Trao Quyền Duy Nhất
Chương 122
Ban đầu, anh quen hắn nhờ giọng nói.
Ban đầu, khi hầu như không có ai biết hắn, chỉ có một mình anh lặng lẽ khoác áo "Fan ông nội" để lại bình luận trong post kịch "Cạm bẫy", chỉ có mình anh không cam lòng khi thấy hắn yên lặng đứng phía sau, nỗ lực trong âm thầm nhưng không nhận được báo đáp.
Còn bây giờ...
Giọng nói của hắn càng ngày càng được nhiều người đón nhận, lời khen ngợi tâm thường của anh thuở ban đầu dường như đã bị dồn đến góc tối giữa tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Không phải anh không vui thay cho hắn, nhưng anh vẫn nghĩ... bình luận của anh thể lẳng lặng nằm trong góc tối cũng tốt, hiện tại nó đã không còn xứng với hắn nữa rồi.
Bây giờ, nếu đặt ID Chẳng hỏi ngày về và hắn cùng nhau... không còn xứng nữa. Anh không mạnh bằng Lão nhị.
"Không xong rồi..." Tâm trạng tiêu cực như này làm sao đây?
Tề Tĩnh lắc đầu. Trước khi thi đấu, điều kiêng kị nhất là suy nghĩ tiêu cực và phủ nhận bản thân, may mà anh dừng lại đúng lúc. Nhưng nụ cười khổ vẫn treo trên môi.
"Thẩm Nhạn, thật ra em muốn được trở thành "người hợp tác" với anh hơn là "fan"." Muốn được giống như Lão nhị.
Bất kể ai cũng có thể thành fan của hắn, chỉ người đặc biệt nhất mới có thể trở thành "người hợp tác".
Chờ tới khi anh có đủ thực lực thì mới công khai quan hệ của họ trên mạng cũng không muộn, như vậy anh có thể tự hào tuyên bố "Tôi là bạn trai của anh ấy", để đám anti fan không còn lời nào để nói. Hiện tại, chỉ có một mình Thẩm Nhạn biết ai là "fan ông nội", biết người trong lòng Chẳng hỏi ngày về là Nhạn Bắc Hướng, thế là đủ.
"Đối với tôi, chẳng có gì là xứng với không xứng." Lão nhị thẳng thắn nói, tiếp tục nhóp nhép nhai snack khoai.
Tề Tĩnh lặng lẽ đỡ trán.
Sao đột nhiên anh và Lão nhị lại nói chuyện kiểu này?
À, nhớ ra rồi.
Khi "đi một chút" của Thẩm Nhạn sắp qua hai mươi phút, trên YY có một người nhắn tin cho anh, hơn nữa còn là lời mời chat voice. Anh tưởng Thẩm Nhạn đã quay lại, nhìn kỹ mới thấy đó là Lão nhị.
Dựa theo logic của Lão nhị thì "Dù sao Lão lục cũng sắp bắt đầu phần thi tiếp theo rồi, tôi bảo cậu ấy đi chuẩn bị trước. Tôi nghe nói chính cậu là người thuyết phục Lão lục tham gia dự thi, vì vậy muốn hàn huyên với cậu một chút" – Quả đúng là người thuộc phái hành động, nói được làm được.
Tề Tĩnh đành phải ngồi nhìn sóng âm lượng lóe lên liên tục.
"Chẳng hỏi ngày về?" Người kia suy nghĩ một lát rồi nói, "Tôi thấy ID này quen quen..."
"Chúng ta là đối thủ trong vòng loại Tần Thác, cậu còn mắng tôi một trận nữa." Mau tỉnh lại đi. Đương nhiên, Tề Tĩnh không thể nói ra câu cuối cùng.
"À, là cậu sao?" Dường như đã nhớ ra, hắn gật gù nói, "Cậu chính là người bị cái thằng đại thần thối tha gì đó hắt nước bẩn đúng không?"
Rốt cuộc trí nhớ cậu kém tới mức nào hả... Tên đại thần thối tha gì đó mà nghe được chắc phát khóc mất...
