Trạng nguyên lang luôn không đạt tiêu chuẩn

Chương 32 : Chúng Ta Cùng Nhau Thi Đại Học

Chủ nhật, bạn học trong lớp so với thứ bảy rõ ràng đến đông hơn, rất nhiều bạn về đều vội quay lại trước thời hạn. Sân trường cổng trường đều bắt đầu có xe ba bánh đỗ lại. Cậu đến lớp, thấy bên trong đã có phân nửa người đến rồi. Nhất Trung chính là Nhất Trung, bầu không khí học tập thực sự không phải nói khoác, mọi người đều rất tự giác mài dũa, hy vọng tương lai một bước vượt long môn, hoàn toàn thay đổi vận mệnh của mình. Thi đại học đối với những học sinh đa phần xuất thân nông thôn như bọn họ, gần như chính là biện pháp duy nhất để thay đổi cuộc đời. Chỉ là nhìn quanh cả một lớp, khác biệt giữa học sinh chăm ngoan và học sinh cá biệt cực kỳ rõ ràng. Trực quan nhất chính là, đám Chu Dương Liễu Từ Lâm ngồi đầu và giữa lớp hầu như đều đến, lại nhìn chỗ bọn họ ở phía sau chỉ có mình Tống Từ bò ra bàn ngủ, ngoài ra những chỗ khác đều trống không. Chỉ là Tống Từ cũng không ngủ, nghe thấy tiếng động liền quay lại nhìn một cái, chào hỏi cậu: “Đến rồi à?” “Cậu về sớm thế.” Lục Giai Ý nói, “Sao không ở nhà thêm một hôm?” “Mẹ tớ nói chiều nay có khi mưa càng to hơn, sợ đường khó đi. Thôn chúng tớ không thông với đường quốc lộ, vừa mưa một cái là đường xấu lắm.” Tống Từ xoa nước miếng trên miệng, cũng bắt đầu học bài. Lục Giai Ý chủ yếu là chép bài tập, nhưng cậu cũng không phải chép không, lúc chép cũng phải luyện tập nhận chữ, từng dòng từng dòng đều chép thật cẩn thận. Tống Từ làm bài tập một lúc, mệt rồi liền quay đầu nhìn, thấy cậu chép bài còn rất kinh ngạc, nói: “Cậu mà cũng chép bài á?” Lục Giai Ý nói: “Không có thời gian làm.” Cậu hỏi Tống Từ: “Cậu chép không, của Từ Lâm đấy.” Với thành tích của Từ Lâm, bài tập nhất định không có sai sót. Từ Lâm lắc đầu, tò mò nhìn một hồi rồi xoay người tiếp tục vật vã làm bài tập vật lý của mình. Thật sự rất khó. Chính cậu ta cũng không hiểu, rõ ràng ở trên lớp nghe rất chăm chú mà! Từ Lâm học hành cực kỳ chuyên tâm, lúc đi vệ sinh mới biết Lục Giai Ý đến. Cậu trở về liền đi vào từ cửa sau, ngồi xuống chỗ của Thích Dương nhìn Lục Giai Ý chép bài tập. Lục Giai Ý nói: “Bài tập ngữ văn làm xong chưa, làm xong mau đưa tớ.” “Cậu…” Từ Lâm muốn nói lại thôi, cậu thật sự muốn khuyên Lục Giai Ý đến bệnh viện kiểm tra. “Những cái này cậu đều không biết sao? Kỳ thực bài tập vật lý lần này không khó, thầy cũng ở trên lớp giảng qua dạng tương tự rồi.” Lục Giai Ý nghiêng đầu nhìn y cười: “Chép nhanh hơn.” Bên ngoài mưa hình như càng to hơn, cậu nhìn ra ngoài một cái, Từ Lâm tưởng cậu lạnh liền đem cửa sau đóng lại, mình thì trở về chỗ tiếp tục học bài. Chu Dương Liễu đang làm đề, nghiêng đầu hỏi y: “Cậu rất muốn Lục Giai Ý mau chóng trở lại ngồi chung bàn sao?” Từ Lâm đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói: “Không có.” Chu Dương Liễu khẽ hừ một tiếng, cầm bút ở trên bàn vẽ một đường tuyến 38*. (giới tuyến quân sự phân cách nam hàn và bắc hàn) Tuyến 38, sau khi lên cấp ba Từ Lâm đã rất lâu không thấy rồi, là Chu Dương Liễu lúc chiều nay vẽ ra. Y cảm thấy rất xấu hổ, sợ các bạn xung quanh nhìn thấy nên có thể che thì đều tận lực dùng sách mà che đi. Bây giờ đến cả nam nữ ngồi cùng bàn cũng không có ai vẽ tuyến 38 nữa rồi! Từ Lâm nhìn Chu Dương Liễu một cái, có lẽ bởi vì trời lạnh cậu ta mặc rất kín đáo, áo cổ đứng còn kéo khóa lên tận trên cùng. Từ Lâm tháo kính, xoa xoa mắt lại đeo lên tiếp tục đọc sách của mình. Cậu quả thực càng thích Lục Giai Ý hơn một chút. Lục Giai Ý ôn hòa, trước đây hay giả bộ nhưng bây giờ thành thật hơn nhiều rồi nên cậu càng quý mến hơn. Chu Dương Liễu thì tính cách thích đâm chọc, không thích hợp ở chung, cậu lần trước cho cậu ta mượn quần áo cũng không thấy Chu Dương Liễu cảm ơn, đối với cậu vẫn như trước. Khoảng mười một giờ, Lục Giai Ý đem tất cả bài tập thầy cô giao đều chép xong rồi. Sau khi chép xong cậu ra ngoài duỗi lưng một cái. Bên ngoài tràn ngập hơi nước, rất lạnh. Cậu ở bên ngoài đứng một lúc, mở cửa sổ thò đầu vào nhìn đồng hồ trong phòng học, đã mười một giờ mười chín rồi. Sau đó cậu liền thấy Thích Dương cầm ô đi tới. Lục Giai Ý lập tức vẫy tay, thấy đằng sau hắn còn có một người nữa, là Giang Triều. Giang Triều là nằng nặc đòi theo đuôi. Hắn ở quán net đánh điện tử với Thích Dương, lúc đang đánh đến cao trào, Thích Dương vậy mà lại thoát ra, nói phải đi rồi. “Mày đi đâu?” “Đến trường.” “Đánh xong ván này đi, mười phút nữa là xong rồi.” Thích Dương nói: “Có hẹn.” Thích Dương từ trước đến nay luôn đúng giờ, Giang Triều vốn bực hắn bỏ dở trận game, vừa nghe vậy lập tức nảy lên hứng thú: “Ai vậy?” Thích Dương tắt máy tính, đem áo khoác mặc vào, nói: “Chơi game của mày đi.” Giang Triều chơi không nổi nữa, vội tắt máy tính theo, cùng hắn rời khỏi quán net. Vừa mở ô vừa đuổi theo sau nói: “Cùng đi đi, đúng lúc tao cũng định đến trường lấy bài tập.” Chiều chủ nhật chính là khoảng thời gian gấp rút bổ sung bài tập. Tuy nói là cùng đi nhưng hai người cả đường không nói năng gì, y quá hiểu tính cách của Thích Dương, nói nhiều hắn sẽ chê y ồn ào. Y đã đúc kết ra phương thức ở chung với hắn, đó là ngậm miệng lại nói ít đi. Lúc Giang Triều thấy Lục Giai Ý liền biết Thích Dương có hẹn với ai rồi. Cũng thật kỳ quái, loại hiệp khách độc hành trăm nghìn năm như Thích Dương vậy mà lại cùng học sinh ngoan Lục Giai Ý lăn lộn một chỗ, hai người tính cách hoàn toàn trái ngược, lúc trước còn có chút ân oán lại có thể đi đến bước này, thật là không dễ tí nào. “Thật đúng là sau thêm một thành bảy”, Giang Triều nói, “Hai người các cậu hẹn nhau làm gì vậy?” “Ăn cơm.” Thích Dương nói. “Ăn quán à? Vậy cho