Trao lầm tình yêu cho anh

Chương 20 : Chương 39-40

Chưa tham gia hội nghị quốc tế thì chưa biết mình nông cạn. Chưa nhìn qua Dương Lam Hàng báo cáo học thuật thì chưa biết thế nào là sự mê hoặc đúng nghĩa của đàn ông; Dưới ánh đèn mờ nhạt, ánh sáng lạnh lẽo của đèn chiếu lan tỏa khắp hội trường, Dương Lam Hàng phong thái tao nhã bước lên trước, trong không khí đặc thù của một hội nghị quốc tế, vẻ thanh lịch của riêng anh càng thêm nổi bật. Từng chuỗi công thức rắc rối, từng đường parabol đầy hàm ý, phối hợp với phát âm tiếng Anh kiểu Mỹ đầy lôi cuốn và tròn trịa của anh, không chỉ hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ thính giả, mà còn cả tầm mắt của Lăng Lăng. Lăng Lăng nhìn anh, vẻ tự tin, trầm ổn cùng bình tĩnh kia khiến cô quên cả hô hấp, cũng quên cả chớp mắt. Đàn ông như vậy rất hoàn hảo, hoàn hảo tựa như một giấc mộng không có thực. Nhịp tim của cô dao động theo giọng nói trầm ấm của anh, trầm bổng lên xuống…  Anh phát biểu xong báo cáo, rất nhiều người đặt câu hỏi chất vấn, anh trả lời từng câu rõ ràng mạch lạc. Tiếp đó, Angela trong bộ quần áo công sở đứng lên hỏi một vấn đề, Dương Lam Hàng tỏ ra hết sức kinh ngạc, hỏi lại một câu khác. Sau đó, bọn họ bắt đầu thảo luận quên trời đất, càng ngày càng xoáy sâu, ánh mắt Dương Lam Hàng càng hưng phấn. Cuối cùng, vì thời gian có hạn, anh đi xuống, cùng Angela đến khu nghỉ ngơi bên ngoài vừa uống trà vừa thảo luận tiếp. Hình ảnh đó vô cùng duy mỹ, một người đàn ông Trung Quốc phong thái tao nhã, cùng một cô gái phương tây gợi cảm quyến rũ, họ khi thì nhíu mày suy nghĩ sâu xa, khi thì vui vẻ hớn hở, khi thì viết viết vẽ vẽ trên giấy, tranh luận kịch liệt. Lăng Lăng đứng xa xa nhìn họ, nỗi ghen tị trong lòng dâng lên chua xót từng cơn. Nếu có một ngày anh cũng dùng ánh mắt tán thưởng như thế nhìn cô, cô nguyện ý vì nó mà trả giá hết thảy… Không được! Lăng Lăng trấn áp tinh thần hòng không cho bản thân tiếp tục suy nghĩ miên man. “Anh ấy là thầy mình, anh ấy là thầy mình…” Cô tự kỷ ám thị hết lần này đến lần khác, những lời này chỉ trong vòng bốn tiếng ngắn ngủi cô đã nói với mình hơn trăm lần, trung bình năm phút một lần, nhưng tần suất dường như có xu hướng ngày càng tăng… “Anh ấy là thầy mình…” Lăng Lăng đang hết sức chuyên tâm niệm thần chú trong lòng, có người vỗ vào vai cô. Cô vừa quay đầu, thấy Dương Lam Hàng trưng ra khuôn mặt mê hoặc chúng sinh, liền bật thốt lên: “Anh là thầy em…” “Hử?” Sau đó cô nhích người, né tránh bàn tay anh đặt lên vai mình, gần đây phản ứng “điện sinh vật” ngày càng rõ, mỗi lần bị anh chạm vào một cái tư duy liền hỗn loạn. “Ý em nói…” Cô líu lưỡi giải thích: “Em có thể gặp được giáo viên như anh… thầy, quả thực rất may mắn!” Anh hiển nhiên rất hài lòng, không giấu được ý cười. “Tôi có việc gấp phải đi trước. Em tự đi về được chứ?” “Không sao đâu ạ!” Lúc gần đi, anh dặn cô: “Hiệu trưởng Chu tối nay mời dùng cơm, năm giờ tôi đến khách sạn đón em.” “Em biết rồi ạ.” Nhìn theo anh sải bước ra khỏi hội trường, Lăng Lăng bỗng nhiên phát hiện: Cô có chút lưu luyến không rời, chỉ xa nhau vài giờ cũng đều không nỡ… Trời ơi! Yêu thương một người, thật muốn điên luôn! ********************* Cô ngồi trong khu nghỉ ngơi của hàng net suốt một buổi chiều, Dương Lam Hàng gọi điện hỏi cô ở đâu, cô đang mong chờ đôi nam nữ ngồi sát vách nãy giờ đã trầm mặc gần mười phút mở miệng nói chuyện. Bởi vì căn cứ theo đối thoại của họ trước đó mà phân tích, hai người họ là bạn online, lần đầu gặp mặt. Cô rất muốn biết, gặp mặt như vậy, là bắt đầu, hay kết thúc. Người nam chừng hơn ba mươi tuổi, mặc đồ Tây đi giày da, nhưng diện mạo lại khiến người ta không dám khen tặng, nói cụ thể là y chang như trong mấy tấm ảnh khiêu dâm nam lưu hành trên mạng. Người nữ thực ra trông cũng xinh xắn, ăn mặc trang điểm hợp thời thu hút không ít ánh mắt đàn ông. “Chúng ta… đến nhà tôi uống tách cà phê nhé.” Người nam nhìn tách cà phê trước mặt nói. Làm sao có thể như vậy?! Nếu là cô, “Vĩnh viễn có xa không” cùng cô gặp mặt nhau chưa tới hai tiếng đồng hồ mà đã đề nghị đến nơi anh ở uống cà phê. Cô chắc chắn sẽ hắt cà phê vào mặt anh, bảo với anh: “Tôi cho anh lăn xa được bao nhiêu thì lăn đi!” Vậy mà người nữ kia còn do dự một chút, buông tách cà phê trong tay. “Được!” Quá trình gặp bạn online, chính là thế này đây… Đơn giản, rõ ràng! Gặp mặt, lên giường, xuống giường, vào blacklist. Cô biết, cho nên cô mới sợ… Blacklist, thế giới đó thực sự rất cô đơn… Hơn bốn giờ, Dương Lam Hàng đến đón cô, cô đang ngồi trên sô-pha nghe nhạc, nghĩ mình lại xót cho thân. Anh cũng không hỏi gì nhiều, đưa cô đến một nhà hàng hải sản gần đó. Vừa nhìn thấy lối trang hoàng xa hoa của nó đã biết một bát cơm giá ngàn vàng. “Thầy Dương, tình huống này hình như không thích hợp cho em tham gia lắm, hay cứ để em về đi ạ.” “Không sao, thầy Chu cố ý muốn tôi dẫn em theo.” Dương Lam Hàng thấy cô vẫn còn hơi do dự, bèn nói: “Sau này những tình huống như vậy rất nhiều, em phải tập thích ứng đi.” Cô gật gật đầu, bước theo sau Dương Lam Hàng đi vào phòng. Trong phòng ngoại trừ hiệu trưởng Chu và hai thầy giáo lớn tuổi cùng tổ đề tài với ông, còn có một người đàn ông, Lăng Lăng nhìn kỹ dung mạo dễ nhìn của ông ta, cứ có cảm giác đã gặp qua ở đâu, nhưng lại không nhớ ra. Người kia vừa nhìn thấy Dương Lam Hàng, liền khiêm nhường đứng dậy bắt tay với anh. “Chào thầy, hiệu trưởng Trịnh!” Nghe cách Dương Lam Hàng xưng hô, Lăng Lăng mới nhớ ra, ông ấy là phó hiệu trưởng phụ trách hậu cần và cơ sở vật chất của đại học T. Loại hiệu trưởng “thần tài” này rất ít khi xuất hiện trước mặt sinh viên, cho nên chỉ có thể gặp qua ông vài lần trên trang tin tức củ trường. “Vị này là?” Hiệu trưởng Trịnh nhìn về phía Lăng Lăng, vẻ mặt giống như đang suy tư. “Sinh viên của tôi, Bạch Lăng Lăng.” “A!” Hiệu trưởng Trịnh ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ. “Bạch Lăng Lăng! Tôi nhớ ra rồi…” Ánh mắt Dương Lam Hàng lóe lên một chút, không nói gì nữa. Lăng Lăng thế nhưng chẳng hiểu ra đâu vào đâu, bảo “Tôi nhớ ra rồi” là sao? Cô không phạm phải sai lầm to lớn nào đấy chứ? Không lẽ chuyện đồ án tốt nghiệp đại học của cô bị đánh rớt cũng được đăng lên trang tin của đại học T? Nhớ tới chuyện này, cô nhịn không được trong lòng thầm hung hăng nguyền rủa Dương Lam Hàng. Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, vài vị giáo viên bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau. Không giống như dự đoán của cô, nội dung chuyện trò của họ không có khen tặng tâng bốc nhau, cũng không nói những chuyện cao xa phi thực tế, đề tài trò chuyện của họ đều khá thực tiễn, chẳng hạn như khu dành cho chuyên gia khi nào xây xong, ký túc xá mới cho sinh viên bao giờ có thể chuyển vào, ký túc xá nữ sinh đã có hơn sáu chục năm lịch sử liệu có nên cho vào kế hoạch trùng tu không, hoặc dự án 973(*) tiến triển đến đâu rồi, còn cả chuyện con cái của họ… “Anh Chu, con gái anh sắp tốt nghiệp đại học rồi nhỉ?” Hiệu trưởng Trịnh hỏi. Nhắc tới con gái, hiệu trưởng Chu bộ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị lập tức nở một nụ cười. “Bảy tháng nữa cháu nó sẽ tốt nghiệp.” “Anh có dự định gì không?” “Nó nói muốn đi Anh hoặc Canada học thạc sĩ. Chà! Thế hệ con cái bây giờ, cứ nghĩ rằng tiền từ trên trời rơi xuống, nhìn chi phí mấy trăm ngàn tệ mà nó không hề chớp mắt lấy một cái. Đâu như chúng ta, mỗi tháng tiền sinh hoạt phí có mười đô-la cũng vẫn có thể học xong thạc sĩ ở Mỹ.” “Anh nên bằng lòng đi. Ít nhất cháu nó tình nguyện đi học. Anh xem con tôi, suốt bốn năm đại học ngoài lối sống phóng túng ra chả học được cái gì, nó muốn học thạc sĩ, tôi cho nó học thạc sĩ, nhưng chưa hết năm một đã bỏ học, thật không hiểu nổi nó muốn cái gì nữa.” Hiệu trưởng Trịnh tuy lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, nhưng giọng điệu vẫn tràn ngập sự dung túng của người làm cha. Lăng Lăng nhớ đến ba mình, mỉm cười xé khăn giấy trong tay, từng sợi từng sợi xé thành mảnh nhỏ, rồi vo thành một cục… Hiệu trưởng Chu nói: “Tôi nhớ A Hạo ở thành phố B đúng không, cháu nó thể nào rồi?” “Hiện giờ nó còn bận bịu hơn cả tôi, tôi đến thành phố B ba ngày nay mà còn không tìm đâu ra cơ hội thấy mặt nó một cái.” “Vậy nhân dịp này, gọi cháu cùng đến đây dùng cơm luôn đi. Tôi lâu rồi không gặp nó, cũng muốn nhìn xem một chút.” “Để tôi hỏi nó xem.” Hiệu trưởng Trịnh lấy di động ra, gọi điện thoại. “A Hạo, tối nay con có rảnh không?” “…” “Chú Chu của con đến thành phố B họp… Chúng ta đi cùng lúc… Ừ, tối nay cùng nhau ăn bữa cơm, chú Chu hỏi con có thể tới đây không… Được! Không cần vội, lái xe cẩn thận con nhé…” Lúc hiệu trưởng Trịnh nói chuyện, các nếp nhăn trên khóe mắt đều giãn ra. Cúp điện thoại, ông cười nói với hiệu trưởng Chu: “Nó nói lúc còn ở trường đã gây không ít phiền toái cho anh, anh tới thành phố B, nhất định phải cho nó cơ hội chiêu đãi anh thật thịnh soạn… Thằng nhóc này, chả có tí tài cán nào cả, chỉ được cái làm xã hội thêm loạn.” “Trong xã hội bây giờ, muốn có thành tựu thì phải giống như Hàng cầm tấm bằng Nature từ MIT về, hoặc giống như A Hạo hiểu chuyện trước sau, chứ cứ cắm đầu học hành làm việc như chúng ta đã không còn theo kịp thời đại nữa rồi.” “Thật ra tôi không nghĩ A Hạo có thành tựu gì to tát, nó có thể tự chăm lo cuộc sống bản thân, đừng khiến tôi phiền lòng là tôi đã thỏa mãn lắm rồi.” … Họ lại hàn huyên một hồi về xu thế phát triển của Trung Quốc, người phục vụ dẫn một người trẻ tuổi đi vào, anh ta chính là con của hiệu trưởng Trịnh. Lăng Lăng tò mò nhìn qua, chỉ thấy anh ta dáng người rất cao, quần jeans đen, áo sơ-mi cotton sọc đen càng làm tôn lên vóc dáng cao to của anh ta. Khi Lăng Lăng nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của anh ta, cô không tự chủ được đứng bật dậy… … Người vừa đi vào nhìn thấy Lăng Lăng thoạt tiên rất kinh ngạc, lập tức nheo mắt, lộ ra ý cười: “Khéo thật nhỉ?” Đúng là khéo hơn cả mong đợi, Lăng Lăng không thể nào ngờ cậu con khiến người ta thất vọng trong miệng hiệu trưởng Trịnh chính là Trịnh Minh Hạo. Cô càng không thể tưởng tượng được, Trịnh Minh Hạo ở đại học T gần năm năm, nhưng không một ai biết anh là con của hiệu trưởng Trịnh. “Đã lâu… không gặp!” Cô nhỏ giọng nói. “Các cháu biết nhau à?” Hiệu trưởng Chu nói. “Bạn học thời đại học ạ.” Trịnh Minh Hạo ngồi vào chỗ trống đối diện Lăng Lăng, cười nháy mắt mấy cái với cô: “Miễn cưỡng cũng coi như là bạn bè.” Hai chữ miễn cưỡng từ trong miệng anh thốt lên, nghe ra quả thực vô cùng “miễn cưỡng”. Lăng Lăng nhìn Dương Lam Hàng mặt không biến sắc đang ngồi uống trà bên cạnh, lại liếc qua hiệu trưởng Chu, phát hiện ông đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình chăm chú, cô nhận ra bản thân đã thất thố, bèn chậm chạp ngồi xuống. Hiệu trưởng Chu thân thiện tán gẫu với Trịnh Minh Hạo, Lăng Lăng cúi đầu đem cục giấy đã bị vo tròn gỡ ra từng chút, tiếp tục xé… Lúc tới thành phố B, cô từng có ý đến thăm Trịnh Minh Hạo, còn muốn mời anh ăn bữa cơm, kể chuyện cuộc sống của nhau. Rốt cuộc cô vẫn từ bỏ ý định. Trước khi anh có bạn gái, cô không thể cho anh hy vọng, bởi ôm ấp hy vọng hão huyền đau khổ đến dường nào, cô là người hiểu rõ hơn ai hết! Tình yêu giống như kéo căng một sợi dây cao su, người bị đau luôn là kẻ không chịu buông tay! Xé nhỏ đến mức không thể xé thêm nữa, cô than nhẹ một tiếng, ngước mắt lên lại phát hiện trước mặt là một xấp khăn giấy. Cô vụng trộm nhìn thoáng qua Dương Lam Hàng, anh vẫn ung dung uống trà, đốt ngón tay cầm tách trà biến trắng, lông mi khép nhẹ che khuất đôi mắt sâu thẳm của anh… Thành trì ầm ầm sụp đổ, cô chìm đắm càng sâu trong sự quan tâm săn sóc cùng nỗi cô đơn của anh… Trà hoa nhài có thể kiêng, nhưng người đàn ông như vậy có thể từ bỏ sao… Ánh mắt đương quấn quýt trên khuôn mặt anh thì điện thoại cô bỗng vang lên âm báo tin nhắn, cô lấy ra nhìn qua, là tin nhắn của Trịnh Minh Hạo: “Tại sao em lại ở đây?” Cô liếc liếc mắt nhìn qua Dương Lam Hàng, Trịnh Minh Hạo lập tức hiểu ý, cười gật đầu. Cô chỉnh điện thoại sang chế độ rung, gửi tin nhắn cho anh: “Không ngờ thầy Trịnh là ba của anh.” “Giờ biết rồi, em có thể làm bạn gái anh không?!” Cô ngẩng đầu trừng mắt với anh một cái, lại nhắn tiếp một tin: “Tốt hơn là anh sớm từ bỏ ý định đi, cho dù trên trái đất chỉ còn một người đàn ông, em cũng không đi theo anh!” “Nếu trái đất chỉ còn mình anh là đàn ông, anh còn muốn em à?!” Lăng Lăng dùng mu bàn tay nhẹ che nụ cười trên khóe