Trao lầm tình yêu cho anh

Chương 10 : Chương 19-20

Trịnh Minh Hạo yêu cô! Còn lâu hơn Uông Đào, còn sâu sắc hơn Uông Đào? Nếu không phải chính tai mình nghe thấy thì dù bất kỳ ai nói với cô, cô cũng đều không tin. Trớ trêu thay, chính cô lại nghe được chân thực rõ ràng! Rốt cuộc cô đã làm gì? Nhớ lại khi cô cùng Uông Đào thành đôi, Trịnh Minh Hạo nét cười cô đơn, tim Lăng Lăng đau thắt từng cơn… Cô thực sự rất muốn ích kỷ cùng Trịnh Minh Hạo tiếp tục làm bạn bè tốt, đón nhận sự quan tâm chăm sóc của anh. Nhưng cô không thể, đã không đáp lại được điều anh muốn, hà cớ gì bắt anh trả giá cho cái anh không đáng phải trả giá!  ******************************** Hôm đó, Lăng Lăng cùng Trịnh Minh Hạo ngồi trong nhà ăn cơm Tây, mặt đối mặt, Trịnh Minh Hạo kể cho cô nghe một đoạn chuyện cũ… Thời Trịnh Minh Hạo học năm ba, đúng là rất ham mê game online. Trong trò chơi, sau một cuộc thánh chiến đẫm máu, pháp sư tay cầm quyền trượng bạc chỉ còn vài giọt máu, kéo áo bào trắng lặng lẽ đi về phía chân trời thê lương. Đứng giữa Bích Thiên Huyết, trông xuống những kẻ tranh đoạt chiến lợi phẩm vì sinh tồn, Trịnh Minh Cảm cảm nhận rõ ràng một loại chiến tranh bi thương… Đây là trò chơi online, là một thế giới ảo còn chân thực hơn bất kỳ thứ gì! Thoát ra khỏi mạng, Trịnh Minh Hạo mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, chớp chớp đôi mắt khô mỏi, hướng tiểu Lý phụ trách quản lý hàng net phất tay hô to: “Tiểu Lý Tử, mang anh chai Coca, anh bù tí máu.” “Có ngay đây!” Tiểu Lý đưa ly nước chanh đá trên tay cho cô gái ngồi bên xong, lấp tức quay về phía Trịnh Minh Hạo ra dấu OK, bước nhanh đi chỗ khác. Trịnh Minh Hạo vừa định thu hồi tầm mắt thì đột nhiên bị một cảm giác rung động đặc biệt giữ lại. Anh thấy cô gái đối diện kia chậm rãi lấy ra một miếng khăn giấy, cẩn thận dùng khăn lau những giọt nước đọng trên ly nước chanh, từng chút từng chút, hết sức cẩn thận, nhưng nước mắt trên mặt cô không ngừng tuôn rơi, không ai vì cô mà lau chúng đi. “Coca đây!” Tiểu Lý kêu to một tiếng, dọa anh thiếu chút đứng tim. Đưa tay đón lấy chai coca, ánh mắt lại bất giác liếc nhìn người con gái đối diện, đây là lần đầu tiên anh thấy một cô gái khóc yên lặng đến thế, không có ngôn ngữ, không có biểu hiện, chỉ có nước mắt lặng lẽ chảy xuôi. “Cô em này cũng tốt đúng không? Vừa nhìn đã biết con gái nhà lành! Cô ấy tên là Bạch Lăng Lăng, chuyên ngành Điện tử, năm ba.” “Vậy à!” Nếu nói mỹ nữ, anh đã thấy qua rất nhiều. Lúc mới vô năm nhất Trịnh Minh Hạo đã được hưởng thụ hiệu quả thị giác tuyệt vời kiểu đó, anh cũng giống như mấy nam sinh nhàm chán cùng phòng ngủ, chán đến nỗi tự do rảnh rỗi lên mạng tán tỉnh mấy em gái, đến những nơi như khoa Truyền thông hoặc mấy trường ngoại ngữ sẽ thấy mỹ nữ, nhưng sau này gặp càng nhiều gái đẹp, anh dần cảm thấy không còn thú vị, đề tài tán gẫu quanh quẩn chỉ có chuyện trăng hoa trai gái, những nơi lui tới chẳng gì