Trạng nguyên lang luôn không đạt tiêu chuẩn

Chương 12 : Mùi Hương Của Hắn

Hôm nay Thích Dương thực sự nổi tiếng rồi. Sau khi chuông nghỉ giữa giờ vang lên, Lục Giai Ý trên đường về phòng học nhìn thấy trong lớp nọ có một nhóm nữ sinh đang thảo luận. “Nhìn thấy không nhìn thấy không? Hôm nay Thích Dương thật là bùng cháy! Cậu ấy làm sao lại đẹp trai như thế chứ.” “Đúng vậy đúng vậy. Nhìn đến mức tôi nhiệt huyết sôi trào, tôi vốn dĩ là không thích xem đánh bóng rổ đâu!” “Thực sự rất đẹp trai. Cậu ấy làm sao nhảy cao như thế. Cậu ấy trực tiếp ở trong không trung đổi tay Slam Dunk nha!” “Cái này thực sự rất khó. Tôi nghe đám con trai giải thích, nhảy phải đủ cao, năng lực trệ không phải mạnh, tay còn phải đủ lớn, vậy mới có thể làm được.” Bóng rổ quả thực là loại vận động xem tại hiện trường dễ bị cảm hóa nhất. Biểu hiện của Thích Dương cũng thực sự ngầu ngút trời. Về đến lớp, đám Tống Từ cũng đang nói về chuyện này, chỉ không kích động như đám nữ sinh thôi: “Cũng không phải là lần đầu tiên thấy cậu ấy đánh bóng.” “Cậu ấy đánh bóng rổ tốt như vậy, làm sao không bị mời đi? Bình thường lợi hại như vậy đều được tổ chức có liên quan chuyên môn mời chào đi?” “Người có tiền mà. Nhân gia đánh bóng rổ chỉ là thích chơi, sẽ không lấy làm sự nghiệp. Lại không dựa vào bóng rổ kiếm cơm.” “Kiểu gia đình bọn họ, tương lai không theo thương nghiệp thì cũng theo chính trị đi?” “Vậy khẳng định là theo thương nghiệp rồi, cậu ấy học kém như vậy!” Cả đám cười ầm lên, nói trời cao chính là công bằng, mở cho bạn một cánh cửa thì cũng đóng của bạn một cánh cửa. “Công bằng cái rắm! Dạng như cậu ta còn nói trời cao công bằng?” “Đúng vậy. Kiểu như cậu ấy sinh ra đã ở vạch đích. Lớn lên đẹp trai, có tiền, tương lai không cần lo lắng, cũng không cần học hành, bài tập trước nay không làm, thầy cô cũng không quản… Cậu có biết cậu ấy khai giảng là đi BMW đến không? Chiếc xe đạp leo núi bình thường cậu ấy vẫn đi cậu biết bao nhiêu tiền không?” “Mấy trăm?” “Hơn một vạn!!!” Lục Giai Ý mắt chữ O mồm chữ Ơ. Cậu đối với tiền tệ của thế giới này vẫn có nhận thức nhất định. Học sinh lớp họ đại bộ phận đều là từ nông thôn và thành trấn(thành phố nhỏ và thị trấn) đến. Trong lớp người có điện thoại di động không quá 5 người, cơ bản đều là một nghìn khối trở xuống, chủ yếu là Nokia. Một chiếc xe đạp bình thường cũng mấy trăm khối. Một chiếc mp3 tốt cũng mới vài trăm. Xem ra thật sự là có tiền. Có tiền làm sao lại chạy đến chỗ này? “Vậy là nhà cậu ấy rất giàu đi?” “Tiền nhà cậu ấy không phải là tiền của cậu ấy sao? Cậu ấy tương lai đại khái phải thừa kế gia nghiệp mà.” “Trách không được cậu ấy không học hành gì, cũng đều là ra ngoài ăn. Còn nhiều đặc quyền như vậy, bảo vệ đều không quản cậu ấy. Nghe nói hiệu trưởng