Tráng phu lang nhà tú tài

Chương 31 : mát xa chân

Sau khi tửu lâu khai trương ngày đầu tiên, giá thấp nên bán cũng không tệ lắm. Nghĩ đến việc ngày mai sẽ có thêm nhiều người ghé qua hơn nữa, Thẩm Nghiên Bắc dặn dò Thẩm Lai Phúc chú ý phòng bếp, phải đảm bảo tốc độ lấy độ ăn và chất lượng đồ ăn, Thẩm Lai Phúc đồng ý liên tục. Mọi người bận bịu hết cả một ngày, nên nghỉ ngơi cũng sớm. Trong sương phòng phía sau tửu lâu vẫn sáng đèn, Thẩm Nghiên Bắc ở trong phòng tính thu nhập ngày hôm nay. Đợi sau hai ngày khai trương, hắn và Cố Trường Phong ở tạm nơi này, đợi cho việc kinh doanh của tửu lâu đi vào quỹ đạo hai người bọn hắn sẽ trở về. Dưới ánh nến, thanh niên văn nhã tuấn tú ngồi trước bàn tay cầm bút viết viết vẽ vẽ lên sổ sách trước mặt, thỉnh thoảng ngẩng đầu nói với nam nhân đối diện gì đó, con ngươi đen nhánh của nam nhân trầm tĩnh thỉnh thoảng lại ánh lên bóng dáng nho nhỏ mờ hồ. Gấp sổ sách lại, Thẩm Nghiên Bắc nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng giá cả đồ ăn để hơi thấp, nhưng cũng không bị lỗ. Đợi cho đến khi ngày mai kết thúc, hắn còn phải tìm hiểu thêm món ăn nào được mọi người yêu thích nhất, rồi mới điều chỉnh lại các món ăn trong tửu lâu. "Xong rồi hả? Huynh muốn rửa ráy trước khi ngủ không?" Cố Trường Phong mở miệng hỏi, trong ánh mắt hiếm khi lộ vẻ gấp gáp. Thẩm Nghiên Bắc vẫn chưa phát hiện, nhìn nhìn đồng hồ cát rồi gật đầu. Cố Trường Phong đi ra ngoài, đến phòng bếp bê chậu nước ấm quay trở lại. Đặt chậu gỗ xuống mặt đất, Cố Trường Phong ngồi xổm xuống, chuẩn bị giúp Thẩm Nghiên Bắc cởi tất để ngâm chân. Thẩm Nghiên Bắc cả kinh, lập tức co rụt chân lại: "Đừng!" Cố Trường Phong ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt hắn: "Đại phu nói mỗi đêm trước khi ngủ ngâm chân bằng nước ấm sẽ có lợi với thân thể huynh." Hôm nay hai người lại đi gặp đại phu, đại phu nói tay chân của Thẩm Nghiên Bắc lạnh lẽo, bởi vì thân thể hư nhược, dòng máu vận chuyển không được lưu thông. Trước khi ngủ phải dùng nước âm ngâm chân, mát xa huyệt vị có thể giúp đỡ giấc ngủ ngon hơn. Lại thêm, hiện tại nội lực của y đã khôi phục hoàn toàn, y muốn dùng nội lực để đả thông kinh mạch cho Thẩm Nghiên Bắc, làm chơi ăn thật(*). (*)事半功倍 (SỰ BÁN CÔNG BỘI) "Làm ít công to, làm chơi ăn thật" ý chỉ công sức bỏ ra ít nhưng thành quả mang đến lại tuyệt vời, thậm chỉ là ngoài mong đợi. "Ta tự làm là được rồi!" Thẩm Nghiên Bắc vội vàng tự cởi giày cởi vớ, nhanh chóng ngâm chân vào trong chậu nước. "Ưm!" Nước hơi nóng, Thẩm Nghiên Bắc nhịn không được hít hà một hơi. Bỗng nhiên, chân hắn được bao bọc bởi một bàn tay đầy vết chai sạn. Thẩm Nghiên Bắc ngẩn ra, hóa ra Cố Trường Phong cố ý giữ lấy muốn rửa chân cho hắn! "Đừng, đừng..." Thẩm Nghiên Bắc sợ tới mức muốn rút chân ra ngay, nhưng tay Cố Trường Phong thật sự nắm rất chặt. "Ta tự làm được mà!" Thẩm Nghiên Bắc vội vã đè bờ vai của y. "Đại phu nói phải mát xa huyệt vị ở gan bàn chân." Cố Trường Phong nói rất nghiêm túc, cũng không có ý định buông tay ra. "Ta..." Thẩm Nghiên Bắc nghẹn lời. Cố Trường