Trân bảo tình nhân
Chương 27 : Chương 9-3
Nhạn Vũ Giai chính là lạnh lùng cười.
“Ta từ khi sinh ra đến này, đều không hứng thú với ngôi vị hoàng đế. Các ngươi muốn ta nói một câu, được! Nếu là không tin, vậy đến trước mặt phụ hoàng, mọi người giấy trắng mực đen, tuyệt không đổi ý!”
Đại hoàng tử khuôn mặt kiên cường, biểu tình thâm trầm khó lường. Mà Nhạn Vũ Tuyền mất bình tĩnh thiếu kiên nhẫn, nhíu mày lắc đầu, mãnh liệt phản đối.
“Không được không được, việc này nháo đến trước mặt phụ hoàng, là nguy rồi! Phụ hoàng đã rất buồn phiền về chuyện hoàng thúc, lần này nếu nghe nói chúng ta huynh đệ nháo thành như vậy…… Nói không chừng chọc tức thân thể , thật có sai lầm lớn!”
“Ngươi cũng biết lỗi của mình lớn?” Nhạn Vũ Giai con mắt thế này mới nhìn về phía thất đệ, tiếng cắt như gió, ánh mắt sắc bén, như là hai thanh đao lợi hại, đâm thẳng hướng Nhạn Vũ Tuyền.“Ta hẳn là đang ở trên đường đi về phía nam, cứu giúp mất mùa, sửa kênh đào, bình phỉ loạn, chứ không phải là đang đi trên đường , Lục Hải đuổi theo kéo ta về, ở trong này thấy các ngươi khi dễ nữ nhân của ta, có lẽ sẽ không đắc tội! Tránh ra! Ta không rảnh theo các ngươi nhiều lời!”
Lục Hải – thân tín được hắn an bài ở bên người Phó Bảo Nguyệt, thay đổi mấy con tuấn mã, trên đường chạy như điên, hổn hển đuổi theo báo tin cho hắn, Nhạn Vũ Giai cả kinh cơ hồ mất đi nửa cái mạng.
Có lẽ hắn là người tính cách đặc biệt đáng sợ, cũng khả năng bởi vì sợ ngây người, hai vị hoàng tử trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhạn Vũ Giai nổi giận đột nhiên đứng dậy, mặc kệ trên người còn dính máu, quần áo bị rách, hắn bước đến góc tường, cúi thắt lưng, thật cẩn thận ôm lấy Phó Bảo Nguyệt mềm nhũn như sợi bông.
“Không có việc gì, không có việc gì” Hắn thấp giọng dỗ, đem nàng ôm vào ngực, đứng thẳng dậy.
Phó Bảo Nguyệt dựa vào trong ngực hắn, ngay cả khí lực nâng cánh tay lên đều không có.
“Bảo nhi, chúng ta về nhà.”
“Không có nhà……” Thần chí của nàng đã muốn tan rã trong sương mù, chỉ mơ hồ không rõ đáp ba chữ.
“Đương nhiên là có, ta mang nàng đi.” Nhạn Vũ Giai đã muốn vứt hết huynh đệ ra sau đầu, hắn thấp giọng an ủi thiên hạ trong lòng, một mặt hướng cửa lao đi.
“Lục ca!” Nhạn Vũ Tuyền nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt bọn họ, tính ngăn trở.
“Để cho hắn đi thôi, không có việc gì.” Đại hoàng tử cũng đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, một cỗ khí phách hồn nhiên thiên thành hiển lộ trên gương mặt hắn.
Giờ phút này, khí phách kia lại càng rõ ràng, nhìn lục đệ của hắn.
Nhạn Vũ Giai cùng hắn bốn mắt tương giao, một cỗ ăn ý không nói gì lưu chuyển trong không gian.
Đúng, đó là hứa hẹn, cũng là cảnh cáo.
Không có việc gì. Đại hoàng tử không hề tiếp tục truy cứu, đã cảnh cáo Nhạn Vũ Giai không cần tái diễn chuyện này, tốt nhất bo bo giữ mình(quân tử phòng thân).
Lập tức, Nhạn Vũ Giai chậm rãi gật gật đầu, sau đó nhanh rời đi.
“Truyền lệnh xuống, không cho phép ngăn cản lục hoàng tử, nếu không, xử phạt.” Đại hoàng tử dặn dò Nhạn Vũ Tuyền.
“Nhưng là đại ca……” Nhạn Vũ Tuyền vẫn là chần chờ,“Như vậy thật sự có thể chứ?”
Đại hoàng tử đột nhiên mỉm cười, ánh mắt nhìn lục đệ đi trên lát gạch cuối bên ngoài đại lao âm u, có một chút ánh sáng mỏng manh, cùng với hắn chật vật bị thương, mà vẫn như cũ cao ngất tuấn lãng, ôm nữ tử mảnh mai mảnh khảnh, bóng dáng không chút do dự rời đi.
Cái ôm thật cẩn thận…… Quả thực như là trân bảo.
“Lão Lục cá tính quang minh lỗi lạc, cũng không có thủ đoạn, ta nghĩ, chúng ta có thể yên tâm.” Đại hoàng tử thản nhiên giảng giải cho đệ đệ.
“Vậy cũng chưa chắc, hắn cùng yêu nữ của Phó gia, đã qua lại thật lâu, chúng ta lại một chút cũng không biết, này quang minh lỗi lạc như thế nào được!”
“Đệ một chút cũng không biết? Dùng cực hình bức Phó tiểu thư, không phải là đệ sao?”
“Đệ……” Nhạn Vũ Tuyền nghẹn lời.
Đại hoàng tử khoanh tay hướng cửa đi, nghe vậy, quay đầu nhìn con người đơn thuần bộp chộp, thỉnh thoảng hay miên man suy nghĩ, còn thường thường suy nghĩ tới chuyện xấu.
Ngay cả khuyết điểm đầy người, nhưng vẫn là đệ đệ của hắn.
“Thất đệ, nghe đại ca khuyên một câu.” Cuối cùng, đại hoàng tử chính là cười cười nói,“Đối với lục hoàng tẩu tương lai của đệ, nói chuyện tốt nhất cẩn thận một chút, nàng không phải nhân vật đơn giản đâu.”
Sau khi đại hoàng tử đi rồi, đại lao im lặng, chỉ còn Nhạn Vũ Tuyền một mình ngây ngốc, thật lâu không nhúc nhích.
“Lục…… Hoàng…… Tẩu……”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
8 chương
11 chương
59 chương
100 chương