Trăng Khuyết

Chương 18

Cang hạ thấp giọng gần như năn nỉ: -Thanh Du! Em làm ơn đi mà. Thanh Du nhăn nhó: - Anh cũng làm ơn đi giám đốc. Em không biết chỗ Nhã Ca ở thật. Lúc nầy bọn em đã nghỉ học để ôn thi tốt nghiệp, nên không gặp Ca ở trường. Nghĩ mà tội nghiệp con nhỏ, thi cử tới nơi nhưng vẫn không yên tâm. Liếc Cang một cái, Du nói tiếp : - Số Nhã Ca khổ vì giám đốc hay sao ấy! Cang gượng cười : - Đó là điều tôi không hề muốn. Cang hỏi : - Nhã Ca không nói tại sao phải đi à? - Ca ngại sẽ xảy ra tiếp những chuyện làm phiền bạn bè nên có ý muốn dọn đi. Nó mới nói ban tối, đến hôm sau bọn em ở trường về đã không thấy Ca. Nó bỏ đi chẳng một lời từ biệt. Em biết nó sợ. Mà ai lại không sợ chứ. Vợ anh chắc thân với xã hội đen lắm. Cang làm thinh. Anh không cho là Thanh Du hỏi mỉa mình. Anh cũng bất ngờ trước hành động của Thục Trinh. Cô ta thật đáng sợ. Dù biết chắc Cang sẽ ly dị với mình, Trinh vẫn làm đủ mọi trò để anh phải khốn nạn khốn khổ. "Ăn không được, phá cho hôi". Thục Trinh thản nhiên nói cách sống, cách nghĩ của mình với nhiều người nhằm mục đích những lời đó đến tai Cang. Anh biết ly dị xong, anh vẫn còn khổ vì Trinh. Có khổ cỡ nào Cang cũng cam chịu, chỉ sợ Nhã Ca bị họa lây vì anh. Nhìn Thanh Du, Cang dặn dò : - Nếu có tin của Nhã Ca, em làm ơn cho tôi biết. Du gật đầu : - Vâng. Với điều kiện là được sự đồng ý của nó. Cang thở dài : - Em thừa biết Nhã Ca sẽ không đồng ý mà. - Anh đã hiểu vấn đề thì xin đừng làm khó em. Nhã Ca rất sợ gặp anh. Tại sao thì anh biết rồi. Cang im lặng. Một lát sau anh nói : - Tôi về đây. Du lễ phép : - Vâng. Anh về. Đợi Cang đi khuất nơi đầu ngõ xong, Du vào nhà khép kín cửa lại. Cô tới giường rồi nói : - Ông ta biến xa lắm rồi. Mày chui ra đi. Tung chăn ra, Nhã Ca thở một hơi thật sâu : - Hú hồn hú vía! Nãy giờ tao chỉ sợ mình ho hay ách xì bất ngờ thôi. Thanh Du nói : - Ông Cang nặng tình mày quá, tao nghĩ trốn tránh không phải là giải pháp tốt. Hơn nữa, tao không thể nói láo hoài được. Nhã Ca ngồi thừ người ra. - Không trốn tránh, tao phải làm gì đây? Thanh Du hấp háy mắt : - Khi lý trí u mê thì hãy để trái tim lên tiếng. Rồi con bé ngắn gọn : - "Hãy yêu nhau cho gạch đá cũng reo vui. Trái tim cho ta nơi về nương náu, được quên rất nhiều ngày tháng tiêu điều". Nhã Ca kêu lên : - Mày chỉ giỏi xúi bậy. Tao không dám đùa với lửa đâu. - Vì lửa sẽ thiêu cháy mày chớ gì. Mày yêu quá rồi nhỏ ạ. - Làm ơn đi Du. Sẽ không đi tới đâu cả. Tao nghĩ kỹ lắm rồi. Tốt hơn hết là hãy quên, hãy coi như người đó không hề tồn tại. Thanh Du bĩu môi : - Mốc xì! Nói nghe hay lắm, nhưng toàn lời nói dối với chính mình. Chi cho khổ thế? Ông Cang ly dị xong thì mày và ổng có còn rào cản nào nữa đâu mà phải quên. Nhã Ca nhếch môi trong thinh lặng. Thanh Du đâu hiểu chính bản thân cô là một rào cản khó vượt qua. Gia đình Cang dễ gì chấp nhận một con nhỏ như cô. Đó là trường hợp anh thật lòng yêu cô chớ không kể tới bi kịch Cang chỉ đam mê nhất thời, một giai đoạn nào đó rồi cũng bỏ rơi cô, vì lý do không "Tâm đầu ý hợp". Giọng Thanh Du lại vang lên : - Thời gian ông Cang chăm sóc mày trong bệnh viện, tụi tao đã nghĩ ổng si mày rồi. Riêng mày cũng chả giấu được ai mối tình cực kỳ lãng mạn của mình. Thôi thì biết đâu số phận