Cửa trướng đóng kín, bên trong im lặng đến nỗi như không phát ra một hơi thở, bên ngoài mọi người tinh thần lo lắng bất an. Từ lúc cửa trướng đóng kín đến nay đã hai ngày hai đêm trôi qua. Trong lòng các tướng lĩnh của Phong Vân kỵ và Mặc Vũ kỵ đều thấp thỏm bất an, ai nấy cũng muốn đến bảo vệ trước trướng, thế nhưng đều bị Nhâm Xuyên Vũ nói một câu: “Đừng quên thân phận và trách nhiệm của mình”. Cho nên mỗi ngày đều có một người thay phiên nhau đến đây, đợi đến khi nhìn thấy Cửu Vi cùng Phượng Tê Ngô đứng yên trước trướng thì mới bình tâm lại. Mà Nhâm Xuyên Vũ từ ngày đó trở đi thì không đến đây nữa, một mình y phòng thủ ở Đông Đán Độ đã hao tốn hết tâm lực. Đối diện là cường địch mà y chưa bao giờ gặp phải trong đời, bởi vậy y không dám có một chút khinh suất. Cũng nhờ y đích thân trấn giữ cho nên tạm thời lòng quân của đại quân Phong – Mặc sau khi mất chủ mới chưa tan rã, thế trận vẫn nghiêm chỉnh, nhuệ khí không giảm, khiến Hoàng Triều đối diện cũng phải nhìn với cặp mắt khác, một mặt giữ nghiêm thế trận chưa công khó phá, mặt khác lặng lẽ đợi tin tức ở Khang Thành, cho nên lưỡng quân ở Đông Đán Độ tạm thời bình yên vô sự. Sáng sớm ngày thứ ba, trong trướng rốt cuộc cũng truyền ra âm thanh. “Vào!” Chỉ ngắn gọn một chữ nhưng lại làm cho những người canh giữ ở ngoài trướng như nghe thấy thiên âm. Huynh đệ họ Chung không ngừng bưng bát súp đưa vào trong trướng, mà ngoài trướng mọi người theo Cửu Vi, Phượng Tê Ngô tới nghe ngóng tin tức, ngay cả những đại tướng quân Phong – Mặc cũng không được vào trong mà chỉ có thể nhìn chằm chằm trước cửa trướng, ánh mắt mọi người đều tràn đầy lo lắng. Thậm chí đến Trình Tri là một đại hán cao lớn thô kệch cũng đẫm lệ, không ngừng hướng lên trời vỗ tay, khẩn cầu lão thiên gia phù hộ! Mặt trời mọc rồi lại lặn, ánh trăng hiện rồi lại ẩn, bình minh rồi lại hoàng hôn, hết lo lắng rồi lại sốt ruột, cảm giác một ngày dài như cả năm nhưng rồi cũng có điểm cuối. Sáng sớm ngày thứ năm, trong trướng rốt cuộc cũng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhất thời mọi người ở bên ngoài trướng phấn chấn không ngớt. Cửa trướng mở ra, những tia nắng vàng ban mai tà tà chiếu lên bóng người đang đứng ở cửa, giáp bạc phát ra ánh sáng chói chang rực rỡ, mê hoặc đôi mắt của mọi người, trong nháy mắt mọi người nghi ngờ có phải là đã thấy ảo ảnh hay không. Trước cửa là một người hoàn hảo không có một chút thương tích, nét mặt bình tĩnh nhìn tất cả mọi người – Phong vương. “Vương! Ngài cuối cùng….” “Phong Vương, còn Vương ngài ấy….” Mọi người vội vàng chạy lại vây quanh Tích Vân, đều nói những lời quan tâm nhất. Tích Vân đưa tay ngăn lại, ánh mắt quét một vòng, bất giác làm những thanh âm hoảng sợ, kích động, lo âu liền dừng lại. Ánh mắt nàng dừng lại trên người Cửu Vi, dời bước, đưa tay ra: “Cửu Vi, hắn ta, xin nhờ huynh!” “Ta nhất định làm hết khả năng của mình!” Cửu Vi khom người nói, thanh âm của hắn vốn bình ổn nhưng lúc này lại lộ ra một tia nặng nề, bởi vì từ cái nắm tay thật chặt kia, hắn đã có thể hiểu được tâm tình của nàng! Ánh mắt Tích Vân đảo qua mọi người, sau đó cất bước đi: “Tất cả tướng lĩnh Phong Vân kỵ cùng Mặc Vũ kỵ đi theo ta!” Mọi người nhìn nhau, sau đó im lặng đi theo sau Tích Vân, tức khắc bên ngoài trướng khôi phục lại sự vắng vẻ, chỉ còn lại Cửu Vi, Phượng Tê Ngô, Tiếu Nhi cùng huynh đệ họ Chung. “Phượng cô nương đi về nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho Tức vương.”. Cửu Vi khẽ gật đầu sau đó bước vào trong trướng. “Cửu Vi tiên sinh!”. Phượng Tê Ngô giữ hắn lại: “Xin hãy cho ta nhìn mặt chàng một chút.”. Cửu Vi quay đầu lại nhìn Phượng Tê Ngô, một lúc sau khe khẽ thở dài: “Được!” Hai người cùng đi vào trong trướng, vòng qua tấm bình phong bằng ngọc, vén bức rèm châu, đẩy bức màn tơ trước giường, lộ ra một người đang nằm nhắm mắt. Một khắc kia, trong lòng hai người đồng thời nổ ầm một cái, như có cái gì vừa đổ sập xuống chặn trong lồng ngực, trái tim nặng nề bị ép xuống, khiến cho bọn trong nháy mắt hít thở không thông, cảm thấy vô cùng đau đớn! Một khắc kia, chẳng biết tại sao sống mũi họ lại thấy cay cay, khóe mắt lại trở nên mông lung mờ mịt! Người đang nằm trên giường kia, chính là Tức vương ung dung cao quý, người mà bọn họ từng quen thuộc sao? Thực sự là người tuấn nhã vô song, phong thái tuyệt thế khiến người người trong thiên hạ tán thưởng, Lan Tức công tử đây sao? Trên giường chỉ có một nam nhân trông già dặn như đã qua ba mươi tuổi! E-book  Dung nhan như mỹ ngọc trước kia bây giờ lại đầy những nếp nhăn, da thịt từng trắng ngần thuần khiết giờ đây lại khô vàng cằn cỗi, mái tóc đen tơ như mực thì lúc này đã bạc màu trắng xám, đôi mắt thăm thẳm như biển sâu, nhiếp phách tâm hồn lại trở nên buồn bã khép chặt, thần thái lúc nào cũng ưu nhã tôn quý trước kia đã sớm trôi đi không dấu vết, chỉ còn lại một người mang đầy tử khí nằm lặng yên trên giường. Nếu trên ngực không có chút hô hấp yếu ớt phập phồng thì đã khiến cho người ta nghĩ rằng đây là một người đã chết! “Vì nàng ấy, chàng đã đi đến bước này!”