Trấn Hồn
Chương 6
“Mới vừa rồi trong hành lang là chuyện gì xảy ra?” Đại Khánh cắn người miệng mềm không thể làm gì hơn đành vội ho một tiếng, chuyển trọng tâm câu chuyện, “‘Minh Giám’ của ngươi vì sao đột nhiên lại cảnh báo?”
“Có cái gì đó theo chúng ta.” Triệu Vân Lan nói, “Nhưng mà bị ta chiếu qua liền chạy, đại khái cũng không có ác ý gì.”
“Cũng không phải hung thủ?”
“Sao có thể, ma mới và đại hung ta còn không phân biệt nổi hay sao?”, Triệu Vân Lan khiêng Quách Trường Thành đi loạn trong hành lang, “Lại nói ngươi cũng thấy cái dấu tay bên cạnh thi thể rồi còn gì? ‘Cốt sấu như sài, chỉ trưởng như tiên’ (1), rốt cuộc là thứ gì ta tạm thời chưa nói được, nhưng mà khẳng định không phải là người…… đệch, thằng nhóc này ruột đặc, nặng chết đi được, ta tìm chỗ quẳng nó đã.”
Nói đoạn, Triệu Vân Lan thực sự tìm góc tường, tùy tay quăng Quách Trường Thành xuống.
Cục trưởng Triệu biểu tình hờ hững đánh giá Quách Trường Thành một hồi, thoạt nhìn như đang tính toán nhấc chân đi luôn cho thằng bé tự sinh tự diệt, nhưng chỉ một lát sau, y vẫn im lặng không tiếng động kéo ống quần ngồi xổm xuống, lấy trong túi ra một cái bình nhỏ, vẩy một vòng quanh Quách Trường Thành, sau đó lại cắn đứt ngón giữa của mình, xoa một giọt máu lên mi gian cậu.
Vết máu kia trong chớp mắt chạm tới Quách Trường Thành liền bị làn da hút vào, lập tức không thấy đâu nữa, hiệu quả tức thì, sắc mặt trắng xanh của thực tập sinh xui xẻo lập tức tốt lên mấy phần.
Làm xong một loạt động tác, Triệu Vân Lan mới nâng tay hung hăng cốc cho Quách Trường Thành một nhát, nhỏ giọng mắng một câu: “Phế vật, nhìn cậu tôi khó chịu lâu lắm rồi đấy.”
“Đừng nháo nữa, Vân Lan, nhìn đồng hồ của ngươi kìa.”
Triệu Vân Lan cúi đầu xuống, vừa lúc thấy mặt chiếc đồng hồ tên “Minh giám” của y lại chuyển đỏ, từ dưới chân truyền đến một tiếng mèo kêu bén nhọn, y nhìn theo ánh mắt của Đại Khánh, chỉ thấy một bà già mặc áo liệm đậm màu không biết đã đứng sau lưng họ từ bao giờ.
Sau đó bà lão xoay người bước đi, đi hai bước lại dừng lại, giống như muốn dẫn bọn họ tới chỗ nào đó.
“Ma mới hả?”, Đại Khánh vươn bốn cái chân ngắn ngủn đuổi theo, meo meo oán giận nói, “Ban ngày ban mặt mà cũng dám qua lại? Bà già thối kia ngươi điếc à?”
“Cút đi, không phát hiện bà ta không thể nói chuyện sao? Không phát hiện bà ta mang theo cả sinh khí sao? Không phát hiện dùng hai chân đi đường chứ không phải bay giữa không trung sao? Mập mạp chết bầm, óc mèo của ngươi không có làm sao chứ?”
Đi qua một cái góc cua nhọn, bà lão đã biến mất, trước mắt hai người là một cái cầu thang nối thẳng lên mái nhà.
Đại Khánh hắt xì một cái, khụt khịt mũi: “Cỗ oán khí thật là lớn.”
Triệu Vân Lan xoay người ôm lấy nó: “Xem ra không phải thầy Thẩm, là bà ta mang chúng ta vào, cùng đi lên xem sao.”
Một người một mèo cẩn thận đi tới, bậc thang dưới chân bước lên mềm nhũn, không giống xây bằng xi măng mà giống như vật sống, vô số bàn tay từ trong bóng tối vươn ra muốn tóm lấy người sống dám can đảm bước vào lãnh địa của chúng, nhưng ngay khi chạm tới ống quần của Triệu Vân Lan đã bị hất văng ra.
