Trảm Xuân

Chương 35

⌊ Quyển Hạ⌉ Đang độ vào thu, trời đổ mấy trận mưa to, ngày ngày mát mẻ. Phần lớn lá trong núi đều thay màu, vàng vàng đỏ đỏ, tôn lên sắc xanh biêng biếc chưa úa tàn, trái lại có nét phong tình phồn hoa rất khác tiết xuân. Trời hãy còn tinh mơ, sương sớm mênh mang ngự trị trên hồ Đông Giang, ngoài năm bước đã chẳng nhìn rõ được mặt người. Một chiếc thuyền con nho nhỏ lặng im bất động giữa lòng hồ, tựa như bức tranh tĩnh vật. Thư Tuyển ngồi trên mũi thuyền ngáp dài, chống cằm uể oải buông lời: “Cá vẫn đang ngủ à, sao tới giờ vẫn chả thấy con nào mắc câu.” Tiểu Nam Qua hãy còn nằm ườn trong khoang thuyền, càu nhàu một bận: “Ngoài tám trăm dặm đã đánh hơi được sát khí của chủ tử, chúng trốn cả rồi.” Thư Tuyển một tay vịn cần câu, một tay vỗ mặt: “Bậy bạ, người thánh thiện ta đây sao lại có sát khí cho được.” Tâm trạng tiểu Nam Qua không tốt lắm, lộn một vòng rồi bĩu môi: “Sao lại không có, đến giờ này rồi mà chủ tử vẫn cứ khăng khăng đòi trả ân tình, lộp bà lộp bộp chạy tới chỗ chim không thèm ỉa canh cửa thay người, không khéo còn có thể xảy ra chuyện không hay. Ban đầu bảo đến hồ Động Đình ăn thịt cua, kết quả đến cả cái mai cua vẫn chưa động vào được.” Thư Tuyển liếc cậu một cái: “Chẳng có tiền đồ, một con cua thôi đã khiến mi thương nhớ đến tận bây giờ. Động Đình là hồ, còn Đông Giang thì không phải hồ chắc? Đợi chủ tử nhà này câu được con cua béo nhất lên i, ăn nghẹn chết bỏ.” Tiểu Nam Qua lăn lộn một chốc rồi ngồi dậy, bò đến bên chân hắn, khinh thường nhìn cần câu cá trong tay kia, lắc đầu nói: “Chẹp chẹp, vừa nhìn đã biết chủ tử là cái loại công tử nhà giàu không phân biệt nổi ngũ cốc, mười ngón tay không chạm nước xuân rồi, muốn bắt cua lại dùng cần câu cá ư?” Thư Tuyển cắm nửa ngày mà chả dính nổi một con cá, quả thực rất mất mặt, bèn dứt khoát thu cần lại. “Thế cua thì phải thế nào mới bắt được?” Hắn không ngại học hỏi. Tiểu Nam Qua đưa tay ngang trán, quan sát xung quanh: “Đến chỗ gần bờ, phải dùng lồng hoặc lưới chuyên bắt cua mới bắt được.” Thư Tuyển hôm nay rất hăng hái, sai cậu cho thuyền đến gần bờ, thực sự định bắt cua nhắm rượu. Tiểu Nam Qua vừa chèo thuyền vừa thở dài: “Chủ tử cũng đừng xem em như một thằng nít ranh ham ăn thốc uống chứ, em bảo là chủ tử căn bản đang phí thời gian ở cái chốn này, rỗi rãi đến vậy, chi bằng tranh thủ đi tìm Cát cô nương. Thân gái một mình lại cắp theo Trảm Xuân kiếm mà Yến môn thèm muốn, giang hồ loạn lạc đến mức nào chứ, Người còn an tâm được ư?” Thư Tuyển tiếp tục dựa vào khoang thuyền mà lười biếng, lạnh nhạt đáp: “Sao lại là ta phải đi kiếm nàng ấy mà không phải nàng ấy đến tìm ta? Vứt cho ta ba lượng bạc còm, chưa đủ để ta thư giãn gân tay nữa là.” Nam nhân ấy à, bất luận lúc nào thể diện vẫn là thứ quan trọng nhất. Tiểu Nam Qua lắc đầu bất đắc dĩ, rõ ràng hơn nửa năm nay lăn lộn khắp nơi tìm nàng, giờ còn mạnh miệng. Nếu không phải bắt gặp một người ở Hồng Châu, bọn họ cũng sẽ không tạm thời gác lại việc tìm kiếm Y Xuân mà chạy đến hồ Đông Giang ở Sâm Châu câu cá thế này. Chủ tử nào giờ ngại nhất là phiền phức, trước đây có vô vàn kẻ mộ danh tìm đến, ra giá ời hắn làm việc, đến mặt mũi người ta thế nào hắn cũng chả thèm nhìn mà từ chối ngay. Lần này, chả biết sao lại là một trường hợp ngoại lệ. Thời gian tiểu Nam Qua theo phục vụ chủ tử nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, độ bốn năm năm gì đấy. Cậu cho rằng chủ tử có tiền nên nhàn nhã lười biếng chẳng sợ ai, cũng chẳng quan tâm tới