đã an bài ày và ông Cang gặp nhau. Nhã Ca chua chát : - Số phận chỉ dành cho tao sự bất hạnh. - Sao bi quan dữ vậy? Sống phải hy vọng chớ mày. Thôi, không nói nữa. Tao tới nhà nhỏ Khanh mượn tập đây. Nhã Ca úp mặt vào gối : - Đóng cửa bên trong luôn nhé! Thanh Du dắt xe ra : - Tao chỉ đóng cổng thôi. Mày đâu phải dế nhủi mà cứ trốn trong hang hoài. Nhã Ca không buồn cãi với Du. Cô dán mắt vào vở nơi những con chữ như đang đùa cợt với trí nhớ của cô. Ánh Dương và Ngọc Thùy đã về nhà để học ôn, chỉ còn Du và Ca ở lại. Bây giờ Thanh Du cũng đi nốt. Lẽ nào thế giới này tồn tại chỉ mình ta? Lần tay vào gối, Nhã Ca lấy ra con thỏ bằng pha lê trong suốt. Món quà duy nhất Cang tặng hôm cô nằm viện. Anh muốn ám chỉ gì khi tặng Ca con thỏ nhỉ? "Mong em sẽ là khúc ca êm ái của riêng anh". Cang đã viết thế kèm theo món quà và Ca đã giấu chúng rất kỹ. Cô sợ lũ bạn quỷ sứ trông thấy, cô sẽ khó yên thân với chúng. Giờ chẳng có đứa bạn nào bên cạnh, chúng cũng không biết Ca được tặng con thỏ bé xíu cùng lời tỏ tình bay bổng này sao cô vẫn không yên thân? Nhã Ca thở dài. Người ta làm sao bình yên khi đã trót dấn thân vào một cuộc tình nhiều giông bão. Cang chính là cơn bão xô dạt Nhã Ca vào cõi u mê. Dù Ca đã cố rời xa trung tâm bão nhưng hồn cô vẫn điên đảo trăm bề. Nếu tính ra, Nhã Ca đâu gần gũi Cang bao nhiêu, ấy vậy mà hai người cứ luôn có những ràng buộc định mệnh để khi trốn tránh anh, lòng cô đau như muối xát. Sau lần Thục Trinh cho người hăm dọa, vứt sơn đỏ vào nhà trọ của Nhã Ca, Cang tìm cô không biết đã bao nhiêu lần. Trái tim yếu mềm luôn xúi cô đến với anh, còn đầu óc lại bảo đừng. Cô sợ nhất là bị mắng "Mất nết hư thân giống mẹ". Nhã Ca không biết mặt mũi bà ra sao, nhưng tai tiếng bà để lại một đời cô gánh không xuể. Có thể Cang yêu cô vì chưa nắm rõ về gia đình, gốc gác của cô. Khi hiểu ra, Nhã Ca chỉ là đứa con hoang, anh sẽ quay lưng ngay. Nhã Ca mân mê con thỏ trong tay. Ngay lúc đó, cô thấy có bóng người ngoài ngưỡng cửa, Nhã Ca giật mình đứng phắt dậy. Cô như chết sững khi thấy Cang. Anh nhìn cô bằng cái nhìn vừa đong đầy nhung nhớ, yêu thương vừa ngập tràn trách cứ. Ánh mắt da diết của Cang khiến Nhã Ca bất động. Cô không ngờ mình dễ dàng xúc động đến thế. Nhã Ca ấp úng : - Không phải anh đã về rồi sao? Cang mỉm cười : - Anh đã quay lại vì tin chắc em vẫn ở đây và anh đã đúng. Nhã Ca nghe tim mình đập hỗn loạn khi Cang bước đến gần. Anh dịu dàng : - Đừng trốn anh. Đừng làm khổ nhau nữa. Anh và Thục Trinh chỉ còn chờ quyết định của tòa là xong. Trong thời gian chờ đợi, anh đã là người tự do. Nhã Ca buột miệng : - Nhanh chóng và dễ dàng vậy sao? Em nghe nói chị Thục Trinh nhất định không chịu mà. Cang nói : - Đúng là Thục Trinh khăng khăng không đồng ý ly dị, nhưng không phải vì Trinh còn yêu anh mà vì Trinh sợ mất đi một điểm tựa để đẩy Trinh lên cao hơn nữa trên đường thăng tiến. Trinh sợ mất quyền lợi của một người vợ hơn là mất anh. Sau cùng tòa cũng cho ly hôn. Nhã Ca chớp mi, cô rất tò mò nhưng thấy ngại khi muốn biết rõ hơn nữa chuyện ly dị của Cang. Cô nghe Quân nói Thục Trinh rất thực dụng, chắc chắn Cang tốn không ít tiền của để được tự do. Giọng Cang trầm trầm : - Cái gì cũng có giá của nó, nhưng anh không tiếc vì giá của