Tráng phu lang nhà tú tài

Chương 42 : yến hội (1)

Vừa mới khai trai, Thẩm Nghiên Bắc còn chưa đã thèm, nhìn thấy người đã muốn hôn hôn sờ sờ. Cố Trường Phong lo lắng hắn ban ngày đọc sách vất vả, lại sợ túng dục quá độ khiến tinh thần hắn uể oải, không dám cùng hắn làm bậy. Thẩm Nghiên Bắc cũng biết rõ thời điểm hiện tại không phải là lúc phóng túng, dù sao người cũng ở ngay bên cạnh, vừa quay đầu đã có thể ăn, nên hồi tâm dưỡng tính, lấy ra sức mạnh năm đó thi đại học mà chăm chỉ đọc sách. Tuy rằng ở thế giới cũ Thẩm Nghiên Bắc có chút lười biếng, nhưng không thể che giấu thật sự hắn là một học bá. Từ nhỏ đến lớn, việc học tập của Thẩm Nghiên Bắc chưa từng làm mẹ hắn lo lắng, còn có thể giúp mẹ làm việc nhà, mọi người đều hâm mộ Thẩm Nghiên Bắc vừa thông minh vừa là một đứa con hiếu thuận. Khi đó Thẩm Nghiên Bắc từng thề ở trong lòng, nhất định sẽ giúp mẹ thoát khỏi người cha cặn bã để có thể hưởng cuộc sống an yên, đáng tiếc khi hắn vừa thi đậu đại học, Thẩm mẫu bị bệnh mà qua đời. Đây là tiếc nuối mà Thẩm Nghiên Bắc không tài nào bù đắp được, bây giờ tình thế bức bách, vì cuộc sống tốt lành với tức phụ sau này, hắn nhất thiết phải bò lên phía trên, vậy nên chuyện khoa cử này Thẩm Nghiên Bắc vô cùng để bụng. Dùng mấy ngày để thu thập tri thức trong đầu nguyên chủ, sau đó cũng đọc sách mà Lý Trí Viễn đưa cho hắn. Chỗ nào ghi nhớ cũng đã ghi nhớ, chỗ nào không rõ cũng tra một lượt, Thẩm Nghiên Bắc liệt kê các vấn đề bản thân thắc mắc, chờ tới ngày sinh nhật của nhi tử Lý Trí Viễn sẽ thỉnh giáo hắn một chút. Tô Thanh Trạch nói, tỷ phu của y là một người có học thức, nếu chân thành thỉnh giáo thì hắn sẽ trả lời cặn kẽ. Thẩm Nghiên Bắc đối với ấn tượng về Lý Trí Viễn vẫn chỉ là một vị công tử ở ngoài đồng ruộng hỏi về việc gieo trồng, dù chưa thâm giao, nhưng Thẩm Nghiên Bắc cũng cảm kích ân tình hắn mang lại, chuẩn bị riêng cho nhi tử hắn mấy món đồ chơi thú vị. Sáng sớm buổi yến hội, Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong mang theo Chu Dục cùng với hai chủ tớ Tô Thanh Trạch lên xe bò của Thẩm đại bá. Đây là lần đầu tiên Thẩm Nghiên Bắc mang theo Chu Dục ra ngoài, thiếu niên vừa kinh ngạc lại vừa nất an, sợ chính mình không tốt sẽ làm mất mặt Thẩm Nghiên Bắc. Minh An làm người hầu đủ tư cách rất hiểu tâm tình của nhóc, lúc ngồi trên xe bò lắc lư, hai người cùng nhau thì thầm lớn nhỏ, Minh An nói cho Chu Dục không ít vấn đề phải chú ý khi ra ngoài. Dọc đường đi, xung quanh toàn là màu xanh của cây cỏ. Hiện tại thời tiết đã ấm dần, lại thêm một chút nóng bức, mùa hè yên lặng mà đến. Mưa nhiều, độ ấm thích hợp, cây trồng ngoài ruộng cũng bắt đầu sinh trưởng. Bắp của Thẩm gia cũng cao hơn một mét rồi, mạ ngoài ruộng cũng lớn dần, vịt cũng thay đổi màu lông, cá trong nước cũng lớn hẳn ra. Hết thảy đều không ngừng phát triển. "Núi này tên là gì? Có gì chơi được không?" Tô Thanh Trạch cầm cây cỏ dài trong tay chỉ vào ngọn núi bên cạnh thôn