Tề Tĩnh hắng giọng, không nhịn được tò mò hỏi: "Tôi có thể hỏi một câu không? Lão lục giới thiệu về tôi thế nào với cậu?"
"Lão lục nói cậu là người yêu của cậu ấy..." Nói tới đây, Lão nhị bỗng nhiên dừng lại, "a" một tiếng, dường như cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó sai sai. Tề Tĩnh âm thầm chờ phản ứng của hắn, không ngờ hắn chỉ cần hai giây đã tiếp nhận sự thật. "Ồ... Hóa ra các cậu là đồng tính luyến ái. Mà chẳng sao cả, dù sao cậu phối âm cũng rất tốt, hai người rất hợp nhau."
Này... Loại chuyện này mà chỉ cần hai giây đã chấp nhận rồi sao?
Hơn nữa, trọng điểm của cậu sai rồi, bạn học Lão nhị!
Mặc dù trong lòng oán thầm, nhưng câu nói sau cùng của Lão nhị vẫn khiến tâm trạng anh vui vẻ, bất giác nở nụ cười. Anh buông lỏng tâm tình, bất giác bộc lộ suy nghĩ trong lòng mình cho Lão nhị, kết quả là nhận được câu nói kia.
"Tôi không cảm thấy giữa hai người tồn tại vấn đề xứng hay không xứng. Cậu đã tốt lắm rồi, công khai chuyện hai người là một đôi với người khác thì có sao đâu?" Đồng thời, Lão nhị không chỉ nói một lần.
"Tôi đâu có giỏi như anh." Tề Tĩnh khen ngợi.
"Đương nhiên."
... Quả là hoàn toàn không khiêm tốn.
"Thật ra, thay vì nói rằng tôi để ý cái nhìn của người khác, chẳng bằng nói tôi muốn tự đặt cho mình một mục tiêu." Có mục tiêu mới có động lực. Tề Tĩnh cười nhạt. "Tôi rất ao ước được xứng với anh ấy, được sóng vai bước đi cùng nhau, giống như nhóm của các cậu vậy. Tôi cực kì ghen tị."
Lão nhị đột nhiên đáp một câu: "Nếu cậu nghĩ vậy, có muốn gia nhập nhóm của chúng tôi không?"
Tề Tĩnh sửng sốt.
Còn chưa kịp trả lời, Lão nhị đã to tiếng la lên: "A, bắt đầu rồi, nghe xong trận này rồi nói tiếp!"
Hóa ra lúc này đã tới nhóm thứ 42 của Thẩm Nhạn. Vì vậy, hai người tạm dừng nói chuyện, lẳng lặng nghe.
Không phải lần nào Thẩm Nhạn cũng may mắn gặp được người tài giỏi như "Lão nhị". Nhóm lần này là một người qua đường không hơn không kém, xếp hạng gần cuối. Đối phương vừa nhìn thấy Thẩm Nhạn đã run rẩy nói một câu, "Tôi... Tôi sợ sẽ làm liên lụy tới anh." Điều này khiến fan của Ba ba mèo, bao gồm cả Tề Tĩnh, toát mồ hôi, may mà kết quả cuối cùng không tệ lắm.
"Tôi chẳng thấy lo gì cả. Bởi vì Lão lục vốn rất dễ lôi kéo người ta nhập vai." Lão nhị cười rất thản nhiên, xem ra mâu thuẫn giữa hai người đã thực sự giải quyết rồi.
"Tôi thì càng nghe càng khó chịu." Tề Tĩnh cười bất đắc dĩ.
Ngay cả người xa lạ cũng có thể quang minh chính đại đối kịch với Thẩm Nhạn... Vậy mà anh và hắn chẳng hề được chung nhóm một lần nào.
"Trước đây, cậu ấy không như vậy." Đột nhiên, Lão nhị nói, "Trước đây, tuy rằng cậu ấy phối âm rất nghiêm túc, nhưng lúc nào cũng chỉ giúp đỡ luyện tập, chưa bao giờ chủ động nhận vai. Chúng tôi bảo cậu ấy phối gì, cậu ấy sẽ phối cái đó. Cảm giác giống như một cái máy lồng tiếng hiện đại vậy."
