Trăng Đêm

Chương 27 : Lời nói dối chôn vùi chân tướng

Vén dây leo ra sẽ thấy một đoạn bậc đá nhỏ hẹp hình xoắn ốc đi xuống thông đến đáy. Bọn ta cầm đèn pin đi, ước chừng khoảng ba mươi, bốn mươi phút trong bóng tối, đến được con đường đầu tiên, cửa Thanh Long ở trong mộ. Cửa đá nặng nề đóng chặt giống như muốn nghênh đón bọn ta, tự động mở ra. “Cảm ơn Thanh Long đại ca!”, Đỗ An Trác hét lớn với không gian không bóng người. Ta vô cùng hoài nghi, bọn họ chỉ là người bình thường, lúc đầu làm thế nào thông qua được chốt ngăn của tứ đại giới sứ trấn giữ cổ mộ, và kết giao được với bọn họ? Quan hệ còn khá thân thiết? “Phong Linh, ngài khôi phục được ký ức rồi?”, bên tai có một truyền âm bí mật, không nhìn thấy người đâu. “Ừm”, ta thầm đáp, trầm ổn đi theo hai người phía trước. “Thanh Long cung nghênh Dạ Lạc đại nhân”, phía sau truyền đến một câu hồi ứng cung kính. Đường thứ hai, cửa Chu Tước, vẫn như lần trước, Đỗ An Trác lịch sự nói cảm ơn, còn ta cũng được anh ta mô phỏng câu kia của Thanh Long: “Chu Tước cung nghênh Dạ Lạc đại nhân”… “Bạch Hổ cung nghênh Dạ Lạc đại nhân.”… “Huyền Vũ cung nghênh Dạ Lạc đại nhân.”… Thuận lợi qua cả bốn cửa, một tòa cung điện thờ thần rực rỡ hiện lên, cửa chính mở rộng, Đỗ An Trác từ đầu chí cuối vẫn dắt tay của ta, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi cho ta biết sự căng thẳng bất an của anh ta, bức thiết muốn biết sự thực, nhưng lại sợ biết được đáp án đó. “Đại nhân, Tôn Giả nói có lời muốn đích thân nói với ngài”, Tinh Hà truyền đến mật âm. Ta hiểu rõ, gọi hai người bên cạnh lại, nhân lúc bọn họ không phòng bị, đưa tay lên tạm phong giữ thời gian của bọn họ. Địa cung khá lớn, từng bậc thềm đá cao thông đến Ngọc Điện Đường lơ lửng giữa không trung, khiến người ta phải kinh ngạc thốt lên rằng kiến trúc tinh diệu như thế này là do ông trời tạo nên, như đang vén ra từng tầng sau bức rèm thần bí mới có thể thấy được ngọc báu quý hiếm trong cổ mộ, thứ mà chỉ thiên giới mới có được. “Lão Đầu Nhi”, ta đứng ở trước điện buồn bực cất tiếng gọi. “Dạ Lạc đại nhân”, một ông già tiên phong đạo cốt hớn hở hiện thân gặp ta. “Không thay đổi gì nhỉ! Ngài vẫn còn khỏe mạnh như vậy.” “Nhờ phúc của đại nhân đó! Được biết đại nhân đã khôi phục chân thân, lão vô cùng vui mừng, xem như có thể báo đáp ân tình năm đó của ngài rồi”, Lão Đầu Nhi như trút được gánh nặng. “Không ngờ chút chuyện nhỏ đó, ngài lại nhớ rõ đến thế, ơn nhỏ như giọt nước, nhưng ngài báo đáp lớn như dòng suối”, ta cảm khái sâu sắc, hành động vô tình sáu nghìn năm trước, lại để lại cho mình một con đường lùi. “Đối với ngài mà nói là chuyện nhỏ, đối với lão lại là một sự việc trọng đại. Nếu bị đám yêu ma đó đánh phá cấm giới, các giới từ nay sẽ không được yên ổn, hậu quả không thể lường được, may mà ngài đã ra tay tương trợ!”, Lão Đầu Nhi khom người bái tạ. “Đừng khách sáo, ngài đã đền ơn, giữa chúng ta không thiếu nợ gì nhau, nói ra, ta còn phải cảm tạ ngài đã giúp ta trùng sinh ở thế giới này, lại giúp ta quay lại thế giới cũ tìm lại toàn bộ ký ức. Nhưng mà, ngài giúp ta biến thành Dạ Lạc, lẽ nào không lo lắng sau khi ta khôi phục ký ức sẽ đi tìm Thần Vương báo thù sao? Đến lúc đó có thể sẽ chẳng thể nào thu vén được nữa, ngài sẽ trở thành đầu sỏ tội đồ.” “Ha ha…”, Lão Đầu Nhi vuốt bộ râu trắng dài, “Lão tự biết, Dạ Lạc có thể báo thù, nhưng Phong Linh nhất định sẽ không”. “Cũng bởi vì, ngài sớm đã biết ta sẽ bỏ sót một mảnh vỡ linh hồn. Linh hồn không hoàn chỉnh, thì ta sẽ không có cách nào đấu thắng Thần Vương, mảnh vỡ đó là con át chủ bài của ngài, ngài cố ý giữ lại đúng không? Để xem sự lựa chọn của ta, đề phòng vạn nhất”, ta chậm rãi nói. Lão Đầu Nhi cứng ngắc: “Sao ngài lại nói như vậy?”. “Còn cần nói rõ sao? Lúc đầu ta bị đánh đến mức hồn bay phách tán, thê thảm cỡ nào ngài là người rõ nhất, rút đi một mảnh vỡ linh hồn, đối với ngài, người đã đưa ta vào thế giới này mà nói, thực sự dễ như trở bàn tay”, Lão Đầu Nhi tái mặt. Tâm trạng của ta rất tốt, không đành dọa dẫm ông ta nữa, liền chuyển chủ đề, “Nói cho cùng, ngài làm rất tốt, cân nhắc mọi việc rất chu toàn”. “Dạ Lạc đại nhân…”, ông ta nghẹn lời. “Đừng trưng ra bộ mặt nhăn nhó đó, ta không trách ngài, trái lại phải cảm tạ tất cả những chuyện ngài đã làm cho ta. Dạ Lạc ghi tạc ở trong lòng”, ta bình thản cười nói, “Ngoài ra, cảm ơn ngài đã tặng Tiểu Vũ lại cho ta”. “Ngài quá khách khí rồi, thực ra, Tiểu Vũ không phải là do lão tặng đâu”, ông ta trả lời đúng sự thực, “Chắc là linh hồn của cô ấy vô thức chủ động tìm kiếm rồi quay về với chủ cũ, và trong lúc ở bên bờ tử vong, cô ấy đã sản sinh hô ứng với linh hồn của ngài, sau đó bị triệu qua đó. Mảnh vỡ linh hồn đó đã định sẵn là phải quay về thân thể ngài, điều này chẳng ai có thể thay đổi”. “Hóa ra là như vậy, chuyện của Tiểu Vũ đã rõ ràng rồi, bây giờ nói về Đinh Linh nhé!” “Lão đang muốn nói đến chuyện này”, Lão Đầu Nhi thái độ nghiêm túc, “Đinh Linh vốn là một con hồ tiên tu luyện trên trăm năm của Kỳ Sơn ta, từng vào cổ mộ thỉnh cầu ta điểm hóa. Chẳng biết làm sao, tính cách cô ấy quá tinh nghịch, luôn luôn không thể định tâm được, ta liền đề xuất cho cô ấy ở gần cổ mộ bế quan tiềm tu. Hai năm trước, lúc chuẩn bị biến được thành người đã xuất quan. Cô ấy gặp được ngài đang đi đến cổ mộ, người con gái đầu tiên cô ấy nhìn thấy thế là nhớ kỹ dung mạo của ngài. Một năm sau, cô ấy mô phỏng thành công, biến thành người. Không lâu sau, có hai cậu nhóc tên là Đỗ An Trác