Trang Chủ Đừng Vội
Chương 69 : Cô Hồng Ghen
Edit: Tiểu Dạ
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì! ?” Sau khi giọng điệu chất vấn phát ra, Đường Xảo Chi cũng nghe được giọng nói của mình chói tai hoảng sợ cỡ nào.
Đường Niệm Niệm lãnh đạm nói: Ừm… Ngươi là người đầu tiên được bạch hỏa hấp thụ.”
Nàng ta hẳn phải nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng?
Không hiểu sao, khi nghe Đường Niệm Niệm nói câu đó, lại nhìn bộ dáng cùng khẩu khí của nàng, khiến ọi người đều sinh ra cách nghĩ như vậy, nhất thời có chút rối rắm.
Cái loại cảm xúc dở khóc dở cười cùng bất đắc dĩ này bọn họ thường xuyên cảm nhận được khi ở bên cạnh Đường Niệm Niệm.
Đường Xảo Chi không còn lòng dạ thanh thản nào mà suy nghĩ như bọn họ, liếc mắt một cái nàng cũng cảm nhận được bạch hỏa trong tay Đường Niệm Niệm rất nguy hiểm, nhưng cố tình nàng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn. Trong lòng sợ hãi càng lúc càng lớn, gần như đem người bức đến chết, cuối cùng nàng rốt cục chịu không nổi gào lên, “Thả ta! Thả ta… Thả ta!”
Đáp lại lời nàng, Đường Niệm Niệm gảy nhẹ đầu ngón tay, một đoàn bạch hỏa từ đầu ngón tay nàng chui vào trong người Đường Xảo Chi, sau đó liền nghe những tiếng gầm rú thống khổ phát ra từ cổ họng Đường Xảo Chi.
Đường Niệm Niệm nói: “Bạch hỏa sẽ từ từ thiêu đốt linh hồn ngươi, đốt cháy hết sinh mệnh của ngươi, cho dù ngươi chết nó vẫn sẽ đốt cho đến khi nào ngươi hồn phi phách tán.”
Mắt Đường Xảo Chi trừng to đến muốn vỡ ra, miệng gào rú như muốn nói gì đó, nhưng ngay lúc này đầu ngón tay Đường Niệm Niệm động một chút, lập tức cắt đứt lưỡi nàng ta. Nhìn Đường Xảo Chi trên giá gỗ, da thịt đã không còn trắng sáng, mái tóc cũng trở nên xám xịt.
Đây chẳng qua chỉ là bắt đầu thôi. Không bao lâu nữa da thịt của nàng ta sẽ xuất hiện nếp nhăn, mái tóc cũng sẽ trắng xóa.
Nhìn kết cục của Đường Xảo Chi, tâm tình mọi người ở đây không khỏi xúc động, cũng không phải là đồng cảm với nàng ta, chỉ là cảm thán thủ đoạn của Đường Niệm Niệm. Cái này gọi là gieo gió gặt bão, kết cục của Đường Xảo Chi hôm nay cũng là do nàng ta tự tìm lấy. Tuy rằng Đường Niệm Niệm rất thù dai, nhưng không bao giờ chủ động đi gây sự với người khác. Cho tới nay đều là người khác đến gây sự với nàng trước, rồi bị nàng trả thù lại.
Hôm sau.
Chu Diệu Lang sai người mang Đường Xảo Chi ra khỏi Vân Lưu Các, kết cục về sau của nàng ta thì đám người Đường Niệm Niệm cũng không quan tâm.
Ở cửa ra vào đảo Nhập Thiên Đại Vân Hải, chính ở vị trí nơi Đường Niệm Niệm tiến vào lúc trước. Khi mọi người rời đi, đám người Đường Niệm Niệm cũng ở trong đó. Nhưng lại có một người đến đưa tiễn.
Người này, chính là thiếu chủ Đại Vân Hải, Cung Cẩn Mặc.
Hắn giống như lúc mới gặp, một bộ y bào cẩm tú màu xanh nhạt, Thương Hải trên trán long lanh lưu chuyển, bên dưới Thương Hải là một đôi mắt hẹp dài cao ngạo, dung nhan phong trần ngọc tuấn dưới ánh mặt trời khiến cho người ta hoa mắt thần mê.
Hắn nhìn chăm chú vào hai người trước mặt, ánh mắt thâm thúy dừng ở trên người Đường Niệm Niệm. Đôi mắt lãnh ngạo kia hiếm khi lộ ra nhu tình, môi mỏng khẽ mím không nói, chỉ có tiếng vọng không ngừng vang lên trong lòng, ghi nhớ vào tâm.
Đường Niệm Niệm chớp chớp hai mắt, nàng có thể cảm nhận được hắn không có ác ý, cặp mắt kia rõ ràng cao ngạo nhưng trong đó lại đè nén rất nhiều tình cảm. Người này hình như đã sớm ở đây chờ mình?
Tư Lăng Cô Hồng cũng không dừng lại bên người hắn, vài bước liền đi qua, sắp sửa lên thú hải cầu..
“Niệm Niệm.” Cung Cẩn Mặc rốt cuộc lên tiếng trước khi mọi người xuống biển.
Đường Niệm Niệm quay đầu, chỉ cảm thấy có cái gì đó bay về phía mình, theo bản năng liền tiếp lấy. Ở trong tay nàng là một khối ngọc bội có khắc một con rồng bạc cưỡi mây.
Cung Cẩn Mặc không tiến lên, chỉ đứng tại chỗ. Nhìn nàng tiếp được ngọc bội, nước biển cùng ánh nắng giao hòa thành từng gợn sóng lăn tăn chiếu lên khuôn mặt hắn. Chỉ thấy hắn khẽ nhếch miệng, nở một nụ cười nhu hòa, nhẹ giọng nói: “Tín vật lần này không còn là một lần cơ hội nữa, nó chỉ dành riêng cho nàng.”
Hắn cũng không nhiều lời, không có níu kéo, trong lời nói chỉ có sự chân thành tha thiết.
Đường Niệm Niệm ngẩn người, cảm thấy bộ dáng hắn tươi cười lúc này thật sự rất đẹp, liền nhàn nhạt nói: “Ngươi cười thật đẹp.”
Lần này, lại là Cung Cẩn Mặc sửng sốt.
Mà Tư Lăng Cô Hồng lông mi run rẩy, ôm nàng leo lên mình thú hải cầu, sau đó nghênh ngang rời đi.
“Ha.” Lúc này Cung Cẩn Mặc mới hoàn hồn, một tiếng cười từ trong miệng truyền ra, nhu tình trong mắt không hề che giấu.
Còn nhớ lúc vừa gặp mặt, khi hắn tỉnh liền dùng một tay bóp chặt cổ nàng, hại nàng một phen sốt ruột giải thích mới chịu buông ra. Mà nàng khi đó cũng sững sờ, bị hắn không kiên nhẫn chất vất liền đỏ bừng mặt, giống như cực kì thẹn thùng nói: Huynh. . . Huynh bộ dạng thật là đẹp.