sự nhầm lẫn rất cao. Anh sẵn sàng bỏ cả gia tài để được danh chánh ngôn thuận nói yêu em. Nhã Ca bấu tay vào thành ghế : - Anh... anh đã nghĩ kỹ chưa mà nói thế ? Cang ôn tồn : - Có thể em chưa tin, thậm chí chê trách anh là người dễ thay lòng, nhưng anh là người rất cực đoan, đã yêu anh yêu mãnh liệt, khi tình yêu hết, nghĩa vợ chồng không còn thì anh dửng dưng nguội lạnh. Tất cả tình yêu của anh bây giờ là dành cho em, anh không thể chịu nổi dù phải chờ thêm một giờ, một ngày nào nữa rồi mới được nói yêu em. Giữ hai vai Nhã Ca, Cang nồng nàn : - Em sẽ không từ chối anh như trước đây nữa chứ? Nhã Ca nghe giọng mình run lên : - Anh làm em sợ... - Sao lại sợ? - Em sợ anh quá vội vã, sợ sau này anh sẽ ân hận, sợ em sẽ khổ vì đã trèo cao. Gỡ tay Cang ra, Nhã Ca ngồi phịch xuống ghế. - Anh là người có địa vị trong xã hội, gia đình anh lại có tiếng tăm. Em không xứng với anh đâu. Anh sẽ yêu và cưới một người vợ có cùng đẳng cấp với mình. Như vậy mới hạnh phúc. Cang nhíu mày : - Ai bảo với em như vậy? - Tự em hiểu điều đó, cuộc sống đã cho em biết "Con sãi ở chùa thì quét lá đa". Mắt rưng rưng, Nhã Ca nghẹn ngào : - Tệ hơn thế nữa. Em là con hoang bị mẹ cha bỏ rơi từ lúc mới lọt lòng. Cang lắc đầu : - Anh đã biết mối quan hệ của em và Quân. Em có ba, có anh chị đó chứ. Nhã Ca gục đầu : - Ngoài anh Quân ra, chẳng ai xem em là ruột rà. Ông Thiệp không nhìn em là con, em cũng không mang họ Hoàng của ông ấy. Trong khai sanh em không có cha, mãi mãi là như thế. Cang dang tay ôm lấy cô : - Với anh, điều đó không quan trọng. Anh yêu em chớ có yêu cái họ của em đâu. Hoàn cảnh em như vậy anh càng yêu em nhiều hơn nữa. Anh sẽ bù đắp những bất hạnh, thiếu thốn để em không phải mặc cảm về thân phận của mình nữa. Nhã Ca nhắm mắt lại. Cố gắng lắm, nhưng nước mắt vẫn rơi, úp mặt vào ngực Cang cô nức nở. Yêu và được yêu là niềm hạnh phúc lớn. Sao Ca lại khốn khổ thế kia. Cang bồi hồi : - Em cứ khóc đi, khóc cho vơi hết mọi nhọc nhằn. Từ giờ trở đi, anh sẽ không để em khóc nữa, dù là có nhõng nhẽo vì bị anh trêu. Nhã Ca chớp mi khi Cang nhẹ nhàng lau nước mắt ình, cô phụng phịu: - Em không thích khóc nhè, tại anh em mới mít ướt. Cang say đắm nhìn cô: - Điều đó chứng tỏ vì yêu anh, nên em mới khóc. Đúng không? Nhã Ca nóng bừng cả người : - Em không biết. Cang nâng gương mặt Ca trong hai tay : - Nhưng anh biết. Ánh mắt em đã nói lên một điều... Nhã Ca ngạc nhiên : - Là điều gì? Cang mỉm cười : - Là em yêu anh rất nhiều, nhiều đến mức nếu không hôn em, anh sẽ không biết phải làm gì vào lúc này để thể hiện tình yêu của anh. Nhã Ca chưa biết phản ứng thế nào, Cang đã cúi xuống. Ca những tưởng anh sẽ hôn lên trán mình như đã có lần anh đã hôn, không ngờ Cang đặt môi mình ngay môi Ca. Nụ hôn nhẹ như gió phớt ngang của Cang khiến cô rùng mình. Lúc Nhã Ca còn đang hoảng hồn , Cang lại hôn cô lần nữa . Nụ hôn này kéo dài miên man khiến Ca phải bấu lấy Cang. Cô không dám nhìn anh mà khép mắt lại để đón nhận cảm giác được yêu lần đầu thiêng liêng, mê đắm. Cang thì thầm vào tai cô : - Cám ơn em, cuộc sống của anh, với em anh đang khởi đầu một cuộc đời mới. Nhã Ca im lặng. Với cô tất cả như một giấc mơ. Không gì đẹp hơn giấc mơ và cũng không gì chóng tan biến hơn giấc mơ đẹp.