. Phượng Tê Ngô vươn tay ra muốn chạm vào người đang nằm trên giường, nhưng cuối cùng giữa chừng lại buông xuống, lặng im rơi một giọt nước mắt. Sông cạn đá mòn, địa lão thiên hoang, mọi thứ từ trước cho đến tận bây giờ đều rực rỡ như một thần thoại, nhưng thần thoại mỹ lệ lúc này đã tái nhợt không còn sức sống, mái tóc bạc, gương mặt xanh xao đã chứng tỏ thần thoại không còn là vĩnh hằng! “Giống như một khối mặc ngọc hoàn mỹ nhất thế gian trong một đêm bị gió sương khắc xuống, để lại những vết tích cả đời!”. Cửu Vi nhìn người nằm trên giường không tránh khỏi xúc động, trong đáy mắt lóe lên ánh nước: “‘Tuyết lão Thiên sơn’ thì ra còn có hậu thế, truyền nhân của ‘Thiên lão’ chính là hắn sao?” Phượng Tê Ngô ngẩng đầu, “Tuyết lão Thiên sơn’ là cái gì, ‘Thiên lão’ là ai, không liên quan đến nàng, nàng chỉ quan tâm: “Chàng sẽ thế nào?” ” ‘Tuyết lão Thiên Sơn’ chính là tuyệt kỹ của Thiên lão, bất luận thương thế nặng như thế nào, chỉ cần còn một hơi thở là còn cứu sống được, toàn bộ công, khí, tinh, thần của hắn đều truyền cho Phong vương, mà hắn…” Có lẽ là do ánh mắt của Phượng Tê Ngô quá mức băng lãnh sắc bén nên nửa câu sau của Cửu Vi liền kẹt ở yết hầu. “Chàng sẽ làm sao?”. Đôi mắt băng cứng của Phượng Tê Ngô cũng dần biến thành băng thủy dịu dàng. “Hắn chỉ còn thọ mệnh một tháng.” Cửu Vi nhẹ nhàng nói. Thân người lảo đảo, Phượng Tê Ngô ngã ngồi xuống đất, ánh mắt vô thần di chuyển, dừng lại trên người nam nhân đang nằm trên giường: “Chỉ còn một tháng?” “Đúng vậy.” Cửu Vi khẽ gật đầu, nhìn Phượng Tê Ngô đang ngồi trên mặt đất, đưa tay ra đỡ. “Một tháng… Làm sao có thể….?”. Phượng Tê Ngô ôm mặt nghẹn ngào: “Sao có thể như vậy?” Cửu Vi nhìn Phượng Tê Ngô, lại nhìn lại người nằm trên giường, bùi ngùi cảm thán: “Hắn đã hết lòng với Phong vương như vậy, lại là truyền nhân của ‘Thiên lão’, ta cũng muốn cứu hắn. ‘Thiên lão, địa lão – thiên địa song tiên’ trên đỉnh núi Thương Mang vẫn còn lưu lại bàn cờ chờ hắn tới phá giải!”. Vừa dứt lời liền bỏ giày ra, ngồi xếp bằng trên giường, nâng Lan Tức dậy, một tay để trước ngực một tay để trên trán, tức khắc có một luồng linh khí xanh biếc bao phủ toàn thân Lan Tức. Mà ở trong trướng của Phong vương, Tích Vân lại hạ xuống một mệnh lệnh đầy khó hiểu. “Vương…”. Trình Tri gấp gáp lập tức định mở miệng, liền bị Tề Thư ngăn lại. Mà tất cả mọi người còn lại ngơ ngác nhìn nữ vương đang ngồi trên Vương tọa, không rõ vì sao nàng lại hạ lệnh như vậy? Mà lệnh này là có ý gì? “Nhâm quân sư!”. Ánh mắt sáng ngời của Tích Vân rơi xuống trên người Nhâm Xuyên Vũ. “Phong vương, Vương ngài…” “Bản vương cùng với Tức vương là phu thê đồng lòng, thần dân lưỡng quốc đều phải phục tùng mệnh lệnh! Dám không tuân theo, bản vương lấy huyết tế kiếm!”. Gió thổi ào ào, hàn quang chợt lóe, Phượng Ngân kiếm rung lên cắm xuyên vào án thư, kiếm quang nhấp nháy nhắc nhở chúng tướng. “Chúng thần tuân lệnh!”. Mọi người trong trướng nhất loạt khom người. “Tốt!”. Tích Vân gật đầu, ánh mắt sắc bén quét nhìn mọi người đang cúi đầu: “Nhâm Xuyên Vũ nghe lệnh!” “Có thần!”. Nhâm Xuyên Vũ tiến lên. “Cáo viết toàn quân: Phong vương băng hà!”. Tích Vân mặt không đổi sắc nhanh chóng thông báo cái chết của bản thân. “Tuân lệnh!”. Nhâm Xuyên Vũ cúi đầu. “Kiều Cẩn, Nhâm Xuyên Vân nghe lệnh!”. Ánh mắt nàng liền chuyển hướng đến hai người khác. “Có thần!”. Kiều Cẩn, Nhâm Xuyên Vân tiến lên. “Chọn bốn vạn quân Mặc Vũ kỵ điêu luyện nhất, tốc độ nhanh nhất đợi mệnh!”. Nàng gảy mạnh vào Phượng Ngân kiếm trên án thư, “Vụt!” liền thu kiếm vào vỏ. “Rõ!” Hai người lĩnh mệnh. “Còn lại chư tướng nghe lệnh!”. Ánh mắt nàng như điện, sáng rực, sắc lạnh quét khắp một lượt. “Chúng thần chờ lệnh!”. Ánh mắt như vậy khiến chư tướng khôi phục hoàn toàn tinh thần. Tích Vân dùng thanh âm bình thản nhưng có lực nói: “Phải dựa vào sức mạnh của toàn quân đang bi phẫn muốn vì Phong vương báo thù, kế hoạch báo thù này đều nghe theo sự điều hành của Nhâm quân sư!” “Tuân lệnh!”. Chư tướng cúi đầu. Tích Vân hài lòng gật đầu: “Nhâm quân sư tạm thời ở lại, còn lại đều đi chuẩn bị đi!” “Chúng thần xin cáo lui!”. Chư tướng lui ra. Trong trướng chỉ còn lại Nhâm Xuyên Vũ cùng Tích Vân, một người ngồi yên tĩnh trên Vương tọa, một người đứng yên lặng trong doanh trướng. “Quân sư chắc là biết được tâm ý của bản vương.”. Ánh mắt Tích Vân bình tĩnh nhìn Nhâm Xuyên Vũ, sâu như biển cả, sáng ngời như tinh tú, thuần khiết như làn thu thủy. “Thần thật tâm phục tùng!”. Nhâm Xuyên Vũ khom người. Bất luận là người đang ngồi trước mặt này đã từng khiến y phải toan tính ra sao, lo lắng, phẫn nộ thế nào. Bất luận đã từng khiến y hao tổn hết tâm tư muốn làm nàng chùn bước ra sao, biến mất thế nào, nhưng lúc này bọn họ lại tâm ý tương thông, mục đích tương đồng! “Khang Thành… Hiện giờ do tướng nào của Hoàng Quốc thủ hộ?” “Đã xác nhận là Hàn Sương tướng quân và Tảo Tuyết tướng quân.” “Thật à?”