Tráng phu lang nhà tú tài
Chương 29 : tranh chấp
"Thiếu gia người nhìn nè, tửu lâu của nhà này thật thú vị!"
Trông thấy thiếu gia nhà mình buồn bã ỉu xìu, động lực để ăn thôi cũng không có, tên sai vặt Minh An sốt ruột, nhìn thấy tửu lâu ở phía trước vừa mới khai trương không khí vẫn còn vô cùng náo nhiệt, vội vàng đẩy người đi qua. Chưởng quỹ ở trước cửa tươi cười nghênh đón khách hàng, vui vẻ nhiệt tình gọi tiểu nhị đưa bọn họ lên tới lầu hai.
Mới vừa tiến vào bên trong, hai người lập tức bị phong cách trang hoàng kỳ lạ độc đáo của tửu lâu gây chấn động.
Tô Thanh Trạch đi phía sau tiểu nhị dùng ánh mắt tò mò đánh giá cây cỏ hoa lá được trang trí bên cạnh chỗ ngồi, nhìn thấy trên bàn có mấy cái lồng hấp nho nhỏ, bên trong lồng hấp đặt một cái đĩa, trên đó bầy mấy món điểm tâm óng ánh sáng long lanh, tò mò hỏi: "Cái kia là cái gì?"
Tiểu nhị cười mà đáp: "Đó là sủi cảo nhân tôm. Bên cạnh là sườn heo hấp, bánh đậu đỏ và bánh trứng."
Tô Thanh Trạch gật đầu, quét mắt nhìn đến mấy bàn thức ăn ở dưới lầu, lại nói với tiểu nhị: "Cho ta một phần thang bao, bánh bông lan, sườn heo hấp. Còn cháo kia cũng mang cho ta một tô."
Minh An hớn hở, thúc giục tiểu nhị: "Nhanh đi, nhanh đi! Đừng để thiểu gia nhà ta bị đói bụng!"
"Vâng ạ!" Tiểu nhị mở ra cửa phòng tên "Toan" (Chua), mời hai người vào ngồi.
"Không nghĩ tới cái huyện thành nho nhỏ này cũng có một tửu lâu đặc sắc khác biệt như thế, nhìn hình dáng điểm tâm cũng không tệ, đợi một lát nữa đồ ăn lên, thiếu gia thử xem thế nào nha!" Minh An rót một ly trà nóng đẩy đến trước mặt Tô Thanh Trạch. Thân thể thiếu gia nhà hắn từ nhỏ đã không tốt lắm, ốm đau bệnh tật triền miên, người trong nhà lúc nào cũng tìm cách để y ăn nhiều thêm một chút, kết quả không nghĩ tới đút ăn nhiều quá, thừa ra chút chút thịt. Cơ mà thiếu gia lớn lên rất xinh đẹp, dù mập mạp cũng dễ coi, mập cũng có phúc của người mập mà.
Thiếu niên ai cũng thích đẹp, nhận thấy mình mập ra, y phục trước đó mặc vừa giờ chật ních khiến y buồn bực không ăn cơm tận ba ngày, khiến cho người trong nhà sợ hãi không thôi. Sau đó vì đói mà thiếu gia bị ngất xỉu, bị cảm lạnh, bệnh nặng rất lâu. Sau khi khỏi bệnh thiếu gia không dám nhịn bữa nữa, nhưng mỗi lần ăn no sẽ nhìn cái bụng tròn vo của mình tự trách không thôi.
Người khác đều thích song nhi có dáng người cao gầy tinh tế, vòng eo thon gọn có thể dùng một tay ôm lấy, thiếu gia ngày nhỏ chính là hình tượng như thế đó, y cho rằng thân thể quá gầy nhỏ dễ dàng sinh bệnh. Vì vậy y rất hâm mộ những song nhi trông tráng kiện cao to! Mỗi lần nhìn thấy người giống như thế, y sẽ chạy lại hỏi người ta làm sao để luyện ra "dáng người đẹp" như thế, nhưng đối phương đã lớn lên trông như thế rồi, trong lòng người ta bao tự ti, lại bị thiếu gia hỏi như thế, đều hiểu lầm là thiếu gia đang nhục nhã mình, rất nhiều người vừa xấu hổ vừa tức giận chạy đi mất.
Song nhi vừa rồi mà hai người bắt gặp chính là người có dáng người cao to cường tráng nhất, cũng là song nhi duy nhất không có tức giận bỏ đi mà lại nghiêm túc trả lời vấn đề này cho thiếu gia...
