Trăng dưới hiên

Chương 9 : Trăng dưới hiên

Chương 9: Làm bộ Yến Hạ Nguyệt hồi phủ, muốn nhìn đại phu khám cho Cố Diêm, đại phu đứng bình bình đạm đạm nói: “Phò mã trước đem quần áo cởi đã.” Cố Diêm làm bộ muốn cởi áo sam, Yến Hạ Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, nếu thương ở trên eo, mặc quần áo sẽ không tránh khỏi việc không thể chữa trị vết thương. Tuy rằng bọn họ có làm qua chút chuyện đó, chỉ là nàng luôn là ngượng ngùng, nên quần áo hắn cũng không cởi hết, hơn nữa yêu cầu hắt nhất định phải tắt hết đèn. Cho nên…… Nàng kỳ thật cũng chưa từng nhìn thấy toàn bộ cơ thể hắn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Yến Hạ Nguyệt từ lúc hồi phủ đến bây giờ, kiên trì không quá mười lăm phút, liền thanh thanh giọng nói: “Bổn cung đột nhiên nhớ tới còn có chút sự vụ chưa xử lý, Hứa đại phu ngài xem giúp phò mã, bổn cung đi trước.” Cố Diêm cười xem nàng ra cửa, mới đứng lên đem áo ngoài cởi ra. Húa đại phu sách một tiếng: “Còn muốn thoát y ta xem hả? Đừng cho là ta không nhìn ra ngươi căn bản không bị thương. Hay người thật sự muốn cho ta thấy cơ thể ngươi a” Cố Diêm cũng không để ý tới hắn, đem áo ngoài dính đầy máu ném cho Cố Tả xong mới nhìn hắn: “Từ khi nào mà ngươi rảnh việc như vậy, còn không mau đi?” Hứa đại phu ngồi xuống, tự rót cho mình ly trà: “Ra khỏi phòng nhanh như vậy, ngươi không sợ công chúa sinh nghi ngờ?” Hắn nhấp trà, tán thưởng một câu: “Trà tốt.” “Xem ra ngày ngươi phục sủng không còn xa nữa rồi, trà tốt như vậy công chúa còn mang đến cho ngươi cơ mà.” Cố Diêm nói cũng chả buồn nói ở án thư ngồi xuống: “Uống xong rồi liền lăn đi.” Hứa Chử cười lạnh một tiếng: “Ngươi đối với ta không khách khí như vậy, ta liền đi báo cáo cho công chúa rằng ngươi căn bản là không bị thương.” Cố Diêm mí mắt cũng không buồn nâng: “Vậy đợi ngươi ở phía trước chính là sẽ bị ta duổi ra khỏi phủ.” Hứa Chử nói không lại hắn, đem băng vải ném xuống liền đi. Cố Diêm suy nghĩ một chút, đóng hết cửa sổ cùng cửa ra vào, cởi quần áo ra rồi tự mình bọc mấy tầng băng vải ở bên hông. Chính vào lúc hắn tính đem quần áo mặc trở lại thì cửa lại bị đẩy ra. Yến Hạ Nguyệt nhìn trước ngực Cố Diêm trống trơn, theo bản năng bưng kín mắt. Cố Diêm không nhanh không chậm kéo lại vạt áo, hỏi: “Công chúa sao lại về rồi? Mọi việc xong xuôi hết rồi?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Yến Hạ Nguyệt thấy mình làm ra cái loại động tác không quá thông minh, lại dể tay mình xuống nhìn hắn từ lộ ra hơn phân nửa ngực biến thành non nửa ngực, xương quai xanh còn lộ ra quá nửa. Nàng cự lực làm cho mình nhìn như không sao cả, nhìn hắn bên hông mơ hồ có quấn băng vải mà ngồi xuống: “Đột nhiên nhớ tới việc hôm qua đã được ta xử lí xong rồi, cho nên quay trở lại xem vết thương của ngươi như thế nào.” Cố Diêm ôn hòa cười nói: “Cố Diêm cũng đã nói với công chúa rồi, tất cả đều rất tốt, băng gạc cũng đã quấn chặt rồi.” Yến Hạ Nguyệt ừm một tiếng rồi lại trầm mặc. Một lúc sau mới tiếp tục nói: “Ngươi tại sao không nhấc