Trân bảo tình nhân
Chương 5 : Chương 2-2
Ba ngày sau thọ yến.
Trong cung mang lễ vật đến, được tùy tùng hộ tống trình đến trước mặt Thừa tướng.
Vu Thừa tướng cùng phu nhân cười hạnh phúc. Nhất là phu nhân – tình cảm vui sướng không cần nói cũng hiểu, cười đến cơ hồ nhìn không thấy mắt đâu.(S : Dấu hiệu nhân vật xấu ư? )
Này không phải là người khác,mà là Lục gia! Hắn cư nhiên mang lễ đặc biệt lại đây, cấp cho Thừa tướng thiên kim Vu tiểu thư!
Vu Tuệ Chu bị gọi tới đại sảnh, tim đập gia tốc, hai mắt tỏa sáng, vội vàng mở cái hộp xanh biếc trong bọc.
Hộp có ba tầng, một tầng là hạt sen đường trong cung đặc chế, một tầng là huân y liên hương tinh chế, tầng trên cùng, vừa mở ra, mọi người nhịn không được kinh hô.(Chỗ này ta chém một tý)
Chỉ thấy tầng cao nhất chia làm hai mươi lăm ngăn, mỗi ngăn đều được lấp đầy bởi một thứ nhàn nhạt đủ kiểu, có điều tất cả những thứ ấy đều là màu trắng.
Có màu ẩn ẩn lộ ra một cỗ xanh lam hoặc xanh tím, có màu chứa trân châu sáng bóng, tóm lại, người ta nhìn vào chắc chắn sẽ hỗn loạn, nhịn không được muốn tán thưởng.
“Thật đẹp!” Vu Tuệ Chu nói lớn, bất quá, có chút hoang mang,“Đây là phấn sao? Như thế nào tất cả đều là màu trắng?”
“Đây là…… màu vẽ?” Quản sự ở một bên hầu hạ, xen mồm nói.
“Màu vẽ với ta vô dụng nha, ta không phải biểu tỉ.” Vu Tuệ Chu đã muốn đem hạt sen bỏ vào trong miệng, nàng có vẻ rất thích ăn vặt.“Nương, người ăn thử xem, cái này rất ngon a!”
Mắt thấy nữ nhi vô tâm cơ như thế, Thừa tướng phu nhân vừa yêu thương, vừa lo lắng. Tiểu cô nương mười bảy tuổi, nên chuẩn bị thành thân, sinh con, Tuệ Chu lại vẫn còn như một tiểu hài tử thôi.
Nếu thật sự gả vào cung…… Bản tính như thế, làm sao mà ứng phó các lễ nghi rườm rà trong đó, thậm chí có thể gây họa nha?
“Con nha, đừng tham ăn, Lục gia đưa con màu vẽ, con phải dùng một chút, vẽ này nọ hồi đưa Lục gia, có nghe hay không?”
“Con không vẽ.” Vu Tuệ Chu không cho là đúng nhăn cái mũi, lập tức linh cơ dao động.“A! Con đây đi gọi biểu tỉ giúp con vẽ hai bức tranh là được, dù sao cũng sẽ không có người biết không phải là con vẽ.”
Cứ như vậy, hộp thuốc màu kia đưa đến trong phòng Phó Bảo Nguyệt.
Hai ngày sau, một bức vẽ hoa sen thanh nhã làm quà đáp lễ cấp Nhạn Vũ Giai.
Hoa có độ trắng đậm nhạt bất đồng, nổi bật trên nền giấy, có thể cảm nhận được công lực vẽ tranh vô cùng khéo léo. Nhạn Vũ Giai ở dưới đèn xem tranh, tinh tế đánh giá, khóe miệng cười mà như không.
Bất quá, chữ viết bình luận bên dưới lại có chút trẻ con. Nhạn Vũ Giai mỉm cười.
Tranh cùng chữ đi kèm…
Tranh vẽ tốt như vậy, chữ lại……
Nhìn tờ tranh tinh xảo trên bàn, trong lòng hắn nhớ lại khuôn mặt thanh diễm yêu kiều, sóng mắt trong suốt, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng……
Nhạn Vũ Giai nhịn không được cầm bút.
Ngày hôm sau, Lục gia cho người đưa đến một bức thư , trong phủ Thừa tướng lại là một trận ồ lên.
Bởi vì, trong thư, là một bài thơ, bề ngoài tán thưởng hoa sen vẽ đẹp, nhưng kì thực là ca ngợi người vẽ nên bức tranh phong hoa tuyệt đại([phong hoa tuyệt đại/phong hoa tuyệt đại(ý chỉ nét đẹp như đóa hoa rung rinh trong gió, đầy sức sống, xinh đẹp, không ai sánh được) ^^diti-2T^^ ])..
