"Phóng viên?" Y tá trưởng, bà Bàng nâng gọng kính viền đen của mình, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn kỹ Tề Tĩnh. Anh đành phải yên lặng, giữ vững nụ cười chuyên nghiệp. "Có phải cậu là cái loại phóng viên chuyên viết lung tung, đổi trắng thay đen không?" Khi nhìn thấy thẻ nhà báo của anh, thái độ của bà Bàng trở nên dễ chịu hơn, huống hồ chàng trai trước mắt có bề ngoài nhã nhặn, sạch sẽ, càng được cộng thêm vài điểm. Nhưng mà vẫn phải có cảnh giác. "Tôi không phải người như vậy." Tề Tĩnh cười khổ. Xem ra danh tiếng của nghề nghiệp phóng viên này đã bị chính người trong ngành phá hỏng hết rồi. Tề Tĩnh giới thiệu sơ lược rằng anh đã từng đưa tin về các sự kiện liên quan đến ngược đãi mèo, còn nhờ cô Chu làm chứng. Cuối cùng, bà Bàng cũng dỡ bỏ vẻ cảnh giác, đồng ý cho anh tiến hành phỏng vấn trong bệnh viện. "Đồng chí phóng viên à, bác sĩ Thẩm của chúng tôi là người tốt, anh nhất định không thể viết lung tung nha." Bà dẫn Tề Tĩnh về phía phòng mổ, dọc đường đi còn không quên nói liến thoắng. Số mèo vừa được đưa tới còn đang được cứu chữa, những con bị thương nhẹ thì do y tá tiếp quản, những con bị thương nặng đã đưa vào phòng mổ, tiêm thuốc gây tê, chuẩn bị phẫu thuật. Phòng mổ rộng khoảng chừng mười mấy mét vuông, mặt tường tướng về hàng lang được xây hoàn toàn bằng thủy tinh trong suốt, giúp người khác có thể quan sát toàn bộ quá trình phẫu thuật. Lúc này, con mèo bị chọc mù mắt và con bị gãy xương cấp độ nặng đều ở bên trọng, nằm trên hai cái bàn mổ loại nhỏ khác nhau. Có vài nhân viên y tế đang bận rộn, vì thế Tề Tĩnh quyết định đứng bên ngoài chờ, tránh gây trở ngại việc đi lại của họ. "Ở trong đó, ai là bác sĩ Thẩm?" Anh cố gắng dính sát vào bức tường thủy tình, muốn có thể nhìn thấy rõ ràng hơn. "Chính là người đang xem ảnh chụp X quang." Bà Bàng chỉ chỉ. Tề Tĩnh nhìn theo hướng ngón tay của bà, xuyên qua tấm thủy tinh, thấy được một người đàn ông tuổi còn trẻ đang đứng bên cạnh tấm bảng dán ảnh X quang kiểm tra vị trí đầu khớp xương bị gãy của con mèo nhỏ. Trên người hắn mặc một bộ áo blouse trắng truyền thống, bên ngoài còn đeo ống tay áo phẫu thuật màu xanh lam, đeo khẩu trang và đeo găng tay khiến anh không nhìn rõ được mặt mũi của hắn. Thứ duy nhất có thể thấy rõ là ánh mắt hắn. Một đôi mắt đen sâu thẳm – mộc mạc, trầm tĩnh, dịu dàng. Chỉ cần nhìn như vậy cũng khiến người khác cảm thấy rất thoải mái. Khi ánh mắt hắn nhìn xuống toát ra cảm giác kiên trì mà nghiêm túc, khiến người ta khắc sâu ấn tượng. "Hóa ra anh ta trẻ như vậy." Tề Tĩnh vẫn luôn cho rằng vị bác sĩ có kỹ thuật xuất sắc trong miệng mấy người phụ nữ này rất lớn tuổi. "Bất ngờ lắm sao?" Bà Bàng nở nụ cười đắc ý, "Tuy bác sĩ Thẩm còn trẻ nhưng đã vào nghề từ lâu rồi, rất giàu kinh nghiệm. Hơn nữa, cậu ấy làm việc vô cùng nghiêm túc, chuyên chú, các y tá tới bệnh viện của chúng tôi thực tập cũng rất thích cậu ấy." "Tôi có thể hiểu được." Đàn ông như vậy quả thực rất hiếm thấy. "Nhưng mà..." "Nhưng mà cái gì?" Tề Tĩnh vô cùng hiếu kì với điều này. "Nhưng mà bác sĩ Thẩm không thích nói chuyện yêu đương." Bà Bàng cảm thán một tiếng, "Người ngoài sẽ tưởng rằng cậu ấy rất lạnh nhạt, nhưng thật ra lòng dạ cậu ấy tốt lắm." Tề Tĩnh đang muốn hỏi tiếp, chợt một vị y tá từ gian phòng mổ khác ló đầu ra gọi to. "Chị Bàng, bên này cần thêm máu mèo!" "Ngại