tất cả fan hâm mộ đều châu đầu ghé tai lại kích động hú hét, sự bất ngờ này khiến rất nhiều người kích động tới run rẩy.
"Ha ha..."
Tề Tĩnh cười. Khi anh cười, hơi thở vừa nhẹ vừa mềm mại phả vào micro, khiến người ta nghe thấy được sự sung sướng tràn ngập.
"Được rồi, tôi phải hỏi nghiêm túc thôi, nếu không mọi người sẽ xông tới đánh tôi mất."
Trước khi bước vào chủ đề nghiêm chỉnh, anh còn nói đùa một câu như vậy, chọc cho mấy cô gái trước mặt bật cười, sau đó mới nhìn thẳng vào mắt Thẩm Nhạn: "Trong tất cả các cuộc thi mà anh đã tham gia đến nay... Tôi muốn biết, phần thi nào là phần thi mà anh thích nhất?"
Tất cả mọi người trong hội trường đồng loạt im lặng, vểnh tai lắng nghe.
Chỉ nghe thấy Thẩm Nhạn cười nhẹ nhàng, giọng nói trầm thấp mà chân thành phát ra: "Trận chung kết được đối kịch với em."
"Úi chà..."
Mọi người nghe tới đây, ai cũng không nhịn được mà xôn xao kêu lên, có những người đã rút điện thoải ra lên weibo, hận không thể lập tức lan truyền những lời này cho tất cả bạn bè trong giới.
"Cảm ơn, A Nhạn."
Tề Tĩnh công khai gọi hắn như vậy trước mặt mọi người lần nữa. Đôi mắt Thẩm Nhạn như lóe sáng, lát sau mới gật đầu với anh, không nói gì.
Tề Tĩnh lạnh nhạt trả lại micro cho nhân viên, ung dung ngồi xuống giữa hiện trường toàn những người đang mất kiểm soát, mặt không biến sắc. Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản các khán giả tranh nhau nhìn về phía anh, vừa nhìn vừa ngạc nhiên thảo luận cùng bạn bè về chuyện vừa diễn ra, còn có rất nhiều fan hâm mộ của anh ngồi cách mấy hàng ghế liên tục vẫy tay gọi "Ngày về đại nhân, Ngày về đại nhân, em rất thích anh."
Anh bày ra bộ dạnh lịch lãm, tươi cười vẫy tay đáp lại họ, rồi tiếp tục thoải mái xem chương trình giới thiệu.
Lúc này, Cầu Thiên Dương mới hồi hồn, á khẩu không nói được lời này, chăm chú nhìn chằm chằm anh, lẩm bẩm nói trong nỗi khiếp sợ: "... Cậu có biết hậu quả sẽ ra sao không?"
"Hả?" Tâm trạng Tề Tĩnh đang tốt lắm, đôi mắt cong cong liếc sang, bộ dạng bất cần đời. "Không sao đâu, nếu bỏ qua cơ hội lần này thì sẽ rất khó có lần sau. Hơn nữa, câu trả lời của hắn đã khiến tôi rất thỏa mãn, vậy là đủ, mặc kệ đám anti fan thích ném đá thế nào thì ném."
Đúng vậy, chẳng sao hết...
Bất kể là trong cuộc thi hay sau cuộc thi, Thẩm Nhạn đều có thể thản nhiên đối mặt với tất cả mọi chuyện, anh cũng có thể.
Miệng mọc trên cơ thể người khác, anh muốn quản cũng không quản được, chi bằng cứ mặc kệ. Chỉ cần hai người họ hiểu rõ lòng nhau, gắn bó như một mãi mãi là được.
"Chỉ có kẻ chột dạ mới cần giấu diếm, tôi không làm gì sai, đâu cần phải lén lút." Anh cười lanh lảnh.
"Haizz." Cầu Thiên Dương nghe vậy, bất đắc dĩ thở dài, "Tùy cậu... Các cậu thấy vui vẻ, thoải mái là được..."
Chợt Tề Tĩnh quay đầu lại, bổ sung thêm một câu.
"Thay vì lo cho chúng tôi, chi bằng anh lo chuyện của mình trước đi."
"Là sao?"
"Thẩm Nhạn có hai vai diễn, một là nhân vật phụ, hai là NPC, vì vậy thứ tự lên sân khấu của anh ấy ở giữa hai nhóm vai. Nói cách khác, sau anh ấy là tới lượt các thí sinh trong nhóm NPC." Tề Tĩnh híp mắt, vui sướng nhìn đối phương tái cả mặt. "Chuyện của anh, Bún qua cầu và Đồng Tước Đài trên weibo đấu đá gay gắt, hiện tại ai ai cũng biết, chắc chắn sẽ có người hỏi tới. Anh có tin không?"
