Trần Tam Lang
Chương 9
Hắn nghĩ chắc vì mình mệt muốn chết, cho nên bất tri bất giác khôi phục nguyên hình.
Hứa Thiên Tứ ngồi dậy quan sát Trần Tam Lang, lấy tay nhu nhu mắt, ngơ ngác nhìn mặt Trần Tam Lang. Người này khi ngủ vẻ mặt vẫn như vậy, nghiêm túc điềm đạm, lại làm hắn cảm thấy trong lòng hỗn loạn, tim cũng đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, giống như hắn không còn là mình.
Hứa Thiên Tứ còn nhớ rõ lần thứ hai mình đi gặp Trần Tam Lang, hắn biến thành một cô nương trẻ tuổi, cố ý ngã vào y. Thế nhưng người này không hề động sắc tâm, chỉ đưa hắn đi, còn suy nghĩ cẩn thận nhờ lão bà bà chăm sóc hắn.
Bà lão ấy liên miên nói về Trần Tam Lang, cư nhiên còn muốn tác hợp cho họ. Hứa Thiên Tứ nhớ tới chuyện khi đó, liền không kìm lòng được ngây ngô cười. Kỳ thật tiểu cữu nói không sai, nếu Tam Lang là cô nương, hắn có thể cưới Tam Lang. Hắn và Tam Lang đã làm loại chuyện đó rồi, nếu Tam Lang là cô nương, chỉ sợ hiện tại đã sinh hạ tiểu hồ ly, là mức độ thế nào cũng phải gả cho hắn rồi. Nếu thế thì hắn cũng chẳng cần lo lắng gì nữa.
Nhưng Hứa Thiên Tứ suy nghĩ một chút, lại cảm thấy rất khó tưởng tượng nếu Tam Lang là nữ thì trông sẽ thế nào. Hắn gãi gãi đầu, sửa lại nghĩ xem Trần Tam Lang muội muội sẽ là dạng gì, kết quả suy nghĩ nửa ngày, nghĩ đến đau cả đầu, vẫn nghĩ không ra bộ dạng muội muội của y.
Hứa Thiên Tứ cảm thấy cứ dây dưa việc này hắn sẽ mệt chết, cũng sẽ không vui, liền dứt khoát không nghĩ nữa. Hắn dựa đầu vào ngực Trần Tam Lang, mơ mơ màng màng nghĩ, buổi trưa muốn Tam Lang cho ta ăn gà rán.
Khi Hứa Thiên Tứ tỉnh lại, Trần Tam Lang đã đi mất. Hắn ngoan ngoãn uy gà ăn, xong liền chạy đi xem Trần Tam Lang làm việc. Tằm hoang đã bắt đầu kết kén, nhưng ước chừng vì không quen tằm sàng, nên chúng so với tằm bình thường kết kén lâu hơn rất nhiều, Trần Tam Lang tựa hồ có chút lo lắng, nhưng vẫn vô kế khả thi.
Hứa Thiên Tứ nhớ y từng “ nói “, đợi khi tằm hoang kết kén, Trần Tam Lang sẽ đi Tôn gia chuộc muội muội về. Nếu Tôn Thiếu Hưng kia muốn đoạn tuyệt đường thoát của Trần cô nương, tìm người xuống tay với Tam Lang, như vậy Tam Lang đi Tôn gia e sẽ không dễ dàng.
Hứa Thiên Tứ nghĩ đến đây, đột nhiên bất an, hắn nguyên bản nghĩ mình ứng phó được, nhưng nguy hiểm càng đến gần, hắn lại càng sợ hãi.
Có lẽ trong mắt thôn nhân bình thường, hồ tiên đều là thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, nhưng hắn vẫn không thể không nghĩ, rằng chỉ bằng pháp lực của hắn, liệu có thể bảo hộ Tam Lang chu toàn được không. Hắn rất muốn về nhà thương lượng việc này một chút, nhưng lại sợ trong lúc mình rời đi Tam Lang sẽ lại bị thương, nhất thời liền khó xử không biết làm sao.