tao theo với!” Nếu là đi ăn cơm Lục Giai Ý liền gọi cả Từ Lâm đi cùng, lại hỏi Chu Dương Liễu có đi không. Chu Dương Liễu nói: “Không đi.” Lục Giai Ý liền nói: “Cánh tay cậu dính mực kìa.” Chu Dương Liễu vội nhấc cánh tay phải lên nhìn, thì ra cọ vào tuyến 38 ở trên bàn. Cậu ta vội lấy khăn giấy ra lau, nhưng mực đen dính vào quần áo rất khó tẩy sạch. Từ Lâm trong lòng cười thầm, đẩy Lục Giai Ý đi ra, nhỏ giọng nói: “Cậu ta vẽ tuyến 38, cậu tin nổi không?” Lục Giai Ý không biết tuyến 38 là cái gì, Từ Lâm nói: “Chính là phân địa bàn, bên kia là của cậu ta, bên này là của tớ. Ai cũng không được lấn vào chỗ của người còn lại. Cậu chưa từng thấy à?” “Vậy tại sao lại gọi là tuyến 38?” Phân 5 – 5 cũng không phải là 3 – 8. Từ Lâm lại giải thích cho cậu vì sao gọi là tuyến 38, cái gì Nam Bắc Triều Tiên, cái gì Mỹ với Liên Xô liên hiệp, Lục Giai Ý nghe chỉ gật gật đầu nhưng chẳng thể nào hiểu nổi. Xem ra những thứ phải học còn rất nhiều! Giang Triều dùng một cái túi An Đạp đem vở bài tập của Tống Từ bỏ vào, hỏi Thích Dương: “Bọn mình đi đâu ăn, mày bao đúng không?” Thích Dương nói: “Tùy mày chọn.” Giang Triều liên vui vẻ nói: “Bọn mình lại lấy hai bình rượu đi, lâu lắm không uống rồi.” Bọn họ không đi xa, ở ngay cạnh trạm xe lửa phía bắc trường học chọn một quán ăn. Đại khái là vì trời mưa, trong quán không có mấy người. Giang Triều nói: “Ai mời khách người ấy là lão đại, Thích Dương mày gọi món trước đi.” Thích Dương liền chọn một món sau đó đưa cho Lục Giai Ý. Cậu nói: “Tớ chưa từng đến đây, không biết món nào ngon. Các cậu gọi đi.” Là thành phần cọ cơm, Từ Lâm có chút ngượng ngùng, cũng không gọi món. Giang Triều thì không khách khí, gọi thêm hai món: “Các cậu thật sự không cần khách khí đâu, không phải tớ thích chiếm tiện nghi mà cùng Thích ca ăn cơm thì không đến phần người khác trả tiền… Món sườn lợn hạt dẻ của nhà này cực kỳ ngon đấy.” Sinh hoạt phí một tuần của Thích Dương bằng cả năm của bọn họ. Ở huyện thành nhỏ này, Thích Dương thuộc dạng có tiền mà không có chỗ tiêu. Hắn cũng rất hào phóng, từ trước đến nay tiêu tiền không tính toán, đội bóng rổ bọn họ có năm thì ba người thích cọ cơm hắn. Giang Triều là người thường xuyên ăn quán, phép tắc trên bàn cơm về cơ bản đều hiểu, nhường cho Thích Dương gọi canh. Y cùng hai người Lục Giai Ý nói đến chuyện Thích Dương mời khách, nói là lúc hắn mới đến đội bóng rổ, từng cãi nhau với hai ba đội viên khác, sau đó đều nhờ vào việc mời cơm mà hóa giải ân oán. Huyện Phú Xuyên có nhà hàng nào ăn ngon nhất Thích Dương là người có quyền lên tiếng nhất. Ngoại trừ các món ăn, Giang Triều còn gọi hai bình rượu, là bình rượu trắng nhỏ. Một bình đại khái khoảng hai lạng*. (chắc hai bình là nửa lít hoặc một lít, mình không rõ lắm nên để nguyên văn) “Uống không?” Y hỏi Lục Giai Ý và Từ Lâm. Từ Lâm