Những lời này, Bồ Ngọc Chi cũng từng nói.
Tề Tĩnh khẽ gật đầu.
"Nhưng cách diễn của cậu ấy bây giờ "sống" lên rất nhiều. Có thể nghe được cậu ấy thật sự yêu thích phối âm, hơn nữa còn chủ động lựa chọn vai diễn. Cậu ấy nói với tôi, tất cả đều nhờ có cậu." Nói tới đây, Lão nhị bất ngờ thẳng thắn, chân thành, nhẹ nhàng bật ra một từ: "Cảm ơn."
Tề Tĩnh im lặng, chỉ chậm rãi cúi đầu cười cười.
Bỗng nhiên, anh chẳng còn phải ghen tị với người khác nữa.
Cần gì phải ghen tị? Đối với Thẩm Nhạn mà nói, anh... có ý nghĩa tồn tại mà không một ai thay thế được, ngẫm lại cũng thấy đủ thỏa mãn rồi.
Chẳng hỏi ngày về: Hì hì ^_^
Nhạn Bắc Hướng: Xin lỗi, giờ anh mới quay lại... Sao vậy? Có chuyện gì làm em vui đến thế?
Chẳng hỏi ngày về: Không có gì ^_^
Chẳng hỏi ngày về: Thẩm Nhạn.
Nhạn Bắc Hướng: Ừ?
Chẳng hỏi ngày về: Cho dù chỉ là luyện tập cũng được... Em có thể gia nhập nhóm của anh không? Không chính thức cũng không sao, không cần phải phát hành kịch hay chuẩn bị cho cuộc thi, chỉ cần luyện tập lúc rảnh rỗi là được.
Nói tới đây, anh còn không quên bổ sung thêm mấy từ – "cùng với anh".
Nhất thời Thẩm Nhạn không biết vì sao Tề Tĩnh lại nói như vậy, lát sau mới gửi cho anh một icon "^_^". Tề Tĩnh nhìn chằm chằm mặt cười này, lẳng lặng mỉm cười trước màn hình máy tính.
Đúng lúc này, mí mắt phải của anh lại nháy.
"Á?"
Tề Tĩnh hoang mang sờ mắt phải. Dòng chữ "Mọi việc không thuận lợi" trên lịch vạn niên chưa chắc đã chính xác, rõ ràng bây giờ anh nhận được sự ủng hộ của Thẩm Nhạn, đó là chuyện vui, hơn nữa tối nay từ đầu tới giờ vẫn rất xuôi chèo mát mái, không có gì đặc biệt xảy ra, tại sao mí mắt lại nháy?
Tề Tĩnh vội vã nhắm mắt, vươn tay xoa nhẹ một lát.
Trong tai nghe, MC đang cao giọng tuyên bố: "Tiếp theo, xin mới nhóm thí sinh thứ 52 chuẩn bị."
Khi anh dụi mắt, không để ý lắm, đến khi buông tay, mở mắt ra mới nhìn thấy danh sách ID của thí sinh trên mic, nhất thời mắt trợn to, con ngươi giãn lớn, giật mình kinh hoàng.
"Đùa nhau à?"
Tề Tĩnh nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng dòng chữ trên màn hình rất rõ ràng, ngay ngắn, không có bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ anh đang hoa mắt. Huống hồ, Viên Tranh Minh còn sung sướng "ồ" một tiếng.
Nhóm thứ 52, "Xương đế" vs. "Thuận Dương Hầu": "Chẳng hỏi ngày về" vs. "Đồng Tước Đài".
Hóa ra cái câu "Mọi việc không thuận lợi" là ám chỉ điều này đang chờ anh đây.
Hai mắt anh không dám chớp lấy một cái, từ kinh ngạc dần chuyển thành nghiêm túc, thật sự ngay cả cười giả tạo cũng không làm được.
"... Oan gia ngõ hẹp."
Không cười giả tạo được, đành phải cười lạnh.
Người nghe 1:...
Người nghe 2:... = =
Người nghe 3:... = = Nhóm này...