Trần Tam Lang một lòng chuyên chú với đám tằm hoang, nào biết hắn đang nghĩ gì. Hứa Thiên Tứ ôm đầu nửa ngày, linh cơ vừa động, đột nhiên nghĩ đến bao buồn ngủ phấn tiểu cữu cho hắn, liền cuống quít lấy ra. Hứa Thiên Tứ nói dối Trần Tam Lang, chỉ nói mình phải về nhà một chuyến. Trần Tam Lang nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, lại thâm sâu nhìn hắn một cái, vẻ mặt có chút nghi hoặc, hắn chột dạ nói, “Ta về nhà nhìn một cái, hừng đông sẽ trở lại.”
Hắn đưa bao buồn ngủ phấn kia cho Trần Tam Lang, dặn y phải cẩn thận đề phòng, Trần Tam Lang gật gật đầu, trên mặt lại mang cười, còn ra hiệu muốn hắn cẩn thận, trong lòng hắn ấm áp dào dạt, liền dùng sức gật đầu.
Đi không được hai bước, Hứa Thiên Tứ lại nghĩ tới một việc quan trọng hơn, đột nhiên quay đầu cười với Trần Tam Lang, nói, “ Khi về ta muốn ăn gà rán.”
Trần Tam Lang buồn cười nhìn hắn, trong mắt chớp động đùa giỡn quang mang, gật đầu, Hứa Thiên Tứ vui mừng khôn xiết chạy mất, chỉ cảm thấy trong lòng mĩ diệu.
Hứa Thiên Tứ về núi tìm viện binh, nhưng cữu công nghe hắn nói xong, trầm ngâm một lát, chỉ nói, “Chuyện này ngươi không cần xen vào nữa.”
Hứa Thiên Tứ vừa nghe, lo lắng nói, “ Tại sao?”
Xác thực, cứ theo lẽ thường mà nói, người cùng hồ, vốn nên nước giếng không phạm nước sông mới đúng, cữu công cũng thường giáo huấn bọn họ như thế, hắn cũng hiểu được đạo lý này, nhưng hắn nghĩ rằng, Trần Tam Lang không phải người khác, đó là ân nhân cứu mạng của hắn và Thiên Quan.
Lão nhân gia lại nghĩ, ngươi đi cũng chỉ thêm phiền. Tôn gia người đông thế lớn, không phải thứ nửa nạc nửa mỡ như ngươi đối phó được. Đợi khi chuyện này chấm dứt thì ngươi hãy đi báo ân tiếp.
Nhưng miệng lại nói, “Ngươi hảo hảo bế quan cho ta! Chuyện quan trọng như thế mà không nói sớm, nước tới chân mới nhảy, nếu Trần gia Tam Lang có chuyện, xem ta làm sao thu thập ngươi!” rồi phân phó người dẫn Hứa Thiên Tứ đi tù động, yêu cầu hảo hảo quản hắn.
Hứa Thiên Tứ đâu chịu, ôm chân lão nhân gia không chịu đi, đau khổ cầu xin một lúc lâu, cữu công tâm mềm nhũn, liền nói thật, “ Ngươi đi cũng là vướng bận. Chờ ta nghĩ cách giải quyết được Tôn gia rồi sẽ giúp huynh muội họ, khi đó ngươi lại đi thăm hắn.”
Lúc này Hứa Thiên Tứ mới yên tâm, nghĩ nếu cữu công hỗ trợ, Tam Lang tự nhiên an toàn, liền ngoan ngoãn để bị nhốt.
Hứa Thiên Tứ còn chưa ngồi vững trên chiếc giường đá trong động, Thiên Quan đã khóc sướt mướt đến thăm hắn, trong lòng hắn có tâm sự, cũng không đuổi Thiên Quan đi, phân phó nói, “Ngươi mấy ngày nay đừng rong chơi, chịu khó đi chỗ cữu công thay ta hỏi thăm việc của Tam Lang, còn thay ta đi gặp Tam Lang một chút, đừng nói với hắn rằng ta bị nhốt, chỉ nói Thiên Hương tỷ sinh bệnh, ta đi thăm nàng, mấy ngày sau sẽ về.”