Phong hài lòng cúi đầu, cẩn thận rửa chân cho Thẩm Nghiên Bắc. Bởi vì cả ngày đều đi tất, chân của Thẩm Nghiên Bắc không bẩn một chút nào, hai chân trắng nõn thanh tú, đầu ngón chân mượt mà, móng chân sạch sẽ màu hồng nhạt, nhìn trông khá đáng yêu. Biểu tình Cố Trường Phong chuyên chú, nắm lấy bàn chân cẩn thận xoa bóp, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào. Thẩm Nghiên Bắc che mặt, thế mà mặt hắn đã đỏ ửng rồi. Không phải hắn cảm thấy Cố Trường Phong hạ mình rửa chân cho hắn là vũ nhục y cũng không phải hắn thấy ngượng ngùng, mà là... Hắn cứng! Bị bàn tay thô to kia xoa nắn khiến cho cả người khô nóng, nửa thân dưới rục rịch muốn làm một nháy!! Trong lòng Thẩm Nghiên Bắc khổ không thôi, cảm thấy có chút mất mặt. Nằm trên giường cùng tức phụ, vuốt ve cơ bắp mà hắn thích nhất chưa chắc hắn đã cứng thế mà giờ đây tức phụ sờ soạng hai cái hắn đã cứng ngay được! Nói coi đây là cái chuyện quỷ gì thế nhỉ? Nhưng ngay sau đó Thẩm Nghiên Bắc không cảm thấy mất mặt nổi nữa. "Ha ha ha, em... em đang làm cái gì thế..." Thẩm Nghiên Bắc không đoán được bật cười ha hả, Cố Trường Phong tiếp tục ấn thêm một cái, mang theo tia xin lỗi mà nhìn hắn: "Đại phu nói lúc ấn phải dùng lực một tý, chịu đựng là được rồi." "Không có việc gì, em, em cứ tiếp tục đi..." Trên mặt Thẩm Nghiên Bắc cười nói không sao, nội tâm lại yên lặng rơi lệ. Chết mịa mày đi! Hắn cười tới nỗi mềm luôn! Cố Trường Phong nắm lấy chân bên kia, dựa theo lời đại phu nói cố nhớ lại những vị trí rồi ra sức ấn. "Ha ha ha..." Thẩm Nghiên Bắc che miệng cười ngã lên trên giường. Tuy rằng có dòng nước ấm cuồn cuộn chảy từ lòng bàn chân vào cơ thể, bắt đầu di chuyển khắp người hắn, toàn thân thể ấm áp thoải mái không thôi, nhưng mà ngứa quá, hắn không kiềm chế được mà cười liên tục! "Tức phụ, được chưa?" Thẩm Nghiên Bắc cười tới mức nước mắt sinh lý đều chảy ra cả rồi. Thể chất này có vấn đề gì hả? Bị người ta sờ lòng bàn chân hai cái thì cứng! Được mát xa huyệt đạo không đau mà lại cười? "Sắp được rồi, huynh chịu đựng một chút." Cố Trường Phong trầm giọng nói. Mỗi lần mát xa ít nhất phải mười lăm phút thì mới thấy được hiệu quả. "... Được rồi." Thẩm Nghiên Bắc nằm ở trên giường cảm giác sống không còn gì luyến tiếc. ... Chờ đến khi Cố Trường Phong buông tay ra, lấy khăn vải lau khô long bàn chân cho Thẩm Nghiên Bắc, hắn mới có thể nhẹ nhõm thở ra một hơi. "Xong." Cố Trường Phong đứng lên, chuẩn bị mang nước đi ra ngoài đổ, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy xiêm y lộn xộn, khóe mắt thanh niên hơi hồng hồng không giữ hình tượng mà nằm dài trên giường. Vừa rồi cười quá kịch liệt, tóc tai thanh niên cũng bị mở rối tung, rơi lả tả trên giường. Khuôn mặt trắng nõn của hắn nhiễm đỏ, hai mắt trong trẻo lúc trước cũng đong đầy hơi nước, quyến rũ cực kỳ. Mà đôi môi luôn dùng để hôn y... "Tức phụ..." Thẩm Nghiên Bắc khàn giọng lên tiếng, cả người hắn trở nên lười biếng không thôi. Phải nói là, để cho tức phụ mát xa một lúc, hắn thoải mái hơn nhiều! Trong lòng Cố Trường Phong nhảy dựng, đột nhiên phục