Trao lầm tình yêu cho anh

Chương 3 : Chương 05-06

Chớp măt, năm ba đại học đã trôi qua hơn phân nửa. Từ khi giao du với anh bạn online “khoa học gia”, nhóm bạn cùng phòng của Lăng Lăng đều nhất trí cho rằng cô cũng phát triển theo chiều hướng “khoa học gia” luôn. Cô không tin mình có bất kỳ điểm nào không bình thường, chỉ có đi đường cũng cười, ăn cơm cũng cười, đến lớp ngồi chép bài cũng cười, thậm chí nằm ngủ trên giường cũng thấy cười… Trong phòng tự học yên lặng, Liên Liên đứng trước mặt Lăng Lăng lắc lắc ngón tay, đem cô nàng đang ngồi ngẩn ngơ thẩn thờ trở về thực tại: “”Mạch mô phỏng và mạch số” buồn cười lắm à? Cậu đã đọc phần lời tựa cả chục phút rồi.”  “Cũng được, không buồn cười lắm.” Cô ngồi lại ngay ngắn, mở sách ra, miễn cưỡng tập trung tinh thần hơn nửa tiếng, nhưng trong lòng nhấp nhổm không yên, ngón tay cứ ngứa ngáy. “Bạn yêu à… Ba ngày rồi tớ chưa online.” Cô ngọt ngào năn nỉ Liên Liên ngồi bên, giơ một ngón trở lên vẻ tội nghiệp: “Cho tớ đi một tiếng thôi, tớ hứa sẽ về đúng giờ.” “Miễn đi!” Nhớ tới việc Liên Liên từ năm giờ rưỡi sáng đã tới trường giúp cô giữ chỗ, cô nằm soài lên cuốn sách tiếp tục ghi nhớ những điểm quan trọng, trước mắt đều là chữ nghĩa to oành nhưng cứ đọc chữ nào quên chữ đó, nửa giờ sau, cô nhích đến bên tai Liên Liên: “Nửa tiếng được không? Thi xong tớ cùng cậu đi dạo phố.” “Tớ không rảnh!” “Tớ mời cậu ăn món cá hấp cậu thích nhất nhé!” Thấy mắt Liên Liên sáng lên, cô liền chớp thời cơ: “Cộng thêm một suất gà kho ớt nữa, được không?” “Nửa tiếng?” “Tớ hứa!” ……….. Mua chuộc thành công, cô ba chân bốn cẳng chạy ào ra quán net, “Lên chat đi!” Không có hồi âm. “Nhanh lên, em chỉ tranh thủ được chút thôi.” Rốt cuộc cũng trả lời. “Không phải ngày mai em có kỳ thi sao?” “Em học muốn hoa mắt chóng mặt, đầu óc sắp hư luôn rồi…” Mỗi lần thi cử tâm trạng cô đều rất nặng nề. “Dạo này tâm trạng khó chịu, anh kể chuyện gì hay hay được không?” “Em muốn nghe chuyện cười không?” “Sao cũng được, miễn là có thể làm em cười.” Ba phút sau, anh nói: “Anh muốn cùng em chat… cho đến năm tám mươi tuổi.” Cô đọc những lời này trên màn hình, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, tựa như nội tâm trống rỗng được lấp đầy bởi một cảm giác không thể cắt nghĩa, thể xác và tâm hồn băng giá cũng được sưởi ấm. Cô đọc qua rồi nở một nụ cười! Khóe miệng giống như bị ai kéo mạnh không khép lại được. Cười xong, cô vỗ vỗ hai má, đánh chữ: “Được, đến lúc đó em hai tay run run gõ máy tính nói anh biết: em vừa ăn chuối tiêu làm rớt mất một cái răng nha!” “Khi đó anh sẽ nói: Xin lỗi em, anh nhìn không rõ lắm! Chờ anh chút, anh đi lấy cái kính lúp!” “Nói không chừng cháu em sẽ lắc lắc tay bà nó nói: Bà ơi, bà nhường cháu lên mạng tí đi, bạn gái chờ cháu ba tiếng rồi.” “…” Cô đợi một hồi lâu mà không thấy anh trả lời… “Anh ngủ rồi hả?” “Không, có việc này anh nghĩ không ra…” “Chuyện gì vậy? Để coi em có giúp anh nghĩ được không.” “Tại sao anh lại thích chat chit với em nhỉ?” Vấn đề này cô đã nghĩ đến từ lâu, nhanh chóng gõ một câu: “Bởi vì Internet giống như một tấm