[Trấn Hồn - Nguy Lan] Chân Tâm
Chương 6 : Vụ án cuối cùng
Nàng nào muốn chờ Nguy Nguy thì đợi chương 8 nhé. Bởi vì anh xuất hiện khá muộn nên vừa xuất hiện ta sẽ khuyến mãi xôi thịt cho các nàng nha^^
-------------------------------------------------
Sau khi Triệu Vân Lan về phòng, những thành viên còn lại của Cục điều tra đặc biệt đều ngồi đó tiếp tục bàn bạc với nhau. Nghe qua câu vừa rồi của lão Triệu, ai nấy đều lờ mờ đoán ra được quyết định của y. Chỉ là bọn họ không ngờ được hành động lần này của Hải Tinh Giám lại khiến y tức giận đến vậy, giận đến mức muốn từ bỏ công việc mà y đã gắn bó suốt mấy năm qua.
Tuy rằng công việc này vừa nguy hiểm mà tiền lương lại ít, nhưng điều bọn họ quan tâm là an nguy của người dân Long Thành, nên trước đây mỗi lần người của Hải Tinh Giám lên mặt bọn họ cũng không để ý. Chỉ là lần này lại khác, lũ người kia thế mà lại dám gây ra chuyện tày đình như vậy, còn bày đặt giấu giấu diếm diếm. Không thể không nói, hành động chỉ vì tư lợi mà bỏ qua an nguy của người dân, đã chọc trúng nghịch lân của những thành viên trong Cục điều tra đặc biệt.
Đại Khánh thì có vẻ vẫn đang thả hồn đi đâu. Nó nhìn về phía cửa phòng đóng chặt của Triệu Vân Lan, lại nghĩ đến suy đoán của mình, trong lòng không hiểu sao lại thấy bất an.
-Này, các ngươi có nghĩ là lão Triệu có suy tính khác không?
Mọi người sửng sốt, không khí có vẻ nghiêm trọng. Tiểu Quách nuốt một ngụm nước miếng, lắp ba lắp bắp hỏi.
-Suy...suy tính gì cơ ạ?
-Chuyện y muốn... ừm... nghỉ hưu ấy, ta cứ thấy còn có ẩn tình khác thì phải, giống như là...y định...
Bốn chữ "để lại di thư" khiến cho Đại Khánh không có cách nào mà nói ra khỏi miệng được. Nhưng từ lời nói ấp úng của nó lại chẳng ai là không hiểu, mà bởi vì hiểu, lại càng trầm mặc.
Đại Khánh đã đi theo Côn Luân Quân từ thuở hồng hoang, lại cùng y trải qua trăm ngàn kiếp luân hồi, mặc dù nó chỉ là một con mèo mập ú, có sống lâu mấy cũng chẳng thể thông minh hơn được, nhưng có một điều mà không ai thắng được nó, đó chính là sự hiểu biết của nó đối với tính tình của y.
Cho dù là Côn Luân Quân, hay là Triệu Vân Lan, thì trái tim hướng về thiên hạ của y cũng không bao giờ thay đổi. Năm xưa, y có thể vì thiên hạ mà hi sinh cả bản thân mình, thì không có lí gì mà y lại có thể tức giận với Hải Tinh Giám chỉ vì một chuyện thật ra cũng không tính là to tát như vậy. Tuy rằng tính tình y đôi khi cũng rất nóng nảy, nhưng bản lĩnh nhẫn nhịn cũng là hạng nhất. Nếu không thì mấy năm qua y chịu nhiều ấm ức trước người của Hải Tinh Giám như vậy, sao lại không thấy y muốn bỏ việc?
Điều mà Đại Khánh lo lắng, những người còn lại cũng đoán ra được. Thử hỏi, ngoài chúng sinh thiên hạ, trong lòng Triệu Vân Lan còn có điều gì mà y có thể vì nó mà hy sinh hết thảy?
Chỉ có _Thẩm Nguy_ mà thôi.
Đại Khánh thấy mấy lời của mình khiến mọi người lo lắng, nó ảo não rũ rũ lông, móng vuốt lấy tư thế y như con người đưa lên gãi gãi nhúm lông mượt mà trên đỉnh đầu, phiền não tới mức suýt nữa thì trong vô thức cào mất một nhúm lông.
Chúc Hồng thấy vậy cũng không nhịn được, đứng dậy đập bàn thật mạnh một cái, phá tan không khí trầm trọng lúc nãy.
– Suy nghĩ nhiều làm cái gì, tai họa ngàn năm như y, dễ gì mà chết được! Quan trọng là bây giờ chúng ta phải nghĩ cách xử lí chuyện trước mắt đi đã. Chưa gì tên chết dẫm kia đã vứt chúng ta ở đây mà đi tiêu dao một mình rồi!
Lúc này Đại Khánh cũng lấy lại phong độ của Phó Cục Trưởng. Nó nhảy lên ghế lãnh đạo Triệu Vân Lan vừa ngồi, mở miệng phân phó.
