Trân bảo tình nhân
Chương 10 : Chương 4-1
Nháy mắt, Nhạn Vũ Giai rời kinh thành đã hai tháng.
Tuy rằng nam bắc cách xa nhau hơn ngàn dặm, nhưng Vu Thừa tướng đối với tình hình thiên tai phía nam đều nắm trong lòng bàn tay.
Phó Bảo Nguyệt rất rõ ràng.
Bởi vì biểu muội nàng Vu Tuệ Chu, là người hoàn toàn giấu không nổi chuyện gì.
“Cha nói nha, Lục gia thật sự là rất giỏi, có thể làm cho những kẻ có tiền đều nghe hắn. Còn có, này Ngự Sử a, tri phủ vân vân…, rất có thế lực, lại kiêu căng tự đại, nghiễm nhiên làm bá chủ địa phương, nhưng khi Lục gia vừa đến, bọn hắn tất cả đều ngoan ngoãn nghe lệnh, phi thường hợp tác nha!” Chít chít cạc cạc, Vu Tuệ Chu không chút nào che dấu thưởng thức cùng sùng bái của mình.
Đúng, Phó Bảo Nguyệt biết, người giống Nhạn Vũ Giai thực như chim ưng bay liệng trên bầu trời.
Mấy ngày ngắn ngủi này sẽ không lưu lại nhiều dấu vết trong lòng hắn đi.
Đi lâu như vậy, thư có gửi về mấy bức, nhưng đều là đưa đến trên tay Vu Thừa tướng, còn với nàng, không một chữ, không một lời hỏi thăm.
Rời đi nùng tình mật ý, giờ phút này Phó Bảo Nguyệt lạnh lùng cố gắng che dấu cô đơn trong lòng.
“Đúng rồi, biểu tỉ, muội nói với tỷ, cha vẫn muốn tìm danh họa sư Nguyên Hồng Tô Châu, đã nhiều năm vẫn chưa tìm được, nhưng là Lục gia lần này xuống nam, giúp cha tìm được rồi. Cha cùng nương đều nói, Lục gia thật có lòng……”(S: Chỗ này lại hơi chếm ạ)
Vu Tuệ Chu cứ thế nói cười, không để ý biểu tỉ im lặng trầm mặc.
“Tiểu thư, đã muộn, nên trở về đi thôi!” Xảo Ti biết tâm tình chủ tử cũng không sung sướng gì. Mà Vu đại tiểu thư kiêu căng trước mắt này căn bản không thèm để ý sắc mặt người khác, cứ ầm ỹ ồn ào, nếu không nhầm thì tiểu thư của nàng đã bắt đầu đau đầu. Xảo Ti sốt ruột thay chủ tử, liền nhẹ giọng nhắc nhở.
“A! Đã trễ thế này, muội thật sự cần phải trở về.” Vu Tuệ Chu vội vàng đứng dậy.“Mấy ngày nay rất bận, nghe nói tình hình phía nam đã ổn định trở lại, Lục gia sẽ hồi kinh, nương cùng muội đều vì yến tẩy trần của Lục gia, nên đã đặt vài bộ quần áo mới! Hẳn là đưa tới, muội muốn trở về thử.”
Vu Tuệ Chu một mặt nhắc đi nhắc lại, một mặt vội vàng bước nhanh rời đi.
Thanh âm huyên náo biến mất, trong phòng càng yên tĩnh. Phó Bảo Nguyệt ngồi trước cửa sổ, cũng không nhúc nhích, quả thực như bức tượng.
“Tiểu thư……” Xảo Ti cẩn thận hỏi:“Bữa tối muốn dùng cái gì? Hôm nay có thịt vịt, nếu muốn ăn nhẹ, cháo vịt hấp cách thủy, thế nào?”
Phó Bảo Nguyệt không có phản ứng, chính là lẳng lặng nhìn ra ao sen trong vườn.
Mùa hoa đã qua, trong ao chỉ còn lại tàn tích. Sau khi gọi người đến sửa, lập tức biến thành một mảnh nhẹ nhàng khoan khoái tĩnh mịch, hoa nở tưng bừng lúc trước,bây giờ chỉ có thể ngắm trong bức họa của Phó Bảo Nguyệt.
