Thẩm Trầm không dám. Trước khi Ninh Tiểu Tinh đưa ra quyết định, anh không muốn làm chuyện có thể khiến cô ghét. Tối qua sợ Ninh Tiểu Tinh nửa đêm tỉnh lại, nên anh không dám sang phòng khác, chỉ có thể ở lại đây. Tia nắng ban mai đầu tiên ló dạng, cả hai người đều không biết phải nói gì. Một lát sau, Thẩm Trầm hỏi: “Muốn uống nước không? Anh đi rót nước cho em uống.”, giọng anh khản đặc, có lẽ cổ họng đang khó chịu. Ninh Tiểu Tinh gật đầu, “Cảm ơn anh.” Ngồi ngủ trong tư thế đó cả đêm, giờ tay chân Thẩm Trầm đều tê dại, trong phút chốc không thể đứng dậy ngay được. Ninh Tiểu Tinh phát hiện ra sự khác thường, “Anh sao thế? Không thoải mái à?… Có phải tại hôm qua em cắn…” “Không phải! Tay chân hơi tê, ngồi một lúc là khỏi thôi.” Đôi mắt sưng đỏ của Ninh Tiểu Tinh thoáng hiện chút ý cười, “Thế thì chờ một lúc vậy.” Đêm qua Thẩm Trầm ngủ không ngon giấc, mơ thấy mấy cơn ác mộng, nội dung đều tương tự nhau, là Ninh Tiểu Tinh khóc lóc từ chối anh. Lúc anh nói đi rót nước, chỉ sợ cơn ác mộng thành sự thật, anh sợ Ninh Tiểu Tinh đột nhiên nói những câu kiểu như “Sau này đừng gặp lại nữa!”, vậy nên anh muốn tạm thời tránh đi một lát. Hiện giờ bốn mắt nhìn nhau, trong lòng anh không khỏi căng thẳng. “Đói không?” Ninh Tiểu Tinh đang định lắc đầu thì cái bụng lại không chịu phối hợp, òng ọc kêu lên đúng lúc. Tối qua hai người còn chưa ăn cơm, lại vật vã một trận như vậy, hiện giờ cả hai đều đã đói. Thẩm Trầm tìm được việc để làm nên nói luôn, “Để anh đi làm bữa sáng.” “Ừm. Làm bánh trứng à?”, Ninh Tiểu Tinh khẽ cười, “Món anh làm ngon nhất ấy?” Nụ cười này của Ninh Tiểu Tinh cho Thẩm Trầm một niềm hi vọng cực lớn. Trong nháy mắt, thậm chí anh còn nghĩ, cô yêu anh nhiều năm như vậy, có thể vì thế mà cho anh một cơ hội không? Giây tiếp theo, Thẩm Trầm lập tức ý thức được sự bỉ ổi của mình. Giống như Thẩm Tái Hậu đã nói, anh ỷ lại vào mối quan hệ huyết thống đó, mà hiện giờ, anh đang ỷ lại vào tình yêu của cô. Như vậy là không công bằng với Ninh Tiểu Tinh. “Chuyện này cứ để cho nó qua đi nhé?”, đó là câu mà chỉ người bị hại mới có quyền nói, phía làm hại như anh, không có tư cách. Nếu không thì quá vô liêm sỉ! Cảm giác tê dại gần hết, Thẩm Trầm đứng dậy, rót cho Ninh Tiểu Tinh một cốc nước rồi vội vàng trốn vào phòng bếp. Nhìn theo bóng Thẩm Trầm, Ninh Tiểu Tinh thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô cầm cốc nước lên, nhấp một ngụm. Thật ra, trong mấy phút vừa rồi, Ninh Tiểu Tinh cũng vô cùng căng thẳng. Cô sợ Thẩm Trầm sẽ ép cô đưa ra quyết định, mà cô thì vẫn chưa nghĩ xong. Lần này không giống những lần anh cố ý khiến cô giận, cô bực tức cũng được, không thèm để ý đến anh cũng