hỏi. "Đây là núi Hoa Thu, trên núi thú vị phết!" Chu Dục hứng thú bừng bừng giới thiệu cho bọn họ mấy con thú rừng với mấy việc linh tinh, ví như bắn chim trộm trứng, bắt gà bắt rắn. Ánh mắt Tô Thanh Trạch sáng bừng: "Uầy! Các ngươi cũng to gan đấy, rắn mà cũng dám bắt!" Chu Dục ngượng ngùng gãi đầu: "Thật ra cũng không phải chúng ta chủ ý, chỉ là con rắn kia vừa mới ăn được quả trứng gà rừng, vừa ngậm trong miệng đã bị chúng ta đánh úp..." "Vậy các ngươi bắt rắn về làm gì?" Minh An tràn đầy tò mò. "Ăn chứ chi!" Chu Dục đương nhiên nói. "Rắn vừa dài vừa to..." Chu Dục vừa khoa tay khoa chân vừa nói: "Chúng ta gom củi nhóm bếp rồi nướng ăn!" "Cái này... ăn ngon sao?" Tô Thanh Trạch chần chờ hỏi. "Thơm lắm!" Mấy đứa trẻ nhà nghèo quanh năm nào có thể uống được nước thịt, thèm thịt lắm không chịu được, có thể ở trong núi bắt được con vật để ăn cho đỡ thèm là việc vui vẻ nhất. Thẩm Nghiên Bắc ở một bên nghe cũng có chút hứng thú, cào nhẹ vào lòng bàn tay Cố Trường Phong: "Tìm thời gian chúng ta lên núi đi dạo một chút đi?" Người ta nói gần núi thì ăn đồ núi, dã vật trên núi hẳn là phong phú lắm! Đáng tiếc là hắn xuyên tới lâu như thế cũng chưa từng đi. "Được." Bây giờ trời ấm lên, trên núi cũng không còn lạnh nữa, đi một võng cũng tốt. Quan trọng nhất chính là công lực của y đã khôi phục, dù có gặp được dã thú y cũng không sợ. Bánh xe lộc cộc, một chiếc xe ngựa được rèm lụa che tứ phía chạm rãi đi tới. Bỗng nhiên lụa mỏng bị người vén lên, lộ ra một nam nhân có ngũ quan thường thường. Nam nhân hướng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dừng ở trên mấy người đang ngồi trên xe bò nói chuyện với nhau, nhíu mày. Nhớ đến mấy lời nói của thôn dân, gã đánh giá hai thiếu niên xa lạ một gầy một béo nọ, mày càng nhíu chặt. Nghe được có tiếng xe ngựa, mấy người Thẩm Nghiên Bắc theo bản năng quay sang nhìn, không kịp đề phòng chạm phải ánh mắt của nam nhân nọ. Thẩm Nghiên Bắc mặt không đổi sắc, chắp tay chào: "Lý cử nhân." Người ngồi trên xe ngựa đúng là Lý Dật! Lý Dật không hiểu sao lại phá lệ cười với bọn họ, nhấc tay kêu phu xe dừng xe ngựa lại, vẻ mặt ôn hòa nhìn mấy người Thẩm Nghiên Bắc, nói: "Mặt trời sắp lên cao rồi, xe bò đi vừa chậm lại vừa phải phơi nắng, xe ngựa rộng lắm, nếu không các ngươi lên đây ngồi cùng ta đi?" Nghe vậy, bọn họ đều ngẩn cả người, đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự hồ nghi trong ánh mắt đối phương. Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười nói: "Không dám làm phiền tới cử nhân, phong cảnh nơi hoang dã này khá đẹp, chúng ta cứ chậm rãi vừa đi vừa ngắm thôi." Bị cự tuyệt, Lý Dật cũng không biểu hiện ra nét không vui, mà nói: "Mấy người các ngươi quen thì không sao, nhưng Tô công tử làm sao có thể chịu khổ như vậy." Dứt lời, gã lại nhìn Tô Thanh Trạch bằng ánh mắt ôn hòa: "Tô công tử có phải muốn đi Huyện nha hay không? Đúng dịp chung đường, không bằng lên đây uống một ly trà với ta?" Không