Đúng là có lấy được vân tay từ chiếc khăn lụa nhưng trên đó không hề có dấu vân tay của Vương Tiểu Ninh. Điều này nằm trong dự liệu, Vương Tiểu Ninh bị hại đã hai tháng, dấu vết lưu lại cũng đã phai mờ từ lâu. Triệu Tĩnh Tĩnh cho người đưa một ly nước vào, động viên Lương Du: “Cô kể tất cả những gì cô biết ra là được, chúng tôi không hàm oan người tốt, cũng không bỏ qua kẻ xấu.” Chờ đến khi tâm trạng của Lương Du ổn định một chút, Triệu Tĩnh Tĩnh bắt đầu hỏi: “Từ đâu cô có được chiếc khăn lụa này?” Lương Du lén nhìn Chu Lỵ rồi lập tức cúi gằm đầu, thấp giọng trả lời: “Đây là do tôi ăn trộm.” Giọng Chu Lỵ lạnh tanh: “Cụ thể một chút.” Lương Du: “Khoảng hơn một tháng trước, trong lúc tôi giúp chị Vi quét dọn, tôi nhặt được nó dưới gầm sofa. Nhìn qua là biết chiếc khăn này không phải là hàng hiệu, không phải là thứ chị Vi thích nên chị ấy nhất định sẽ không nhớ, cho nên tôi mới bỏ vào túi xách của mình.” Chu Lỵ: “Vậy mà còn dám lấy ra dùng trước mặt Tưởng Vi, lớn gan quá ha!” Lương Du: “Tối hôm qua, khi chị Vi dính rượu vào người, tôi… tôi quýnh lên nên quên mất, lấy nó ra. Thế nhưng chị Vi không hề phát hiện, không ngờ lại bị đội trưởng Kỷ bắt gặp.” Chu Lỵ mỉm cười không lên tiếng, thấy Lương Du như vậy xem ra không phải là lần đầu tiên ăn cắp đồ của Tưởng Vi. Triệu Tĩnh Tĩnh: “Hành trình của cô và Tưởng Vi hai tháng trước.” Lương Du ngẫm nghĩ một lát: “Chúng tôi chụp quảng cáo ở thành phố lân cận, chụp mười ngày.” Triệu Tĩnh Tĩnh: “Phương tiện giao thông?” Lương Du: “Máy bay.” Kỷ Nghiêu đang ngồi trước màn hình theo dõi quay sang ra lệnh với cảnh viên đứng sát bên: “Điều tra.” Triệu Tĩnh Tĩnh nhận được chỉ thị của Kỷ Nghiêu, hỏi: “Tóc của Tưởng Vi… là tóc giả sao?” Lương Du: “Chắc là thật, không giống tóc giả. Khi chị Vi trang điểm không thích ai vào phòng hóa trang, tôi cũng không dám xác định, nhưng xưa nay chưa từng thấy chị ấy tháo xuống.” Triệu Tĩnh Tĩnh: “Bên cạnh Tưởng Vi có người nào thân cận hoặc người đặc biệt nào không?” Lương Du: “Hình như không.” Chu Lỵ liếc cô ta: “Cái gì là hình như?” Ánh mắt đó dọa Lương Du hoảng sợ: “Không phải, ít ra là tôi chưa từng gặp qua.” Triệu Tĩnh Tĩnh hỏi thêm vài câu, ra khỏi phòng thẩm vấn, anh ấy ngồi xuống bên cạnh Kỷ Nghiêu: “Có cần gọi Tưởng Vi đến hỗ trợ điều tra không?” Kỷ Nghiêu đan hai tay vào nhau: “Để tôi kiểm tra lại manh mối.” Từ bên công ty hàng không đã xác định trong thời gian Vương Tiểu Ninh ngộ hại, Tưởng Vi xác thực không ở thành phố Nam Tuyền, Vương Tiểu Ninh lại chưa hề rời khỏi thành phố, cũng không tồn tại khả năng bị sát ở tỉnh ngoài rồi chuyển thi về đây. Nếu như hung thủ thật sự là Tưởng Vi, khẳng định cô ta còn có người trợ giúp, người này rất thân cận và luôn núp trong bóng tối. Thế nhưng tất cả đều là suy đoán