“Mỗi một trường học đều có danh ngạch tự sát hàng năm, chỉ cần số người chết không vượt qua con số này, thì vấn đề sẽ không lớn.” Triệu Vân Lan nói, “Nhưng ta nghe người ta nói, Đại học Long Thành đã vượt chỉ tiêu ba năm liên tục rồi. Giảng đường cũ đều xây theo kiến trúc cổ, phần lớn không cao lắm, dám đảm bảo nhảy xuống chắc chắn sẽ chết cũng chỉ có mấy tòa nhà mới xây đây thôi, cái khác thì không sao, tòa nhà này lại ở ngay điểm tụ âm, bên trong lại thiết kế ra thật nhiều phòng gian và đường đi theo hướng đại hung, mấy thứ không sạch sẽ gì đó bị hút vào không ra được, thời gian dài tích tụ lại chỗ này, oán khí chắc chắn là rất lớn.”
Y nói xong, cầu thang cũng đã đi hết, cửa ra sân thượng không mở, ánh sáng mỏng manh từ phía ngoài rọi vào, Triệu Vân Lan lấy ra một cái tua vít, nhẹ nhàng cắm vào ổ khóa,cánh cửa sắt cũ sắp hỏng liền “kẽo kẹt” mở ra.
Triệu Vân Lan giơ bật lửa, chậm rãi đi lên mái nhà.
Tầm nhìn từ mái nhà tầng 18 vô cùng rộng rãi, từ nơi này có thể nhìn bao quát được phía dưới kia, một bên là Long Thành đại học cây cối um tùm như rừng rậm nguyên sơ, một bên là đường lớn trung tâm thành phố đông như mắc cửi.
Một cô gái đứng trên nóc nhà, đưa lưng về phía y.
Triệu Vân Lan thật cẩn thận lên tiếng gọi: “Này, bạn gì kia……”
Ai ngờ y vừa mới mở miệng, còn chưa kịp nói đến hai ba bốn gì, cô gái kia lại đột nhiên nghiêng qua lan can, cứ thế không nói một lời thả người nhảy xuống !
Xuất phát từ bản năng, Triệu Vân Lan nhào tới vươn tay ra kéo người, phản ứng của y không phải là không nhanh, nhưng rõ ràng y đã túm được lưng áo của cô bé kia, ngón tay lại xuyên luôn qua người cô ấy, sau đó thân ảnh của cô bé biến mất như thể chỉ là ảo ảnh trong hư không.
Mèo đen giống như một quả bóng cao su biết đi vui vẻ chạy tới: “Làm sao thế? Không phải là người?”
“Không phải, động tác của cô ta nhanh quá.”, Triệu Vân Lan không tự giác vuốt vuốt ngón tay của mình, “Ta không kịp phân biệt rốt cuộc cô ấy có phải là người hay không……”
Triệu Vân Lan trời sinh có mắt âm dương, từ nhỏ đã quen nhìn âm dương hai giới giao nhau trong mắt, cho nên chỉ liếc mắt nhìn qua trong khoảnh khắc khiến y rất khó nhận rõ người nọ là người hay là thứ khác.
Mèo đen còn chưa kịp nói chuyện, phía sau bọn họ bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, Triệu Vân Lan xoay người qua, phát hiện lại vẫn là cô bé kia chạy tới, cúi đầu chậm rãi đi lên tầng cao nhất, gương mặt cô bé mơ hồ, nhìn không thấy biểu tình.
Lần này Triệu Vân Lan còn chưa kịp nói tiếng nào, bước chân cô bé đã đột nhiên gia tăng tốc độ, dùng vận tốc lấy cơm trong căn tin mà phi từ mái nhà ra ngoài.
Triệu Vân Lan duỗi tay bắt được vai cô bé, nhưng chuyện đồng dạng phát sinh, tay y lại xuyên qua vai cô, bóng dáng cô bé tiêu tán trong không trung.
Sau đó, nhảy lầu hình như đã trở thành một môn vận động thời thượng, những cô gái gương mặt mơ hồ gần như nối gót nhau lần lượt nhảy xuống từ bốn phương tám hướng.
Triệu Vân Lan vươn tay kéo từng người từng người, nhưng mỗi người bọn họ đều không phải là thực thể. Không lâu sau, sau gáy y đã chảy đầy mồ hôi.
Đại Khánh lúc đầu còn hăng hái tung tăng nhảy nhót cùng với y, nhưng sau khi người thứ tám nhảy xuống, nó bắt đầu ngu mặt ngồi xuống một bên, cái đuôi ve vẩy như quả lắc đồng hồ, sau nữa bắt đầu thiếu kiên nhẫn hô ầm lên: “Đừng đuổi nữa, ta xem đây không phải là phược linh (2)thì cũng là tàn niệm của người tự sát trước đây mà thôi.”
Triệu Vân Lan không để ý tới nó.
Sức bật thì y có, cũng coi như đã từng luyện qua, ẩu đả với mấy thằng lưu manh vặt thì không đáng kể gì, nhưng mà hiển nhiên, tố chất thân thể của y vô cùng bình thường, trường kỳ sinh hoạt không theo quy luật cộng thêm rèn luyện không đủ, mới chạy vài vòng đã bắt đầu thở hổn hển.