màn mờ ảo, nhìn qua nó, chúng ta bất giác ảo tưởng đối phương là một người hoàn hảo không sứt mẻ.” “Vậy em tưởng tượng anh như thế nào?” “Anh là người có văn hóa, chắc chắn rất có khí chất, lịch sự tao nhã, thành thục ổn trọng.” “Còn gì nữa không?” “Anh rất tinh tế, giỏi hiểu ý người khác, còn rất kiên nhẫn, tính tình cũng thật ôn hòa… Em đoán anh nhất định là một ông bố tốt!” Sau khi gửi xong, cô bổ sung một câu: “Đúng rồi, anh có con chưa?” Anh lại im lặng gần một phút đồng hồ: “Em cảm thấy anh già lắm sao?” “Không già! Rất trẻ, chắc là chưa tới bốn mươi đúng không?” “Anh còn chưa qua sinh nhật thứ hai mươi bảy… Trước mắt ngay cả bạn gái cũng không có.” “Anh giỡn chơi?” “Anh lại cảm thấy tự ti thêm chút nữa rồi.” Cô sốc, sốc đến tối tăm mặt mũi! Hình tượng trong thâm tâm cô bấy lâu, anh là một ông giáo đeo kính gọng vàng, khóe mắt có vài nếp nhăn quyến rũ, bỗng chốc tan thành mây khói. Thay vào đó là hình ảnh chàng trai hai mươi bảy tuổi chưa có người yêu vẫn thường thấy trong sân trường đại học. Cô vỗ vỗ ngực, ổn định lại cảm xúc một chút, nhanh chóng tiếp nhận hình tượng mới của anh. “Anh cũng đừng quá tự ti, chắc duyên phận của anh còn chưa tới thôi.” “Anh không biết cảm giác thích một người là như thế nào.” Cái này thì cô biết, trong tiểu thuyết tình cảm có viết. “Là một loại cảm giác như điện giật, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, anh liền tin tưởng chắc chắn rằng – cô ấy chính là người phụ nữ sẽ ở bên anh cả đời!” “Em đã gặp được người như vậy à?” “Vẫn chưa! Lâm Lâm bạn em nói yêu cầu của em cao quá, đàn ông em thích căn bản không tồn tại trên đời này.” “Em thích mẫu người ra sao?” “Đừng quá giàu.” “Như thế nào là “quá giàu”?” “Ở biệt thự, lái BMW, xài thẻ vàng!” “Vì sao?” “Đàn ông như thế đến năm mươi tuổi vẫn có mỹ nữ yêu thương nhung nhớ.” “…” “Cũng không được quá đẹp trai.” “Tiêu chuẩn như thế nào?” “Không có tiêu chuẩn cụ thể.” Cô còn phân tích thêm một chút về tiêu chuẩn không đẹp trai. “Đi trên đường, tỷ lệ người quay đầu lại nhìn không quá năm mươi phần trăm, trong đó tuyệt đối không được có mỹ nữ.” “Đây là tiêu chuẩn chính xác nhất anh từng thấy rồi!” “Còn nữa, phải ở bên em cả đời, không chia không lìa…” Hôm nay anh không chuyên tâm chat cho lắm, cô xem đồng hồ, năm phút nữa là được nửa tiếng, cô đang muốn đi về thì thấy anh gửi tin: “Yêu cầu của em có thể du di chút được không?” “Không thể! Em thà ế còn hơn lấy bừa!” “Em là cô gái có chính kiến nhất mà anh từng thấy. Anh tin em có thể tìm được chàng trai lý tưởng của mình…” “Cuối cùng cũng có người đồng tình với quan niệm tình yêu của em! Rất cảm ơn anh!” Đúng là tri kỷ mà! Cô cảm động muốn rơi lệ, rốt cuộc cũng có người đồng cảm với mình. “Không có chi!” Anh bổ sung một câu: “Thực ra, anh cũng không hoàn toàn tán thành với quan niệm tình yêu của em.” Không thành vấn đề, mỗi người mỗi khác. Cô hỏi lại: “Đúng rồi, vậy anh thích mẫu con gái nào?” “Anh hả?! Tiêu chuẩn của anh không cao…” Anh ngừng chốc lát, có lẽ là suy ngẫm một chút: “Giống em là được rồi!” Hơi thở của cô mất cả buổi mới