Thiên Quan không đáp ứng, cong miệng nói, “ Ngươi không về gặp ta.”
Hứa Thiên Tứ luôn bị y quấn chặt, mấy ngày nay lại lãnh đạm với y quấn lấy Tam Lang, rốt cuộc vẫn có chút chột dạ, ho khan hai tiếng, nói, “Ta nghe nói Tam nương đã sinh rồi a? Sao ngươi không đi chơi với hài tử đó?”
Thiên Quan nửa ngày không nói chuyện, ôm chặt hắn, đầu dùng sức cọ vào bụng hắn, Hứa Thiên Tứ vừa muốn phát hỏa, lại phát hiện nước mắt Thiên Quan làm ẩm hết lông mao bụng hắn. Hứa Thiên Tứ tâm mềm nhũn, hỏa không phát ra được, đành phải ho khan làm bộ người lớn nói, “Ta cũng không nhỏ, không thể suốt ngày cùng ngươi lêu lổng, bằng không sao có tiền đồ?” Thiên Quan lại vùi đầu càng sâu, ôm chặt hắn không buông, hồi lâu sau mới buồn bã nói, “ Tiểu cữu nói ngươi vì tên câm kia mới không trở lại.....”
Hứa Thiên Tứ hồi lâu không nói chuyện, hắn không biết nên nói gì mới đúng.
Thiên Quan từ nhỏ đã rất bám hắn, hắn tuy đã thành thói quen, nhưng đôi khi vẫn cảm thấy phiền, cảm thấy sao lại là mình, hắn cũng sẽ cãi lộn, cũng sẽ trêu chọc Thiên Quan, cũng sẽ phát giận với Thiên Quan, nhưng Thiên Quan cho tới bây giờ đều là như vậy, cứ ngốc nghếch quấn hắn, đá cũng đá không đi, hắn chưa từng nghĩ xem Thiên Quan vì sao sẽ chỉ quấn quýt với một mình hắn như thế, nhưng khi lông bụng của hắn bị Thiên Quan nước mắt làm ướt sũng, hắn đột nhiên bắt đầu thật sự lo lắng vấn đề này.
Thiên Quan từ lúc sinh ra đã không giống đồng tộc, y toàn thân tuyết trắng, thập phần nổi bật giữa một ổ hồ ly, lúc ấy hắn cũng nhìn thấy qua. Gia đình y từ trên xuống dưới đều là cáo lông đỏ, hồ ly trên núi tuy màu lông bất đồng, nhưng quay qua quay lại cũng chỉ là nâu đỏ đen, như Thiên Quan thuần trắng hồ ly, ngọn núi mấy trăm năm qua không có một con, núi này vào lúc lạnh nhất trong mùa đông cùng lắm cũng chỉ có một tầng tuyết thật mỏng mà thôi, thuần trắng hồ ly làm sao sống được? Nhị nương vì việc này mà sau khi sinh y khóc lớn hồi lâu, kết quả bệnh căn không dứt. Phụ thân y khi nhìn thấy Thiên Quan, còn nổi giận thật lớn, nói đây là điềm xấu, còn muốn nhẫn tâm vứt y đi. Cuối cùng là cữu công có chủ ý, sử ảo thuật, làm Thiên Quan thoạt nhìn giống như hồ ly lông đỏ bình thường. Ai biết việc này đều nghe cữu công hạ lệnh miệng kín như bưng. Thiên Quan chậm rãi lớn lên, trong tộc không có cái gì diệt tộc tai ương, cũng không có việc đại hung gì, lâu ngày sau mọi người tựa hồ đều đã quên việc lần đó. Phụ thân y tuy không thích Thiên Quan, nhưng ngại cữu công mặt mũi, cũng không từng làm khó y. Thiên Quan dù còn hơi trẻ con ngây ngốc nhưng vẫn khiến nhiều người thích, chỉ là đứa nhỏ này từ nhỏ đã chỉ thích quấn duy nhất hắn, tuy cũng thực ngoan, thực nghe lời người khác, nhưng không bám dính sướt mướt đến thành phiền phức như với hắn.
