Trăng Đêm

Chương 117 : Cái chết của phong linh (hạ)

Lê Tu và năm Ngự linh sư bọn Tiểu Thiện truy đuổi theo một bóng người màu đen phía trước, hợp lực mở ra một đạo kết giới ngăn chặn người đó chạy ra đường… Bóng người đột nhiên dừng lại, từ từ quay mặt lại. Năm người lập tức kinh ngạc, sững sờ nói không nên lời: Anh ta? Con người đó? Người đàn ông tuyệt mỹ, phong nhã phiêu dật, người đàn ông đã cứu Doãn Kiếm đi! Toàn thân người đó tán phát ra khí lạnh bức người. Công viên sau buổi trưa người qua lại túm hai tụm ba, bầu trời từ buổi sáng đã bắt đầu âm u cho đến bây giờ, nói thực lòng, đây không phải là ngày tốt để hẹn hò đi chơi. “A Kiếm, thế này không được hay cho lắm!” ta nhắc nhở Doãn Kiếm, người đang kéo ta đi sâu vào trong rừng. “Anh phái người đi bảo vệ Tiểu Điệp rồi, không cần lo lắng cho con bé”, anh ta không dừng bước lại. “Nhưng…”, anh đưa tôi đến đây làm gì? Không có người qua lại, một nơi rất tốt để hành hung giết người, tiêu hủy thi thể, xóa sạch dấu vết. Bước chân càng đi càng gấp, ta phải chạy bước nhỏ mới có thể bắt kịp được bước chân của anh ta, đây là một sự thách thức đối với người đã lâu không vận động như ta. Phong Linh thể chất rất yếu đuối. Hô hấp càng lúc càng gấp gáp, trái tim ta bị ép đến khó chịu, cho nên ta ghét chạy bộ. Này, này, đại thiếu gia, anh không biết Phong Linh bị bệnh tim sao? Cuối cùng anh ta cũng dừng bước, quay người lại ôm lấy ta đang thở không ra hơi. “A Kiếm?” “Suỵt, đừng có nói chuyện.” “…” “Anh biết, đây là lần cuối cùng, thời khắc an lành cuối cùng, Tiểu Phong, anh ở bên em… chúng ta bên nhau, yên tĩnh bên nhau, không có ai làm phiền.” “Cảm ơn!”, đúng vậy, linh thể ta đã phóng ra trong ảo cảnh, và nhờ bọn họ nói với Doãn Kiếm kỳ hạn của Phong Linh. Ta biết rõ, sự ngạo mạn và lạnh lùng chỉ là ngụy trang, nhưng Đỗ An Trác lại có thể nhìn thấu được con người thực của anh ta, vì sao? Cho dù là nguyên nhân nào, đều không phải là ngẫu nhiên. Doãn Kiếm, ưu điểm của anh… quá đơn thuần, cũng quá nặng nề. Trong kết giới, khối mây nổi lên, lưu quang màu vàng kim lóa mắt bao quanh người đàn ông áo đen, năm chùm sáng nhỏ cùng phóng ra, sức tấn công cực lớn kèm theo sự sắc bén, bắn mạnh về chính giữa mục tiêu. Khuôn mặt người đàn ông tuyệt mỹ không biểu cảm, khóe mắt quét qua một chút lạnh lùng khinh bỉ: “Hừ, loài người ti tiện to gan dám đối đầu với Thần, là tự các ngươi tìm đến”. Hoa sáng màu trắng trào dâng, sáng sủa và thánh khiết, ánh sáng lan tỏa như ban ngày, hoa lệ, ngang tàn, nuốt chửng chùm sáng lạnh lẽo, nhấn chìm vân trận màu vàng kim, nhấn chìm cả trời đất… Ebook: Mèo Nguồn: Ebook Fun&Free https://www.facebook.com/groups/eb.fun.free/ Ảo Nguyệt! Ta đột nhiên kinh sợ, thân thể bất giác run rẩy. “Tiểu Phong?”, Doãn Kiếm ôm lấy thân thể đang trượt xuống của ta, vô cùng căng thẳng, “Tiểu Phong… Tiểu Phong, làm sao vậy? Tiểu Phong…”. Phải kết thúc rồi sao? “A Kiếm…”, ta nhìn lên bầu trời, từ sáng đến giờ đã hơn nửa ngày trôi qua, vì sao vẫn cứ âm u như vậy? Màu xanh trong của bầu trời đi đâu rồi? Cuộc đời luôn lưu lại cho người ta một chút tiếc nuối, luôn luôn thiếu một chút xíu để bước tới sự hoàn mỹ bất tận, là ta quá tham lam sao? Có một mảnh trời, một mảnh đất, có anh ta, và sự yên bình mà anh ta mang đến. Thời khắc cuối cùng anh ta ở bên ta, không có Dạ Lạc, chỉ có Phong Linh và Doãn Kiếm. Tâm nguyện của Phong Linh đã được hoàn thành, cuộc sống của Phong Linh cũng sắp vẽ lên một dấu chấm câu tròn trịa. Tiếc nuối ư? Không, không tiếc nuối nữa, sẽ không, “Cảm ơn anh… nếu như, như… như… em chỉ là Phong Linh, vậy thì tốt biết bao…”. “Tiểu Phong”, một giọt chất lỏng lạnh băng rơi xuống trên gò má, ta tưởng rằng đó là nước mưa, nhưng nhìn thấy giọt lệ long lanh lay động trong mắt anh ta, bờ môi mang một nụ cười, rất đắng, rất chát rất đau, “Nếu như… anh chỉ là Doãn Kiếm, thì sẽ tốt biết bao?”. Ta cũng cười, rất nhẹ, rất nhạt: Ta không phải là Phong Linh thuần túy. Ta là Dạ Lạc, một sự thật không thể nào thay đổi được; Anh ta không phải là Doãn Kiếm thuần túy, anh ta phải gánh vác thù hận, càng ngày càng chìm sâu vào nó. Số mệnh đã định, hai đường chỉ giao nhau, sau khi đi qua giao điểm, sẽ đi về hai hướng trái ngược, càng đi càng xa. “Lần đầu tiên, em cười chân thật như vậy với anh.” “Anh cũng vậy.” “Tiểu Phong, sau này… anh sẽ không còn bất cứ dè chừng gì nữa.” “Ừm, buông tay đi, đi làm những việc mà anh muốn làm.” “Rốt cuộc thì em cũng hiểu anh.” “Em hiểu, vẫn luôn… hiểu”, từng trải qua kinh nghiệm như nhau, vận mệnh ấy, không ai ngăn cản được, chỉ đành để anh hoàn thành tâm niệm báo thù cho thật sảng khoái. Anh đã hoàn thành tâm nguyện của Phong Linh, Dạ Lạc sẽ cùng theo anh, giúp anh hoàn thành tâm nguyện. Một sự báo thù không có kết cục không được coi là một câu chuyện, Doãn Kiếm, chuyện phục thù của anh, sẽ không phải là không có kết cục. “Tiểu Phong… tạm biệt…” “Ừm, phải tạm biệt rồi… A Kiếm…”, ta không muốn nhìn thấy nước mắt của anh ta, trước khi Phong Linh ngủ sâu. Anh không biết đâu, rất lâu, rất lâu trước đây, ở trong thế giới này, chỉ cách có hai năm, khi Phong Linh vẫn là Phong Linh, đã từng trải qua một giai đoạn tình cảm mơ hồ, nước mắt của người đó, đã khiến cô ấy