thông suốt trở lại: “Anh đang khen hay chê em vậy?” “Anh nói thật đó.” Quá sức đả kích, quá sức tự ti! Hóa ra loại con gái như cô chỉ đạt tiêu chuẩn thấp nhất? Cô quyết định buổi tối trở về phải soi gương thật kỹ, làm một cuộc trưng cầu ý kiến toàn phòng ngủ! Cũng may năng lực chống đỡ của cô rất mạnh, trong lòng rất nhanh bình tĩnh trở lại. Nhìn liếc qua tin trả lời, cô nhìn ra đằng sau câu nói đùa của anh cơ hồ còn có một hàm ý khác, không biết cô có hiểu lầm không nữa… Cô lắc lắc đầu, làm sao có thể là “thổ lộ” được cơ chứ, đúng là tự mình đa đoan! Cô vừa cười vừa đánh máy, nói: “Không nói với anh nữa, em đi đây!” “Em giận à?” “Hứ!” “Cho anh rút lại câu nói lúc nãy.” “Muộn rồi, em đã bị anh làm tổn thương sâu sắc, anh có làm sao cũng không bù đắp được nỗi đau trong lòng em.” “Em có muốn biết: em trong hình dung của anh, là như thế nào không?” “Không muốn! Em không quan tâm! Anh có nói em cũng không thèm nghe!” “Anh nghĩ… Em giống như một đóa bách hợp thanh cao, tóc dài đen nhánh mềm mại như lụa, mặc váy áo bồng bềnh như mây trắng, nụ cười của em nhất định rất ngọt ngào, khiến cho người ta thư thái dễ chịu… Trước khi biết em, anh suốt ngày vật lộn trong núi tài liệu, thí nghiệm thất bại liên tục, đề tài không thấy được chút đột phá nào. Suy sụp cùng thất bại khiến anh bắt đầu mệt mỏi chán nản, mất ngủ, tự kỷ, gần như đổ vỡ. Anh bỏ thí nghiệm, suốt ngày giam mình trong phòng nghiên cứu những số liệu trải dài khắp các trang giấy. Khi anh quyết định từ bỏ các số liệu không hề ăn khớp đó, từ bỏ năm năm cố gắng vừa rồi thì vô tình nhìn thấy status của em trong chat room: “Chúng ta vẫn còn trẻ, trong lúc thất bại đừng quên đi mơ ước thuở ban đầu, nhiệt huyết thuở ban đầu!” Thái độ lạc quan, vui vẻ, tươi cười đối mặt với khó khăn của em thực sự khiến anh kinh ngạc… Còn nữa, status cá nhân của em rất hài hước, mỗi khi anh bực bội khó chịu đều thích đọc đi đọc lại, nhanh chóng cười sảng khoái! À! Nhân đây nói luôn: Tinh thần bất khuất chiến đấu với tiếng Anh cấp bốn của em làm anh thêm mặc cảm tự ti… – Đọc xong chưa? Xong thì đi học bài đi, ngày mai vô thi đừng căng thẳng, chữ viết phải rõ ràng một chút, những điều này rất quan trọng đấy! Nhớ rõ: Tiểu tiết quyết định thành công!” “Em không thèm đọc!” Nói xong, cô càng nghĩ càng ức chế, mạnh tay gõ bàn phím: “Em cấm anh không được lấy chuyện tiếng Anh cấp bốn ra xài xể em, thêm lần nữa em với anh tuyệt giao luôn!” “Chúng ta có kết giao với nhau sao?” Hình như không có! Cô tức mình gõ bàn phím trút giận: “Em cho anh vào blacklist.” “Anh có thể add lại, em đổi chiêu nào uy hiếp hơn đi!” “Em mỗi ngày dựng anh dậy chat lúc ba giờ sáng.” “Thật hả? Anh mong còn không được nữa là, em không biết hiện giờ anh buồn ngủ chừng nào đâu.” Cô thật sự nghĩ không ra thủ đoạn trả thù nào ác độc hơn nên đành đầu hàng! “Em đi ôn bài đây. Bye!” “Anh đi ngủ tiếp đây. Bye!” Cô xem đồng hồ, mới hơn tám giờ, ngủ sớm như vậy, đúng là đồ lười biếng! Lưu lại file chat, cô vừa định thoát khỏi QQ, bỗng vừa cười đen tối vừa mở phần thiết đặt cá nhân, xóa đi status