. Tích Vân gật đầu: “Như vậy lúc bản vương vắng mặt, mọi thứ ở Đông Đán Độ đều giao cho ngươi.” “Thần quyết không phụ tâm ý của Phong vương!”. Y ngẩng đầu lên nhìn Phong vương, mặc dù sắc mặt nàng vẫn như trước, ánh mắt yên tĩnh, nhưng y không nhìn nhầm, sâu trong đôi mắt kia có một tia kiên định. Lần đầu tiên y cam tâm tình nguyện trước mặt vị vương này cúi đầu thật sâu, liều mình đánh cược vì nàng! “Mặt khác….”. Tích Vân đưa tay xoa xoa tay ghế: “Dùng bút pháp Hoàng Vương cùng với Tinh hỏa lệnh của Hoàng quốc đưa phong thư cấp báo Thu tướng quân, nhớ kỹ phải nắm bắt lấy thời cơ tốt.” “Rõ!” “Lui ra đi!” “Thần xin cáo lui.” Nhâm Xuyên Vũ lui ra phía sau, trong trướng rộng lớn chỉ còn lại một mình Tích Vân, yên lặng, trống trải. Hít một hơi thật sâu, ôm lấy ngực đang bị thương nặng, mi tâm không khỏi căng thẳng, nàng giơ tay lên vuốt ngực, nhắm mắt điều khí. Một lúc lâu sau mới mở hai mắt ra, từ trong lòng lấy ra một miếng ngọc điêu khắc hình hoa lan uốn lượn. “Ám Mị.” Môi khẽ động, vô âm, Tích Vân dùng tinh khí ngưng kết truyền tống ra xa. Một lát sau, có một bóng đen mờ ảo lặng yên không một tiếng động bay vào trong trướng. “Ám Mị bái kiến Phong Vương.” “Đem vật này đến Khang Thành, thân là Lan Ám sứ giả, chắc ngươi biết phải xử lý như thế nào!”. Tích Vân mở lòng bàn tay ra. “Tuân lệnh!”. Miếng ngọc khắc hoa lan nhẹ nhàng bay vào trong bóng đen. “Ám Mị xin cáo lui.” Bóng đen yên lặng không phát ra một hơi thở liền biến mất. Ngày mười bốn tháng giêng, quân doanh Phong – Mặc treo cờ tang trắng, toàn quân mặc đồ trắng, cờ Bạch Phượng treo ngược trên không! Thiên quân vạn mã ở Đông Đán Độ tức khắc đều hiểu được – Vương kỳ treo ngược, quân vương băng hà! Một khắc kia, bị bao vây phải đối địch với Tranh Thiên kỵ, Kim Y kỵ, ai cũng đều chấn động! Nữ vương Phong quốc đã chết?! Nữ tử chói lọi như phượng hoàng thật sự đã chết rồi ư? Đồng thời, đại quân Hoàng Hoa tiếp lệnh, cả ngày chỉnh đốn và sắp đặt nghỉ ngơi! Quân lính đều hiểu, Vương sẽ phát động đợt công kích cuối cùng! Ngày mười lăm, đại quân Phong – Mặc luôn áp dụng thủ thế chợt phát sinh biến hóa, như sư tử bừng tỉnh sau cơn say, ngọa long mãnh liệt kích động, khí thế bức người, nhuệ khí tận trời. Trong vương trướng của Tranh Thiên Kỵ, Hoàng Triều nghe bẩm báo thản nhiên nói: “Quân Phong Mặc cuối cùng cũng có động tĩnh!” Ngọc Vô Duyên nhắm mắt ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp cũng mở mắt, rõ ràng đã nghỉ ngơi mấy ngày nhưng thần khí của chàng vẫn thập phần suy kiệt, giữa hai đầu lông mày hiện lên vẻ ủ rủ mệt mỏi, giống như đã trải qua tam sinh trong hồng trần. Mà thần khí lại tương phản với dung nhan của chàng, chàng càng yếu thì dung mạo lại càng tỏa sáng, màu da thuần khiết như có nước ẩn giấu trong ngọc thạch, óng ánh trong suốt. Cho dù có là Đông Triều đệ nhất mỹ nhân Hoa Thuần Nhiên thì cũng không có được làn da đẹp như ngọc thế này. Liếc mắt nhìn qua giống như một pho tượng bằng bạch ngọc được điêu khắc tinh xảo của thiên hạ, thật xứng với danh xưng “Ngọc công tử.” “Thương Thư thành năm đó có kể về tích Thủy Đế vì leo lên núi Thương Mang phong sơn mà tập hợp vạn dân đào núi để làm đường, cho nên nó gọi là ‘Vương đạo’. Mà muốn đến ‘Hoàng tọa’ thì phải đi qua ‘Vương đạo’, vì vậy tuyệt đối không thể để cho hắn vượt qua chúng ta!”. Ngọc Vô Duyên đứng lên khỏi nhuyễn tháp: “Nếu Phong vương đã chết, lòng quân tất bi thương, bi thương tất phẫn nộ, mà huynh đã nhiều ngày tránh đi xung độ, chọn cách thủ thế. Sĩ khí chỉ cần một tiếng trống sẽ làm tinh thần thêm hăng hái, hai tiếng thì suy, mà ba tiếng thì kiệt!” “Tránh đi xung đột?”.Trong đôi mắt vàng của Hoàng Triều có tia sáng chợt lóe: “Hắn cũng muốn khiến cho ta chột dạ bất an!” “Hoàng Triều, huynh phải dùng thân phận đế vương để hoàn thành đại nghiệp, chứ không phải dùng võ luận anh hùng!”. Ngọc Vô Duyên cao giọng nói, hơi có ý chỉ trích: “Huynh chính là quân vương chỉ biết đến người huynh để trong mắt, dụng nhân thì tính toán còn đãi nhân thì lại độ lượng; khuyết điểm duy nhất của huynh chính là hiếu chiến hiếu thắng, trong loạn thế bá chủ như vậy không hẳn là không thể, nhưng định thiên hạ lúc cần phải biết nghỉ ngơi dưỡng tức!”. Hoàng Triều nghe vậy thì dường như có động thái muốn phản bác, nhưng rốt cuộc lại im lặng không nói gì, đôi mắt vừa chuyển lại bảo: “Từ nhỏ đến lớn, ngay cả phụ vương cũng chưa bao giờ mắng ta như vậy, ngược lại khi huynh nói ta lại không thể phản bác, còn phải cam tâm tình nguyện mà nhận sai!” Vừa dứt lời hắn không khỏi khẽ cười rộ lên: “Thì ra vỏ quýt dày có móng tay nhọn là như thế này!” “Huynh là do ta chọn!” Ngọc Vô Duyên lại nói như thể đương nhiên, ngước mắt nhìn nam tử sáng rực như mặt trời chói mắt này, bình thản nói: “Huynh có tâm trí kiên định, từ nhỏ đến lớn, một khi đã nhận định mục tiêu liền dùng toàn lực để đoạt lấy, không sợ gian khổ, bất chấp đạo lý, cộng thêm tài năng và trí tuệ của huynh, cho nên….”