biến thành Dạ Lạc. Người đó, vì để Phong Linh của anh ta vĩnh viễn là Phong Linh, cam tâm tình nguyện để cho cô ấy giết, lựa chọn chết trong tay người mà mình yêu, dùng tính mệnh của mình để bảo vệ cho Phong Linh trong lòng anh ta… đây là bí mật của Phong Linh, là bí mật đau đớn nhất. Nhưng bây giờ, sau khi nước mắt của anh rơi, Phong Linh lại sẽ là Dạ Lạc, nói thế nào nhỉ? Cảm giác giống như một lời nguyền chú, Dạ Lạc, là Tà Thần bị nguyền chú, Phong Linh, là tội nhân bị nguyền chú. “Anh sẽ cười… cười để nhìn em ngủ, hãy an tâm nhé!”, anh ta khẽ giọng an ủi, “Trước đây, bầu trời ở nơi đây là xanh nhất, sạch sẽ nhất nhưng hôm nay… Tiểu Phong, hôm nay em cũng sẽ nhìn thấy bầu trời ở nơi đây, em chắc chắn sẽ thích…”. Trong màn trời hình vuông nhỏ được cành lá um tùm vây quanh trên đỉnh đầu, từng quầng xanh từ từ bay lên, một màu xanh nhàn nhạt trong sạch, hiền hòa, như mộng, như ảo, như dệt mây kết thành mỹ lệ mà tĩnh lặng… Doãn Kiếm, cảm ơn sự bao dung của anh, trong thời khắc cuối cùng… Phong Linh cảm thấy thật hạnh phúc! Tạm biệt! Tạm biệt! Phong Linh! Đỗ An Trác, Nghiêm Tuấn, Âu Ngưng và Dĩ Tiên lần lượt đến bệnh viện, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra tuyên bố cái chết của Phong Linh, bảo bọn họ đi vào nhìn người chết lần cuối. “Doãn Kiếm”, Đỗ An Trách bi phẫn cực độ, giận dữ quát, tóm lấy cổ áo của anh ta, “Cô ấy tại sao lại thành thế này? Tại sao lại thành thế này?”, một cái tát nặng nề giáng xuống mặt của Doãn Kiếm. “An Trác…”, Nghiêm Tuấn vội vàng kéo cậu ta ra, Âu Ngưng và Dĩ Tiên thì hoảng loạn đỡ Doãn Kiếm. Doãn Kiếm chỉ nâng tay quệt đi vệt máu nhỏ bên khóe miệng, lạnh nhạt nhìn Đỗ An Trác mất kiềm chế, không nói gì. “Thả mình ra, mình phải hỏi cậu ta, vì sao mới có mấy ngày, mấy ngày mà thôi, Tiểu Phong đã biến thành như thế này? Doãn Kiếm, rốt cuộc là cậu đã làm gì?” “An Trác”, Âu Ngưng lao đến ôm lấy cậu ta, nước mắt giàn giụa: “An Trác, đừng trách Doãn Kiến, đừng trách anh ấy, là em, là em, em đã hại Tiểu Phong, là em đã hại cô ấy, là em có lỗi với cô ấy, đừng trách người khác, đều là tại em…”. “Âu Ngưng?”, mọi người đều vô cùng kinh ngạc. “Tiểu Ngưng?”, đầu Đỗ An Trác ong ong, lúng túng, ngơ ngác hỏi, “Em nói cái gì?”