Tuy rằng người trước mặt hoàn toàn khác với người trong trí nhớ, gần như là một người khác.
Nhưng, nàng đúng là Đường Niệm Niệm.
Bất kể trên người nàng đã xảy ra biến hóa gì, nàng vẫn luôn cho hắn một cảm giác sạch sẽ, không pha chút tạp chất.
Tín vật duy nhất kia là vì năm đó do dự, là vì chút ý niệm trong lòng, cũng là vì để có được một chút liên hệ với nàng.
Mặc dù bây giờ đã có một người ở bên cạnh thương yêu nàng. Hắn không cầu được giúp đỡ trong lúc hoạn nạn, chỉ cầu ‘khi cá quay trở về nước, chớ quên chuyện trên bờ’. Trong lòng chỉ cần có một chút nhớ đến hắn cũng đủ rồi.
Bên kia, trên thú hải cầu.
Tư Lăng Cô Hồng cầm ngọc bội trong tay nàng lên xem, đầu ngón tay vừa động, ngọc bội kia liền xuất hiện một vết nứt. Có thể thấy được ngọc bội này không phải vật phàm, nếu không đã sớm hóa thành tro bụi trên tay hắn rồi.
Đường Niệm Niệm trừng mắt nhìn vết nứt trên ngọc bội, lại nhìn Tư Lăng Cô Hồng. Chỉ thấy Tư Lăng Cô Hồng dùng sức hơn một chút, ngọc bội kia rốt cuộc vỡ tan thành từng mảnh, rồi bị hắn quăng vào trong biển sâu.
“Cô Hồng?” Đường Niệm Niệm kêu một tiếng, nhìn những cơn sóng trên biển.
Tư Lăng Cô Hồng nâng tay quay mặt nàng lại, khiến nàng nhìn thẳng vào mình, nói: “Ngọc bội, ta cho Niệm Niệm.”
Đường Niệm Niệm nhìn chằm chằm hắn một hồi, “a” một tiếng.
Tư Lăng Cô Hồng cúi đầu xuống, cùng nàng mặt đối mặt, có thể nhìn thấy rõ diện mạo đối phương, hỏi: “Niệm Niệm cảm thấy hắn đẹp sao?”
“Đẹp.” Đường Niệm Niệm ăn ngay nói thật, lập tức cảm giác được bàn tay trên lưng hơi siết chặt, ý cười trên mặt càng sâu, còn nghiêm túc nói: “Không đẹp bằng Cô Hồng.” Nói xong, liền hướng về phía trước ngậm lấy môi hắn..
Vốn chỉ muốn nhẹ cắn một ngụm, không ngờ Tư Lăng Cô Hồng lại không chịu thả người, buộc chặt vòng eo đem lưỡi của nàng quấn vào trong miệng, dây dưa cùng một chỗ.
Những người bên cạnh đều tự giác không nhìn.
Một lúc sau Tư Lăng Cô Hồng mới buông nàng ra, hai gò má Đường Niệm Niệm đỏ bừng một mảnh. Trên mặt lại tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng, một tay vuốt tóc Tư Lăng Cô Hồng, cười nói: “Cô Hồng đang ghen?”
Tuy là câu hỏi, nhưng trong hai mắt sáng lấp lánh kia tràn đầy vẻ chắc chắn, nàng ngửa đầu nhìn khiến cho tim Tư Lăng Cô Hồng đập “thịch” một cái.
“Ha ha.” Lúc này Đường Niệm Niệm sung sướng cười rộ lên, tiếng cười trong trẻo quanh quẩn trong biển cả rộng lớn, càng lộ rõ vẻ tinh khiết. Khiến cho người nghe tâm tình không khỏi thoải mái vui vẻ hẳn lên.
Ra khỏi phạm vi trận pháp, bên ngoài liền có một chiếc thuyền hoa đang chờ, đã có mấy người ở trên đó, trong đó có Chu Thiện và Thẩm Cửu.
Khi đám người Đường Niệm Niệm lên hết rồi thuyền hoa mới bắt đầu khởi hành trở về.
Chu Thiện nhìn bọn họ, suy nghĩ một lát liền tiến lên. Hắn không phải người không quả quyết, nếu như hắn không có ý xấu gì với Đường Niệm Niệm thì hai người bọn họ chắc là sẽ không vô cớ ra tay với hắn đâu nhỉ.
“Đường cô nương, Vô Ngân thiếu chủ.” Chu Thiện cười chào hỏi hai người, sau đó cũng không đợi hai người chào lại, liền nói ra ý đồ của mình, “Lần này đến quấy rầy là có một chuyện muốn nhờ Đường cô nương giúp đỡ.”
“Hử?” Đường Niệm Niệm nghi hoặc nhìn hắn một cái.
Chu Thiện phân phó bốn kẻ bên cạnh lui xuống, sau đó nói: “Ta muốn mời Đường Niệm Niệm luyện chế Ly Vẫn đan, tại hạ tự chuẩn bị nguyên liệu, mặt khác xin gửi Đường cô nương năm trăm linh thạch trung phẩm làm thù lao.”
Linh thạch trung phẩm là gì những người khác có lẽ không biết nhưng là Chu Thiện tin tưởng Đường Niệm Niệm là tu tiên giả chắc chắn hiểu được.
Ly Vẫn Đan là đan dược giúp đột phá Tâm Động Kỳ, giá tiền năm trăm linh thạch trung phẩm này đã là rất cao. Với thân phận của hắn, muốn có Ly Vẫn Đan cũng không phải chuyện khó, cần gì phải ra giá cao như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác lại tìm Đường Niệm Niệm, chỉ vì nghĩ đến trên người nàng có Thiên Địa linh hỏa, như vậy phẩm chất đan dược luyện chế ra nhất định phải cao hơn so với các luyện dược sư khác, hơn nữa còn có thể thiết lập mối quan hệ.
Nhưng hắn lại không biết Đường Niệm Niệm có không ít bảo vật, trong nội giới của nàng đều đang chăm sóc các loại linh ngọc, há lại để ý đến những thứ linh thạch này?
Luyện dược hay không luyện dược vốn luôn phụ thuộc vào tâm tình.
Mà vận khí của Chu Thiện thật sự không tồi, bởi vì phát hiện Tư Lăng Cô Hồng ghen nên tâm tình Đường Niệm Niệm lúc này rất tốt.
Nàng một tay cầm bình dược, một tay duỗi ra, nhìn Chu Thiện, tỏ vẻ tiền trao cháo múc.
Chu Thiện đầu tiên ngẩn ra, sau đó lập tức đoán được ý của nàng. Hắn há hốc mồm nhìn chằm chằm vào cái bình dược trong tay nàng, nhất thời không biết nói sao, sắc mặt hơi co rúm.
“Không trả tiền?” Chân mày Đường Niệm Niệm giật giật, định thu tay về.