Người nghe 4:... = = Chẳng hỏi ngày về và... Đồng Tước Đài...
Người nghe 5:... = = Đây là hoàn cảnh gió tanh mưa máu gì chứ? (cảm giác như hai bên sắp sửa lao vào chém giết rồi)
Người nghe 6:... = = Khi nhìn thấy hai ID này xuất hiện cùng nhau, tôi cảm thấy lạnh cả người... (cảm giác như hai bên sắp sửa lao vào chém giết rồi +1)
Hiện trường gần như đông cứng chỉ trong một giây, nước đóng thành băng, càng ngày càng lạnh lẽo.
Chỉ cần là người theo dõi từ đầu cuộc thi tới gì, không có ai là không biết tranh chấp giữa hai CV này, nhất là những người lăn lộn trong giới võng phối. Thật sự... không có nhóm nào bi đát hơn nhóm này.
Đến lúc này, Tề Tĩnh đột nhiên cười rộ lên.
"Ha ha..." Chém giết lẫn nhau? Ý kiến này không tệ, chẳng phải lần trước còn chưa giết đến sướng tay sao?
Còn có thể xuất hiện ở trận chung kết, tức là còn chưa chết hẳn, vẫn còn đường sống. Đồng Tước Đài, kiên trì được tới nước này, tôi thật sự khâm phục anh.
Tề Tĩnh nhếch môi, ánh mắt lại khiến nụ cười này lạnh tới 0 độ.
Không thể không công nhận, dù giữa anh và Đồng Tước Đài có ân oán, nếu muốn đối kịch với nhau vẫn phải giữ đạo đức cơ bản của CV... Ít nhất... Chỉ cần Đồng Tước Đài không giở trò khi diễn "Thuận Dương hầu", chuyện nào ra chuyện nấy, anh cũng không cần phải cố tình bám riết lấy vụ bắt chước "Xương đế", khiến mình trở thành một kẻ hẹp hòi.
Đương nhiên, nếu Đồng Tước Đài muốn chém giết, anh rất vui vẻ theo hầu. Đã lật mặt với nhau rồi, ai sợ ai chứ?
Hơn nữa, danh tiếng của hắn trong cuộc thi "Tru thiên lệnh" đã bê bối lắm rồi, vậy mà vẫn còn dũng khí tham gia trận chung kết, da mặt của tên đại thần thối tha gì đó quả thật... dày không gì chọc thủng được.
"Xin lỗi, cô Bồ." Giọng nói và ánh mắt của Tề Tĩnh trầm xuống, tự lẩm bẩm, "Chỉ e trận này không thể nào "hợp tác hoàn mỹ" được."
Vừa dứt lời, anh ngồi thẳng dậy, bĩnh tĩnh sắn tay áo lên, cẩn thận gỡ măng sét xuống, cứ như chuẩn bị đánh một trận vậy. Ung dung làm xong những việc này, anh mới thản nhiên nhấn xuống phím F2.
MC Khúc nhạc dương xuân cũng ngây dại ngay từ lúc nhìn thấy ID của hai người này, một lát sau mới ấp úng nói: "À... Xin mời hai thí sinh chuẩn bị... bắt đầu."
Vừa chuẩn bị đã bắt đầu?
MC rất chu đáo, tự giác giúp họ bỏ luôn phần dạo dầu, chắc là sợ chuyện phức tạp?
Tề Tĩnh tao nhã cười, vẫn cố tính lên tiếng "ôn chuyện" với đại thần đúng giây phút mấu chốt này: "Hóa ra là anh. Lần cuối cùng tôi đối kịch với anh là khi ghi âm kỳ một của "Cạm bẫy" phải không? Ồ, xin lỗi nhé, tôi đã rời khỏi tổ kịch rồi, chuyện xưa không nhắc tới cũng được."
Cái gì nên nói thì nói, cái gì không nên nói thì không nói(1).
Quan điểm của anh rõ ràng, càng làm nổi bật lên sự lo sợ bất an và mong chờ của các thính giả tại đây.
Người nghe 1:... Chẳng hỏi ngày về...