vội xua tay, học sinh chăm ngoan làm sao có thể uống rượu được! Người nhà cậu cũng không cho uống, lễ tết mà đến nhà thân thích, mọi người uống rượu đều tự động bỏ qua y. Học sinh không uống rượu là phong tục bản địa. Giang Triều cho là loại học sinh ngoan như Lục Giai Ý nhất định là cũng không uống rượu, đang định bỏ qua cậu Lục Giai Ý lại nói: “Sao không rót cho tớ?” Lần này đến cả Thích Dương cũng ngạc nhiên, hỏi: “Cậu uống được à?” “Tửu lượng của tớ…” dáng vẻ Lục Giai Ý có chút khí phách, “Uống hết chỗ này cũng không thành vấn đề!” “Ai u.” Giang Triều xuýt xoa rồi vẫy tay, “Bà chủ, thêm hai bình rượu nữa.” Lục Giai Ý uống rượu có nghề, cậu từ nhỏ đã biết uống rượu, lớn lên rồi tụ họp với bạn tốt tất nhiên phải uống rượu. Văn nhân nhã sĩ, làm sao tách khỏi thơ rượu phong lưu được. Bình rượu nhỏ này chất lượng bình thường, vị không ngon nhưng hương thì thật lâu không dứt. Lục Giai Ý cầm bình trực tiếp dốc uống. Giang Triều nói: “Đệt mợ, dốc cả bình cơ à.” Từ Lâm kéo kéo cánh tay Lục Giai Ý: “Giai Ý, cậu kiềm chế một chút.” Thích Dương lẳng lặng nhìn cậu uống. Có lẽ Lục Giai Ý uống nhanh quá bị sặc, mặt đỏ lên, vội ăn hai miếng thức ăn, nói: “Rượu này không được, cay quá.” Giang Triều liền vui vẻ nói: “Cậu rốt cuộc có uống được hay không?” “Là do rượu này không được, nấu không quá ba năm.” Lục Giai Ý bắt đầu chậm rãi giảng giải, nói đến văn hóa rượu bia cậu biết rất nhiều. Cậu đã uống qua những loại rượu nào, chỗ nào nhưỡng rượu ngon nhất, rượu phải phẩm thế nào v…v… còn nói cậu từng cùng bằng hữu không ngại ngàn dặm xa xôi chạy đến Phần Dương uống Hạnh Hoa Tửu chỉ vì một bài thơ của Đỗ Mục, “Thanh minh”. “Tá vấn tửu gia hà xử hữu, Mục đồng diêu chỉ Hạnh Hoa Thôn.” (dịch nghĩa thử hỏi nơi nào có quán rượu, chú bé chăn trâu chỉ vào Hạnh Hoa Thôn) Lục Giai Ý có chút men say mà dùng cùi chỏ chống đỡ thân thể, lại dùng một giọng điệu kỳ quái đọc thơ. Sau khi trộn với men say những câu thơ đọc lên lại càng có hương vị. Cậu nói: “Tớ cùng bằng hữu tranh luận, bài thơ này nói tới đến cùng có phải là hạnh Hoa Thôn của Phồn Dương hay không. Tranh luận tới lui cũng không ra kết quả, nhưng lại khiến cả hai nảy hứng thú, chạy tới Phồn Dương uống rượu. Rượu ở đó cực kỳ ngon, mỹ tửu ủ suốt hai chục năm, lúc trở về hai người bọn tớ còn mỗi người ôm một vò.” Cậu nói câu này đám Thích Dương đều ngơ ngẩn nhìn, Giang Triều nói: “Cậu á, thật hay giả vậy?” “Giai Ý, thì ra cậu lãng mạn như vậy, vì một bài thơ mà chạy đi uống rượu.” Từ Lâm kinh ngạc nói. Lục Giai Ý liền nhận ra mình nói quá nhiều, liền chỉ cười không nói nữa. Rượu làm gò má đỏ lên, cậu cười ha ha mà nhìn bọn họ một cái, sau đó ngửa đầu “ai” một tiếng. Bỗng thấy bi thương. Đã không còn là năm tháng vì uống một bình rượu địa phương phải xa xôi ngàn dặm chạy tới, cậu cũng không còn là