khác ngoài khu mua sắm, khách sạn, rạp chiếu phim, quán bar. Chỉ có hai chữ “vô vị”! Còn không bằng cùng mấy thằng bạn chơi bài, đánh mạt chược. Thế nhưng, nữ sinh có khí chất thanh tân hôm nay bỗng nhiên lại khiến anh có một loại cảm giác đặc biệt – muốn nói về thứ tình yêu “ngu ngốc”. Cũng như những nam sinh khác, mỗi sáng bảy giờ đứng chờ cô ấy dưới lầu nhà trọ nữ sinh để cùng đi ăn sáng, buổi tối mười giờ lại đứng dưới lầu nhà trọ nữ sinh mà lưu luyến không rời. Buổi tối tắt đèn cô ấy sẽ gọi điện thoại cho anh, nói nhớ anh. Cô sẽ xem anh đá bóng, nhìn anh dẫn bóng mà hò hét cổ vũ. Cô sẽ đưa anh một chiếc khăn quàng cổ, chống lại mọi giá rét trong mùa đông… Trịnh Minh Hạo càng nghĩ càng cảm thấy cuộc sống như vậy thật thú vị, có vẻ so với game online còn hay ho hơn. Bàn tay to của tiểu Lý huơ huơ trước mắt anh: “Em có số QQ của cô ấy, nếu muốn nói chuyện thì dùng quyền trượng trao đổi nha.” “Biến! Anh chú muốn biết QQ của cô ấy còn cần nhờ chú sao!” “Anh Hạo à, không phải em khinh thường anh! Nếu anh có thể theo cô ấy lấy được số QQ, em đem tài khoản game của em cho anh luôn!” “Chú chống mắt lên mà coi!” Trịnh Minh Hạo ung dung đứng dậy, kéo ghế đi về phía đối diện, đặt bên người Lăng Lăng, ngồi xuống. Lần đầu tiên anh phát hiện cảm giác chính mình hóa ra không tồn tại là như vậy, tư thế anh cool là thế, nhưng người ta đến cả một cái liếc mắt cũng không có! Trịnh Minh Hạo nhìn lướt qua màn hình máy tính của cô, hơi kinh ngạc – cư nhiên là “tuyển tập truyện cười”! Đọc truyện cười mà khóc, sở thích kiểu gì vậy?! Trịnh Minh Hạo dùng ngón trỏ gõ gõ lên bàn trước mặt Lăng Lăng, dùng một giọng tự nhận là có chút lôi cuốn nói: “Đọc truyện cười đến rơi nước mắt, bạn thật sự cũng rất đặc biệt đó!” Lăng Lăng lạnh lùng nhìn liếc anh một cái rồi quay đầu tiếp tục đọc truyện. Anh cảm thấy chán, vừa đứng dậy thì tiếng di động của Lăng Lăng vang lên. Cô thở dài, đằng hắng cổ họng rồi mới bắt điện thoại: “Alô?! Mới đó đã nhớ tớ rồi sao?” Giọng điệu của cô nghe thật thoải mái, thật vui vẻ. “Đi shopping á?!” Cô nhíu mày thực sâu, tay đặt trên con chuột bất giác đưa lên day day trán, vẻ mặt miễn cưỡng, nhưng giọng trả lời không hề nghe ra một chút khó xử: “Vậy à… Cậu ở trong phòng chờ tớ, tớ về tìm cậu ngay đây.” Cô vịn bàn máy tính đứng lên, đứng yên trong chốc lát rồi mới chậm rãi rời đi. Nhìn đôi vai gầy yếu của cô, bước chân hỗn loạn, Trịnh Minh Hạo bỗng nảy sinh ý muốn nâng đỡ cảm xúc của cô, cô trông có vẻ thực sự rất mỏng manh yếu đuối, giống như không thể chịu được một chút thương tổn nào… “Tự ti hả?” Tiếu Lý không biết từ lúc nào lại xuất hiện bên cạnh, nặng nề vỗ vỗ vai anh. “Tự ti gì?” Trịnh Minh Hạo lạnh lùng trừng mắt liếc cậu ra một cái, “Anh chỉ đang nghĩ – trạng thái tinh thần cô ấy như vậy mà đi shopping không biết có nguy hiểm đến tính mạng không.” “Anh Hạo, không phải anh thực tình đấy chứ?” “Đi! Chú ý đến quyền trượng của