môi, cất di động. Lúc này ngẩng đầu lên, trong bát trước mặt cô đã được múc hơn nửa bát súp hải sản, trên đĩa có mấy con ốc đã được gỡ thịt. Cô nhìn thoáng qua mấy cái vỏ ốc phía tay trái Dương Lam Hàng, trái tim lại một lần nữa bị tấn công giam hãm: “Cảm ơn thầy Dương, em có thể tự lo được, không cần phiền thầy đâu ạ.” “Ừ. Em cứ ăn tự nhiên, không cần làm khách.” Cô gật gật đầu, ăn từng miếng thức ăn vô vị. Di động lại bắt đầu rung. Lăng Lăng vừa lấy ra xem qua, suýt chút nữa thổ huyết: “Nếu trái đất chỉ còn hai người đàn ông là anh và Dương Lam Hàng, em sẽ chọn ai?” Không lẽ biểu hiện của cô rõ ràng quá sao? Cớ sao người nào cũng có thể nhìn ra giữa họ có gì mờ ám, hoài nghi quan hệ của họ. Cô lặng lẽ ngước mắt, mới phát hiện tầm mắt Dương Lam Hàng đang chiếu tới màn hình điện thoại trong tay cô, hai hàng lông mày nhíu chặt. Cô giống như học trò phạm lỗi bị thầy giáo tóm được, nhanh chóng đem điện thoại giấu sau lưng, lắp bắp nhận lỗi: “Thầy Dương, em xin lỗi! Bạn em thích nói bậy nói bạ, thầy nhất quyết đừng… để ý.” Khóe miệng anh hơi động đậy, ghé sát cô nhỏ giọng nói: “Trong tình huống này ngồi gửi tin nhắn là rất không lễ phép.” “Em xin lỗi!” Cô ngoan ngoan ngồi ngay ngắn trở lại, không để ý điện thoại ở trong túi rung lên từng hồi. Cơm ăn được một nửa, hiệu trưởng Chu đang hỏi thăm Dương Lam Hàng tình hình du học ở Mỹ, hỏi anh học lấy bằng ở MIT áp lực lớn lắm có phải không, Trịnh Minh Hạo âm thầm ngoắc ngoắc tay với cô, chỉ chỉ ra cửa. Sau đó, anh nói với mọi người: “Cháu xin phép ra ngoài gọi điện thoại chút.” Anh vừa đi ra, Lăng Lăng lại cảm giác di động rung lên kịch liệt. Cô cầm điện thoại ra khỏi cửa, cô vừa đóng cửa lại, điện thoại liền ngừng rung. “Đến thành phố B tại sao không gọi điện cho anh?” Giọng nói của Trịnh Minh Hạo vang lên phía sau cô, cô quay đầu, thấy anh đứng dựa lưng vào tường, trên miệng hờ hững ngậm điếu thuốc. Anh đã không còn là cậu thiếu niên ngây ngô ngày trước, tóc ngắn gọn ghẽ, khuôn mặt cũng góc cạnh hơn, ánh mắt có thêm vài phần thấu hiểu sự mong manh của nhân tình thế thái, thoạt nhìn quả thực có thêm nhiều nét thành thục. “Em với thầy Dương đến dự hội nghị, cũng không có tiện lắm.” “Ngay cả gọi cuộc điện thoại cũng không tiện ư?” “…” Cô yên lặng. “Phụ nữ không có lương tâm anh đã thấy, cớ sao gặp em cũng là cô gái không có lương tâm nốt.” Cô ráng nhịn ấm ức trong lòng, nói: “Hiện tại anh đã nhìn rõ bộ mặt thật của em rồi đó, cũng chưa muộn đâu!” “Dù sao em vẫn phải trả nợ anh, lát nữa ăn tối đi cùng anh đi.” “Đi đâu?” Cô sợ tới mức lùi ra sau. Anh nở nụ cười: “Em tưởng anh dẫn em đi thuê phòng à? Chú ý đạo đức cơ bản của sinh viên chút đi.” “Anh!” “Yên tâm, là đi xem phim.” “Không được! Sếp quản em còn chặt hơn quản vợ, buổi tối trước chín giờ phải về khách sạn.” “Anh giúp em thu phục hắn!” Nói xong, Trịnh Minh Hạo bảo người phục vụ: “Thêm một bát súp trứng ngô, đem hóa đơn lại đây.” Lăng Lăng nản chí quay về phòng ăn. Thật là thất sách, tại sao cô lại sơ ý đem quyền quyết định giao vào tay Dương Lam Hàng chứ. Hiện tại cô chỉ có thể trông cậy anh có lương tâm, nhất quyết không được khuất phục áp bức quyền thế mà bán đứng cô. ******************************* Bữa ăn vừa chấm dứt, Trịnh Minh Hạo không thèm nhìn ánh mắt ra hiệu của Lăng Lăng, ngang nhiên nói trên bàn tiệc: “Thầy Dương, khó có dịp Bạch Lăng Lăng đến thành phố B, tôi muốn dẫn cô ấy đi dạo trung tâm thành phố.” Mọi người ngồi đó đều sửng sốt, nhất là hiệu trưởng Chu, ánh mắt nhìn cô khỏi phải nói có bao nhiêu ác cảm. Cô cũng hiểu mình tất yếu sẽ bị khinh bỉ ít nhiều. Buổi sáng xuất hiện trong phòng Dương Lam Hàng, buổi tối lại cùng con trai hiệu trưởng Trịnh đi hẹn hò, phóng đãng đến cấp độ này thực sự khiến phụ nữ Trung Quốc chẳng còn chút thể diện nào. Phản ứng của Dương Lam Hàng ngược lại rất bình thản, mỉm cười nói: “Cũng được. Chú ý an toàn, có việc gì thì gọi điện cho tôi.” Đem cô bán đi nhẹ nhàng như vậy sao!? Vì tức giận, cô quyết định không để ý đến Dương Lam Hàng, ngay cả tạm biệt cũng không thèm nói. Anh rất vô tình, từ đầu tới cuối cả một cái liếc mắt nhìn cô cũng không có, đi xuống lầu, bước thẳng lên xe rời đi, bỏ cô lại trong đêm tối mờ mịt, bên cạnh một người đàn ông “thèm muốn” cô đã lâu. “Lên xe đi”. Trịnh Minh Hạo mở cửa một chiếc Audi TT(**). “Của anh hả?” Lăng Lăng không kiềm được vuốt ve một chút những đường nét khéo léo của chiếc xe. Đây là loại xe cô thích nhất, không khoa trương như Porsche, nhưng lại thể hiện rõ cá tính độc đáo của người sở hữu. “Thế nào? Thích chứ?” “Đủ hoang phí!” Cô theo phương châm “mỗi ngày làm một việc thiện” giúp anh nhìn rõ chính mình. “Anh mua trả góp thôi.” “Càng hoang phí!” Cô ngồi lên xe, gài dây an toàn, từng món nội thất bằng hợp kim nhôm đều ánh lên thuộc tính kim loại duy mỹ. Trịnh Minh Hạo khởi động xe, lái vào ngã tư đường. “Anh dù sao cũng không thể cưỡi xe đạp chạy theo người ta đàm phán dự án được đúng không? Thời nay, mã ngoài quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, em cho là người ta cũng như em chỉ nhìn vào nội tâm, không coi trọng bề ngoài à.” Lăng Lăng mặc kệ anh, nhắm mắt lại, cảm nhận sự tăng tốc mà động cơ mạnh mẽ mang đến. Trịnh Minh Hạo nói: “Em cũng thật tinh mắt, loại xe này bất kể là vỏ ngoài, cảm giác lái, hay tính an toàn đều là hạng nhất.” “Đừng nói với em anh mua nó chỉ vì em thích, đánh chết em cũng không tin!” “Em tới công ty anh làm, anh sẽ tặng em chiếc xe này.” Lời này nói ra, rõ ràng là giọng điệu ông chủ bao nhân tình. “Hừ!” Lăng Lăng ngay cả lườm cũng không thèm: “Anh tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học T, dù không nhớ được khẩu hiệu của trường thì cũng làm ơn chú ý phẩm chất chứ!” “Anh nói nghiêm túc đấy. Anh vừa nhận một dự án, đang rất cần người. Em ASP, JSP đều biết, đến đây giúp anh đi.” “Em hả?” Cô lắc đầu: “Em ngay cả dùng ASP để thuyên chuyển trong Oracle cũng không biết.” “Ai mua nổi Oracle chứ? Hậu trường dùng SQL Server tạo thành thôi.” “Tính an toàn rất kém nha!” “Bọn anh không làm phần mềm thương mại quy mô lớn, cần an toàn đến vậy để làm gì?” Lăng Lăng mở to mắt, phát hiện anh đang lái lên cầu vượt, cô quay cửa kính xe xuống, để cho gió mạnh ùa vào. “Anh thật