Trăng dưới hiên

Chương 14 : Trăng dưới hiên

Chương 14: Làm lành Xin lỗi tất nhiên là không có. Xin lỗi người từng muốn gấp ghé thê tử mình á? Hắn hạ tay sau lưng. Cố Diêm không có tiếp tục lên tiếng, Yến Hạ Nguyệt lại có chút thở dài. Hắn ở trước mặt nàng luôn tự giác ngụy trang chính mình một cách vô thức. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Năm đó nàng bị lớp ngụy trang đấy lừa, cho nên khi viết được mọi việc diễn ra trong lúc tuyển phò mã ấy mà tức giận. Khi đó, lúc biết được thu nàng gửi cho Cố Diêm bị lộ, nàng vẫn ở trong lòng biện giải thay cho Cố Diêm. Có lẽ là do người khác không cẩn thận thấy được, cho nên mới nói ra bên ngoài, hoặc cho dù là bất cứ tình huống gì, tóm lại Cố Diêm vẫn hoàn toàn đáng tin. Nàng cảm thấy hắn oai hùng lại có thể dưa dẫm, hình tượng cũng đặc biệt tốt đẹp, hắn như là một hình tượng trong hí kịch ngày xưa vậy. Sau đó nàng ngẫu nhiên gặp được một vị công tử. Nàng lúc ấy mới biết được toàn bộ sự việc, cảm thấy hình tượng Cố Diêm ở trong lòng mình đang ngày càng sụp đổ. Hắn nguyên lai cũng có thủ đoạn, cũng sẽ ở sau lưng nàng làm những việc không thể cho nàng biết. Nàng không tiếp thu được bản thân mình trước đây đều ngay thẳng, bá tánh lại ca tụng phu quân nàng nho nhã lễ độ, không ngờ cũng sẽ làm những hành vi tiêu nhân như vậy. Nàng cùng hắn nháo một trận lớn, hắn khi đó cũng dỗ dành nàng chỉ là… nàng đã trực tiếp mắng ngay trước mặt hắn, mắng hắn dụng tâm hiểm ác quỷ kế đa đoan, nói nàng không muốn làm phu thê với hắn nữa. Hiện tại suy nghĩ một chút, nghĩ hắn về sau như thế nào, căn bản sẽ không vì nàng nói như vậy mà hung dữ với nàng. Phẩm hạnh không tốt thì nên máng, chỉ là việc đó nói ra cũng có nguyên nhân cả, nàng cũng không phải không thể tha thứ. Trách thì chỉ trách Cố Diêm từ đầu đã không thành khẩn nói rõ, trước sau đều mang một lớp mặt nạ mà sống cùng nàng. Chẳng lẽ hắn chân thành một chút, nàng còn có thể lập tức trở mặt cùng hắn? Cố Diêm đuối lý, trầm mặc thật lâu. Yến Hạ Nguyệt đang muốn chuyển sang đề tài khác, Cố Diêm thấp giọng nói: “Nếu tới cửa cùng hắn nói xin lỗi có thể làm công chúa tha thứ cho ta, ta liền đi bây giờ.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Đi cái gì? Đi nói mấy năm trước lúc tuyển phò mã ngươi bị người khiêu chiến rồi bị đả thương, là hắn Cố Diêm sai người làm ra? Hắn không cần mặt mũi, nàng còn muốn. Cố Diêm cúi đầu, Yến Hạ Nguyệt thấy không rõ thần sắc hắn, nhưng xung quanh hắn bầu không khí không thích hợp lắm, nàng trong lòng lại thở dài có chút xót: “Cũng không phải vấn đề gì lớn, ngươi cũng không có thành tâm xin lỗi hắn, chỉ vì làm ta vừa lòng mà đi xin lỗi, có ý tứ gì?” Nàng dám cá, mặc dù thời điểm quan hệ bọn họ kém nhất, hắn cũng không hối hận năm đó vì tuyển phò mã làm những việc này. Nhiều lắm chính là ở trong lòng hối hận như thế vị công tử kia lại gặp nàng để rồi nàng sinh ra nghi ngờ. Cố Diêm không có lời nào để nói. Cưới được Yến Hạ Nguyệt như ý nguyện là chuyện mà Cố Diêm hắn trong lòng muốn khoe khoang nhất. Thậm chí còn hơn cả lúc hắn được sắc phong đại tướng quân. Yến Hạ Nguyệt ở trong cung mà lớn lên, âm mưu quỷ kế cũng gặp qua không ít, Cố Diêm như thế này, xác thực