và Nghiêm Tuấn vô ý xông vào tuyệt cốc. Nói ra cũng thật trùng hợp, ngày đó vừa khéo là Đoan Ngọ, là ngày dương khí thịnh nhất trong năm, cho nên bọn họ mới có thể an toàn vượt qua mê đồ âm giới, xâm nhập vào nơi này. Hai người phát hiện ra cửa vào cổ mộ chính, đi đến cửa Thanh Long thì không vào tiếp nữa, Đinh Linh lúc đó ở bên ngoài cổ mộ gặp bọn họ xuất hiện, lòng hiếu kỳ nổi lên, không ngờ đã lén lút bám theo xuống núi.” “Hơn mười tháng sau, Đỗ An Trác đưa Đinh Linh trở lại, cầu xin ta cứu cô ấy. Nhưng Đinh Linh nguyên thần đã tán, cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng không thể vãn hồi. Ai có thể ngờ rằng loài người xuống tay tàn độc như vậy? Cô tiểu hồ ly đó bản tính lương thiện, chưa từng hại người, nhưng rơi vào kết cục như vậy, thực sự khiến người ta chạnh lòng.” “Ngài nói, Đinh Linh đã hoàn toàn biến mất rồi?”, chẳng trách không tìm được bất cứ dấu vết nào liên quan đến cô ấy. “Chính xác”, Lão Đầu Nhi tiếc nuối thở dài, “Thân thể của Đinh Linh đến đồng nguyên thần cũng tan thành mây khói. Đứa trẻ Đỗ An Trác đó đau đớn muốn chết, ba người bạn của cậu ta không tiếc tính mệnh xông vào trong cổ mộ, còn vượt qua được cửa ải bảo vệ của Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ và Huyền Vũ để đến được trước điện của ta tìm cậu ta. Lão không cầm lòng được, bèn nói rằng Đinh Linh sẽ đầu thai chuyển thế, hoặc vận số may mắn có thể hoàn dương, chỉ là không biết ngày nào sẽ quay lại, mặc dù xa xôi chẳng có kỳ hạn, cũng coi như an ủi bọn họ”. “Chuyện tốt ngài làm đó! Cậu ta cho rằng ta là Đinh Linh, bây giờ muốn tìm ngài để xác nhận. Ngài hãy suy nghĩ cẩn thận xem phải trả lời thế nào đi!” “Điều này…”, ông ta cầu cứu ta. Ta không thèm để ý, búng ngón tay, hai cậu nam sinh đứng im trước cung dần dần khôi phục ý thức. “L inh Linh, Linh Linh…”, tiếng gọi nôn nóng như lửa đốt lọt vào tai. “Phong Linh…” “Linh Linh?”, Đỗ An Trác phát hiện ra cô gái trên bậc đá trước đại điện đang lơ lửng trên không trung, “Linh Linh!”, vừa gọi vừa lao lên trên. Nghiêm Tuấn yên lặng đứng nhìn ở bên dưới. “Linh Linh…”, cậu ta kích động ôm lấy cô gái. “Tiểu Trác, tôi…”, lời chưa nói hết, một cơn hoa mắt chóng mặt, chân mềm nhũn ra. “Linh Linh…”, cậu ta tâm hoảng ý loạn, căng thẳng không biết làm gì. Cô gái ấn vào trước trán, đột nhiên toàn thân cứng đờ, giống như bị cái gì đó chiếm thân vậy, ánh mắt thất thần, cẩn thận nhìn kỹ chàng trai trước mặt ngạc nhiên vui mừng gọi: “Tiểu Trác!”. “Linh…”, cậu ta ngừng lại, cảm xúc rối loạn, từ sững sờ đến nghi hoặc, kinh ngạc rồi đến hy vọng, cậu ta cố gắng áp chế sự kích động khó hình dung được, khẽ gọi thành tiếng: “Linh Linh?”. “Là em đây!”, cô gái cười vỗ vào trán cậu ta, “Sao vậy? Không vui khi nhìn thấy em à?”