sự thiếu người giúp sao?” “Đúng vậy! Công ty của anh mới thành lập, vốn khởi động không đủ, không chiêu mộ được nhiều cao thủ mã hóa cho lắm.” “Được rồi, chờ em thi xong, em sẽ lại đây giúp anh một tháng.” “Em nói thật hả?” Trịnh Minh Hạo kinh ngạc nhìn cô. “Ừ. Anh không cần trả lương, bao ăn bao ở cho em là được rồi.” Lăng Lăng nói: “Nhưng mà trước hết phải nói rõ, anh tuyệt đối không được có ý nghĩ lộn xộn với em, em giúp anh chỉ đơn thuần xuất phát từ đạo nghĩa giang hồ mà thôi.” “Anh đây là người rất có nguyên tắc, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không từ bỏ quyền lợi “suy nghĩ lộn xộn”!” Cô rống to: “Trịnh Minh Hạo, trên thế giới nhiều phụ nữ như vậy, tại sao anh cứ phải đem em quăng vào hố lửa?” Giọng anh còn to hơn cô: “Bạch Lăng Lăng, trên thế giới nhiều đàn ông như vậy, tại sao em cứ phải yêu đương với cái máy tính?” “Anh ấy là người, bằng xương bằng thịt, là người có tình cảm, có tri giác!” “Em đã gặp rồi sao? Hay là đã chạm vào?” Trịnh Mịnh Hạo kéo tay cô, đặt trước ngực mình, nhịp tim mạnh mẽ của anh va chạm vào lòng bàn tay cô. “Thế này mới gọi là bằng xương bằng thịt, có tình cảm, có tri giác.” Lăng Lăng rút tay về, nắm chặt lòng bàn tay còn lưu lại hơi ấm. Cô không biết phản bác ra sao, bởi vì quả thực cô chưa bao giờ cảm nhận được nhịp tim của anh, da thịt của anh. Đối với cô mà nói, đó chỉ là một dãy số liên tiếp mà thôi! Trịnh Minh Hạo thấy cô không nói tiếng nào, lại bắt đầu mặt dày khoác lác: “Anh rốt cuộc không hiểu nổi, phụ nữ thích anh có thể xếp thành ba vòng từ trong ra ngoài, tại sao em không chịu nhìn nhận đúng về anh chứ?” “Bởi vì em tuệ nhãn cao siêu, không chạy theo mắt thẩm mỹ của người phàm.” Trịnh Minh Hạo phì cười: “Mong em vui lòng chỉ giáo!” Lăng Lăng hắng giọng nói: “Đàn ông, quan trọng nhất là cảm giác an toàn. Anh nói xem, giống Tạ Đình Phong có nhiều cơ hội thay lòng đổi dạ hơn, hay là giống Albert Einstein thì xác suất thay lòng đổi dạ cao?” “Việc này cũng không nhất thiết, có rất nhiều ông chủ vừa già vừa xấu vẫn bao các ngôi sao điện ảnh đó thôi.” “Vậy anh nói đàn ông mỗi ngày lái Audi TT phóng trên đường có cảm giác an toàn, hay là đàn ông toàn tâm toàn ý ở trong phòng thí nghiệm tập trung nghiên cứu có cảm giác an toàn?” “Em cảm thấy Dương Lam Hàng có cảm giác an toàn sao?” Anh ấy là người không an toàn nhất trong số đàn ông không mang lại cảm giác an toàn. “Anh ta là thầy giáo của em, anh đừng nói bậy!” “Anh chỉ hỏi em anh ta có cảm giác an toàn hay không thôi mà. Em chột dạ cái gì vậy?” Lăng Lăng quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Trịnh Minh Hạo, sợ ánh mắt của mình sẽ tiết lộ bí mật tận đáy lòng. Cô nói: “Nếu trên thế giới chỉ còn lại hai người đàn ông là anh và Dương Lam Hàng, em tình nguyện treo cổ tự vẫn.” “Bạch Lăng Lăng, đến bao giờ em mới có mắt thẩm mỹ chính xác hả?” Mắt thẩm mỹ? Cô cười, nụ cười giống như gió cát xoay vần trên bầu trời thành phố, phiêu bạt vô chừng… Thành phố B thay đổi rất nhiều, từ lâu đã không còn tìm thấy nét đẹp đầy ngạc nhiên như thuở ban đầu gặp gỡ – chính là những tầng sâu văn hóa mang tính lịch sử như thế này. Rất nhiều ký ức của con người bị thời gian làm phai màu, vì thế sẽ đặc biệt nổi bật lên vài nét tươi sáng trong bức tranh ấy. Thành phố B trong trí nhớ của Lăng Lăng, là một thành phố ảo mộng. Cô từng ngồi trên bậc cầu thang của Cố Cung, chống cằm nghe ba kể chuyện lịch sử văn hóa ngàn năm của Trung Hoa. Cô từng đứng trước di tích Viên Minh Viên, nắm tay ba khóc sướt mướt. Bởi vì ba nói với cô: Là người Trung Quốc, không được quên đi quá khứ! Trong trí nhớ của cô, thuyền hoa trong Di Hòa Viên, Tiêu Tương Quán trong Đại Quan Viên, rồi cả gấu trúc trong vườn bách thú vẫn còn mang màu sắc sống động, thế nhưng ba của cô mãi mãi là sắc màu lấp lánh nhất trong mọi màu sắc… Mười năm trôi qua, ánh hào quang của ông chưa bao giờ phai nhạt… Thế nhưng, tiếng khóc kiệt quệ cùng những lời trách cứ đau xé ruột gan của mẹ cũng chưa bao giờ nhạt phai… “Mười năm trước, anh đạp xe tới đón tôi, mồ hôi ướt đẫm, thề non hẹn biển… Mười năm sau, anh đánh xe Audi đi đón cô ta, điều hòa mát mẻ, tình yêu nồng cháy… Đàn ông! Đây chính là đàn ông!” “Tại sao, tại sao anh không thể cả đời làm một anh giáo nông thôn không có tương lai…” … Trong những năm tháng lên núi xuống quê đó. Rất nhiều học sinh ưu tú thành thích nổi bật bị phân công đến những vùng thôn quê xa xôi trên núi. Ba của Lăng Lăng bị phân làm giáo viên tại một trường trung học thôn quê, ở nơi đó ông cùng cô gái xinh đẹp nhất thôn quen biết yêu thương nhau, rồi kết hôn. Bảy, tám năm sau khi khôi phục chế độ thi vào đại học cao đẳng, ông thi đậu đại học T, tốt nghiệp xong ông ở lại công tác trong cục thuế thành phố. Ông đón vợ và con gái ba tuổi vào thành phố, cả gia đình chen chúc nhau trong một ngôi nhà lầu nhỏ rộng hơn mười mét vuông, mặc cho cuộc sống túng quẫn, người vợ cần cù giản dị của ông vẫn vất vả làm việc, chăm lo gia đình, chăm lo con gái, không một lời than thở. Từng năm qua đi, địa vị của ông mỗi ngày một cao, cuộc sống cũng sung túc dần, khoảng cách giữa ông và người vợ trình độ văn hóa không cao theo đó ngày càng xa… Ông không quen nhìn bà vì bình nước khoáng mà cò kè mặc cả với người thu gom đồng nát, không quen nhìn bà hàng ngày mặc quần áo bằng loại vải thô rẻ tiền nhất, càng không quen nhìn bà dùng phương thức la to quát lớn giáo dục con gái… Họ bắt đầu khắc khẩu, chiến tranh lạnh, tình cảm nồng thắm ngày xưa ngày càng tiêu biến theo những trận cãi vã ầm ĩ. Giữa cuộc hôn nhân đầy khủng hoảng, người thứ ba thông minh xinh đẹp, ôn nhu săn sóc xuất hiện, càng góp phần mạnh mẽ vào sự diệt vong của hôn nhân… Ông ra đi, bỏ lại một tờ chứng nhận ly hôn, cùng toàn bộ người thân. Sau khi ông đi, Lăng Lăng mỗi ngày đều đứng chờ ở cửa, cô cứ tin rằng ba sẽ trở về… Nhưng ông không quay về nữa. Là đàn ông bạc tình thành tính, hay là do kẻ thứ ba vô đạo đức? Đều không phải, là do phụ nữ không thể kháng cự sức hấp dẫn của đàn ông ưu tú, cũng như đàn ông không chống cự nổi trước sự quyến rũ của mỹ nhân… Nếu Tôn Trung Sơn có thể vì Tống Khánh Linh mà vứt bỏ vợ, Trương Học Lương đến sáu mươi tuổi vẫn còn cưới người khác, người ta còn có thể yêu cầu đàn ông loại nào sẽ chung thủy trọn đời đây?! Muốn đàn ông chung thủy đến chết, trừ phi bọn họ thật sự tìm không ra người thứ hai! Cho nên, điều Lăng Lăng mong muốn rất đơn giản, một người đàn ông ở bên cô, cho dù thế giới có biến chuyển khôn lường, anh cũng không hề thay đổi… ************************** Trong lúc lơ đãng, đã đến rạp chiếu phim. Tối đó vừa hay trong rạp chiếu bộ phim Hàn Quốc tên “Daisy”.