Tướng mạo người này cương nghị giống hán tử, thậm chí còn khỏe mạnh hơn cả hán tử nữa, không nghĩ tới rằng y sẽ gả cho người khác! Trông phu quân của y vừa lịch sự vừa nho nhã, hai người cùng đi dạo phố, thoạt nhìn tình cảm giữa hai người cũng không tệ lắm, đúng là làm điên đảo nhận thức của hắn!
Tô Thanh Trạch "Ừm" một tiếng, nhìn chằm chằm vào chén trà trong tay. Chén trà được làm bằng sứ, dưới đế màu trắng, khắc lên chữ "Phúc", đơn giản mà nhã nhặn.
"Tiểu thư và cô gia đã thu xếp ổn thỏa, thiếu gia người còn định ở lại đây bao lâu thế? Nếu người còn không chịu trở về, lão phu nhân sẽ thúc người đến mất!" Minh An dè dặt hỏi.
Tô Thanh Trạch không vui liếc hắn một cái: "Nói sau đi. Ta mới chỉ đến đây có mấy ngày thôi!"
"Ha hả..." Minh An cười gượng hai tiếng, "Lão nhân gia lớn tuổi lẩm cẩm rồi, lời bà nói người đừng đặt trong lòng."
"Ta không có đặt trong lòng, mà ta khắc luôn vào trong đầu!" Tô Thanh Trạch hừ một tiếng. Vốn cho rằng tổ mẫu thường xuyên đưa đồ ăn cho y là bởi vì yêu thích y không nghĩ tới ngày hôm ấy y dạy sớm muốn đi thỉnh an tổ mẫu, lại nghe được cuộc đối thoại giữa bà và An ma ma.
"Béo thành quả bóng rồi mà suốt ngày đòi ăn! Nuôi heo, heo nó còn lớn lấy thịt để ăn, mà nó thì sao? Cũng không hiểu nuôi bao lâu nữa mới xuất chuồng được."
"Dù có tiền đặt cọc bán thịt, nhỡ đâu người ta chê thịt nó mỡ quá trả lại hàng thì sao..."
"Lúc đó mà không gả được ra ngoài, mặt già của ta cũng mất sạch sẽ!"
"Đáng thương Mật Nhi của ta, lớn lên đẹp hơn bao nhiêu là người, yêu kiểu mỹ lệ đến vậy, giờ thì phải chịu đừng đầu heo này cả ngày..."
Tô Thanh Trạch càng ngày càng khó nhìn. Bởi vì y là song nhi, khi còn nhỏ lúc nào cũng bị tổ mẫu ghét bỏ. Cũng không biết là bắt đầu từ lúc nào, tổ mẫu bỗng nhiên thay đổi thái độ đối với y, không còn lạnh nhạt nữa, tuy rằng không hay gọi y đến nói chuyện, nhưng cũng thường xuyên bảo người đưa đồ ăn đến đây.
Y được sủng mà đâm ra sợ hãi, càng thêm hiếu thuận với tổ mẫu, nhưng y không thể nào nghĩ tới được, tổ mẫu lại coi y như heo mà nuôi, cuối cùng còn đợi y "xuất chuồng"!!!
Thật tình sau khi bị người ta sỉ nhục dẫm đạp dưới chân, y không thể nào chịu nổi! Trực tiếp chạy tới chất vấn tổ mẫu. Kết quả tổ mẫu thấy y giống như thấy quỷ xuất hiện, kích động tới mức hôn mê bất tỉnh!
Sau khi tỉnh lại tổ mẫu lại khóc lóc thảm thiết xin lỗi y, nhưng y làm sao còn có thể tin bà được nữa? Chạy tới hỏi cha mẹ y —— Dù có tiền đặt cọc bán thịt, nhỡ đâu người ta chê thịt nó mỡ quá trả lại hàng thì sao...những lời này là có ý gì, cha mẹ y ấp úng không chịu nói, sau khi y gặng hỏi mãi mới nói rằng, ngay khi y sinh ra đã định thân với người khác rồi!
Lão thái thái vì quyền thế của gia đình nọ mới đối xử tốt với y, nhưng từ khi định thân thuở nhỏ đến nay cũng chưa nhắc lại thêm! Dưới sự tức giận, y chạy theo tỷ tỷ và tỷ phu đến địa phương này...
"Thiếu gia, người đừng tức giận, người muốn trở về lúc nào thì về lúc ấy, người vui là được rồi. Tóm lại là có tiểu thư và cô gia ở đây, phu nhân chắc chắn sẽ yên tâm về người."