không phải là vấn đề gì lớn. Chỉ có thể là do lúc ấy Cố Diêm ngụy trang thật quá tốt, hình tượng hắn ở trong lòng nàng thật sự quá to lớn, liền đổ ầm một cái, nàng không tức giận phiền chán mới là lạ. “Công chúa, Vu đại nhân vẫn luôn ở hậu hoa viên đi dạo, hắn cũng không để Cố Tả đi cùng.” Yến Hạ Nguyệt nhướng mày, nàng còn tưởng rằng Vu Diệp sẽ hướng phòng cho khách ở hậu viện mà đi. Cố Diêm rũ mắt, không biết suy nghĩ cái gì. Bình Bình cầm kiện áo khoác lại đây: “Công chúa, trời chiều rồi, người ở chỗ này dễ bị cảm, khoác thêm áo đi đã.” Cố Diêm nhận áo, đứng ở trước người Yến Hạ Nguyệt, giúp nàng khoác y phục: “Chúng ta hồi Ngọc Viên đi.” Bây giờ cũng nên ăn tối rồi. Bọn họ đi đến nửa đường, gặp được Vu Diệp. Vu Diệp nhìn hướng đi bọn họ môt chút, bất quá chỉ trong nháy mắt đã thu hồi tầm mắt: “Hạ quan còn phải về phủ, không quấy rầy hoàng tỷ.” Hắn một cong eo, hành lễ, liền rời đi. Yến Hạ Nguyệt không hiểu tại sao hắn lại đi, mờ mịt nhìn Cố Diêm: “Sao hắn lại đi?” Cố Diêm muốn xoa bóp nàng gương mặt, lại sợ nàng tức giận, đành nhịn xuống: “Có lẽ là đoán được công chúa sẽ không cho hắn thấy Thọ Dương công chúa, cho nên đi rồi.” Yến Hạ Nguyệt trong lòng có chút không cao hứng: “Hắn hỏi cũng không hỏi, liền nghĩ ta sẽ không để hắn gặp Thanh Nhi?” Nếu hắn tiếp tục cầu kiến, lúc đấy nàng sẽ cho rằng hắn chân thành, cũng sẽ giúp hắn một phen. Nhưng mà chưa đề cập tới liền đi rồi, đi thật rồi? Thế thanh Nhi thì sao? Không dỗ muội muội nàng sao? Cố Diêm đỡ nàng đi lên bậc thang, vào chính sảnh: “Công chúa không cần vì thế mà tức.” Tryện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland. Có lẽ là nghe được động tĩnh, Yến Tuyết Thanh từ phòng ăn thò đầu ra: “Hoàng tỷ?” Nàng hướng ngoài cửa nhìn nhìn, nơi đó chỉ còn có mấy tiểu nha hoàn đi lại. Yến Hạ Nguyệt thấy nàng như vậy, có chút đau lòng: “Thanh Nhi.” Yến Tuyết Thanh đi ra, ngồi vào nàng bên cạnh: “Không phải nói Vu Diệp tới?” Bình Bình nói: “Vu đại nhân ở trong phủ đi dạo một lát liền cáo từ.” Yến Tuyết Thanh nhìn Yến Hạ Nguyệt rõ ràng là biểu tình đau lòng cho nàng, trong lòng có chút phát hoảng: “Hoàng tỷ, tỷ trước đừng đau lòng ta…… Không dúng…… tỷ thật sự nên đau lòng cho muội a.” Yến Hạ Nguyệt an ủi nàng: “Không sao đâu Thanh Nhi, Vu Diệp hắn một ngày không tới tới cửa cầu kiến, hướng muội xin lỗi, chúng ta liền một ngày không bày sắc mặt tốt cho hắn xem.” Yến Tuyết Thanh gian nan nói: “Hoàng tỷ…… phủ của tỷ an toàn không? Muội là nói…… Các phương diện……” Yến Hạ Nguyệt khó hiểu: “Làm sao vậy?” Yến Tuyết Thanh nhớ tới tính tình phu quân nhà mình, có chút sợ hãi: “Hoàng tỷ tỷ không biết về Vu Diệp thôi, không biết hắn là cái cái dạng người gì.” Nàng ôm lấy cánh tay Yến Hạ Nguyệt: “Ta sợ hắn chân trước đi rồi sau lưng liền cho người của hắn mang thuốc xổ lén vào……” “Hoặc là…… Hoặc là từ nơi mà ít cách giác nhất mà lẻn vào, sau đó tìm được muội……” Yến Hạ Nguyệt xác thật không hiểu về Vu Diệp, nàng nhìn Yến Tuyết Thanh: “Không thể nào?” Yến Tuyết Thanh cũng khẩn trương, nghe thế liền lắc đầu: “Sẽ hoàng tỷ, tỷ không biết tình huống nhà hắn thôi, mẹ kế hắn không phải người tốt, đối xử với hắn cũng không tốt, hắn năm đó là cùng người trong