Người nghe 2:... Chẳng hỏi ngày về... Anh giỏi... (ngón cái)
Người nghe 3: Ồ, Chẳng hỏi ngày về quyết định khiêu chiến trực tiếp với đại thần sao? (rất mong chờ)
Người nghe 4: Tôi nhớ khi họ đấu vòng loại... trái tim bị bóp nát rất khó chịu! Vừa khó chịu vừa chờ mong!!
Người nghe 5: Ngày về!! Tiêu diệt anh ta đi, tiêu diệt anh ta đi!! (╯‵口′)╯
Người nghe 6: Tuy rằng rất muốn xem Ngày về tiêu diệt anh ta (khụ khụ), nhưng đây không phải cuộc thi đối kháng... Chẳng phải điều quan trọng nhất của thi đấu theo nhóm là hợp tác sao... Lời dạo đầu sặc mùi thuốc súng như vậy, còn có thể hợp tác không? _(:з" ∠)_
...
...
Có thể hợp tác hay không, còn phải xem Đồng Tước Đài đáp thế nào.
Ngay từ đầu, Tề Tĩnh đã cố ý khiêu khích hắn, mục địch là muốn xem Đồng Tước Đài có nổi giận, mắng chửi um lên không. Nhưng anh rất bất ngờ khi thấy Đồng Tước Đài hoàn toàn không đáp lại. Hắn đang online, nhưng đèn chỉ thị vẫn màu xám, không sáng lên lần nào.
"Ha ha." Tề Tĩnh nhẹ nhàng cười.
Thú vị đấy. Đồng Tước Đài muốn giả câm giả điếc, coi như không nghe thấy gì hết, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hay sao?
Được...
Còn một điều kỳ quái nữa chính là bình thường mỗi khi đại thần xuất hiện sẽ có một đám fan cuồng nhiệt nổi lên hò hét cổ vũ, vậy mà hôm nay chẳng thấy một ai spam bình luận... Lẽ nào đại thần thích phô trương kia đột nhiên đổi tính, không cố tính làm nổi bật, không muốn lợi dụng hiệu ứng ngôi sao nữa à?
Thật vô lí.
Cứ như là hắn không còn muốn tranh thắng thua nữa vậy. Tề Tĩnh nhíu mày, không biết đối phương đang âm mưu điều gì.
"À, nếu thí sinh Đồng Tước Đài không có gì muốn nói, vậy..." Bắt đầu.
Khúc nhạc dương xuân miễn cưỡng cười, coi như hai thí sinh này chưa từng xảy ra chuyện gì, cố gắng bình tĩnh duy trì cục diện, đáng tiếc là giấu đầu hở đuôi, mọi người vẫn có thể thông qua giọng nói để tượng tượng ra bộ dáng toát mồ hôi trước màn hình của cô.
Tề Tĩnh tốt bụng, không chút hoang mang chờ đợi.
Viên Tranh Minh ở hậu trường, lấy ngón tay gõ từng nhíp lên mặt bàn, dường như đang suy nghĩ gì đó, im lặng không lên tiếng.
Lúc này, đèn chỉ thị của Đồng Tước Đài lóe lên, chỉ nghe thấy hắn "ừ" một tiếng gọn lỏn. Tề Tĩnh nhíu mày, hóa ra đại thần quyết định bơ anh.
Như vậy, hẳn là hắn ta muốn nghiêm túc thi đấu... cũng được.
Tề Tĩnh bình thản, yên lặng điều chỉnh microphone, chuẩn bị vượt qua "nhóm bi đát nhất" này.
Khúc nhạc dương xuân vô cùng vui sướng, lập tức tuyên bố mở màn: "Được. Xin mời các vị thính giả cùng lắng nghe nhóm thứ 52, "Xương đế" vs. "Thuận Dương hầu", thời gian bắt đầu!"
"Tít". Bộ đếm thời gian hiện ra trước màn hình, hút sạch mọi thanh âm trong hiện trường. Không khí tĩnh mịch không tiếng động, người nghe dồn toàn lực chú ý trước nay chưa từng có.