Mèo đen thở dài: “Có một có hai không có ba, ngươi đã bắt tám người rồi, chẳng lẽ còn nhìn không ra cô ta không phải là người hả?”
“Ngươi biết rõ tám người này là một sao? Ngươi có đầy đủ chứng cứ chứng minh trên sân thượng này ngoài ta ra không còn người nào khác không? Ngươi biết được thời điểm người tiếp theo chạy ra, chúng ta còn ở lại trong không gian tại một khắc trước hay không sao? Trong nháy mắt cô ta chạy tới ngươi có thể nhận ngay ra cô ta là người thật hay giả không? Ngươi coi Quy định điều 3, ‘Không cho là đương nhiên’ là thức ăn cho mèo mà nuốt rồi sao?” Triệu Vân Lan nghiêm khắc trừng mèo đen một cái.
Mèo đen miệng vừa thối vừa tiện gặp mạnh liền lập tức mềm đi, nó chột dạ lắc lắc cái đuôi, nhỏ giọng nói: “Giáo huấn ta…… Lão miêu ta sống mấy ngàn năm, nhãi con ngươi cư nhiên dám bày ra bộ dáng lãnh đạo giáo huấn…..”
Triệu Vân Lan: ”Còn không câm miệng ta trừ lương của ngươi.”
Đại Khánh kẻ thức thời làm trang tuấn miêu, lập tức sửa miệng: “Meo meo –”
Lúc này, người nhảy lầu thứ chín đi ra, trong nháy mắt cô xuất hiện Triệu Vân Lan đã hô to một tiếng: “Cô bé, khoan đã!”
Nhưng đối phương mắt điếc tai ngơ, vẫn như cũ giống như tên đã rời cung vội vã hướng về mẹ đất mà đi.
“Con mẹ nó.” Triệu Vân Lan lại tóm được khoảng không lần nữa, liền quên sạch mấy lời nghĩa chính ngôn từ y vừa mới thuyết giáo người ta bằng vận tốc ánh sáng, nóng nảy đập tay lên lan can lạnh ngắt.
“Ừm……” Đại Khánh bước lại, hai chân trước bắt lên lan can bảo hộ, tỉ mỉ ngửi một vòng, “Kỳ thật ngươi nói cũng có đạo lý, tuy rằng phược linh có đôi khi cũng sẽ giống như Tường Lâm tẩu (4) vậy, không ngừng lặp đi lặp lại quá trình tử vong của mình, nhưng bọn họ bình thường sẽ không vội vàng đi chết thế đâu.”
“Thế thì là cái gì?” Triệu Vân Lan hỏi.
“Là oán.” Đại Khánh dùng cái mặt mèo y như cái bánh bự của nó trưng ra một biểu tình nghiêm túc yêu cầu cao độ, “Tự sát thật ra là một loại ‘chết oan chết uổng’ không hơn không kém. Thế thì khả năng hồn phách sau khi chết không vào luân hồi được là vô cùng cao, thậm chí khi vượt qua khoảng cách giữa sinh với tử, giữa địa phủ với trần gian, linh hồn sẽ không còn hoàn chỉnh nữa, bởi vậy mới quanh quẩn ở nhân gian, sớm quên chính mình vì sao mà chết, chết cũng chết trong hồ đồ.”
Triệu Vân Lan hỏi: “Nơi có oán khí nặng làm cho người ta không thoải mái, nhưng sẽ thương tổn con người sao? Ta không thấy có tiền lệ.”
Mèo đen dừng một chút: “Không thể, ta cũng không có nghe nói qua. Nhưng oán khí là do hồn phách không đầy đủ mà thành, sẽ ăn sống lẫn nhau, khi cường đại đến một mức nhất định thì có thể huyễn hóa ra thực thể. Cho nên ta hoài nghi con bé vừa rồi kia chính là “oán” do vô số mảnh hồn phách bị cắn nuốt tạo thành.”
“Thực thể có năng lực thế nào?”
“Cũng chẳng thế nào, oán khí không giống như lệ khí, tính công kích cũng không cao như vậy, người bình thường mà có thể bị nó mê hoặc hay thương tổn thì đều là trong lòng có quỷ, nhưng bản thể của nó không thể tiếp xúc với cơ thể cô gái kia, càng đừng nói tới xé toang bụng cô ta”, mèo đen nói, “Cho nên ta thấy chúng ta vẫn là nên đi thôi, nơi này không có cái gì mà tra đâu.”
Triệu Vân Lan chần chừ một chút.