(***) Bộ phim kể về một câu chuyện tình yêu phức tạp rắc rối. Một chậu hoa cúc dại thanh nhạt, một cô gái thuần khiết như đóa cúc dại đem lòng yêu một chàng trai chưa từng thấy mặt, nhưng vì hiểu lầm cùng số phận trêu ngươi mà đi yêu một người đàn ông khác. Một mối tình yêu nhau những chưa từng thấy nhau, cuối cùng vận mệnh an bài cho họ một cái kết bi thương. Khi nhân vật nữ chính nói một câu không thành lời: “Xin lỗi, em không nhận ra anh, em vẫn luôn luôn đợi anh…” Lăng Lăng ôm mặt, khóc không ra tiếng. Cô hoàn toàn có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của sự mâu thuẫn xen lẫn hối hận của nhân vật nữ chính, cũng giống như sự hối hận cùng mâu thuẫn trong cô! Trịnh Minh Hạo ôm cô, nhẹ nhà vỗ vai cô! “Chờ đợi một người chưa từng gặp mặt rất đau khổ, đúng không?” Anh đem mặt cô ấp vào lòng, ôm cô thật chặt. Lăng Lăng im lặng lắc đầu, đẩy anh ra. Cô không ghét Trịnh Minh Hạo ôm, cũng không ghét mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh. Tuy nhiên nếu đem so sánh, hương hoa nhài có phần thanh nhã hơn… Hương hoa nhài? Giờ phút này cô bỗng nhớ vô cùng mùi hương mình phải từ bỏ kia… Trịnh Minh Hạo thở dài: “Em vì anh ta mà đau lòng, vì anh ta mà rơi lệ, anh ta thấy được sao? Khi em cần có người để tựa vào, cần có người ai ủi, anh ta ở đâu? Nhiều năm như vậy, em bị cái loại tình yêu với không tới này tra tấn còn chưa đủ ư?!” “Em không biết.” “Lăng Lăng, hãy cho anh một cơ hội, anh có thể mang đến cho em niềm vui thực sự!” Trịnh Minh Hạo nhìn vào mắt cô, kiên định nắm lấy tay cô nói: “Internet đã qua hết mùa đông, đang hồi phục lại, bây giờ làm web là thời cơ tốt nhất. Em hãy tin anh, em theo anh cùng nhau gây dựng sự nghiệp, chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định sẽ thành công.” … Phim kết thúc, khán giả rời đi. “Em xin lỗi!” Cô đứng dậy bước đi theo dòng người. Lòng tự tin của Trịnh Minh Hạo luôn vượt quá giới hạn của người thường. Lăng Lăng vừa đi vài bước, anh lại đuổi theo, không hề để ý nói: “Anh chắc phải tới khoa tâm thần khám mất, anh phát hiện em càng cự tuyệt anh, anh càng yêu em hơn!” “Đàn ông ấy à! Thứ không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất, chiếm được rồi lại vứt đi như chiếc giày rách.” “Nếu không em để cho anh chiếm thử một lần, rồi anh đem em vứt như giày rách nhé?” Lăng Lăng bị chọc tức đến dở khóc dở cười, hung hăng bấu một phát vào cánh tay anh: “Anh dẹp ý đồ này giùm em đi!” “Muốn anh hết hy vọng, trừ phi em cưới người khác.” “Ngày mai em liền cưới đầu heo.” “Không lý nào anh còn thua cả heo…” … Bọn họ một bên ầm ĩ, một bên dây dưa, cho nên bọn họ không hề chú ý tới. Còn có một người ngồi trong góc, ngón tay thon dài ra sức xoa ấn đường… ————————- (*) Tên một dự án về nghiên cứu sau đại học ở TQ được triển khai năm 2009. Xem thêm ở đây. (**) Audi TT. (***) Daisy (2006) (Hoa cúc dại) là bộ phim kể về tình yêu tay ba giữa một anh sát thủ, một cô họa sĩ và một anh thám tử Interpol. P/S: Phim này cảnh quay lãng mạn, diễn viên đẹp, nhạc phim hay, có điều kết thúc buồn thúi ruột (T_T) Anyway, bạn nào thích melodrama thì đây là một phim highly rmended ^^ Vốn dĩ Trịnh Minh Hạo còn muốn dẫn Lăng Lăng đi karaoke chơi bời, hát hò. Lăng Lăng vô cùng “khéo léo” từ chối: “Không đi! Em không an tâm về nhân phẩm của anh.” Trịnh Minh Hạo thực sự bó tay với cô, đành phải đưa cô về khách sạn. Đi đến trước phòng mình, cô mở cửa, nói một câu: “Cảm ơn anh đưa em về!” rồi bước vào trong. “Không mời anh vào ngồi à?” “Trai đơn gái chiếc cùng chung một phòng, người khác bắt gặp sẽ dị nghị.” Không phải cô lo lắng về Trịnh Minh Hạo, mà là đàn ông khắp thiên hạ chẳng ai tốt đẹp cả. “Xã hội phong kiến đã bị lật đổ rồi.” “Xã hội xã hội chủ nghĩa vẫn có kẻ háo sắc, cảm ơn anh!” Cô đi vào, xoay người vừa định đóng cửa, Trịnh Minh Hạo đã nhanh tay đè lên khóa cửa. “Chờ chút…” “Anh còn có việc gì sao?” “Em thực sự muốn đến giúp anh hả?” “Nếu anh quả thật cần người hỗ trợ, em sẽ đến.” Anh nhìn cô, ánh mắt tỏ ra vô cùng chân thành: “Không uổng công anh coi em là bạn.”  Một dòng ấm áp chảy qua trái tim hoang vu của Lăng Lăng, cô khẽ cười ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt tha thiết chân thành của anh. “Minh Hạo, em tin anh, với năng lực của mình anh nhất định sẽ thành công.” “Em không cho rằng anh là một kẻ phá gia chi tử mơ cao à? Rất nhiều người đều nói anh như thế.” Cô lắc đầu. “Em có một người bạn, anh ấy vì theo đuổi lý tưởng của mình mà trả giá rất nhiều, rất nhiều. Tất cả mọi người đều khuyên anh ấy từ bỏ, bảo anh sẽ không thành công. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ bỏ cuộc… Anh ấy từng nói, làm người nhất định phải kiên trì theo đuổi cái mình muốn, cả thế giới phủ định bạn cũng không sao, nhưng bạn không thể phủ định chính mình!” Cô ngừng một chút, rồi nói: “Hãy đồng ý với em… Mặc kệ người khác nhìn anh thế nào, anh cũng sẽ không lùi bước!” “Có những việc, từ bỏ rồi vẫn còn có thể làm lại từ đầu, có những người, đã bỏ qua là lỡ mất cả đời.” Trịnh Minh Hạo thâm tình cầm lấy tay cô đang buông thõng bên người: “Lăng Lăng, em biết không, chỉ cần em nói một câu, anh có thể trở về đại học T tiếp tục học thạc sĩ… Bởi vì anh không phải anh ta, anh tuyệt đối sẽ không vì theo đuổi lý tưởng của bản thân mà từ bỏ người con gái mình yêu mến!” “Nhưng anh có thể vì Uông Đào mà buông tay.” “Khi đó anh cũng không hiểu em. Anh ngoài việc cảm thấy em có bản chất trong sáng, tính tình thiện lương, thì hoàn toàn không biết gì nữa cả…” “Thế bây giờ anh hiểu em được bao nhiêu? Em mơ hồ, tùy hứng, làm việc không có trật tự, không nghiêm túc… Em có cả đống khuyết điểm. Hiện tại anh nói sẽ không sao cả, nhưng đợi đến khi chúng ta sống cùng nhau, sớm chiều ở chung, anh sẽ phát hiện những điều này rất quan trọng.” Trịnh