Cầu Thiên Dương còn chưa kịp nói ra từ "tin" thì đã nghe thấy Khúc nhạc dương xuân trên sân khấu tuyên bố: "Tiếp sau đây, chúng tôi xin mời thí sinh tiếp theo của nhóm NPc – Bún qua cầu trong vai thư đồng "Lô Vi", thí sinh Đàm Tử Hiền! Xin mọi người nhiệt liệt hoan nghênh!"
ID Bún qua cầu vốn đã cực kì nổi tiếng, lượng fan cực lớn, MC vừa nói vậy đã khiến mọi người nhấp nhổm, đứng ngồi không yên.
"A a a a a, Bún xuất hiện rồi!"
"Là ai? Là ai?"
Rất nhiều người trong số các khán giả ngồi bên dưới rướn người rướn cổ cố gắng nhìn lên sân khấu, vẻ mặt đầy mong chờ.
Người họ chờ đợi là một "thiếu niên ngây thơ, trong sáng như nước", hoặc là một "thanh niên ngây thơ, trong sáng như nước" cho phù hợp thực tế một chút cũng được. Tốt nhất là mắt to mi cong, ngại ngùng e thẹn, gương mặt xinh xắn, không vướng bụi trần...
Nào ngờ, người bước ra không phải thỏ trắng nhỏ người gặp người yêu như các cô tưởng tượng, mà là một người đàn ông nghiêm nghị, lạnh lùng, mặc âu phục màu đen điển hình của giới tinh anh. Tuy rằng gương mặt của người này vô cùng xuất chúng, nhưng khác biệt quá lớn so với tưởng tượng của quần chúng nhân dân, vì vậy tất cả đều há hốc miệng kinh ngạc chứ không phải trầm trồ khen ngợi. Khi cậu im lặng bước tới trước sân khẩu, còn nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo, vuốt cho phẳng phiu, tuyệt đối không để lại sơ sót gì.
Các cô gái bên dưới sửng sốt tập thể, sau đó phát ra tiếng la thất thanh.
"Á?"
"Đây... đây là Bún qua cầu ư?"
"Quá... quá đẹp trai..."
"Đùa nhau à? Anh ta tuyệt đối không thể là Bún qua cầu đáng yêu, dễ thương của tôi! Lừa đảo, lừa đảo, lừa đảo!" Tiếng la ó kêu lừa đảo vang lên, nhưng ánh mắt vẫn bị gương mặt tuyệt đẹp kia hấp dẫn, khiến lời phủ nhận càng ngày càng nhỏ.
Hội trường rối loạn.
Đàm Tử Hiền thong dong, ung dung, thản nhiên nói một câu vang vọng khắp nơi: "Vừa rồi sao lại cổ vũ hăng hái như vậy? Trong tất cả các cô không có ai là đảng Kỳ Hạn à? Lập trường đâu mất rồi?"
Các fan sửng sốt.
Cầu Thiên Dương cũng sửng sốt.
Tề Tĩnh cũng sửng sốt, khóe miệng lập tức giương lên cao. Bạn Bún thân mến, phương pháp đánh trống lảng của bạn quá cá tính!
Dù vậy, vẫn phải công nhận phương pháp này mang tới hiệu quả phi thường. Các fan hâm mộ lập tức dời sự chú ý từ Thẩm Nhạn và Tề Tĩnh chuyển sang Bún qua cầu, chớp mắt nhìn cậu, đồng loạt trồng cây si.
"Á á~ giọng nói này đích thị là Bún qua cầu rồi~ Cháo trung thành như tôi tuyệt đối sẽ không nhận lầm~"
"Em là đảng Kỳ Hạn nè! Mặc dù em thừa nhận vừa rồi em đã lén ship Ba ba mèo và Ngày về, nhưng em yêu Kỳ Hạn nhất!"
"Kỳ Hạn vương đạo! Á, nhưng giờ em thấy Hạn Kỳ cũng được đấy chứ!"
"Bún... Ôi chao, không ngờ cái tên Bún và người thật hoàn toàn chẳng hợp nhau gì cả. Làm sao đây, tôi không ngờ người thật lại chững chạc thế này..."
Tôi biết ngay các cô sẽ phản ứng như vậy mà. Tề Tĩnh cảm thán trong lòng hàng ngàn hàng vạn lần, đồng thời yên lặng nhìn sang Cầu Thiên Dương.