Cảm giác mát lạnh của gió thu báo trước cái lạnh khủng khiếp vào mùa đông. Tuy rằng đến đây mấy năm, Phó Bảo Nguyệt vẫn là chưa thể thích ứng thời tiết phương bắc này.
Nhưng, không thể thích ứng thì sao? Nàng còn không phải mỗi năm vẫn sống như vậy.
“Tiểu thư, đừng đợi nữa đi.” Ngay cả hỏi vài tiếng cũng chưa phản ứng, Xảo Ti rốt cục nhịn không được.“Lục gia đi, ai biết khi nào trở về? Hơn nữa đi mấy ngày rồi, tin tức không có…… Này tính cái gì đây! Thật không nên bỡn cợt người khác như thế!”
“Đừng kích động như vậy.” Phó Bảo Nguyệt thản nhiên đánh gãy Xảo Ti lòng đầy căm phẫn.“Ta không phải đang đợi hắn.”
Không phải mới là lạ! Xảo Ti căm giận nghĩ.
Tiểu thư mặt mày buồn thiu, mỗi khi đến giờ lên đèn, liền đặc biệt rõ ràng, nếu không phải nhìn ra xa phương xa, thì cũng là nhìn ao sen đến xuất thần.
Hầu hạ bên người tiểu thư mấy năm nay, Xảo Ti làm sao có thể nhìn không ra.
Vấn đề là, đối tượng làm cho tiểu thư phát bệnh tương tư…… Ai!
Vốn Xảo Ti âm thầm tâm hỉ thay tiểu thư, nghĩ đến Lục gia sẽ là chỗ dựa tốt cho người. Kết quả không nghĩ tới, Lục gia tuấn mỹ nho nhã, phong độ chỉ có bề ngoài, còn bên trong lại bạc tình như vậy!
Phó Bảo Nguyệt rũ mắt xuống, đứng dậy rời khỏi cửa sổ. Đêm nay gió lạnh thổi ào ào.
Xảo Ti vẫn là hết lòng theo ở phía sau nàng nhắc đi nhắc lại,“Khuya rồi, thêm áo khoác thôi. Rốt cuộc muốn ăn cái gì đâu? Tiểu thư nói, nô tỳ mới có thể đi thu xếp nha.”
“Ta không đói bụng, đừng phiền toái”.
“Này không thể được!” Xảo Ti nóng nảy.“Từ khi Lục gia xuống nam tới nay, tiểu thư gầy đi bao nhiêu? Quần áo trở nên rộng thùng thình, còn phải nhờ tú nương sửa lại toàn bộ, nếu không ăn, sẽ càng gầy! Như vậy phải làm sao?”
Phó Bảo Nguyệt thân hình vốn yểu điệu thanh linh, mấy tháng gần đây, lại hao gầy, khiến gương mặt bé tuyết trắng bé bằng bàn tay chỉ thấy một đôi thủy mâu thật to, phảng phất như hồ thu, mà còn bình tĩnh như thế, làm cho Xảo Ti thật rất kích động.
Tiểu thư càng trầm tĩnh, tình thế lại càng nghiêm trọng.
Khi tới phủ Thừa tướng, Phó Bảo Nguyệt mới mười một tuổi ,gia đình xảy ra biến cố, trong suốt một năm đều không có biểu hiện hỉ nộ ái ố gì, nhu thuận im lặng như bức họa.
Xảo Ti hồi tưởng lại, không nhịn được rùng mình một cái.
Lục gia rất thiếu đạo đức! Ai không đi trêu chọc, lại cứ đến trêu chọc Phó Bảo Nguyệt!
“Tiểu thư……” Xảo Ti lo lắng kêu.
Phó Bảo Nguyệt đương nhiên biết Xảo Ti lo lắng, con mắt của nàng sáng lóe, chính là nhẹ nhàng nói:“Đừng lộ ra cái mặt khổ sở như vậy, ta chỉ là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Nô tỳ sẽ xuống bếp hâm lại cháo, đề phòng tiểu thư nửa đêm tỉnh dậy muốn ăn, đến lúc đó cứ gọi Xảo Ti một tiếng.” Xảo Ti một mặt giúp nàng tháo đồ trang sức, thay quần áo rửa mặt, một mặt dặn dò.
“Ta đã biết.”