Hứa Thiên Tứ không biết có phải vì mình không có mẹ, thoạt nhìn thực nhàn, không có ai quản, cho nên mới bị Thiên Quan chọn để quấn lấy không.
Thiên Quan ngẩng đầu lên, trong mắt mang lệ, nhìn hắn năn nỉ nói, “Ca ca, ngươi trở về rồi đừng lại đi nữa. Hắn không biết nói, có gì hay chứ?”
Hứa Thiên Tứ vừa nghe lời này liền nóng người, lập tức đắc ý ca tụng nói, Ngươi thì biết cái gì? Tam Lang biết hầm canh gà cho ta uống, sẽ nấu trứng gà cho ta ăn, còn lột vỏ trứng cho ta nữa, hắn đối ta tốt vô cùng!”
Thiên Quan vừa nghe hắn nói như thế, mặt lập tức suy sụp, khóc sướt mướt nói, “Ta chỉ có một mình ngươi, ngươi không thể bỏ lại ta đi tìm tên câm kia a.”
Hứa Thiên Tứ cười hắc hắc, nói, “Ngươi có thể thường xuyên đến thăm ta, ta sẽ bảo Tam Lang làm đồ ăn ngon cho ngươi.”
Thiên Quan tru môi, có vẻ rầu rĩ không vui. Hứa Thiên Tứ đánh đầu Thiên Quan một cái, không chút khách khí nói, “ Ngốc muốn chết, được ăn còn không cao hứng! Nhanh đi hỏi thăm chuyện Tam Lang giúp ta. Ta đã yêu cầu thì không được trì hoãn.”
Thiên Quan ủ rũ, ai oán quay đầu nhìn hắn, hắn tâm mềm nhũn, xoa dịu nói, “Đi nhanh về nhanh! Lông mao ngươi loạn hết rồi, khi về ta sẽ chải cho.”
Thiên Quan lập tức vui mừng, vẫy đuôi vui vẻ vội vàng chạy ra khỏi động.
Tin tức Thiên Quan mang đến làm hắn thật cao hứng, đầu tiên là nói cữu công đã đưa thư, gọi Thiên Hương nhanh trở về, còn nói cữu công đã phái người nhìn chằm chằm Tôn gia và Trần gia, có gió thổi cỏ lay là phải về thông báo.
Hứa Thiên Tứ nghe vậy liền an tâm không ít, Thiên Hương được coi là hồ ly lợi hại nhất trong đám tiểu bổi, nếu nàng quay về tự nhiên sẽ làm tốt việc của Tam Lang. Nhưng Hứa Thiên Tứ dù rất vui mừng, lại cảm thấy nếu so sánh thì mình có vẻ thực vô dụng, liền ủ rũ xuống.
Trừ mấy tin này ra, những ngày sau lại không nghe được tin tức gì khác, mỗi lần Thiên Quan đến đều chỉ lặp lại những lời này, hắn dần lo lắng, không biết tại sao mãi không có động tĩnh gì.
Kết quả khi Hứa Thiên Tứ đang gấp đến mức bắt đầu lên kế hoạch muốn chạy trốn khỏi tù động, hảo hữu của hắn lại đến thăm hắn, còn thuận tiện chuyển lời của cữu công, nói có thể thả hắn ra.
Hứa Thiên Tứ nghe vậy vui mừng đến muốn nhảy cẫng lên. Nếu cữu công đã thả hắn ra, tự nhiên là chuyện của Tam Lang đã xong rồi. Hứa Thiên Tứ vẻ mặt hào hứng, vừa nghĩ có thể nhìn thấy Tam Lang, hắn liền rất vội vàng.
Hứa Thiên Tứ vui vẻ hỏi, “Cữu công an bài Tam Lang và muội muội hắn thế nào?”