anh kìa, anh mẹ nó mất ba đêm liền mới đánh ra nó!” Tiểu Lý cười cười mờ ám, không nói gì nữa. Từ hôm đó về sau, Trịnh Minh Hạo không gặp lại cô, đôi khi sau mỗi cuộc “thánh chiến” anh sẽ nhìn sang máy tính đối diện kia, nhớ lại làn váy trắng tinh, mái tóc đen mềm mại, cả bóng dáng mỏng manh kia nữa… Nhưng cũng chỉ là đôi khi mà thôi. Vài ngày sau, khi anh đang ở ngoài cửa khoa Tin học lại gặp được Lăng Lăng lần nữa, tim đột nhiên bị bóp mạnh. Cô và cô gái có chút nhu nhược đáng thương ở hàng net hoàn toàn khác nhau. Khi mới gặp ở hàng net, cô trông thực sự rất yếu đuối, giống như không thể chịu được một chút thương tổn, rất cần người che chở và an ủi… Hôm nay cô cười ngọt ngào kéo cánh tay một cô gái khác, vừa cười vừa tán gẫu, tóc dài mềm mại bay bay trong gió nhẹ, làn váy dài màu trắng tựa như mưa bụi lượn lờ, dịu dàng nhưng vẫn rất tự tin. Anh như bị ma ám, tin vào một điều anh chưa bao giờ mảy may tin tưởng trước đây – mới gặp đã yêu, gặp lại say lòng!(*) *************************** Khuya hôm đó, khi Trịnh Minh Hạo đã buồn bực cả đêm ở hàng net trở về phòng ngủ, lão Tam cao to dũng mãnh Lý Vi của phòng bọn họ đang ở trên mạng tán gái, anh ta vừa thấy Trịnh Minh Hạo trở về lập tức bày ra vẻ mặt nhìn thấy đấng cứu thế: “A Hạo, cậu trở về rồi, mau giúp tớ thu phục em gái này đi.” “Tớ hôm nay bực bội trong người, cậu đi tìm Đào Tử đi.” “Đào Tử bị đồng hương của nó tìm được kéo đi phòng tự học rồi. Cậu bực bội chuyện gì?” Trịnh Minh Hạo đặt mình lên giường, nhớ tới quyền trượng bạc anh gian nan khổ ải mới đánh ra được trong trò chơi, tim vẫn còn nhoi nhói đau. “Tam ca, cậu có tin tình yêu sét đánh không?” “Tin! Nhưng tớ càng tin… tình một đêm hơn!” “Shit! Chất lượng giáo dục của sinh viên lớp cậu có không vậy?” Trịnh Minh Hạo chửi thề một tiếng, xoay người, từ trong túi quần lấy ra một dãy số, trong đầu lại hiện lên nụ cười xinh đẹp dịu dàng của cô, anh nghĩ lúc cô khóc rất đẹp, không thể tưởng tượng nổi khi cô cười còn đẹp hơn! Nhớ lại đôi vai gầy yếu của cô, bước chân hỗn loạn và cuối cùng là nụ cười xinh đẹp dịu dàng, anh không khỏi cảm thán: “Cậu chưa từng gặp cô ấy, nhìn thấy cô ấy cậu sẽ hiểu được cái gì là tình yêu sét đánh…” Lão Nhị đang nằm trên giường đọc sách hết hồn ngồi dậy, trợn tròn mắt nhìn anh: “A Hạo, quá nửa đêm rồi, cậu nói tiếng người đi, được không?” “Được! Hôm nay tớ đã đem quyền trượng đổi lấy số QQ của một nữ sinh.” Một tiếng rầm vang lên, lão Tứ Cao Nguyên nãy giờ vẫn nằm tầng trên bỗng nhiên hiện thân tại đồng bằng, đứng dậy phủi phủi đất trên người. “Tứ ca, hôm nay cậu luyện được công phu gì vậy? Di hình hoán ảnh hả?” Lão Tứ Cao Nguyên nghiến răng nghiến lợi xoa cánh tay. “Rảnh rỗi sinh nông nổi đi đùa kiểu này, cũng may tớ thân thủ linh hoạt…” “Tớ nói thật đấy.” “Gì!!” Trịnh Minh Hạo còn chưa kịp hiểu ra tiếng huýt chói tai kia là vì chuyện gì, chợt nghe Cao Nguyên nói: “Tớ với Tương Lâm rốt cuộc