Minh Hạo đột nhiên nói. “Anh yêu em!” Nghe được lời tỏ tình chân thành đến thế, dù không cố ý, Lăng Lăng cũng bị cảm động đến ứa nước mắt. Cô cố gắng áp chế cảm giác chua xót nơi chóp mũi, khàn giọng nói: “Cuộc sống, không phải chỉ có tình yêu là đáng giá, chúng ta…” Lời cô còn chưa nói xong, Dương Lam Hàng đã đi tới, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía họ. Lăng Lăng vội rụt lại bàn tay bị Trịnh Minh Hạo nắm lấy, lau nước mắt: “Thầy Dương, thầy vừa về ạ?” “Ừ. Lát nữa đến phòng tôi một chút, tôi tìm em có chút việc.” Trịnh Minh Hạo nghe thấy giọng anh, quay đầu miễn cưỡng cười với anh, Dương Lam Hàng cũng khẽ gật đầu chào lại, sau đó đi vào phòng mình. Thấy cô đồng ý với vẻ thất thần, Trịnh Minh Hạo ghé sát vào cô, nói: “Anh ta đêm hôm khuya khoắt tìm em làm gì thế? Trai đơn gái chiếc cùng chung một phòng, chắc sẽ không có mưu đồ quấy rối em đó chứ?” “Anh ta có mưu đồ quấy rối em á?!” Lăng Lăng vô cùng kiên định nói với anh: “Trừ phi toàn thế giới chỉ còn mình em là phụ nữ.” “Em yên tâm! Cho dù toàn thế giới chỉ còn mình em là phụ nữ, anh ta cũng không muốn em đâu.” “Được rồi!” Lăng Lăng lườm anh một cái. “Anh đừng ở đây tự khinh bỉ mắt thẩm mỹ của mình nữa. Mau về nhà “tự sướng” đi!” “Được. Vậy em nghỉ sớm đi nhé, anh sẽ gọi điện cho em sau.” Lăng Lăng đẩy đẩy anh, không kiên nhẫn phất tay: “Đừng dông dài nữa, đi đi, đi đi!” “Bye bye!” Bóng dáng Trịnh Minh Hạo xa dần, Lăng Lăng lại chậm chạp do dự không đóng cửa, mãi đến khi anh đột nhiên quay đầu, không nói gì nhìn cô. Cô mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, dựa lưng vào tường, thở ra một hơi dài. Nếu anh không yêu cô thì tốt biết bao, cô nhất định sẽ ở lại với anh cùng nhau làm web. Cho dù cô không có nhiều thành tựu to tát, nhưng cô nhất định có thể vui vẻ sống qua ngày. ************************** Lăng Lăng nằm trong phòng nghỉ ngơi một lúc, điều chỉnh suy nghĩ hỗn loạn, xong đi đánh răng rửa mặt sơ qua một lượt, sửa sang lại dung nhan cho chỉnh tề, rồi mới đi đến trước cửa phòng Dương Lam Hàng. Cô thận trọng gõ cửa, hơi lo lắng sẽ quấy rầy anh, thấy bên trong không có tiếng trả lời, cô thử gõ lại lần nữa. “Mời vào.” Cô đẩy cửa bước vào. “Thầy Dương, thầy tìm em có chuyện gì không ạ?” Mùi hương hoa nhài tràn ngập căn phòng xộc vào mũi, hương thơm thanh mát dai dẳng. Dương Lam Hàng có vẻ như vừa tắm xong, trên tóc còn dính nước. Nhưng anh không mặc đồ ngủ, mà đã thay một bộ quần tây bình thường màu be cùng áo sơ-mi trắng, trên áo còn hơi ẩm. Anh ngồi trên ghế, không làm gì cả, chỉ ngồi yên, nhìn theo những dấu vết trên thảm trải sàn, bất động một hồi lâu. Hóa ra một người tiết kiệm thời gian như vàng như Dương Lam Hàng cũng có lúc ngẩn người, quả là kỳ tích! “Em ngồi đi.” Anh đứng dậy rót hai tách trà, một tách đưa cho cô, chỉ vào chiếc ghế anh vừa ngồi, còn anh ngồi trên chiếc giường đơn đối diện. Hành động này, liệu cô có thể lý giải thành “muốn nói chuyện thân mật” không nhỉ. Cô ngồi xuống, ngửi qua hương trà, rồi đem tách trà đặt trên bàn. Cũng không biết là xuất phát từ loại tâm lý gì, Lăng Lăng vụng trộm nhìn về phía cổ áo anh. Cổ áo không những sạch sẽ, mà còn được là thẳng nếp cứng cáp, bên trong là chiếc cổ với đường nét tuyệt đẹp của anh, da thịt sau khi tắm rửa trông vô cùng mềm mại sáng bóng… Cô không khỏi tò mò về loại sữa tắm anh dùng, không biết là nhãn hiệu gì, nếu có những mùi hương khác, cô cũng muốn mua một chai về dùng thử. “Tôi có chút việc muốn nhờ em giúp.” Anh rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện. “Có chuyện gì thầy cứ nói đi ạ.” “Angela lần đầu tiên đến Trung Quốc, cô ấy muốn tìm hiểu một chút về các di tích lịch sử của Trung Quốc nhưng không biết tiếng Trung. Tiếc là ngày mai tôi lại bận việc, em có thể dẫn cô ấy đến Vạn Lý Trường Thành tham quan không?” Lăng Lăng hơi khó hiểu. Cô gái mình thương bất chấp vạn dặm xa xôi tìm đến Trung Quốc, anh lại bận, ngay cả thời gian dẫn cô ấy đi tham quan Trường Thành cũng không có. Cô thử nhẹ nhàng từ chối: “Dẫn cô ấy đi thì không thành vấn đề, nhưng tiếng Anh của em không tốt, em sợ mình và cô ấy không thể giao tiếp với nhau, chi bằng…” “Không sao, em cứ mang theo từ điển, không diễn đạt được thì cứ tra từ đưa cho cô ấy xem. Nếu thật sự giao tiếp không được nữa thì gọi điện thoại cho tôi.” “Vâng.” Thấy ý anh đã quyết, Lăng Lăng đành phải đáp ứng. “Còn nữa, nếu cô ấy hỏi em tôi có bạn gái hay chưa, em giúp tôi nói với cô ấy, tình cảm của tôi và bạn gái vô cùng tốt, đang chuẩn bị kết hôn.” Lúc này cô hoàn toàn choáng váng, cố lắm mới đem được mấy chữ “Tại sao?” suýt vọt ra khỏi miệng nuốt trở về. Anh chắc là muốn lạt mềm buộc chặt, dùng cách lấy lui làm tiến để thăm dò tâm ý đối phương. Liệu ngày mai cô có phải nhìn rõ phản ứng của Angela rồi trở về báo cáo chi tiết không đây. Lấy lại tinh thần, Lăng Lăng phát hiện Dương Lam Hàng đang nhìn mình chăm chú, dường như đang đợi cô nói chuyện. Cô chớp chớp mắt, ngây ngốc nhìn lại. “Em không có vấn đề gì cần hỏi tôi sao?” Anh hỏi. “Không ạ!” Nhìn vẻ mặt anh có chút hoài nghi, cô nói: “Thầy yên tâm, em biết phải làm thế nào.” “Ừ!” Anh cúi đầu uống ngụm trà, trầm ngâm một hồi, mới lại cất lời. “Quan hệ giữa em và con trai của hiệu trưởng Trịnh có vẻ rất tốt.” Vấn đề này, có thể tính là chuyện cá nhân riêng tư không? Căn cứ theo luật pháp về quyền riêng tư, cô có quyền từ chối trả lời. Tuy nhiên, cô không muốn anh hiểu lầm, bèn trả lời thành thật: “Chúng em là bạn tốt thôi ạ.” “Cậu ta theo đuổi em, chắc là em có nhận ra chứ?” Cô gật gật đầu, ngón tay bất an vân vê làn váy. “Tôi biết, là giáo viên, tôi vốn không nên hỏi đến chuyện riêng của em. Tuy vậy, tôi chịu sự nhờ vả của người khác nên không thể không hỏi.” Lăng Lăng hơi hiểu ra. Nhất định là hiệu trưởng Trịnh nhìn ra cô và Trịnh Minh Hạo có quan hệ mờ ám, muốn biết rõ sự tình. Cho nên Dương Lam Hàng mới có thể phá lệ mà nói lung tung một lần, hỏi cô chuyện riêng tư như vậy. “Anh ấy đúng là đối với em rất tốt, em cũng rất coi trọng anh ấy.” Cô len lén nhìn lướt qua Dương Lam Hàng lông mày nhíu chặt, bắt đầu chuyển giọng: “Nhưng mà, anh ấy không phải kiểu người em thích.” Dương Lam Hàng thổi thổi hơi nóng trên tách trà, “Vậy