Tránh Xa Ta Ra Các Nam Chủ
Chương 47 : CHƯƠNG 46
Sáng hôm sau tất cả mọi người đều tập trung ở phòng cô. Ánh nắng chói lóa chiếu vào căn phòng." Ừm" cô mở mắt ra nhìn thấy những gương mặt vừa lạ vừa quen.
"Minh hu hu hu" cô nhìn thấy Hoắc Khải Minh cô đã ôm chầm lấy anh khóc lớn.
"Không sao rồi em đừng khóc nữa" anh nhẹ giọng an ủi cô.
"Bọn mình chia tay đi" cô nhìn hết mọi người rồi nói ra một câu.
"Tại sao chứ bọn anh không muốn" đồng thanh.
"Em dơ lắm, em thấy mình rất bẩn em không xứng đâu. Huhuhu" cô ôm lấy mặt khóc.
"Không đâu trong tim anh em lúc nào cũng là sạch nhất. Anh yêu em nhiều lắm xin em đừng bỏ anh mà" anh ôm cô thật chặt.
Sau hồi lâu cô mới tới gần Thiên Phúc ôm anh
"Xin lỗi tại tôi mà anh mới bị thương"
"Rất đáng giá. Em là mạng sống của anh hãy cho anh một cơ hội"
"Tôi... tôi..."
"Em đừng từ chối hai người họ đã đồng ý rồi. Em hãy chấp nhận anh đi" nghe lời anh nói cô rất ngạc nhiên quay sang nhìn hai người kia chỉ thấy họ gật đầu.
"Khụ... khụ tôi còn ở đây đó không phải người vô hình đâu" họ cứ đóng phim tình cảm mà không chịu để ý anh gì hết.
"Ly ly đây là ĐÀO QUANG HIÊN em còn nhớ không?" Thừa văn hỏi cô
Anh ta chính là nam chính chứ ai nhìn bề ngoài vậy thôi chứ anh ta thích lấy người làm thí nghiệm cho các loại thuốc của anh ta.
"Dạ nhớ chào anh đã không rồi không gặp" cô phải tìm cách tránh xa anh ta ra.
Khi nhìn thấy biểu hiện của cô anh rất khó hiểu hồi nhỏ không phải cô luôn đi theo anh và thừa văn như cái đuôi nhỏ sao. Mà bây giờ cô lại tìm cách tránh anh vậy nè.
"Con bé béo ngày xưa giờ đã xinh đẹp như thiên nga rồi. Hồi đó còn bảo lớn lên sẽ lấy anh nữa mà"anh trêu ghẹo cô.
"Hồi đó là em còn nhỏ mà" cô cúi mặt xuống.
"Em gái ăn cháo nè em" bỗng có nguòi mở cửa bước vào không ai khác đó chính là lọ lem nhà này.
"Dạ cảm ơn chị"
"Em sao người em bị gì vậy này. Ôi tội nghiệp em tôi. Ai làm em bị thương như thế này" cô ta nhìn thấy vết thương trên người cô thì cô ta giả bộ khóc như là thương cô lắm vậy. Cô ta lấy tay mình nắm tay cô móng tay cô ta cào trúng vết thương của cô. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng không được.
"A ... a... ađau quá" mấy người kia nghe cô la đau thì khải minh kéo cô ta ra làm cho cô ta té trên mặt đất. Anh cầm lấy tay cô thì nó đã chảy máu ra rồi.
"Để tôi coi cho cô ấy" ai cũng vây quanh cô không nhìn tới người đang té trên đất với ánh mắt hận nhưng có người nhìn thấy tất cả đó là bác sĩ của chúng ta.
Sau khi bôi thuốc cho khuynh ly xong anh tính đỡ cô đang bị té lên nhưng không ngờ lại nhìn thấy hết tất cả. Anh nhíu mày nghĩ mình nên suy nghĩ về con người cô ta.
Không thể nhìn người khác chỉ dựa vào vẻ ngoài được mà. Cô ta đứng lên đi ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
99 chương
10 chương
10 chương
17 chương
18 chương
60 chương