. “Linh Linh”, cậu ta không kiềm chế được vui mừng phát cuồng lên, “Linh Linh…”, rồi ôm cô gái thật là chặt. “Tiểu Trác, đồng ý với em một chuyện được không?” “Được, bất luận chuyện gì anh cũng đều đồng ý, chỉ cần em không rời xa anh nữa.” “Giải tán Hội siêu nhiên đi! Em không muốn anh gặp nguy hiểm. Em đề xuất anh lập Hội siêu nhiên bởi vì khi đó em cảm thấy có em ở bên cạnh, nhất định sẽ bảo vệ được anh, không để anh bị thương, nhưng bây giờ… Tiểu Trác, đây là thỉnh cầu cuối cùng của em.” “Thỉnh cầu… cuối cùng?”, hơi thở của cậu ta nặng nhọc, sự bất an càng lúc càng lộ ra mãnh liệt. “Vâng, Tôn Giả cấm giới giúp em mượn thân thể của Phong Linh để đến gặp anh, Tiểu Trác, anh là người em không nỡ rời bỏ nhất trên thế giới này, tha thứ cho em… không thể ở bên anh đến cuối cùng.” “Đừng nói lời ngốc nghếch, Linh Linh, anh sẽ không để em đi, sẽ không, em là Linh Linh, Linh Linh của anh…”, cậu ta siết chặt vòng tay, câu chữ cứ như nghẹn tắc trong cổ. “Tiểu Trác, đồng ý với em, đừng dính líu vào những chuyện đó nữa.” “Anh đồng ý, anh đồng ý… nhưng em cũng phải đồng ý với anh, đừng đi, khó khăn lắm mới quay lại được, anh không thể để em đi nữa, không thể được… anh không thể mất em nữa… thật sự không thể.” “Đinh Linh là Đinh Linh, không phải là Phong Linh, Phong Linh là Phong Linh, không phải Đinh Linh, anh có thể hiểu rõ không?” “Không, em là Đinh Linh, là Linh Linh…” “Đinh Linh yêu anh, nguyện vứt bỏ tất cả vì anh, Phong Linh không yêu anh, không đáng để anh hy sinh mọi thứ vì cô ấy. Người Tiểu Trác yêu là Đinh Linh, không phải Phong Linh. Nếu như kiếp này không có duyên, thì hẹn kiếp sau, Đỗ An Trác và Đinh Linh, chẳng ai có thể chia cắt chúng ta, cho dù là Phong Linh, vĩnh viễn cũng không thể thay thế được vị trí của Đinh Linh trong lòng Đỗ An Trác, đúng không?” Cậu tanói được lời nào, nặng nề gật đầu. “Nếu như có một ngày, anh tìm được cô gái mình yêu, nếu như cô gái đó rất yêu anh, nhất định là cô ấy… đã được em gửi gắm nỗi nhớ nhung tới anh, là nỗi nhớ nhung… vĩnh viễn không hối hận của Đinh Linh với Đỗ An Trác.” “…” Bi thương này, nước mắt cũng rửa không hết. Ta tỉnh lại lần nữa, nhìn thấy một khuôn mặt đau lòng không thể kìm nén: “Tiểu Trác? Xảy ra chuyện gì vậy?”. “Linh…”, cậu ta mơ hồ phát ra một âm tiết, im lặng chăm chú nhìn ta, cuối cùng thốt ra hai chữ: “Tiểu Phong”, âm lượng cực nhẹ, giống như bay đến từ một nơi rất xa xăm… “Không ngờ ngài diễn kịch nhập vai như vậy”, Tinh Hà truyền âm, ngữ điệu điềm tĩnh rất châm biếm. “Sự việc giải quyết viên mãn, toàn bộ đều nhờ vào kế của Dạ Lạc đại nhân, thành công nhanh gọn quá!”, Lão Đầu Nhi cười tủm tỉm nói bằng bụng. Sau này, không còn hiểu nhầm nữa chứ? Nhưng mà chân tướng…