ban đầu: “Chớ hỏi tuổi, nhất định tôi già hơn bạn; Chớ hỏi diện mạo, tôi xấu dọa chết người; Chớ hỏi bằng cấp, từ khi người người đều tốt nghiệp đại học, tôi là kẻ mù chữ; Chớ hỏi tên; tên tôi không phải là Bạch Lăng Lăng! Gặp mặt cũng miễn bàn, làm ơn ngậm miệng lại! Chỉ thích chat, không chat thì quên đi!” Cô thay bằng một đoạn khác: “Em là một cây hoa loa kèn hoang dã mãi mãi chỉ vì chính mình mà nở hoa… Còn cười hả? Anh cứ cười đi! Tìm không ra chứ gì? Em cho anh tức chết luôn!!!” Trong buổi thi ngày hôm sau, cô làm bài thật cẩn thận, mỗi câu mỗi chữ đều viết nắn nót, dù câu nào cũng lạc đề. Nộp bài xong, việc đầu tiên cô làm là chạy ra hàng net, định xem thử anh ta có bị tức chết hay không. Nhưng cô không ngờ là anh cũng không online. Tuy nhiên anh có để lại tin nhắn offline: “Em thi tốt không? Đừng áp lực quá, cứ thả lỏng chút đi! Anh vừa đi tìm một vị giáo sư Toán học nói chuyện, ông ấy rất có hứng thú với tính toán của anh, hy vọng có thể cùng anh thảo luận sâu hơn, có thể anh sẽ thảo luận với ông ấy rất lâu, sắp tới sẽ không thường xuyên online được, em có việc gì cứ nhắn offline cho anh. Dạ dày em không khỏe nên em nhớ ăn uống đúng giờ, đừng ăn đồ quá cay nhé!” Cô đang thất vọng tính bỏ về, bỗng phát hiện anh đã sửa lại nickname thành: Vĩnh viễn có xa không.(*) “Tên mới cũng được đó, rất dễ nhớ! Em không thể không nói với anh rằng, cái tên cũ của anh em nhìn mà muốn choáng váng!” —————————————————- (*)Trong bản tiếng Trung, ID của anh này là “永远有多远” (vĩnh viễn hữu đa viễn), anh này chơi chữ giữa hai chữ “viễn” (có nghĩa là “xa xôi”): “vĩnh viễn” (mãi mãi) và “đa viễn” (xa chừng nào?) Trong tiệm bán đồ cay Tứ Xuyên, Lăng Lăng và Liên Liên vừa ăn vừa trò chuyện. “Lăng Lăng, cậu thi được không?” Liên Liên hỏi trước khi động đũa. “Cũng ổn, rất có hy vọng qua ải.” “Vậy là tốt rồi! Tớ có thể an tâm mà ăn bữa cơm này!” Có bạn tốt như vậy còn cầu gì hơn nữa chứ! “Ăn nhiều một chút đi, cậu đã rất vất vả rồi!” Lăng Lăng nhiệt tình gắp đồ ăn cho Liên Liên, mỉm cười nhìn khuôn mặt đáng yêu của bạn.  Trong phòng cô và Liên Liên thân với nhau nhất, ban đầu là vì các cô xem như nửa đồng hương với nhau, mới gặp đã thân. Về sau, cô càng ngày càng thích Liên Liên, Liên Liên không chỉ cần cù chăm chỉ phấn đấu, lại không kiêu ngạo như nhiều nữ sinh học giỏi khác, nhất là đối với loại sinh viên chậm tiến như Lăng Lăng, Liên Liên chưa bao giờ tỏ thái độ khinh thường mà ngược lại còn thêm “thắt chặt kỷ cương”, hết lòng giúp đỡ cô tiến bộ. Liên Liên bị Lăng Lăng nhìn nên hơi ngượng ngùng: “Sao cậu không ăn? Nhìn tớ chi vậy?” “Tớ thích cậu lắm đó! Liên Liên, tớ…” Liên Liên còn chưa kịp nuốt trôi thức ăn trong miệng đã vội vàng nói: “Thế giới này vẫn còn hơn cả tỉ đàn ông nha, cậu đừng có mơ tưởng đến tớ!” Để thể hiện rõ lập trường, cô nuốt thức ăn xuống rồi hỏi với vẻ quan tâm: “Cậu và anh bạn khoa học gia không có việc chứ? Tớ thấy đêm qua lúc cậu trở về hình như có rất nhiều tâm sự.” “Nếu người nào đó nói với cậu: Yêu cầu của anh đối với phụ nữ không cao lắm, như em là được rồi. Cậu nghĩ anh