Chu Thiện cũng hơi hơi hiểu được tính tình nàng, biết nếu lần này nàng thu hồi, chỉ e muốn cùng nàng giao dịch lần nữa sẽ rất khó khăn. Hắn vội vàng cười nói: “Đường cô nương chớ nên hiểu lầm, tại hạ chỉ là có chút nghi hoặc, thuốc trong bình này là… Ly Vẫn Đan?”
“Ừ.” Đường Niệm Niệm gật đầu. Ly Vẫn Đan này là đan dược đột phá Tâm Động kỳ, nàng đã sớm chuẩn bị ình, chẳng qua luyện chế hơi nhiều mà thôi.
Chu Thiện và Thẩm Cửu bên cạnh sắc mặt lại khẽ biến, làm sao Ly Vẫn đan khó có được ở trước mặt nàng lại giống như kẹo đường có thể tùy ý nhìn thấy, biểu hiện còn không chút quan tâm như thế? Cho dù là con cháu thế gia như bọn hắn nhìn thấy cũng không khỏi có chút tâm tư khó nói nên lời.
“A, ha ha.” Chu Thiện cười gượng hai tiếng, nói: “Tại hạ chẳng qua là không ngờ Đường cô nương đã sớm có đan dược, vốn đang phiền lòng chuyện tìm nguyên liệu, nhưng thế này cũng bớt được một chút thời gian. Đã không cần tìm nguyên liệu, vậy ta cũng không để Đường cô nương chịu thiệt, liền gộp tiền nguyên liệu vào phần thù lao đi, sáu trăm linh thạch trung phẩm, Đường cô nương thấy thế nào?”
“Được.” Đường Niệm Niệm đáp ứng.
Chu Thiện nhận lấy đan dược trong tay nàng, sau đó đưa một cái túi gấm cho nàng, “Trong này là sáu trăm linh thạch trung phẩm.”
Đường Niệm Niệm không nói hai lời nhận lấy.
Cái túi gấm Chu Thiện đưa cũng không phải túi Càn Khôn, mà chỉ là một loại túi dùng sợi tơ không tằm nhả ra bện lại cùng các nguyên liệu khác chế thành, chỉ cần rót linh lực vào liền phóng ta ra một khoảng không gian. Nhưng chỉ có thể làm một lần mà thôi, sau khi mở ra liền mất đi tác dụng, trở thành một cái túi gấm bình thường.
Đường Niệm Niệm thế nhưng nảy sinh vài phần hứng thú đối với loại túi tằm này, sau khi phát hiện tác dụng liền hỏi Chu Thiện.
Cái này vốn không phải bí mật gì, phần lớn tiên nguyên giả đều biết nên đương nhiên hắn lập tức trả lời hết các nghi vấn của nàng. Nhìn dáng vẻ chợt hiểu ra của Đường Niệm Niệm, trong lòng càng chắc chắn nàng là con riêng trong một gia tộc tiên nguyên. Xem ra lần này trở về có thể điều tra thêm, Đường Môn ở Thường Lâm, tuổi và khả năng luyện dược của Đường Niệm Niệm, từ những manh mối này muốn tra ra có lẽ không khó.
“Làm sao kiếm được không tằm?” Đường Niệm Niệm hỏi.
Chu Thiện cười nói: “Không tằm này sinh trưởng ở trong cây không vân, thật sự rất khó tìm. Nếu Đường cô nương muốn, tại hạ có thể làm chủ lấy từ trong nhà ra vài con cho Đường cô nương chơi đùa, nhưng nếu về nhà rồi, muốn đi ra ngoài sẽ không dễ.”
“À.” Đường Niệm Niệm nhàn nhạt đáp.
À? Chỉ à thôi?
Chu Thiện vốn tưởng rằng nàng sẽ càng cảm thấy hứng thú, làm sao cũng không ngờ đến phản ứng lãnh đạm này, lời đang định nói nhất thời bị nghẹn ở cổ họng.
“Khụ, lấy thân phận Đường cô nương, đi đến quê nhà tại hạ cũng là chuyện sớm muộn, đến lúc đó tại hạ liền tặng không tằm cho cô.”
Hắn không tiếp tục nói rõ ý tứ của mình nữa, không chỉ vì biểu hiện lãnh đạm của Đường Niệm Niệm, còn vì ánh mắt Tư Lăng Cô Hồng nhìn qua. Hiển nhiên, hắn e ngại người ta.
Đường Niệm Niệm không trả lời, nghĩ đến việc hắn đã vài lần nhắc tới quê quán. Từ trong lời nói của hắn người ta có thể cảm giác được nơi này và nơi đó hoàn toàn khác nhau, hơn nữa nghe được hắn vài lần ám chỉ, nói không chừng nơi đó giống như chỗ Tu Chân giả lánh đời mà lão quái vật ở hiện đại từng nói qua, một vùng trời không bị thế nhân phát hiện, tự lập tự thành.
“Niệm Niệm.” giọng Tư Lăng Cô Hồng truyền đến.
Đường Niệm Niệm nhích về phía sau, ngẩng đầu nhìn hắn.
Tư Lăng Cô Hồng nói: “Niệm Niệm muốn gì, ta đều cho nàng.”
Lời của hắn lộ rõ sự kiên quyết, hai mắt nhìn chăm chú tràn đầy vẻ chân thành.
“Ừ.” Sắc mặt lãnh đạm khi nói chuyện với Chu Thiện đã thay đổi, hai mắt Đường Niệm Niệm cong lên, nở nụ cười dịu dàng.
Chu Thiện đã sớm tránh qua một bên, thầm than một tiếng, quả nhiên đãi ngộ khác biệt. Hắn chính miệng hứa hẹn đưa cho nàng lại không thấy nàng có chút phản ứng nào, Tư Lăng Cô Hồng vừa nói ra, nàng liền cười thoải mái như thế.
“Có thể nói chuyện không.” Một giọng nói từ phía sau hắn truyền tới, Chu Thiện cười cười, sớm đã phát hiện.
“Đương nhiên.” Hắn lên tiếng, xoay người đối mặt với Chiến Thương Tiễn không biết đã đứng ở đó từ lúc nào.
Chiến Thương Tiễn gật đầu, đi vào một sương phòng trong thuyền hoa, Chu Thiện cùng Thẩm Cửu liền theo sau.
Trong ngực Tư Lăng Cô Hồng, chân mày Đường Niệm Niệm khẽ nhúc nhích, ngón tay bắt đầu chơi đùa với Lục Lục ở trước mặt.
Sau giữa trưa, thuyền hoa cập bến Thành Đông Vân.
Lúc này trên bến tàu Thành Đông Vân đã có không ít người, khi thấy thuyền hoa cập bến, lập tức một trận ồn ào vang lên. Từ những âm thanh hỗn tạp này, có thể nghe rõ những người đến phần lớn đều vì Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng. Những hành động của Đường Niệm Niệm trong yến tiệc đã sớm truyền ra, cùng các loại tin đồn về quan hệ của hai người.