của Kỷ Nghiêu, không có bất kỳ bằng chứng nào, thậm chí chiếc khăn lụa đen ấy chỉ cần Tưởng Vi chống chế cô ta hoàn toàn có thể nói chưa từng nhìn thấy, không biết. Hơn nữa, trên chiếc khăn cũng không thu được dấu vân tay của cô ta. Mấy trò dọa nạt trong quá trình thẩm vấn kia chỉ có thể dọa được Lương Du, còn người có thân phận như Tưởng Vi, cô ta có thể mời luật sư nên hoàn toàn không sợ. Chỉ cần sơ sẩy sẽ “đả thảo kinh xà”. Kỷ Nghiêu trầm tư một chút, cỏ tất nhiên phải dẹp, cũng không nên làm kinh động đến rắn. Anh đến phòng pháp y một chuyến xin Hàn Tích một ít thuốc thử Luminol (1) rồi lén lút đưa cho Chu Lỵ: “Chu Lỵ đưa Lương Du về.” Lương Du vội vàng xua tay: “Không, không cần đưa đi, tự tôi về được.” Kỷ Nghiêu: “Cảnh sát và nhân dân là người một nhà, phải đưa, phải đưa.” Lương Du liếc Chu Lỵ một cái, giống như nhìn phải Diêm Vương: “Thật sự không cần mà.” Chu Lỵ kéo Lương Du ra ngoài: “Không phải cô nói qua nhà Tưởng Vi lấy chút đồ sao. Nào đi thôi, tôi đi cùng cô.” Lương Du: “Tôi không nói.” Chu Lỵ quắc mắt nhìn cô ta, “Cô có nói.” Lương Du sợ đến mức không dám hó hé, cùng nhóm cảnh sát đi. 40 phút sau, Chu Lỵ gọi điện thoại báo cáo với Kỷ Nghiêu: “Đội trưởng Kỷ, nhà Tưởng Vi tất cả đều bình thường, không phát hiện phản ứng Luminol.” Cũng có nghĩa không lưu lại vết máu Kỷ Nghiêu ngồi trên ghế, hai chân kê trên mép bàn. Nhà Tưởng Vi không phải hiện trường án mạng đầu tiên nhưng chiếc khăn lụa của Vương Tiểu Ninh xác thực đã từng xuất hiện ở nhà của Tưởng Vi. Kỷ Nghiêu cho Trương Tường đến lấy lời khai của nhóm nhiếp ảnh gia đã chụp cho Vương Tiểu Ninh bộ hình bìa tạp chí thời trang cuối cùng. Tất cả đều cho biết chiếc khăn đó được coi là đạo cụ chụp hình, sau khi chụp xong thì đưa cho Vương Tiểu Ninh. Chiếc khăn lụa ấy biến mất trên đường Vương Tiểu Ninh về nhà. Cái khó nhất chính là vật chứng này không thể trình tòa, khăn không phải phiên bản phiên bản giới hạn, nếu chỉ dựa vào nói miệng không thể biến thành chứng cứu hữu hiệu, chỉ được coi như là manh mối phá án. Bây giờ không muốn “kinh xà” cũng không được. Kỷ Nghiêu đành cho người đưa Tưởng Vi đến Cục Cảnh Sát thành phố, chân trước Tưởng Vi bước vào, luật sư cũng nối gót theo sau. Kỷ Nghiêu cảm thấy đám người có tiền này phiền chết đi được, động một chút là mang theo luật sư. Tưởng Vi trông thấy Kỷ Nghiêu, cô ta nở nụ cười: “Đội trưởng Kỷ, lại gặp nhau rồi.” Dáng vẻ phong tình đến cực điểm, tựa như không phải đến đây điều tra mà là hẹn người yêu đến uống trà chiều. Kỷ Nghiêu liếc nhìn Tưởng Vi, nếu Vương Tiểu Ninh thật sự do Tưởng Vi giết thì xem ra tố chất của cô ta khá vững. Kỷ Nghiêu tự mình thẩm vấn. Tưởng Vi ngồi đối diện Kỷ Nghiêu, hai chân đan chéo, ánh mắt như chiếc móc câu thỉnh thoảng đá mắt về phía cảnh sát thẩm