được, đều chỉ là chuyện nhỏ, chẳng mấy chốc sẽ lại như chưa có gì. Nhưng chuyện này rất nghiêm trọng, điều cô mất đi, là bố mẹ cô, là gia đình cô. Uống hết nửa cốc nước, Ninh Tiểu Tinh phát hiện ở cuối giường có quần áo ngủ của cô, không biết Thẩm Trầm lấy ra từ khi nào. Mà hiện giờ, cô chỉ quấn khăn tắm, gần như là tuột ra hết, nếu không có chăn thì chắc chắn đã trần truồng rồi. Ninh Tiểu Tinh mặc quần áo rồi đi vào nhà vệ sinh, trong gương, cô nhìn thấy đôi mắt sưng to như hai quả hạnh đào, tóc bù rù. Xấu quá. Cô đưa tay cào tóc, nhìn những món đồ dưỡng da đầy trên kệ bồn rửa mặt, lòng cô không khỏi chua xót. Trước kia đúng là cô chưa từng cảm nhận được tình yêu của Thẩm Trầm, đó là vì trong lòng cô luôn mặc định rằng Thẩm Trầm không yêu cô. Hiện giờ nghĩ lại một chút, quả thật là không ít lần, có thể nhìn ra sự quan tâm chu đáo của anh. Lòng Ninh Tiểu Tinh trăm mối lo lắng ngổn ngang, khó xử đến mức muốn khóc. Thẩm Trầm chẳng làm gì sai cả, nếu thật sự phải nói đến cùng, thì lỗi duy nhất của anh là anh mang họ Thẩm, là con trai của Thẩm Tái Hậu. Nhưng… Đúng là anh mang họ Thẩm. Vận mệnh thật biết trêu đùa người ta. … Bữa sáng này rất đơn giản, cả hai cùng im lặng ăn xong rồi Ninh Tiểu Tinh đề nghị quay về nhà ở tầng dưới. Thẩm Trầm không nếm ra vị gì, vì thế cũng buông đũa. “Anh tiễn em.” “Không cần đâu.” Thẩm Trầm kiên quyết, đứng dậy rời khỏi phòng ăn trước, “Tiễn một chút thôi.” Ninh Tiểu Tinh cầm túi xách, đi theo Thẩm Trầm. Chỉ cách có một tầng, vừa vào thang máy đã đến nơi. Thẩm Trầm cùng cô đến trước cửa, hai người nhìn nhau, im lặng trong chốc lát. Ninh Tiểu Tinh bất giác đưa tay mân mê khóa kéo của túi xách, thoáng cụp mí mắt, “Anh lên đi.” Thẩm Trầm đáp: “Ừ.” Hai người họ, một người sợ đưa ra quyết định, một người sợ phải nghe được một quyết định không tốt, thế nên đều cố ý lảng tránh chuyện tối qua, cũng vì thế nên mới có biểu hiện bình tĩnh giả dối như vậy. Ninh Tiểu Tinh mở cửa ra, đang định đi vào thì lại dừng bước ở cạnh cửa. “Em… em tiễn anh ra thang máy.” Chỉ cách nhau có một tầng, mà cứ tiễn đi tiễn lại. Thẩm Trầm không nhịn cười nổi, “Không cần đâu.” Ninh Tiểu Tinh thoáng bồn chồn, không biết nên làm gì. Cuối cùng, cô bỏ cuộc, “Vậy thì… tạm biệt.” Thẩm Trầm gật đầu, “Tạm biệt.” Anh xoay người, đi thẳng về phía thang máy. Thang chưa tới, anh đứng chờ ở ngoài, thấy Ninh Tiểu Tinh vẫn còn đứng ở cửa, anh liền cười vẫy tay với cô. Ninh Tiểu Tinh dựa vào khung cửa, thất thần nhìn Thẩm Trầm. Anh mặc áo sơmi trắng, thân hình rắn rỏi, dáng người cao lớn. Hôm nay trời nắng, qua khung cửa sổ bên cạnh, ánh mặt trời chiếu vào, rọi xuống sàn một quầng sáng tròn nhỏ. Ninh Tiểu Tinh chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp anh, lúc Thẩm Trầm đi vào lớp, sau lưng anh cũng là ánh mặt trời. Nhoáng một cái đã đi qua nhiều năm như vậy. Từng ấy năm, mà họ chưa bao giờ được hạnh phúc. Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Thẩm Trầm vừa cười vừa vẫy tay với cô, từng bước đi vào trong. “Thẩm Trầm!…” Ninh Tiểu Tinh không biết mình muốn gì, mà khi hoàn hồn thì đã đứng trước cửa thang máy rồi. Lồng ngực cô phập phồng liên hồi, nhưng cô không sao mở lời được. Thẩm Trầm đưa tay ra sức bấm nút mở cửa, trên mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc. Ninh Tiểu Tinh bỗng lao vào lòng Thẩm Trầm, ôm chặt lấy anh. Chỉ sau phút ngỡ ngàng ngắn ngủi, Thẩm Trầm liền đưa tay ôm lấy cô, “Sao thế?” Cô bật khóc. Thẩm Trầm chẳng hề làm gì sai, cô cũng không, tại sao hai người lại không có được hạnh phúc? Trời cao sao có thể bất công như vậy? “Thẩm Trầm…”, cô nức nở khóc, như phải chịu nỗi uất ức cực lớn, tiếng khóc nghe vô cùng đáng thương. Lòng Thẩm Trầm trào lên cảm giác chua xót, anh không ngừng vuốt tóc cô, “Không sao, không ai ép em phải quyết định cả. Ninh Ninh, có thể tha thứ hay không đều là quyền của em, anh không có tư cách bắt em phải rộng lượng. Em đừng khóc… đừng khóc nữa!” Ninh Tiểu Tinh càng khóc to hơn, vạt áo trước ngực Thẩm Trầm chẳng mấy chốc đã ướt nhẹp. Cửa thang máy đóng lại, thang vẫn đứng yên ở tầng này. Thẩm Trầm ôm cô, đưa cô ra khỏi thang máy. Mà Ninh Tiểu Tinh vẫn nắm chặt áo anh, khóc không ra hơi. Tương lai của họ dựa vào quyết định của cô, suy nghĩ này quá nặng nề, ép cho cô không sao thở nổi. Cô và Thẩm Trầm chưa từng được thật sự ở bên nhau, rõ ràng họ không sai, dựa vào đâu… dựa vào điều gì mà bắt họ phải đau khổ như vậy? Nhưng, bố mẹ cô… Khi còn sống, bố mẹ thương yêu cô như vậy, họ đã để cô lại một mình, hẳn là có thể hiểu cho cô chứ? Không, nhất định là không! Cô không thể lừa mình dối người được. “Thẩm Trầm…”, Ninh Tiểu Tinh nắm chặt vạt áo Thẩm Trầm, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, “Thẩm Trầm, em xin lỗi…” Ninh Tiểu Tinh nức nở đến mức gần như nghẹt thở. Bao nhiêu năm trôi đi, cô vẫn luôn ngóng trông một ngày Thẩm Trầm yêu mình, hiện giờ có được rồi, thì giữa hai người lại là một bức tường ngăn nặng nề như vậy. “Không sao, anh hiểu mà.” Thất vọng chắc chắn là có, nhưng anh có thể hiểu được. Quyết định này nằm trong dự kiến của anh. Ninh Tiểu Tinh vẫn khóc, “Em xin lỗi… Thẩm Trầm, anh cho em chút thời gian… Cho em chút thời gian được không?