Chiến Thương Tiễn đi ra khỏi sương phòng, không biết hắn và Chu Thiện đã nói cái gì, thần sắc có chút biến hóa.
Đối với việc hắn trầm mặc, bọn người Chu Diệu Lang, Lý Cảnh cũng không hỏi thăm. Trong lòng mỗi người chắc chắn đều tồn tại một chút bí mật, nếu hắn đã không muốn nói, bọn họ hỏi thẳng cũng không tốt.
Chờ lúc hắn nguyện ý thì sẽ nói thôi.
Mọi người trên thuyền hoa lục tục xuống bến, Chu Thiện và Thẩm Cửu cũng cáo biệt rời đi, vẻ mặt lúc đi hơi có chút vui sướng khi người gặp họa, cực vô lại.
Vốn muốn dừng lại để xem kịch vui, nhưng hắn cũng không thấy trò hay xuất hiện. Chỉ thấy sau khi Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm xuống thuyền, trên bến tàu người người chen chúc ồn ào bỗng im phăng phắc.
Thậm chí, khi Tư Lăng Cô Hồng bước đi, bọn họ đều chậm rãi tự động tránh ra tạo thành một con đường cho hắn. Không ít người vì vậy mà bị rơi xuống biển.
Cũng không phải do Tư Lăng Cô Hồng gây nên, mà là đám người đó tự động nhường bước.
Hắn giống như có một cỗ ma lực đặc thù, mỗi một bước đi giống như nện vào tâm người khác, đôi mắt trong trẻo, bờ môi nhàn nhạt, khuôn mặt như ngọc, chỉ từng bước đi, rõ ràng gần trong gang tấc lại giống như xa cuối chân trời, không thể chạm tới, không thể khinh nhờn.
Sau khi Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm đi xa, luồng hơi thở đặc thù kia mới chậm rãi tiêu tán, mọi người hoàn hồn, lại giật mình giống như thất thần.
Nam tử kia, là thiếu chủ Vô Ngân Sâm Lâm sao.
Vậy nữ tử đó, chính là thiên hạ kỳ nữ có đan dược thiên phẩm – Kinh Hồng tiên tử sao.
Hai người này đúng là nhân trung long phượng, khiến cho người ta sinh ra xấu hổ.
Đang ở một nơi xa xa chuẩn bị xem cuộc vui, Chu Thiện nhìn thấy kết quả như vậy liền nhún vai, xoay người rời đi.
Thẩm Cửu thấy hành vi cùng đáy mắt thâm trầm không tương xứng của hắn bèn lên tiếng nói: “Sao vậy?”
Chu Thiện cười nói: “Thẩm Cửu, ta đúng là đã quá kiêu ngạo rồi, lần này ra ngoài có thể gặp hai người họ thực ra cũng là vận may, để ta được mở mang tầm mắt.”
Thẩm Cửu há hốc mồm, một lát sau mới nói: “Là bọn họ quá mức yêu nghiệt mà thôi.”
Nghe hắn nhấn mạnh hai chữ yêu nghiệt, Chu Thiện không khỏi cười cười: “Ngươi yên tâm, ta cũng không tự ti, kiếm tu giả, người như kiếm, sao lại dễ dàng đánh mất bản tâm như vậy?”
Thẩm Cửu thấy vẻ mặt hắn bình thường, ánh sáng trong mắt so với dĩ vãng càng sâu lắng. Liền hiểu rõ, đả kích như thế cũng không làm tâm tình hắn bị suy sụp, ngược lại càng thêm thông suốt.
Bên này, sau khi đám người Đường Niệm Niệm trở về thôn trang Thành Đông Vân, lập tức bắt đầu thu thập hành trang, ngày hôm sau liền khởi hành rời khỏi thành.
Khi bọn họ rời đi cũng không biết, ngoại trừ bọn họ ra, những người khác từ Đại Vân Hải trở về đều bị tập kích, cướp đoạt những bảo vật kiếm được ở Vô Phong Hải Vực. Nhưng cuộc tập kích này hiển nhiên đã sớm có dự mưu, những kẻ bắt được đều không để lại giấu vết gì, càng không làm cho người ta phát hiện, cho dù có người hoài nghi Cung gia Đại Vân Hải nhưng lại không ai có được chứng cứ xác thực nào.
Năm ngày sau.
Xe Bạch Liêu xẹt qua bầu trời, ánh mặt trời chiếu xuống, ẩn ẩn có ánh sáng thất thải lóng lánh, khiến cho những người ngẫu nhiên nhìn thấy không khỏi ngẩn ngơ. Sau khi bình tĩnh lại, xe Bạch Liêu đã không thấy bóng dáng, tuy biết thần tiên chỉ là truyền thuyết, nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm thán.
Bên trong xe Bạch Liêu đương nhiên là Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm, đám người Chu Diệu Lang đi theo phía sau. Bọn họ không trực tiếp trở về Vô Ngân Sâm Lâm Tư Lăng gia tộc, mà ở lại một nơi trong núi rừng phía Đông.
Núi rừng này rất rộng lớn, thường xuyên có dã thú lui tới, những thanh niên trai tráng trong thôn đều đi săn ở xung quanh núi để nuôi gia đình. Một số hiệp khách thích mạo hiểm thì đi sâu vào rừng, nếu ngẫu nhiên tìm được dược liệu trân quý thì coi như kiếm được lợi to. Còn nếu bị dã thú giết, bị những con quái thú nhỏ ăn thịt cũng là chuyện thường tình.
Tuy nhiên, rất ít người biết được, ở chỗ sâu trong núi rừng nhìn như bình thường này thế nhưng lại có một khu rừng trúc, ở trung tâm có một căn nhà bằng trúc đứng sừng sững, tuy không lớn nhưng lại lịch sự tao nhã như tranh.
Căn nhà trúc này chính là nơi ở của Tư Lăng Cô Hồng.
Xe Bạch Liêu từ trên không đi xuống, nhẹ nhàng đáp trên một mảnh đất trống, quét lên một mảnh lá trúc. Cửa xe mở, Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm đi ra. Mùi hương đặc trưng của trúc tràn ngập trong không khí, không gian bốn bề an tĩnh. Vốn buồn ngủ nằm trong lòng Tư Lăng Cô Hồng, Đường Niệm Niệm vô lực híp híp mắt, chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt di chuyển nhìn hết thảy xung quanh.
Đám người Chu Diệu Lang và Thù Lam rất nhanh đem đồ đạc chuyển vào trong nhà, dọn dẹp lại nhà trúc đã lâu không có người ở một lần. Chiến Thương Tiễn và Lý Cảnh lúc này cũng không ở bên trong, mà đều đi ra ngoài chuẩn bị những việc khác.