00:00
Câu lời thoại đầu tiên thuộc về "Thuận Dương hầu", do Đồng Tước Đài bắt đầu trước, sau đó "Xương đế" mới đáp lại.
Tề Tĩnh nghiêm túc nhìn chằm chằm lời thoại được lựa chọn, giao quyền chủ động mở màn cho Đồng Tướcc Đài, để xem hắn sẽ phát huy thế nào, rồi mới nghĩ cách đối kịch tương ứng.
00:01
Đèn chỉ thị của Đồng Tước Đài vẫn xám.
00:03
Đèn chỉ thị vẫn xám.
00:05
...
Đã qua năm giây rồi, đối phương vẫn không lên tiếng. Cuối cùng Tề Tĩnh cũng phát hiện ra điều không thích hợp.
Lời thoại ban tổ chức đưa ra có trình tự nhất định, "Thuận Dương hầu" phải bắt đầu trước thì "Xương đế" mới được phép đáp lời. Thời gian biểu diễn trận chung kết vô cùng ngắn, nếu như đã năm giây mà vẫn chưa bắt đầu, như vậy thời gian cho phần lời thoại phía sau sẽ rất ít, thậm chí... có khả năng không kịp nên không thể hoàn thành.
Không thể hoàn thành màn diễn, đồng nghĩa với bị loại.
Tề Tĩnh run lên, đột nhiên hiểu ra.
Người nghe 1: A...
Người nghe 2: A. Xảy ra chuyện gì vậy? Sao không có tiếng gì?
Người nghe 3: Microphone của Đồng Tước Đài đại thần vẫn luôn tắt... = =
Người nghe 4: Nếu Đồng Tước Đài đại thần không bắt đầu diễn, thời gian sẽ bị thiếu!! Trận chung kết chỉ có thời lượng một phút, làm sao bù đắp được tổn thất này!!
Người nghe 5: Đột nhiên tôi nghĩ... (dự cảm xấu)
Người nghe 6: Bạn lầu trên, nói thử suy nghĩ của cô đi... Tôi nghĩ tôi cũng có cùng suy nghĩ với cô... = =
...
...
Không cần phải nói, Tề Tĩnh cũng nghĩ vậy. Vừa nghĩ tới việc Đồng Tước Đài đột nhiên biến mất, anh vừa dựa lưng vào ghế ngồi, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn bộ đếm giờ nhích đến 00:10.
Thì ra là thế.
Thì ra là thế...
Hóa ra, anh muốn kéo tôi cùng chết, đúng không hả Đồng Tước Đài?
Chuyện tới nước này, cho dù anh cố tình lên tiếng đọc câu lời thoại thứ hai, mà Đồng Tước Đài vẫn kiên quyết giữ im lặng, kiên quyết không đáp lời, thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Ván cờ này, ngay từ đầu đã là nước cờ chết.
Đồng Tước Đài thà rằng không chiếm được vai "Thuận Dương hầu" cũng muốn hại anh mất vai "Xương đế".
Anh đã gián tiếp hại hắn mất vai nam chính... Hắn ghi thù anh rồi.
Hơn nữa, vòng đấu loại "Xương đế" hôm ấy cũng là vết dơ của hắn.
Hắn không chiếm được, sẽ không để Tề Tĩnh chiếm được.
Quả là một nước cờ tự hại tám trăm, giết địch một ngàn. Tuy rằng không có lời, nhưng vẫn đâm cho kẻ thù một nhát trí mạng.
Tề Tĩnh tức đến bật cười, tay đặt trên bàn nắm chặt lại.
Giờ khắc này, anh chỉ có thể ngồi một chỗ chờ chết, hoàn toàn không có cách chống lại. Đồng Tước Đài hy sinh quá lớn, nhưng nước cờ của hắn quá đẹp, thật sự khiến anh không kịp đề phòng! Ngay cả cơ hội để anh đánh trả cũng không có, không thể không phục!
Trong số người nghe cũng có người không cam tâm, nhưng tất cả mọi người chỉ có thể bó tay, mắt mở trừng trừng nhìn thời gian trôi qua từng giây.