Hầu hạ chủ tử ngủ xong Xảo Ti mới lo lắng cẩn thận rời sương phòng.
Bên trong tấm màn lụa, một đôi thủy mâu không hề buồn ngủ, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm màn đêm,cánh tay ngọc gác lên trán.
Thường thường trên trán được khắc uyên ương hí thủy, phú quý phù dung, bất quá, nàng vẽ lên một bông sen thanh nhã màu đỏ tươi, mức độ đậm nhạt vừa phải, tuyệt không đơn điệu. Cửa hàng phẩm Ngũ gia, quả nhiên như lời đồn.
Mà người tặng nàng đồ, vài tháng nay chưa có tin tức……
Nhắm mắt lại, Phó Bảo Nguyệt có thể rõ ràng thấy khuôn mặt tuấn tú trung mang anh khí. Ưng mâu lóe sáng, hơi hơi mỉm cười nhìn nàng vô hạn sủng nịch.
Người, như thế nào có thể vừa ôn nhu vừa bạc tình đến thế? Tâm, tại sao vừa ngọt ngào vừa chua xót ?
Lạnh lẽo ngày càng tăng, Phó Bảo Nguyệt kéo nhanh chăn gấm, ý đồ xua tan cái lạnh đang chậm rãi lan tràn.
Nàng nhất định là đang ngủ, bởi vì, khi nàng lại lần nữa mở mắt ra, ánh nến trên bàn đã tắt, xung quanh là một mảnh thâm trầm hắc ám.
Có người ở bên giường nàng.
“Xảo Ti?” Nàng giương giọng khẽ gọi, một mặt mị mắt buồn ngủ, muốn phân biệt rõ người tới trong bóng đêm.“Hiện tại…… là giờ nào?”
Đối phương không có trả lời, chính là trầm mặc.
Khi nàng lĩnh ngộ người đến trước giường không phải Xảo Ti, miệng của nàng đã bị che lại.
Bàn tay to ấm áp kiên cường, rõ ràng là tay nam nhân.
Thủy mâu hoảng sợ trừng lớn, Phó Bảo Nguyệt đổ rút một ngụm khí lạnh, toàn thân rét run.
“Như vậy không được, Bảo nhi.” Tiếng nói ma mị trong đêm, cúi đầu vang lên.“Mới mấy tháng không gặp, nàng liền quên ta sao? Ngay cả thanh âm của ta cũng không nhận ra?”
Sợ tới mức cứng ngắc như đá, ai còn có dư dật đi nghe người ta giải thích? Phó Bảo Nguyệt hoảng sợ muốn bỏ chạy, muốn gọi người, muốn trốn…… Nhưng nàng hiện tại đang là con mồi bị nhìn chòng chọc, không thể động đậy.
Bình bịch, bình bịch, tiếng tim đập nhanh của nàng phảng phất tràn ngập toàn bộ khuê phòng yên tĩnh, thanh âm thật lớn, nàng hoài nghi ngay cả Xảo Ti bên cạnh cũng sẽ nghe thấy.
Xảo Ti vì sao không đến? Vì sao không có người phát hiện nam nhân này tiến dần từng bước? Hộ viện, tuần tra ban đêm mọi người đang làm cái gì?
“Nhận không ra?” Nam nhân buông lỏng tay, ngược lại khẽ nắm cằm nàng, xem xét một lát sau mới nói:“Như thế nào gầy nhiều như vậy? Ta trước khi rời đi, nàng đâu như thế này.”
Trước khi rời đi?
Tiếng nói này, hơi thở này……
Tuy rằng tim đập vẫn là vừa nhanh vừa mạnh, nhưng Phó Bảo Nguyệt đã chậm rãi lấy lại tinh thần.
“Ngươi……” ngữ điệu rất nhỏ lại run run, biểu hiện cho thấy kinh hồn chưa hết.
“Ta thế nào? Nhớ ta sao?” Cúi đầu ,tiếng cười vô cùng thân thiết mà sủng nịch, ngón tay dài khẽ vuốt cằm của nàng.
“Ngươi, buông, ta , ra!” Phó Bảo Nguyệt từng chữ từng chữ chém đinh chặt sắt nói.
Đối phương sửng sốt.