. Chàng có chút dừng lại, sau đó nói tiếp: “Đạo làm người của Ngọc gia nhân là phò trợ đế vương, bất luận đó có phải là di ngôn hay thực sự là thiên trách của Ngọc gia nhân hay không, Ngọc Vô Duyên ta chỉ thừa nhận huynh là người đứng đầu thiên hạ!”. Hoàng Triều nhìn chàng, sau một lúc lâu vừa cười vừa đứng lên, cười đến mức có hàm ý: “Nhớ lại lúc trước trên đài Vũ Di huynh từng nói ‘Song vương sao có thể cùng chung bước’, hai vương Phong – Tức khó có thể cùng tồn tại mà ta và huynh vừa là Vương giả vừa là phụ giả thì sao có thể bước cùng với nhau?” “Thiên địa càng rộng lớn, vạn vật càng mưu cầu hơn; thế nhưng thiên địa lại hạn hẹp như vậy, cho nên hai vương không thể cùng tồn tại.”. Trong ánh mắt của Ngọc Vô Duyên lại hiện lên sự mênh mông, dường như vừa nhìn thấu thế sự hồng trần, lại vừa như xuyên qua muôn vạn hồng trần: “Như huynh không thể không có hơi thở, như hơi thở không thể không có huynh, mà huống chi hai người họ lại giống như vậy. Bạch Phong Hắc Tức trên giang hồ là bằng hữu hoạn nạn có nhau đã hơn mười năm, huống chi bây giờ lại bị vương một nước vây ở nơi hiểm trở như vậy. Bọn họ dây dưa ràng buộc, từ lâu đã không phân rõ lẫn nhau, cũng không phân rõ thân phận chính mình, như vậy làm sao có thể thấy rõ được hành động của bản thân. Nếu như chỉ có một người tồn tại, chắc chắn sẽ cùng huynh chia đôi thiên hạ, thế nhưng hai bên hai người chẳng thể phân biệt rõ, nếu người thứ nhất mất đi thì người thứ hai cũng chờ bỏ mình, một đau cùng đau, một chết cùng chết, vì vậy ta mới không ngăn huynh….”. Chàng đang nói thì dừng lại, không tiếp tục nữa. “Vì vậy huynh mới không ngăn ta bắn mũi tên kia.”. Hoàng Triều tất nhiên là đã hiểu rõ: “Nếu Phong vương tử vong, Tức vương cũng như mất đi nửa mạng, lại càng thêm thương tâm loạn trí, như vậy sẽ không chịu nổi một kích!” Một lúc lâu sau Ngọc Vô Duyên mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Đúng vậy, thời gian không còn nhiều, ta đã nói sẽ trợ giúp huynh nắm giữ thiên hạ, đương nhiên ta sẽ thực hiện lời hứa.” “Thời gian gì không còn nhiều?”. Hoàng Triều giật mình, ánh mắt vàng bỗng nhiên nhìn thẳng vào Ngọc Vô Duyên. “À…” Ngọc Vô Duyên cười khẽ: “Thời gian càng dài, tuyết trên đỉnh núi Thương Mang không chừng sẽ tan ra, ta muốn nhìn một thứ đệ nhất trên núi tuyết!” “Hả?”. Hoàng Triều tỉ mỉ nhìn Ngọc Vô Duyên, vẫn chưa phát hiện chàng có gì bất thường mới yên lòng nói tiếp: “Nghe nói trên đỉnh núi Thương Mang có một loài lan màu xanh ngọc bích, vốn được xưng là loài lan cực phẩm. Chờ sau khi chúng ta leo lên núi sẽ thuận tiện thưởng thức loại cực phẩm tuyết lan này, được như vậy, đời người không có lần thứ hai đâu!” “Trên đỉnh núi Thương Mang có tuyết Thương Mang, trong tuyết Thương Mang có loài Thương Bích Lan, Thương Bích Lan lại mọc bên ván cờ trên Thương Mang, ván cờ trên Thương Mang lại chờ chủ nhân Thương Mang, chủ nhân của Thương Mang….” Ngọc Vô Duyên như muốn đem hết những cảnh tượng mãn nhãn trên đỉnh Thương Mang quyện sắc vào vân trướng, sau đó nhẹ nhàng khép đôi mi lại: “Ta sẽ xem ai là chủ nhân trên đỉnh núi Thương Mang…” Hoàng Triều nhìn chàng, sau đó đứng dậy kêu: “Người đâu!” Một gã thị vệ lập tức vén màn trướng đi vào. Hoàng Triều tiến đến trước bàn, lấy ra giấy bút, vung tay lên viết. “Phái người đem bức thư hỏa tốc này chuyển cho Thu tướng quân của Khang Thành!” “Tuân lệnh!” Ngày mười sáu, đại quân Phong – Mặc cùng với Phong Vân kỵ chủ động tiến công, cờ trắng như mây, y phục lụa trắng như tuyết, cờ phượng kỳ tung bay, đằng đằng sát khí! Phong Vân kỵ mất vương thề vì chủ báo thù! Quân Hoàng – Hoa dùng kim giáp trận thủ vững, chưa dám nghênh tiếp chính diện. Ngày mười bảy, đại quân Phong – Mặc cùng Phong Vân kỵ chủ động tiến công, thế tiến rất mạnh, như thủy triều cuồn cuộn. Quân Hoàng Hoa vẫn dùng kim giáp trận thủ vững, không có xuất kích. Ngày mười tám, quân Phong – Mặc dùng Phong Vân kỵ làm tiên phong phát động công kích. Quân Hoàng – Hoa chín lần vẫn dùng thế trận cố thủ, không có xuất kích. Đồng thời, Thu Cửu Sương, Tiêu Tuyết Không tại Khang Thành nhận được lệnh hỏa tốc của Hoàng Vương, cáo viết Phong vương băng hà, lệnh phải thủ Khang Thành nghiêm ngặt. Ngày mười chín, quân Phong – Mặc không xuất kích Quân Hoàng – Hoa yên tĩnh chờ đợi biến động. Ngày hai mươi, quân Phong – Mặc kết hợp xuất kích, một lần xuất kích phá hủy khí thế của quân địch. Cuối cùng quân Hoàng – Hoa cũng chịu nghênh tiếp. Hai quân giao chiến một ngày, dựa theo thực lực tương tương, bất phân thắng bại, hai bên đều có tổn thương nhỏ. Ngày hai mươi mốt, Thu Cửu Sương nhận thêm một lệnh hỏa tốc của Hoàng vương, quân Phong – Mặc ở Đông Đán Độ liên tục triển khai công kích, tiến công mãnh liệt với khí thế báo thù bất chấp