Bọn họ sở dĩ chuẩn bị định cư ở chỗ này là vì sau khi từ Vô Phong Hải Vực trở về, Đường Niệm Niệm từng nói sẽ làm cho thực lực bọn hắn tăng lên. Nếu trở lại Tư Lăng gia tộc thì rất bất tiện, nên mới quyết định chuyển đến nơi này một thời gian, sau khi tăng xong thực lực mới trở về Tư Lăng gia tộc.
Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm ngồi ở phần đất trống phía trước phòng trúc, nhẹ vỗ về mái tóc của nàng, hỏi: “Ngủ ngon không?”
“Ngon.” Đường Niệm Niệm lầm bầm lên tiếng, thân mình giật giật nhưng không đứng lên, vẫn mềm nhũn nằm trong lòng hắn, đầu dựa vào ngực hắn. Mấy ngày nay nàng cực kì thích ngủ, cũng không biết là vì sao. Cái này cũng không phải vấn đề lớn gì, nằm trong ngực Tư Lăng Cô Hồng vốn rất thoải mái.
Tư Lăng Cô Hồng thấy bộ dáng nàng như thế cũng không mở miệng quấy rầy, chỉ lấy tay nhẹ vỗ về nàng một chút, làm cho nàng càng thêm thoải mái an tâm ngủ.
Hắn cũng không thấy kì lạ đối với việc nàng thích ngủ, dù sao trước kia nàng cũng rất hay ngủ. Mà vốn dĩ Đường Niệm Niệm thường xuyên ở trong lòng hắn đi vào nội giới hay tu luyện gì gì đó cũng đều nhắm hai mắt giống như đang ngủ bình thường.
Một lát sau, Chu Diệu Lang và Thù Lam đi tới, nhìn thấy Đường Niệm Niệm mắt nhắm mắt mở, Chu Diệu Lang không lên tiếng chỉ cầm khăn nóng đưa cho Tư Lăng Cô Hồng.
Tư Lăng Cô Hồng nhận khăn, để ở trong tay thử độ ấm rồi mới chậm rãi nhẹ nhàng giúp Đường Niệm Niệm lau mặt.
“Ô.” Đường Niệm Niệm nỉ non một tiếng, hơi hé mắt, theo động tác lau của hắn mà nhúc nhích đầu, bộ dáng kia đừng nói Tư Lăng Cô Hồng, ngay cả Chu Diệu Lang và Thù Lam đứng bên cạnh cũng thiếu chút nữa bật cười.
Thù Lam mím môi nín cười, lấy điểm tâm và nước trà đã chuẩn bị tốt đặt lên bàn.
Sau đó không lâu, Chiến Thương Tiễn và Lý Cảnh từ bên ngoài trở về, phía sau còn có mấy người nâng vài cái rương. Đợi Chu Diệu Lang chỉ huy bọn họ đặt chúng xuống nơi cần thiết xong, họ liền vô thanh vô tức rời khỏi.
Chị em Diệp thị cũng mới trở về, mua vài nguyên liệu nấu ăn và thảo dược, vì dạo gần đây Đường Niệm Niệm khá kén ăn.
Lúc này, mọi người đã đến đông đủ, Đường Niệm Niệm cũng từ trong lòng Tư Lăng Cô Hồng chậm rãi tỉnh lại, tựa vào ngực hắn, bảo mọi người và thú tiến lên đứng ở trước mặt mình.
Đối với lời của nàng mọi người đương nhiên không có dị nghị, Bạch Lê từ trên vai Mộc Hương nhảy xuống, nhìn chằm chằm Đường Niệm Niệm, bộ dáng thèm muốn. Nếu không biết còn tưởng rằng nó đang nhìn một khối thịt mỡ mĩ vị. A không! Người trước mặt này, so với thịt mỡ còn trân quý hơn nhiều!
Nếu Đường Niệm Niệm biết Bạch Lê lúc này đem nàng so sánh với thịt mỡ, chắc chắn sẽ không cho nó đứng trong hàng ngũ nhận đan dược rồi.
Quái xà “Tê tê” hai tiếng, khinh thường nhìn nó.
【 Đó là chủ nhân của bản xà vương, không phải của ngươi, cái bộ dáng không biết xấu hổ thèm muốn đan dược kia thật đúng là ném sạch mặt mũi của tổ tông nhà ngươi mà!! 】
“Chi chi chi!” Bạch Lê hai mắt hẹp dài nhếch lên liếc nó, tuyệt không xấu hổ, ngược lại mang bộ dạng ‘Ta không chấp nhặt với ngươi’.
【 Lúc trước khi ta ở cạnh nàng, còn không biết ngươi đang làm gì trong cái động thối kia đâu. 】
Hai chúng nó đều nhìn nhau không vừa mắt, nhưng tại thời khắc mấu chốt đều không dám lấy lợi ích của bản thân ra đùa giỡn, nếu lỡ may đánh mất cơ hội tốt lần này, chúng nó biết tìm ai khóc đây?
So với bọn chúng, Lục Lục có vẻ hạnh phúc hơn. Nó thảnh thơi ngồi ở trên bàn trúc trước mặt Đường Niệm Niệm, mắt to xanh biếc nhìn một xà một hồ, sau đó híp mắt, móng vuốt nho nhỏ cầm túi Càn Khôn, lấy một viên đan dược ra ném vào trong cái miệng nhỏ nhắn.
Ừm hừ! Đan dược? Lục Lục muốn ăn liền ăn đấy!
Bạch Lê và quái xà nhìn bộ dáng thảnh thơi của nó, tâm như lửa đốt. Thằng nhãi này được sủng ái, làm sao biết được nỗi khổ của ta! Ta không thèm chấp nhặt với nó!
Bạch Lê và quái xà chỉ khi đối mặt với Lục Lục mới có thể đồng tâm nhất trí. Về phần có phải thật sự không thèm chấp nhặt với nó hay không, vấn đề này ai cũng biết là bọn nó làm bộ thôi. Dám khi dễ Lục Lục? Đó chính là chọc tức Đường Niệm Niệm, làm Đường Niệm Niệm tức giận ? Kia chính là làm Tư Lăng Cô Hồng tức giận!
Có hai vị lão đại sau lưng, Lục Lục có thể nói là một tiểu lão đại.
Hành động của bọn chúng mọi người đều thấy, hiển nhiên là không ai ngăn cản, thậm chí trong mắt bọn họ đều hàm chứa ý cười. Dù sao xem một hồ một xà cùng dược thú đùa giỡn, thật sự là một chuyện không tồi.
Đường Niệm Niệm lúc này đã đặt một lọ đan dược lên bàn, mặt khác cũng bỏ thêm sáu cái túi gấm.
Mọi người nhìn, không nói gì chờ Đường Niệm Niệm giải thích.
Giọng Đường Niệm Niệm hơi uể oải, mang theo chút khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu, “Ừ, cái này là tẩy tủy đan, có thể tẩy trừ tạp chất trong thân thể các ngươi, trở thành thân thể tiên thiên hấp thu nguyên khí ngoại giới nhanh hơn, tăng 60 năm nguyên lực. Cái này là Cố Nguyên đan, củng cố nguyên lực, có thể trợ giúp các ngươi sớm ngày vận dụng nguyên lực thuận buồm xuôi gió. Cái này là Nhiếp Nguyên đan, khi nào đột phá thiên phẩm thì hẵng dùng.”