Một người cao cao tại thượng Lục gia như sao phảng phất trên trời, cư nhiên lại coi trọng Thừa tướng thiên kim tiểu thư như thế. Hơn nữa, ai cũng không biết bọn họ rốt cuộc đã gặp mặt khi nào, lại đã nói những gì?
Vu Tuệ Chu lại bị bức trả lời, nàng buồn rầu đến vô kế khả thi, tự nhiên lại cầu cứu biểu tỉ , dù sao loại phong hoa tuyết nguyệt này, biểu tỉ là lợi hại nhất! Nàng mỗi ngày nhốt mình trong phòng, không phải là nghiên cứu những thứ này sao?
Quả nhiên,Phó Bảo Nguyệt thấy biểu muội cấp bách như vậy, mà nàng cũng biết di phụ, di mẫu có bao nhiêu coi trọng phong thư này, nàng chính là tự hỏi một lát liền cầm bút, tiêu sái viết trên nền giấy trắng, khách khí lại không thiếu tao nhã trả lời.
Ra roi thúc ngựa, hồi âm nhanh chóng đưa đến trong cung.
“Lục gia, Lục gia!” thị vệ bên người mang thư từ phủ thừa tướng, lập tức đưa đến tay Nhạn Vũ Giai .
Nhạn Vũ Giai một thân triều phục hoa lệ, trong tay cầm mấy bản tấu chương cần duyệt, đi vào đại sảnh, liền nghe được thị vệ phía sau chạy đuổi theo. Hắn có chút kinh ngạc quay đầu,“Làm sao vậy?”
“Vu tiểu thư hồi âm.” Thanh Hà trình thư.
Quả nhiên, biểu tình chủ tử có một chút dao động.
Theo Nhạn Vũ Giai sáu năm, Thanh Hà chưa từng thấy qua hắn giống như bây giờ. Đối mặt nữ tử thật đẹp, thân phận cao quý, Nhạn Vũ Giai luôn thản nhiên, chưa từng chủ động tỏ vẻ than thiết, nhưng vị thiên kim tướng phủ này…… Thật sự đặc biệt như thế nào.
Nhìn chủ tử cầm thư, ngay cả đi trở về thư phòng còn chờ không kịp, thuận tay đem tấu chương đặt lên bàn, đứng tại chỗ đọc.
Thanh Hà một bên khoanh tay đứng trang nghiêm, một mặt thầm quan sát.
Chỉ thấy trên gương mặt tuấn mỹ, ý cười nhộn nhạo gợn sóng, mở tờ giấy viết thư ngắn ngủn, bất quá lật lại đọc nhiều lần.(S : Ca đang nghiên cứu thư tình)
Như vậy là đúng rồi! Tuổi trẻ tiêu sái như Lục gia, làm sao có thể không có vài vị hồng phấn tri kỷ? Lo lắng hết sức cho xã tắc, cũng nên có một bông hoa bên người làm bạn mới phải. Đương kim hoàng đế khi ở tuổi Lục gia, sớm đã có con nối dòng, mà đám người đại hoàng tử, nhị hoàng tử cũng đã thành thân, Lục gia cũng nên ngẫm lại thôi……
“Thanh Hà, ngươi đang cười cái gì?” Nhạn Vũ Giai tiếng nói trầm thấp đột nhiên hỏi, đem vẻ mặt Thanh Hà vui mừng mỉm cười trở nên hoảng sợ.
“Không có gì, không có gì.” Thanh Hà nhanh thu liễm ý cười.“Kia Lục gia muốn hay không hồi âm? Thuộc hạ lập tức giúp Lục gia đi đưa.”
“Không vội.” Nhạn Vũ Giai nghĩ ngợi, thản nhiên nói.
“Nhưng là……” Làm nghề rèn phải tranh thủ lúc còn nóng a, Lục gia.
Nhạn Vũ Giai cười cười, một đôi ưng mâu nhìn thị vệ trung thành.
Thanh Hà bị nhìn có điểm thẹn thùng, Lục gia dường như biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Thật sự không vội, không có gì trọng yếu để ngươi đặc biệt mang tặng.” Nhạn Vũ Giai nói, giọng điệu mang tia trêu chọc.
“Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Thanh Hà xấu hổ nói.
Này thư quả thật không trọng yếu như vậy, bất quá, cũng không phải không trọng yếu, Nhạn Vũ Giai không muốn cho thị vệ truyền tin, mà là chính mình tự mình đem hồi âm đưa đến tướng phủ.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
10 chương
55 chương
14 chương
142 chương
61 chương