Tuy rằng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn, Phó Bảo Nguyệt đã muốn vuốt ve tay nam nhân. Nàng mãnh liệt thối lui về sau, thậm chí còn dùng lực đạp ngực nam nhân.( S : ô mài gót , soái ca của ta !)
Đương nhiên, mũi chân yếu ớt như hoa sen, nàng cho dù đem hết toàn lực, cũng không gây thương tổn hắn, chẳng qua giống như là ngắm hoa bi hoa chích nọc độc, kinh ngạc còn hơn là đau đớn.
“Ta sống hai mươi mấy năm……” Nam nhân kinh ngạc ngây người sau một lúc lâu, rồi mở miệng nói: “Này vẫn là lần đầu tiên có người đá ngực ta. Nàng có biết hay không, nếu ở trong cung, nàng hiện tại đã bị xử tử?”
“Thực đáng tiếc, Nhạn Lục gia, chúng ta giờ phút này không phải ở trong cung!” Con mắt sáng phẫn nộ, Phó Bảo Nguyệt tiếng nói khẽ run.
Bất quá, Nhạn Vũ Giai trong lòng sáng bừng bừng: Vị tiểu thư này thanh âm phát run, cũng không phải sợ hãi, mà là phát giận.
“Làm sao vậy? Sao lại tức như vậy?” Nhạn Vũ Giai không hiểu chút nào, hai đạo mày rậm nheo lại.“Hai tháng không gặp, nàng nhìn thấy ta, lại là phản ứng như thế?”
“Đối với tên đăng đồ tử chiếm tiện nghi người khác sau lại bặt vô âm tín, ta nên có phản ứng như thế nào?” Nàng quật cường hỏi lại, mới vừa rồi trên mặt sợ tới mức huyết sắc biến mất,hiện tại chậm rãi hiện lên đỏ ửng.
Bất quá, cũng không phải bởi vì thẹn thùng.
Chỉ nghe nàng tiếng nói kiều thúy tiếp tục chỉ trích,“Đừng lấy lý do gì về việc không có thư! Ngươi ở phía nam, ít nhất viết năm phong thư đến Thừa tướng phủ!”
Cho dù là thuận tiện ân cần thăm hỏi nàng hai câu, cũng không có sao? Khó khăn như vậy?
“Nàng tức giận chuyện này?” Nhạn Vũ Giai vẫn là không dám tin.“Nàng có biết không ta……”
Hắn còn không kịp nói xong,ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn, ngay sau đó, là Xảo Ti đến gõ cửa.
“Tiểu thư? Tiểu thư, người không sao chứ?”
Đêm dài người vắng, một chút tiếng vang đều có thể truyền xa, Xảo Ti trung thành hết trách nhiệm vừa nghe đến gió thổi cỏ lay, liền đứng dậy đến xem.
“Không có việc gì, vừa mới gặp ác mộng mà thôi.” Phó Bảo Nguyệt giương giọng trả lời, quay đầu trừng mắt nhìn Nhạn Vũ Giai liếc mắt một cái.
Nhạn Vũ Giai nhún nhún vai, ngồi trở lại mép giường.
Hắn cũng không gấp. Người ngoài đi rồi, hắn lại tiếp tục chỉnh vị tiểu thư này.
Không ngờ, Phó Bảo Nguyệt không có đuổi khéo Xảo Ti, ngược lại cất cao giọng nói:“Xảo Ti, ta muốn uống canh nóng, ngươi giúp ta lấy được không? Còn có, gọi hộ viện lại đây nhìn xem, cửa sổ của ta giống như có chút vấn đề, vừa mới khanh khách vang nửa ngày, hay là có con chuột đi?”
“Ta lập tức quay lại!” Xảo Ti đáp lời, tiếng bước chân dồn dập rời đi.
Phó Bảo Nguyệt xoay người, mắt đẹp khiêu chiến Nhạn Vũ Giai.
Thế nào? Không nghĩ bị phát hiện, cũng nhanh thôi! Ánh mắt của nàng như phảng phất điều đó.
Hai người trầm mặc nhìn nhau một lát.
Sau đó, vô thanh vô tức lúc đi cũng như lúc đến, “Con chuột” lưu lạc Nhạn Vũ Giai lặng lẽ rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
10 chương
55 chương
14 chương
142 chương
61 chương