Người nọ hì hì cười, nói, “Hắn còn cần cữu công lão nhân gia an bài? Thiên Tứ, ân nhân của ngươi thật sự là......”
Hứa Thiên Tứ nghe vậy cảm thấy không đúng, tim muốn nhảy lên cổ họng, lông bắt đầu xẹp xuống, cuốn lấy người nọ vạn phần khẩn trương hỏi, “ Tam Lang như thế nào?”
Hảo hữu của hắn chậc chậc nói, “Sợ cái gì, đây là chuyện tốt, ân nhân kia của ngươi thật sự là một nhân tinh....”
Hứa Thiên Tứ bất ngờ, cảm thấy lời này nghe sao cũng không hợp.
Chờ sau khi bằng hữu chậm rãi nói hết, hắn mới biết tường tận sự tình.
Khi đó tằm hoang đã kết kén, Trần Tam Lang thu kén, đi bán trong thành, lại bán hết tất cả tằm sàng tằm cụ. Xong việc, Trần Tam Lang một mình mang đủ tiền đi chỗ Tôn gia tộc trưởng, tặng bút hậu lễ, lại thỉnh tộc trưởng tự mình làm chứng đổi khế ước bán thân của muội muội chỗ Tôn gia về.
Nguyên lai Trần Tam Lang không biết làm cách nào mà đã kết thân với nữ nhi của Cát Thừa Anh trong Cát gia thôn, chỉ nói là muốn tới ở rể. Cát gia cũng là bậc phú hào, Trần Tam Lang có Cát gia hậu thuẫn, âm thầm khơi thông Tôn gia tộc trưởng rồi trao đổi với y, đâu thể thất bại được.
Lời sau Hứa Thiên Tứ kỳ thật không nghe được, hắn chỉ nghe đến đoạn Tam Lang cùng Cát gia kết thân, trong đầu liền trống rỗng.
Lão hữu của hắn lại chỉ lo nói đến nước miếng bay tứ tung, cảm khái, bảo đây đúng là tiện nghi cho Trần Tam Lang, nghe nói Cát gia nữ nhi là một mỹ nhân, bà mối đạp phá muốn hỏng cửa, không ngờ chọn đến chọn đi cuối cùng lại chọn trúng một tên câm. Có Cát gia đứng sau, đi Tôn gia đòi một hạ nhân cũng chỉ là việc nhỏ thôi. Nói nửa ngày lại không nghe Hứa Thiên Tứ phụ họa hắn nửa chữ, kết quả vừa nhấc mắt nhìn lại thấy Hứa Thiên Tứ bộ dáng thất hồn lạc phách, nhất thời liền ngạc nhiên. Hắn quen biết Hứa Thiên Tứ từ nhỏ, đâu từng thấy y như vậy, liền kích động lắc vai Hứa Thiên Tứ, hỏi, “ Thiên Tứ, Thiên Tứ, ngươi làm sao vậy?”
Hứa Thiên Tứ trong lòng khó chịu, không rên một tiếng đẩy bạn tốt ra, không ngẩng đầu lên bỏ chạy khỏi động.
Hắn không biết muốn đi đâu, cũng không biết thật ra nên làm sao mới đúng, hắn chỉ cảm thấy choáng váng hồ hồ, giống như ngay cả đứng cũng không vững, nhưng hắn không muốn ở lại nơi đó, không muốn lại nghe được bạn tốt thanh âm. Cho nên hắn liều mạng chạy hướng ra ngoài, hắn muốn rời đi, cách xa chút, lại xa hơn một chút.
Hứa Thiên Tứ hiểu được, con người chung quy đều sẽ thành thân. Nhưng trong lòng hắn, luôn cảm thấy Trần Tam Lang có lẽ sẽ không nhanh cưới vợ như vậy, giống như việc đó hẳn là thật lâu thật lâu sau này mới đến mới đúng.
Gần đây, hắn cùng Trần Tam Lang ngày đêm bên nhau, giống như đã quên trước kia khi không gặp y mình sống thế nào. Khi hắn cùng Trần Tam Lang một chỗ, luôn vui vẻ vô cùng, cho dù là mệt cực kỳ, mơ hồ rúc vào nhau ngủ, trong lòng hắn cũng ngọt ngào tựa như ăn mật đường vậy.