đợi Tô Thanh Trạch trả lời, Minh An đã hừ lạnh một tiếng: "Thiếu gia nhà chúng ta không ngồi quen cái xe ngựa đơn sơ tới như vậy!" Sắc mặt Lý Dật có chút khó coi, nhưng vẫn kiềm chế lại tính tình: "Xe ngựa tuy đơn sơ, nhưng có thể che nắng, nếu không công tử nhà ngươi sẽ bị phơi nắng tới ốm mất." "Không cần, thế này là được rồi. Ta thích ngồi xe bò." Tô Thanh Trạch trực tiếp từ chối. Nếu như y muốn thoải mái, đã sớm bảo người tới đón đi! Tay ở phía dưới siết chặt, Lý Dật nỗ lực giữ vững nụ cười trên môi: "Nếu đã như vậy, ta cũng không tiện quấy rầy Tô công tử ngắm cảnh, hẹn gặp lại ở Huyện nha." Tô Thanh Trạch nhàn nhạt gật đầu. Minh An làm mặt quỷ với cái xe ngựa đã đi xa, "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo(*)!" (*)无事献殷勤非奸即盗 (VÔ SỰ HIẾN ÂN CẦN VÔ GIAN TỨC ĐẠO) – Đây là ngạn ngữ, hiến này trong cống hiến, cũng còn có nghĩa là biểu hiện, tỏ ra; không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm "Không sai!" Chu Dục tức giận phụ họa, "Hắn nhất định đã biết được thân phận của Tô công tử mới sáp tới để nịnh bợ!" Giống như suy nghĩ của mọi người, Lý Dật thực sự là muốn leo lên Tô Thanh Trạch. Biết được hành vi của gã không thể làm Thẩm Nghiên Bắc mất mặt trong lễ đội mũ, ngược lại càng giúp hắn thêm nổi bật, Lý Dật vừa phẫn nộ vừa ghen ghét, đồng thời cũng thấy hối hận. Vì sao gã lại không gặp được quý nhân như vậy cơ chứ? Nếu có thể cùng công tử danh gia vọng tộc kết giao, đối với con đường làm quan của gã trong tương lai nhất định sẽ có lợi! Nếu hôm đó gã tham gia lễ đội mũ của Thẩm Nghiên Bắc, nói không chừng đã có thể làm quen với đối phương... Lý Dật dã tâm bừng bừng nghĩ đẹp, gã không ngờ được rằng đối phương từ lâu đã ghê tởm gã. "Đã từng thấy người mặt dày nhưng chưa từng thấy có ai mặt dày tới như vậy!" Khuôn mặt Minh An tỏ ra chán ghét, "Lúc trước ở tửu lâu còn dung túng kẻ bên cạnh cướp điểm tâm của chúng ta, lật mặt một cái đã coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, một câu xin lỗi cũng chả có! Ta nhổ vào!" "Chuyện gì thế?" Nghe được hai chữ tửu lâu, Thẩm Nghiên Bắc không khỏi tò mò. Minh An lập tức nói chuyện ngày Đồng Phúc tửu lâu khai trương Lý Thăng Vương Trình làm ra hành vi mất hết liêm sỉ, Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt: "Có phải là một người có nốt ruồi đen ở dưới cằm, một người mặc áo gấm màu xanh, bên ngoài mồm chuột tai khỉ?" Minh An gật đầu thật mạnh: "Sao Thẩm công tử lại biết? Chẳng lẽ ngươi cũng bị?" Thẩm Nghiên Bắc bất đắc dĩ nói: "Người có nốt ruồi đen là con trai cả của Lý viên ngoại ở Lý gia thôn Lý Thăng, mỏ chuột tai khỉ là người có quan hệ thông gia với Lý cử nhân Vương Trình." "Khó trách! Hóa ra là vật họp theo loài!" "Nghe chưởng quầy nói, có lần hai bọn họ đến ăn điểm tâm sáng đắc tội Huyện lệnh phu nhân, bị huyện lệnh đại nhân phạt mười đại bản." "Cái gì?" Tô Thanh Trạch trừng lớn mắt, khuôn mặt bánh bao phồng lên, "Bọn họ dám bắt nạt tỷ tỷ ta!" Minh