ai —– Nhưng hình như không phải thế, hắn cũng có quan tâm đến một hai người, biểu hiện mơ hồ đến nỗi cậu không cách gì nắm bắt được, quá khứ của chủ tử. Người mà họ gặp ở Hồng Châu có diện mạo bình thường, dù có đánh giá trên phương diện nào thì cũng chỉ xếp được vào loại nhìn xong quên ngay. Nhưng gã lại nói với chủ tử rằng: Nhiều năm không gặp, Thư Tuyển trưởng thành hơn không ít. Thư Tuyển ngẩn ra một chốc, vẻ mặt lạnh nhạt không rõ buồn vui, chỉ đáp: Đúng là đã lâu không gặp, lần này chắc là muốn ta trả nợ rồi nhỉ. Người nọ đưa cho hắn một phong thư mà không nói gì thêm, đi mất. Rồi sau đó chủ tử đưa cậu đến hồ Đông Giang Sâm Châu, ở lại nơi khỉ ho cò gáy này đã vài ngày. Tiểu Nam Qua buồn chán đến độ sắp nổi mốc cả rồi, hỏi liên tục vài lần, chủ tử mới chậm rãi nói với cậu: “Mười năm trước ta nợ gã ba ngàn lượng bạc, lãi năm phần mỗi năm, mi xem xem đến hôm nay ta phải trả bao nhiêu?” Tiểu Nam Qua nhẩm tính đến xám ngoét mặt mày, chẳng thốt nên nổi lời nào. Trước giờ toàn thấy chủ tử cho kẻ khác vay nặng lãi, lãi bốn phần đã là rất độc ác, không ngờ rằng hắn vậy mà cũng đi nợ tiền người ta, lại là loại độc ác hơn, lãi đến những năm phần. Thế là, Thư Tuyển thở dài một hơi: “Vậy đó, mi xem đi —– Tiền thì ta không nỡ trả gã, chỉ đành làm giúp gã một việc thôi.” Thuyền con dần cập bến, bấy giờ trời đã sáng rõ, ngư dân cũng bắt đầu tung lưới đánh cá bắt tôm, bên bờ neo rất nhiều thuyền chài, náo nhiệt biết bao. Tiểu Nam Qua soi xét kỹ lưỡng rồi mời một ngư dân đến, học hỏi phương pháp bắt cua của bà ấy. Ngư dân nọ nhìn Thư Tuyển chằm chằm, nếp nhăn đen đúa đầy mặt hơi phiếm hồng, giọng nói rất mực dịu dàng: “Nhị vị tiểu thiếu gia muốn bắt cua à? Những việc nặng nhọc này vẫn cứ để bọn này làm thì hơn, đừng vấy bẩn y phục của các vị.” Thư Tuyển không nói lời nào, móc một thỏi bạc từ ngực áo ra, nhìn trái ngó phải, đại khái là thấy nó quá lớn nên đút trở về rồi lục lọi tiếp, cuối cùng cũng tìm được một ít bạc vụn chẳng lớn hơn móng tay người là bao, sai tiểu Nam Qua đưa cho bà ấy: “Đừng nhiều lời nữa, cứ bán đồ bắt cua cho bọn ta là xong.” Công cụ bắt cua quả thực không phải cần câu cá, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tấm lưới rách kỳ lạ, phía trên móc vài thứ thức ăn đại loại như cơm, buộc lưới vào cần câu dài, đến vũng nông thì cho cần xuống nước, sau đó chỉ cần đợi. Thư Tuyển ngồi trên mũi thuyền, hai mắt dán chặt vào cái lưới, cứ như lập tức sẽ có đầy cua bò vào trong ấy, mắt hắn như đang lóe sáng. Ngư dân xung quanh cũng đứng ngắm nghía cặp chủ tớ áo quần hoa lệ mặt mày tuấn tú này đến sáng lòa cả mắt. Mọi người tụ tập thẳng đến đây, theo dõi xem họ có thể bắt được bao nhiêu cua. Chưa bao lâu sau, chiếc lưới thủng động đậy, tiểu Nam Qua reo hò chèo thuyền đến gần, thu lưới nhìn thử, bên trong quả nhiên lúc nhúc bảy tám con cua. “Chủ tử chủ tử! Người nhìn này!” Cậu phấn khích đến đỏ bừng cả mặt, giơ cua lên trước mặt hắn. Thư Tuyển hãy còn chưa mở mồm, ngư dân quanh đấy đã bừng tiếng hò reo, tiểu Nam Qua đắc ý vênh váo vẫy tay về phía họ, tự cho rằng mình vớt được nhiều cua nhất, song nhìn kỹ lại mới phát hiện mọi người vốn không phải đang tán thường mình. “Chủ tử, hình như bên kia có người đang tranh danh tiếng chúng ta.” Tiểu Nam Qua lập tức không phục, “Chúng ta đi xem xem là ai!” Thư Tuyển bắt một con cua to từ trong lưới ra, vừa nhìn vừa nói: “Quan tâm họ làm gì, bắt được cua là tốt rồi. Nhiêu đây cũng đã đủ i ăn, cua có tính hàn, ăn nhiều đau bụng