Trần tiên sinh và trình phu nhân
Chương 8
Trình tiểu thư mở giỏ hàng của mình ra, ngạc nhiên phát hiện tất cả đồ trong đó đều không thấy nữa, cô ngạc nhiên trong chốc lát, bỗng nhớ ra đã từng xem trên weibo có một ông chồng mua hết tất cả đồ ở trong giỏ hàng của vợ, coi đó là quà tặng vợ nhân ngày kỷ niệm kết hôn, Trình tiểu thư đỏ mặt ... lẽ nào Trần Hựu Lâm rốt cuộc đầu óc được mở mang, đã muốn lãng mạn rồi?
Sina Weibo là một microblogging website của Trung Quốc, là một trong những trang mạng phổ biến nhất ở đất nước này, được sử dụng bởi hơn 30% số người dùng internet.
Nhưng cô chuyển mắt sang chỉ nhìn thấy một gã to xác đang nằm ngủ khò khò trên giường bày ra một chữ đại, lập tức cảm thấy cách nghĩ này không có khả năng thành hiện thực. Trình tiểu thư nheo mắt, nghĩ: “Lẽ nào là tên ngốc này tự mua cho mình nhiều đồ quá, nên phải xóa sạch?
Nghĩ như thế, Trình tiểu thư đứng ngồi không yên, cô nằm bò trên giường, ra sức nhéo mông Trần tiên sinh: “Trần Hựu Lâm! Anh có phải làm chuyện xấu gì rồi không?”
Cảm giác đau chậm chạp hơn là cơn buồn ngủ, Trần tiên sinh trở mình mơ mơ màng màng đáp một câu: “Anh là người tốt.”
Trình tiểu thư tiếp tục nhéo mông chồng: “Đồ trong xe hàng của em sao lại không thấy nữa, có phải anh xóa hết rồi không!”
“Ah ...” Trần tiên sinh bực mình dụi dụi gối đầu, tránh khỏi tay vợ: “Anh mua rồi.”
Trình Y Nhiên ngẩn người: “Cái gì?”
“Anh mua rồi, ừ ừ ...”
Trình Y Nhiên im lặng hồi lâu, lẳng lặng nằm xuống bên cạnh người Trần tiên sinh, dựa vào lưng chồng thương hại nói: “Trong đấy nhiều đồ em chỉ muốn nhìn một chút thôi a, anh mua làm gì, lãng phí tiền.” Qua một hồi, cô lại dụi dụi lên lưng Trần tiên sinh, cười ngọt chết người nói: “Hiếm khi anh có chút tế bào lãng mạn, em vẫn không thấy hối hận khi đó gả cho anh.”
Mấy ngày qua đi, chuyển phát nhanh đưa đồ tới, Trình tiểu thư vui mừng hớn hở mở ra, sau đó mặt sa sầm: “Những thứ này là cái gì?”
Ngồi trên sofa xem TV, Trần tiên sinh thản nhiên liếc qua một cái, trả lời: “Đồ trong giỏ hàng của em lúc trước đấy.”
Trình tiểu thư bỏ từng thứ từng thứ ra, cà vạt, comple, giày da, toàn bộ là đồ của đàn ông, Trình tiểu thư xoắn xuýt “ Nhưng mà sao toàn là đồ đàn ông vậy? Quần áo của em đâu ? giầy đâu?”
Trần tiên sinh nhấm thịt bò khô, nói qua quýt: “Anh biết phụ nữ các em đều thích xem một số thứ, bao nhiêu thứ chỉ xem chứ không nghĩ sẽ mua, trong xe hàng của em nhiều đồ như vậy, anh chỉ nhặt lấy mấy thứ hữu dụng để mua thôi, vẫn là vợ anh rất tốt với anh, bên trong nhiều đồ như thế đều là giúp anh chọn, thật tốt.”
Trình tiểu thư quay đầu lại mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm Trần tiên sinh: “Anh dựa vào cái gì mà chắc chắn là những thứ này nhất định có ích, không phải chỉ là em muốn xem thôi sao?”
“Bởi vì vợ anh yêu anh!”
“Anh đi chết đi!” Trình Y Nhiên hung dữ ném quần áo lên người chồng, “Tối nay anh tự đi mà ngủ với Thịt Viên đi!”
“Hả? Sao lại đã tức rồi, vợ ơi, anh lăn cho em xem được không? Anh diễn trò cho em!”
“A a, sao lúc đầu tôi lại lấy đồ vô lại như anh chứ!”
Truyện khác cùng thể loại
180 chương
64 chương
95 chương
11 chương
24 chương
120 chương
15 chương
11 chương