mạng sống, khiến người khác cảm thấy đau đầu. Lệnh cho lãnh binh tấn công Kình Thành, mục đích là vây Ngụy cứu Triệu. [1] [1] Vây Nguỵ cứu Triệu: đây là 1 điển cố lịch sử. Năm 353 trước công nguyên, nước Nguỵ vây đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái Điền Kỵ dẫn quân đi cứu Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn. Nhân khi nước Nguỵ không phòng bị kéo quân đi đánhNguỵ, quân Nguỵ phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tề thừa lúc quân Nguỵ mệt nhọc đã đánh bại quân Nguỵ tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây. Sau này dùng câu ‘vây Nguỵ cứu Triệu’ để làm phương pháp tác chiến. Thu Cửu Sương lãnh ba vạn Tranh Thiên kỵ xuất phát, Tiêu Tuyết Không cùng một vạn đại quân trấn thủ Khang Thành. Ngày hai mươi hai, trời giá rét. Sáng sớm đẩy cửa ra, phát hiện có những bông tuyết mịn đang rơi xuống, nhỏ nhỏ nhẹ nhàng, phiêu phiêu đãng đãng, khắp mặt đất phủ một tầng tuyết trắng mỏng. Vươn lòng bàn tay ra, đón những bông tuyết đang từ trên trời rơi xuống, chợt thấy một người đang ngồi trên ngọn cây. Bạch y tóc đen, đón gió mà đứng, thanh nhã như tiên, như thật như ảo. Trong nháy mắt, sự vui mừng khôn xiết không thể kiềm chế xông thẳng lên đầu! Nhưng một khắc sau thân thể giống như có hàn băng bao phủ, tinh thần thanh tỉnh, tức thì hai tai như vang lên tiếng thiết mã, bầu trời trước mắt ngập tràn gió tuyết điên cuồng. Nàng chưa chết! Cửu Sương rời thành, nàng lại xuất hiện ở đây! Điều này chỉ nói lên cho một việc: Khang Thành đang nguy khốn! “Tuy rằng tuyết rơi, thế nhưng ta biết bầu trời chưa bao giờ là xanh thẳm”. Người trên ngọn cây ngước nhìn bầu trời, thanh âm nhẹ vô cùng, giọng nói tuy giữa gió tuyết đầy trời nhưng vẫn lọt rõ ràng vào tai: “Có lam không, có tuyết trắng, còn có gió tuyết thanh khiết từ đỉnh băng cực bắc thổi tới, Tuyết Không… Ngày thanh tịnh như vậy rất thích hợp với huynh, tuyết hôm nay rơi là vì huynh sao?” Nắm chặt thanh kiếm đeo bên hông, nhẹ nhàng rút ra từng tấc, thân kiếm phát sáng chiếu rọi những hoa tuyết đang phiêu vũ phất phới, mê ly huyền ảo. “Huynh chỉ cần không bước ra khỏi sân này, ta sẽ không xuất thủ.”. Tích Vân cúi đầu nhìn người đang đứng trong sân, giương kiếm đứng thẳng, lạnh lẽo yên lặng như tuyết. “Đã công thành rồi sao?”. Thanh âm Tiêu Tuyết Không như băng rơi xuống đất, róc rách trong trẻo nhưng không có độ ấm. “Đúng vậy! Khang Thành chẳng những đang là vùng giao tranh của binh gia, đồng thời đối với Tức Vương mà nói thì còn có một ý nghĩa khác nữa. Bởi vì năm xưa ta và hắn cùng nhau san bằng phía sau Đoạn Hồn Môn, là vì hắn muốn lưu lại ở trong thành một quân phòng bị để sử dụng trong ngày hôm nay. Mà nay, khi thấy ta xuất hiện ở đây, huynh cũng biết là đã không còn hi vọng gì rồi.”. Tích Vân bình tĩnh nói, những lời này căn bản không cần phải giải thích, nhưng nàng vẫn muốn nói ra. Có thể nàng vẫn mong muốn hắn có thể buông trường kiếm xuống, tuy rằng biết rõ là không có khả năng. “Vương nói Khang Thành còn có một con đường khác dẫn đến con đường lên núi Thương Mang, là do ân sư Địa Lão của ngài năm xưa cùng Thiên Lão lên núi đấu cờ mà lưu lại, là con đường dẫn đến ván cờ trên đỉnh núi Thương Mang. Nơi này quyết không thể thất thủ!”. Tiêu Tuyết Không cũng bình tĩnh nói. “Tranh Thiên kỵ tuy mạnh nhưng chủ tướng lại mất tích, Mặc Vũ kỵ đông gấp nhiều lần, Khang Thành hiển nhiên là khó thủ.”. Tích Vân xòe bàn tay ra, đón được một bông tuyết vừa rơi xuống trước mắt, nhìn nó từ từ tan ra trong lòng bàn tay: “Trời đang có tuyết, huynh với ta ở đây yên lặng ngắm tuyết thôi!” “Có thể cùng Bạch Phong Tịch ngắm tuyết, thực là may mắn của Tuyết Không! Thế nhưng…”. Mi phong nhướn lên, hắn cảm khái nói: “Ta là Tảo Tuyết tướng quân của Hoàng Quốc, lúc binh sĩ đang liều mình chiến đấu há để cho kẻ làm tướng viện cớ không ra. Mà ta lại là bề tôi của Hoàng vương, vi thần đương nhiên phải vì Vương mà tận trung tận lực!”. Trường kiếm ‘Vụt’ xuất ra khỏi vỏ, hắn đứng lặng trong phong tuyết, chăm chú bất động. “Cho dù đã biết kết quả chính là diệt vong?”. Giọng nói nàng mềm nhẹ nhưng những lời nói ra cũng thật dứt khoát. “Đúng vậy!”. Hắn đáp chắc như đinh đóng cột, con ngươi trong suốt trong phong tuyết như chứa đựng cả khoảng không màu xanh lam: “Hơn nữa có thể đánh một trận cùng với tuyệt thế cao thủ như Phong vương đây, ta tuyệt đối sẽ không hối hận!” Tích Vân nhìn một người một kiếm kia, than thở nói: “‘Tảo tuyết kiếm pháp’ của Tảo Tuyết tướng quân là tuyệt kỹ hiếm thấy đương thời, Tích Vân lười biếng cả đời không có được công phu kiếm pháp thượng thừa, cho nên khó có thể sánh bằng với tướng quân.” Nàng dừng lại một chút sau đó lại nói: “Tuy rằng chiến binh bảo vệ vương của quốc gia ta vẫn chưa xuất thế, nhưng những người có võ nghệ như thế trong thiên hạ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, y ẩn cư trên núi Thiển Bích mười năm, tự sáng tạo nên ‘Bích sơn tuyệt kiếm’ không có đối thủ. Hôm nay ta dùng ‘Bích Sơn kiếm’ của y đấu với ‘Tảo Tuyết kiếm’ của tướng quân, cũng có thể coi như không làm nhục tướng quân.”