Ba giờ chiều, tại phòng kỹ thuật. Cả văn phòng chìm ngập trong sự “ngọt ngào” khó hiểu. Từ khi Từ Yến Thời và Hướng Viên một trước một sau vào cửa, bầu không khí lập tức thay đổi. Hai người không nói với nhau lấy một câu, mà Hướng Viên còn có phần né tránh anh. Cô thong thả quay về vị trí bàn làm việc của mình, lấy tài liệu ở chỗ Lâm Khanh Khanh, đòi Cao Lãnh dữ liệu, nói chuyện kế hoạch công việc tuần tới với Vưu Trí. Nhưng dù là chuyện nào đi chăng nữa cũng đều liên quan tới Từ Yến Thời… Lâm Khanh Khanh: “Lão đại vẫn chưa ký tài liệu… Em vừa đưa cho anh ấy xong…” Hướng Viên ồ một tiếng, bình tĩnh quay sang hỏi Cao Lãnh: “Báo cáo dữ liệu hàng tháng tôi cần từ tuần trước đâu rồi?” Cao Lãnh: “Đưa cho lão đại luôn rồi, vì cậu ấy bảo muốn đích thân xem.” Hướng Viên lại ồ một tiếng, mặt không đổi sắc đưa mắt nhìn sang Vưu Trí bên cạnh: “Còn cậu, kế hoạch công việc tuần tới mà hôm qua tôi bảo cậu đưa cho tôi đâu?” Vưu Trí mù mờ ngước đôi mắt hạt mè đầy vô tội nhìn lên: “Lão đại nói, anh ấy đã viết xong trước khi nghỉ phép rồi…” Tất cả mọi người đều nhận ra, Hướng Viên không muốn đi tìm lão đại, còn Từ Yến Thời vẫn ngồi yên trên ghế làm như không nghe thấy mọi người đang nhắc đến tên mình, thuận tay mở laptop lên, không hề nói lấy một lời. Hướng Viên chợt nhớ đến cảnh tượng ở dưới lầu ban nãy. Anh nhìn thẳng cô, hai tay nắm chặt lấy nhau, tay anh vừa sạch và cũng dài hơn tay những chàng trai khác, thậm chí còn cả nhiệt độ cô chưa cảm nhận được bao giờ. Một cảm giác tê tê chưa từng có xuyên qua đầu ngón tay cô chạy thẳng lên, ý cười chế giễu không chút che lấp trong mắt khiến cô lập tức ngơ ngác. Một giây sau, cô vội vã buông ra như bị điện giật, lần đầu tiên bị người khác chứng kiến vẻ lúng túng khó xử, cô chỉ biết đánh mắt đi nơi khác nhìn sóng người chật chội trên đường. Diễn trò để hả giận cũng chỉ là hả giận, hai người bọn họ vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn, có điều con người cô dễ mất kiểm soát quá. “Tôi lên trước đây.” Hướng Viên bỏ lại một câu rồi ù té chạy một mạch. … Cô đã phải dằn lòng không chủ động tìm anh, nhưng mấy người này, sao cứ như khiêu khích cô thế hả? Không đợi cô mở lời, Từ Yến Thời đã ném tài liệu qua, chuẩn không cần chỉnh rơi ngay lên bàn cô cái *bộp*, người nọ lười biếng tựa vào lưng ghế, vừa nhập mật khẩu máy tính vừa nói: “Có hai phần dữ liệu được thay đổi, tôi đã gửi vào hộp thư của cô rồi.” Hướng Viên mở tài liệu ra, chữ ký của anh vừa dứt khoát lại đơn giản. Chữ lưu loát, lực thấu giấy, rất đẹp. Cô thấp giọng “ừm” một tiếng rồi gập tài liệu lại. Nhờ vào bản lĩnh của cô, “trà sữa yêu thương” của Ứng Nhân Nhân đã được đưa đến, bọn Cao Lãnh Vưu Trí bảy đầu tám não vây quanh bàn làm việc của cô chia đồ uống. Hướng Viên đi đến đẩy đầu Cao Lãnh ra, nói: “Uống xong nhớ phải cám ơn đồng chí Ứng Nhân Nhân đấy, hôm nay cô ta mời.” Mọi người ngạc nhiên, “Ứng Nhân Nhân mời?” Thi Thiên Hữu chấn động tới nỗi lòi con mắt: “Không phải cô ấy muốn theo đuổi tôi đấy chứ? Vừa rồi vào nhà vệ sinh