quá, đồng chí phóng viên, tôi phải đi một lát. Ca phẫu thuật chắc còn kéo dài một lúc nữa, cậu ngồi xuống đây chờ chút nha." Bà Bàng vội vã từ biệt, để lại một mình anh đứng trước bức tường thủy tinh. Trên người phóng viên luôn mang theo bút và sổ tay ghi chép, Tề Tĩnh cũng không ngoại lệ. Anh không có nhiều kiến thức chuyên nghiệp về phương diện bác sĩ thú ý, nhưng anh có thể viết tất cả chi tiết về quá trình phẫu thuật mình quan sát được. Khác với một bản tin bình dị, trực tiếp, không hề có sức cuốn hút, anh có thiên hướng về phong cách tự thuật mang theo cảm xúc hơn. Viết tin tức thật ra giống như phối kịch truyền thanh, đắp nặn nên nhân vật sinh động mới có thể tác động tới khán giả và người nghe. Tề Tĩnh mở cuốn sổ của mình ra, ngòi bút đặt trên mặt giấy. Như thông thường, anh có thói quen mở đầu bằng những từ quan trọng. Dựa theo những gì nghe được, thấy được, anh viết ra những từ ngữ tương ứng, sau đó trở về cơ quan mới mở rống thành một tác phẩm hoàn chỉnh. Ánh mắt của anh vẫn đuổi theo từng động tác của người đàn ông trẻ kia, nhìn hắn và một bác sĩ khác dùng ngón tay gõ gõ trên tấm ảnh X quang nhiều lần, xác nhận vị trí thích hợp để mổ, thỉnh thoảng lại đánh kí hiệu. Tới khi xác định xong hết, người kia còn để các y tá trợ lý xem xét một lần, sau khi tất cả mọi người đã nhớ rõ mới chính thức bắt đầu. "Cẩn thận." Từ đầu tiên được viết lên mặt giấy. Khi có y tác tiêm chất kháng sinh vào cho mèo, con mèo nhỏ trên bàn mổ dường như hơi run rẩy, sợ hãi điều đang xảy ra, yếu ớt kêu vài tiếng "meo meo meo". Người đàn ông kia cúi người xuống, bàn tay đặt ở phía lỗ tai mèo, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa bên tai nó, chi đến khi nó không còn cảm thấy bị uy hiếp, yên tĩnh lại. "Săn sóc". Đôi mắt Tề Tĩnh chưa từng rời khỏi hình ảnh đó, ngòi bút nhanh chóng ghi chép trên sổ. Khi thuốc gây tê phát huy hiệu quả cũng là lúc một loại động tác phẫu thuật bắt đầu. Hình thể của động vật tương đối nhỏ, dụng cụ phẫu thuật cũng nhỏ theo, yêu cầu về kỹ thuật và thao tác khá cao. Hơn nữa, mèo còn có một lớp lông bên ngoài, phải đảm bảo lực dùng dao thích hợp, áp lực của mắt rất lớn, phải nhìn thật kỹ mới không nhìn nhầm, tránh làm hại đến nội tạng của mèo, tạo nên những tổn thương không cần thiết. Một ca phẫu thuật như vậy thật ra hoàn toàn không thoải mái. Đứng ở góc nhìn của Tề Tĩnh không thể thấy được chi tiết cụ thể của ca phẫu thuật, vì vậy anh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bác sĩ. Lúc nãy là giữa mùa hè, để đảm bảo nhiệt độ cơ thể bình thường của động vật nhỏ trong quá trình phẫu thuật nên trong phòng mổ không mở điều hòa không khí, để phòng ngừa vi trùng phát tán trong không khí nên cũng không được mở quạt. Người đàn ông đó đeo tay áo phẫu thuật, lại còn mang khẩu trang và găng tay, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt, ngoại trừ bàn tay thì hầu như toàn bộ thân thể vẫn không hề nhúc nhích. Thời gian dài như vậy trôi qua, tóc mai của hắn bị mồ hôi thấm ướt, trên trán cũng đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống. Trong đôi mắt hắn vẫn vô cùng tập trung, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi. Tề Tĩnh nhìn tới mất hồn, ngay cả hai chân mình đứng đến tê dại cũng không cảm thấy gì. "Ý thức trách nhiệm". Anh viết xuống từ thứ ba. Con mèo nhỏ bị gãy xương nghiêm trọng