. Cổ tay nàng vừa giương lên, Phượng Ngân kiếm xuất ra khỏi vỏ, phong tuyết khắp bầu trời cũng không thể che nổi một vệt màu đỏ. Tuyết tựa hộ càng thêm ngập trời, gió tựa hồ càng siết mạnh hơn. Một người đứng yên dưới đình viện, một người đứng thẳng trên ngọn cây. Một thanh kiếm trong suốt như băng, một thanh kiếm trong vắt tựa thủy. Một người ngưng mày lạnh lùng nghiêm nghị, một người lại tĩnh lặng không gợn sóng. Tuyết cứ lả tả rơi xuống, gió lạnh quét qua, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến hai người đang đứng thẳng tắp kia. Một kiếm vững như núi, một kiếm tung hoành, phong tuyết cuồn cuộn, nhưng lại không thể rơi trên người hai người, ngay cả trên trường kiếm cũng không. Xa xa mơ mơ hồ truyền đến tiếng chém giết, thanh âm đao kiếm tấn công nhau, có cả tiếng người thảm thiết thê lương… Lại có tiếng bước chân dồn dập, tiếng thở dốc kịch liệt! “Ầm ầm! Tướng quân! Tướng quân! Khang Thành đã bị công phá! Tướng quân! Tướng quân! Ngài có đang ở đây hay không? Ầm ầm!” Bên ngoài có người dùng sức đập cửa, khàn giọng hô hoán, nhưng cánh cửa mặc cho hắn đập bao nhiêu vẫn không chịu mở ra, mặc cho hắn kêu gọi bao nhiêu thì bên trong vẫn không có ai trả lời. “Tướng quân! Tướng quân! Rốt cuộc ngài có ở đây hay không? Trong thành có nội gián, bọn chúng nội ứng ngoại hợp. Đại quân Mặc Vũ đã tấn công vào được, binh lực yếu thế nên chúng ta căn bản không có biện pháp ngăn cản! Tướng quân….”. Âm thanh đột nhiên biến mất, ngoài cửa có một tiếng “Bịch” rơi xuống, có lẽ là binh khí, mà cũng có lẽ là người! Người trong viện đang ngưng mày đứng yên rốt cuộc cũng nhịn không được, phút chốc, người như kiếm bay, kiếm như điện bắn! Người đứng trên ngọn cây cũng chuyển động, nhìn kiếm quang đang bay đến trước mặt, nháy mắt nhẹ nhàng thở dài, trường kiếm trong tay cũng nhẹ nhàng xuất kích, ung dung thoải mái tung ra một chiêu, nhưng chiêu này lại thực sự nặng như núi, đánh bật toàn bộ công kích! Trường kiếm vừa như băng tuyết lại vừa mãnh liệt như lửa, trường kiếm tĩnh lặng như nước mùa thu cũng lại tiêu sái như gió, bất luận là lửa hay gió, một kiếm chém ra, xẻ đá xuyên mây, gió bị chém ngang cũng phải cất tiếng gào thét, tuyết bị cắt đứt cũng phải kêu gào thê lương! Một khắc kia, trong tiểu viện gió tuyết vần vũ, hàn quang nhấp nháy, bóng người huyễn hoặc, kiếm khí tung hoành! Một khắc kia, không một người nào có thể đến gần tiểu viện, chỉ còn lại bông tuyết tung bay đầy trời, kiếm ý che lấp thiên địa! Đột nhiên, một giọng hát trong trẻo rạch qua kiếm khí, phá tan phong tuyết, du du lãng đãng trong thiên địa cất lên: “Kiếm, Xuyên cả trời xanh lưỡi chẳng mòn. Vẫn đứng lặng, Phong tuyết qua nghìn núi non. Kiếm, Chẳng thấy bi hồn hay huyết ảnh. Vỏ ngân thanh, Lưỡi tao nhã như sương. Kiếm, Ba thước thanh phong chiếu nhân gian, Quang mang rọi Bừng tỉnh sợ tuyết tan…” Trong tiểu viện, một mũi tuyết nhọn bay vụt, kiếm khí mạnh như trời, nhưng tiếng ca kia vẫn thong dong xướng lên giữa phong tuyết, khí tức bình ổn, không nhanh không chậm. Ngay khi câu “Bừng tỉnh sợ tuyết tan.” cất lên, thì giữa phong tuyết hiện ra một đóa tuyết liên, chính giữa là một nhụy hoa màu đỏ, mềm mại uốn trọn đình viện, tức khắc trong viện tràn ngập nhụy hoa màu đỏ tươi, cũng không còn nhìn thấy những thứ khác, kinh diễm hoa mắt không ngớt. “Đinh!” Một tiếng kiếm thanh thúy vang lên, sau đó tiếng ca trong trẻo cũng ngưng lại, phong tuyết đầy trời chợt dừng, kiếm khí trong đình viện cũng biến mất, hết thảy đều quay lại vẻ yên bình trước đó! Trên nền tuyết, một người ngã xuống hòa cùng với tuyết rơi, vết máu từ từ nhuộm đỏ cả một vùng trắng xóa, tựa như một đóa huyết liên đang nở giữa khoảng không thuần khiết! Một người đứng lặng yên nhìn dòng máu đỏ tươi chảy dọc thân kiếm, nhìn chúng ngưng tụ thành giọt trước mũi kiếm, sau đó nhỏ xuống nền tuyết, thân kiếm tựa như dòng nước mùa thu, trong suốt sáng ngời. “Kiếm, Trong cơn say nhìn ánh đèn dưới trướng. Yên tịch bay, Cuồng ca cười qua bao năm tháng.”. Từng tiếng ngâm chậm rãi cất lên, ánh mắt chậm rãi chuyển dời, thanh âm kia giống như dòng suối chảy, như những bông tuyết nhẹ nhàng từ trên không trung rơi xuống, khoảng không mơ hồ mà đượm buồn, giống như đã từng trải qua nhiều sóng gió tang thương. “Vô Hàn.” Nhẹ giọng gọi. “Có.” Một võ sĩ mặc y phục màu bạc lặng lẽ nhảy xuống. Ánh mắt của Tích Vân từ khoảng không dời đến người đang nằm trong đống tuyết, bước đến gần, ngồi xuống, đưa tay nâng người trong đống tuyết lên. Nàng nhẹ nhàng gạt làn tóc bạch kim, khuôn mặt xinh đẹp trắng như hoa tuyết lúc này cũng mong manh tựa hoa tuyết. Vừa chạm vào, bên khóe môi hắn đã trào ra dòng máu đỏ tươi, con ngươi trước kia trong suốt lúc này lại mang vẻ ảm đạm nhìn nàng. Nơi sâu nhất trong con ngươi như ẩn một màu u lam, thâm trầm mà mị hoặc nhìn nàng, cơ hồ có vô số điều ẩn giấu trong đó, lại tựa như trống rỗng chẳng có gì. “Đưa hắn đến chỗ của Phẩm Ngọc Hiên đi.” “Vâng!” Vô Hàn dời bước ôm lấy người đang nằm trên tuyết, sau đó nhảy vút lên, bóng dáng biến mất, chỉ còn lại một đóa huyết liên mạnh mẽ trên nền tuyết. Đợi Vô Hàn đi rồi, thân thể Tích Vân nhoáng cái liền ngã ngồi trên tuyết, tay ôm lấy ngực, một sự đau đớn kịch liệt làm cho nàng phải nhíu đôi hàng mày, yên lặng điều khí, một lát sau đau đớn dần dần tiêu tan, mới nhẹ nhàng thở ra: “Rốt cuộc cũng không thể so với lúc trước.”