Nàng nói bình bình đạm đạm, thậm chí có thể nói là không chút nào để ý, loại tùy ý này làm cho người ta cảm thấy thiên phẩm ở trong mắt của nàng không đáng nhắc tới. Hơn nữa nghe ý tứ của nàng là muốn bọn họ ở trong khoảng thời gian này toàn bộ đạt tới thiên phẩm?
Sắc mặt mọi người đều hơi hơi quỷ dị, thần sắc phức tạp, vừa khiếp sợ vừa kinh hỉ vừa hy vọng. Bọn họ đã sớm biết luyện dược sư đáng sợ thế nào. Một luyện dược sư thiên phẩm chỉ cần có đan dược là có thể bồi dưỡng ra một đám cao thủ thiên phẩm. Nhưng cũng chưa từng nghe nói có thể bồi dưỡng ra trong một thời gian ngắn như vậy. Song hết lần này tới lần khác, khi Đường Niệm Niệm bình thản nói ra như thế, bọn họ lại đều tin tưởng.
Ánh mắt Đường Niệm Niệm dừng trên sáu cái túi gấm, nói: “Đây là túi Càn Khôn, bên trong có càn khôn, nhỏ máu vào các ngươi sẽ biết có tác dụng gì.”
Túi Càn Khôn này đều do nàng tìm được từ số thi hài trong Vô Phong Hải Vực. Xem ra bên trong đó cũng đã phát sinh rất nhiều cuộc đại chiến, đa số thi hài đều đã bị tổn hại, cũng có rất nhiều pháp khí linh khí bị hư hao, về phần số túi Càn Khôn và pháp bảo không bị hư hại đều bị nàng thu sạch.
Mắt thấy Đường Niệm Niệm chỉ nói tới sáu người, không hề có đồ tốt gì cho yêu thú. Bạch Lê và quái xà lập tức bất bình, chúng nó đương nhiên đã nghe qua túi Càn Khôn này, đương nhiên hiểu rõ chỗ tốt. Nhưng biểu hiện bất bình của chúng nó chính là —— bán manh*.
*Nguyên văn là “mại manh” tức là thực hiện hành động đáng yêu khiến các fangirl, các hủ nữ phải hú hét, chảy nước miếng, chảy máu mũi, …
“Chi chi chi ~” Bạch Lê mềm nhũn kêu lên, cặp mắt hồ ly nhíu lại, nước mắt đảo quanh tròng mị hoặc đến mức có thể khiến người ta nhũn ra.
“Tê tê tê ~” Quái xà không cam lòng tụt phía sau, chẳng qua cái biểu hiện này thật không thể nào khen được, hết lần này tới lần khác lại làm cặp mắt to tròn kia trợn lên, khiến xà quái vốn âm lãnh càng thêm quái dị, làm mọi người không khỏi bật cười.
Chị em Diệp thị và Thù Lam không nhịn nổi “phụt” một tiếng phì cười.
Ánh mắt Đường Niệm Niệm rốt cục cũng hướng sang người chúng nó, trước nhìn Bạch Lê, lãnh đạm nói: “Vô công bất thụ lộc.”
Thân thể Bạch Lê lập tức ủ rũ như quả cà. Quái xà cũng phát ra tiếng cười “tê tê tê tê” quỷ dị.
Ánh mắt Đường Niệm Niệm nhìn quái xà, thấy trên cổ nó không có gì, sau đó quay đi, ngay cả nói cũng không nói, cái mũi nhẹ nhàng hừ ra.
Quái xà cứng đờ, lập tức hiểu ra ý tứ của nàng, sắc mặt không ngừng biến hóa.
Chẳng phải nghĩ nàng quên nên mới cố ý không mang chuông sao? Nếu sớm biết không mang chuông sẽ không có đồ tốt thì bản xà vương đã đeo rồi, khẳng định sẽ không dùng thủ đoạn chống chế a chủ nhân!
Quái xà vốn đang đắc ý dạt dào vì trí thông minh của mình, lúc này lại biết được Đường Niệm Niệm không quên, nàng nhớ.
Hơn nữa, nhớ rất rõ.
Vẻ mặt hai đứa thoáng cái héo rũ, sáu người kia thấy Đường Niệm Niệm gật đầu ra hiệu liền cầm túi gấm trên bàn lên, chút không nghi ngờ cắt ngón tay nhỏ máu xuống.
Ngay sau đó, sắc mặt sáu người đại biến.
Một hồi lâu sau, Chu Diệu Lang hơi khàn khàn lên tiếng: “Chủ mẫu, đây là tiên vật?”
Đường Niệm Niệm nháy mắt, lạnh nhạt nói: “Cũng không hẳn, chỉ là đồ vật mà những người tu tiên hay dùng thôi.”
Chu Diệu Lang há hốc mồm, cũng không biết nên hỏi cái gì. Cho tới nay trên đại lục tiên nhân chỉ có trong truyền thuyết, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có. Dù sao trên đại lục này quả thật có rất nhiều đồ vật cực kỳ đáng giá. Túi Càn Khôn trong tay bọn họ chính là một trong số đó, vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết nay thế nhưng lại ở trong tay bọn họ, mỗi người một cái.
Sáu người ở đây đều là người thông minh, tuy rằng không hỏi nhiều nhưng bọn họ đều ẩn ẩn đoán được Đường Niệm Niệm cũng không có ý giấu diếm sự thật. Với thực lực cùng thủ đoạn của nàng, chỉ sợ nàng cũng chính là một thành viên của tu tiên giả. Nghĩ đến trên người nàng còn có tiên vật cũng làm cho bọn họ hiểu được tại sao nàng luôn có thể vô hình xuất ra tầng tầng lớp lớp đồ vật.
Chu Diệu Lang thầm nghĩ trong lòng. Nàng đã nói trang chủ và chủ mẫu đạt được nhiều bảo vật như vậy mà không biết chủ mẫu cất ở nơi nào, nay có cái này, cuối cùng cũng khiến ọi người hiểu được .
Chiến Thương Tiễn trong lòng cười khẽ. Nụ cười này giống như khi suy nghĩ miên man trong tứ luyện lúc trước. Nàng thật sự có rất nhiều đan dược, chẳng qua không cất trên người mà thôi.
Nhưng dù biết được chân tướng, Chiến Thương Tiễn cũng không chút nào hối hận về hành vi cảm động lúc trước của mình. Nàng đáng giá, đáng giá để hắn thật tình đối đãi, thật tình nhận chủ.
Dặn dò xong xuôi, Tư Lăng Cô Hồng đi làm đồ ăn, còn Đường Niệm Niệm ngồi ở xa xa biếng nhác nhìn theo hắn, trong tay sờ một tấm vải gấm màu trắng, một tay cầm kim thêu lên đó những đường chỉ màu xanh.