– Lâm Tĩnh, ngươi đi truy tìm tung tích của năng lượng đen, nếu như dạo gần đây người Địa Tinh không xuất hiện, thì chúng ta sẽ tra ra được vị trí của hung thủ gây án. Uông Trưng thì đi liên lạc với Tùng Ba, bảo cậu ta xâm nhập vào hệ thống tường lửa của Hải Tinh Giám, tìm thêm thông tin bí mật về đám sản phẩm thất bại mà viện nghiên cứu ghi chép lại đây. Những người còn lại, cùng với tôi đi xem đoạn phim mà Hải Tinh Giám gửi đến, tìm ra nhược điểm và cách đối phó với những nạn nhân tiếp theo.
Nghe được nhiệm vụ rõ ràng, mỗi người đều vào vị trí của mình, tạm thời bỏ qua những lo lắng bất an khi nãy. oOo
5 phút sau.
Trong phòng điều khiển của Lâm Tĩnh.
– Mọi người, mau tới đây, có chuyện lớn rồi.
Tất cả đều vội vã chạy vào trong phòng, đứng phía sau lưng Lâm Tĩnh, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
– Mọi người nhìn xem, đây là bản đồ của Long Thành, đây là kí hiệu của vị trí xuất hiện năng lượng đen. Nhưng mà trên màn hình rõ ràng không hề biểu hiện bất cứ kí hiệu nào, nói đúng hơn là không hề tìm thấy bất kì dấu hiệu nào cho thấy sự xuất hiện của năng lượng đen!
Sở Thứ Chi nhăn mày, trầm ngâm tổng kết.
– Ý cậu là, đám sản phẩm thí nghiệm thất bại kia, không hề có năng lượng đen?
Lâm Tĩnh gật đầu.
– Đúng vậy, có nghĩa là những vật thí nghiệm kia không những không có dị năng, mà còn xuất hiện một loại biến chủng khác. Giống như là việc,... ra – đa dò tìm của tôi không thể phát hiện ra tung tích U Súc!
Mọi người rùng mình, vậy nếu hung thủ đang nhởn nhơ ở bên ngoài, không phải là toàn bộ người dân Long Thành đều đang gặp bất trắc hay sao?
Trong lúc tất cả còn đang mang tâm lí may mắn, câu nói kế tiếp của Lâm Tĩnh đã phá tan tất cả hy vọng của bọn họ.
-Tùng Ba đã gửi tin tức đến, chưa nói đến thông tin của những vật thí nghiệm thất bại kia, tôi có một tin tức xấu phải thông báo trước.
Mọi người nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng vẫn là lão Sở bình tĩnh nhất.
-Cậu nói đi.
Lâm Tĩnh cũng nhíu chặt mày.
– Hải Tinh Giám đã để lọt mất rất nhiều quái vật như thế, không tính hung thủ của ba vụ án kia!
-Ngươi nói cái gì! – Đại Khánh rít lên một tiếng, một cái ghế đã vị móng vuốt của nó xé ra thành nhiều mảnh.
– Ngoài ra, viện nghiên cứu thuộc Hải Tinh Giám không hề có bất cứ thông tin hữu dụng nào về những vật thí nghiệm thất bại của họ. Ngay cả nhược điểm, thuộc tính, cách xử lí...đều không có!
Chúc Hồng cắn răng.
-Vậy có nghĩa là, trong vụ án này, chúng ta không có bất kì một tin tức hữu dụng nào cả! oOo
Đúng lúc này, trong phòng làm việc của Triệu Vân Lan.
Y ngồi gác chân lên bàn, lưng tựa vào thành ghế, cả người đều nằm ườn ra giống như không xương, trong tay là chiếc điện thoại đời mới nhất đang trong chế độ nhận cuộc gọi.
– Hạ chính ủy, ông vẫn không chịu nói ra vị trí của mấy thứ kia cho tôi đúng không?
Hạ Chính Lâm vẫn cắn răng.
– Tôi không biết cậu đang nói gì cả.
Triệu Vân Lan vẫn lười nhác ngồi đó, giọng điệu hiện rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
– Mẹ nó, nói ngay cho lão tử. Nếu không, chuyện của các người, tự mà xử lí đi nhé ~ Tôi mệt rồi, cúp nha...
-Khoan đã! Tôi nói, tôi nói...xin cậu hãy giúp tôi đi.
Y hài lòng cong khóe môi, giọng nói lười nhác hiện lên vẻ mê hoặc hiếm thấy.
– Vậy gửi vị trí qua đây, tôi giúp ông lần này, nhưng mà ông phải đồng ý một điều kiện của tôi.
– Tôi...được! oOo
Trong lúc những thành viên khác của Cục điều tra đang lâm vào tình thế nan giải, Triệu Vân Lan lại ung dung xuất hiện.
"Cộc...Cộc...Cộc"
Ba tiếng gõ cửa vang lên khiến tất cả mọi người quay ra nhìn. Chỉ thấy Triệu Vân Lan đang tựa người vào thành cửa, áo khoác vắt hờ trên vai, trong miệng ngậm một cây kẹo mút.
– Đi thôi, đi làm việc.
Chẳng ai hiểu y định làm gì, nhưng chưa kịp hỏi nhiều thì y đã xoay người bước ra khỏi phòng.
Tiểu Quách lẩm bẩm nói một câu.
-Sếp Triệu, càng ngày càng kiệm lời.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
243 chương
26 chương
126 chương
446 chương