. Nàng ngẩng đầu, nhìn núi Thương Mang đang sừng sững cùng thiên địa: “Chàng đã dùng tính mệnh tương hứa, ta sẽ báo đáp chàng bằng con đường đi đến hoàng tọa.”. Đứng đậy, nhẹ nhàng nhảy qua mái tường, ở phía xa có một đội huyền giáp hùng kỵ lướt gió phi tới, dẫn đầu là một người mặc áo bào trắng. “Phong vương, đã chiếm được Khang Thành.”. Nhâm Xuyên Vân thúc ngựa khom người. “Ừm!”. Nàng nhàn nhạt gật đầu: “Kiều Cẩn bên kia thì sao?” “Hắn nói mặc dù đã cản được Thu Cửu Sương nhưng không thể trọn công, chủ lĩnh thành đã đào tẩu về Kính Thành.”. Nhâm Xuyên Vân nói. Lần này hắn không tốn chút sức lực nào mà có thể đoạt được Khang Thành, tâm trạng đang rất nhẹ nhõm, cho nên vừa nghĩ tới điều gì liền buột miệng nói: “Không ngờ nữ nhân thật nhát gan, công phu chạy trốn thật lợi hại!”. Vừa nói xong, chợt nhận ra phía trước mặt mình cũng là một nữ nhân, lập tức không khỏi hoảng sợ lắp bắp: “Thần….Phong vương….Thần không phải là….. Thần không phải nói ngài!”. Một câu này nói xong thật sự là khó khăn khổ cực, càng thêm gấp gáp đến độ mặt đỏ tận tai, không còn chút khí khái hào sảng anh dũng vừa giết địch, những tướng sĩ phía sau thấy thế không nhịn được cười. Tích Vân nhẹ nhàng xua tay ý bảo không cần để ý, nàng thực ra cũng cảm thấy kỳ quái, Nhâm Xuyên Vũ tâm cơ thâm trầm hay nghi ngờ thế mà lại có một đệ đệ lanh lẹ trong sáng như vậy. Chẳng qua nàng suy nghĩ một chút cũng hiểu ra, là do ca ca như thế nên mới có đệ như vậy, hoặc chỉ vì có đệ đệ như thế nên ca ca tài cán mới làm hết mọi việc rồi! “Đoạt xong Khang Thành, từ từ đợi Vương giá của Tức vương đến.” “Vâng!” Lúc Mặc Vũ kỵ đoạt được Khang Thành cũng là lúc quân Hoàng – Hoa đang ở thế giằng co ở Đông Đán Độ, đại quân Phong – Mặc cũng phát sinh chuyển biến. Ngày hai mươi hai, quân Hoàng – Hoa vẫn ở thế thủ thế những ngày qua bỗng nhiên phát động tiến công, dùng khí thế nhanh đến mức như sét đánh không kịp bịt tai, dốc toàn bộ binh lực công kích toàn diện đại quân Phong – Mặc. “Khí kiệt là lúc thuận lợi để công kích!” Hoàng vương thân chinh xuất chiến, đại quân Hoàng – Hoa khí thế ngất trời! “Thật không xong rồi, vỗ đầu cọp làm nó nổi giận!”. Nhâm Xuyên Vũ vừa nghe được bẩm báo không khỏi thì thào cười khổ: “Cọp giận thì khó đối phó.” “Lảm nhảm xong chưa? Hạ lệnh đi.”. Hạ Khí Thù lườm y một cái. “Biết rồi!”. Nhâm Xuyên Vũ vẻ mặt nghiêm chỉnh: “Toàn thể tướng sĩ nghe lệnh, nghênh chiến toàn diện!” “Tuân lệnh!”. Các tướng lĩnh lãnh binh xuất chiến. Nhâm Xuyên Vũ cũng leo lên lưng ngựa, nhìn gió tuyết, cát bụi cuồn cuộn nơi tiền phương, hỏi thị vệ phía sau: “Vương còn chưa tỉnh sao?” “Đã phái người qua thăm hỏi, Cửu Vi tiên sinh nói tối thiểu cũng phải giờ thân hôm nay mới có khả năng tỉnh lại.”. Thị vệ đáp. “Giờ thân ư? Chỉ mong….” Tiếng chém giết vang lên, những lời của Nhâm Xuyên Vũ nói dần chìm vào mớ thanh âm hỗn độn. “Quân sư vừa nói gì?”. Thị vệ sợ mình đã bỏ sót mệnh lệnh quan trọng nào đó. “Nghênh tiếp kẻ địch!”. Nhâm Xuyên Vũ quay đầu lại liếc hắn một cái, cái kẻ vốn như thư sinh mặt trắng lúc này cũng có khí thế nam nhi không chùn bước. Trống trận vang lên, tiếng hét vang trời, cờ xí phấp phới, đao kiếm lóe sáng! Quân Phong Mặc lấy tam quân cánh tả, trung, hữu cùng nghênh chiến. Cánh tả có Đoan Mộc Văn Thanh và Từ Uyên; cánh hữu có Hạ Khí Thù cùng Trình Tri; trung quân có Tề Thư. Tam quân hợp thành Liên Vân Trận vừa công vừa thủ nhiều mặt, lại có thêm quân sư Nhâm Xuyên Vũ chỉ huy tài tình, điều động trận hình linh hoạt. Hàng lối giống như liên vân khinh phi (lướt nhẹ như mây bay), công như bách thú xông trận, thủ như tường đồng vách sắt. Mà đại quân Hoàng – Hoa nối thành một thể như sóng triều mãnh liệt tuôn trào liên tiếp không dứt, khí thế nuốt cả núi sông! Cho đến khi hai bên tiếp xúc, cuồng triều bỗng chốc như hóa thành vô số kiếm triều, từng mũi kiếm sắc bén như muốn xuyên thủng đại quân Phong – Mặc. Tức khắc trên thân mãnh thú bị đâm vô số chỗ, khiến đại quân Phong – Mặc đau đớn tỉnh táo liền di chuyển tường sắt thủ vững. Kiếm triều tạm thời thối lui, tạo thành một đường hung triều, gầm thét nhìn con mồi đang đứng trước mặt! Đại quân Phong – Mặc đương nhiên không ngồi chờ chết, liền nhanh chóng hoán chuyển trận hình, lấy trung quân thủ, tả hữu cùng nhau tiến lên, quân Hoàng Hoa cũng nhanh chóng xuất quân ứng đối. Hung triều cấp tốc lui về phía sau, tốc độ này cũng không thua gì tốc độ trứ danh của Mặc Vũ kỵ. Đợi khi cánh tả và cánh hữu của đại quân Phong – Mặc thế cùng lực kiệt thì bỗng nhiên nó hóa thành vạn kiếm, một đường thẳng hướng đến hai cánh tả hữu quân Phong – Mặc, tạo thành từng đợt triều huyết sắc cuồn cuộn! “Truyền lệnh, cánh tả cánh hữu quy thủ, trung quân bọc ngoài!” “Tuân lệnh!” Lính liên lạc nhanh chóng truyền lệnh, nhất thời đại quân Phong – Mặc lập tức thay đổi trận, thu hồi thế tiến công lúc đầu, toàn quân phòng thủ, ngăn cản vạn đạo kiếm triều. “Không có cách nào chống lại được Hoàng vương sao?”