cô ấy còn cười với tôi.” Hướng Viên: “…” Anh lấy đâu ra tự tin này vậy? Vưu Trí bắt được trọng điểm: “Anh lại vào nhà vệ sinh nữ à?” “…” Lúc này Cao Lãnh mới sực nhớ, cầm trà sữa trong tay nhìn quanh một vòng, hồ nghi hỏi: “Sao hôm nay không thấy Lý Trì đâu, có phải Ứng Nhân Nhân với Lý Trì lại cãi nhau chia tay rồi không?” “Hình như lâu lắm rồi không thấy anh Lý Trì ra ngoài với Ứng Nhân Nhân,” Trương Tuấn đẩy cặp kính đít chai dày cộm lên, cúi người kiếm ly của mình trên bàn Hướng Viên. Cao Lãnh ‘ấy’ một tiếng: “Cậu gọi gì đấy, vẫn chưa tìm ra à?” “Nước gừng đường đỏ.” Trương Tuấn nói. Vưu Trí bỗng quay đầu lại, mặt không cảm giác: “Anh bị Thi Thiên Hữu lây bệnh hả? Đến kỳ kinh rồi à?” “Không phải,” Trương Tuấn đỏ mặt, “Gần đây anh hay đau bụng.” Cao Lãnh lại kéo đề tài về: “Có điều nhắc đến, đây cũng là lần thứ hai Ứng Nhân Nhân mời phòng kỹ thuật chúng ta uống trà sữa nhỉ.” “Lần trước là khi nào?” Hướng Viên cúi đầu tìm ly Latte của mình. “Là hồi theo đuổi lão đại, cả phòng kỹ thuật mỗi người một ly, còn gọi thêm bánh Pháp nữa, đúng là buổi trà chiều sang chảnh,” Cao Lãnh nhấp một hớp, mím môi nói, “Có điều lão đại không uống.” Hướng Viên: “Vì sao lại không, người khác mời mà, không uống đúng phí.” Cao Lãnh: “Lão đại nói, Ứng Nhân Nhân quá phiền phức.” Hướng Viên xì một tiếng, cười nhạt: “Đến Ipad của người ta cũng cầm, chẳng lẽ Ipad ít tiền hơn một ly trà sữa?” Mọi người sửng sốt nhìn nhau, Cao Lãnh chậc chậc, “Chị hiểu lầm lão đại rồi, Ipad là Từ Thành Lễ lấy, lão đại cũng không biết. Hơn nữa chị nói xem với tính tình đó của cậu ta, không quen không biết với người ta mà lấy đồ được à? Nên sau đó cậu ta đã chuyển tiền mua Ipad cho Ứng Nhân Nhân rồi, tiền này còn do tôi chuyển, lúc đó lão đại không có tiền, đợi có lương mới trả cho tôi.” Nói đến đây, Vưu Trí nói chen vào: “Cũng may lúc trước em với lão đại không bị cô ta mê hoặc, sao em cứ có cảm giác người phụ nữ này kinh khủng thế nào ấy.” Cao Lãnh: “Là phụ nữ thì đều kinh khủng, phụ nữ càng đẹp càng kinh khủng.” Trương Tuấn: “Không đâu, tôi cảm thấy tổ trưởng của chúng ta cũng rất đáng yêu mà.” Hướng Viên nghe Cao Lãnh nói xong thì thất thần, đúng lúc này bị Trương Tuấn chỉ đích danh mới hốt hoảng tìm về suy nghĩ, nhoẻn miệng cười một tiếng, cụng ly với Trương Tuấn rồi uốn nắn lại cậu ta: “Cám ơn, nhưng tôi lại càng thích người khác khen mình đẹp hơn.” Đối với trai thẳng mà nói thì hai vế này có gì khác nhau à? Trương Tuấn tỉnh tỉnh mê mê ghi nhớ. Trên bàn còn sót lại một ly chưa mở, Hướng Viên thuận miệng hỏi: “Còn có ai chưa lấy à?” “Lão đại đấy, vừa rồi chị Thư mới gọi anh ấy ra ngoài.” “Ờ.” Hướng Viên hậm hực ngồi xuống. *** Từ Yến Thời và Trần Thư đứng trên tầng thượng công ty hút thuốc. Nhưng nói cho đúng là chỉ Trần Thư hút, cô đưa thuốc cho Từ Yến Thời nhưng anh không nhận, chỉ dựa vào lan can, tay đút vào túi quần không nhúc nhích: “Không hút.” Trần Thư bỏ thuốc lại vào bao, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu cũng về rồi, tôi vừa với hẹn