cánh tay lên? Không thể nhấc lên sao?” Cho nên mới chậm chạp không mặc quần áo vào? Cố Diêm có chút hổ thẹn gật đầu: “Đều bị công chúa nhìn ra.” Yến Hạ Nguyệt nhớ tới thời điểm Cố Tả ôm quần áo dính đầy máu của Cố Diêm mang ra ngoài, nàng biết bên người Cố Diêm không hạ nhân, cho nên…… Cố Diêm còn nỗ lực tự mình lôi kéo vạt áo, thoạt nhìn thực sự đang cố hết sức. Yến Hạ Nguyệt mềm lòng, đi đến trước mặt hắn, hơi hơi cúi người đem vạt áo hắn kéo lên, cầm lấy đai lưng, lại hỏi: “Ngươi áo ngoài đâu?” Cố Diêm cánh tay không bị thương bên kia nâng lên, chỉ chỉ tủ quần áo. Hắn chỉ, ngoài miệng lại nói: “Công chúa không cần làm lụng vất vả như vậy, hiện tại ở trong phòng ngủ của mình, mặc dù chỉ mặc trung y, người ta cũng sẽ không nói gì đâu.” Yến Hạ Nguyệt mở ngăn tủ ra, đánh giá một lần mới xác định đâu là áo ngoài. Nàng liếc qua một chồng quần áo trắng tinh, cầm một kiện áo màu xanh biển ra. “Chờ lát nữa còn phải dùng cơm, ngươi không sợ một đám tiêu nha hoàn kia chê cười hay sao?” Một thân quần áo không chỉnh tề đi ra ngoài, không biết mất người ngoài kia sẽ tưởng tượng đến mức nào nữa chứ. Chê cười hắn thì cũng thôi đi, lỡ liên lụy tới cả nàng thì sao hả. Yến Hạ Nguyệt giúp Cố Diêm mặc quần áo xong, cảm thấy hắn như vậy đứng đắn hơn nhiều: “Đai eo ta không có buộc lại, ngươi cứ để như vậy đi, tạm chấp nhận vậy đã, chờ vết thương trên eo ngươi khỏi rồi tính tiếp.” Cố Diêm nín thở, cảm thụ được nàng ở trước người mình, nàng thật gần, mùi hương linh lan mềm ấm xen lẫn hương vị của chính nàng cứ quanh quẩn ở chop mũi hắn, như vậy thật động lòng người. “Ta đi về trước, chờ đến giờ cớm trưa liền có người đi tới gọi ngươi.” Yến Hạ Nguyệt yên tâm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra rồi lại đóng lại, có chút nhảy nhót trở về chờ cơm trưa. Cố Diêm vẫn duy trì cái tư thế khi nàng vòng tay qua người hắn thật lâu, cổ mùi hương kia phảng phất chui vào hắn trong đầu, làm hắn như bị ma quỷ ám ảnh. “Công chúa……” Cố Diêm thở hổn hển, nghĩ đến nàng mềm hương ôn ngọc vừa mới cúi người lại đây. Nghĩ đến lần bọn họ đụng chạm da thịt, nàng thực sự rất động lòng người, mỗi lần đều nhịn không được mà rơi nước mắt, khóe mắt ửng đỏ, da thịt phấn hồng, mái tóc dài đen nhánh tán loạn trước người, nhiều lúc miệng nàng không nhịn được liền kẽ ngân nga, mỗi từ đều khiến tâm hắn như bùng nổ. Công chúa của hắn a…… “Ách ——” Cố Diêm mở to mồm thở phì phò, thất thần nhìn tay áo được nàng giúp mặc vào, nhắm mắt lại, không biết phải làm sao bây giờ. Hắn bất đắc dĩ phải thay đi, thật sự mà nói hắn không muốn, nhưng đó là cái áo nàng đã chạm qua, hắn không muốn nó bị bẩn. “Đốc đốc ——” “Gia, công chúa kêu ngài qua dùng bữa.” “Ngài không đi công chúa lại tức giận cho mà xem a.” Cố Diêm cầm ấm trà bằng cả hai tay, thanh đạm nói: “Đã biết.” Cố Tả là không có cách nào để có thể cười nhạo Cố Diêm. Rốt cuộc hắn cũng chưa có tiểu tức phụ như gia nhà hắn đâu. Yến Hạ Nguyệt đã ăn được một nửa, nàng thấy Cố Diêm tiến vào, không có nhìn hắn: “Ngươi