phủ đấu lên đấu xuống, mới dứt tay áo đi thi khoa khảo.” Nàng hồi tưởng đến vị mẹ kế kia nhìn thấy nàng bộ dáng vừa hận vừa sợ, run lập cập: “Hắn có đôi khi thấy muội hồ nháo, không nghe lới hắn khuyên răn, liền kể ra bao chiến tích ngày xưa dọa sợ muội.” Yến Hạ Nguyệt lúc này mới ở trong lòng mà nhìn thẳng vào Vu Diệp, nàng cùng Bình Bình trao đổi ánh mắt, Bình Bình đi ra cửa an bài phủ công chúa. Yến Hạ Nguyệt lại vỗ vỗ Yến Tuyết Thanh trấn an nàng: “Bình Bình đã đi an bài, muội không cần lo lắng.” Cố Diêm đột nhiên nhớ tới tường phủ công chúa, có chút dự cảm không tốt lắm. Yến Tuyết Thanh cũng không có tâm trạng dùng bữa, căn bản cũng chỉ ăn vài ba miếng. Yến Hạ Nguyệt lo lắng cho nàng, muốn nói chuyện hoặc là đêm nay nàng bồi nàng ngủ, chỉ là vừa nghĩ ra chuyện này, nàng lại nhớ tới Cố Diêm. Bọn họ hôm qua vừa mới một lần nữa cùng giường. Hôm nay liền bỏ hắn cùng Thanh Nhi cùng nhau ngủ, chắc chắn hắn lại khổ sở cho coi. Bản thân nàng vẫn muốn ngủ cùng Cố Diêm nha, không dễ gì hắn mới về Ngọc viên với nàng. Yến Tuyết Thanh không biết Yến Hạ Nguyệt suy nghĩ gì, nàng ở trong lòng tự an ủi chính mình, đứng dậy: “Hoàng tỷ, muội đi tiêu…tiêu thực.” Kỳ thật là giải sầu đi. Yến Hạ Nguyệt nhìn nàng đi xa, mày nhíu lại: “Thanh Nhi từ trước trước nay chưa nói qua Vu Diệp là cái dạng người như thế nào.” Yến Tuyết Thanh cùng các nàng nói về Vu Diệp, đều là “Tài tình nhạy bén”, “Phong độ nhẹ nhàng”, “Săn sóc tỉ mỉ” mọi thứ đều là các câu ca chi tục ngữ. Nàng cũng không phải bị Vu Diệp lừa gạt, nghe tới ý tứ trong lười nàng, nàng ngay từ đầu đã biết Vu Diệp như thế nào. Chẳng lẽ Thanh Nhi ngày xưa khi nói cùng các nàng, đều là vì Vu Diệp mà che dấu? Cố Diêm cũng nghĩ đến điểm này: “Thọ Dương công chúa cùng Vu Diệp không phải ngay từ đầu đã kiểu tình đầu ý hợp hay sao?” Tình đầu ý hợp, Vu Diệp hẳn là sẽ không cùng Thanh Nhi đối xử như thế đi? Yến Hạ Nguyệt thành công được Cố Diêm an ủi đôi chút, đứng dậy đi vào nội thất. Yến Tuyết Thanh đi đến hậu hoa viên, ngồi ở trong đình, trong tay nhặt lên cành liễu mà vẽ bậy lên đất, lẩm bẩm tự nói: “Thật phiền a……” Vu Diệp thật phiền a! Nàng đang ở trong lòng mắng Vu Diệp, thình lình nghe được ngoài tường cách đó không xa có động tĩnh. Đã trễ thế này, ngoài tường bên kia sẽ có ai sao? Ăn trộm? Nàng đợi một lát, không có phát hiện dị thường gì, cho rằng chính mình đã nghe lầm, liền tiếp cầm cành liễu vẽ bậy. “Rầm ——” Là thanh âm quần áo bị gió thổi. Yến Tuyết Thanh đột nhiên quay đầu lại, bộ diêu trên đầu theo động tác của nàng mà rung động. Vu Diệp đứng thẳng, khẽ cười: “Công chúa là biết vi phu sẽ ở ngay lúc này, ở ngay chỗ này tiến vào sao, cố ý chờ vi phu sao?” Yến Tuyết Thanh lảo đảo đứng dậy, chân còn không cẩn thận đá lên chân ghê, nàng lui về phía sau, muốn từ bên kia chạy trốn. Vu Diệp cũng là đã tập qua võ, rất mau đã ngăn Yến Tuyết Thanh lại, đem nàng ôm lấy. “Công chúa đừng trốn ta nữa được không?” Yến Tuyết Thanh bị hắn như vậy ôm, lại ủy khuất: “Chẳng lẽ là do ta muốn trốn tránh ngươi sao?” Vu Diệp ôm nàng ngồi trở lại đi, mút môi hôn nàng: “Xin lỗi, công chúa, là ta sai rồi, nàng muốn trừng phạt ta như thế nào cũng được, ân?” Yến Tuyết Thanh nghe hắn