cũng có hi vọng!” Lý Vi đang trên mạng tán gái còn không quên bổ sung thêm chút thuyết minh: “Nữ sinh ngành mình rốt cuộc cũng chịu để mắt nhìn đến tớ!” Trịnh Minh Hạo nhíu mày nhìn số QQ trong tay: “Cô ấy… cô ấy với tớ có quan hệ chắc chắn sao?” Không ai trả lời anh! Một thời gian sau, trong khi các bạn cùng phòng anh nhiệt huyết sôi sục ngồi bàn luận làm thế nào phân chia mỹ nữ các ngành, trong lòng Trịnh Minh Hạo chỉ mắc mứu một câu hỏi: Tại sao cô ấy lại từ chối add anh vào danh sách bạn bè? “Mình học ngành Tin học trường đại học T, có thể chat với nhau không, làm quen nhé?” Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời cho đến nay anh nói chuyện uyển chuyển như thế, kết quả bị từ chối ba lần, thậm chí ngay cả một chữ cũng không hồi âm! Anh đành phải đem tên họ ra, thể hiện thành ý: “Giới thiệu một chút, mình tên là Trịnh Minh Hạo khoa Tin học.” Lần này có hồi đáp một câu: “Không biết! Làm ơn đừng quấy rầy!” “Bạch Lăng Lăng”, cái tên này anh nhớ kỹ, thực sự có cá tính! ———————————– (*) Câu này nguyên gốc là “Nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm”, nhưng mình không thích để Hán Việt nên tạm dịch sang tiếng Việt như trên ^^ Sáng sớm hôm sau, chưa đến tám giờ Trịnh Minh Hạo đã rời khỏi giường mặc quần áo, một chuyện trăm trăm hiếm thấy, Cao Nguyên nằm giường trên cầm đồng hồ báo thức nhìn thoáng qua, nửa tỉnh nửa mơ hỏi: “Cậu nửa đêm nửa hôm lăn qua lăn lại cái gì vậy?” “Tớ đến lớp.” “Shit!” Anh ta rống to: “Cậu bệnh nặng rồi!” “Cậu lo ngủ phần cậu đi!” Đối với một người chưa bao giờ rời khỏi giường trước giờ ăn trưa như Trịnh Minh Hạo mà nói, tám giờ đi học đương nhiên là chuyện nghìn lẻ một đêm(*)! Anh sở dĩ dậy sớm như vậy là vì muốn đến phòng lưu trữ hồ sơ xem xem Bạch Lăng Lăng là thần thánh phương nào!  Sau nhiều phen lật tới lật lui, anh cuối cùng cũng tìm được hồ sơ của Bạch Lăng Lăng trong phòng lưu trữ hồ sơ của khoa Điện đại học T, trước đây cô tên là Sử Lăng Lăng, lên trung học, hồ sơ học sinh chuyển đến tỉnh Sơn Đông, đổi tên thành Bạch Lăng Lăng. Trong mục thành viên gia đình chỉ có tên của mẹ cô, họ Bạch. Không có cha đại khái có ba khả năng, nhưng đến trung học mới sửa thành họ mẹ, khả năng chỉ có một: ba mẹ cô vô cùng hận nhau mà ly hôn. Lật lại trang đầu xem ảnh chụp, anh dùng ngón tay che đi nụ cười xinh đẹp của cô, mới nhận ra trong ánh mắt cô là lạnh lùng vĩnh cửu. Có nhưng người dù ở cùng bao nhiêu năm vẫn không có cách nào hiểu biết, có những người chỉ trong nháy mắy đã có thể nhìn thấu. Trịnh Minh Hạo thực sự trong nháy mắt đã có thể nhìn thấu cô, anh biết cô là loại người đem nụ cười cho người bên cạnh, đem cô đơn tịch mịch giữ lại cho chính mình. Cô sẽ ở trong thời điểm đau khổ nhất mà vẫn giả vờ như không sao cả, cùng bạn bè đi shopping, cũng không muốn những khi rơi lệ có người ở bên chăm sóc, giúp cô lau khô nước mắt, an ủi cô. Nhưng cô, khi còn chưa kịp biết tình cảm