em thích kiểu người nào?” Vừa nhìn thấy dáng vẻ hơi kém bình tĩnh tự nhiên của anh, Lăng Lăng không hiểu sao tim đập nhanh một chút, tế bào toàn thân đều trong trạng thái hưng phấn. Suy nghĩ cô nóng lên, cười nói: “Là kiểu giống như thầy ạ!” … Thẳng thắn mà nói, mục đích của Lăng Lăng chẳng tốt lành gì, đầu tiên là vì thỏa mãn thú vui thích đánh choáng anh của mình, tiếp theo, là vì muốn thử một chút xem anh sẽ phản ứng như thế nào. Lăng Lăng hồi hộp muốn ngừng thở, ánh mắt nhìn chằm chặp vào Dương Lam Hàng, sợ bỏ qua bất kỳ biến hóa cảm xúc nhỏ xíu nào trên mặt anh. Tuy vậy, định lực của Dương Lam Hàng không được tốt như cô dự đoán. Lời cô vừa thốt ra khỏi miệng, tay Dương Lam Hàng bất chợt run lên. Nước trà nóng còn bốc khói dưới tác dụng của lực hấp dẫn rơi xuống, nhỏ trên đùi anh. Trầm tĩnh không có nghĩa là phản ứng chậm chạp, ngược lại, dưới tác dụng của phản ứng đối phó kích động, anh lại hành động vô cùng nhanh nhẹn. Không may là, vì tốc độ đứng dậy quá nhanh nên nước trà bắn ra càng nhiều trên tay anh. Do bị bỏng, tay anh buông lỏng, tách nước rơi tự do, đập vào bàn chân đang mang dép lê của anh… Lăng Lăng cứng lưỡi nhìn trân trối mất ba giây, lại nhìn đối phương mặt đỏ hồng… Cô ráng vận sức mới miễn cưỡng nhịn được cười. “Thầy Dương, thầy đừng hiểu lầm, em không có ý kia đâu ạ.” Cô che khóe miệng đang phải kiềm chế muốn rút gân, giải thích nói: “Ý em nói… thầy chín chắn, trầm ổn, nhân phẩm tốt, tính cách tốt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại có chí tiến thủ…” Không khen thì không biết, Dương Lam Hàng ngoài dung mạo anh tuấn, giàu có ra, ưu điểm còn rất nhiều. Tuy thế, nếu cứ tiếp tục khen sẽ khó tránh khỏi bị nghi ngờ thành nịnh hót, cho nên Lăng Lăng quyết định đem cất lại n ưu điểm tốt đẹp kia để tự mình trân trọng. Động tác anh dừng lại, trên khuôn mặt anh ánh mắt cũng ngưng đọng. Lăng Lăng gắng sức thăm dò ra một chút dao động cảm xúc từ trong mắt anh, nhưng lại phát giác ánh mắt anh cũng có sức xuyên thấu, khiến cho tình cảm của cô không còn chỗ ẩn nấp. Vì thế, cô cũng hoảng hốt. “Em… Đã khuya rồi, em về phòng trước ạ.” Cô chạy trối chết ra khỏi phòng, cứ như thể chậm một bước sẽ bị người ta ăn thịt. Cảm giác yêu một người thật kỳ diệu, ví dụ như: Sẽ kiềm lòng không đặng muốn gặp anh, quan sát nhất cử nhất động của anh, nhưng khi anh quay đầu thì lại sợ hãi tránh né, sợ bị người ta nhìn thấy thế giới nội tâm của mình. Giờ phút này cảm giác của Lăng Lăng cũng y hệt như vậy, cô thích anh, muốn thăm dò, muốn biết tâm sự của anh, nhưng lại lo lắng tình cảm của mình bị phát hiện khiến bản thân rơi vào cảnh xấu hổ khôn cùng, vì vậy mà ra sức che giấu… Sau khi Lăng Lăng bỏ chạy, Dương Lam Hàng nhặt chiếc tách rơi trên mặt đất lên, không kiềm được mà cong lên khóe môi. Nhớ tới cô nói: Em thích kiểu như thầy, thầy chín chắn, trầm ổn, nhân phẩm tốt… Ý cười của anh ngày càng sâu. Thời gian thật sự là một thứ tốt đẹp, nó có thể hóa giải hiểu lầm, làm sâu sắc hiểu biết, nó cũng có thể bồi đắp nên tình cảm, hơn nữa còn làm tình cảm thêm sâu đậm… Anh tin chắc, chung quy sẽ có một ngày cô chịu đón nhận anh, bất kể anh có không phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của cô thế nào đi nữa… *************************** Thời buổi này, làm người khó, làm học trò tốt càng khó, làm học trò ngoan trong mắt Dương Lam Hàng đã khó càng khó hơn! Ngày hôm sau, Lăng Lăng mang cặp mắt gấu mèo to đùng dẫn tình địch của mình đi chơi Trường Thành. Chuyện này tính sao đây?! Angela rõ ràng không có hứng thú gì với kỳ quan hùng vĩ nhất này của người Trung Quốc, chỉ nhìn ngắm lơ đễnh. Lăng Lăng càng không hứng thú, toàn bộ sức chú ý đều tập trung vào mỹ nữ bên cạnh. Càng nhìn càng phát hiện Angela và Dương Lam Hàng vô cùng xứng đôi, đều có vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc, đều có chiều sâu vượt trội bề ngoài, hơn nữa, cả hai đều biết cách tôn trọng người khác. Suốt đường đi, tiếng Anh Lăng Lăng dùng căn bản không thể hiểu nổi, nhưng Angela vẫn chăm chú lắng nghe, từ cách phát âm không chuẩn cùng lỗi ngữ pháp của cô, Angela ra sức giúp cô giảng giải hàm ý của ngôn ngữ. Để Lăng Lăng có thể nghe hiểu, cô ấy còn nói thật chậm, phát âm rõ ràng, khi dùng từ cũng chú ý chọn những từ ngữ đơn giản nhất. Đứng trên phong hỏa đài(*), Angela đột nhiên hỏi cô: “Bạch, cô gặp bạn gái của Dương bao giờ chưa?” Trong lòng Lăng Lăng khẽ động một cái, núi non trùng điệp khiến ánh mắt cô mê man. “Chưa gặp qua, chỉ nghe thầy Dương nhắc đến.” Cô nói. Mặc cho đôi mắt đau nhức, Lăng Lăng vẫn cố gắng nhìn rõ biểu hiện của Angela. Cô không thể làm gì nhiều cho Dương Lam Hàng, cho nên nếu có thể làm, cô sẽ gắng hết sức. Angela cũng không che giấu vẻ thất vọng trên khuôn mặt, ngược lại còn thành thực nói: “Cô ấy là người con gái như thế nào, tôi rất muốn biết…” “…” Một người phụ nữ hoàn hảo, một người phụ nữ khiến cô muốn ghen tị cũng không dám. “Bạch, nhờ cô giúp tôi chuyển lời với anh ấy, tôi gửi tới anh lời chúc phúc tốt đẹp nhất…” Lăng Lăng nhìn thấy rõ, cô dám khẳng định, Angela yêu Dương Lam Hàng. Ngôn ngữ không thông, văn hóa bất đồng, nhưng thông điệp truyền đi từ ánh mắt và ngữ điệu đều như nhau! Yêu, là ngôn ngữ chung trên toàn thế giới. Nếu rõ ràng đã yêu nhau, cớ sao phải tra tấn lẫn nhau như thế?! Có lẽ… Cô có thể giúp bọn họ. Có lẽ… Dương Lam Hàng bảo cô đi, là để giúp họ. “Cô thích thầy Dương sao?” Lăng Lăng vốn muốn hỏi khéo một chút, tiếc là ngôn ngữ bị trở ngại. Angela nói rất nhiều, tốc độ nói hơi bất ổn, Lăng Lăng cũng không hoàn toàn hiểu hết, nhưng đại thể thì hiểu rằng: Tuy anh là người phương Đông, văn hóa khác biệt nhau, nhưng nhiều năm trước cô đã rất coi trọng anh, cũng đem lòng yêu anh. “Đã vậy, sao cô không nói với thầy ấy?” Angela vén lại mái tóc vàng bị gió thổi tán loạn, kể một đoạn khiến Lăng Lăng không biết nói gì: “Dương không yêu tôi. Anh ấy khen tôi xinh đẹp, chân thành, nhiệt tình, đáng yêu… Mọi từ ngữ tốt đẹp đều có thể dùng để miêu tả tôi… Nhưng, anh ấy không yêu tôi, sau này cũng sẽ không, vĩnh viễn không…” Thế này… Cũng chỉ mình Dương Lam Hàng mới có thể nghĩ ra cách thức từ chối “quái dị” như vậy! Từ ngữ tốt đẹp trên thế giới có đến X công dụng, nhưng