còn là thông gia, tớ đã thấy cậu ấy và hiệu trưởng nói chuyện mà.” Đám nam sinh đều có một chút ngưỡng mộ lại ganh tỵ, nhưng mà ngưỡng mộ nhiều hơn, ghen tỵ rất ít… Tất cả mọi người đều ghen tỵ với người trình xấp xỉ mình, nhưng so với mình ở đẳng cấp cao hơn rất nhiều thì chỉ có ngưỡng mộ. Bởi vì cách quá xa, giống như người ở thế giới khác. Lục Giai Ý cảm thấy bạn cùng bàn mới chỉ có lúc ở trên sân tập mới đặc biệt có sức sống, là loại sức sống gần như chạm vào được. Chỉ cần về đến phòng học, liền lạnh như cái xác không hồn, một chút tình cảm cũng không có. Cậu mấy lần muốn cùng Thích Dương tiếp lời, Thích Dương đều chỉ “ừ” “ờ”. Hơn nữa hắn lớn lên tướng mạo tương đối sắc bén, cả người đều lộ vẻ lạnh nhạt. Tống Từ nói quả không sai. May mà cậu cũng là người thích yên tĩnh, một lòng đọc sách thánh hiền. Thích Dương không làm phiền cậu, cậu cũng rất ít chủ động làm phiền hắn. Hai người thế mà lại phá lệ hòa hợp. Hai người bọn họ đơn giản là xếp sau đám ngoại tộc học tra. Lúc tan học chỗ khác đều ầm ầm ĩ ĩ, hai người bọn họ lại không nói một lời, mỗi người một khung trời riêng. “Ai, Lục Giai Ý, hỏi cậu một vấn đề,” Giang Triều đi toa lét về, ở sau lưng cậu nói, “Cậu vẫn luôn ngồi thẳng như thế, thật sự không mệt sao?” “Đứng phải có tướng đứng, ngồi phải có tướng ngồi.” Lục Giai Ý nói. Giang Triều nói: “Tớ biết ngồi phải có tướng ngồi, nên ngồi như vậy. Tớ là hỏi cậu có mệt hay không?” Lục Giai Ý liền gật gật đầu. Thực sự có mệt. Lúc trước còn không sao. Bây giờ thân thể gầy yếu, thật là sẽ mệt. Nhưng mà đọc sách vốn chính là chuyện cực nhọc, nếu không thì sẽ không có thuyết pháp “mười năm hàn song khổ đọc sách*”. (mười năm ở bên cửa sổ lạnh lẽo mà khổ nhọc đọc sách) “Vậy cậu còn ngồi như thế? Cậu không biết buông lỏng một chút sao?” “Đứng phải có tướng đứng, ngồi phải có tướng ngồi.” Lục Giai Ý nói. Giang Triều đỡ trán. La Khôn cười nói: “Nhân gia vừa ý ngồi thế nào thì ngồi như thế, mày quản rộng vậy.” “Tao nhìn cũng thấy mệt.” Giang Triều nói. Lục Giai Ý lưng thẳng tắp, thẳng cả một ngày. Bạn cùng bàn Thích Dương thì ngược lại. Không phải bò ra bàn ngủ thì là vẹo người đọc tiểu thuyết. Thoải mái thư thái. Giống như tinh khí thần đều dùng trên sân bóng rổ và đánh nhau hết rồi. Thật là hai người phi thường bất đồng lại hòa hợp một cách kỳ quái. Thứ tư cả ngày trời quang đãng, thứ năm lúc đến trường, Lục Giai Ý đem quần áo Thích Dương gấp chỉnh tề đặt trong túi giấy đưa cho hắn. Thích Dương nói: “Cảm ơn.” “Là tớ phải cảm ơn cậu mới đúng.” Lục Giai Ý nói, “Đầu cậu không sao chứ?” Cậu đã sớm muốn hỏi rồi: “Lúc ra mồ hôi có đau không?” Hắn chơi bóng rổ rất thường xuyên đổ mồ hôi. Thích Dương nói: “Không sao.” Cuộc nói chuyện của hai người liền kết thúc. Khí trời tuy trong