Người nghe 1: Kinh tởm a a a a a! Không ngờ đại thần bỏ cả vốn lẫn lại để cùng chết chung, rốt cuộc là tình yêu chân thành tới cỡ nào chứ?? Thân là anti của đại thần + fan của Ngày về, tôi không nuốt trôi cục tức này!! (╯‵ 口 ′)╯
Người nghe 2: ┭┮﹏┭┮ Đừng mà... Tôi muốn nghe vai Hoàng đế thần kinh của Chẳng hỏi ngày về...
Người nghe 3: ┭┮﹏┭┮ Đồng Tước Đài và Chẳng hỏi ngày về... đây là CP "Cùng đến chỗ chết" sao...
Người nghe 4: Σ( °△ °|||)︴Ơ ơ ơ? "Cùng đến chỗ chết", tôi không nghĩ tới tên CP này...
Người nghe 5: Σ( °△ °|||)︴Quả thật là "cùng đến chỗ chết"...
Người nghe 6: Σ( °△ °|||)︴Tên CP như lời tiên tri!
...
...
Cùng đến chỗ chết à...
Bộ đếm giờ đã chạy tới 00:15, quả thật không thể nào cứu vãn được nữa...
Tề Tĩnh chậm rãi thả lỏng nắm đấm, nặng nề nhắm mắt lại, thừa nhận mình đã quá chủ quan. Cảm giác chưa khai chiến đã thua trận thế này thật khiến người ta uất ức.
Đúng lúc này, Viên Tranh Minh yên lặng từ đầu tới giờ bỗng nhiên lên tiếng phá vỡ cục diện này: "Bỏ đi, không cần tính giờ nữa."
Quả nhiên ngay cả thầy Viên cũng bỏ cuộc rồi... Không ngờ tới trận chung kết lại bị Đồng Tước Đài cắn một vố đau như vậy, thật không cam lòng.
Ngay khi anh định dời tay khỏi phím F2, dứt khoát xuống mic, Viên Tranh Minh cười gian hai tiếng, không chút hoang mang nói: "Tôi đã đoán được sẽ xảy ra chuyện thế này từ trước, nên đã chuẩn bị sẵn rồi. Hậu cần, làm phiền khởi động lại bộ đếm giờ, bắt đầu lại lần nữa."
Tề Tĩnh ngẩn người.
Bắt đầu lại lần nữa?
Bắt đầu lần nữa thì có ích gì hả thầy Viên? Chỉ cần Đồng Tước Đài vẫn cứ ngậm chặt miệng, bất kể bắt đầu bao nhiêu lần cũng vô ích.
"Anh ta sẽ không diễn." Tề Tĩnh thẳng thắn nói với Viên Tranh Minh.
"Tôi biết." Ông thờ ơ đáp, điều này càng khiến Tề Tĩnh bối rối. Nếu đã biết, vì sao còn muốn bắt đầu lại?
Lúc này, bỗng nhiên Viên Tranh Minh gọi oang oang một tiếng: "Trường Cung."
Anh sửng sốt, vô thức nhìn về phía danh sách thi sinh.
ID Đồng Tước Đài đã bị gỡ bỏ, còn ID Giám khảo – Trường Cung lại bất ngờ lẳng lặng xuất hiện ở vị trí trống kia. Hiên nhiên, đây là yêu cầu mà Viên Tranh Minh đã nói với hậu cần.
Tề Tĩnh bỗng dưng hiểu ra, hô hấp rối loạn.
Chỉ nghe Viên Tranh Minh lười biếng cười nói: "Em phối "Thuận Dương hầu", làm đối thủ của thằng nhóc này đi."
Nghe tới đây, trái tim Tề Tĩnh đập mạnh, hoảng sợ nhiều hơn ngạc nhiên.
Đùa nhau à?
Mà Trường Cung hoàn toàn không coi những lời này là trò đùa, dùng thanh âm trầm thấp trong trẻo của mình đáp lại: "Vâng, thưa thầy."
Chú thích:
(1) Nguyên văn là na hồ bất khai, tựu đề na hồ.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
92 chương
198 chương
17 chương
3 chương