đằng sau câu nói kia lại đem đẩy người ta đến chỗ không lời phản bác! “Cô chắc chứ?” Lăng Lăng vẫn có chút không tin: “Giữa hai người liệu có hiểu lầm gì đó chăng?” “Anh ấy thực sự không yêu tôi! Dù chỉ… một đêm…” Dù chỉ?! Một đêm?! Lăng Lăng bất giác nhớ đến buổi tối hôm trước, Angela trong bộ váy ngắn gợi cảm và cánh cửa phòng đang mở kia. Không lẽ, anh cố ý?! Angela đi xuống phong hỏa đài, tóc vàng tung bay tự tin, hấp dẫn vô số ánh mắt… Đúng vậy, dùng mọi từ ngữ tốt đẹp để miêu tả một cô gái như thế cũng không có gì quá đáng! Cô thật muốn đem đầu óc Dương Lam Hàng ra nghiên cứu thật kỹ thật kỹ, coi não anh ta rốt cuộc làm bằng vật liệu gì! … Trở lại phòng khách sạn, Lăng Lăng thử đến gõ cửa phòng Dương Lam Hàng. Không ngờ anh đang ở trong phòng uống trà. Nhàn nhã hiếm thấy. “Thầy Dương, điều thầy dặn, em đã nói rồi, Angela nhờ em nhắn với thầy… Cô ấy chúc phúc cho thầy…” “Vậy à! Cảm ơn em!” Không có câu tiếp theo. Vẻ mặt hờ hững đến mức hơi lạnh lùng kia, khiến Lăng Lăng cảm thấy lạnh sống lưng. Núi băng như thế, nhất định chỉ có thế ngắm từ đằng xa! ***************************** Một tháng sau, Lăng Lăng ôm một bình trà hoa nhài bự uống điên cuồng, kế hoạch cai trà hoàn toàn kết thúc trong thất bại. “Lăng Lăng, không phải cậu kiêng mọi thứ có mùi hoa nhài sao?” Trong quán bán đồ cay Tứ Xuyên, Liên Liên buông đũa, nhìn cô hết sức thông cảm. “Tớ hôm nay từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều, cả ngày đều ở cùng Dương Lam Hàng thảo luận báo cáo đề tài, chịu đựng mùi hoa nhài tra tấn. Cậu bảo tớ có kiêng trà hay không còn có nghĩa lý gì sao?” Lăng Lăng lại rót đầy một ly trà, uống như khát nước. Lâu rồi không uống, lá trà chất lượng kém của quán ăn cũng có khả năng để lại dư vị lâu tan, hương lưu trong miệng. “Cậu van xin anh ta đi, bảo anh ta đổi sữa tắm khác.” Đề nghị của Liên Liên vô cùng thiếu tính xây dựng, Lăng Lăng ra sức khoát tay. “Cậu cho rằng tớ không nghĩ tới à, nếu anh ta không phải sếp tớ, tớ đã sớm đứng trước mặt anh ta, đập bàn cái rầm: Dương Lam Hàng, anh đổi sữa tắm cho tôi, tôi ngửi thấy mùi trên người anh liền muốn ói!!!” Tiếc là, cô không dám. Rốt cuộc cũng vì anh là thầy giáo của cô! Cô và Liên Liên về cơ bản xem như đến từ quê hương của Khổng, Mạnh. Ở nơi đó, mỗi đứa con nít từ lúc còn nhỏ đã bị giáo huấn tư tưởng tôn sư trọng đạo. Bất kể thời gian địa điểm, chỉ cần giáo viên đi ngang qua, phải lập tức quay người chào hỏi, chậm chút xíu đều có thể bị quy vào “tội đại nghịch bất đạo” là không tôn kính thầy cô. Đừng tưởng mấy học trò nam nghịch ngợm gây sự, ai cũng dám chọc, vừa thấy giáo viên, tất cả đều im re, so với cừu non còn ngoan hơn. Không còn cách nào khác, văn hóa nơi nào dưỡng thành con người nơi đó! Liên Liên gật đầu tỏ vẻ thông cảm sâu sắc, hoàn toàn có thể hiểu được Lăng Lăng có nỗi khổ không nói nên lời. “Theo tớ thấy, chi bằng cậu cứ nói thẳng. Cậu bảo với anh ta: Cậu cứ ngửi thấy mùi hoa nhài là lập tức nước không thiết, cơm không thèm, trong lòng toàn là anh ta… Tớ cam đoan ngay hôm sau anh ta sẽ đổi.” “Sẽ đổi. Nhưng không phải đổi sữa tắm, mà là đổi tớ!” “Vậy chẳng phải tốt lắm sao. Đỡ cho cậu mỗi ngày muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!” “Ai nói tớ muốn sống không được, muốn chết không xong?” Lăng Lăng vẫn cố mạnh miệng. “Ngày nào cũng gặp anh ta, mỗi ngày của tớ trôi qua khỏi nói tốt biết dường nào…” Liên Liên kéo tay áo cô, cầm tay cô giơ cao lên. Chỉ vào lòng bàn tay băng bó như cái bánh ú của cô nói: “Có đau hay không trong lòng cậu rõ ràng nhất! Mẫu vật vừa làm xong thí nghiệm tính chịu nhiệt ở ba trăm độ, cậu dùng tay đi lấy… May là cậu ngẩn ngơ mất mười phút mới nhớ đi lấy, nếu không hai tay này của cậu đã tiêu luôn rồi!” Lăng Lăng rụt tay lại, vung vung hai tay vẫn còn đau: “Tớ tưởng nó nguội mà.” “Cậu nghĩ vậy mà được à? Đầu óc cậu để ở đâu hả? Dùng để nhớ Dương Lam Hàng chắc?!” Giọng nói luôn có sức bùng nổ của Liên Liên lôi kéo không ít ánh mắt của các bạn sinh viên. Lăng Lăng vội vàng bịt miệng cô. “Cho tớ xin, cậu nói nhỏ chút đi! Loại sự tình này mà để người khác biết được thì còn gì là mặt mũi! Sau này ở đại học T tớ biết trốn vào đâu đây.” Liên Liên hoàn toàn không quan tâm, vẫn tiếp tục duy trì giọng nói oanh tạc của mình: “Không sao đâu, còn nhiều nữ sinh điên cuồng mê mẩn anh ta hơn cậu nữa. Ở đại học T, nếu cậu nói mình không thích Dương Lam Hàng, người ta mới có thể khinh bỉ cậu nghĩ một đằng nói một nẻo!” “Thật không?” Lăng Lăng nhận ra mình không có cách nào thay đổi giọng nói lớn của Liên Liên, đành tìm mục tiêu dễ dàng hơn, tự che mặt mình. “Lăng Lăng, thích anh ta không phải lỗi của cậu, điều này chỉ có thể chứng minh mắt thẩm mỹ của cậu đã có tiến bộ! Cậu biết không, mấy hôm trước tớ nổi hứng đi nghe giảng giờ của Dương Lam Hàng, đông nghẹt! Bảy giờ sáng tớ đã đi giành chỗ, nhưng chỉ có ba hàng ghế cuối là còn chỗ trống.” “Cậu đi nghe anh ta giảng à? Anh ta dạy hay không?” “Cậu chưa bao giờ nghe hả?” Liên Liên kinh ngạc nhìn cô. “Anh ta giảng bài bằng tiếng Anh, xong còn đặt câu hỏi. Với trình độ tiếng Anh của tớ, đi nghe chẳng phải là tự tìm chết à!” Liên Liên ra vẻ “cậu đã phí nửa đời người” mà cảm thán: “Ai da! Nói thật lòng, anh ta đứng lên bục giảng một phát, đó thực sự là gây họa… Không biết hiệu trưởng đại học T nghĩ gì nữa, trước khi thông báo tuyển dụng anh ta cũng không chịu phỏng vấn một chút. Trường chúng ta tỉ lệ nam nữ vốn đã mất cân đối, con mắt nữ sinh đều đặt cao hơn đỉnh đầu, lúc này còn gặp phải Dương Lam Hàng, liệu còn chịu để mắt đến đàn ông khác sao?” “Theo tớ thấy, trường để cho anh ta đứng lớp cũng không việc gì, một tuần chỉ có hai lần lên lớp chứ mấy. Nhưng trường mình sao lại có thể cho phép anh ta đi hướng dẫn nữ sinh viên, tớ một tuần phải gặp anh ta mười bốn lần, mỗi lần tám tiếng! Mắt thẩm mỹ của tớ cho dù có kém hơn nữa cũng sẽ có lúc thấy anh ta thuận mắt!” “Lăng Lăng, một tuần chỉ có bảy ngày…” “Thậm chí ngủ mơ cũng thấy nữa!” Liên Liên vừa nghe, lập tức phát hỏa. “Bạch Lăng Lăng! Cậu tỉnh táo chút đi! Cậu cứ như vậy, sớm muộn gì cũng bị anh ta bức điên luôn.” “Tớ biết!” ——————————— (*) Khu vực đốt lửa báo hiệu trên Vạn Lý Trường Thành. Xem thêm tạiđây.