. “… Là… em, cái chết của Tiểu Phong… là do em gây nên.” “Tiểu Ngưng”, Đỗ An Trác tóm chặt hai cánh tay của cô ấy, “Em đừng nói bừa, em và Tiểu Phong…”. “Em…” Một hàng người đi vào cắt ngang lời của cô ấy, đầu tiên là Hú, tiếp đó là A Mục, Toàn Cơ, Tinh Hà và Diệu Âm, biểu cảm trang nghiêm. Sự xuất hiện của năm người khiến người có mặt kinh ngạc, nhưng lại hợp tình hợp lý, chủ nhân qua đời, những người thân thích phải đến đưa tiễn, rất phù hợp với lẽ thường, nhưng năm người quốc sắc thiên hương khiến người ta phải ấn tượng sâu sắc này, không nên… đồng thời đến đây… phải không? Sẽ rất náo động! Ngay từ thời khắc bọn họ đặt chân vào cửa lớn, bệnh viện đã náo động… Hú đi đến bên giường, lướt qua bên cạnh Doãn Kiếm, dịu dàng nói: “Doãn thiếu gia, tôi đến đón Tiểu Phong nhà tôi về”. Doãn Kiếm không đáp lại, lạnh nhạt đưa ánh nhìn đến mấy người còn lại: Ảo Nguyệt không đến? Hú ôm Phong Linh lên, quay người đi ra khỏi phòng bệnh, không ai cản trở, càng không hề nghĩ đến chuyện phải ngăn cản, tất cả dường như là một lẽ đương nhiên. “Anh ta là ai?”, Dĩ Tiên hỏi. “Dạ Hú của Dạ Minh Châu”, Doãn Kiếm trả lời, giọng nói rất thấp, “Họ hàng… của Tiểu Phong”. “Anh định đưa Tiểu Phong đi đâu?”, Đỗ An Trác đột ngột phản ứng. Tinh Hà đang đi ra ngoài bỗng quay đầu lại, nhìn cậu ta mấy giây, ánh mắt lạnh giá: “Anh…”. “Tinh Hà, đại nhân đang đợi chúng ta”, Hú nhắc nhở. Đại nhân? Năm người kinh ngạc, kiểu xưng hô này, kính ngữ của thời cổ… đặt vào thời đại này thực sự vô cùng kỳ quái. Doãn Kiếm bỗng chốc nhẹ nhõm như gió mát, chỉ là sâu thẳm trong đáy mắt ẩn chứa nỗi đau thương không thể xóa đi được. “A Kiếm”, bờ môi Toàn Cơ nhếch lên một đường cong, “Đừng nhớ đến Tiểu Phong nữa nhé! Lần đó hẹn hò với anh là tôi, anh và Tiểu Phong chưa từng có bắt đầu đâu”. Sắc mặt Doãn Kiếm nhanh chóng trở nên âm u lạnh lẽo, cuối cùng cũng không áp chế nổi, phát tiết tất cả bi ai, phẫn nộ và đau đớn ra ngoài, một chưởng phóng ra, dừng lại trước mặt Toàn Cơ, lại bị một dải lụa xanh da trời nhàn nhạt chặn lại. “Cô buông… á…”, Đỗ An Trác nhảy đến, giận dữ quát, không ngờ rằng trong đầu lại đau buốt như muốn nứt ra. “An Trác, An Trác…”, Âu Ngưng đỡ cậu ta, lo lắng gọi lớn, Nghiêm Tuấn cũng rối tung. Dĩ Tiên thấy biến cố trước mặt, âm thầm vặn chặt năm ngón tay, trong lòng biết rõ, nhưng ai cũng đều lực bất tòng tâm, bản thân mình không thể nhúng tay vào nổi, lần đầu tiên cô ấy cảm thấy mình rất thất bại… rất vô dụng. Doãn Kiếm, Phong Linh và những người họ hàng của cô ấy, Đỗ An Trác, cô không thể xen vào, chẳng giúp đỡ được ai, mãi mãi chẳng đủ tư cách trở thành Âm dương sư vĩ đại giống như ông nội. “Ông nội, Tiên Tiên có tài đức gì, để ông giao phó trọng trách nặng nề như vậy?”, Dĩ Tiên cảm thấy tự ti bởi sự yếu đuối nhỏ bé của mình. “Toàn Cơ, đừng đùa nữa, chúng ta đi thôi”, A Mục lườm cô ta. “Được rồi, được rồi!” cô gái khẽ khinh miệt, “Vậy tôi thay Tiểu Phong nhà tôi nói với các vị một tiếng, tạm biệt nhé!”.