Với hắn mà nói, mấy ngày nay quả thực tốt đẹp như một giấc mơ.
Nhưng lời bằng hữu nói lại lay tỉnh hắn khỏi giấc mộng ấy, lay mạnh đến khiến tim hắn tan nát.
Đợi khi Hứa Thiên Tứ phục hồi tinh thần, mới thấy mình bất tri bất giác đã bước đến chỗ Trần Tam Lang từng ở.
Trong viện rỗng tuếch, chẳng còn dư lại gì, chỉ từ ngoài xem, đã hiểu nơi này đã không còn người ở.
Hắn nhớ lại, hảo hữu nói Tam Lang đã bán hết tằm cụ. Hứa Thiên Tứ không biết nếu không dưỡng tằm, thì y định làm gì để kiếm sống? Hứa Thiên Tứ lại nghĩ, ta thực ngốc, hắn cùng Cát gia kết thân, làm sao còn tiếp tục dưỡng tằm?
Hứa Thiên Tứ nhu nhu mắt, chui vào trong viện, ngơ ngác bất động nhìn cửa phòng. Trần Tam Lang từng mang một rổ gà con về cho hắn dưỡng, còn đồng ý sẽ hầm gà cho hắn ăn. Bởi vì là Tam Lang muốn hắn dưỡng, nên hắn nhịn cơn tham ăn, không hề ăn vụng chút nào, nhưng hiện tại trong viện này cả bóng gà cũng không thấy.
Cho tới nay hắn chưa từng nghĩ nơi này rộng lớn như thế, sẽ hoang vắng như thế, âm lãnh như thế. Hắn nhớ rõ, nơi này, luôn sáng trưng, ấm áp, là nơi làm lòng hắn yên ổn.
Hứa Thiên Tứ rất muốn đi vào nhìn một chút, cho dù là sờ tường phòng cũng được, nhưng hắn lại sợ hãi.
Khi Hứa Thiên Tứ đẩy cánh cửa kia, hắn cảm thấy chính mình run rẩy. Hắn không biết vì sao Trần Tam Lang sẽ kết thân với Cát gia, không biết chuyện này có liên quan tới mình hay là do lão bà bà kia khuyên nhủ không, nhưng hắn vẫn hối hận vô cùng. Hắn hối hận chính mình lúc trước vì sao lại kiêu ngạo như vậy, hối hận mình vì sao lại tham ăn như vậy, hối hận mình vì sao không thể một lần nói ra lời trong lòng với Tam Lang?
Gian phòng hắn và Thiên Quan từng ngủ quả thực giống như một cơn ác mộng. Hứa Thiên Tứ không biết mình có nên hi vọng mình còn đang nằm mơ, hay là hi vọng mộng đã tỉnh. Hắn chỉ biết là, hắn thực hối hận. Hắn hận mình đã gặp gỡ người này, nếu không gặp, hắn sẽ không thương tâm như vậy, tức giận như vậy, khó chịu như vậy.
Hứa Thiên Tứ nằm trong góc sáng trong phòng, vẫn ở đó đến khuya, hắn nghe được tiếng dế kêu từ xa, hắn nghe được tiếng gió thổi qua cây trong núi, lá cây xao xác xào xạc, dế kêu rả rích, nhưng hắn hết thảy đều nghe không hiểu, hắn chỉ hiểu được một việc, là sẽ không ai trở lại nơi này.
Nước mắt của hắn rơi xuống, nhưng hắn mặc kệ không lau. Hắn biến thành bộ dáng con người, đứng lên, cẩn thận đóng cửa, rồi mới một mình chậm rãi về núi.
Sau khi về nhà, hắn vẫn đều mệt mỏi cuộn mình trong động, không ăn cũng không uống, chỉ cuộn thành một đoàn, không muốn mở mắt.