"Không được nói lại chuyện này nữa, ta không muốn nghe." Tô Thanh Trạch rầu rĩ không vui nhấp một ngụm trà. Y không muốn tiếp tục như thế, nhưng nếu y không ăn không uống thì gia đình sẽ lo lắm, hơn nữa cũng không phải nhịn ăn là có thể gầy xuống. Không có người chỉ dẫn cho y, nếu y làm bậy thì chỉ khổ thân thể của y thôi, lại rước về bao bệnh tật...
"Vâng, vâng, vâng!" Minh An vội vàng không ngừng gật đầu, nhìn ra ngoài cửa, "Vì sao tiểu nhị còn chưa lên đồ, nô tài đi xem xem thế nào!"
Tiểu nhị đang bưng khay trên tay, lúc này phòng cách vách tên "Điềm" (Ngọt) bị mở ra, thanh niêm lam y đi ra ngoài, nhìn thấy tiếu nhị lập tức quát lớn: "Tiểu nhị mau lại đây!"
Tiểu nhị nhanh chân tiến đến: "Vị khách quan này, ngài có chuyện gì sao?"
Thanh niên nhìn thấy điểm tâm trên tay tiểu nhị: "Mấy thứ này ta đều muốn, lại mang thêm cho ta hai phần sườn heo hấp." Nói xong quay đi luôn!
Tiểu nhị vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Xin lỗi, đây là điểm tâm của khác nhân khác gọi! Ngài muốn cái gì tiểu nhân sẽ lấy cho ngài!"
Minh An mới ra khỏi cửa đã thấy điểm tâm của thiếu gia nhà mình bị đoạt mất, lập tức đi qua tranh cãi: "Ngươi sao lại có thể vô lễ như vậy? Đây chính là điểm tâm của bọn ta!"
Thanh niên lam y liếc hắn một cái, vênh váo tự đắc nói: "Ngươi là gã sai vặt của nhà ai? Nói chuyện khách khí một chút cho ta! Đây là đồ mà cử nhân lão gia của chúng ta muốn ăn!"
Minh An cũng không sợ hãi, cười lạnh nói: "Cử nhân lão gia thì thế nào? Cử nhân lão gia là có thể cướp đồ của người khác hay sao?"
"Hừ, ngươi là song nhi sao có thể đanh đá như thế!" Thanh niên lam y nhướng mày, chê cười nói, "Đây là đồ của ngươi? Ngươi đã trả tiền chưa?" Nói xong gã móc một thỏi bạc từ ngực ném cho tiểu nhị, thanh niên đắc ý cườ nhạo một cái, "Hiện tại đây là đồ của ta!" Dứt lời gã định ôm đồ ăn đi mất.
"Đây là điểm tâm của thiếu gia nhà ta!" Minh An ngăn gã lại.
Thiếu niên thanh bào đi ra, quát: "Ngươi là hạ nhân của nhà ai? Đây là đồ ăn mà cử nhân lão gia muốn ăn, ngươi nghe không hiểu tiếng người à?"
"Ngươi mới nghe không hiểu tiếng người, đây là điểm tâm thiếu gia nhà ta muốn ăn!" Minh An cắn răng, không muốn nhường nhìn.
Thanh niên đen mặt lạnh lùng nói: "Thế mà ngươi dám bất kính với cử nhân lão gia! Ta thấy ngươi là đang tìm chết!"
Nghe được tiếng tranh chấp, Tô Thanh Trạch cũng chạy ra ngoài xem, nhìn thấy gã sai vặt của mình bị hai nam nhân vây quanh, bộ dáng giương cung bạt kiếm, lông mày y cũng nhăn cả lại: "Minh An, làm sao vậy?"
"Thiếu gia, bọn họ muốn cướp điểm tâm của chúng ta!"
"Đây là thiếu gia nhà ngươi?" Thanh niên Lam y dùng ánh mắt đánh giá Tô Thanh Trạch từ trên xuống dưới, khinh thường nói, "Béo thành heo rồi còn đòi ăn hả?"
Tô Thanh Trạch sắc bặt thoáng cái đỏ bừng, Minh An che phía trước y, tức giận mắng: "Ngươi mới béo thành heo, cả nhà ngươi là heo!"
"Ngươi lớn lên không tệ, đi mà khuyên nhủ thiếu gia nhà ngươi, dáng vẻ này thì đừng có mà ăn nữa, bằng không sẽ không gả được ra ngoài đâu, nuôi thịt mà không có tiền lời..."
Thiếu niên thanh bào bày ra vẻ mặt ta muốn tốt cho nhà ngươi mà thôi, khiến cho Minh An ghê tởm hết cả người, nhịn không được quát: "Đồ con rùa ỷ thế ức hiếp người! Ngươi có biết thiếu gia nhà ta là ai hay không? Thiếu gia của nhà chúng ta..."