hồi tinh thần, hơi hoảng loạn mà quay người đi. Thẩm Nghiên Bắc cười ngây ngô hai tiếng, nằm im, ngoan ngoãn chờ tức phụ lên giường. Thời gian Cố Trường Phong đi ra hơi lâu một chút, chờ đến khi y trở lại mí mắt Thẩm Nghiên Bắc đã chuẩn bị đánh nhau tới nơi. "Tức phụ..." Thẩm Nghiên Bắc kéo người vào trong lòng, ôm lấy, sờ cơ bắp mình thích mới có thể an lòng nhắm mắt ngủ. Cố Trường Phong muốn cử động cũng không dám, mãi cho đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều bên cạnh, mới nghiêng đầu ngắm Thẩm Nghiên Bắc. Thanh niên nhắm hai mắt lại, khuôn mặt yên bình. Khi ngủ Thẩm Nghiên Bắc trông trẻ con hơn bình thường nhiều lắm, càng thêm mềm mại. Cố Trường Phong dần trở nên nhu hòa, nhẹ nhàng nhấc bàn tay đang ủ trong ngực y kéo ra. Thẩm Nghiên Bắc ngủ say lắm, không hề hay biết. Đắp chăn thật cẩn thận cho Thẩm Nghiên Bắc, Cố Trường Phong không chút do dự mở cửa thân ảnh lẫn vào trong bóng đêm... Đồng hồ cát chậm rãi chảy, thời gian từng giây từng phút trôi qua. Thanh niên đang say giấc ở trên giường bỗng nhiên nhíu mày thật chặt, không hề tình nguyện mở mắt. Đại phu nói máu trong cơ thể hắn không thể lưu thông nên thân thể hư nhược, bảo hắn phải chịu khó bồi bổ, bếp trưởng Thẩm Lai Phúc vì biểu hiện quan tâm, đã hầm cho hắn canh gà mái, sau đó để tức phụ nhìn hắn chằm chằm ép hắn uống hai chén lớn! Thẩm Nghiên Bắc nửa tỉnh nữa mê cưỡng ép bản thân đứng dậy đi tiểu. Giải quyết xong, Thẩm Nghiên Bắc đi đến bên giường nằm xuống, tay theo thói quen sờ soạng bên cạnh... Trống không! Thẩm Nghiên Bắc thoáng chốc mở lớn mắt, nghiêng đầu lập tức thấy bên cạnh không có ai, tức phụ hắn biến mất rồi! Sờ sờ giường đệm, bên trên đến một chút hơi ấm cũng không có! Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy cơn buồn ngủ bay sạch. Tức phụ hắn đã đi đâu vậy hả? Cho đến khi Cố Trường Phong trở về, trong phòng im ắng, thanh niên trên giường vẫn giống như trước nhắm chặt đôi mắt, hô hấp đều đều. Cục đá trong lòng cũng rơi xuống, Cố Trường Phong vận chuyển nội lực, xua tan hàn khí trên người, tay chân nhanh nhẹn mà đi lên trên giường. Y vừa mới nằm xuống, người bên cạnh bỗng duỗi cánh tay tới, theo lực kéo y nghiêng vào lòng người nọ. "Đi đâu?" Trong màn đêm yên tĩnh, lời nói nhẹ nhàng của Thẩm Nghiên Bắc giống như nổ tung bên tai y, Cố Trường Phong giật mình sợ hãi, toàn thân cứng đờ như sắt. Thẩm Nghiên Bắc mở mắt ra, ánh mắt vẫn ôn nhu như trước, nhưng Cố Trường Phong rũ mắt không dám nhìn hắn. "Ta rất lo cho em." Thẩm Nghiên Bắc đưa tay vuốt ve khuôn mặt nam nhân, trong phòng không đốt đèn, hắn chỉ có thể mơ hồ thấy nam nhân đang căn chặt môi. Thẩm Nghiên Bắc ôn nhu lên tiếng an ủi tâm tình bất an của y, lông mi Cố Trường Phong run rẩy, lúc này mới chậm rãi giương mắt. Nội lực của y thâm hậu, ban đêm nhìn mọi thứ vẫn rất rõ ràng, vậy nên y cũng thấy được sự lo lắng rõ ràng trong mắt Thẩm Nghiên Bắc. Nội tâm áy náy khôn cùng. "Không còn sớm, mau ngủ đi." Thẩm Nghiên Bắc ôm người vào lòng ngáp một cái, đột nhiên cảm thấy trên môi hơi ấm, Cố Trường Phong cúi