… Anh đừng bỏ em, được không?” Đây là một yêu cầu quá vô lý, nhưng cô sợ vì sự từ chối của mình mà Thẩm Trầm sẽ đi tìm người khác. Ví dụ như Lý Thanh Vũ, hay Kỳ Chân Chân. Thẩm Trầm không ngừng hôn lên môi, lên má, lên trán và tóc cô, “Được. Không từ bỏ. Ninh Ninh…”, hai mắt anh dần ươn ướt, “Cảm ơn em đã chịu cho anh cơ hội.” Chịu suy nghĩ, ít ra đã là cho anh cơ hội rồi. Cho dù chỉ ra quyết định như vậy, cũng đã là làm khó cô rồi. Anh biết hiện giờ cô đang đau khổ, dằn vặt đến mức nào. Ninh Tiểu Tinh vẫn khóc, Thẩm Trầm dùng sức ôm ghì cô vào lòng, không ngừng hôn lên trán cô, “Ninh Ninh, em đừng khóc…” … Hai mắt Ninh Tiểu Tinh càng sưng to hơn, gần như không mở nổi mắt. Thẩm Trầm lấy một cái khăn ấm ra, cẩn thận giúp cô lau mặt, rồi đắp lên mắt. Cô vẫn thấp giọng thều thào, “Ngày trước, bố em thương em lắm. Nhưng mà ông ấy còn…”, cô khẽ sụt sịt, “… còn thương mẹ em hơn.” Thẩm Trầm hôn lên mắt cô, “Anh biết.” Bố mẹ Ninh Tiểu Tinh tình cảm như thế nào, từ trước kia Thẩm Trầm đã biết rồi. Ngày xưa, Ninh Tiểu Tinh rất thích kể chuyện, cả ngày không ngừng ríu rít như chim, cô kể từ chuyện bữa sáng ăn gì, đến chuyện bố mẹ hôn nhau trong phòng bếp, rồi kể bố bảo sinh con rất vất vả, thế nên chỉ cần một mình cô. Trước mặt Thẩm Trầm, cô không hề giấu giếm điều gì, hoàn toàn mở tung cánh cửa ra cho anh xem. … Biến cố lần này khiến Ninh Tiểu Tinh sa sút hẳn. Biết người Thẩm Trầm thật sự yêu là mình, lại khiến cô càng đau đớn hơn. Cô ở lì trong nhà ba ngày, mà Thẩm Trầm cũng duy trì sự yên lặng với cô. Anh cố hết sức giảm tối đa sự tồn tại của mình, để tránh cho cô cảm thấy khó chịu. Đến sáng ngày thứ tư, lúc Thẩm Trầm đang làm bữa sáng thì Ninh Tiểu Tinh xuất hiện ở cửa phòng bếp. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mà trông cô đã gầy hẳn đi, mỏng manh như trang giấy gió thổi nhẹ một cái là bay. “Thẩm Trầm, anh không cần phải ở nhà với em đâu, em không sao.” Thẩm Trầm quấy cháo trong nồi, khẽ mỉm cười, “Không sao, anh ở nhà cũng có thể làm việc được.” “Em sẽ không làm chuyện điên rồ đâu.”, nói hết câu, nghĩ lại chuyện trước kia, trong lòng không khỏi chua xót. Hiện giờ đương nhiên cô hiểu, lần đó không phải là Thẩm Trầm vô tình đi ngang qua, mà là đặc biệt về tìm cô. Lúc ấy, nhìn thấy cô đang thoi thóp, chắc chắn anh vô cùng đau đớn. “Lần đấy, em xin lỗi.”, Ninh Tiểu Tinh hít mũi, “Em thề, sau này tuyệt đối sẽ không làm thế nữa.” Thẩm Trầm lẳng lặng gật đầu. “Ừ. Thế sau này em có dự định gì không?” Ninh Tiểu Tinh đáp: “Tối qua thầy gọi điện cho em, bảo em hôm nay sang đấy để thảo luận về thực đơn của tiệc tốt nghiệp.” Cháo đã nấu xong, Thẩm Trầm tắt bếp đi. “Để anh đưa em đi.” Ninh Tiểu Tinh lắc đầu, “Không cần đâu, anh làm việc của anh đi.”, nhìn thấy vẻ hụt hẫng trong mắt Thẩm Trầm, cô thỏa hiệp, “Em tự lái xe qua đấy.”