Thiên Quan tựa hồ bị hắn dọa sợ, muốn vụng trộm gọi Thiên Hương tỷ đến xem hắn, lại bị hắn cấm không cho đi. Thiên Quan dùng cái đầu lông xù cọ cọ hắn, rồi mới nhỏ giọng nói với hắn, “Ca ca, cha từng nói, con người rất xấu xa, ngươi không nên để bị họ lừa.”
Hứa Thiên Tứ giống như không nghe thấy, cứ thế nhắm chặt mắt, Thiên Quan nhìn hắn vẫn không nhúc nhích, cũng rất thương tâm, khóc nói, “Ca ca, ngươi còn có ta a.”
Cuối cùng Hứa Thiên Tứ mở mắt nhìn Thiên Quan, lại vẫn không nói gì, chỉ nhu nhu đầu hắn.
Kỳ thật Hứa Thiên Tứ rất muốn đi gặp Trần Tam Lang, hắn muốn gặp người này đến mức chỉ nghĩ đến tim liền đau, cho dù chỉ cách rất xa vụng trộm nhìn y một cái cũng được. Nhưng hắn không dám quấn lấy cữu công hỏi nơi Trần Tam Lang đang ở, bởi hắn không muốn lại nghe được bất cứ tin tức gì về Cát gia đi chung với cái tên Trần Tam Lang. Hứa Thiên Tứ biết mình sẽ chịu không nổi. Hắn trong lòng an ủi mình, có lẽ qua một thời gian sẽ tốt hơn, có lẽ thời gian sẽ làm hắn quên đi, khi đó hắn có thể thoải mái mang Thiên Quan đi nhìn Trần Tam Lang, kiếm chút vàng bạc châu báu, gà rừng thỏ núi gì đó tặng y, dù sao người này đã từng cứu hắn và Thiên Quan. Đợi đến lúc đó, hắn hẳn sẽ chẳng để ý gì nữa.
Nhưng ở nơi nào đó trong lòng hắn lại cảm thấy rất tức giận. Hắn rất muốn đuổi Cát cô nương kia đi, đuổi đi thật xa, rồi cướp Trần Tam Lang về, giấu người này thật kín ở trong động của hắn, để y không thể gặp người khác, chỉ có thể đối hắn hảo, chỉ có thể cười với hắn, chỉ có thể cùng hắn một chỗ.
Hắn không biết hắn đang giận người căn bản không làm gì sai Trần Tam Lang, hay giận tên ngốc hồ đồ không tốt chút nào là mình. Nhưng hắn hiểu được, ý niệm ấy kỳ thật không có chút đạo lý nào. Trần Tam Lang không giống với hắn, y rõ ràng là người, mà không phải mẫu hồ ly trong núi. Nếu hắn làm như vậy, chỉ sợ người này thật sự sẽ hận hắn cả đời.
Thiên Quan ước chừng cũng biết hắn lúc này trong lòng khó chịu, không dám lại đến làm phiền hắn, còn cố ý mang thịt thỏ từ động khác cho hắn ăn, nhưng hắn căn bản chẳng có chút khẩu vị nào.
Mấy ngày đầu Thiên Quan luôn bên cạnh hắn, lúc thì tựa đầu vào bụng hắn, lúc thì nhẹ nhàng cọ trên lưng hắn, không làm nháo hắn như bình thường. Nhưng sau đó lại trở nên có chút cổ quái, Thiên Quan luôn vụng trộm liếc mắt nhìn hắn, giống như đang giấu hắn việc gì, khi hắn hồ nghi nhìn về phía Thiên Quan, vật nhỏ kia liền cuống quít giấu đầu đi, thật giống như y đột nhiên mọc thêm một ngón chân.
Thiên Quan luôn không giấu được tâm sự, Hứa Thiên Tứ không biết có phải vì cữu công yêu cầu Thiên Quan làm gì, hay trong nhà đang có chuyện gì không. Bất quá chỉ cần có cữu công tại, trong nhà sẽ không xảy ra đại sự. Nhưng hắn vừa nghĩ đến cữu công, liền không nhịn được nghĩ tới Trần Tam Lang, cứ như vậy, liền biến thành cào xé trong lòng hắn.