lành nhưng sau khi nhiệt độ hạ xuống liền không tăng lên nữa. Trong lớp mọi người đều bắt đầu mặc áo khoác rồi. Phòng nước sôi của trường, vậy mà cũng tăng giá. “Lúc trước một cốc nước mà nói còn dùng không hết năm phân tiền, một bình nước ấm mới có hơn hai mao. Bây giờ một cốc cũng hơn một mao, một bình đều phải năm mao rồi.” “Là bởi vì bây giờ vật giá tăng cao sao?” “vậy cũng phải thông báo một tiếng chứ. Cái gì cũng không nói đột nhiên liền tăng giá, còn tăng nhiều như thế, ăn cướp à?” “Nghe nói phòng nước nóng trường chúng ta cũng nhận thầu cấp nhà ăn. Đều là của tư nhân, nói không chắc nhà ăn cũng tăng giá đấy.” Các đồng học đều oán thán không ngớt lời. Trong lớp tuy rằng có máy uống nước nhưng người đến phòng nước sôi lấy nước vẫn rất nhiều. Đặc biệt đến mùa đông, lúc gội đầu rửa mặt đều không tách khỏi phòng nước sôi được. Mọi người đều từng bình từng bình mà lấy. Nhà ăn một cái bánh bao hai mao tiền, một phần cháo hai mao, cháo mặn năm mao. Đồ chay cùng món mặn đều hai khối. Học sinh bình thường một bữa cơm cũng tốn ba bốn khối. Lục Giai Ý một tuần nạp vào thẻ cơm một trăm khối. Trong đám bạn cũng coi là sung túc rồi. Bởi vì cậu là học sinh ngoại trú, chỉ dùng để ăn cơm thôi. So sánh với những thứ đó, phòng nước sôi bán đắt rồi. Học sinh trung học là đoàn thể không có tiền nhất, tăng lên mấy mao nhân gia rớt tâm lý vô cùng thảm. Không vui nhất chính là đám thể dục sinh con nhà bình thường như La Khôn. Nhất Trung không có nhà tắm, thể dục quán có buồng tắm nhưng không có nước nóng. Bọn họ trời nóng đều là tắm nước lạnh. Trời lạnh thì đi phòng nước sôi lấy nước nóng tắm. Thể dục sinh sáng tối hai lần tập luyện, đều phải tắm. Ngày ngày tháng tháng cộng lại, chi phí không tính là ít. Nhưng mà so với kiểu không thiếu tiền Thích Dương đi ra phòng tắm bên ngoài, tắm một lần phải hai khối, y càng xót. “Vấn đề không phải là có tiền hay không có tiền, ” La Khôn vừa cởi quần áo vừa nói: “Một bình nước nóng năm mao tiền, là đắt nhất trong các trường cấp ba ở Phú Xuyên rồi đi? Nói không chừng qua một thời gian nữa, nhà ăn cũng tăng giá theo. Bọn họ đều cùng một ông chủ mà.” Thực ra đám Giang Triều cũng không hài lòng, cùng hùa theo. Chỉ có Thích Dương ở bên cạnh không nói tiếng nào cởi quần áo. Giang Triều nhìn hắn một cái, lại nhìn thấy thứ đồ chơi đang rủ xuống, theo động tác lắc lư lắc lư. Giang Triều bĩu môi, vội vàng đem quần áo bóng rổ của chính mình mặc lên. Thích Dương đem quần áo bóng rổ trong túi lấy ra thay. Mặc xong ngửi thấy một cỗ mùi hương quen thuộc, mùi bạc hà, nhàn nhạt. Chắc là dùng bột giặt mùi bạc hà đi. Hay là bởi vì Lục Giai Ý từng mặc, nên lây nhiễm mùi hương trên người cậu, giặt cũng giặt không hết. Nhưng cũng được, không đáng ghét. Rất dễ ngửi..