Thù Lam đứng bên cạnh nàng, nhìn tất cả động tác của nàng nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, người muốn thêu cho trang chủ sao?”
Ở trong mắt nàng, người có thể khiến Đường Niệm Niệm chuyên tâm tự tay làm một chuyện như thế, cũng chỉ có Tư Lăng Cô Hồng.
“Ừ.” Đường Niệm Niệm lên tiếng, động tác trong tay cũng không dừng lại.
Nàng cũng không phải đang thêu hoa bình thường, tấm vải trắng cùng sợi chỉ xanh này đều không phải vật phàm, mỗi kim thêu xuống đều ẩn chứa dược lực hoặc nhiều hoặc ít, từng mũi từng mũi đều cực kỳ chú tâm.
Thù Lam nhìn nàng chăm chú tỉ mỉ thêu, cũng không lên tiếng quấy rầy nữa, tự giác hít thở nhẹ nhàng.
“A.” Đột nhiên nghe Đường Niệm Niệm kêu lên một tiếng, Thù Lam giật mình nhìn nàng ngẩn cả người. Lúc này ở trong tầm mắt nàng, chỉ thấy Đường Niệm Niệm sắc mặt tái nhợt, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Giọt máu tươi trên đầu ngón tay rơi xuống tấm lụa trắng thêu chỉ xanh, chỉ thấy máu kia không làm tấm vải bị nhiễm màu, mà ngược lại dung nhập vào trong đó, hoa văn màu xanh kia cũng phát ra ánh sáng lấp lánh sáng rọi, sau đó biến mất.
“Tiểu thư!” Thù Lam kinh hô một tiếng.
Đường Niệm Niệm quay sang nhìn nàng, mím môi lắc đầu. Hai mắt chứa chan vẻ hối hận, đem một viên đan dược ăn vào trong miệng, khôi phục tinh lực.
Vốn nàng nghĩ làm xong những việc này cũng sẽ không mệt mỏi đến vậy, lại càng không thể khiến bản thân mình thiếu chút nữa ngất xỉu, thân thể nàng gần đây hình như đã xảy ra vấn đề?
Tuy rằng Thù Lam chỉ kêu một tiếng, nhưng tiếng kinh hô đó không nhỏ nên đã kinh động đến đám người Chu Diệu Lang cùng chị em Diệp thị ở chung quanh, một lát sau ba người đều đã tụ tập xung quanh Đường Niệm Niệm.
Chu Diệu Lang: “Chủ mẫu làm sao vậy?”
Chị em Diệp thị: “Chủ mẫu, đã xảy ra việc gì?”
Ngay cả Bạch Lê và quái xà cũng nhìn qua.
Đường Niệm Niệm bị bọn họ nhìn đến sửng sốt, “Không có việc gì…”
Hiển nhiên mấy nữ nhân này đều không vì lời của nàng mà rời đi. Tiếng thét kia của Thù Lam thật sự kinh hách không ít, huống chi lúc này sắc mặt Đường Niệm Niệm còn có chút tái nhợt, khôi phục cũng không mau, hết thảy đã chứng minh rằng nàng đã xảy ra chuyện. . .
Nhưng Đường Niệm Niệm là luyện dược sư, còn là luyện dược sư vô cùng lợi hại, chính nàng đã nói không có việc gì, các nàng cũng không biết nên làm sao cho phải.
Thù Lam lúc này nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, người đừng thêu nữa, nếu trang chủ trở về nhìn thấy sắc mặt người như vậy sẽ lo lắng.”
Hiển nhiên, chỉ có việc làm cho Tư Lăng Cô Hồng lo lắng mới khiến Đường Niệm Niệm dừng tay lại. Đường Niệm Niệm cầm tấm lụa trắng trong tay cất vào nội giới, lãnh đạm nói: “Ừ, thêu cũng gần xong rồi.” Dưới ánh mắt của mấy nữ nhân, sắc mặt nàng kiên định, còn nghiêm túc nói: “Không cho phép nói với Cô Hồng.”
Mọi người xem tới xem lui thấy bộ dáng nàng không có gì khác biệt quá lớn, còn bảo các nàng không được phép nói với Tư Lăng Cô Hồng, thoạt nhìn cũng không có chuyện lớn gì. Lúc này mới an tâm nở nụ cười, gật đầu đáp ứng.
Khi Tư Lăng Cô Hồng trở về, Đường Niệm Niệm đã tận lực khôi phục nên sắc mặt nhìn không ra có gì bất thường, riêng chỉ thích ngủ hơn. Tư Lăng Cô Hồng đút nàng ăn, nàng khép hờ hai mắt từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, nhu thuận lại biếng nhác làm cho người ta mềm lòng.
Ăn xong, Thù Lam dọn bàn. Tư Lăng Cô Hồng nghiêng người để Đường Niệm Niệm dựa thoải mái hơn một chút, giúp nàng lau khóe môi, hỏi: “Mệt lắm sao?”
“Ừ…” Đường Niệm Niệm cúi đầu đáp sau đó mí mắt rung rung, nói: “Ta ngủ.”
Nàng vừa nói xong liền lập tức nhắm mắt lại, sau đó tiếng hô hấp đều đều truyền ra. Giống như vừa dứt lời liền ngủ thiếp đi.
Tư Lăng Cô Hồng môi mỏng khẽ mở, nhìn bộ dáng nàng như vậy cũng không hỏi nhiều, ôm lấy nàng đi vào trong phòng trúc.
Khi Thù Lam trở về đã thấy trên ghế đã không còn ai, liền đi tới chỗ đám người Chu Diệu Lang tu luyện, nhàn nhã nói: “Tiểu thư gần đây hình như không có khẩu vị.”
Chị em Diệp thị cũng không chịu ngồi yên, nghe lời của nàng nói, Liên Kiều lập tức bổ sung: “Hơn nữa hình như không có tinh thần, rốt cuộc sắc mặt tái nhợt khi nãy là sao đây?”
Thù Lam cũng không giấu giếm, kể toàn bộ chuyện ban nãy ra một lần, rồi nói: “Tiểu thư thêu hẳn không phải túi hương bình thường.”
Mộc Hương đồng ý nói: “Đó là đương nhiên, thứ chủ mẫu tặng trang chủ chắc chắn không tầm thường, nhưng nếu chỉ là túi hương bình thường thì trang chủ cũng nhất định rất vui.”
Chu Diệu Lang tuy không mở miệng, nhưng đều nghe hết toàn bộ những lời các nàng nói, trong đầu hơi lóe lên một cái gì đó, nhưng lại không bắt kịp.
Sau đó, mọi người cũng không nói nữa, mà chỉ chuyên tâm tăng lên thực lực.