An cũng giận dữ: "Cô gia không nên chỉ đánh bọn họ mười gậy, đáng nhẽ phải tống bọn chúng vào bên trong nhà lao!" Chu Dục cũng không quá tán thành lời Minh An: "Như vậy cũng chỉ là trị ngọn không trị được gốc, nguyên do là từ phía Lý cử nhân!" Mọi người nghe vậy đều im lặng. Thẩm Nghiên Bắc mặt không biểu tình: "Lý cử nhân đã kêu gọi toàn bộ thôn trưởng, để cho các thôn xóm xung quanh góp vốn xây dựng học đường. Hắn muốn chức viện trưởng." "Loại người này cũng dám dạy người đọc sách?" Minh An kinh ngạc hô lên, "Hắn có thể dạy học sinh nên người hay sao?" Tô Thanh Trạch cũng nghi ngờ không thôi. Cái ngày mà Thẩm Nghiên Bắc đi tới bắt trộm, y không kịp đi tới xem, chỉ có thể nghe lại thôn dân kể lại tình huống lúc đó. Nếu lúc ấy Thẩm Nghiên Bắc không chuẩn bị đầy đủ, tám phần tên trộm vịt kia sẽ được Lý cử nhân bao che mất. Người không có phẩm hạnh làm sao có thể làm phu tử dạy dỗ cho người khác? "Chuyện này khi trở về ta sẽ nói với tỷ phu." Tô Thanh Trạch nghiêm mặt nói. Triều đình cổ vũ xây dựng học đường, sẽ có khoản tiền riêng cung cấp hỗ trợ, cho nên xây dựng học đường không phải chuyện nhỏ, cần phải trình báo lên trên, được phê chuẩn mới có thể bắt đầu triển khai. "Đa tạ!" Xây học đường là chuyện tốt, nhưng hắn sợ thôn dân bỏ tiền vô ích, càng sợ Lý Dật dạy hư học sinh. Chậm rãi đi một đường cuối cùng cũng đến được Huyện thành, đoàn người thẳng tiến đến biệt thự phía sau Huyện nha. Hôm nay tổ chức yến hội, phía sau cửa lớn đỗ không ít xe ngựa, một số người tới tặng lễ đứng một bên, quản gia vội vàng tiếp đón. Người có thiệp mời thì trình lên sau đó sẽ được tiếp vào, không có thiệp chỉ có thể đợi quản gia vào thông báo. Nhìn thấy một chiếc xe bò từ xa tiến lại gần, quản gia vui cực, lập tức sai người mở lớn cổng, đón xe bò vào trong nhà. Sao lại thế này? Mấy người bị ngăn ở bên ngoài đều mở lớn mắt nhìn. Bọn họ mang theo lễ lớn thành tâm tới cửa còn chưa được vào vậy mà cái đồ nông dân chả biết từ đâu ra đã được đón tiếp? Xe bò dừng lại, Tô Thanh Trạch lập tức nhảy xuống. Quản gia đánh giá y từ trên xuống dưới, cười nói: "Từ sáng sớm phu nhân đã nhắc tới người, người mau đi qua đi!" Thiếu niên trước mặt đã gầy đi một vòng, người cũng ngày càng có tinh thần hơn. Lại quay đầu nói với Thẩm Nghiên Bắc: "Lão gia ở thư phòng, Thẩm công tử mời ngài đi bên này!" Thẩm Nghiên Bắc liếc nhìn Cố Trường Phong một cái, Cố Trường Phong thấp giọng nói: "Ta đi gặp huyện lệnh phu nhân." Nam nữ tách ra ngồi riêng, y là song nhi, phải ở cùng bên với nữ quyến. Tuy y không hay giao tiếp với nữ quyến lắm, nhưng làm phu lang của Thẩm Nghiên Bắc, mấy chuyện nhân tình giao tiếp này y đều phải học cho tốt. Thẩm Nghiên Bắc cười bảo y không cần khẩn trương, rồi mang theo Chu Dục đi cùng quản gia gặp Lý Trí Viễn. "Cố đại ca chúng ta đi bên này! Ta dẫn ngươi đi gặp cháu ngoại của ta!" Tô Thanh Trạch nói. Cố Trường Phong khẽ gật đầu, cùng với Tô Thanh Trạch đi đến phía cửa vòm.