Hoàng Khải Minh vào tối nay, còn bên Hướng Viên, cậu nói xong rồi phải không?” Trên sân thượng gió lớn, phóng mắt nhìn ra ngoài là những tòa nhà mới có cũ có mọc san sát như rừng, có tòa cao vút đến tầng mây, có nhà lại lùn tịt dưới mặt đất, đan chéo rắc rối như la bàn. Bên kia là công trường xây dở trống trải mênh mông, không có lấy một bóng người, tầm mắt thoáng đãng. Ở giữa có con sông chắn ngang róc rách nước chảy, tĩnh lặng như khói, như chia thế giới ra làm hai nửa. Một vùng hoang vu, còn bên lại phồn vinh. Từ Yến Thời thôi nhìn, thấp giọng “ừ” một tiếng. Trần Thư xoay người lại, dựa vào lan can nhả khói ra, “Tính cách của Hướng Viên còn phải mài giũa, cô ấy làm loạn lên như thế không được. Ứng Nhân Nhân là đồ ngốc, cô ấy bắt nạt cô ta cũng được thôi, nhưng nếu chọc giận người như Hoàng Khải Minh thì chỉ sợ bản thân sẽ thua thiệt.” Từ Yến Thời quay người lại, đưa mắt nhìn đi nơi khác, cười nói: “Cô ấy chỉ hơi ồn ào thôi.” “Nên tôi mới muốn tối nay cô ấy đi theo cậu, phải học tập nhiều vào nữa,” Trần Thư chợt nghiêm nghị, “Tôi rất thích Hướng Viên, cũng rất thích thái độ lạc quan tích cực nhiệt tình của cô ấy. Cậu biết không, mỗi lần nhìn cô ấy, tôi luôn có cảm giác như trông thấy mình khi vừa vào nghề.” Từ Yến Thời cúi đầu, hai tay đút túi im lặng không nói một lời. Trần Thư nói thẳng: “Cô gái như thế, có phải rất dễ khiến người ta sinh ra ham muốn bảo vệ không? Cao Lãnh nói cậu nghe bảo cô ấy khóc là lập tức đổi vé máy bay về, sao nào, xuống khỏi đàn thờ động phàm tâm rồi hả?” Từ Yến Thời cúi đầu cười, “Tôi đã không ở trên đàn thờ từ lâu rồi.” “Được,” Trần Thư gật đầu dập thuốc, đột nhiên trong mắt trở nên phiền muộn, nhìn dòng sông uốn quanh thành phố cách đó không xa, nói, “Cái gì cô ấy cũng tốt, vẻ cao quý bẩm sinh và sự tự tin trên người cô ấy là thứ mà những cô gái bình thường không thể có được. Hẳn bố mẹ yêu cô ấy lắm, nên mới có thể bồi dưỡng cô ấy trở nên xuất sắc, được người quý mến như thế. Chỉ là, chuyện đó có hữu dụng không? Liệu khách hàng sẽ ký hợp đồng vì cô ấy xuất sắc sao? Tối nay Hoàng Khải Minh chỉ đích danh muốn cô ấy xin lỗi. Đây là cơ hội cuối cùng. Tôi nói trước, dù tối nay Hoàng Khải Minh có dúi đầu bắt cô ấy lau giày xin lỗi, thì cậu cũng phải nhịn cho tôi.” Từ Yến Thời không nói lời nào. Trần Thư lại bổ sung: “Nếu không được thì cậu đừng đi nữa, dù sao cậu cũng không biết uống rượu, tôi sợ đến lúc ấy Hoàng Khải Minh thấy cậu không uống lại nổi nóng, đến khi đó lại không tiện thoát thân.” “Không cần.” Từ Yến Thời xoay người rời đi. *** Năm giờ tan làm, chuông đồng hồ reo inh ỏi. Trần Thư đã nhắn tin cho cô, Hướng Viên biết tối nay mình còn phải đối phó với vị giám đốc Hoàng kia nữa. Cô hơi đau đầu, bởi vì Trần Thư nói có thể tối nay sẽ có rắc rối, giám đốc Lý và Trần San rất quan tâm đến danh sách này, dặn cô tối nay tuyệt đối không thể gây thêm chuyện nào nữa. Hướng Viên bình tĩnh ngồi tại chỗ suy nghĩ một lúc, quả thật cô nên xin lỗi giám đốc Hoàng. Thế là cô đồng ý ngay, quay đầu lại thì thấy