. Nhâm Xuyên Vũ nhìn về phía trước. Mặc dù tạm thời có thể ngăn cản thế tiến công của quân Hoàng – Hoa, thế nhưng với lực tấn công như thủy triều, người trước ngã xuống, người sau liền tiến lên, cứ lần lượt dùng vạn đao kiếm triều đâm thủng phòng thủ kiên cố của đại quân Phong Mặc. Kiếm triều kia không chỉ nhiều mà còn dày đặc sắc bén, lại vô cùng cứng rắn đến nỗi tường đồng cũng bị đâm thủng. Mà lỗ thủng vừa xuất hiện thì thủy triều nhanh chóng tràn vào, càng lúc triều càng mãnh liệt! “Đó là do khí thế không giống nhau!” Đột nhiên y nghe được phía sau có âm thanh, quay đầu lại liền thấy Tề Thư nâng kiếm bước đến. “Tranh Thiên kỵ của Hoàng Quốc xưa nay danh xưng dũng mãnh, lại có thêm Hoàng vương thân chinh xuất chiến, sĩ khí nâng cao, khí thế thêm ngất trời! Hiện tại bên quân ta qua mấy ngày nay tấn công địch, sĩ khí đã tiêu hao từ lâu, lại ngay lúc song vương vắng mặt, lòng quân càng thêm bất an, bây giờ mà có thua quân Hoàng – Hoa cũng đã là anh dũng lắm rồi!”. Tề Thư nói một mạch, ánh mắt thản nhiên nhìn Nhâm Xuyên Vũ” “Hơn nữa, ta và ngươi cũng không phải là đối thủ của Hoàng Vương, bất luận bày binh bố trận như thế nào, biến trận đến đâu cũng không thể bằng một Hoàng Vương mãnh liệt quyết đoán linh hoạt. Hoàng Vương có khí phách ngạo mạn thiên hạ, khiến tướng sĩ dù không rõ lý do gì vẫn tín phục đi theo!”. “Này, đang quyết chiến đừng nói những câu xui xẻo như thế chứ! Hơn nữa ngươi thân là chủ tướng trung quân, không phải là nên đứng tại tiền phương sao?”. Nhâm Xuyên Vũ tức giận nhìn hắn. “Không phải là ta nói xui, mà là trong lòng ngươi đã dao động. Đối mặt với khí thế hùng bá của Hoàng Vương, ngươi chính là người đánh mất lòng tin trước!”. Ánh mắt Tề Thư kiên định nhìn y, giơ tay lên, huyền lệnh hiện ra trong lòng bàn tay: “Ta tới là để truyền Vương lệnh: Không phải kẻ địch thì chính là lúc rút lui!” Nhâm Xuyên Vũ biến sắc, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tề Thư, mà Tề Thư lại không có chút dao động nhìn người đứng đối diện. “Ta biết ngươi một lòng trung thành với Tức Vương, quyết không cam lòng thất thủ ở Đông Đán Độ. Nhưng nếu ngươi vẫn liều mạng đánh một trận với Hoàng vương ở đây, hoặc có thể phòng thủ được một nửa Đông Đán Độ, nhưng quân ta sẽ phải thương vong hơn phân nửa!”. Tề Thư gằn từng chữ, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Nếu đã đến bước này, ngươi làm sao diện kiến Tức Vương đây?” Nhâm Xuyên Vũ nắm chặt thành quyền, chăm chú nhìn Tề Thư, sau một lúc lâu mới buông hai tay ra, thở mạnh một hơi. Tề Thư biết mục đích đã đạt được, thúc ngựa quay đi, chợt quay đầu lại nói: “Nhâm quân sư, tài năng của ngươi đã rõ như ban ngày, Đông Đán Độ có thể thủ đến hôm nay là nhờ phần lớn công lao của ngươi, nhưng… nếu song vương đồng nhất thì chắc chắn đã không có cục diện như ngày hôm nay rồi! Đến lúc này ngươi nên biết, thần thủ thần đạo, thần tẫn thần trách!” [2]. [2] Thần thủ thần đạo, thần tẫn thần trách: Thần tử bảo vệ, thần tử vì đạo đã tận hết trách nhiệm. Giờ mùi ngày hai mươi hai, đại quân Phong – Mặc rút khỏi Đông Đán Độ năm mươi dặm. Quân Hoàng Hoa vượt qua hồ Thương Hữu, tiến vào chiếm giữ Thành Thương Thư. Cuối giờ thân, Tức Vương tỉnh lại, quân Phong – Mặc hồi phục. Ngày kế tiếp, tin Đông Đán Độ thất thủ cùng tin Phong Vương chưa chết, Khang Thành thất thủ chia nhau truyền đến Khang Thành và Đông Đán Độ. Mọi người đều tự cười, vui buồn mỗi thứ một nửa. “Cái này gọi là dễ có sẽ dễ mất.”. Ngọc Vô Duyên đứng trên cổng Thành Thương Thư, nhìn hồ Thương Hữu thăm thảm bình tĩnh nói, tựa hồ chàng không kinh ngạc với kết quả này: “Chung quanh núi Thương Mang có bốn tòa thành, huynh có Thương Thư, Kính Thành; hắn có Khang Thành, Kình Thành. Lấy Vương sơn làm biên giới, huynh và hắn chính xác mỗi người nắm giữ mỗi nửa thiên hạ. Cả hai đều có chung một con đường, hệt như năm đó Thiên Lão và Địa Lão cùng quan sát tinh tượng, hệt như ván cờ trên đỉnh núi Thương Mang, thế cuộc ngang nhau.” Hoàng Triều lặng lẽ không nói gì, ngước mặt trông lên nhìn đỉnh núi Thương Mang, tuyết trắng bao phủ đẹp như ngọc sơn, nguy nga cao vút! “Hoàng Triều, đi lên đỉnh Thương Mang đi, nơi đó sẽ cho huynh đáp án, nơi đó sẽ cho cả hai người đáp án!”.