Tô Thanh Trạch nhăn chặt mày, thấp giọng nói: "Không được nói. Để cho bọn họ đi!"
"Thiếu gia!" Minh An không cam lòng mà ngậm miệng.
"Thiếu gia nhà các ngươi là ai?" Ánh mắt của thanh niên lam y hiện ra đầy tia khinh miệt, "Không phải là nhi tử của Phạm lão nhị bán thịt lợn ở đầu đường chứ? Ha ha ha ha..."
"Tại sao lại không nói nữa? Không phải là ta nói đúng rồi chứ?" Thiếu niên thanh bào cười to.
Mặt không biểu tình nhìn hai người trước mặt, Tô Thanh Trạch đi thẳng về phòng.
Minh An cúi đầu đứng ở bên cạnh y: "Thiếu gia xin lỗi..."
"Xin lỗi ta làm cái gì, ngươi cũng đâu làm gì sai đâu." Tô Thanh Trạch bị chọc giận không nhẹ, nhưng lý trí vẫn còn, "Loại người này trên đời này gặp đâu ít, gặp phải chứng tỏ chúng ta không may mắn."
Đối phương nói những lời vũ nhục người khác, nhưng cũng không nói sai, dáng người của y chính là như vậy mà!
Một lát sau, Lưu chưởng quỹ bưng khay đẩy cửa đi vào, đối với Tô Thanh Trạch nói lời xin lỗi: "Chuyện vừa rồi thật là ngại quá, làm hỏng hứng thú của hai vị. Những đồ này coi như là tiệm chúng ta bồi thường cho ngài."
Trong khay có đầy đủ những điểm tâm Tô Thanh Trạch vừa gọi, lại còn có thêm hai loại điểm tâm tinh xảo khác.
Sắc mặt Tô Thanh Trạch hòa hoãn: "Vậy đa tạ ý tốt của chưởng quỹ."
"Hai vị mời chậm rãi dùng." Lưu chưởng quỹ khách khí nói xong cũng lui ra ngoài.
Đối mặt với một bàn mỹ thực, Tô Thanh Trạch cũng hết giận.
Minh An nhìn thấy thần sắc của y như thường ngày, ăn không dừng đũa nổi, cục đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Cho đến khi Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong quay trở lại tửu lâu, Lưu chưởng quỹ lập tức báo cáo lại chuyện này.
Thẩm Nghiên Bắc nói: "Việc này Lưu chưởng quỹ xử lý rất đúng."
Lưu chưởng quỹ không nhịn được mắng một trận: "Vương gia tiểu nhi tử Vương Trình với đại nhi tử của Lý viên ngoại Lý Thăng chính là mấy người không đàng hoàng hống hách, sau leo lên được Lý cử nhân, hai người làm việc càng thêm ngông cuồng. Ngày xưa tửu lâu vẫn đứng tên chủ cũ, hai người ăn cơm còn không trả tiền, lão bản ngày xưa bủn xỉn như thế cũng không có cách nào đòi được tiền của bọn họ..."
Vương Trình là thiếu niên thanh bào, là người đã nhiều năm thi cử không đậu nổi đồng sinh, có quan hệ thông gia với bên Lý gia thôn. Mà thanh niên lam y chính là Lý Thăng, là người của Lý gia thôn. Từ khi Lý Dật đỗ cử nhân tới nay, hai người này được Lý Dật coi như Thiên Lôi sai đâu đánh đấy.
Trong cái huyện thành nhỏ như kiến này, tú tài đếm trên lòng bàn tay, Trương cử nhân trước đó đã rời đi, hiện tại cũng chỉ có Lý Dật là cử nhân mà thôi. Vậy nên ba người mới có thể kiêu ngạo như thế.
"Ác giả ác báo." Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày nói.
Lưu chưởng quỹ thở dài: "Chỉ hy vọng vị Huyện lệnh mới này không giống vị Trương huyện lệnh trước kia..."
Tệ nạn tham quan nhận hối lộ trước nay chỗ nào cũng có.
"Huyện lệnh mới có quan hệ với Lý gia thôn hả?"
Lưu chưởng quỹ lắc đầu: "Cũng chưa nghe nói qua. Tổ tiên Lý gia thôn chưa từng có người làm quan, nhi nữ hay song nhi gả ra ngoài cũng không thấy nghe nói có vị thông gia nào làm quan cả..."
Thẩm Nghiên Bắc hiểu rõ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng biểu tình Cố Trường Phong hơi thay đổi, trong lòng tính toán qua lại.
***
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
479 chương
10 chương
173 chương
67 chương