Hứa Thiên Tứ nghĩ nghĩ, liền đi lên, nói với Thiên Quan, “Ta muốn ăn gì đó.” Thiên Quan nghe hắn nói như thế, vừa mừng vừa sợ, hắn lại nói, “Ta muốn ăn gà. Nếu không có trứng gà, thì gà con choai choai cũng được.” Thiên Quan do dự một chút, lại nói, “ Nếu là chim trĩ hoang thì chỗ Tam nương có.......” hắn bĩu môi, nói, “Ngươi chỉ biết đi lấy đồ chỗ khác thôi.”
Thiên Quan cắn cắn môi, đột nhiên nói, “Ca ca, ta sẽ không luôn ngốc như thế. Ta sẽ học rất nhiều rất nhiều, sẽ còn lợi hại hơn Thiên Hương tỷ tỷ, thật đấy.”
Hứa Thiên Tứ có chút chột dạ, nói, “Quên đi quên đi, ngươi nhanh đi chỗ Tam nương kiếm chút gì ăn đi! Đói chết ta mất!”
Nói xong liền đưa lưng về phía Thiên Quan lại nằm xuống, làm bộ như buồn ngủ.
Thiên Quan lặng lẽ nhích lại gần, cọ hắn hai cái, rồi mới đi ra ngoài.
Hắn nghe tiếng Thiên Quan chạy xa, liền uốn người nhảy khỏi giường đá, chạy ra khỏi động. Ngoài động không có gì bất thường, chỉ có một tiểu hồ ly đang đùa một con chuột đồng, nhìn thấy hắn liền hô, “ Thiên Tứ ca ca!”
Hắn nguyên lai muốn gặp Thiên Hương tỷ, vì Thiên Quan từng nói với hắn, rằng cữu công triệu Thiên Hương tỷ trở về để giúp Tam Lang. Nhưng thấu tiểu hồ ly một mình chơi ngoài động như thế, Hứa Thiên Tứ trong lòng cảm thấy kỳ quái, hỏi, “Ngươi một mình ở trong này làm gì? Mẹ ngươi đâu?”
Tiểu hồ ly kia đè con chuột đồng xuống, ngoan ngoãn đáp, “ Thiên Tứ ca ca, có người đi lại ngoài rừng nhiều ngày nay, Thiên Quan ca ca sợ hắn vô tình xông vào liền bảo các hồ ly khác đừng ra ngoài. Hắn cùng nương nói ta cứ chơi ở chỗ hắn.”
Hứa Thiên Tứ “ nga “ một tiếng, liền rất không thèm để ý nói, “ Đâu cần quản hắn là ai, cữu công pháp thuật cũng không phải ngồi không, sao có thể vô tình xông vào. Không cần phải sợ, ngươi cứ đi đi.”
Tiểu hồ li kia lo lắng nói, “Nhưng người kia mang theo một con hoàng cẩu rất lớn.”
Hắn cảm thấy ngực như bị người hung hăng đánh một quyền, tim đột nhiên ngừng đập.
Hứa Thiên Tứ cứng ngắc đứng tại chỗ, trong óc một mảnh chết lặng. Chờ hắn tỉnh lại, có thể mở miệng, tiếng nói lại trở nên run rẩy, hắn hỏi, “Là người thế nào, có phải là một người trẻ tuổi, vẻ ngoài rất hảo, rất có tinh thần nhưng lại bị câm?”
“Ca ca, ta sẽ không luôn ngốc như thế. Ta sẽ học rất nhiều rất nhiều, sẽ còn lợi hại hơn Thiên Hương tỷ tỷ, thật đấy.”-> ta những mong lúc đó Thiên Quan nói thêm, “Sau đó, ta sẽ chăm sóc ca ca. Sẽ mang cho ca ca nhiều món ngon hơn cả tên câm kia!”
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
108 chương
9 chương
107 chương
20 chương
14 chương