thắm thiết của anh thì đã lựa chọn bạn thân nhất của anh, Uông Đào. *************************** Với Trịnh Minh Hạo, ngày cứ thế trôi qua, game cứ thế chơi như thường lệ. Thiếu mất ngân trượng có khả năng nhanh chóng tiếp máu và tấn công mạnh nhất, cũng giống như kiếm khách mà không có kiếm sắc, chờ đợi pháp sư chính là cái chết oanh liệt. Nhìn kẻ khác giẫm đạp lên thi thể pháp sư, điên cuồng cướp lấy trang bị hắn vất vả đánh ra, Trịnh Minh Hạo lần đầu tiên nếm phải mùi vị thất bại. Anh hiểu được, đây là quy tắc trong thế giới game, ngươi có thể rời đi lúc thắng lợi, để lại tôn nghiêm cho người chết, nhưng ngươi vĩnh viễn đừng nên vọng tưởng người khác sẽ lưu lại tôn nghiêm cho ngươi. Nhưng anh không hiểu, vì cớ gì tình bạn cũng như vậy, anh có thể ngầm đồng ý để cho bạn chí cốt theo đuổi cô gái mình yêu mến, nhưng bạn của anh lại không thể trong lúc hưởng thụ tình yêu ngọt ngào đừng giẫm đạp lên tình yêu đã chôn vùi của anh. Đêm hè phiền muộn, khói thuốc tràn ngập phòng ngủ. Trịnh Minh Hạo và các bạn cùng phòng Lý Vi, Cao Nguyên, Nam Lục, hừng hực sát phạt nhau trên bàn mạt chược, Uông Đào ngồi lì trên giường Trịnh Minh Hạo, cầm điện thoại buôn lời ngon tiếng ngọt không dứt với Lăng Lăng, vẽ ra tương lai tươi sáng của bọn họ. Lý Vi thực sự buồn nôn không chịu được nữa, đạp Uông Đào một phát: “Cậu đừng có sến vậy được không, tớ van cậu ra dáng nam nhi giùm đi!” Uông Đào mặt mày hạnh phúc mỉm cười đáp lại anh ta. “Nói nhiều mấy lời vớ vẩn ấy làm gì chứ! Cậu chỉ cần dẫn cô ấy đi tìm một phòng rồi chậm rãi mà tâm sự!” Trịnh Minh Hạo vươn tay sờ sờ bao thuốc lá, đã hết từ lâu, cũng giống như trái tim anh đã sớm trống rỗng. Lý Vi nhìn anh. “A Hạo, cậu trước đây chỉ hút chơi thôi, sao dạo này lại nghiện thuốc càng ngày càng nặng thế hả?” “Ngày qua ngày mỗi lúc một chán.” “Tớ thấy em hoa khôi khoa Quản trị kinh doanh kia rất là nhiệt tình nha.” “Hoa khôi?!” Trịnh Minh Hạo nghĩ mất nửa ngày mà đầu óc vẫn trống không: “Cô nào vậy?” “Tên Trương Tâm Di, hôm qua còn đến sân bóng cổ vũ cho cậu đó.” Cao Nguyên nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, cố tình gợi ý một chút: “Chính là em mặc váy ngắn á.” Trịnh Minh Hạo đang cố gắng nhớ lại xem hôm qua đứng ngoài rìa sân bóng ngoài Bạch Lăng Lăng ra còn có cô gái nào không, chợt nghe thấy Uông Đào kinh ngạc hỏi: “Đây không phải số QQ của Bạch Lăng Lăng sao? A Hạo, làm sao cậu có được QQ của cô ấy vậy?” Trong phòng ngủ yên lặng dị thường. Trịnh Minh Hạo không cần ngẩng đầu cũng vẫn có thể cảm giác được sự kinh ngạc của mấy tên ngồi chung quanh. “Không nhớ rõ thuận miệng hỏi khi nào nữa, coi như rác nên làm mất từ lâu rồi.” Anh thuận miệng trả lời lấy lệ. “Vậy à!” Uông Đào không hỏi gì nữa, dọn dẹp trên giường một chút rồi ngủ. Trịnh Minh Hạo làm như không có chuyện gì tiếp tục ra bài, Lý Vi nhìn Trịnh Minh Hạo, cố ý vô tình cảm thán: “Haiz! Ôi tình yêu, thật là mẹ nó nghiệp