vấn và người ghi chép. Câu trả lời của Tưởng Vi hoàn toàn giống với Lương Du, hai tháng trước, cô ta không ở thành phố Nam Tuyền, có chứng cứ chứng minh không có mặt tại hiện trường. Còn chiếc khăn cô ta không nhớ có phải do chính mình mua không và không nhớ mua lúc nào, hoàn toàn không có ấn tượng. Kỷ Nghiêu đã sớm biết cô ta sẽ trả lời như vậy. “Tóc này của cô, là giả?” Tưởng Vi mỉm cười: “Đội trưởng Kỷ hình như rất có hứng thú với mái tóc của tôi, chi bằng anh đến gần tôi hơn chút nữa, chẳng phải sẽ biết thực hư hay sao?” Kỷ Nghiêu gõ tay lên mặt bàn, ánh mắt nghiêm khắc pha lẫn chút chán ghét: “Tưởng Vi, đây là phòng thẩm vấn.” Tưởng Vi: “Tóc giả.” Kỷ Nghiêu: “Mua ở đâu.” Tưởng Vi: “Không nhớ, hình như ở cửa hàng ven đường.” Hàn Tích gõ cửa đi vào, trong tay cô cầm túi vật chứng và một cây kéo. Cô đưa mắt nhìn Kỷ Nghiêu rồi tiến về phía Tưởng Vi. Trông thấy Hàn Tích Tưởng Vi hơi ngẩn người nhưng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần. Hàn Tích cầm kéo đang muốn cắt tóc để xét nghiệm, Tưởng Vi không cho: “Các người không có quyền làm như vậy, tôi cần gặp luật sư của mình.” Kỷ Nghiêu đứng dậy, cầm cây kéo trong tay Hàn Tích, cắt đi một nhúm: “Phối hợp cảnh sát phá án là nghĩa vụ của công dân, đặc biệt là hiện tại cô đang trong diện tình nghi. Không hiểu điều này à? Mù pháp luật.” Hàn Tích kiểm tra, phần giữa tóc giả và tóc thật không tiếp xúc với phần cơ thể. Tưởng Vi bị Hàn Tích nhấn nhấn vào da đầu, cô ta muốn nổi điên nhưng lại ngại Kỷ Nghiêu còn ở đó, tức đến đỏ mặt. Kỷ Nghiêu theo Hàn Tích ra ngoài: “Có biện pháp nào chứng minh được những sợi tóc này là của Vương Tiểu Ninh không?” Hàn Tích lắc đầu: “Tóc giả không có chân tóc, có nghĩa là không phần nang lông chân tóc không thể xét nghiệm DNA. Cho dù có lấy được tổ chức biểu bì đi chăng nữa thì đã lâu như vậy tế bào cũng đã mất đi ít nhiều.” Phần tóc này chỉ có thể coi là chứng cứ, tạm thời không được coi là vật chứng. Kỷ Nghiêu: “Chỉ cần phạm tội thì nhất định sẽ lưu lại bằng chứng. Tôi sẽ cho người theo dõi Tưởng Vi, tôi không tin cô ta không lộ sơ hở.” Hàn Tích nghiêng đầu nhìn anh: “Tại sao anh khẳng định Vương Tiểu Ninh là do Tưởng Vi hoặc do Tưởng Vi thuê người sát hại? Chẳng may không phải cô ta thì sao, dù gì các chứng cứ có được đều khá gượng ép.” Kỷ Nghiêu: “Nếu cô ta không làm vậy thì sẽ trả lại sự trong sạch cho cô ta.” Kỷ Nghiêu quay lại văn phòng, yêu cầu Trương Tường liên lạc với bảo vệ tiểu khu của nhà Tưởng Vi, trích suất đoạn camera vào hai tháng trước điều tra những người khả nghi xuất hiện bên cạnh cô ta. Theo kết quả điều tra cho thấy, cô ta chưa bao giờ cho ai ngoại trừ trợ lý và quản lý vào nhà. Người quản lý cũng đã điều tra, thời gian án phát không có mặt tại thành phố Nam Tuyền. Tình