Hắn đang cười.
Nhưng thay vì nụ cười khó kiềm nén như lúc nghe Lão nhị phát biểu, lần này hắn chỉ im lặng mỉm cười, ánh mắt dừng lại ở bóng dáng người kia, lưu luyến không rời. Tề Tĩnh định nói gì đó, nhưng trên sân khấu bắt đầu đặt câu hỏi, tạm thời di dời sự chú ý của anh.
Giống những người khác, Đàm Tử Hiền cũng giao quyền lựa chọn cho Khúc nhạc dương xuân.
Nhưng bây giờ người giơ tay quá nhiều, cô vất vả lắm mới có thể chọn ra người hỏi đầu tiên.
"Bún... À không, Bún đại nhân, vẻ ngoài của anh ngoài đời thật khiến mọi người kinh ngạc!" Quả nhiên người đầu tiên vừa đứng lên đã nói câu này, nói ra tiếng lòng của tất cả khán giả trong hội trường. "Em đã nghe rất nhiều tác phẩm của anh, đa số đều là giọng thiếu niên hoặc thanh niên mới trưởng thành, ai cũng nghĩ anh là một thanh niên trẻ tuổi trong sáng, nhưng hôm nay hoàn toàn bị ngã ngửa! Em vô cùng, vô cùng tò mò muốn biết, rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi?"
Các Cháo ở bên dưới phụ họa theo, nín thở chờ trả lời.
Đàm Tử Hiền không đáp thẳng vào câu hỏi, chỉ nhẹ nhàng hỏi ngược lại: "Tôi tin rằng chín mươi chín phần trăm mọi người ngồi dưới sân khấu đều đang ở độ tuổi đầu "2". Đúng không?"
Toàn thể khán giả bao gồm cả Tề Tĩnh đều vô thức gật đầu.
Đừng nói là đầu "2", ngay cả các cô gái đầu "1" cũng rất đông, Cháo vốn là tập thể fan nhiều người nhỏ tuổi, huống chi fan CV và fan game sẽ không quá già.
Lúc này, Đàm Tử Hiền mới hơi nhấc cằm, đuôi lông mày nhướng lên: "Ai mới đầu "2" hoặc đầu nhỏ hơn "2" đều phải gọi tôi một tiếng "anh"..."
...
...
... Cậu ấy vừa nói gì? Ảo giác hả?
Tam quan của Tề Tĩnh không còn là "F5" nữa mà sắp "DEL" luôn rồi... Anh còn khiếp sợ hơn cả lúc nghe nói Lão nhị là thầy giáo. Các fan dùng tiếng thét chói tai để biểu lộ tâm trạng hoảng loạn như trăm ngàn con ngựa đang chạy rầm rầm: "Hả? Cái gì? Lẽ nào anh đã hơn ba mươi tuổi?"
Đàm Tử Hiền mỉm cười, không phủ nhận.
Khán giả phía dưới há hốc miệng suýt rụng cằm.
Lúc này, Cầu Thiên Dương mới bật cười, còn lo lắng nhìn sang, xua tay trước mặt Tề Tĩnh đang ngạc nhiên, tỏ vẻ không liên quan đến mình: "Đừng nhìn tôi, tôi là ngoại lệ, cũng thuộc đầu "3". Hơn nữa, tôi còn lớn tuổi hơn em ấy, vẫn có thể gọi em ấy là Bún."
"Vì... vì sao Bún đã chừng này tuôi mà vẫn kể chuyện cổ tích cho bọn em trên kênh YY?"
Người hỏi câu hỏi thứ hai chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, còn giống thỏ trắng nhỏ hơn cả thỏ trắng nhỏ, là khách quen trong tiết mục kể truyện cổ tích trên YY của Bún qua cầu.
Thành thật mà nói, Tề Tĩnh cũng thấy khó hiểu.
Lí do Đàm Tử Hiền đưa ra nằm ngoài dự đoán của mọi người: "Có một lần đi công tác, tôi được tiếp xúc với một số bạn học sinh đáng yêu, lúc đó họ đang tuyển tình nguyện viên đọc truyện thu âm cho trẻ em mù, hỏi tôi có hứng thú hay không, tôi đã đồng ý. Có thu âm đọc diễn cảm, có thu âm đọc truyện, có lúc nhiều người phân vai để thu âm, đó cũng là một trong số nguyên nhân khiến tôi cảm thấy thích phối âm."
"Ồ..." Đây là lần đầu tiên Tề Tĩnh nghe về chuyện này, thốt ra tiếng kêu bất ngờ giống mọi người.