chướng!” Cao Nguyên thuận miệng tiếp một câu: “Haiz! Ôi phụ nữ, thật là mẹ nó tai họa!” Trịnh Minh Hạo trừng mắt liếc bọn họ một cái, lạnh lùng nói: “Hai tụi bay mỗi đứa ít tạo nghiệt đi một chút, thế giới tất hòa bình!” ….. Chơi một mạch đến rạng sáng, Trịnh Minh Hạo thua cháy túi không còn một xu thì cả đám mới tan. Anh một mình ngồi trên thềm cửa sổ ngoài hành lang hóng gió lạnh, nhìn thế giới u ám mờ mịt dần dần sáng lên. Bỗng nhiên, một điếu thuốc vừa châm xuất hiện trước mắt anh. “Không phải nói chơi chán rồi sao?” Lý Vi hỏi. Trịnh Minh Hạo trầm mặc nhận lấy điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, vị ni-cô-tin nồng đậm chảy xuôi vào cơ thể, vờn quanh cõi lòng trống rỗng, lấp đầy sự trống trải trong máu. Không lâu trước đây, khi Uông Đào cùng Lăng Lăng vừa mới bắt đầu, Lý Vi cao hứng hỏi Trịnh Minh Hạo: “Cậu với em QQ xinh đẹp tới đâu rồi?” Anh nhìn liếc qua Uông Đào vẻ mặt tò mò, thản nhiên nói: “Chơi chán rồi.” Mọi người trong phòng ngủ hẳn nhiên cười một trận, không ai nhắc lại chuyện này nữa. “Tại sao cậu không nói rõ với Đào Tử?” Lý Vi hỏi. “Bạch Lăng Lăng cũng không phải bạn gái tớ, tớ dựa vào đâu mà không cho cậu ấy theo đuổi?” Kỳ thật điều quan trọng nhất là, anh cứ tưởng Bạch Lăng Lăng trong lòng đã có người khác, tuyệt đối sẽ không chấp nhận Uông Đào. Không ngờ, tất cả đều ngoài dự đoán của mọi người. Lý Vi ôm vai Trịnh Minh Hạo. “Ít nhất có thể cạnh tranh công bằng.” “Quên đi! Với tình tình của tớ, Bạch Lăng Lăng căn bản thấy tớ rất chướng mắt.” Anh biết, cô thích dạng người như Uông Đào, ổn trọng, kiên định, tiến thủ. Anh cũng rất thích, nhưng đáng tiếc tính anh không như vậy. “Thật không?” “Tớ hỏi cô ấy có em gái hay không, giới thiệu cho tớ làm bạn gái…” “Cô ấy nói thế nào?” “Cô ấy nói: Trịnh Minh Hạo, đừng nói em không có em gái, cho dù có em cũng không đem nó ném vảo hố lửa.” “Ặc!” Lý mỉm cười. “Đôi mắt của Bạch Lăng Lăng rất đẹp, nhưng mắt nhìn người tại sao lại kém thế chứ?” Trịnh Minh Hạo cũng cười. “Mắt cô ấy không phải kém! Căn bản là cô ấy không có mắt.” ******************************* Nghe đến đây, Lăng Lăng rốt cuộc không nhịn được nữa, nói: “Anh đừng nói nữa!” “Chúng ta…” Cô muốn nói: “Chúng ta sau này không cần gặp nhau nữa.” Lời đã dâng đến bên môi nhưng không thể thốt ra. Một dòng nước mắt chảy xuống. Lăng Lăng xoay mặt che đi, lại thấy Trịnh Minh Hạo cầm một miếng khăn giấy đưa đến trước mắt cô. “Chỉ là biết anh thích em thôi mà, đâu cần phải kích động đến vậy chứ!” Lời nói bị anh nói ra với ngữ điệu giấu diếm buồn thương như vậy, càng khiến lòng cô đau đớn. “Tại sao không nói cho em biết?” Cô cố hết sức ổn định hô hấp, lời nói ra vẫn còn rung rung. “Nói em biết? Em có thể chấp nhận anh sao?” “Ít nhất em có thể chia tay với Uông Đào sớm hơn một chút.” “Anh chỉ muốn biết…” Anh chụp lấy tay cô, bao vây trong lòng bàn tay nóng bỏng của mình: “Em có thể chấp nhận anh không?” “…” Cô dùng