ta có ý gì?” Liên Liên cân nhắc một hồi lâu, xong nói bốn chữ: “Rất có hàm ý!” “…” Lăng Lăng không nói gì, tiếp tục chuyên tâm ăn bát mì Thành Đô không ớt của mình. Hôm nay cô không ăn món cá hấp ngon lành kia chỉ vì tối qua anh dặn đừng ăn nhiều đồ cay, mì bún có vẻ tốt cho dạ dày hơn. Cô không nhớ được từ khi nào ý kiến của anh đã trở nên quan trọng như vậy. Liên Liên đột nhiên hỏi: “Không phải anh ta tỏ tình với cậu đấy chứ?” “Tỏ tình á?!” Mì trên đũa Lăng Lăng rơi hết vào trong bát, chỉ còn lại đôi đũa chỏng chơ giữa không trung. “Bọn tớ chưa từng gặp mặt, chưa từng trò chuyện, thậm chí ngay cả tên của nhau cũng không biết, làm sao anh ta thích tớ được?” “Nói cho cùng, dù có thích đi chăng nữa cũng chỉ là có cảm tình mà thôi, chưa đến mức yêu suốt đời suốt kiếp đâu!” “Thời đại nào rồi mà còn có chuyện tình yêu suốt đời suốt kiếp hở?!” Tình yêu! Vừa thốt lên hai chữ này, Lăng Lăng đã muốn lạnh sống lưng… Tối qua, cô nằm trằn trọc mãi không ngủ được, cô nhận ra mình thích nghe anh nói chuyện, đôi khi sẽ vì những lời anh nói mà suy nghĩ. Mỗi khi không gặp cô lại nhớ tới anh, gặp rồi thì lâng lâng vui sướng, loại cảm giác này cô nhớ có cuốn từ điển từng định nghĩa… Lúc này cô nhớ ra rồi – tình yêu!!! “Cậu chờ một chút, tớ vào toilet tí.” Lăng Lăng trốn vào toilet, vốc nước lạnh nhằm hạ nhiệt trên khuôn mặt nóng bừng. Máu huyết nguội đi, người cũng dần bình tĩnh hơn. Cô biết rất rõ , đây không phải là tình yêu mà chỉ đơn thuần là tình cảm dành cho người trong ảo tưởng mà thôi. Cũng giống như khi xem một bộ tiểu thuyết sẽ vì nhân vật nam chính mà đau lòng thương tiếc, cái nàng yêu không phải người mà là ảo giác trong lòng mình… Ngay tại lúc này, từ phòng ăn riêng phía hành lang đối diện vang lên một giọng nam sinh sang sảng, tiếng nói rất êm tai, nhưng lời lẽ thì bất lịch sự: “Shit! Chỉ là chủ tịch hội sinh viên quèn mà thôi, thằng đó nghĩ mình là cán bộ đương chức chắc?! Nó còn chưa đủ tư cách lên giọng với tớ!” “Rõ ràng là nó cố ý chỉnh cậu, cũng thâm phết!” Một giọng nói trầm tĩnh khác chen vào: “A Hạo! Có gì thì cho qua đi… Một khi nó đem vụ cậu đánh bạc báo lên khoa sẽ lớn chuyện đấy, thôi thì cậu mời nó đi ăn một bữa coi như giảng hòa.” “Tớ mà mời nó đi ăn à?!” Giọng điệu người tên A Hạo càng tức giận: “Đào Tử, cậu giúp tớ nhắn với nó, đừng tưởng làm chủ tịch hội sinh viên thì ngon lắm, nó dám chơi ông thì đừng trách ông dạy dỗ nó!” “Cậu tính làm gì? Chú của nó là trưởng khoa mình, cậu so đo với nó thì chỉ thiệt cho chính cậu thôi!” “Cậu yên tâm, tớ biết chừng mực mà. Tớ cũng không như nó, không biết tự lượng sức mình… Được rồi! Bọn mình đừng nhắc tới nó nữa, uống tiếp đi… Anh ba, cậu đừng có giả chết, dậy uống tiếp nào…” Lăng Lăng lắc đầu, rốt cuộc kẻ nào mới không biết tự lượng sức đây, chủ tịch hội sinh viên, cháu trưởng khoa mà cũng dám động vào, thật là ngông cuồng hết biết! Một tháng sau, có chuyện xảy ra làm cô kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, chủ tịch hội sinh viên bỗng nhiên từ chức, nghe nói tân chủ tịch có quan hệ đặc biệt thân thiết với