làm cái gì vậy? Ngủ sao? Cơm cũng không ăn?” Cố Diêm cầm lấy chiếc đũa, Yến Hạ Nguyệt liếc hắn một cái: “Hỏi ngươi đấy.” Cố Diêm hơi hơi nhíu mi: “Chỉ là có chút đau, cho nên liền chợp mắt một lát, không ngờ ngủ hơi quá giờ.” Yến Hạ Nguyệt mím môi, đưa mắt ra hiệu cho Bình Bình. “Đây là công chúa cố ý phân phó phòng bếp nấu canh, bồi bổ cơ thể, tu dưỡng huyết khí, rất tốt a.” Bình Bình nói xong, đem bát cảnh đẩy gần về phía Cố Diêm. Cố Diêm dường như có chút thụ sủng nhược kinh, nói: “Cố Diêm không biết công chúa lại suy nghĩ chu đáo như vậy, ta……” Yến Hạ Nguyệt nhớ tới chính mình trước kia đối xử với hắn có bao nhiêu tệ bạc thì giọng hơi trầm xuống chút: “Này tính cái gì đâu? Chỉ là một bát canh thôi.” Cố Diêm lại rất cao hứng, đem kia một bát canh uống sạch sẽ. Truyện được kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland Yến Hạ Nguyệt nghĩ tới bốn quyển sách kia, lại vào cung. Đường Tinh nghĩ nàng đã ‘tu thành chính quả’, tới nói lời cảm tạ, bởi vậy cười có chút ái muội: “Nguyệt Nhi làm được rồi?” Yến Hạ Nguyệt đỏ mặt lắc đầu. Đường Tinh ngừng lại, cả nụ cười cũng tắt ngúm: “Nguyệt Nhi, ngươi thành thật nói cho hoàng tẩu biết, Cố tướng quân hắn có phải không được hay không?” Yến Hạ Nguyệt có chút xấu hổ, lại lắc đầu: “Ta còn không có…… Làm.” Đường Tinh lại nghi hoặc: “Là có chỗ nào không hiểu sao?” Yến Hạ Nguyệt nghĩ nghĩ, gật đầu. Đường Tinh nói môt cách khẳng khái: “Nguyệt Nhi ngươi hỏi đi, ta nếu có biện pháp, nhất định sẽ nói cho ngươi.” Yến Hạ Nguyệt không biết nói sự kiện kia của Cố Diêm như thế nào, ậm ừ trong chốc lát, nói: “Cố Diêm…… Hắn…… Hắn……” Đường Tinh kiên nhẫn nghe nàng ấp a ấp úng, đưa mắt ra hiệu cho Hoành Thu. Yến Hạ Nguyệt lúc này mới nói: “Chúng ta lúc trước…… Ở chuyện phu thê…… Có chút mâu thuẫn……” Nàng cắn cắn môi: “Hoàng tẩu người đều biết đấy, Cố Diêm hắn vẫn luôn là……tương đối quan tâm ta, cho nên trong lòng hắn khả năng, khả năng liền……” Đường Tinh liền minh bạch, nguyên lai là hai người ở chuyện đó có chút không hài lòng, từng có trải nghiểm không quá tốt, cho nên mặc dù hiện tại Yến Hạ Nguyệt đã không thèm để ý, chính là Cố Diêm trong lòng vẫn luôn nhớ kỹ. Nàng trong lòng kêu một tiếng, không biết là chuyện gì, có thể làm một người nam nhân như vậy tròng lòng còn sợ hãi, ở cái loại sự tình như thế này mà không dám tiến thêm một bước. Xảy ra chuyện như vậy với Yến Hạ nguyệt, chính nàng cũng không quan tâm nó ngay từ đầu nên tạo ra một loạt phản ứng sợ hãi về sau, thậm chí là giống như chim sợ cành cong. Khó trách thời điểm lúc trước Yến Hạ Nguyệt muốn hòa li cũng không nói nguyên nhân, chỉ đòi hòa li, có nguyên nhân nhưng không thể nói. Đường Tinh mặc dù thương tiếc cô em chồng này, nhưng để nàng cùng cô em chồng nói chuyện nàng cùng Yến Vân Bình hành sự phu thê như thế nào, nàng nghĩ cũng không dám làm. Hoành Thu hành lễ, phía sau nàng ma ma cũng hành đúng lễ nghi. “Lão nô gặp qua Hoàng Hậu nương nương, gặp qua Khang Dương công chúa.” Đường Tinh nhẹ nhàng thở ra: “Nguyệt Nhi, đây