thành thật xin lỗi như vậy, lập tức liền đỏ hốc mắt, nàng ngồi ở trong lòng ngực Vu Diệp, đem vạt áo kéo ra: “Ngươi nhìn xem ngươi hôm qua làm cái trò gì, ngươi là muốn ta chết sao?” Vu Diệp thần sắc lạnh xuống: “Công chúa không được nói bậy.” Yến Hạ Nguyệt muốn đi rửa mặt, chỉ là vẫn là không yên tâm Yến Tuyết Thanh, liền lôi kéo Bình Bình cùng Cố Diêm tới hậu hoa viên, không nghĩ tới vừa mới đi đến cửa hoa viên, liền nhìn thấy Vu Diệp ôm Yến Tuyết Thanh, Yến Tuyết Thanh còn oa oa ở trong lòng ngực hắn mà khóc. Dộ dáng tình chàng ý thiếp dưới ánh trăng ấy như một bức tranh vậy, thật đẹp, sinh động nhưng lại nhẹ nhàng và yên tĩnh. Yến Hạ Nguyệt có chút ê răng, lại lặng lẽ kéo Bình Bình cùng Cố Diêm trở về. Cố Diêm thật ra lại rất vui vẻ: “Nhìn dáng vẻ Thọ Dương công chúa có lẽ ngày mai liền sẽ cùng Vu đại nhân trở về.” Nói như vậy, ngày nghỉ của hắn cũng sẽ không bị lãng phí. Như thế rất tốt. Yến Hạ Nguyệt nhìn Bình Bình đem quần áo nàng đi vào tịnh thất, đã không quá để ý tới Yến Tuyết Thanh. Ngược lại nàng muốn cùng Cố Diêm cùng giường. Cố Diêm ngồi ở bên cạnh bàn, thoạt nhìn rất thanh thản. Dựa vào cái gì a? Trong lòng nàng liền phải trốn trốn tránh tránh trong run sợ, hắn lại có thể như vậy an tâm bình thản như vậy? Bởi vì da mặt nàng mỏng hay sao? Yến Hạ Nguyệt nhớ tới nữ nhân vật chính trong《 Thanh Bình Ký 》, trong lòng lại kiên cường trong chốc lát, xong lại nhụt chí, tính, nàng chính là da mặt mỏng thật rồi. Nàng tắm, nhớ tới 《 Thanh Bình Ký 》, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy. Hôm nay nàng đọc đến phần xuất sắc nhất của bộ truyện thế mà Cố Diêm đã vào rồi, nàng còn chưa có đọc xong đâu. Nàng còn không biết kế tiếp phát triển như thế nào. “Công chúa? Nước còn ấm không?” Yến Hạ Nguyệt lau nước trên người, mặc quần áo vào: “Ta đã tắm xong rồi, không có gì nữa đâu.” Hôm nay trời lạnh, Bình Bình lấy cho nàng cái á trong hơi dày một chút. Nàng cũng không cần lo lắng vấn đề y như hôm qua. Cố Diêm tựa hồ lại đang thất thần, thẳng đến lúc nàng đến gần, hắn mới hoàn hồn: “Công chúa tắm xong rồi?” Yến Hạ Nguyệt gật đầu, lại hỏi hắn: “Ngươi vừa mới suy nghĩ cái gì? Nhập thần như vậy?” Cố Diêm thần sắc tự nhiên: “Suy nghĩ máy chuyện ở Kinh Ngô Vệ.” Yến Hạ Nguyệt ngô một tiếng, đi ra xa một chút: “Bọn họ không nghe lời?” Cố Diêm rũ mắt: “Là mấy hộ gia đình trả tiền để vào, đều là quý công tử, chân yếu tay mềm.” Này đương nhiên là hắn nói bậy. Hắn ở nơi này, chỉ cần có công chúa hắn đều có vẻ “hứng khởi” hơn không ít. Yến Hạ Nguyệt cũng không có kế sách gì cả, rốt cuộc Kinh Ngô Vệ có cái biệt hiệu kêu “Nơi cả tao đàn ông kinh thành ăn chơi trác” mà. Nghe nói cho dù là đầu heo đi vào thì lúc đi ra cũng trở thành người. Bởi vậy nghĩ đến thủ đoạn Cố Diêm có thể nói thập phần lợi hại, cũng không cần phải nàng ra chủ ý. Tryện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland. ----------------------------------------- Thế nào, có ngọt không, kẹo đường đấy. Hắc hắc Cái tên chương đúng sự thật mà nhỉ (ㆁωㆁ*) Spoil chương 15:  "... nhiệt độ nóng bỏng lướt qua, nhưng lại phảng phất như tiến vào nới sâu thẳm nhất, mềm mại nhết trong trái tim nàng." "Ngón chân nàng kẽ cuộn tròn lại."