Trịnh Minh Hạo. Lăng Lăng rút khăn giấy trong túi ra lau nước trên mặt, vừa định quay về bàn thì một nam sinh dáng người tầm thước, gầy gầy từ trong phòng kia đi ra. Lúc cô nhìn nhìn anh ta, anh ta cũng liếc nhanh qua cô một lượt, cúi người nhặt lên tờ một trăm tệ: “Bạn học, có phải của cậu đánh rơi không?” Nghe tiếng thì chính là người vừa khuyên giải lúc nãy. “A!” Cô nhìn vào trong ví, lục tìm tờ một trăm tệ tính dùng để thanh toán tiền ăn mà không thấy, có lẽ là đánh rơi lúc lấy khăn tay. “Đúng rồi, cảm ơn bạn!” Lúc cầm lấy tiền, cô quan sát kỹ nam sinh trước mặt, mặt mũi đàng hoàng, da ngăm đen, kính mắt gọng đen khiến cậu ta nhìn qua trông rất có dáng vẻ thư sinh, không xấu cũng không đẹp. Về phần ăn mặc, áo sơ mi trắng đã cũ nhưng được giặt sạch sẽ, cổ áo bẻ gọn gàng, quần vải thô xù xì nhưng vô cùng thẳng thớm, sạch sẽ. Trong thoáng chốc, trong lòng Lăng Lăng bỗng chấn động, bởi vì… diện mạo nam sinh này hoàn toàn giống với anh ấy trong tưởng tượng của cô – từ nội hàm văn hóa mà toát lên nét văn nhã, từ tính tỉ mỉ chi tiết, vẻ ngoài không mấy xuất sắc mà trông gọn gàng sạch sẽ. Có lẽ có chút chất phác, nhưng tính tình ngay thẳng, thân thiện, khiến cho người khác dễ dàng tin cậy. Hiển nhiên, ánh mắt háo sắc của cô làm đối phương mất tự nhiên, nam sinh xấu hổ cười cười với cô rồi bước nhanh vào toilet nam. Lăng Lăng nhìn tờ một trăm tệ trong tay, mắt sáng lên. Họ rất giống nhau, đều có phẩm cách cao thượng! Nếu vậy, liệu cô có nên… Trong tức khắc, cô hạ một quyết định mà trước đây mình tuyệt đối coi khinh: Gặp mặt bạn online!!! ******************************************** “Liên Liên.” Chưa kịp ngồi xuống Lăng Lăng đã hối hả nói: “Tớ muốn đi shopping, tớ cần mua quần áo.” Liên Liên nhìn áo khoác ca-rô màu xanh dương cùng quần bò mài trên người cô, gật đầu hết sức tán thành: “Người đẹp à! Rốt cuộc cậu cũng giác ngộ! Cái gì đã kích thích cậu vậy?” Lăng Lăng hít sâu, bày một vẻ mặt anh dũng hy sinh nói: “Tớ muốn… gặp anh bạn khoa học gia của tớ!” “Không phải chứ!” …… Chạy trên đường suốt cả buổi trưa, Lăng Lăng mệt đến nỗi tay chân bủn rủn, chân cẳng xụi lơ, năng lượng từ một bát mì Thành Đô sớm đã tiêu biến hết, nhưng cô vẫn kiên trì muốn mua một chiếc váy trắng bồng bềnh như mây! “Lăng Lăng, rốt cuộc cậu muốn mua váy kiểu gì vậy!” Liên Liên xoa xoa thắt lưng nói: “Tớ thấy cậu mặc cái vừa rồi cũng đẹp lắm…” “Kiểu dáng cũng được, nhưng chất liệu không đủ nhẹ, không có độ rũ…” “Cậu muốn mua váy kiểu dáng đẹp, chất liệu tốt thì phải tới mấy khu mua sắm cao cấp kìa!” Hai mắt Lăng Lăng sáng lên. “Có lý, khu mua sắm kia trông xịn nhất đó…” “Đắt lắm đó.” “Không sao cả.” Vừa đi đến một quầy hàng trong khu bán nữ trang, một chiếc váy màu trắng mặc trên người cô ma-nơ-canh lập tức thu hút sự chú ý của Lăng Lăng, cô vui sướng sờ lên chất vải không biết tên, mềm như tơ, nhẹ như bông, phải chăng chạm vào mây cũng có cảm giác này?” “Không được sờ vào quần áo trắng.” Chị bán hàng khinh bỉ nhìn lướt qua quần áo trên người cô, rõ ràng tỏ ý coi thường gu ăn mặc của Lăng Lăng. “Em có thể thử