là ma ma hầu hạ Vinh thái phi.” Vinh thái phi. Thời điểm Tiến đế còn tại vị, Vinh Phi không có con cái lại độc sủng lục cung. Yến Hạ Nguyệt có chút minh bạch dụng ý của Đường Tinh. “Công chúa muốn làm quan hệ phu thê để vợ chồng xích lại gần nhau hơn…… Chỉ là có chút khó làm……” Vương ma ma có chút khó xử nhìn Yến Hạ Nguyệt: “Thật ra có mấy biện pháp…… Chỉ là công chúa kim chi ngọc diệp, như thế nào có thể……” Yến Hạ Nguyệt nghe Vương ma ma bắt đầu cùng nàng giảng giải nói, mặt dần dần đỏ lên. Nguyên lai còn có thể như vậy sao? Hoặc là như vậy? Cố Diêm nhìn Chu Sơn lại đây, không chút để ý hỏi: “Chuyện gì?” Chu Sơn gãi gãi đầu: “Chuyện là…… Lạc Dương xuất hiện thần trộm, trộm qua rất nhiều kim trân ngọc bảo, gần nhất có người nói thần trộm kia hướng kinh thành mà tới, Kinh Triệu Phủ phủ doãn liền có chút lo sợ bất an, tới hỏi Kinh Ngô Vệ có thể hay không phái một ít người ở phụ cận Kinh Triệu Phủ tuần tra một khoảng thời gian.” Cố Diêm nhíu mày: “Mấy chuyện đồn thổi như vậy cũng tin?” Chu Sơn vừa nói cũng có chút hứng thú: “Thần nghe lén được thần trồm kia đóng giả thành người ở hội đèn lồng đèn vương Kim Lăng thành, cướp mất một bộ kim lăng của U Châu Vương phu nhân, Thọ Xuân……” Cố Diêm đánh gãy hắn: “Kinh Ngô Vệ năm nay người nên đi ra ngoài cũng đã đi ra ngoài rồi, hiện tại bây giờ chỉ còn một đám năm nay mới tới, ngươi cảm thấy bọn họ có thể lĩnh mệnh đi ra ngoài sao?” Kinh Ngô Vệ mới thu tân binh, mặc kệ phú quý hay bần hàn, Cố Diêm tự mình sàng chọn sau xếp vào Kinh Ngô Vệ, huấn luyện dạy dỗ, sau hai năm, gần thì đầu nhập Ngự lâm quân, cấm quân ngụ tại chỗ, thủ vệ kinh thành, xa thì đến biên quan, sung nhập các nơi trong quân, thủ vệ biên cương. Cố Diêm sau khi đánh du tộc trở về, bệ hạ phong thưởng cho hắn, lại không cam lòng để hắn nhàn dỗi, hắn rong ruổi xa trường, vượt qua bao trận ám sát, trải ngàn cửa tử nên Yến Vân Bình quyết định để hắn tiếp nhận Kinh Ngô Vệ. Cố Diêm khi đó đánh giặc trở về, Yến Hạ Nguyệt đối hắn liền có chút không giống như trước nữa, hắn tưởng chia lìa thời gian quá dài, nàng lại không giống hắn tình rễ sâu xa, nên xa lạ cũng là có thể hiểu. Hắn nghĩ một lần nữa dỗ dành nàng, thì lại có thể như trước đây, không nghĩ hắn từ lúc cưới được Yến Hạ Nguyệt đã dùng hết vận khí của mình trong bao năm qua rồi, Yến Hạ Nguyệt phát hiện năm đó hắn dùng thủ đoạn để cưới được nàng, iền cùng hắn xào xáo một trận ra trò, đến mức hòa li cũng nói ra đến miệng rồi. Sau lại…… Truyện được kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland Cố Diêm nhìn mấy thằng nhóc đang mong ngóng được ra ngoài đằng kia, thanh âm lãnh đạm: “Đi từ chối đi.” Chu Sơn có chút khó xử đi, một lát sau lại trở về: “Tướng quân, họ Doãn kia thiếu điều muốn khóc nữa thôi, còn tính quỳ gối với ta luôn rồi kìa……” Cố Diêm liếc mắt nhìn hắn: “Bảo bọn họ đi tìm cấm quân đi.” Cấm quân phụ trách tuần tra kinh thành, nếu làm tốt quan hệ, kêubọn họ ở phụ cận Kinh Triệu Doãn phủ đi đi lại lại nhiều chút, cũng không phải là không thể.