Mèo đen thở dài: “Ngươi đó, chỗ cần tiết tháo thì không có chừng mực, chỗ cần linh hoạt thì lại ngang ngạnh, ‘Trấn hồn lệnh’ cho tới bây giờ đã truyền lưu đến mấy ngàn mấy vạn năm rồi, thủ tục điều lệ gì đó đều thành giấy bỏ cả, ngươi cố chấp với nó như thế để làm cái gì?”
“Không, ta có cảm giác……” Đang nói đến đó, Triệu Vân Lan đột nhiên dừng lại, y thấy cô gái thứ mười bước lên mái nhà.
Một người một mèo đồng thời kéo căng thân thể, trợn mắt nhìn cô ta coi mình như không khí, chậm rãi đi đến bên lan can bảo hộ, sau đó bỗng nhiên giống như chín cái ảo ảnh kia, chống hai tay lên, nhảy xuống.
Từ lúc cô bé đi lên Triệu Vân Lan đã cảm thấy không thích hợp, còn chưa kịp hiểu rõ vì sao lại thế thì y đã mạnh mẽ xông tới ôm lấy eo cô ta trong nháy mắt người vừa nhảy xuống.
Trong tay đột nhiên trầm xuống, mu bàn tay Triệu Vân Lan nổi đầy gân xanh, lần này, y ôm lấy là một người thật nặng trịch.
Mèo đen lắp bắp kinh hãi, mạnh nhảy lên lan can, mở to đôi mắt xanh biếc.
Hành động của Triệu Vân Lan rất bất tiện, vị trí này khiến y không thể mượn lực, chỉ có thể dùng lực cánh tay, ôm một đứa trẻ béo một chút còn cảm thấy nặng, huống hồ lại là người lớn hàng thật giá thật.
Một chân y câu chặt trong lan can, toàn bộ nửa người trên đều vươn ra ngoài, cô gái kia treo ngoài lan can bảo hộ lại như đột nhiên bừng tỉnh, bất giác phát ra một tiếng thét chói tai, theo bản năng mà giãy dụa lung tung.
Triệu Vân Lan đành phải quát vào tai cô ta một tiếng: “Còn lộn xộn nữa liền ngã xuống kia thành bánh quả hồng, cô biết thân biết phận chút cho tôi!”
Lúc này, lan can thép Triệu Vân Lan dựa vào đột nhiên vang lên một âm thanh gãy vỡ, không biết là lâu năm không tu sửa hay do bị một người có thể trọng lớn bám vào mà trở nên lỏng lẻo.
Triệu Vân Lan tựa hồ không chú ý tới, nói với cô gái kia: “Đừng sợ đừng sợ, cô kiên trì một chút……”
Y còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng “răng rắc”, lan can thép gãy rời.
Triệu Vân Lan nghe thấy bên tai truyền đến tiếng cười kì quái — tựa như mái nhà đang đứng đầy người, bọn họ hờ hững ở một bên, trơ mắt nhìn mình sắp ngã xuống, phát ra tiếng cười “khành khạch” sung sướng khi người gặp họa.
Đại Khánh giống như như bị ai giẫm phải đuôi mà ré lên: “Ngao!”
Trong lúc chỉ mành treo chuông ấy, cửa ra sân thượng bị đạp văng ra, một người dùng tốc độ không thể thấy rõ vụt chạy lên, gần như đồng thời, lan can thép triệt để rơi xuống.
Triệu Vân Lan trong tích tắc nhanh chóng chuyển trọng tâm sang gót chân sau, thân thể nghiêng về phía sau một cái, ôm theo cô bé kia xoay người lại, vừa lúc đẩy cô bé vào lòng người mới tới.
Sau đó, chính y đạp chân vào khoảng không, cánh tay vừa vặn bám lấy mái nhà, cứ như vậy mạo hiểm treo trên tầng mười tám.
Lúc này Đại Khánh mới thấy rõ, người chạy lên là Thẩm Nguy lẽ ra đã đi từ trước.
Thẩm Nguy lập tức đem nữ sinh nhảy lầu không thành đẩy ra phía sau, quỳ xuống bắt lấy cánh tay đang lắc lư treo cả người của Triệu Vân Lan: “Tay kia, đưa cả tay kia cho tôi, mau!”
————————————–
(1) cốt sấu như sài, chỉ trưởng như tiên: gầy đét, dài mảnh
(2) phược linh: linh hồn bị trói buộc
(3) Tương Lâm tẩu: nhân vật trong truyện ngắn “Chúc phúc” của Lỗ Tấn, là một người phụ nữ lao động điển hình của Trung Quốc thời kì trước. Chị chết trong một đêm cầu phúc.
Truyện khác cùng thể loại
416 chương
36 chương
23 chương
31 chương
4 chương
11 chương
43 chương
53 chương