được không?” “Một ngàn năm trăm linh tám tệ, miễn trả giá!” Cô nuốt nước miếng nhìn về phía Liên Liên: “Cũng không có đắt lắm… nhỉ?” “Không đắt! Nhãn hiệu thường thôi.” Liên Liên ghé đến bên tai cô: “Tớ với cậu đi tìm xem có cái hàng nhái cao cấp nào không.” Kiểu dáng có thể nhái, nhưng chất liệu không nhái được! Cô lấy ví ra đếm đếm tiền mặt, cộng thêm tiền trong thẻ chắc là đủ. “Phiền chị lấy một chiếc cho em thử!” Cô lịch sự nói với chị bán hàng đã quay đi chỗ khác nói tám chuyện. “Váy trắng không cho thử.” “Chị gọi quản lý tới đây, tôi muốn hỏi lý do tại sao lại không cho thử.” Cô lớn tiếng nói. Đừng đùa chứ, tưởng cô chưa bao giờ đi đến mấy khu mua sắm lớn sao, cửa hàng loại này, đến đồ lót màu trắng còn có thể tự do mặc thử huống hồ là váy! Chị bán hàng mặt mày xanh lét, bất đắc dĩ đem hàng mẫu mang đến cho cô: “Cô cẩn thận một chút kẻo làm bẩn.” ….. Nhìn quần áo mặc trên chính người mình mà cô còn kinh ngạc sững sờ. Chất liệu mềm nhẹ, chiết eo, chân váy rũ xuống, thắt lưng sa tanh buông lơi đính tua rua, vừa mang vẻ yên tĩnh vừa toát lên sự sống động của mây trời. Cô quay đầu nhìn sang Liên Liên, Liên Liên chỉ nói bốn chữ: “Tiền nào của nấy.” Cô xõa tóc ra, nhìn chính mình trong gương. Vốn dĩ mặt mũi thanh tú, làn da trắng nõn, mái tóc đen như sa-tanh, kết hợp với váy voan càng làm tôn lên vẻ trẻ trung thanh thoát của cô, cô như thế này liệu có thể khiến cho anh vừa gặp đã yêu không? Anh thì sao? Liệu có giống nam sinh cô gặp hôm nay, toàn hoàn phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của cô… Dù thế nào đi nữa, cô cũng muốn gặp anh, vén lên tấm màn online mờ ảo che giữa hai người, chân thành kết bạn với nhau. Hoặc bắt đầu, hoặc kết thúc, cô tình nguyện cùng anh thử một lần! “Em muốn mua bộ này!” Chị bán hàng nhanh chóng thay đổi sắc mặt, cười nói: “Chị nói thật, nhiều người trước đây thử chiếc váy này đều nói mặc lên không đẹp như lúc mới nhìn qua, nếu hôm nay không thấy em mặc chắc chị cũng tin như thế…” Lăng Lăng không thèm để ý tới chị ta, tập trung tìm thẻ ngân hàng trong túi xách. Chị bán hàng tiếp tục nói: “Váy đẹp như vậy phải có giày đẹp đi kèm. Người thiết kế váy này cũng vì nó mà thiết kế luôn một mẫu sandal đồng bộ, số lượng có hạn, vì cửa hàng chính thanh lý nên chị mới lấy về, chị lấy cho em xem thử nhé.” “Không cần đâu.” “Không mua cũng không sao, em cứ thử đi.” Giày vừa lấy ra cô đã thích mê. Giày sandal trắng làm từ da mê mềm, tinh xảo gọn gàng, điểm đặc biệt duy nhất là quai dép nhỏ ôm lấy mắt cá chân được làm từ cùng một loại voan với chiếc váy, mang lại cảm giác lãng mạn, xinh đẹp thanh nhã động lòng người… Khi cô mang giày vào dáng người cũng cao thêm hai phân, phong thái cũng thay đổi hẳn. Chị bán hàng vẻ mặt nịnh nọt: “Thật đúng người đẹp vì lụa. Em xem, em mặc váy này vào, đi thêm đôi sandal này nhìn cứ như thay da đổi thịt, vừa xinh đẹp vừa có khí chất, nếu em mặc bộ này đi trong trường, chắc chắn người người đều phải ngoái đầu lại nhìn!” “Đôi giày này bao nhiêu ạ?” “Không đắt lắm đâu, hai ngàn chín trăm linh tám tệ. Chị thấy em là sinh