trải qua hơn một tiếng phẫu thuật, ba đầu khớp xướng bị gãy được đóng đinh Kirschner nội tủy, dùng nẹp và vít Cancellous để cố định chắc chắn, sau đó giảm viêm tĩnh mạch, băng bó vết mổ là xong. Trên bàn mổ khác, con mèo bị người ta dùng hung khí sắc nhọn đâm cũng đã được xử lí xong xuôi, tiến vào giai đoạn truyền dịch tĩnh dưỡng. Khi tất cả các y tá, bác sĩ trong phòng mổ bắt đầu vệ sinh tiêu độc, Tề Tĩnh cũng hồi phục tinh thần. Cúi đầu nhìn lại, anh đã viết những từ then chốt được hai, ba trang giấy. Hơn nữa anh đứng ở đây cũng đổ đầy mồ hôi, áo sơ mi dường như cũng ướt một mảng, khó chịu cực kì. Nhưng trong suốt thời gian tốc kí, anh chưa từng ý thức được điều này, chỉ lo quan sát. Chính anh cũng cảm thấy thật khó tin, tự cười cười chế giễu chính mình, cất giấy bút đi. Công tác trong phòng mổ tiến triển rất thuật lợi, lúc này bà Bàng dẫn theo một đám y tá bước ra ngoài, phân công các cô đem dụng cụ đi tẩy trùng, tiêu độc, sắp xếp cho lũ mèo ở trong từng lồng riêng biệt, phòng ngừa bị nhiễm trùng hậu phẫu và phát sinh bệnh dịch. Trong suốt quá trình phẫu thuật, bà đã từng đi ra vài lần, thấy Tề Tĩnh không hề nhúc nhích, đứng một chỗ quan sát. Bà còn bắt chuyện mời anh đến khu nghỉ ngơi ngồi. Ấy vậy mà Tề Tĩnh vẫn không nghỉ ngơi, còn kiên trì viết cho tới khi phẫu thuật kết thúc, khiến cho bà phải thay đổi cái nhìn về nghề nghiệp phóng viên này. "Đồng chí phóng viên, cậu thật là kiên trì! Trước đây cũng có vài người tới bệnh viện của chúng tôi phỏng vấn, chờ hơn mười phút đã đứng ngồi không yên, tùy tiện hỏi han y tá mấy câu rồi đi luôn." Thái độ làm người của bà Bàng ngay thẳng, phóng khoáng, thắng thắn thể hiện sự tán thưởng đối với anh. "Ha ha, bởi vì... Tôi muốn viết một bản tin tường tận mà thôi." Tề Tĩnh cười nói. "Bác sĩ Thẩm còn chưa làm xong sao?" Bà Bàng vừa dứt lời, cửa kính của phòng mổ bị đẩy ra, phát ra tiếng. Một vài y tá đẩy lũ mèo và bình truyền dịch vào phòng hộ lý, người đi ra cuối cùng mới là người đàn ông kia. Nhìn qua thấy sắc mặt của hắn có chút uể oải, trong mắt đầy tơ máu, hiển nhiên không chỉ có hôm nay mới bận rộn như vậy, mà là hắn đã trải qua một thời gian dài chịu đựng áp lực công việc nặng nề. "Dạo này có rất nhiều thú cưng nhập viên, cậu ấy đã liên tục tăng ca từ lâu." Bà Bàng nhỏ giọng nhắc. "Thì ra là thế, anh ấy thật vất vả quá." Tề Tĩnh thấy hắn bước ra từ phòng mổ, vội vã lấy danh thiếp của mình từ trong túi ra, sửa sang lại thẻ nhà báo đeo trước ngực, cùng bà Bàng mau chóng ra nghênh đón. "Bác sĩ Thẩm, có người tìm cậu." Bà Bàng cười, gọi to một tiếng. Người kia nghe thấy y tá trưởng đang gọi mình, vô thức ngẩng đầu theo giọng nói của bà, ánh mắt bỗng nhiễn nhìn thẳng vào mắt Tề Tĩnh. Trong nháy mắt, Tề Tĩnh nghĩ dường như hắn có chút sửng sốt. Bởi vì tay phải của hắn vốn định giơ lên về phía trước, ngay một khoảnh khắc hai người chạm ánh mắt nhau, động tác của hắn thoáng cái dừng lại giữa không trung, không tiếp tục nữa. Tề Tĩnh cho rằng động tác của hắn là chuẩn bị tháo khẩu trang xuống. Nhưng cuối cùng đối phương vẫn không làm vậy mà chỉ nhẹ nhàng thu tay về – Chắc là ảo giác của anh thôi. Người đàn ông đó lẳng lặng nhìn anh, không tiến thêm một bước. Tề Tĩnh quyết định chủ động tiến tới mở đầu câu chuyện. Đầu tiên, anh nở nụ cười tươi sáng với đối phương, đưa danh thiếp của mình ra: "Xin chào, tôi