hết sức rút tay về – đây là câu trả lời của cô. “Vì sao? Chúng ta đã làm bạn bè lâu đến thế, anh đối với em thế nào chắc em cũng biết rõ, tại sao em có thể cho Uông Đào cơ hội mà lại không cho anh cơ hội?” “Em đã bỏ lỡ một lần, em không thể sai lầm một lần nữa.” Cô đã từng tổn thương Uông Đào, cô không thể lại làm tổn thương Trịnh Minh Hạo. “Anh với cậu ta không giống nhau, so với cậu ấy anh hiểu em hơn, anh biết em cần gì, anh biết làm thế nào để em được vui vẻ.” “Anh cũng biết trong lòng em đã yêu người khác rồi!!!” Ánh mắt cao ngạo của Trịnh Minh Hạo trở nên ảm đạm. “Vậy thì sao? Tất cả đều đã trôi qua, em không thể cả đời sống trong hồi tưởng.” “Em chưa từng.” Thời điểm này, cô không thể giấu diếm anh thêm nữa, để làm cho anh hết hy vọng, cô quyết định thẳng thắn thành thực nói với anh tất cả. “Bọn em lại cùng với nhau…” Trịnh Minh Hạo giận dữ bắt lấy tay cô, mười ngón tay bao lấy cổ tay cô thật chặt: “Không thể nào, cho đến giờ anh vẫn chưa từng thấy anh ta!” “Em cũng chưa bao giờ gặp anh ấy. Chúng em yêu qua mạng…” “Shit!” Trịnh Minh Hạo chửi thề một tiếng. “Em có lầm không vậy?!” “Em biết chuyện của mình không thực tế. Em cũng từng thử từ bỏ quên đi, đem anh ấy cho vào blacklist. Nhưng hôm bảo vệ tốt nghiệp đó, anh ấy lại add em… Em căn bản không từ bỏ được, dù đếm bao nhiêu lần số ô vuông trên rèm cửa, em cũng không thể nào quên được anh ấy!” “Nếu yêu anh ta như vậy, tại sao bọn em không gặp mặt nhau?” “Anh ấy ở Mỹ.” Cô ngừng một chút, nói: “Anh ấy có giấc mơ của mình, em không muốn anh ấy vì em mà từ bỏ thứ anh ấy kiên trì theo đuổi.” Bàn tay anh cầm cổ tay cô dần nới lỏng rồi buông ra: “Là cái nhà khoa học biết viết hai chữ “lý tưởng” kia ư?” “Em xin lỗi, hôm nay em không nên nói anh như thế!” Nếu sớm biết Trịnh Minh Hạo thích cô, cô nhất định sẽ không nói lời tổn thương người khác như vậy. “Em đối với anh ta chỉ là một dạng ham mê, giống như trước kia anh ham mê game online.” “Em biết!” Biết rõ sẽ đâm người ta bị thương, Lăng Lăng vẫn cố ý nói ra: “Nhưng em yêu anh ấy…” Trịnh Minh Hạo nghe vậy, quay mặt đi, hai đấm tay nắm chặt. Cô không thấy được vẻ mặt của anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được những lời này làm anh tổn thương sâu đến bao nhiêu. Nhưng cô phải làm như thế, cô không thể cho anh cái anh muốn, ngay cả hy vọng cũng không thể cho. Cô không dám nhìn vẻ mặt Trịnh Minh Hạo nữa, quay đầu nhìn ra con đường nhựa xam xám tang thương ngoài cửa sổ. “Sau này… chúng ta không cần gặp lại nhau.” “Em!” “Em đi trước đây!” Khi cô đứng lên, Trịnh Minh Hạo chắn trước mặt cô: “Ngay cả làm bạn cũng không được sao?” “Chờ anh gặp được một người con gái khác có thể khiến anh rung động, chúng ta sẽ lại làm bạn bè…” Lúc Lăng Lăng rời đi không có quay đầu lại, mặc dù cô rất muốn quay đầu nhìn vẻ mặt của Trịnh Minh Hạo, muốn biết liệu anh có đau lòng lắm không! —————————————————— (*) Ý là “chuyện khó tin”.