viên nên giảm giá mười phần trăm! Em không mua thì thôi, dù sao cũng là hàng thanh lý từ cửa hàng chính. Có điều, nếu sau này muốn mua e là không còn hàng.” Cô lại mở ví tiền trong tay, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng vẫn mang theo bên người nhưng chưa bao giờ dùng tới. Cô nắm chặt tấm thẻ đó, đến mức lòng bàn tay phát đau. Ba à, con thích cái váy này, đôi giày này. Ba à, xem như ba tặng con, được không? Một lúc lâu sau, cô đưa thẻ trong tay cho chị bán hàng: “Thẻ này em chưa bao giờ dùng, chị kiểm tra giúp em xem nó có dùng được không!” “Được, quý khách chờ một chút.” Chị bán hàng tức tốc cầm thẻ chạy về phía quầy thu ngân, chẳng mấy chốc tười mang hóa đơn đưa đến trước mặt cô: “Thẻ này có thể quẹt được, không có mật mã, chỉ cần quý khách ký tên!” Cô nhanh chóng ký tên. Cảm giác quẹt thẻ hóa ra không hề đau khổ hay nhung nhớ như cô hằng tưởng tượng, chỉ là có chút mất mát. Rốt cuộc cô vẫn tiếp nhận khoản phí nuôi dưỡng đáng buồn này. ******************** Tối hôm đó, Lăng Lăng ngồi trước máy tính, tim đập càng lúc càng nhanh, các ngón tay đánh chữ đều run run. Cô nói: “Em ở thành phố A, chúng ta có thể gặp nhau không?” Ava của anh vẫn tắt, không có trả lời. Cô đợi đến chín giờ tối mới thất thểu đi về. Ngày hôm sau cô lại đi, có tin nhắn lại: “Trong khoảng thời gian này anh rất bận, giáo sư nói kết quả mô phỏng của anh không có vấn đề gì, đề nghị anh viết một bài báo để đăng lên tạp chí, chờ anh hết bận, anh nhất định sẽ đi gặp em.” “Không sao! Anh ở thành phố nào? Em có thể đến thăm anh, cùng ăn bữa cơm, trò chuyện một chút, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu.” Liên tục vài ngày, thời gian lên mạng của cô ngày càng dài, có khi xem phim, có khi ngồi ngẩn ngơ nhìn QQ chờ đợi, mỗi lần có người đăng nhập cô đều giật mình, nhận ra không phải anh, tâm trạng liền rơi thẳng xuống vực… Một tuần sau, cô không lên mạng nữa, mỗi ngày cùng Liên Liên đến phòng tự học tiếp tục ôn tập cho kỳ thi. Nguyên nhân một phần là do quá bận, phần khác cô cũng không rõ là gì, có lẽ là muốn thử xem anh có để tâm hay không… Một hôm, nam sinh mấy ngày nay ngồi sau lưng cô chuyền lên một mẩu giấy nhỏ ghi: “Tối nay bạn có bận gì không?” Cô nhanh chóng trả lời: “Không có, bạn có việc cứ đi ra ngoài đi, mình trông đồ giùm cho!” …. Liên Liên thấy Lăng Lăng cầm tờ giấy đưa xuống, nhỏ giọng hỏi: “Anh bạn này rất phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của cậu, sao không cho cậu ấy một cơ hội?” Cô cúi đầu nhìn xuống chiếc váy đang mặc trên người, trả lời một cách kiên định: “Tớ muốn dành cơ hội cho anh ấy, cho đến khi nào anh ấy từ bỏ mới thôi…” “Yêu qua mạng hả?” “Sắp sửa thôi! Tiếc là anh ấy bận quá…” Cô cầm lấy sách tiếp tục đọc. Hai tuần trôi qua, khi nỗi bực dọc trong lòng Lăng Lăng cũng đã nguôi, cô lại ra hàng net quen, ngồi xuống vị trí quen thuộc. Đăng nhập QQ, thấy tin nhắn của anh, tâm tình bỗng nhiên thư thái. Cô vừa mở tin vừa cười ngọt ngào. Tin nhắn offline thứ nhất: “Xin lỗi em, dạo này anh không lên mạng được… Anh ở Mỹ, bang Massachusetts.”