"Ước nguyện ban đầu như vậy rất tuyệt vời mà." Fan hâm mộ vừa mừng vừa sợ, hiển nhiên vô cùng tự hảo vì thần tượng của mình giúp đỡ người khuyết tật. "Vậy nên Bún đại đại mới kể truyện cổ tích do đã thành thói quen sao?"
"Ừ, bởi vì sau này vẫn thường có trường học liên hệ với tôi. Ngoài ra còn một số tổ chức phi lợi nhuận cũng làm như vậy, nhưng chưa chắc sẽ tổ chức hoạt động giống nhau, giờ tôi thường ghi âm gửi cho họ xem có thể sử dụng hay không." Đàm Tử Hiền thản nhiên nói. "Trước khi ghi âm, tôi sẽ luyện tập thử một lần để tìm cảm giác, vì vậy mới kể chuyện trên kênh YY."
Thì ra là vậy...
Tề Tĩnh chợt có nhận thức mới về cậu. Có lẽ, bản thân cậu không hề "lạnh lùng" như vẻ bề ngoài.
Anh vỗ tay cùng với khán giả, tiện thể liếc sang Cầu Thiên Dương.
Chỉ thấy hắn dùng tay chốc má, im ắng ngồi nghiêng trên ghế, mắt nhìn chằm chằm vào người trên sân khấu, không biết đang trầm tư cái gì, khóe môi hơi cong đủ để Tề Tĩnh hiểu được tâm trạng của hắn lúc này... Hắn đang chìm đắm trong những kí ức vui vẻ, từ đôi mắt lóe lên ánh sáng.
Nếu như, ở trước mặt hắn có một cái gương, chắc chắn chính bản thân hắn cũng sẽ sửng sốt... Vẻ mặt lúc này dịu dàng tới mức phạm pháp...
Tề Tĩnh lặng lẽ quan sát một lúc, chợt nhớ ra trước đây tình cảm của hai người họ xảy ra nhiều xung đột, hơn nữa Cầu Thiên Dương không phải gay, anh còn lo Đàm Tử Hiền sẽ giẫm lên vết xe đổ của mình. Giờ xem ra hẳn là có thể đánh giá lại.
"Anh biết chuyện này à?" Tề Tĩnh đang nói về chuyện ghi âm đọc sách cho trẻ em mù. Anh không biết được rốt cuộc Cầu Thiên Dương hiểu về Đàm Tử Hiền đến đâu.
"Biết." Ánh mắt hắn không dời, chỉ nhẹ nhàng mấp máy môi. "Bởi vì tôi biết... nên mới kéo em ấy vào giới võng phối."
Tề Tĩnh sửng sốt.
"Cậu ấy..." Là do anh kéo vào giới?
Hóa ra họ quen biết ở ngoài đời trước?
Mới hỏi được một nửa, trên sân khấu, MC đã chọn ra người hỏi thứ ba. Tề Tĩnh đành phải tạm thời đặt nghi vấn của mình sang một bên.
Người thứ ba vừa mở miệng đã ho hai tiếng, lấy khí thế để hỏi.
"Tôi nghĩ các bạn ngồi đây nếu thường lăn lộn trong giới võng phối thì chắc hẳn đều biết chuyện này... Đại thần CV lui giới nhiều năm trong truyền thuyết Khoái Mã Khinh Cầu sống lại trên weibo, chỉ vì muốn trút giận thay Bún qua cầu, công kích Đồng Tước Đài đại thần, tạo nên tình trạng sôi sùng sục trên weibo. Như vậy, xin hỏi rốt cuộc anh có quan hệ gì với Khinh Cầu đại nhân?"
Tới rồi.
Đã đến trọng điểm.
Tề Tĩnh nín thở, không lên tiếng, mắt nhìn thẳng.
Đàm Tử Hiền khẽ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Cầu Thiên Dương ngồi ở hàng cuối cùng, hắn không nhúc nhích, im lặng nhìn thẳng lại, kiên nhẫn chờ.
Một lúc lâu sau, cậu rũ mắt, nhàn nhạt ném ra bốn từ làm người ta không đoán ra được: "Bên A, bên B."
Còn dùng cách nói chuyện tiêu chuẩn khi tường trình vụ án của luật sư.
Sau đó, lại thêm bốn từ khác. Chẳng qua bốn từ này mang theo sự vui vẻ nhẹ nhàng.
"Anh ta nợ tôi."
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
30 chương
12 chương
40 chương
40 chương