là Tề Tĩnh, phóng viên đài truyền hình tỉnh, muốn phỏng vấn anh về những việc sau sự kiện ngược đãi mèo mới xảy ra gần đây nhất." Trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của người kia dường như có vật gì đó khẽ di động, không quá rõ ràng. Chỉ thấy người đàn ông đó nhẹ nhàng dời ánh nhìn thẳng vào mặt anh, liếc xuống thẻ nhà báo của anh, lại cúi đầu nhìn tấm danh thiếp hồi lâu, lặng lẽ giơ tay lên chuẩn bị nhận lấy. Bất chợt, động tác của hắn đột nhiên dừng lại. Lần này đến phiên Tề Tĩnh ngẩn người. Lẽ nào... anh ta không muốn giao tiếp với phóng viên? Lúc này, người đó im lặng không nói lời nào, tháo ống tay áo phẫu thuật xuống. Hóa ra vừa rồi sau khi mổ xong, hắn còn chưa kịp cởi thứ này ra, trên đó còn dính ít lông tơ động vật và một vài vết máu loang lổ. Hắn bỏ ống tay áo vào trong túi rác y tế riêng biệt, lúc này mới dùng bàn tay sạch sẽ tiếp nhận danh thiếp của anh. Trong đầu Tề Tĩnh nảy sinh một ý nghĩ muốn mở sổ ra lần nữa, viết thêm hai chữ "chu đáo" vào. Tuy rằng anh tin rằng trong lúc vô thức, mình chắc chắn đã viết hai chữ này rồi. "Bác sĩ Thẩm, đồng chí phóng viên này do cô Chu ở Hiệp hội cứu trợ động vật đưa tới, mấy thứ giấy chứng nhận gì đó tôi đều đã kiểm tra rồi, hẳn là đáng tin cậy. Cậu ấy nói muốn viết một bản tin chuyên đề toàn diện." Vì sợ hắn quá mức trầm mặc dẫn đến tẻ nhạt, bà Bàng lập tức cười nói chen vào. "À, đúng vậy." Tề Tĩnh cười nói, dùng chất giọng vô cùng thành khẩn nói lên tư tưởng của mình, "Thật ra thông qua cô Chu, tôi đã biết được công tác thu dưỡng các bé cưng sau này rất khó khăn, vậy nên tôi dự định tăng mức độ hiệu quả của truyền thông, tuyên truyền thông qua đài truyền hình, thu hút những người dân có khả năng nuôi dưỡng tới nơi này, mong có thể giúp các anh sắp xếp ổn thỏa cho chúng nó." "Đây quả là chuyện tốt nha, bác sĩ Thẩm." Bà Bàng vô cùng sung sướng tán thành đề án này. Khi Tề Tĩnh miêu tả đề án, anh chú ý thấy trong ánh mắt của hắn dường như có động tĩnh, dường như trở nên sáng rạng ngời hơn – Xem ra đã bị đề án của mình hấp dẫn. Dù sao tỷ suất người xem đài truyền hình cấp tỉnh được đảm bảo, đến lúc đó nhất định có thể mau chóng tìm chủ nhận cho mấy đứa nhóc đáng thương này. Thân là bên cứu trợ, hắn chẳng có lí do gì không tán thành. "Tôi biết rồi. Vậy cậu muốn tôi làm gì?" Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng nói. Hay là bởi vì đang mang khẩu trang, thanh âm hắn có chút khàn khàn không rõ. Dường như rất quen thuộc, lại dường như xa lạ vô cùng. Nhất thời Tề Tĩnh không thể đoán ra được, mắt anh vô thức làm động tác nheo lại. Hình như đối phương chủ ý tới phản ứng của anh, nhẹ nhàng cúi đầu, không tiếp tục nhìn thẳng vào mặt anh nữa. Nhưng mà, anh thật sự không nghĩ ra. Tề Tĩnh lắc đầu, cho rằng do mình quá nhạy cảm. "Thế này nhé, lẽ ra tôi có thể liên hệ với tổ quay phim tới đây lấy hình ảnh, nhưng bởi vì thời lượng của chương trình thời sự có hạn, không thể đưa tin lặp lại. Tôi mong mình có thể ghi chép lại quá trình khôi phục của mấy con thú cưng này giống như viết nhật ký vậy, phối hợp miêu tả bằng hình ảnh và văn bản, tăng mạnh tính cố sự và sức cảm hóa, đăng lên trang tin tức của chúng tôi và các diễn đàn liên quan khác, đồng thời phát thông báo, ví dụ như khi nào chúng có thể khỏi hẳn, khi nào có thể nhận nuôi, trình tự làm các loại thủ tục. Tôi tin có người tốt phản hồi lại." Tề Tĩnh rất có lòng tin với khả năng viết lách của mình, đồng thời thông qua các diễn đàn khác, mức độ ảnh hưởng của tin tức cũng sẽ tăng lên. "Viết nhật ký? Vậy chẳng phải khối lượng công việc sẽ rất lớn hay sao?" Bà Bàng hơi lo lắng thời gian nghỉ ngơi của bác sĩ sẽ bị cắt giảm. "Nói là viết nhật ký nhưng thật ra chỉ nói về tình hình hồi phục của động vật. Khoảng cách thời gian đổi thành hàng tuần cũng không sao. Mục đích chủ yếu chỉ là kêu gọi sự đồng tình và tình người của nhân dân." Tề Tĩnh vội vàng giải thích. "A... nói như vậy thì chắc là được. Có đôi khi bệnh viện chúng tôi cũng dùng phương thức chụp ảnh để gửi cho những người chủ nuôi bận làm việc, không tiện thường xuyên tới thăm hỏi, có thể làm được." Bà Bàng xóa bỏ mối nghi ngờ, quay sang người kia, "Bác sĩ Thẩm, cậu thấy thế nào?" Người đàn ông đó yên lặng nghe, chân mày nhíu thấp một chút, sau đó gật đầu. Anh ta thật là, không hề thích nói chút nào. Tề Tĩnh quan sát đối phương một lát, e ngại mình gây ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của đối phương, tốt bụng bổ sung thêm: "Nếu như bình thường bác sĩ Thẩm quá bận rộn, chỉ cần cung cấp đôi lời miêu tả và ảnh chụp là được rồi, tôi có thể phụ trách viết nội dung. Đến lúc đăng lên trang tin, tôi sẽ ghi rõ nguồn tin." Lúc này người đàn ông nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: "Không cần dùng danh nghĩa cá nhân của tôi, cứ lấy danh nghĩa bệnh viện là được rồi." Lại còn khiêm tốn nữa – Trong lòng Tề Tĩnh vô thức nghĩ vậy. "Được." Anh tôn trọng ý của đối phương, vươn tay gạch rõ địa chỉ hòm thư của mình trên danh thiếp, "Đây là hòm thư làm việc của tôi, bác sĩ Thẩm có thể gửi thông tin liên quan vào đó. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi sẽ trả lời thư trong vòng hai mươi bốn giờ." "Tề Tĩnh." Người kia nhìn danh thiếp, bỗng nhiên kêu lên tên hắn. Hành động đột ngột như vậy khiến anh nhất thời không kịp hồi hồn. "Cảm ơn cậu đã giúp mấy đứa nhóc này tìm kiếm chủ nhân." Người kia nói thế. Hóa ra là muốn cảm ơn. Tề Tĩnh khách khí đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, vươn tay ra: "Đừng khách sáo, mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ." Tay của đối phương nhẹ nhàng nắm lấy. Tay hắn không khác lắm so với trong tưởng tượng của Tề Tĩnh, tay của bác sĩ, ngón tay thon dài, ấm áp mà hữu lực. Sau khi hoàn thành công việc, Tề Tĩnh giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian đã không còn sớm, hơn nữa ở cơ quan vẫn còn những công việc khác, vì vậy anh mau chóng nói lời từ biệt với họ. Bà Bàng chủ động tiễn anh một đoạn, hai người vừa đi vừa nói chuyện, dần dần biến mất ở cuối hành lang. Người đàn ông kia vẫn lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng của họ. Cho đến tận khi không nhìn thấy người nữa, hắn mới lặng lẽ vươn tay tháo khẩu trạng. Một y tá trong phòng thuốc cầm đơn thuốc đã được kê xong đi ra xin chữ ký của hắn mấy lần, thấy hắn vẫn đứng ở ngoài phòng mổ không nhúc nhích, trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, liên tiếp gọi vài tiếng mới khiến hắn quay đầu lại. "Bác sĩ Thẩm, phiền anh ký tên vào đây." Y ta đưa giấy và bút ra. Hắn thu lại suy nghĩ, dường như không chút dấu vết mà thở dài một hơi, kéo lực chú ý trở lại công việc, ký hai chữ xuống phần dành cho bác sĩ: Thẩm Nhạn.