Phương Thanh Diệm vì một bài thơ mà đi thật xa để uống rượu nữa rồi. Cậu là Lục Giai Ý, một Lục Giai Ý uống hai bình rượu đã thấy say. Lục Giai Ý uống say, say một cách đột ngột, cơm cũng mới ăn được một nửa. Giang Triều nói: “Suýt bị cậu ấy hù chết, còn dốc bình, đúng là khoác lác. Thế này thu dọn sao đây?” Thích Dương móc ra một tờ giấy bạc đặt ở trên bàn, kéo ghế ngồi xổm xuống, định cõng Lục Giai Ý. Từ Lâm vội giúp hắn đỡ cậu lên. Thích Dương nói: “Tôi dẫn cậu ấy về trước, các cậu ăn tiếp đi.” Giang Triều nói: “Cùng đi đi, tao giúp mày.” “Không cần.” Thực sự không cần. Thích Dương cao như vậy khỏe như vậy, cõng Lục Giai Ý dễ như chơi. Từ Lâm tiễn họ đến tận cửa quán, Giang Triều nói: “Vào đây bọn mình ăn tiếp, đừng lãng phí.” “Tớ đã ăn no rồi.” Từ Lâm nhìn bàn cơm còn dư một nửa, có chút tiếc nhưng cậu thực sự ăn no rồi, chủ yếu là do hôm nay gọi nhiều món quá. Vẫn là Giang Triều có cách, kêu bà chủ cho họ hai cái túi nilon, y muốn gói lại. “Còn bao nhiêu sườn lợn với thịt chưa ăn đến, tớ gói lại.” Từ Lâm liền cười, không nhìn ra Giang Triều cao lớn thô kệch mà lại tiết kiệm như thế. Chỉ là không quá mười phút sau, Thích Dương rất nhanh cõng Lục Giai Ý đi mất tiêu rồi, Từ Lâm lại có chút hối hận không đi cùng. Lục Giai Ý uống nhiều, bị Thích Dương cõng đi như vậy có an toàn không đây? Nhưng cũng không phải trẻ con, sẽ không làm gì cậu ấy đâu nhỉ? Từ Lâm trở về trường học, Giang Triều xách gói thức ăn đi về nhà. Lúc đi đến một cái ngõ cụt thì rẽ vào, bước tới cạnh chiếc xe cũ ngồi xổm xuống, đem thức ăn thừa mở ra gọi vài tiếng. Lập tức có con chó nhỏ từ gầm xe bò ra, mắt đen bóng tròn vo nhìn y, ngửi ngửi mùi liền muốn chạy tới nhưng lại sợ y, trái lại sủa “uông uông uông” vài tiếng, rất dữ. “Ai ô, tính nết giống hệt chủ của mày.” Giang Triều liền cười, cầm thịt ném vào bên trong nói: “Ăn đi ăn đi.” Y ngâm nga hát, hai tay cắm trong túi quần rời khỏi. Bên kia Thích Dương vẫn chưa đưa Lục Giai Ý về đến nhà, đã đi đến Phồn Hoa Lí. Lục Giai Ý bám trên lưng hắn tỉnh lại, nhìn một lúc lâu mới phát hiện người đang cõng mình là Thích Dương. Cũng phải, đây là mùi của Thích Dương. “Thích Dương.” Cậu gọi. Thích Dương ừ một tiếng, hai tay nâng mông hắn xốc lên một chút. “Cảm ơn cậu.” Lục Giai Ý nói hàm hồ, lại cười hì hì, làm chảy một ít nước miếng lên cổ hắn, hoảng hốt vội lấy tay lau đi. Thích Dương không nói gì, cậu liền nói: “Tớ muốn báo đáp cậu.” Khóe môi Thích Dương giật giật, vẫn không nói gì. “Thật mà, tớ kèm cậu… cùng học nhé. Cùng nhau… thi đại học.” Cậu nói. Cậu thấy Thích Dương không nói chuyện liền bò đến tai hắn, nhìn nhìn mặt hắn thăm dò: “Hả? Có được hay không?” Thích Dương nói: “Được.” Lục Giai Ý rất vui, nói: “Mang cậu thi vào Thanh Hoa Bắc Đại.” Tác giả có lời muốn nói: Lục Giai Ý: Tớ không say! Thích Dương: Tớ say!.