đầu vụng về mà hôn môi hắn. Nam nhân hôn thật cẩn thận mang theo ý muốn lấy lòng, thế mà còn vươn đầu lưỡi ra khiêu khích hắn. Thẩm Nghiên Bắc nheo mắt lại. Tức phụ nhà hắn là một người nội liễm thẹn thùng, rất hiếm khi mới có thể chủ động cùng hắn dây dưa ướt át như vậy, trừ phi... Thẩm Nghiên Bắc cũng không hỏi, chỉ nằm im hưởng thụ y hôn, ngược lại Cố Trường Phong lại chịu không nổi nữa, đành chủ động mở miệng. "Ta... Ta đi ra bên ngoài một chuyến, hù dọa hai người..." "Hai cái tên ban ngày sỉ nhục huynh." "Lý cử nhân kia ngồi xe ngựa đi mất, ta không có cơ hội xuống tay. Cái tên Lý Thăng ấy, bị ta ở ngõ nhỏ trùm bao bố. Còn dư lại một người ta không làm gì cả, hắn tự dọa ngất chính mình..." Y từ miệng Lưu chưởng quỹ biết được, Lý Thăng ham mê nữ sắc thường xuyên đến thanh lâu chơi, mãi cho đến khi người hầu tới gọi thì hắn mới đi về. Vương Trình là hồ cẩu bằng hữu của hắn, hơn phân nửa thời gian Lý Thăng ở chỗ nào gã cũng ở chỗ đó. Trùng hợp vô cùng, buổi chiều y và Thẩm Nghiên Bắc đi đến chỗ đại phu xem bệnh tình cờ đi qua thanh lâu kia, thấy Lý Thăng tùy tiện ôm một nữ tử. Nhớ đến lời Lưu chưởng quỹ nói, vì thế y hỏi thăm đoạn đường mà Lý Thăng về nhà, chờ đến khi Thẩm Nghiên Bắc ngủ thì tới úp sọt. Sự việc thuận lợi ngoài ý muốn, y đúng là đã đợi được bọn họ đi đến! "Những người này ngông cuồng tự đại, ngày sau chắc chắn sẽ còn tiếp tục gây sự ở tửu lâu. Huynh đã giao tửu lâu cho ta, ta không muốn có bất kỳ sơ suất gì, cho nên..." Thanh âm nam nhân rầu rĩ, mang theo một tia xin lỗi. Thẩm Nghiên Bắc nghe thấy vậy thì tâm mềm nhũn, đồng thời cũng thấy dở khóc dở cười. "Em đánh người?" "Không có." Cố Trường Phong thấp giọng nói, "Tập võ là vì cường thân kiện thể, bảo vệ đất nước, không phải vì ỷ mạnh hiếp yếu. Nhưng ta lại rất tức giận..." Đờ phắc, tức phụ hắn sao lại có thể đáng yêu như vậy! Thẩm Nghiên Bắc chỉ cảm thấy trong lòng cũng hóa thành nước mùa xuân. "Phu quân, ta sai rồi." Cố Trường Phong giống hài tử nhận ra lỗi sai ngoan ngoãn thú tội, bày ra dáng vẻ cam lòng chịu phạt. Thẩm Nghiên Bắc đau lòng không chịu nổi, vội vã hôi lên đôi môi y. "Ta không tức giận." Nghe vậy, hai mắt Cố Trường Phong đột nhiên sáng lên. "Nếu không phải thực lực của ta không đủ lại không có võ công, ta đã sớm muốn trùm bao tải đấm bọn họ một trận!" Thanh âm Thẩm Nghiên Bắc lạnh lùng, dứt lời hắn thay đổi thái độ, cười nói với y: "Nhưng có một câu bọn họ nói không sai, chúng ta chính là tuyệt phối, trời sinh một đôi! Ý tưởng đánh người cũng giống nhau như vậy!" Cố Trường Phong mấp máy môi, muốn nói cái gì đó, cuối cùng chỉ có thể "ừm" một tiếng. Thẩm Nghiên Bắc cười híp mắt hôn lên má Cố Trường Phong một cái rõ kêu: "Được rồi, đừng tức giận! Lần tới muốn làm gì phải nói với ta trước một tiếng, nếu không ta sẽ khó chịu bứt rứt trong lòng!" "Vâng." Trong nhà khôi phục yên tĩnh, Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy hài lòng ôm y chìm vào giấc ngủ, mà nội tâm Cố Trường Phong rất lâu cũng không bình tĩnh lại được. Phu quân của y, có phải quá dung túng y rồi không?