trạng tài chính của Tưởng Vi bình thường, hai tháng gần đây không có phần chi tiêu nào quá lớn. Triệu Tĩnh Tĩnh cùng hai cảnh sát hình sự cầm theo tấm ảnh của Vương Tiểu Ninh, dọc theo con đường cô ta thường tan ca hỏi thăm những cửa hàng hai bên đường, nhưng đều không phát hiện bất cứ điều gì lạ thường. Hơn nữa Vương Tiểu Ninh bị giết đã hai tháng, cho dù có lưu lại vật chứng với đầy đủ dấu vân tay đi chăng nữa thì cũng vô tình bị phá hủy bởi tự nhiên và con người, không tài nào khóa chặt được hiện trường án phát đầu tiên và hành trình của Vương Tiểu Ninh. Vụ án tiến triển rất chậm. Kỷ Nghiêu thậm chí còn cho người điều tra các mối quan hệ xã giao của Vương Tiểu Ninh một lần nữa, cố gắng tìm kiếm phương hướng điều tra mới. Điều tra đi điều tra lại vẫn thấy Tưởng Vi có nghi ngờ nhiều nhất. Bà Tiếu ngày nào cũng đến Cục Cảnh Sát thành phố hỏi thăm tiến triển vụ án. Bà đã khóc không biết bao nhiêu lần, khóc đến khô cả mắt, ngơ ngác ngồi ở phòng tiếp tân cả ngày. Kỷ Nghiêu ngày nào cũng đặt hai phần cơm trưa ở căn tin, đưa qua cho bà. Thời gian đầu Hàn Tích cũng lui tới nhưng mỗi lần bà gặp cô đều nhớ đến cháu gái, cơm ăn không vô, Hàn Tích từ đó không đến nữa, chỉ có Kỷ Nghiêu ăn cùng bà, có đôi lúc là Triệu Tĩnh Tĩnh và Trương Tường. Kỷ thị chỉ hợp tác quảng cáo với Tưởng Vi một kỳ, sau khi hoàn thành thì không tiếp tục hợp đồng. Đây chính là chủ ý của Kỷ Nghiêu, loại người như Tưởng Vi, sớm muộn sẽ gặp sự cố, cho dù không phải chuyện Vương Tiểu Ninh thì cũng gặp chuyện khác, không thể dùng một người phát ngôn như vậy. Đồng thời Kỷ Nghiêu cũng cho người điều tra về cô nhi viện Trinh Tiêu, anh cũng tìm được một ít tài liệu về người mà Hàn Tích đã đề cập, Quách Oánh. Không có ảnh, chỉ có đơn giản vài dòng, trong đó ghi lại thời gian cô nhi viện thu nhận Quách Oánh. Ghi chép cuối cùng chính là cô ta bị thiêu chết trong trận hỏa hoạn của cô nhi viện, hài cốt không còn. Sau đó không hề có bất kỳ ghi chép nào nữa. Kỷ Nghiêu uống hết hộp sữa, ném vào trong thùng rác, rồi cúi đầu nhìn di động, là tin nhắn của Tưởng Vi. “Kỷ thiếu, ngày mai là sinh nhật của tôi, có thể nể mặt đến dự được không?” Kỷ Nghiêu tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay gõ chữ: “Rất lấy làm vinh hạnh.” - (1) Luminol được sử dụng bởi các nhà điều tra pháp y để phát hiện dấu vết của máu tại địa điểm phạm tội vì nó phản ứng với sắt trong hemoglobin. Phương pháp thí nghiệm Luminol như sau: Trong phòng tối, dùng thuốc thử phun lên vị trí nghi có vết máu, nếu như ở đó có máu thì sẽ hiện lên ánh huỳnh quang màu xanh lam sáng hoặc xanh nõn chuối. Tuy nhiên phương pháp này không thể phân biệt máu người với máu động vật khác, cần phải tiến hành các bước thí nghiệm tiếp theo. Cre: Fanpage Pháp Y Tần Minh Hệ Liệt