Từ Yến Thời cũng chưa ra về, không lẽ anh cũng bị Trần Thư giữ lại tối nay à? Anh thật sự vẫn muốn đi cùng cô sao? Anh biết uống rượu ư? Còn đang mải nghĩ ngợi thì Trần Thư đã gõ cửa, “Hai người, đi thôi nào, xe chờ dưới lầu rồi.” Hướng Viên đứng lên toan cầm lấy túi xách thì Trần Thư nhanh trí nói: “Đừng đem theo túi.” Hướng Viên nghe lời không cầm theo. Đợi tới lúc lên xe, Trần Thư mới giải thích với cô: “Đi ra ngoài xã giao với khách hàng thì đừng cầm theo túi, cầm mỗi điện thoại là được rồi, em phải luôn giữ trạng thái bất cứ khi nào cũng phải về công ty tăng ca, như vậy người ta mới không chuốc rượu em, và cũng có thể tạo ấn tượng trong khách hàng là các em rất cố gắng khắc khổ. Ngoài ra nếu tình hình không đúng, còn có thể dùng lý do này để kết thúc buổi tiếp khách khổ sở đó. Một mũi tên trúng ba đích.” Từ Yến Thời ngồi hàng sau, suốt cả buổi không nói một lời chỉ nhìn ra ngoài cửa kính, mắt thấy đồ ngốc Hướng Viên bị Trần Thư nói một tuôn một tràng đến đờ đẫn, anh mới lạnh lùng chỉ rõ: “Nghĩa là lát nữa sẽ về quẹt thẻ chấm điểm.” “Bây giờ đi tiếp khách cũng coi như tăng ca, chị phải để lãnh đạo nhìn xem một năm bốn mùa này chị đã làm thêm bao nhiêu ca rồi mới được.” Trần Thư truyền kinh nghiệm cho Hướng Viên, “Nói thật em đừng đọc mấy cuốn sách self-help làm gì, cái gì mà ‘chỉ cần bạn ở sau lưng thầm lặng cố gắng, nhất định lãnh đạo sẽ nhìn thấy’, toàn là chó má hết! Lãnh đạo vốn không thấy gì hết, lãnh đạo chỉ thấy mỗi người nịnh nọt bên cạnh mình mà thôi, cố gắng làm việc là điều cơ bản, phải thích hợp tỏa sáng trước mặt lãnh đạo thì mới có thể sinh tồn ở chốn công sở được. Em đừng học theo Từ Yến Thời, cậu ta tăng ca đến một hai giờ sáng đồng loạt quẹt thẻ, bảng chấm công của cậu ta lúc nào cũng như một, nên cấp trên đâu có ấn tượng gì với cậu ta, rất thực tế.” Hướng Viên tiếp thu, cũng cảm thấy Trần Thư nói có lý, nếu không vì sao bây giờ Trần Thư đã là phó giám đốc, còn Từ Yến Thời vẫn chỉ là tổ trưởng chứ. Xe chạy băng băng trên đường, vị trí nhà hàng cách công ty không xa, chỉ cần rẽ là thấy. Trần Thư xuống xe trước, lại thành khẩn dặn dò: “Còn nữa, đi làm thì phải biết nhẫn nại, dù có chịu ấm ức cũng là điều hiển nhiên, không thể thích làm gì thì làm được. Gây gổ với đồng nghiệp trong công ty, mọi người cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nhưng khi đã ở bên ngoài thì phải biết kiềm chế. Trừ khi em có đầy đủ vốn liếng, nói trắng ra là em sếp tổng tập đoàn Đông Hòa thì khi ấy khách hàng mới nể mặt. Còn tình hình như em lần trước, giám đốc Hoàng đồng ý ăn cơm với em chẳng qua vì thấy em là con gái nên mới không tính toán với em thôi.” … Bầu không khí trong bữa ăn, nói xấu không xấu, mà bảo tốt thì cũng không hẳn. Từ khi vào cửa, con hồ ly Hoàng Khải Minh hoàn toàn phớt lờ Hướng Viên, suốt buổi chỉ thổi phồng nịnh nọt với Trần Thư, dĩ nhiên là thổi phồng ông ta, nịnh cũng là nịnh ông ta. Hàm răng Hoàng Khải Minh vàng khè, dù ngồi khá xa nhưng Hướng Viên vẫn ngửi được mùi rau hẹ nồng nặc phả ra từ ông ta. Một phòng bao bảy tám người, lấy Hoàng Khải Minh làm trung tâm, bên phải ông ta là hai cô nàng thư ký xinh đẹp cùng hai nhân viên kế toán nam trong công ty, còn bên trái là Trần Thư, Từ Yến Thời và Hướng Viên, vòng quanh chiếc bàn tròn. Âm thanh trầm mạnh của Hoàng Khải Minh vang vọng trong căn phòng nhỏ hẹp. “Toàn bộ thị trường thiết bị cài đặt sẵn này, bao gồm cả mấy nhà máy sản xuất thiết bị điện tử mà tôi nói lần trước, ngoài số trong tay tôi ra thì hầu như đều giảm biên chế cả. Tình hình kinh tế năm nay không tốt, giám đốc Trần cô cũng biết đấy, nền tảng tiền vốn của mấy nhà máy trong tay tôi mạnh hơn so với những nhà máy khác, hơn nữa, cô cũng biết tỷ lệ hệ thống thương mại của Vi Đức không cao, rất nhiều nhà máy không muốn lắp đặt, GPS thương mại bao phủ gần như trăm phần trăm. Mọi người đều kiếm tiền, dĩ nhiên sẽ chọn loại đơn giản nhất. Không phải tôi không tin công ty các cô, bây giờ cái thị trường này càng ngày càng tệ…” Nói trắng ra là khoác lác rất nhiều, cuối cùng vẫn muốn bọn họ nhường lợi. Trần Thư cười sảng khoái: “Không vội không vội, thế này đi, để tổ trưởng Hướng của chúng tôi mời ông một ly, chuyện lần trước là do con bé uống nhiều quá, giám đốc Hoàng, ông không còn giận đấy chứ.” Trần Thư nháy mắt với Hướng Viên, Hướng Viên lập tức cầm ly rượu lên: “Giám đốc Hoàng ——” Hoàng Khải Minh ngắt lời, không để ý đến cô mà chỉ nhìn Trần Thư nói, lúc cười để lộ hàm răng vàng khè, rõ ràng là có ý gây khó khăn: “Tôi uống bia uống rượu cũng nhiều năm rồi, không lẽ không nhìn ra được một người có uống nhiều hay không sao? Giám đốc Trần à, cô đừng che chở cô gái trẻ làm gì, người không hiểu chuyện ấy hả, tôi gặp không ít đâu, dáng dấp xinh đẹp, tôi cũng gặp không ít. Tổ trưởng Hướng đây là thuộc về cái kiểu đẹp mà không hiểu chuyện, con gái như thế còn phải dạy dỗ cho tốt, đắc tội với đám dân đen như chúng ta cũng không sao, ngộ nhỡ sau này đắc tội với lãnh đạo thì sao, không phải đã chuốc rắc rối về cho công ty các cô à?” Rồi rồi ông ta lại nhìn Từ Yến Thời, chủ động bắt chuyện: “Tổ trưởng Từ nói đúng không?” Từ Yến Thời vẫn có dáng vẻ không nóng không lạnh, bị chỉ đích danh thì chỉ nghiêng đầu nhìn Hướng Viên ngồi cạnh mình, ánh mắt lạnh lùng kia bỗng trở nên dịu dàng sâu lắng. Mấy cô thư ký cùng đi tiếp khách với Hoàng Khải Minh không phải là lần đầu gặp Từ Yến Thời, nhưng lúc nào anh cũng có vẻ mặt lạnh lẽo, tới xin số Wechat cũng không cho. Nhưng càng khiến các cô không ngờ là, một người đàn ông lạnh lùng như vậy mà lại nói ra một câu khiến hai cô lòi cả tròng mắt. Từ Yến Thời nghiêng đầu nhìn Hướng Viên, trong ánh mắt trong vắt bình tĩnh của ngày xưa chợt thoáng qua sự phong lưu mà đàn ông chỉ để lộ lúc trêu đùa gió trăng, ngay tới Trần Thư cũng chưa từng thấy anh có dáng vẻ không đứng đắn như vậy bao giờ. Anh tựa hẳn người ra sau ghế, mắt vẫn nhìn thẳng Hướng Viên, nói rõ lời mập mờ nửa đùa giỡn với Hoàng Khải Minh —— “Được bảo vệ một cô gái xinh đẹp như thế, dù đắc tội với ai cũng không tính là rắc rối.”