Ngày thứ hai, Đường Niệm Niệm liền khôi phục bộ dáng thường ngày, cũng làm cho đám người Thù Lam thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm sau khi dùng xong điểm tâm, quái xà liền yên lặng đi đến trước mặt Đường Niệm Niệm, trong miệng ngậm chuông lục lạc, hai mắt rưng rưng đáng thương nhìn chằm chằm nàng, từng chút một di chuyển, bộ dáng kia thật sự giống như một nàng dâu nhỏ.
Đường Niệm Niệm tựa vào trong lòng Tư Lăng Cô Hồng, trên mặt không khỏi vui vẻ. Hiển nhiên bộ dáng này của quái xà khiến nàng rất thích thú.
Quái xà thấy có hi vọng, biểu tình trên mặt càng tăng thêm, nhưng hết lần này tới lần khác càng cố muốn làm ra vẻ thì nhất thời càng trở nên quái dị, cũng càng trở nên tức cười.
“..Ừm.” Đường Niệm Niệm cười tiếp nhận chuông trong miệng nó, cũng không cho nó cái gì, dưới ánh mắt sốt ruột lại cố nén lại của quái xà, lãnh đạm nói: “Ngày mai cho ngươi.”
Kỳ thật quái xà rất muốn hỏi, chủ nhân a, ngày mai người cho bản xà vương chuông lục lạc, hay là đan dược, hay là túi Càn Khôn, hay là tất cả đều cho?
Nó đương nhiên muốn cái cuối cùng.
Khi nó cảm thấy mĩ mãn rời đi, liền trượt đến chỗ Bạch Lê, ngẩng cao đầu rắn “Tê tê tê tê” vài tiếng. Bộ dáng kia, cho dù đám người Chu Diệu Lang nghe không hiểu nó đang nói cái gì cũng có thể từ bộ dáng sinh động của nó đoán ra, nó là đang hướng Bạch Lê đắc chí rồi.
Hồ ly Bạch Lê vẻ mặt xem thường, phe phẩy đầu “chi chi chi” vài tiếng, nhìn như khinh thường, nhưng hai mắt nó chớp động cùng cảm xúc trên mặt lại không giống nhau.
Quả nhiên, đến buổi trưa, Liên Kiều và Mộc Hương liền ôm Bạch Lê đi đến trước mặt Đường Niệm Niệm, về phần nguyên nhân, thật sự là bởi vì Bạch Lê làm nũng mong hai người hỗ trợ đến xin đồ tốt.
Liên Kiều lấy lòng cười nói: “Chủ mẫu, tiểu Bạch Lê kỳ thật cũng rất lợi hại, lần trước ở Âm Sát Điện, chúng ta vẫn dựa vào tiểu Bạch Lê mới có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy đó.”
Mộc Hương cũng cười nói: “Chủ mẫu, người cũng giúp tiểu Bạch Lê đi, tiểu Bạch Lê nói, sau này nó cũng sẽ vì chủ mẫu làm việc, chủ mẫu muốn nó đi hướng đông, nó tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, chủ mẫu muốn nó đá chó, nó tuyệt đối sẽ không đánh xà!”
Nghe được lời của Mộc Hương, Bạch Lê ở trên vai nàng vốn đã chuẩn bị xong vẻ mặt mị hoặc đáng thương lập tức co rút.
Đường Niệm Niệm lãnh đạm nói: “Có thể đi hướng nam bắc.”
Liên Kiều, Mộc Hương đồng thanh: “Chúng nô tỳ sẽ bắt nó trở về!”
Mặt hồ ly Bạch Lê co rút càng dữ hơn.
“Xì.” Đường Niệm Niệm bật cười.
Sắc mặt Liên Kiều, Mộc Hương và Bạch Lê đều vui vẻ, hiển nhiên chỉ cần nàng vui vẻ, việc này có lẽ sẽ thành công
Quả nhiên, Đường Niệm Niệm vươn tay, mẫu đơn đỏ thẫm ở trên cổ Bạch Lê rơi vào trong tay nàng rồi biến mất.
Tuy rằng không biết nàng lấy đóa hoa đỏ thẫm này làm gì, nhưng Liên Kiều và Mộc Hương vẫn vui mừng cười nói: “Đa tạ chủ mẫu.” Mộc Hương túm Bạch Lê ra giữa không trung, nói: “Còn không cám ơn chủ mẫu?”
Bạch Lê lơ lửng trên không, nghe nói như thế, mặt hồ ly đỏ lên, cũng không chậm làm một cái tư thế ôm quyền với Đường Niệm Niệm, “Chi chi chi!”
Nụ cười trên mặt Đường Niệm Niệm càng ngày càng tươi.
Trên bàn, Lục Lục đang ăn đan dược liếc mắt nhìn Bạch Lê một cái, ngửa đầu.
Ô. Chủ nhân quả nhiên tốt với Lục Lục nhất
~Những người khác cũng thấy một màn như vậy, trên mặt không khỏi hiện lên ý cười. Chiến Thương Tiễn đang cùng Lý Cảnh thu chiêu tùy tay lau lau mồ hôi trên trán, ánh mắt nhìn Đường Niệm Niệm vui vẻ, nhưng chỉ nhìn một chút rồi quay đi. Cảm giác được có người chụp lên vai mình, hắn nhìn qua, chính là Lý Cảnh.
Tuy rằng Lý Cảnh mặt không thay đổi, nhưng Chiến Thương Tiễn vẫn cảm nhận được hắn là đang an ủi mình. Hắn cười cười, ngày này mặc dù không phải ngày khiến hắn cảm thấy vui sướng nhất kể từ lúc chào đời đến nay, nhưng cũng là ngày thoải mái nhất.
“Kiếm pháp của huynh càng lúc càng nhanh.” Chiến Thương Tiễn nói.
Lý Cảnh mặt không thay đổi nói: “Chiến khí của huynh cũng vậy, ta đánh không lại huynh.”
Chiến Thương Tiễn: “Huynh chẳng qua là thua ở phẩm cấp công pháp thôi.” Bí quyết gia truyền của Chiến gia hắn vốn bất phàm, đó cũng là lý do mà Chiến gia hắn bị diệt môn.
Lý Cảnh lắc đầu. Cái lý do phẩm cấp công pháp này đối với người khác có lẽ hữu dụng, nhưng hắn hiểu rằng một công pháp bất kể phẩm cấp gì, quan trọng nhất chính là độ thích hợp và dung hợp, lúc này hắn quả thực không bằng Chiến Thương Tiễn. Nhưng sớm muộn gì hắn cũng sẽ lĩnh ngộ ra được một loại kiếm pháp của riêng mình.
Chiến Thương Tiễn hơi cảm giác được tâm tư của hắn, không nói gì, chỉ trầm ổn cười, nói: “Lúc nào cũng có thể tái chiến.”
Lý Cảnh im lặng, nhưng nhìn kĩ liền có thể phát hiện khuôn mặt non nớt mang vẻ lãnh khốc kia đã giãn ra rất nhiều.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
109 chương
21 chương
150 chương
28 chương
37 chương
84 chương
47 chương