thì đừng có mà khóc.” “Đi nhìn cái đã!” Tiểu Nam Qua tính tình trẻ con, không chấp nhận được chuyện có kẻ nổi bật hơn mình, tức thì không đợi Thư Tuyển đáp lời đã chèo thuyền đến gần phía ấy. Quả nhiên bắt gặp cảnh rất nhiều người đang vây quanh bờ nọ, vẫn đang kinh ngạc tán thán. Tiểu Nam Qua vươn dài cổ sang ngóng, chỉ thấy bên bờ có một kẻ áo đen đang ngồi, vóc người nhỏ gầy, đầu đội nón tre, không biết là nam hay nữ. Tay người ấy cầm cần, dáng vẻ thảnh thơi, chưa bao lâu sau đã câu được một con cá to, ném thẳng vào thùng gỗ cạnh mình. Trong thùng gỗ nọ đã chất đống mười mấy con cá, xem ra đều là do người nọ câu được. Tiểu Nam Qua quay đầu nói: “Chủ tử, bản lãnh câu cá của người ta tốt hơn Người nhiều!” Thư Tuyển lười biếng ngẩng đầu, vừa khéo bắt kịp hình ảnh người nọ thu cần đứng dậy, vòng eo mảnh mai duyên dáng, rõ ràng là nữ tử. Nàng xách thùng gỗ lên một cách nhẹ nhàng, nước bên trong hơi tóe ra, trong thùng vậy mà lại còn cả nước. Chừa hai con cá to lại, tất cả chỗ thừa đều được nàng thả ngược vào hồ. Tuy đã vào thu nhưng trời hãy còn hơi nóng, nàng nhấc khẽ nón tre lên, lau mồ hơi trên trán. Dưới nón tre là một đôi mắt long lanh tựa sao, dưới chiếc mũi thẳng là một đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, khóe môi nhếch nhẹ tự nhiên, khi cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Là một thiếu nữ oai hùng mạnh mẽ. Thư Tuyển không kìm nổi đứng bật dậy khỏi mũi thuyền, nheo mắt như đang xác nhận lại lần nữa. Thực sự là nàng, không thay đổi gì cả, vẫn cười sảng khoái ngay thẳng, thong dong tựa dải mây trắng vắt cuối chân trời. Song hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được vài sự thay đổi —– Nàng cao hơn rồi, càng lộ nét mảnh mai nhưng lại chẳng có vẻ gì là nhu nhược. Cái thói thô lỗ ngốc nghếch trước kia đã hoàn toàn biến mất, sự chín chắn khiêm tốn nổi bật hẳn lên, tựa như một hòn đá tinh xảo đã được đánh bóng, nhưng lại được cất giấu vào hộp, không dễ lộ hào quang. Tiểu Nam Qua hét một tiếng, một con cua từ mũi thuyền nhảy trở lại hồ, gợn sóng văng lên tung tóe, gần giống với tâm tình bấy giờ của Thư Tuyển. Khi nàng rời đi thảm đạm biết bao nhiêu, Thư Tuyển từng cho rằng nàng sẽ cứ thế mà sa sút dần, trở thành một người kiệm lời trầm mặc, thậm chí là hận thù thấu xương. Đúng thế đấy, hắn thực sự không ngờ rằng nàng vẫn có thể cười tươi như cũ, một mình vác kiếm dạo khắp thiên hạ, tự do tự tại. Do dự đôi chút, không biết mình có nên gọi nàng hay không. Còn tiểu Nam Qua sớm đã thét lớn: “Tỷ tỷ —–! Chủ tử, là Cát cô nương!” Song khoảng cách quá xa, nàng không nghe thấy, xách thùng gỗ lên, nói nói cười cười rời đi cùng đám ngư dân. Đôi mày đẹp đẽ của Thư Tuyển bỗng nhiên xếch lên, không biết đang nghĩ đến chuyện gì. Tiểu Nam Qua nắm tay áo hắn, gọi to hét nhỏ: “Chủ tử chủ tử! Người ngốc rồi hả?! Còn không mau đuổi theo tỷ ấy?!” Thư Tuyển ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt nói: “Hóa ra người thăm dò tin tức của bang Cự Hạ Sâm Châu khắp nơi chính là nàng.” Cúi đầu phát hiện ống tay áo mình đã sắp bị tiểu Nam Qua kéo rách, cậu đang dùng ánh mắt “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” nhìn hắn, bĩu môi nói: “Chủ tử Người cố ý đứng đờ ra chứ gì? Đừng tưởng em không biết nhé! Bây giờ còn cần thể diện nam nhân gì nữa, tìm được người mới là quan trọng!” Hắn không khỏi bật cười, cốc một cái thật đau lên đầu cậu, thản nhiên đáp: “Không vội, xem nàng tính làm gì trước đã, hình như là chuyện rất thú vị đấy.”